Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53: Tình trạng khó xử
Editor: dzitconlonton
Trong Thanh Lý, một tiếng chim hót du dương dễ nghe đã đánh thức Lăng Tuyết Quân ra khỏi giấc mộng. Nàng nhắm mắt lại và thoải mái duỗi một thắt lưng một cách lười biếng. Hôm qua chịu nhiều mệt mỏi như vậy, sau một đêm nghỉ ngơi, người dường như tràn đầy năng lượng rất nhiều. Nàng nhẹ nhàng cong đầu gối, vẫn còn đau. Nghĩ đến Cố Khiên còn ở trong động, nàng không dám cử động nhiều, mà là nửa híp mắt, nhìn về phía chỗ Cố Khiên đang ngủ.
Không nghĩ tới, bên kia, một người một ngựa đã không thấy đâu.
Lăng Tuyết Quân sửng sốt, vội vàng mở mắt ra, ngồi dậy, nhìn xung quanh trong động, cũng không thấy bóng dáng của Cố Khiên, chỉ có đống lửa cháy hết vẫn tỏa ra khói xanh lượn lờ.
Lăng Tuyết Quân từ từ đứng dậy, kéo chân đi ra ngoài động, lớn tiếng kêu lên: “Cố công tử! Cố công tử!”
Nàng gọi một lúc lâu, nhưng trả lời nàng chỉ có tiếng chim hót líu lo trên núi.
Cố Khiên đi rồi sao?
Hắn sẽ không chê nàng quá rắc rối nên bỏ nàng lại rồi tự bỏ đi đúng chứ? Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân khẽ thở dài một hơi. Quên đi, không muốn nghĩ nhiều như vậy, trước tiên đi rửa mặt, tỉnh táo một chút. Vì vậy, nàng kéo chân bị thương của mình đến dòng suối.
Dòng suối này cách thạch động không xa, Lăng Tuyết Quân mơ hồ còn nhớ rõ tuyến đường đêm qua Cố Khiên dẫn mình ra ngoài, liền đi theo dấu vết, rất nhanh liền tìm được dòng suối nhỏ kia. Dòng suối chảy róc rách, trong suốt thấy đáy.
Nàng ngồi xổm xuống, lấy nước, bắt đầu súc miệng và rửa mặt. Vừa thu dọn thỏa đáng, nàng đột nhiên nghe thấy trong rừng núi đối diện truyền đến một trận tiếng vó ngựa.
Đây không phải là Cố Khiên và Mặc Phong đúng không?
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu, thử kêu lên: “Cố công tử, Cố công tử.”
Tiếng vó ngựa dừng lại một lát, sau đó liền đi về phía dòng suối. Rất nhanh, bóng dáng của Cố Khiên và Mặc Phong liền xuất hiện trước mắt nàng.
Cố Khiên nhìn thấy Lăng Tuyết Quân, cười kêu lên: “Lăng cô nương! Ngươi dậy rồi à?”
“Ngươi đã đi đâu vậy?” Nghĩ lúc nãy không tìm thấy hắn ở xung quanh, Lăng Tuyết Quân có hơi buồn buồn: “Ta còn tưởng ngươi bỏ lại ta rồi trở về.”
“Ngươi nghĩ gì vậy?” Cố Khiên nở nụ cười, “Làm sao ta có thể bỏ mặc ngươi chứ?”
“Vậy sáng sớm ngươi đã đi đâu?” Lăng Tuyết Quân hỏi.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Cố Khiên đã cưỡi ngựa đi tới bên dòng suối. Hắn cưỡi Mặc Phong lội suối đến bên cạnh Lăng Tuyết Quân, sau đó giơ túi vải trong tay mình lên, cười nói: “Ta đi hái chút sơn trà, lát nữa ngươi ăn một chút.”
Thì ra, hắn đi tìm trái cây làm bữa sáng cho mình.
Lăng Tuyết Quân nhìn thấy túi vải phồng lên, nghĩ mình lấy lòng tiểu nhân đối đãi Cố Khiên, không khỏi có chút ngượng ngùng. Nàng cười cười, nói: “Cố công tử, ngươi cái gì cũng biết.”
Cố Khiên biết săn bắn, hái quả dại, còn có thể nướng gà rừng. Với bản lĩnh này của hắn, việc sống trong khu rừng này một năm rưỡi không thành vấn đề đối với mình và hắn. Nàng nghĩ rằng Cố Khiên làm nhiều chuyện như vậy, còn mình có vẻ ăn đồ ăn miễn phí nên có hơi ngượng ngùng, liền nói: “Cố công tử, ngươi mệt không? Để ta rửa sơn trà!”
Cố Khiên nhảy xuống ngựa, cười nói với Lăng Tuyết Quân: “Lăng cô nương, chân ngươi không tiện, vẫn nên nghỉ ngơi ở một bên đi. Ta sẽ rửa sạch sơn trà, ngươi chỉ cần ăn là được.”
“Vậy… Vậy thì làm phiền Cố công tử.” Lăng Tuyết Quân cười cười, sau đó đỡ thân cây bên cạnh đứng dậy. Ai ngờ lúc dùng sức, nàng đột nhiên cảm thấy được một luồng nhiệt nóng trào ra từ trong thân thể mình.
Sắc mặt của nàng đột nhiên thay đổi.
Lão thiên gia ơi, hình như là quỳ thủy đến.
Ở trong núi hoang dã này, lại tới quỳ thủy, hơn nữa còn là lúc nàng và Cố Khiên hai người một mình ở cùng một chỗ. Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân liền hận không thể nhảy xuống suối tự chết đuối cho rồi.
“Lăng cô nương, ngươi làm sao vậy?” Thấy sắc mặt của Lăng Tuyết Quân không đúng, Cố Khiên vẻ mặt thân thiết hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lăng Tuyết Quân sắc mặt tái nhợt, đờ đẫn nhìn Cố Khiên, lắc đầu, nói: “Ta không sao.”
“Vậy ngươi ngồi bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi, ta rửa sơn trà trong chốc lát.” Cố Khiên nói.
Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, đi tới dưới một gốc cây lớn, cả người căng thẳng, tựa vào thân cây.
Chỉ chốc lát sau, Cố Khiên đả rửa sạch sơn trà. Hắn cầm sơn trà đi tới trước mặt Lăng Tuyết Quân, nói: “Lăng cô nương, chân ngươi bị thương mà đứng làm gì? Không mệt sao? Ngồi xuống đi, chúng ta cùng ăn sơn trà.”
Lăng Tuyết Quân nào dám ngồi chứ? Ngồi là sẽ chết nhanh hơn! Vì vậy, nàng lắc đầu và nói, “Mặt đất này bẩn quá, ta không muốn ngồi.”
Cố Khiên dừng một chút, nói: “Vậy chúng ta trở về trong động đi. Tối qua ngươi ngủ trên phiến đá khá sạch sẽ.”
Chà, hang động tối hơn, không dễ dàng bị phát hiện một số thứ. Vì thế, Lăng Tuyết Quân gật đầu nói: “Được.”
Cố Khiên một tay đỡ Lăng Tuyết Quân, một tay dắt Mặc Phong đi vào trong động. Nhưng khi vừa mới bước đi, Lăng Tuyết Quân cảm thấy lại có thứ gì đó tuôn ra từ thân thể, nàng đành phải cố gắng bước nhanh hơn, hy vọng trước khi Cố Khiên phát hiện thì đã tiến vào trong động.
Ngay khi sắp đến cửa động, mặt đất có hơi gập ghềnh, Cố Khiên cúi đầu, nhìn về phía mặt đất, nói: “Lăng cô nương, nơi này không quá bằng phẳng, ngươi chậm một chút……..Ái cha, ngươi bị thương à?”
Nghe Cố Khiên nói vậy, Lăng Tuyết Quân cúi đầu nhìn, trên ống quần của mình đã mơ hồ thấm đẫm một ít máu.
“Lăng cô nương, ngươi bị thương lúc nào vậy?” Cố Khiên lại hỏi, “Sao hôm qua không nghe ngươi nhắc tới?”
Lăng Tuyết Quân khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nói: “Cố công tử, ta, ta không bị thương.”
“Không bị thương? Vậy làm sao có thể chảy máu được chứ?” Cố Khiên truy vấn.
Lăng Tuyết Quân vẻ mặt khó xử, cắn môi không dám nói.
Cố Khiên nhìn Lăng Tuyết Quân, sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: “Có phải ngươi đến quỳ thủy không?”
Lăng Tuyết Quân vừa nghe xong thì bối rối, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Cố Khiên thấy thế, biết mình đoán đúng, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Không phải bị thương là tốt rồi.”
Lăng Tuyết Quân lúc này quả thực muốn khóc.
Cố Khiên thấy Lăng Tuyết Quân vẻ mặt xấu hổ, dường như nghĩ tới cái gì đó, hỏi: “Có phải ngươi không mang theo cái đai nào không?”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Cố Khiên này không chỉ biết là quỳ thủy, mà còn biết cần phải mang theo đai nguyệt sự?
Nàng nhớ rõ kiếp trước khi lần đầu tiên hắn phát hiện mình đến quỳ thủy, không hiểu đó là cái gì, còn tưởng rằng mình bị bệnh nặng sắp chết, sợ đến tột cùng. Kiếp này không chỉ bình tĩnh như vậy, hơn nữa còn biết nữ nhân đến quỳ thủy phải dùng đai nguyệt sự. Sự tương phản này quá lớn đúng không? Lăng Tuyết Quân suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này chỉ có một khả năng, chính là, kiếp này hắn đã có nữ nhân rồi.
Sau khi thế gia công tử tròn mười lăm tuổi, có vài người nhà sẽ an bài một thị nữ sưởi ấm giường cho hắn. Kiếp trước Cố Khiên không có thị nữ làm ấm giường, nhưng kiếp này hắn có hay không thì nàng không biết. Tuy nhiên, nhìn hắn quen thuộc với chuyện riêng của nữ tử như thế, chắc chắn trong phòng có người!
Nhìn Lăng Tuyết Quân cúi đầu suy nghĩ, Cố Khiên biết lúc này nàng không biết phải làm gì, liền nói: “Lăng cô nương, vậy bây giờ chúng ta quay về đi? Quay về rồi ngươi có thể thay xiêm y, còn có thể tìm được cái đai gì đó.”
Nghe Cố Khiên nói xong, Lăng Tuyết Quân lại sửng sốt? Quay về à? Làm sao mình còn dám quay về được chứ? Mình ngồi trên người Mặc Phong, toàn thân lông đen của nó cũng sẽ bị mình nhuộm đỏ, hơn nữa làm cho nó không thoải mái, nói không chừng liền ném mình xuống. Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân vẻ mặt đau khổ nói: “Nhưng, ta như vậy, sao quay về được đây?”
Cố Khiên suy nghĩ một chút, nói: “Lăng cô nương, ngươi chờ một chút.” Dứt lời, hắn lấy ra một tờ giấy vải dầu từ trong túi vải trên lưng Mặc Phong, đặt lên lưng Mặc Phong, quay đầu lại nói, “Như vậy, ngươi không sợ sẽ làm bẩn Mặc Phong.”
“Túi vải này của này là túi bách bảo à? Có tất cả mọi thứ!” Lăng Tuyết Quân kinh ngạc nói.
“Khi ra ngoài săn bắn, không biết sẽ gặp phải chuyện gì nên đương nhiên cũng phải chuẩn bị một chút.” Cố Khiên cười cười, sau đó vỗ vỗ đầu Mặc Phong, nhẹ giọng nói, “Mặc Phong, quỳ xuống.”
Mặc Phong lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, quỳ xuống hai chân trước.
“Lăng Tuyết Quân, ngươi ngồi xuống đi.” Cố Khiên tiến lên đỡ Lăng Tuyết Quân.
Nàng hơi dừng lại, sau đó ngồi trên lưng ngựa.
“Ngươi ngồi vững, đừng nhúc nhích.” Cố Khiên nói, “Ta sẽ quay về ngay.” Dứt lời, Cố Khiên lại quay lại trong động, rất nhanh, hắn liền cầm chiếc áo choàng tối hôm qua Lăng Tuyết Quân lấy làm đệm ngủ.
Hắn đi đến bên cạnh Lăng Tuyết Quân, khoác áo choàng lên người nàng, nói: “Cứ như này, mọi thứ đều được che đi.”
Lăng Tuyết Quân ngẩng mặt lên, cảm kích nói: “Đa tạ Cố công tử.”
“Đừng.” Cố Khiên vỗ vỗ cái mông cường tráng của Mặc Phong, nó liền đứng dậy. Hắn cũng lên ngựa, ngồi phía sau Lăng Tuyết Quân, sau đó hai người lúc này mới cùng nhau đi dọc theo vách núi tìm đường quay về núi.
Bởi vì vội vàng quay về nên Cố Khiên cưỡi Mặc Phong chạy rất nhanh. Nhưng muốn quay về núi lại không dễ như vậy, hai người đi hơn một canh giờ, cuối cùng, vách núi ở chỗ này trở thành con dốc thoai thoải, cuối cùng cũng có đường lên núi. Một đường Lăng Tuyết Quân đang chịu sự dày vò, nhìn thấy cuối cùng có thể bước lên đường trở về, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hơi rơi xuống đất.
Bởi vì sợ lạc đường, Cố Khiên đã đưa Lăng Tuyết Quân đi dọc theo vách núi. Đến nơi Lăng Tuyết Quân rơi xuống vách đá hôm qua, liền đi dọc theo dấu vết đi về phía sau, không nghĩ tới vừa lên sườn núi, liền gặp được đám người Lý Hoảng, Lăng Ngọc đến tìm hai người.
Lăng Ngọc thấy Cố Khiên đưa Lăng Tuyết Quân bình an vô sự xuất hiện ở phía trước, mừng rỡ quá đỗi, vội vàng cưỡi ngựa xông lên, lớn tiếng kêu lên: “Tuyết Quân, muội không sao chứ?”
Lăng Tuyết Quân nhìn thấy Lăng Ngọc, vừa mừng vừa sợ: “Đại ca, muội không sao.”
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Lăng Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Tuyết Quân lau nước mắt ở khóe mắt, nói: “May mà Cố công tử tìm được muội, bằng không, tối hôm qua nói không chừng muội sẽ bị sói ăn.”
Lăng Ngọc vừa nghe, vội vàng chắp tay đáp với Cố Khiên nói: “Lục Lang, ân cứu mạng này nhất định sẽ báo đáp vào ngày khác!”
Cố Khiên cười nói: “Lăng huynh, ta và ngươi là bằng hữu đã lâu, đừng nói những lời như vậy chứ.”
Lăng Ngọc cười cười, nói: “Được, vậy ta cũng không nói nhiều, ngày khác mời ngươi uống rượu.”
“Được.” Cố Khiên mỉm cười gật đầu.
Lúc này, đám người Lý Hoảng cũng đi tới gần. Cố Khiên và Lăng Tuyết Quân vội vàng chắp tay hành lễ với hắn.
Lý Hoảng cười nói: “Lục Lang, ngươi cứu Lăng Tam tiểu thư, coi như lập được đại công.”
“Vương gia khen ngợi!” Cố Khiên vội vàng nói.
“Ngươi không cần khiêm tốn.” Lý Hoảng khoát tay áo, nói, “Hôm qua là ta dẫn người ra ngoài săn bắn, nếu Lăng Tam tiểu thư xảy ra chuyện gì, chẳng những phụ hoàng sẽ trách tội ta, mà sợ là Quận chúa cũng sẽ sinh ra hiềm khích với ta.”
“Việc này chỉ là một chuyện nhỏ ngoài ý muốn, Vương gia lo lắng nhiều rồi.” Cố Khiên an ủi nói.
Lý Hoảng cười cười, cũng không nói nhiều.
Tuy rằng Cố Khiên cứu mạng Lăng Tuyết Quân, nhưng dù sao hai người nam nữ khác nhau, hiện giờ cùng cưỡi một ngựa thì không ổn lắm. Vì thế, Lăng Ngọc gọi người dắt một con ngựa đi lên, nói với Lăng Tuyết Quân: “Tuyết Quân, muội đổi ngựa cưỡi đi.”
“A?” Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Phải biết rằng, đến tìm nàng và Cố Khiên đều là nam tử, nếu là mình đi xuống từ Mặc Phong, quần nhuộm máu nhất định sẽ bị người nhìn thấy. Cứ như vậy, cả đời này mình sẽ không thể gặp lại người khác.
Nghĩ đến đây, nàng lắc đầu, nói: “Đại ca, muội sẽ cưỡi con ngựa này.”
“A?” Lăng Ngọc sửng sốt, “Vì sao?”
Thấy Lăng Ngọc hỏi như máy cào mà mình lại không thể nói nguyên nhân với hắn, chỉ đành hàm hồ nói: “Đại ca, con ngựa này rất ổn định, muội thích cưỡi nó.”
“Nhưng muội cùng nam tử cưỡi ngựa như thế này thì còn giống bộ dáng nào nữa?” Lăng Ngọc nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Lăng Tuyết Quân, nhẹ giọng trách mắng, “Thừa dịp hiện tại người còn ít, muội mau xuống đổi ngựa đi!”
“Đại ca, muội…” Lúc này, lăng Tuyết Quân mặt đỏ bừng, không biết còn có cách gì để Lăng Ngọc biết tình cảnh khó xử của mình không.
Đúng lúc này, Cố Khiên mở miệng nói: “Lăng huynh, chân của Lăng cô nương bị thương hôm qua, chỉ sợ không còn sức tự mình khống chế ngựa, nên ta mang nàng quay về doanh trại đi.”
“Cái gì?” Nghe Cố Khiên nói, Lăng Ngọc kinh ngạc đến không khép miệng lại được.
Cố Khiên và Lăng Tuyết Quân quay về như thế này thì làm sao được? Lăng Tuyết Quân là cô nương trong sạch, bị người ta nhìn thấy nàng và Cố Khiên có tiếp xúc như vậy, nàng còn có thể xuất giá được nữa sao?
Trong Thanh Lý, một tiếng chim hót du dương dễ nghe đã đánh thức Lăng Tuyết Quân ra khỏi giấc mộng. Nàng nhắm mắt lại và thoải mái duỗi một thắt lưng một cách lười biếng. Hôm qua chịu nhiều mệt mỏi như vậy, sau một đêm nghỉ ngơi, người dường như tràn đầy năng lượng rất nhiều. Nàng nhẹ nhàng cong đầu gối, vẫn còn đau. Nghĩ đến Cố Khiên còn ở trong động, nàng không dám cử động nhiều, mà là nửa híp mắt, nhìn về phía chỗ Cố Khiên đang ngủ.
Không nghĩ tới, bên kia, một người một ngựa đã không thấy đâu.
Lăng Tuyết Quân sửng sốt, vội vàng mở mắt ra, ngồi dậy, nhìn xung quanh trong động, cũng không thấy bóng dáng của Cố Khiên, chỉ có đống lửa cháy hết vẫn tỏa ra khói xanh lượn lờ.
Lăng Tuyết Quân từ từ đứng dậy, kéo chân đi ra ngoài động, lớn tiếng kêu lên: “Cố công tử! Cố công tử!”
Nàng gọi một lúc lâu, nhưng trả lời nàng chỉ có tiếng chim hót líu lo trên núi.
Cố Khiên đi rồi sao?
Hắn sẽ không chê nàng quá rắc rối nên bỏ nàng lại rồi tự bỏ đi đúng chứ? Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân khẽ thở dài một hơi. Quên đi, không muốn nghĩ nhiều như vậy, trước tiên đi rửa mặt, tỉnh táo một chút. Vì vậy, nàng kéo chân bị thương của mình đến dòng suối.
Dòng suối này cách thạch động không xa, Lăng Tuyết Quân mơ hồ còn nhớ rõ tuyến đường đêm qua Cố Khiên dẫn mình ra ngoài, liền đi theo dấu vết, rất nhanh liền tìm được dòng suối nhỏ kia. Dòng suối chảy róc rách, trong suốt thấy đáy.
Nàng ngồi xổm xuống, lấy nước, bắt đầu súc miệng và rửa mặt. Vừa thu dọn thỏa đáng, nàng đột nhiên nghe thấy trong rừng núi đối diện truyền đến một trận tiếng vó ngựa.
Đây không phải là Cố Khiên và Mặc Phong đúng không?
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu, thử kêu lên: “Cố công tử, Cố công tử.”
Tiếng vó ngựa dừng lại một lát, sau đó liền đi về phía dòng suối. Rất nhanh, bóng dáng của Cố Khiên và Mặc Phong liền xuất hiện trước mắt nàng.
Cố Khiên nhìn thấy Lăng Tuyết Quân, cười kêu lên: “Lăng cô nương! Ngươi dậy rồi à?”
“Ngươi đã đi đâu vậy?” Nghĩ lúc nãy không tìm thấy hắn ở xung quanh, Lăng Tuyết Quân có hơi buồn buồn: “Ta còn tưởng ngươi bỏ lại ta rồi trở về.”
“Ngươi nghĩ gì vậy?” Cố Khiên nở nụ cười, “Làm sao ta có thể bỏ mặc ngươi chứ?”
“Vậy sáng sớm ngươi đã đi đâu?” Lăng Tuyết Quân hỏi.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Cố Khiên đã cưỡi ngựa đi tới bên dòng suối. Hắn cưỡi Mặc Phong lội suối đến bên cạnh Lăng Tuyết Quân, sau đó giơ túi vải trong tay mình lên, cười nói: “Ta đi hái chút sơn trà, lát nữa ngươi ăn một chút.”
Thì ra, hắn đi tìm trái cây làm bữa sáng cho mình.
Lăng Tuyết Quân nhìn thấy túi vải phồng lên, nghĩ mình lấy lòng tiểu nhân đối đãi Cố Khiên, không khỏi có chút ngượng ngùng. Nàng cười cười, nói: “Cố công tử, ngươi cái gì cũng biết.”
Cố Khiên biết săn bắn, hái quả dại, còn có thể nướng gà rừng. Với bản lĩnh này của hắn, việc sống trong khu rừng này một năm rưỡi không thành vấn đề đối với mình và hắn. Nàng nghĩ rằng Cố Khiên làm nhiều chuyện như vậy, còn mình có vẻ ăn đồ ăn miễn phí nên có hơi ngượng ngùng, liền nói: “Cố công tử, ngươi mệt không? Để ta rửa sơn trà!”
Cố Khiên nhảy xuống ngựa, cười nói với Lăng Tuyết Quân: “Lăng cô nương, chân ngươi không tiện, vẫn nên nghỉ ngơi ở một bên đi. Ta sẽ rửa sạch sơn trà, ngươi chỉ cần ăn là được.”
“Vậy… Vậy thì làm phiền Cố công tử.” Lăng Tuyết Quân cười cười, sau đó đỡ thân cây bên cạnh đứng dậy. Ai ngờ lúc dùng sức, nàng đột nhiên cảm thấy được một luồng nhiệt nóng trào ra từ trong thân thể mình.
Sắc mặt của nàng đột nhiên thay đổi.
Lão thiên gia ơi, hình như là quỳ thủy đến.
Ở trong núi hoang dã này, lại tới quỳ thủy, hơn nữa còn là lúc nàng và Cố Khiên hai người một mình ở cùng một chỗ. Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân liền hận không thể nhảy xuống suối tự chết đuối cho rồi.
“Lăng cô nương, ngươi làm sao vậy?” Thấy sắc mặt của Lăng Tuyết Quân không đúng, Cố Khiên vẻ mặt thân thiết hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lăng Tuyết Quân sắc mặt tái nhợt, đờ đẫn nhìn Cố Khiên, lắc đầu, nói: “Ta không sao.”
“Vậy ngươi ngồi bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi, ta rửa sơn trà trong chốc lát.” Cố Khiên nói.
Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, đi tới dưới một gốc cây lớn, cả người căng thẳng, tựa vào thân cây.
Chỉ chốc lát sau, Cố Khiên đả rửa sạch sơn trà. Hắn cầm sơn trà đi tới trước mặt Lăng Tuyết Quân, nói: “Lăng cô nương, chân ngươi bị thương mà đứng làm gì? Không mệt sao? Ngồi xuống đi, chúng ta cùng ăn sơn trà.”
Lăng Tuyết Quân nào dám ngồi chứ? Ngồi là sẽ chết nhanh hơn! Vì vậy, nàng lắc đầu và nói, “Mặt đất này bẩn quá, ta không muốn ngồi.”
Cố Khiên dừng một chút, nói: “Vậy chúng ta trở về trong động đi. Tối qua ngươi ngủ trên phiến đá khá sạch sẽ.”
Chà, hang động tối hơn, không dễ dàng bị phát hiện một số thứ. Vì thế, Lăng Tuyết Quân gật đầu nói: “Được.”
Cố Khiên một tay đỡ Lăng Tuyết Quân, một tay dắt Mặc Phong đi vào trong động. Nhưng khi vừa mới bước đi, Lăng Tuyết Quân cảm thấy lại có thứ gì đó tuôn ra từ thân thể, nàng đành phải cố gắng bước nhanh hơn, hy vọng trước khi Cố Khiên phát hiện thì đã tiến vào trong động.
Ngay khi sắp đến cửa động, mặt đất có hơi gập ghềnh, Cố Khiên cúi đầu, nhìn về phía mặt đất, nói: “Lăng cô nương, nơi này không quá bằng phẳng, ngươi chậm một chút……..Ái cha, ngươi bị thương à?”
Nghe Cố Khiên nói vậy, Lăng Tuyết Quân cúi đầu nhìn, trên ống quần của mình đã mơ hồ thấm đẫm một ít máu.
“Lăng cô nương, ngươi bị thương lúc nào vậy?” Cố Khiên lại hỏi, “Sao hôm qua không nghe ngươi nhắc tới?”
Lăng Tuyết Quân khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nói: “Cố công tử, ta, ta không bị thương.”
“Không bị thương? Vậy làm sao có thể chảy máu được chứ?” Cố Khiên truy vấn.
Lăng Tuyết Quân vẻ mặt khó xử, cắn môi không dám nói.
Cố Khiên nhìn Lăng Tuyết Quân, sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: “Có phải ngươi đến quỳ thủy không?”
Lăng Tuyết Quân vừa nghe xong thì bối rối, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Cố Khiên thấy thế, biết mình đoán đúng, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Không phải bị thương là tốt rồi.”
Lăng Tuyết Quân lúc này quả thực muốn khóc.
Cố Khiên thấy Lăng Tuyết Quân vẻ mặt xấu hổ, dường như nghĩ tới cái gì đó, hỏi: “Có phải ngươi không mang theo cái đai nào không?”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Cố Khiên này không chỉ biết là quỳ thủy, mà còn biết cần phải mang theo đai nguyệt sự?
Nàng nhớ rõ kiếp trước khi lần đầu tiên hắn phát hiện mình đến quỳ thủy, không hiểu đó là cái gì, còn tưởng rằng mình bị bệnh nặng sắp chết, sợ đến tột cùng. Kiếp này không chỉ bình tĩnh như vậy, hơn nữa còn biết nữ nhân đến quỳ thủy phải dùng đai nguyệt sự. Sự tương phản này quá lớn đúng không? Lăng Tuyết Quân suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này chỉ có một khả năng, chính là, kiếp này hắn đã có nữ nhân rồi.
Sau khi thế gia công tử tròn mười lăm tuổi, có vài người nhà sẽ an bài một thị nữ sưởi ấm giường cho hắn. Kiếp trước Cố Khiên không có thị nữ làm ấm giường, nhưng kiếp này hắn có hay không thì nàng không biết. Tuy nhiên, nhìn hắn quen thuộc với chuyện riêng của nữ tử như thế, chắc chắn trong phòng có người!
Nhìn Lăng Tuyết Quân cúi đầu suy nghĩ, Cố Khiên biết lúc này nàng không biết phải làm gì, liền nói: “Lăng cô nương, vậy bây giờ chúng ta quay về đi? Quay về rồi ngươi có thể thay xiêm y, còn có thể tìm được cái đai gì đó.”
Nghe Cố Khiên nói xong, Lăng Tuyết Quân lại sửng sốt? Quay về à? Làm sao mình còn dám quay về được chứ? Mình ngồi trên người Mặc Phong, toàn thân lông đen của nó cũng sẽ bị mình nhuộm đỏ, hơn nữa làm cho nó không thoải mái, nói không chừng liền ném mình xuống. Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân vẻ mặt đau khổ nói: “Nhưng, ta như vậy, sao quay về được đây?”
Cố Khiên suy nghĩ một chút, nói: “Lăng cô nương, ngươi chờ một chút.” Dứt lời, hắn lấy ra một tờ giấy vải dầu từ trong túi vải trên lưng Mặc Phong, đặt lên lưng Mặc Phong, quay đầu lại nói, “Như vậy, ngươi không sợ sẽ làm bẩn Mặc Phong.”
“Túi vải này của này là túi bách bảo à? Có tất cả mọi thứ!” Lăng Tuyết Quân kinh ngạc nói.
“Khi ra ngoài săn bắn, không biết sẽ gặp phải chuyện gì nên đương nhiên cũng phải chuẩn bị một chút.” Cố Khiên cười cười, sau đó vỗ vỗ đầu Mặc Phong, nhẹ giọng nói, “Mặc Phong, quỳ xuống.”
Mặc Phong lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, quỳ xuống hai chân trước.
“Lăng Tuyết Quân, ngươi ngồi xuống đi.” Cố Khiên tiến lên đỡ Lăng Tuyết Quân.
Nàng hơi dừng lại, sau đó ngồi trên lưng ngựa.
“Ngươi ngồi vững, đừng nhúc nhích.” Cố Khiên nói, “Ta sẽ quay về ngay.” Dứt lời, Cố Khiên lại quay lại trong động, rất nhanh, hắn liền cầm chiếc áo choàng tối hôm qua Lăng Tuyết Quân lấy làm đệm ngủ.
Hắn đi đến bên cạnh Lăng Tuyết Quân, khoác áo choàng lên người nàng, nói: “Cứ như này, mọi thứ đều được che đi.”
Lăng Tuyết Quân ngẩng mặt lên, cảm kích nói: “Đa tạ Cố công tử.”
“Đừng.” Cố Khiên vỗ vỗ cái mông cường tráng của Mặc Phong, nó liền đứng dậy. Hắn cũng lên ngựa, ngồi phía sau Lăng Tuyết Quân, sau đó hai người lúc này mới cùng nhau đi dọc theo vách núi tìm đường quay về núi.
Bởi vì vội vàng quay về nên Cố Khiên cưỡi Mặc Phong chạy rất nhanh. Nhưng muốn quay về núi lại không dễ như vậy, hai người đi hơn một canh giờ, cuối cùng, vách núi ở chỗ này trở thành con dốc thoai thoải, cuối cùng cũng có đường lên núi. Một đường Lăng Tuyết Quân đang chịu sự dày vò, nhìn thấy cuối cùng có thể bước lên đường trở về, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hơi rơi xuống đất.
Bởi vì sợ lạc đường, Cố Khiên đã đưa Lăng Tuyết Quân đi dọc theo vách núi. Đến nơi Lăng Tuyết Quân rơi xuống vách đá hôm qua, liền đi dọc theo dấu vết đi về phía sau, không nghĩ tới vừa lên sườn núi, liền gặp được đám người Lý Hoảng, Lăng Ngọc đến tìm hai người.
Lăng Ngọc thấy Cố Khiên đưa Lăng Tuyết Quân bình an vô sự xuất hiện ở phía trước, mừng rỡ quá đỗi, vội vàng cưỡi ngựa xông lên, lớn tiếng kêu lên: “Tuyết Quân, muội không sao chứ?”
Lăng Tuyết Quân nhìn thấy Lăng Ngọc, vừa mừng vừa sợ: “Đại ca, muội không sao.”
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Lăng Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Tuyết Quân lau nước mắt ở khóe mắt, nói: “May mà Cố công tử tìm được muội, bằng không, tối hôm qua nói không chừng muội sẽ bị sói ăn.”
Lăng Ngọc vừa nghe, vội vàng chắp tay đáp với Cố Khiên nói: “Lục Lang, ân cứu mạng này nhất định sẽ báo đáp vào ngày khác!”
Cố Khiên cười nói: “Lăng huynh, ta và ngươi là bằng hữu đã lâu, đừng nói những lời như vậy chứ.”
Lăng Ngọc cười cười, nói: “Được, vậy ta cũng không nói nhiều, ngày khác mời ngươi uống rượu.”
“Được.” Cố Khiên mỉm cười gật đầu.
Lúc này, đám người Lý Hoảng cũng đi tới gần. Cố Khiên và Lăng Tuyết Quân vội vàng chắp tay hành lễ với hắn.
Lý Hoảng cười nói: “Lục Lang, ngươi cứu Lăng Tam tiểu thư, coi như lập được đại công.”
“Vương gia khen ngợi!” Cố Khiên vội vàng nói.
“Ngươi không cần khiêm tốn.” Lý Hoảng khoát tay áo, nói, “Hôm qua là ta dẫn người ra ngoài săn bắn, nếu Lăng Tam tiểu thư xảy ra chuyện gì, chẳng những phụ hoàng sẽ trách tội ta, mà sợ là Quận chúa cũng sẽ sinh ra hiềm khích với ta.”
“Việc này chỉ là một chuyện nhỏ ngoài ý muốn, Vương gia lo lắng nhiều rồi.” Cố Khiên an ủi nói.
Lý Hoảng cười cười, cũng không nói nhiều.
Tuy rằng Cố Khiên cứu mạng Lăng Tuyết Quân, nhưng dù sao hai người nam nữ khác nhau, hiện giờ cùng cưỡi một ngựa thì không ổn lắm. Vì thế, Lăng Ngọc gọi người dắt một con ngựa đi lên, nói với Lăng Tuyết Quân: “Tuyết Quân, muội đổi ngựa cưỡi đi.”
“A?” Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Phải biết rằng, đến tìm nàng và Cố Khiên đều là nam tử, nếu là mình đi xuống từ Mặc Phong, quần nhuộm máu nhất định sẽ bị người nhìn thấy. Cứ như vậy, cả đời này mình sẽ không thể gặp lại người khác.
Nghĩ đến đây, nàng lắc đầu, nói: “Đại ca, muội sẽ cưỡi con ngựa này.”
“A?” Lăng Ngọc sửng sốt, “Vì sao?”
Thấy Lăng Ngọc hỏi như máy cào mà mình lại không thể nói nguyên nhân với hắn, chỉ đành hàm hồ nói: “Đại ca, con ngựa này rất ổn định, muội thích cưỡi nó.”
“Nhưng muội cùng nam tử cưỡi ngựa như thế này thì còn giống bộ dáng nào nữa?” Lăng Ngọc nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Lăng Tuyết Quân, nhẹ giọng trách mắng, “Thừa dịp hiện tại người còn ít, muội mau xuống đổi ngựa đi!”
“Đại ca, muội…” Lúc này, lăng Tuyết Quân mặt đỏ bừng, không biết còn có cách gì để Lăng Ngọc biết tình cảnh khó xử của mình không.
Đúng lúc này, Cố Khiên mở miệng nói: “Lăng huynh, chân của Lăng cô nương bị thương hôm qua, chỉ sợ không còn sức tự mình khống chế ngựa, nên ta mang nàng quay về doanh trại đi.”
“Cái gì?” Nghe Cố Khiên nói, Lăng Ngọc kinh ngạc đến không khép miệng lại được.
Cố Khiên và Lăng Tuyết Quân quay về như thế này thì làm sao được? Lăng Tuyết Quân là cô nương trong sạch, bị người ta nhìn thấy nàng và Cố Khiên có tiếp xúc như vậy, nàng còn có thể xuất giá được nữa sao?