Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Giải thích
Editor: dzitconlonton
Nghe Hứa Ưởng nói, Lăng Tuyết Quân không khỏi ngẩn người. Sửng sốt một lúc lâu, nàng mới phục hồi tinh thần lại, hỏi: “Hứa công tử, vì sao ba ngày trước ta nói với ngươi, ngươi nguyện đồng ý với ta, sao hiện giờ lại không thể?”
Hứa Ưởng im lặng một lát, sau đó hỏi: “Lăng cô nương, không biết ngươi còn nhớ rõ Ngô vương điện hạ hay không?”
Ngô vương Chu Nguyên, đương nhiên nàng nhớ rõ. Nàng nhìn Hứa Ưởng, gật gật đầu, đáp: “Ta nhớ rõ, chính là người cầu hôn Tấn Dương công chúa mà!”
“Đúng.” Hứa Ưởng nhẹ nhàng thở dài, nói, “Hắn liền sắp thành thân cùng Tấn Dương công chúa.”
“Làm sao vậy?” Lăng Tuyết Quân cảm giác giọng điệu của Hứa Ưởng có chút không thích hợp.
Vẻ mặt của Hứa Ưởng có vài phần cô đơn, rồi thở dài một hơi, hắn mới nói: “Lăng cô nương, ngươi không biết, thật ra trong lòng Ngô vương có người khác. Cô nương kia là nữ nhi của lão sư hắn, là thanh mai trúc mã của hắn, hai người đã sớm định ra cùng nhau gắn bó suốt đời.”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân kinh ngạc: “Nếu trong lòng của Ngô vương đã sớm có người, vì sao lại muốn cầu thân Tấn Dương công chúa?”
“Bởi vì, tuy rằng cô nương kia là người trong lòng hắn yêu thương, nhưng không thể giúp hắn đoạt vị.” Hứa Ưởng nói, “Cho nên, hắn không thể không cưới một vị nữ tử khác làm vợ để có thể giúp được hắn.”
Nghe nói như vậy, Lăng Tuyết Quân thoáng cái liền hiểu ra, Chu Nguyên là người yêu giang sơn không yêu mỹ nhân. Vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà dám vứt bỏ người mình yêu, cầu hôn Tấn Dương công chúa của Bắc triều để có được sự ủng hộ. Không nghĩ tới, Ngô vương Chu Nguyên lại là người như vậy! Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân vẻ mặt khinh thường nói: “Cho nên, Ngô vương nhà ngươi vì muốn cướp lấy ngôi vị hoàng đế mà phải vứt bỏ người mình yêu, cưới Tấn Dương công chúa!”
“Hắn cũng bất đắc dĩ quá nên mới làm vậy.” Hứa Ưởng thay Chu Nguyên biện giải.
“Bất đắc dĩ?” Lăng Tuyết Quân cười lạnh một tiếng: “Có người cầm đao ép hắn đến cầu thân à? Có người cầm đao ép hắn giao hảo với Tề vương à?”
Hứa Ưởng im lặng, nói: “Lăng cô nương, có đôi khi, cho dù làm hoàng tử cao quý thì cũng là bất đắc dĩ. Ngô vương làm như vậy, cũng không chỉ vì mình mà phía sau hắn có tính mạng của mấy gia tộc. Cho dù chính hắn không tranh giành ngôi vị hoàng đế này thì Chu Thanh cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Đến lúc đó, ngoại trừ chính hắn, người hắn yêu, thân nhân của hắn, đều sẽ bị hại. Vì tính mạng của thân nhân mình, hắn không thể không lựa chọn như vậy.”
Nghe đến đó, Lăng Tuyết Quyết im lặng. Kiếp trước sau khi Chu Thanh đăng cơ, chém giết toàn bộ thân tín và thân tộc của Chu Nguyên, trong lúc nhất thời máu chảy thành sông. Hứa gia là mẫu tộc của Chu Nguyên, nhất định là phải chôn cùng hắn. Mà nữ tử Chu Nguyên yêu, nếu là nữ nhi của lão sư hắn, như vậy một nhà của nàng cũng không thể may mắn thoát khỏi. Thế nhưng, chuyện này có quan hệ gì với việc Hứa Ưởng không thể cầu hôn mình?
Vì thế, Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu lên, hỏi Hứa Ưởng: “Hứa công tử, Ngô vương phản bội tín nhiệm và chuyện cưới này có liên quan đến chuyện của ngươi và ta?”
Hứa Ưởng quay mặt lại, nhìn Lăng Tuyết Quân, nói: “Mấy ngày trước, Ngô vương viết thư bảo ta mau trở về, cầu thân cô nương kia.”
Lăng Tuyết Quân sửng sốt: “Ngô vương bảo ngươi cưới người hắn yêu? Hắn nghĩ gì vậy? Hắn có nỡ không?” Nào có nam tử nào chủ động để cho người mình yêu gả cho người khác chứ? Chu Nguyên này quả nhiên là người phi thường có thể so sánh được!
“Hắn không nỡ thì sao chứ? Cô nương kia biết Ngô vương muốn cưới Tấn Dương công chúa, liền không bao giờ chịu gặp Ngô vương nữa. Ngô vương nhờ người mang thư nói cưới nàng làm trắc phi, để cho nàng đi vào cửa trước Tấn Dương công chúa. Nhưng nàng không muốn, nói kiếp này chỉ làm chính thất chứ không làm thiếp.” Nói đến đây, Hứa Ưởng thở dài một tiếng, nói, “Cho nên, Ngô vương bị ép bất đắc dĩ, mới để cho ta đi cưới nàng. Hắn nói, chỉ có ta mới khiến hắn yên tâm giao cô nương kia.” Nói tới đây, Hứa Ưởng nhìn Lăng Tuyết Quân, cười khổ một tiếng, “Lăng cô nương, mạng của Ngô vương, ta không thể không nghe. Ta chỉ có thể dựa theo yêu cầu của hắn, cưới cô nương kia làm vợ, cho nên, ta không thể làm theo lời ngươi nói lúc trước, cầu hôn ngươi.”
“Hứa công tử, ta biết rồi.” Nghe Hứa Ưởng nói, Lăng Tuyết Quân chỉ cảm thấy một cảm giác cay đắng tuôn ra từ cổ họng, ngay cả giọng của mình cũng bị nhiễm vị đắng chát.
Trong lòng im lặng, Hứa Ưởng lại hỏi: “Lăng cô nương, ta nghe nói Cố gia có ý cầu hôn với ngươi?”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân cúi đầu không nói.
“Ngươi không muốn cưới hắn?”
Lúc này, Lăng Tuyết Quân gật đầu.
“Vì sao ngươi không muốn gả cho hắn?” Hứa Ưởng hỏi, “Cố Khiên chính là người mà các quý nữ Bắc triều tranh nhau xuất giá đó.”
Nghe nói như vậy, Lăng Tuyết Quân mỉm cười ngây ngô, nói: “Đối với người khác mà nói, có lẽ hắn là lựa chọn số một. Nhưng đối với ta mà nói, hắn lại là lựa chọn thứ hai.”
“Tại sao?” Hứa Ưởng hỏi.
Tại sao? Bởi vì gả cho hắn thì mình sẽ chết oan uổng. Thế nhưng, nàng không thể nói với Hứa Ưởng, hắn sẽ không tin. Vì thế, nàng cười cười, nói: “Hứa công tử, nếu ngươi không thể cầu hôn ta, không cần ngươi quan tâm chuyện của ta, trong lòng ta tự có chủ trương.”
Hứa Ưởng im lặng một lát, nói: “Lăng cô nương, nghe một câu của ta, Cố Khiên là người lương xứng tốt với ngươi. Ngươi gả cho hắn, ta, ta cũng có thể yên tâm.”
Lương xứng? Lăng Tuyết Quân lạnh lùng cười. Tuy nhiên, nàng cũng không muốn nói nhiều với Hứa Ưởng nữa, liền cười cười, nói: “Hứa công tử, ngươi đi ra một lúc rồi, mau trở về đi, đừng để khách nhân chờ lâu.”
“Ồ, phải! Đến lúc ta nên quay lại rồi!” Hứa Ưởng gật gật đầu, sau đó nói với Lăng Tuyết Quân, “Lăng cô nương, chúng ta cùng nhau trở về đi.”
Lăng Tuyết Quân lắc đầu, nói: “Ta không trở về, ta còn muốn đi một chút.”
“Vậy thì được.” Hứa Ưởng gật gật đầu, sau đó lại đùa giỡn nói, “Lăng cô nương có thể yên tâm đi lại trong vườn của ta, tất nhiên sẽ không giống cái người gặp nguy hiểm đêm đó ở Cảnh Thái Viên.”
“Ngươi đi rồi, làm sao còn có người gặp nguy hiểm chứ? Lăng Tuyết Quân bị hắn chọc cười.
Thấy Lăng Tuyết Quân nở nụ cười, Hứa Ưởng lúc này mới yên lòng, nói: “Vậy ta về trước.”
“Ừm.” Lăng Tuyết Quân gật đầu.
Hứa Ưởng lại cười cười với nàng, sau đó mới trở về.
Thấy bóng dáng của Hứa Ưởng chậm rãi đi xa, tiếng bước chân cũng dần dần biến mất, một cảm giác thất vọng và bất lực ập về phía Lăng Tuyết Quân. Vốn tưởng rằng Hứa Ưởng nhất định sẽ đồng ý với mình, không nghĩ tới lại là kết quả như vậy. Bây giờ, nàng không bao giờ có thể tìm thấy bất cứ ai có thể giúp mình nữa. Nghĩ đến đây, nàng bất lực ngồi xổm. Nghĩ đến mình, nước mắt đã cố gắng nhịn thật lâu cuối cùng cũng trào ra. Nàng ôm mặt và khóc nhẹ nhàng.
“Chỉ vì không muốn gả cho ta?” Đột nhiên, một giọng nói chua chát của một nam nhân vang lên.
Cả người nàng run lên, nâng gương mặt đầy nước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng vững chải của một nam nhân từ từ đi về phía mình.
Cách đây không lâu, dưới vách đá của rừng Hắc Sơn, trong thời gian bất lực nhất của mình, bóng dáng này đã đi về phía mình. Khi đó, mình nhìn thấy hắn giống như thấy cứu tinh, đáy lòng là sự vui mừng cùng kích động. Giờ phút này, mình cũng bất lực, vẫn là bóng hình này đi về phía mình. Thế nhưng, lúc này trong lòng mình chỉ có oán hận và bế tắc.
Cố Khiên đi tới trước mặt Lăng Tuyết Quân, nhìn chằm chằm vào nàng, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay, dùng khăn vải trong tay lau đi nước mắt trên gò má của nàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng khóc nữa.”
“Ngươi đều nghe thấy lời nói giữa ta và Hứa Ưởng?” Nàng hỏi.
Hắn im lặng, sau đó gật đầu.
Nàng cúi đầu, cắn môi và không nói chuyện. Nàng cũng không biết phải nói gì nữa.
Thấy dáng vẻ này của nàng, hắn nhẹ giọng thở dài: “Vì sao? Ngươi tình nguyện bỏ thân phận thể diện đi cầu Hứa Ưởng cưới nàng mà cũng không chịu tiếp nhận thành ý cầu hôn của ta?”
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn, mỉm cười: “Nếu ngươi đã nghe thấy thì ta cũng không giấu ngươi nữa. Sở dĩ ta sẵn sàng bỏ mặt xuống cầu xin hắn là bởi vì, ta, ta thích hắn.”
Nghe Lăng Tuyết Quân nói, Cố Khiên hơi ngẩn ra. Dưới ánh trăng chiếu rọi, khuôn mặt vốn trắng nõn của hắn, có vẻ càng thêm tái nhợt. Hắn há miệng, cuối cùng lại không nói gì ra.
Lăng Tuyết Quân nhìn hắn, khóe môi vẫn mang theo một nụ cười lạnh lùng: “Cố công tử, với người thanh cao như ngươi, tất nhiên sẽ không cưới một nữ tử trong lòng có người khác chứ? Dù sao Cố gia cũng chưa chính thức cầu hôn, ta cảm thấy cũng không cần phải đến cầu hôn nữa.”
Cố Khiên dừng một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói: “Cố Khiên ta nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy[1]. Ta nếu đã đồng ý với Lăng huynh và Quận chúa là sẽ đến cầu hôn thì nhất định sẽ đến.”
[1] “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy” là một tục ngữ, “Một lời nói ra, bốn ngựa đuổi không kịp”. Câu này nhiều người thường hiểu là “lời nói chắc như đinh đóng cột”.
“Ngươi nguyện ý cưới một nữ tử mà trong lòng của người đó có người khác sao?” Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Đây không phải là tác phong của Cố Khiên. Hắn cao ngạo như vậy, làm sao chịu đựng được thê tử của mình trong lòng có nam nhân khác chứ?
“Hứa Ưởng lúc trước cũng nói, hắn không có khả năng cưới nàng.” Cố Khiên nói.
“Vậy thì thế nào?” Lăng Tuyết Quân hỏi.
“Như vậy ta sẽ không cần lo lắng a.” Lúc này sắc mặt của Cố Khiên đã khôi phục như thường, cười nhạt với Lăng Tuyết Quân, “Nếu Hứa Ưởng đồng ý cưới nàng, có lẽ ta sẽ buông tha chuyện hôn sự này rồi, sau đó thành toàn cho các người. Vì hắn không thể cưới nàng, tất nhiên nàng chỉ có thể cưới ta. Cho nên, đợi phụ thân ta trả lời thư, ta nhất định sẽ đến Lăng gia cầu thân! Tuyết Quân, nàng đừng nghĩ gì hết, ở nhà chờ ta là được!” Dứt lời, hắn nhìn Lăng Tuyết Quân đầy kinh ngạc, cười cười, sau đó từ từ đứng dậy, đi về phía trước.
“Cố Khiên, vì sao ngươi nhất định phải cưới ta?” Lăng Tuyết Quân đứng dậy, hét lớn về phía Cố Khiên, “Ta thật sự không muốn gả cho ngươi!”
Nghe được tiếng kêu của Lăng Tuyết Quân, thân thể của Cố Khiên dừng lại, chân liền ngừng lại. Hắn từ từ quay mặt lại, nói với Lăng Tuyết Quân: “Tuyết Quân, tin ta đi, nàng gả cho ta, cả đời này, ta sẽ đối xử tốt với nàng.” Dứt lời, hắn cũng không đợi Lăng Tuyết Quân trả lời, xoay người lại, tiếp tục đi về phía trước.
Lăng Tuyết Quân ngơ ngác đứng tại chỗ, bình tĩnh nhìn Cố Khiên, trong lòng lại nói không nên lời.
Hai ngày sau, Hứa Ưởng rời Vân Diên Sơn, trở về Nam triều.
Vừa vào tháng tám, thời tiết cũng dần dần mát mẻ, thư trả lời của Cố Tuân cuối cùng cũng đưa đến Vân Diên Sơn. Sau đó, do Nhị thúc của Cố Khiên Cố Triệt ra mặt, biểu đạt ý nguyện kết thân với Quận chúa. Tuy rằng Quận chúa biểu thị phải hỏi qua ý kiến của Phong Dương Lăng gia thì mới có thể định ra cửa hôn sự này, nhưng hai bên đều biết, Phong Dương Lăng gia không có khả năng không hài lòng với cửa hôn sự này. Cho nên, hôn sự này cơ bản đã định ra.
Sau đó, tuy rằng Cố Khiên và Lăng Tuyết Quân thỉnh thoảng gặp mặt, thế nhưng, hai người đều rất ăn ý, không nói chuyện với nhau. Người không biết nội tình, còn tưởng rằng hai người bị thẹn thùng do chuyện đính hôn.
Giống như kiếp trước, khi hoa quế nở rộ, các quý nữ trẻ tuổi ở Vân Diên Sơn lại hẹn nhau đi rừng hoa quế ngắm hoa. Lúc này, mặc dù Lục Vân San đã không còn cấm túc nữa, thế nhưng, nàng ta lại không giống như kiếp trước đến tham gia hội hoa quế này. Bởi vậy, mặc dù Ngô Linh tới đây ngắm hoa, nhưng không có ai giúp nàng ta truyền lời với Cố Khiên về cuộc gặp riêng tư.
Xem ra, có chuyện thật sự không giống kiếp trước.
Chẳng bao lâu, đã đến Tết Trung thu. Qua Trung thu, hoàng đế liền muốn bãi giá hồi cung, cho nên, đây là lần tụ tập cuối cùng của một đám công tử quý nữ ở Vân Diên sơn.
Kiếp trước, chính là ngày này, Lăng Tuyết Quân thiết kế Cố Khiên, từ đó phá hủy hôn sự giữa hắn và Ngô Linh, còn mình thì gả cho hắn. Thế sự trêu người, tết Trung thu kiếp này vẫn nghị thân với Cố Khiên, chỉ là, lần này, đối tượng hắn nghị thân lại từ Ngô Linh biến thành bản thân mình. Chỉ là không biết kiếp này, còn có nữ tử si tình ngốc nghếch nào như nàng hay không rồi sẽ làm ra chuyện gì, đến phá hư hôn sự của mình và Cố Khiên.
Cho nên, vốn dĩ Lăng Tuyết Quân không muốn tụ tập trước đêm trung thu này, thế nhưng, lòng hiếu kỳ mãnh liệt khiến nàng vẫn đúng giờ đến bờ hồ Vân Hồ vào đêm Trung thu.
Nghe Hứa Ưởng nói, Lăng Tuyết Quân không khỏi ngẩn người. Sửng sốt một lúc lâu, nàng mới phục hồi tinh thần lại, hỏi: “Hứa công tử, vì sao ba ngày trước ta nói với ngươi, ngươi nguyện đồng ý với ta, sao hiện giờ lại không thể?”
Hứa Ưởng im lặng một lát, sau đó hỏi: “Lăng cô nương, không biết ngươi còn nhớ rõ Ngô vương điện hạ hay không?”
Ngô vương Chu Nguyên, đương nhiên nàng nhớ rõ. Nàng nhìn Hứa Ưởng, gật gật đầu, đáp: “Ta nhớ rõ, chính là người cầu hôn Tấn Dương công chúa mà!”
“Đúng.” Hứa Ưởng nhẹ nhàng thở dài, nói, “Hắn liền sắp thành thân cùng Tấn Dương công chúa.”
“Làm sao vậy?” Lăng Tuyết Quân cảm giác giọng điệu của Hứa Ưởng có chút không thích hợp.
Vẻ mặt của Hứa Ưởng có vài phần cô đơn, rồi thở dài một hơi, hắn mới nói: “Lăng cô nương, ngươi không biết, thật ra trong lòng Ngô vương có người khác. Cô nương kia là nữ nhi của lão sư hắn, là thanh mai trúc mã của hắn, hai người đã sớm định ra cùng nhau gắn bó suốt đời.”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân kinh ngạc: “Nếu trong lòng của Ngô vương đã sớm có người, vì sao lại muốn cầu thân Tấn Dương công chúa?”
“Bởi vì, tuy rằng cô nương kia là người trong lòng hắn yêu thương, nhưng không thể giúp hắn đoạt vị.” Hứa Ưởng nói, “Cho nên, hắn không thể không cưới một vị nữ tử khác làm vợ để có thể giúp được hắn.”
Nghe nói như vậy, Lăng Tuyết Quân thoáng cái liền hiểu ra, Chu Nguyên là người yêu giang sơn không yêu mỹ nhân. Vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà dám vứt bỏ người mình yêu, cầu hôn Tấn Dương công chúa của Bắc triều để có được sự ủng hộ. Không nghĩ tới, Ngô vương Chu Nguyên lại là người như vậy! Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân vẻ mặt khinh thường nói: “Cho nên, Ngô vương nhà ngươi vì muốn cướp lấy ngôi vị hoàng đế mà phải vứt bỏ người mình yêu, cưới Tấn Dương công chúa!”
“Hắn cũng bất đắc dĩ quá nên mới làm vậy.” Hứa Ưởng thay Chu Nguyên biện giải.
“Bất đắc dĩ?” Lăng Tuyết Quân cười lạnh một tiếng: “Có người cầm đao ép hắn đến cầu thân à? Có người cầm đao ép hắn giao hảo với Tề vương à?”
Hứa Ưởng im lặng, nói: “Lăng cô nương, có đôi khi, cho dù làm hoàng tử cao quý thì cũng là bất đắc dĩ. Ngô vương làm như vậy, cũng không chỉ vì mình mà phía sau hắn có tính mạng của mấy gia tộc. Cho dù chính hắn không tranh giành ngôi vị hoàng đế này thì Chu Thanh cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Đến lúc đó, ngoại trừ chính hắn, người hắn yêu, thân nhân của hắn, đều sẽ bị hại. Vì tính mạng của thân nhân mình, hắn không thể không lựa chọn như vậy.”
Nghe đến đó, Lăng Tuyết Quyết im lặng. Kiếp trước sau khi Chu Thanh đăng cơ, chém giết toàn bộ thân tín và thân tộc của Chu Nguyên, trong lúc nhất thời máu chảy thành sông. Hứa gia là mẫu tộc của Chu Nguyên, nhất định là phải chôn cùng hắn. Mà nữ tử Chu Nguyên yêu, nếu là nữ nhi của lão sư hắn, như vậy một nhà của nàng cũng không thể may mắn thoát khỏi. Thế nhưng, chuyện này có quan hệ gì với việc Hứa Ưởng không thể cầu hôn mình?
Vì thế, Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu lên, hỏi Hứa Ưởng: “Hứa công tử, Ngô vương phản bội tín nhiệm và chuyện cưới này có liên quan đến chuyện của ngươi và ta?”
Hứa Ưởng quay mặt lại, nhìn Lăng Tuyết Quân, nói: “Mấy ngày trước, Ngô vương viết thư bảo ta mau trở về, cầu thân cô nương kia.”
Lăng Tuyết Quân sửng sốt: “Ngô vương bảo ngươi cưới người hắn yêu? Hắn nghĩ gì vậy? Hắn có nỡ không?” Nào có nam tử nào chủ động để cho người mình yêu gả cho người khác chứ? Chu Nguyên này quả nhiên là người phi thường có thể so sánh được!
“Hắn không nỡ thì sao chứ? Cô nương kia biết Ngô vương muốn cưới Tấn Dương công chúa, liền không bao giờ chịu gặp Ngô vương nữa. Ngô vương nhờ người mang thư nói cưới nàng làm trắc phi, để cho nàng đi vào cửa trước Tấn Dương công chúa. Nhưng nàng không muốn, nói kiếp này chỉ làm chính thất chứ không làm thiếp.” Nói đến đây, Hứa Ưởng thở dài một tiếng, nói, “Cho nên, Ngô vương bị ép bất đắc dĩ, mới để cho ta đi cưới nàng. Hắn nói, chỉ có ta mới khiến hắn yên tâm giao cô nương kia.” Nói tới đây, Hứa Ưởng nhìn Lăng Tuyết Quân, cười khổ một tiếng, “Lăng cô nương, mạng của Ngô vương, ta không thể không nghe. Ta chỉ có thể dựa theo yêu cầu của hắn, cưới cô nương kia làm vợ, cho nên, ta không thể làm theo lời ngươi nói lúc trước, cầu hôn ngươi.”
“Hứa công tử, ta biết rồi.” Nghe Hứa Ưởng nói, Lăng Tuyết Quân chỉ cảm thấy một cảm giác cay đắng tuôn ra từ cổ họng, ngay cả giọng của mình cũng bị nhiễm vị đắng chát.
Trong lòng im lặng, Hứa Ưởng lại hỏi: “Lăng cô nương, ta nghe nói Cố gia có ý cầu hôn với ngươi?”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân cúi đầu không nói.
“Ngươi không muốn cưới hắn?”
Lúc này, Lăng Tuyết Quân gật đầu.
“Vì sao ngươi không muốn gả cho hắn?” Hứa Ưởng hỏi, “Cố Khiên chính là người mà các quý nữ Bắc triều tranh nhau xuất giá đó.”
Nghe nói như vậy, Lăng Tuyết Quân mỉm cười ngây ngô, nói: “Đối với người khác mà nói, có lẽ hắn là lựa chọn số một. Nhưng đối với ta mà nói, hắn lại là lựa chọn thứ hai.”
“Tại sao?” Hứa Ưởng hỏi.
Tại sao? Bởi vì gả cho hắn thì mình sẽ chết oan uổng. Thế nhưng, nàng không thể nói với Hứa Ưởng, hắn sẽ không tin. Vì thế, nàng cười cười, nói: “Hứa công tử, nếu ngươi không thể cầu hôn ta, không cần ngươi quan tâm chuyện của ta, trong lòng ta tự có chủ trương.”
Hứa Ưởng im lặng một lát, nói: “Lăng cô nương, nghe một câu của ta, Cố Khiên là người lương xứng tốt với ngươi. Ngươi gả cho hắn, ta, ta cũng có thể yên tâm.”
Lương xứng? Lăng Tuyết Quân lạnh lùng cười. Tuy nhiên, nàng cũng không muốn nói nhiều với Hứa Ưởng nữa, liền cười cười, nói: “Hứa công tử, ngươi đi ra một lúc rồi, mau trở về đi, đừng để khách nhân chờ lâu.”
“Ồ, phải! Đến lúc ta nên quay lại rồi!” Hứa Ưởng gật gật đầu, sau đó nói với Lăng Tuyết Quân, “Lăng cô nương, chúng ta cùng nhau trở về đi.”
Lăng Tuyết Quân lắc đầu, nói: “Ta không trở về, ta còn muốn đi một chút.”
“Vậy thì được.” Hứa Ưởng gật gật đầu, sau đó lại đùa giỡn nói, “Lăng cô nương có thể yên tâm đi lại trong vườn của ta, tất nhiên sẽ không giống cái người gặp nguy hiểm đêm đó ở Cảnh Thái Viên.”
“Ngươi đi rồi, làm sao còn có người gặp nguy hiểm chứ? Lăng Tuyết Quân bị hắn chọc cười.
Thấy Lăng Tuyết Quân nở nụ cười, Hứa Ưởng lúc này mới yên lòng, nói: “Vậy ta về trước.”
“Ừm.” Lăng Tuyết Quân gật đầu.
Hứa Ưởng lại cười cười với nàng, sau đó mới trở về.
Thấy bóng dáng của Hứa Ưởng chậm rãi đi xa, tiếng bước chân cũng dần dần biến mất, một cảm giác thất vọng và bất lực ập về phía Lăng Tuyết Quân. Vốn tưởng rằng Hứa Ưởng nhất định sẽ đồng ý với mình, không nghĩ tới lại là kết quả như vậy. Bây giờ, nàng không bao giờ có thể tìm thấy bất cứ ai có thể giúp mình nữa. Nghĩ đến đây, nàng bất lực ngồi xổm. Nghĩ đến mình, nước mắt đã cố gắng nhịn thật lâu cuối cùng cũng trào ra. Nàng ôm mặt và khóc nhẹ nhàng.
“Chỉ vì không muốn gả cho ta?” Đột nhiên, một giọng nói chua chát của một nam nhân vang lên.
Cả người nàng run lên, nâng gương mặt đầy nước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng vững chải của một nam nhân từ từ đi về phía mình.
Cách đây không lâu, dưới vách đá của rừng Hắc Sơn, trong thời gian bất lực nhất của mình, bóng dáng này đã đi về phía mình. Khi đó, mình nhìn thấy hắn giống như thấy cứu tinh, đáy lòng là sự vui mừng cùng kích động. Giờ phút này, mình cũng bất lực, vẫn là bóng hình này đi về phía mình. Thế nhưng, lúc này trong lòng mình chỉ có oán hận và bế tắc.
Cố Khiên đi tới trước mặt Lăng Tuyết Quân, nhìn chằm chằm vào nàng, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay, dùng khăn vải trong tay lau đi nước mắt trên gò má của nàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng khóc nữa.”
“Ngươi đều nghe thấy lời nói giữa ta và Hứa Ưởng?” Nàng hỏi.
Hắn im lặng, sau đó gật đầu.
Nàng cúi đầu, cắn môi và không nói chuyện. Nàng cũng không biết phải nói gì nữa.
Thấy dáng vẻ này của nàng, hắn nhẹ giọng thở dài: “Vì sao? Ngươi tình nguyện bỏ thân phận thể diện đi cầu Hứa Ưởng cưới nàng mà cũng không chịu tiếp nhận thành ý cầu hôn của ta?”
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn, mỉm cười: “Nếu ngươi đã nghe thấy thì ta cũng không giấu ngươi nữa. Sở dĩ ta sẵn sàng bỏ mặt xuống cầu xin hắn là bởi vì, ta, ta thích hắn.”
Nghe Lăng Tuyết Quân nói, Cố Khiên hơi ngẩn ra. Dưới ánh trăng chiếu rọi, khuôn mặt vốn trắng nõn của hắn, có vẻ càng thêm tái nhợt. Hắn há miệng, cuối cùng lại không nói gì ra.
Lăng Tuyết Quân nhìn hắn, khóe môi vẫn mang theo một nụ cười lạnh lùng: “Cố công tử, với người thanh cao như ngươi, tất nhiên sẽ không cưới một nữ tử trong lòng có người khác chứ? Dù sao Cố gia cũng chưa chính thức cầu hôn, ta cảm thấy cũng không cần phải đến cầu hôn nữa.”
Cố Khiên dừng một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói: “Cố Khiên ta nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy[1]. Ta nếu đã đồng ý với Lăng huynh và Quận chúa là sẽ đến cầu hôn thì nhất định sẽ đến.”
[1] “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy” là một tục ngữ, “Một lời nói ra, bốn ngựa đuổi không kịp”. Câu này nhiều người thường hiểu là “lời nói chắc như đinh đóng cột”.
“Ngươi nguyện ý cưới một nữ tử mà trong lòng của người đó có người khác sao?” Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Đây không phải là tác phong của Cố Khiên. Hắn cao ngạo như vậy, làm sao chịu đựng được thê tử của mình trong lòng có nam nhân khác chứ?
“Hứa Ưởng lúc trước cũng nói, hắn không có khả năng cưới nàng.” Cố Khiên nói.
“Vậy thì thế nào?” Lăng Tuyết Quân hỏi.
“Như vậy ta sẽ không cần lo lắng a.” Lúc này sắc mặt của Cố Khiên đã khôi phục như thường, cười nhạt với Lăng Tuyết Quân, “Nếu Hứa Ưởng đồng ý cưới nàng, có lẽ ta sẽ buông tha chuyện hôn sự này rồi, sau đó thành toàn cho các người. Vì hắn không thể cưới nàng, tất nhiên nàng chỉ có thể cưới ta. Cho nên, đợi phụ thân ta trả lời thư, ta nhất định sẽ đến Lăng gia cầu thân! Tuyết Quân, nàng đừng nghĩ gì hết, ở nhà chờ ta là được!” Dứt lời, hắn nhìn Lăng Tuyết Quân đầy kinh ngạc, cười cười, sau đó từ từ đứng dậy, đi về phía trước.
“Cố Khiên, vì sao ngươi nhất định phải cưới ta?” Lăng Tuyết Quân đứng dậy, hét lớn về phía Cố Khiên, “Ta thật sự không muốn gả cho ngươi!”
Nghe được tiếng kêu của Lăng Tuyết Quân, thân thể của Cố Khiên dừng lại, chân liền ngừng lại. Hắn từ từ quay mặt lại, nói với Lăng Tuyết Quân: “Tuyết Quân, tin ta đi, nàng gả cho ta, cả đời này, ta sẽ đối xử tốt với nàng.” Dứt lời, hắn cũng không đợi Lăng Tuyết Quân trả lời, xoay người lại, tiếp tục đi về phía trước.
Lăng Tuyết Quân ngơ ngác đứng tại chỗ, bình tĩnh nhìn Cố Khiên, trong lòng lại nói không nên lời.
Hai ngày sau, Hứa Ưởng rời Vân Diên Sơn, trở về Nam triều.
Vừa vào tháng tám, thời tiết cũng dần dần mát mẻ, thư trả lời của Cố Tuân cuối cùng cũng đưa đến Vân Diên Sơn. Sau đó, do Nhị thúc của Cố Khiên Cố Triệt ra mặt, biểu đạt ý nguyện kết thân với Quận chúa. Tuy rằng Quận chúa biểu thị phải hỏi qua ý kiến của Phong Dương Lăng gia thì mới có thể định ra cửa hôn sự này, nhưng hai bên đều biết, Phong Dương Lăng gia không có khả năng không hài lòng với cửa hôn sự này. Cho nên, hôn sự này cơ bản đã định ra.
Sau đó, tuy rằng Cố Khiên và Lăng Tuyết Quân thỉnh thoảng gặp mặt, thế nhưng, hai người đều rất ăn ý, không nói chuyện với nhau. Người không biết nội tình, còn tưởng rằng hai người bị thẹn thùng do chuyện đính hôn.
Giống như kiếp trước, khi hoa quế nở rộ, các quý nữ trẻ tuổi ở Vân Diên Sơn lại hẹn nhau đi rừng hoa quế ngắm hoa. Lúc này, mặc dù Lục Vân San đã không còn cấm túc nữa, thế nhưng, nàng ta lại không giống như kiếp trước đến tham gia hội hoa quế này. Bởi vậy, mặc dù Ngô Linh tới đây ngắm hoa, nhưng không có ai giúp nàng ta truyền lời với Cố Khiên về cuộc gặp riêng tư.
Xem ra, có chuyện thật sự không giống kiếp trước.
Chẳng bao lâu, đã đến Tết Trung thu. Qua Trung thu, hoàng đế liền muốn bãi giá hồi cung, cho nên, đây là lần tụ tập cuối cùng của một đám công tử quý nữ ở Vân Diên sơn.
Kiếp trước, chính là ngày này, Lăng Tuyết Quân thiết kế Cố Khiên, từ đó phá hủy hôn sự giữa hắn và Ngô Linh, còn mình thì gả cho hắn. Thế sự trêu người, tết Trung thu kiếp này vẫn nghị thân với Cố Khiên, chỉ là, lần này, đối tượng hắn nghị thân lại từ Ngô Linh biến thành bản thân mình. Chỉ là không biết kiếp này, còn có nữ tử si tình ngốc nghếch nào như nàng hay không rồi sẽ làm ra chuyện gì, đến phá hư hôn sự của mình và Cố Khiên.
Cho nên, vốn dĩ Lăng Tuyết Quân không muốn tụ tập trước đêm trung thu này, thế nhưng, lòng hiếu kỳ mãnh liệt khiến nàng vẫn đúng giờ đến bờ hồ Vân Hồ vào đêm Trung thu.