Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Kiếp trước
Editor: dzitconlonton.
Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, một luồng gió lạnh xen lẫn bông tuyết liền tràn vào, xộc vào cổ khiến nàng rùng mình một cái.
Bích Trúc thấy thế, vội vàng tiến lên một bước, ngăn Lăng Tuyết Quân ở phía sau, dùng hai tay nắm lấy cửa sổ, đóng cửa sổ lại, sau đó quay mặt lại nói với Lăng Tuyết Quân: "Phu nhân, ngài vẫn còn đang trong tiểu nguyệt[1], không chịu được gió thổi như vậy đâu ạ."
[1] Tiểu Nguyệt: sinh non, sẩy thai.
Nghe Bích Trúc nói, nghĩ đến đứa nhỏ vô duyên kia, đáy lòng Lăng Tuyết Quân ảm đạm. Nàng dùng áo choàng trắng trên vai bọc chặt lấy người mình, cảm giác này như xua tan đi một chút hàn khí, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Ta chỉ là cảm thấy ngột ngạt quá, muốn hít thở không khí một chút." Nói xong đi đến bên cửa sổ ngồi xuống.
Bích Trúc vội vàng rót một chén nước đường cho nàng, đưa lên trước mặt nàng, nói: "Phu nhân, nước gừng đường nâu vừa nấu xong, ngài uống chút nước làm ấm thân thể đi ạ."
Lăng Tuyết Quân đưa tay nhận lấy chén, cầm trong tay, nhưng không uống. Lúc này, nàng chỉ cảm thấy đầu ngón tay chạm vào thân bát nóng hổi. Một lúc lâu sau, nàng nâng gương mặt tái nhợt lên, nhìn Bích Trúc, cười nói: "Bích Trúc, ngươi nói xem, lúc này Ngô Linh đã chôn cất chưa?"
Nghe Lăng Tuyết Quân nói, thân thể Bích Trúc cứng đờ, lập tức cười nói: "Còn đang ở trong tháng Giêng, phu nhân chớ nghĩ đến những chuyện không may mắn này."
"Làm sao có thể không nghĩ chứ?" Lăng Tuyết Quân tự giễu cười: "Nàng ta đã chết, chỉ sợ Cố Khiên cũng theo nàng ta. Lúc này, hắn nhìn nữ nhân mình yêu bị đất vàng chôn vùi, không biết nên thương tâm khó chịu đến mức nào."
"Phu nhân ngài dưỡng thân thể tốt của mình quan trọng hơn, đừng nghĩ nhiều quá." Bích Trúc nói.
"Ngô Linh chết rồi." Lăng Tuyết Quân lẩm bẩm: "Mọi người đều nói là do ta bức chết nàng ấy, trong lòng hắn khẳng định hận chết ta."
"Không đâu!" Bích Trúc vội vàng khuyên bảo, "Công tử chỉ là nhất thời bị lừa thôi, sau nhiều ngày hắn nghĩ thông suốt, đến lúc đó sẽ đối xử với phu nhân tốt như thường ngày."
"Hắn đối xử tốt với ta sao?" Lăng Tuyết Quân tựa như đang lẩm bẩm.
"Phu nhân cùng công tử vừa mới thành thân, không phải cầm sắt hòa minh[2] sao?" Bích Trúc cười nói, "Lúc này mới qua hơn nửa năm, phu nhân sẽ không quên chứ? "
[2] Cầm sắt hòa minh: có nghĩa là một phép ẩn dụ về tình yêu và sự hòa giải của một cặp vợ chồng.
Lăng Tuyết Quân lắc đầu, cười khổ nói: "Hắn đâu phải đối xử tốt với ta? Cố gia cũng chỉ vì muốn Quận chúa nói giúp Tam hoàng tử ở trước mặt bệ hạ, để cho hắn cùng ta làm kịch một hồi mà thôi. Hiện giờ, Tam hoàng tử đã trở thành Thái tử, hắn cũng không cần phải giả vờ với ta nữa."
"Phu nhân, người đừng suy nghĩ lung tung." Bích Trúc lắc đầu, lại nói, "Nô tỳ cảm thấy lúc trước công tử thật lòng đối tốt với phu nhân, không giống giả dối."
"Chỉ có thể nói Cố Khiên tâm cơ quá sâu, lừa gạt chúng ta mà thôi." Lăng Tuyết Quân ha hả nở nụ cười, có lẽ là cười quá dùng sức, cười đến mức nhịn không được ho khan.
Bích Trúc vội vàng vỗ lưng thuận khí cho nàng.
Lăng Tuyết Quân thật vất vả mới đỡ ho được, thở hổn hển, sau đó liền uống một ngụm nước đường nâu trong chén. Nhưng rõ ràng là nước đường, vì sao nàng uống vào miệng, lại trở nên vừa đắng vừa chát như vậy?
Ngô Linh chết rồi! Nữ tử kia dùng mạng của mình đem tình cảm giữa nàng và Cố Khiên chặt đứt hoàn toàn. Lăng Tuyết Quân biết, cả đời này, sợ rằng mình sẽ không đi vào lòng Cố Khiên được nữa.
Đây đều là nhân quả luân hồi đúng không? Lúc trước, nàng không tiếc dùng sự trong sạch cùng thanh danh của mình làm đại giới, thiết kế Cố Khiên, phá hư hôn sự giữa hắn và Ngô Linh. Không nghĩ tới Ngô Linh này còn tàn nhẫn hơn, thế mà lại dùng mạng của mình thiết kế nàng, cuối cùng, nàng vẫn không chiếm được gì cả.
Vừa nghĩ đến Cố Khiên đỏ mắt chỉ vào mũi nàng mắng nàng là phụ nhân rắn độc, vừa nghĩ đến bóng lưng kiên quyết rời đi của hắn, trong lòng nàng liền đau nhói.
A! Lăng Tuyết Quân nở nụ cười.
Không nghĩ tới, đến cuối cùng người thắng vẫn là Ngô Linh, Lăng Tuyết Quân nàng thua không còn một mảnh giáp.
"Phu nhân, người đừng suy nghĩ quá nhiều." Nhìn nước mắt Lăng Tuyết Quân rơi xuống như hạt châu bị đứt dây, Bích Trúc đỏ mắt khuyên nhủ, "Công tử cuối cùng sẽ hiểu rõ thôi ạ."
"Sẽ không có ngày đó đâu, Bích Trúc. Ở trong lòng hắn, từ lâu đã đem ta nhốt vào địa ngục rồi." Giọng Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng, tựa như một làn khói, gió thổi qua sẽ tan đi.
"Phu nhân..." Bích Trúc không nói nên lời, chỉ còn lại tiếng nức nở nhẹ nhàng.
Lăng Tuyết Quân khẽ thở dài một tiếng, nói: "Ta có chút mệt mỏi." Dù sao nàng mới sinh non không lâu, thân thể vẫn còn hơi suy yếu.
"Nô tỳ đỡ phu nhân đến trên giường mỹ nhân nghỉ ngơi một lát." Bích Trúc vội vàng nói.
"Ừm." Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, đỡ tay Bích Trúc đứng lên, dựa vào trên giường mỹ nhân, chậm rãi nhắm mắt lại.
Vào buổi chiều, tuyết đã ngừng và trời dần trở nên rõ ràng.
Phi Lan vội vàng đi vào phòng, đi tới trước mặt Lăng Tuyết Quân nói: "Phu nhân, công tử đã trở lại."
Lăng Tuyết Quân đang dựa vào giường mỹ nhân thoáng cái liền mở to mắt, hỏi: "Giờ hắn đang ở đâu?"
"Nô tỳ nghe gã sai vặt tiền viện nói ngựa của công tử đã đến đầu ngõ." Phi Lan nói.
Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, nói: "Vậy lúc này ta đi ra ngoài, vừa vặn có thể gặp được hắn." Nói xong nàng liền đứng lên.
Phi Lan vội vàng tiến lên đỡ nàng, hai người ra khỏi phòng. Từ ngày đó, Cố Khiên và Lăng Tuyết Quân cãi nhau một trận, hắn liền không trở về Thúy Vi hai người thường ngày ở, mà là đến phòng thư viện tiền viện ở một mình.
Đi ra Thúy Vi cư, xuyên qua hậu hoa viên, đi qua một hành lang điêu khắc hoa văn, chính là hoa viên trước phủ Đại tướng quân, Cố Khiên muốn trở về thư phòng của mình, nhất định phải đi qua hoa viên trước đây.
Tiền hoa viên thuộc tiền viện, Lăng Tuyết Quân không thể đi ra ngoài, đành phải chờ Cố Khiên ở hành lang điêu khắc hoa. Phi Lan vừa đỡ nàng đứng dưới hành lang không lâu, liền nhìn thấy Cố Khiên vây quanh mấy hạ nhân rời viện. Mấy ngày không gặp, hắn ốm không ít, xem ra, cái chết của Ngô Linh đả kích khá lớn với hắn.
Thấy hắn không nhìn thấy mình, trực tiếp đi về phía thư phòng, Lăng Tuyết Quân vội vàng gọi: "Lục Lang!"
Nghe được giọng nói của nàng, thân thể Cố Khiên hơi chấn động, chân ngừng lại, theo tiếng nhìn về phía nàng. Trong lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau, vẻ mặt hắn có một lát kinh ngạc, lập tức khôi phục như thường, lạnh lùng nhìn nàng hỏi: "Có việc gì?"
Nàng gật đầu và nói, "Ta có chuyện muốn nói với chàng."
Hắn im lặng một lát, sau đó xoay mặt nói với hạ nhân bên cạnh: "Các ngươi đi qua trước, lát nữa ta sẽ đến sau!" Nói xong liền một mình đi về phía Lăng Tuyết Quân.
Lăng Tuyết Quân đứng ở hành lang, bình tĩnh nhìn hắn. Hôm nay hắn mặc một bộ cẩm bào nạm bạc trắng tinh, trên người khoác một chiếc áo choàng màu mực, một cây trâm tóc ngọc xanh buộc tóc hắn lên, đứng trong tuyết, chi lan ngọc thụ, giống như năm đó mới gặp.
Nàng hít sâu một hơi, sau đó quay mặt lại, nói với Phi Lan: "Phi Lan, ngươi tránh một chút."
"Vâng." Phi Lan cúi đầu đáp một tiếng, sau đó lui ra phía sau.
Nàng xoay người, nhìn Cố Khiên. Khi hắn đến gần hơn, khuôn mặt của hắn trở nên rõ ràng hơn. Tuy rằng hai người thành thân đã gần một năm, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng vẫn cảm thấy mình động tâm như lần đầu gặp. Chỉ là lúc này, ánh mắt của hắn lạnh như băng mà sắc bén, giống như một con dao, đâm sâu vào trong lòng nàng.
"Trời lạnh như vậy, ngươi không ở trong phòng, chạy ra ngoài làm gì?" Giọng nói của hắn còn lạnh như băng hơn ánh mắt của hắn.
"Ngô Linh đã hạ táng rồi ạ?" Nàng hỏi.
"Ngươi hỏi cái này làm gì?" Ánh mắt hắn u ám, mặt như băng sương, "Đúng! Nàng ấy đã không còn, nàng ấy đã vĩnh viễn bị chôn vùi ở Thanh Cương Lĩnh rồi! Cuối cùng ngươi được như ý nguyện rồi chứ?"
"Cố Khiên, sao chàng có thể nói như vậy?" Trong mắt nàng rưng rưng nước mắt, "Cái chết của nàng ta, ta thật sự không nghĩ tới! Nhưng mà, nàng ta thật sự đẩy ta xuống thềm đá, hại chết hài tử của chúng ta!"
"Lăng Tuyết Quân!" Cố Khiên lớn tiếng gọi tên nàng, lớn tiếng nói, "Ngô Linh đã chết rồi, ngươi tội gì còn phải hắt nước bẩn lên người nàng ấy nữa? Ngày đó ta đã nói rồi, một người không phải là chịu thiên đại oan khuất, không phải bị bức đến tuyệt vọng, làm sao có thể lấy cái chết đến làm sáng tỏ? Ngươi nói điều đó, còn có ý nghĩa gì nữa? Ngươi biết không, những gì ngươi nói và làm sẽ chỉ làm ta ghét ngươi nhiều hơn thôi!"
Nghe Cố Khiên nói xong, thân thể Lăng Tuyết Quân run lên một cái, dường như người sắp đứng không vững. Thì ra, ở trong lòng hắn, không chịu nổi chính mình như thế, khiến hắn chán ghét. Lăng Tuyết Quân, ngươi thua rồi! Ở trước mặt Ngô Linh, ngươi cuối cùng thua đến rối tinh rối mù rồi! Nghe Cố Khiên nói như vậy, bây giờ rốt cuộc có thể hết hy vọng!
Nhìn người của nàng có chút lay động, Cố Khiên vươn tay muốn đỡ lấy nàng.
"Không cần chàng giả vờ tốt bụng!" Nàng đẩy tay hắn ra, ngẩng đầu lên, nhìn hắn cười thê lương, nói, "Cố Khiên, người trong lòng chàng đã chết, chàng rất khó chịu đúng không? Nếu hôm nay người bị chôn người kia là ta, chàng còn có thể thương tâm khổ sở như vậy không?"
"Lăng Tuyết Quân, ngươi nói cái gì vậy?" Hắn ngẩn ra, lập tức cắn răng nói, "Ngươi xem bộ dáng ngươi hôm nay thế nào? Quả thực không hợp lý!"
"Đúng vậy, ta cũng không thể lý giải! Ta là tâm địa rắn rết! Ta đã hại chết người trong lòng ngươi!" Lăng Tuyết Quân nhìn ánh mắt chán ghét của Cố Khiên, đau lòng đến nhỏ máu, nhưng trên mặt lại cười như hoa, "Nhưng vậy thì thế nào? Chàng vẫn cưới ta, cưới nữ nhân tâm địa rắn rết này! Đến chết, Lăng Tuyết Quân ta cũng là thê tử mà Cố Khiên cưới hỏi đàng hoàng, cả đời này của chàng đều bị trói cùng một chỗ với ta!"
"Ngươi còn có gì để nói không?" Hắn dường như chán ghét nói chuyện với nàng, lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, "Nếu không có chuyện gì khác, ta đi trước." Dứt lời cũng không để ý tới nàng, xoay người muốn rời đi.
"Cố Khiên! Chàng ghét ta như vậy sao?" Lăng Tuyết Quân ở phía sau hắn kêu to. Nước mắt không nhịn được, rơi xuống.
Hắn dừng lại, nhưng không quay lại.
"Chàng cảm thấy là ta hại chết Ngô Linh, vậy ta đem mạng của ta bồi thường cho nàng ta có được không?" Lăng Tuyết Quân hét lớn.
"Lăng Tuyết Quân, ngươi không cần cố tình gây sự nữa." Hắn hơi quay đầu, lạnh lùng nói với nàng, "Ta còn rất nhiều việc phải xử lý, không rảnh cùng ngươi hồ nháo! Ngươi về phòng đi!" Dứt lời xoay người, liền trực tiếp đi về phía trước.
Nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa, Lăng Tuyết Quân chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng. Ngô Linh chết rồi, mối liên hệ duy nhất giữa nàng và Cố Khiên là đứa bé kia cũng không còn, cũng cắt đứt tất cả hy vọng của Lăng Tuyết Quân.
"Cố Khiên, có lẽ ngay từ đầu ta đã sai rồi." Nhìn bóng lưng kiên quyết của hắn, Lăng Tuyết Quân rơi lệ như mưa: "Nếu có thể, ta thật sự hy vọng ta chưa bao giờ yêu chàng. Nói như vậy, ta cũng sẽ không rơi vào tình trạng này như ngày hôm nay."
Nàng ủ rủ quay lại và khóc nức nở. Hắn nói, nếu như một người không phải bị bức đến tuyệt vọng, thì sẽ không lấy cái chết để làm sáng tỏ. Cho nên, Ngô Linh liền dùng cái chết của mình để vu hãm nàng, chặt đứt một tia tình ý cuối cùng của Cố Khiên đối với nàng. Hiện giờ, nàng cũng giống vậy, cũng bị bức đến tuyệt vọng, có phải chỉ có thể lấy mạng của mình để chứng minh mình trong sạch giống vậy hay không? Chỉ là không biết sau khi mình chết, Cố Khiên là tin nàng hay là tin Ngô Linh?
Có thể, hắn vẫn sẽ tin Ngô Linh đi. Sau khi tất cả, hắn yêu nàng ta rất nhiều. Ở trong mắt hắn, Ngô Linh mọi thứ đều tốt, mọi thứ đều đúng, mà chính mình, chẳng qua là một phụ nhân rắn rết dùng thủ đoạn hạ lưu mạnh mẽ gả cho hắn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lăng Tuyết Quân càng khó chịu, nước mắt không ngừng từ trong mắt rơi xuống.
Phi Lan thấy nàng như thế, hoảng sợ, vội vàng chạy lên, đỡ nàng lại: "Phu nhân, ngài mới sinh non, thân thể còn chưa hồi phục lại như cũ, không nên giày vò như thế."
"Tâm đều đã chết, còn lo cho cái thân thể này làm gì?" Nàng buồn bã nói.
"Phu nhân, người đừng nói như vậy." Phi Lan vội vàng an ủi, "Thêm mấy ngày nữa, công tử sẽ nghĩ thông suốt là được rồi. Nô tỳ đỡ ngài về phòng trước đi." Nói xong đỡ Lăng Tuyết Quân trở về.
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời.
Bầu trời sau khi tuyết rơi, sạch sẽ, giống như đá tinh thể màu xanh, tinh khiết đến chói mắt.
Nhớ rõ mẫu thân đã từng nói, ngày nàng sinh ra, cũng là tuyết rơi vài ngày đột nhiên ngừng, diễm dương[3] chiếu rọi, cho nên mới vì nàng lấy tên tuyết này.
[3] diễm dương: cảnh sắc tươi đẹp (thường chỉ mùa xuân)
Như vậy cũng tốt! Sạch sẽ, sạch sẽ đi!
Trở về Thúy Vi cư, Lăng Tuyết Quân liền lấy lý do mệt mỏi, đuổi Bích Trúc cùng Phi Lan ra ngoài.
Không còn ai khác trong phòng nữa. Nàng mở tủ ra, lấy ra một hộp gỗ nhỏ đặt dưới đáy tủ, mở hộp gỗ ra, bên trong có một cái bình sứ nhỏ màu trắng. Thuốc này gọi là "Vô Thường", mang từ trong cung ra. Nghe nói chỉ cần ba giọt là có thể khiến người ta liều mạng. Sau khi người ăn xong, sẽ mê man, sau đó trong giấc ngủ bị quỷ Vô Thường móc mạng.
Lăng Tuyết Quân rút nút chai ra, đem thuốc trong bình nhỏ ba giọt vào nước trà. Suy nghĩ một chút, nàng lại nhỏ xuống ba giọt nữa.
Nàng rũ mắt xuống, nhìn thuốc nhỏ vào trong trà, trong nháy mắt liền hóa thành vô hình. Nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nước mắt trong mắt liền theo đó rơi xuống trà.
Nàng cả kinh, vội vàng lấy tay lau nước mắt của mình, dừng một chút, đi đến bên cạnh bàn trang điểm, sửa sang lại xiêm y cùng búi tóc, vẽ cho mình một lớp trang điểm tinh xảo. Người sau khi chết, sẽ rất khó coi, phải không? Cả đời nàng yêu cái đẹp, cũng không muốn đến lúc chết lại khó coi như vậy. Trang điểm xong, nhìn về phía gương đồng. Nữ tử trong gương, tuy rằng khuôn mặt tiều tụy, nhưng vẫn mỹ mạo không giảm, phong thái thướt tha.
Nàng cố gắng nở nụ cười với nữ tử trong gương, nói: "Lăng Tuyết Quân, đẹp đến đâu thì có ích lợi gì? Cố Khiên vẫn sẽ không thích ngươi. Đến lúc này, ngươi có thể đi." Dứt lời, nàng cầm chén trà trong tay lên, uống hết nước trà cùng nước mắt của mình. Trong nước này, ngoại trừ khó có thể nói đắng, thì cũng không có mùi vị nào khác.
Nàng đặt tách trà xuống, hít một hơi thật sâu, sau đó đi đến trước bàn sách và ngồi xuống. Mình cứ như vậy mà chết, cũng phải có một lời giải thích chứ? Nàng nhấc bút lên, suy nghĩ một chút, sau đó viết trên tờ giấy trắng tinh khiết:
Quân Khiên tôn kính:
Tuyết Quân vô đức, phá hỏng hôn sự của quân và Linh, đồng thời hối hận vì ngay từ đầu đã không được, thật sự không có mặt mũi cầu quân tha thứ. Nhưng con trai của Tuyết Quân, quả thật là do Linh gây hại cho đến bây giờ. Linh lấy mạng mưu hại, Tuyết Quân trăm miệng không thể biện minh, chỉ có lấy mạng chống lại, chứng minh mình trong sạch, quân tin hay không tin, cũng không cưỡng cầu. Tuyết Quân không phải hiền thê, sau khi chết cũng không cầu mai táng ở tổ địa của Cố gia; Tuyết Quân kiếp này hận nhất chính là không thể tận hiếu trước mặt song thân, sau khi chết chỉ nguyện chôn ở Phong Dương, ngủ bên cạnh phụ mẫu, phải thấy phụ mẫu dưỡng tuổi già. Kiếp này đã qua, nếu có kiếp sau, Tuyết Quân nguyện quân cùng Linh song túc song tê[4], Tuyết Quân cùng quân đời đời kiếp kiếp không còn liên lụy nữa.
[4] Song túc song tê: Từ gốc '双宿双栖', có nghĩa là ở cùng nhau và bay cùng nhau; là một ẩn dụ cho những người đàn ông và phụ nữ yêu nhau không thể tách rời.
Lăng Tuyết Quân tuyệt bút[5]
[5] Tuyệt bút: Tác phẩm cuối cùng.
Khi viết tên cuối cùng, nàng không viết họ của Cố Khiên. Dòng họ này vốn do nàng cướp được, chết cũng không mang đi. Nàng đặt bức thư trên bàn làm việc, cẩn thận giữ nó bằng trấn giấy, sau đó đi đến bên giường, mặc y phục rồi nằm xuống, không có chăn. Dù sao, người chết hẳn là không cảm thấy lạnh, đúng không?
Nàng nhắm mắt lại, chờ đợi mình ngủ say như thế này rồi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Nơi khóe mắt, nước mắt trong suốt lặng yên trượt xuống. Kỳ thật, nàng không muốn chết, nàng còn lưu luyến nhân gian, bởi vì trên thế gian này có người nàng yêu. Đáng tiếc, nhân gian đã không thể dung thứ cho nàng nữa, nàng ngoại trừ chết, thì không còn cách nào khác.
Cơn buồn ngủ ập đến, không thể kiềm chế tấn công nàng. Nàng biết rằng đây là cuộc sống của chính mình đang trôi qua từng chút một. Trong lúc mông lung, dưới tán cây mai đỏ, nam tử mặc áo trắng quay đầu lại, khuôn mặt thanh tuấn, phong hoa tao nhã. Chính là một khắc kia, trái tim của nàng liền bị hắn cướp đi, nhưng lạ thường, cả đời này mình dùng hết toàn lực, cũng không thể đi vào trong lòng hắn.
Cố Khiên, kiếp này, là chấp niệm của ta đã hại ba người chúng ta. Nếu như có thể làm lại một đời nữa, ta nhất định thả chàng đi, để cho chàng và Ngô Linh có thể song túc song tê.
Nghĩ tới đây, bên môi Lăng Tuyết Quân hơi hiện ra một nụ cười yếu ớt, người cũng chậm rãi chìm vào trong một mảnh hỗn độn.
________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Mở một hố mới, tôi hy vọng tất cả mọi người sẽ thích nó. Yêu cầu bộ sưu tập, xin ý kiến! Sao? Các chương sẽ được cập nhật vào 20:02 mỗi đêm.
Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, một luồng gió lạnh xen lẫn bông tuyết liền tràn vào, xộc vào cổ khiến nàng rùng mình một cái.
Bích Trúc thấy thế, vội vàng tiến lên một bước, ngăn Lăng Tuyết Quân ở phía sau, dùng hai tay nắm lấy cửa sổ, đóng cửa sổ lại, sau đó quay mặt lại nói với Lăng Tuyết Quân: "Phu nhân, ngài vẫn còn đang trong tiểu nguyệt[1], không chịu được gió thổi như vậy đâu ạ."
[1] Tiểu Nguyệt: sinh non, sẩy thai.
Nghe Bích Trúc nói, nghĩ đến đứa nhỏ vô duyên kia, đáy lòng Lăng Tuyết Quân ảm đạm. Nàng dùng áo choàng trắng trên vai bọc chặt lấy người mình, cảm giác này như xua tan đi một chút hàn khí, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Ta chỉ là cảm thấy ngột ngạt quá, muốn hít thở không khí một chút." Nói xong đi đến bên cửa sổ ngồi xuống.
Bích Trúc vội vàng rót một chén nước đường cho nàng, đưa lên trước mặt nàng, nói: "Phu nhân, nước gừng đường nâu vừa nấu xong, ngài uống chút nước làm ấm thân thể đi ạ."
Lăng Tuyết Quân đưa tay nhận lấy chén, cầm trong tay, nhưng không uống. Lúc này, nàng chỉ cảm thấy đầu ngón tay chạm vào thân bát nóng hổi. Một lúc lâu sau, nàng nâng gương mặt tái nhợt lên, nhìn Bích Trúc, cười nói: "Bích Trúc, ngươi nói xem, lúc này Ngô Linh đã chôn cất chưa?"
Nghe Lăng Tuyết Quân nói, thân thể Bích Trúc cứng đờ, lập tức cười nói: "Còn đang ở trong tháng Giêng, phu nhân chớ nghĩ đến những chuyện không may mắn này."
"Làm sao có thể không nghĩ chứ?" Lăng Tuyết Quân tự giễu cười: "Nàng ta đã chết, chỉ sợ Cố Khiên cũng theo nàng ta. Lúc này, hắn nhìn nữ nhân mình yêu bị đất vàng chôn vùi, không biết nên thương tâm khó chịu đến mức nào."
"Phu nhân ngài dưỡng thân thể tốt của mình quan trọng hơn, đừng nghĩ nhiều quá." Bích Trúc nói.
"Ngô Linh chết rồi." Lăng Tuyết Quân lẩm bẩm: "Mọi người đều nói là do ta bức chết nàng ấy, trong lòng hắn khẳng định hận chết ta."
"Không đâu!" Bích Trúc vội vàng khuyên bảo, "Công tử chỉ là nhất thời bị lừa thôi, sau nhiều ngày hắn nghĩ thông suốt, đến lúc đó sẽ đối xử với phu nhân tốt như thường ngày."
"Hắn đối xử tốt với ta sao?" Lăng Tuyết Quân tựa như đang lẩm bẩm.
"Phu nhân cùng công tử vừa mới thành thân, không phải cầm sắt hòa minh[2] sao?" Bích Trúc cười nói, "Lúc này mới qua hơn nửa năm, phu nhân sẽ không quên chứ? "
[2] Cầm sắt hòa minh: có nghĩa là một phép ẩn dụ về tình yêu và sự hòa giải của một cặp vợ chồng.
Lăng Tuyết Quân lắc đầu, cười khổ nói: "Hắn đâu phải đối xử tốt với ta? Cố gia cũng chỉ vì muốn Quận chúa nói giúp Tam hoàng tử ở trước mặt bệ hạ, để cho hắn cùng ta làm kịch một hồi mà thôi. Hiện giờ, Tam hoàng tử đã trở thành Thái tử, hắn cũng không cần phải giả vờ với ta nữa."
"Phu nhân, người đừng suy nghĩ lung tung." Bích Trúc lắc đầu, lại nói, "Nô tỳ cảm thấy lúc trước công tử thật lòng đối tốt với phu nhân, không giống giả dối."
"Chỉ có thể nói Cố Khiên tâm cơ quá sâu, lừa gạt chúng ta mà thôi." Lăng Tuyết Quân ha hả nở nụ cười, có lẽ là cười quá dùng sức, cười đến mức nhịn không được ho khan.
Bích Trúc vội vàng vỗ lưng thuận khí cho nàng.
Lăng Tuyết Quân thật vất vả mới đỡ ho được, thở hổn hển, sau đó liền uống một ngụm nước đường nâu trong chén. Nhưng rõ ràng là nước đường, vì sao nàng uống vào miệng, lại trở nên vừa đắng vừa chát như vậy?
Ngô Linh chết rồi! Nữ tử kia dùng mạng của mình đem tình cảm giữa nàng và Cố Khiên chặt đứt hoàn toàn. Lăng Tuyết Quân biết, cả đời này, sợ rằng mình sẽ không đi vào lòng Cố Khiên được nữa.
Đây đều là nhân quả luân hồi đúng không? Lúc trước, nàng không tiếc dùng sự trong sạch cùng thanh danh của mình làm đại giới, thiết kế Cố Khiên, phá hư hôn sự giữa hắn và Ngô Linh. Không nghĩ tới Ngô Linh này còn tàn nhẫn hơn, thế mà lại dùng mạng của mình thiết kế nàng, cuối cùng, nàng vẫn không chiếm được gì cả.
Vừa nghĩ đến Cố Khiên đỏ mắt chỉ vào mũi nàng mắng nàng là phụ nhân rắn độc, vừa nghĩ đến bóng lưng kiên quyết rời đi của hắn, trong lòng nàng liền đau nhói.
A! Lăng Tuyết Quân nở nụ cười.
Không nghĩ tới, đến cuối cùng người thắng vẫn là Ngô Linh, Lăng Tuyết Quân nàng thua không còn một mảnh giáp.
"Phu nhân, người đừng suy nghĩ quá nhiều." Nhìn nước mắt Lăng Tuyết Quân rơi xuống như hạt châu bị đứt dây, Bích Trúc đỏ mắt khuyên nhủ, "Công tử cuối cùng sẽ hiểu rõ thôi ạ."
"Sẽ không có ngày đó đâu, Bích Trúc. Ở trong lòng hắn, từ lâu đã đem ta nhốt vào địa ngục rồi." Giọng Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng, tựa như một làn khói, gió thổi qua sẽ tan đi.
"Phu nhân..." Bích Trúc không nói nên lời, chỉ còn lại tiếng nức nở nhẹ nhàng.
Lăng Tuyết Quân khẽ thở dài một tiếng, nói: "Ta có chút mệt mỏi." Dù sao nàng mới sinh non không lâu, thân thể vẫn còn hơi suy yếu.
"Nô tỳ đỡ phu nhân đến trên giường mỹ nhân nghỉ ngơi một lát." Bích Trúc vội vàng nói.
"Ừm." Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, đỡ tay Bích Trúc đứng lên, dựa vào trên giường mỹ nhân, chậm rãi nhắm mắt lại.
Vào buổi chiều, tuyết đã ngừng và trời dần trở nên rõ ràng.
Phi Lan vội vàng đi vào phòng, đi tới trước mặt Lăng Tuyết Quân nói: "Phu nhân, công tử đã trở lại."
Lăng Tuyết Quân đang dựa vào giường mỹ nhân thoáng cái liền mở to mắt, hỏi: "Giờ hắn đang ở đâu?"
"Nô tỳ nghe gã sai vặt tiền viện nói ngựa của công tử đã đến đầu ngõ." Phi Lan nói.
Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, nói: "Vậy lúc này ta đi ra ngoài, vừa vặn có thể gặp được hắn." Nói xong nàng liền đứng lên.
Phi Lan vội vàng tiến lên đỡ nàng, hai người ra khỏi phòng. Từ ngày đó, Cố Khiên và Lăng Tuyết Quân cãi nhau một trận, hắn liền không trở về Thúy Vi hai người thường ngày ở, mà là đến phòng thư viện tiền viện ở một mình.
Đi ra Thúy Vi cư, xuyên qua hậu hoa viên, đi qua một hành lang điêu khắc hoa văn, chính là hoa viên trước phủ Đại tướng quân, Cố Khiên muốn trở về thư phòng của mình, nhất định phải đi qua hoa viên trước đây.
Tiền hoa viên thuộc tiền viện, Lăng Tuyết Quân không thể đi ra ngoài, đành phải chờ Cố Khiên ở hành lang điêu khắc hoa. Phi Lan vừa đỡ nàng đứng dưới hành lang không lâu, liền nhìn thấy Cố Khiên vây quanh mấy hạ nhân rời viện. Mấy ngày không gặp, hắn ốm không ít, xem ra, cái chết của Ngô Linh đả kích khá lớn với hắn.
Thấy hắn không nhìn thấy mình, trực tiếp đi về phía thư phòng, Lăng Tuyết Quân vội vàng gọi: "Lục Lang!"
Nghe được giọng nói của nàng, thân thể Cố Khiên hơi chấn động, chân ngừng lại, theo tiếng nhìn về phía nàng. Trong lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau, vẻ mặt hắn có một lát kinh ngạc, lập tức khôi phục như thường, lạnh lùng nhìn nàng hỏi: "Có việc gì?"
Nàng gật đầu và nói, "Ta có chuyện muốn nói với chàng."
Hắn im lặng một lát, sau đó xoay mặt nói với hạ nhân bên cạnh: "Các ngươi đi qua trước, lát nữa ta sẽ đến sau!" Nói xong liền một mình đi về phía Lăng Tuyết Quân.
Lăng Tuyết Quân đứng ở hành lang, bình tĩnh nhìn hắn. Hôm nay hắn mặc một bộ cẩm bào nạm bạc trắng tinh, trên người khoác một chiếc áo choàng màu mực, một cây trâm tóc ngọc xanh buộc tóc hắn lên, đứng trong tuyết, chi lan ngọc thụ, giống như năm đó mới gặp.
Nàng hít sâu một hơi, sau đó quay mặt lại, nói với Phi Lan: "Phi Lan, ngươi tránh một chút."
"Vâng." Phi Lan cúi đầu đáp một tiếng, sau đó lui ra phía sau.
Nàng xoay người, nhìn Cố Khiên. Khi hắn đến gần hơn, khuôn mặt của hắn trở nên rõ ràng hơn. Tuy rằng hai người thành thân đã gần một năm, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng vẫn cảm thấy mình động tâm như lần đầu gặp. Chỉ là lúc này, ánh mắt của hắn lạnh như băng mà sắc bén, giống như một con dao, đâm sâu vào trong lòng nàng.
"Trời lạnh như vậy, ngươi không ở trong phòng, chạy ra ngoài làm gì?" Giọng nói của hắn còn lạnh như băng hơn ánh mắt của hắn.
"Ngô Linh đã hạ táng rồi ạ?" Nàng hỏi.
"Ngươi hỏi cái này làm gì?" Ánh mắt hắn u ám, mặt như băng sương, "Đúng! Nàng ấy đã không còn, nàng ấy đã vĩnh viễn bị chôn vùi ở Thanh Cương Lĩnh rồi! Cuối cùng ngươi được như ý nguyện rồi chứ?"
"Cố Khiên, sao chàng có thể nói như vậy?" Trong mắt nàng rưng rưng nước mắt, "Cái chết của nàng ta, ta thật sự không nghĩ tới! Nhưng mà, nàng ta thật sự đẩy ta xuống thềm đá, hại chết hài tử của chúng ta!"
"Lăng Tuyết Quân!" Cố Khiên lớn tiếng gọi tên nàng, lớn tiếng nói, "Ngô Linh đã chết rồi, ngươi tội gì còn phải hắt nước bẩn lên người nàng ấy nữa? Ngày đó ta đã nói rồi, một người không phải là chịu thiên đại oan khuất, không phải bị bức đến tuyệt vọng, làm sao có thể lấy cái chết đến làm sáng tỏ? Ngươi nói điều đó, còn có ý nghĩa gì nữa? Ngươi biết không, những gì ngươi nói và làm sẽ chỉ làm ta ghét ngươi nhiều hơn thôi!"
Nghe Cố Khiên nói xong, thân thể Lăng Tuyết Quân run lên một cái, dường như người sắp đứng không vững. Thì ra, ở trong lòng hắn, không chịu nổi chính mình như thế, khiến hắn chán ghét. Lăng Tuyết Quân, ngươi thua rồi! Ở trước mặt Ngô Linh, ngươi cuối cùng thua đến rối tinh rối mù rồi! Nghe Cố Khiên nói như vậy, bây giờ rốt cuộc có thể hết hy vọng!
Nhìn người của nàng có chút lay động, Cố Khiên vươn tay muốn đỡ lấy nàng.
"Không cần chàng giả vờ tốt bụng!" Nàng đẩy tay hắn ra, ngẩng đầu lên, nhìn hắn cười thê lương, nói, "Cố Khiên, người trong lòng chàng đã chết, chàng rất khó chịu đúng không? Nếu hôm nay người bị chôn người kia là ta, chàng còn có thể thương tâm khổ sở như vậy không?"
"Lăng Tuyết Quân, ngươi nói cái gì vậy?" Hắn ngẩn ra, lập tức cắn răng nói, "Ngươi xem bộ dáng ngươi hôm nay thế nào? Quả thực không hợp lý!"
"Đúng vậy, ta cũng không thể lý giải! Ta là tâm địa rắn rết! Ta đã hại chết người trong lòng ngươi!" Lăng Tuyết Quân nhìn ánh mắt chán ghét của Cố Khiên, đau lòng đến nhỏ máu, nhưng trên mặt lại cười như hoa, "Nhưng vậy thì thế nào? Chàng vẫn cưới ta, cưới nữ nhân tâm địa rắn rết này! Đến chết, Lăng Tuyết Quân ta cũng là thê tử mà Cố Khiên cưới hỏi đàng hoàng, cả đời này của chàng đều bị trói cùng một chỗ với ta!"
"Ngươi còn có gì để nói không?" Hắn dường như chán ghét nói chuyện với nàng, lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, "Nếu không có chuyện gì khác, ta đi trước." Dứt lời cũng không để ý tới nàng, xoay người muốn rời đi.
"Cố Khiên! Chàng ghét ta như vậy sao?" Lăng Tuyết Quân ở phía sau hắn kêu to. Nước mắt không nhịn được, rơi xuống.
Hắn dừng lại, nhưng không quay lại.
"Chàng cảm thấy là ta hại chết Ngô Linh, vậy ta đem mạng của ta bồi thường cho nàng ta có được không?" Lăng Tuyết Quân hét lớn.
"Lăng Tuyết Quân, ngươi không cần cố tình gây sự nữa." Hắn hơi quay đầu, lạnh lùng nói với nàng, "Ta còn rất nhiều việc phải xử lý, không rảnh cùng ngươi hồ nháo! Ngươi về phòng đi!" Dứt lời xoay người, liền trực tiếp đi về phía trước.
Nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa, Lăng Tuyết Quân chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng. Ngô Linh chết rồi, mối liên hệ duy nhất giữa nàng và Cố Khiên là đứa bé kia cũng không còn, cũng cắt đứt tất cả hy vọng của Lăng Tuyết Quân.
"Cố Khiên, có lẽ ngay từ đầu ta đã sai rồi." Nhìn bóng lưng kiên quyết của hắn, Lăng Tuyết Quân rơi lệ như mưa: "Nếu có thể, ta thật sự hy vọng ta chưa bao giờ yêu chàng. Nói như vậy, ta cũng sẽ không rơi vào tình trạng này như ngày hôm nay."
Nàng ủ rủ quay lại và khóc nức nở. Hắn nói, nếu như một người không phải bị bức đến tuyệt vọng, thì sẽ không lấy cái chết để làm sáng tỏ. Cho nên, Ngô Linh liền dùng cái chết của mình để vu hãm nàng, chặt đứt một tia tình ý cuối cùng của Cố Khiên đối với nàng. Hiện giờ, nàng cũng giống vậy, cũng bị bức đến tuyệt vọng, có phải chỉ có thể lấy mạng của mình để chứng minh mình trong sạch giống vậy hay không? Chỉ là không biết sau khi mình chết, Cố Khiên là tin nàng hay là tin Ngô Linh?
Có thể, hắn vẫn sẽ tin Ngô Linh đi. Sau khi tất cả, hắn yêu nàng ta rất nhiều. Ở trong mắt hắn, Ngô Linh mọi thứ đều tốt, mọi thứ đều đúng, mà chính mình, chẳng qua là một phụ nhân rắn rết dùng thủ đoạn hạ lưu mạnh mẽ gả cho hắn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lăng Tuyết Quân càng khó chịu, nước mắt không ngừng từ trong mắt rơi xuống.
Phi Lan thấy nàng như thế, hoảng sợ, vội vàng chạy lên, đỡ nàng lại: "Phu nhân, ngài mới sinh non, thân thể còn chưa hồi phục lại như cũ, không nên giày vò như thế."
"Tâm đều đã chết, còn lo cho cái thân thể này làm gì?" Nàng buồn bã nói.
"Phu nhân, người đừng nói như vậy." Phi Lan vội vàng an ủi, "Thêm mấy ngày nữa, công tử sẽ nghĩ thông suốt là được rồi. Nô tỳ đỡ ngài về phòng trước đi." Nói xong đỡ Lăng Tuyết Quân trở về.
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời.
Bầu trời sau khi tuyết rơi, sạch sẽ, giống như đá tinh thể màu xanh, tinh khiết đến chói mắt.
Nhớ rõ mẫu thân đã từng nói, ngày nàng sinh ra, cũng là tuyết rơi vài ngày đột nhiên ngừng, diễm dương[3] chiếu rọi, cho nên mới vì nàng lấy tên tuyết này.
[3] diễm dương: cảnh sắc tươi đẹp (thường chỉ mùa xuân)
Như vậy cũng tốt! Sạch sẽ, sạch sẽ đi!
Trở về Thúy Vi cư, Lăng Tuyết Quân liền lấy lý do mệt mỏi, đuổi Bích Trúc cùng Phi Lan ra ngoài.
Không còn ai khác trong phòng nữa. Nàng mở tủ ra, lấy ra một hộp gỗ nhỏ đặt dưới đáy tủ, mở hộp gỗ ra, bên trong có một cái bình sứ nhỏ màu trắng. Thuốc này gọi là "Vô Thường", mang từ trong cung ra. Nghe nói chỉ cần ba giọt là có thể khiến người ta liều mạng. Sau khi người ăn xong, sẽ mê man, sau đó trong giấc ngủ bị quỷ Vô Thường móc mạng.
Lăng Tuyết Quân rút nút chai ra, đem thuốc trong bình nhỏ ba giọt vào nước trà. Suy nghĩ một chút, nàng lại nhỏ xuống ba giọt nữa.
Nàng rũ mắt xuống, nhìn thuốc nhỏ vào trong trà, trong nháy mắt liền hóa thành vô hình. Nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nước mắt trong mắt liền theo đó rơi xuống trà.
Nàng cả kinh, vội vàng lấy tay lau nước mắt của mình, dừng một chút, đi đến bên cạnh bàn trang điểm, sửa sang lại xiêm y cùng búi tóc, vẽ cho mình một lớp trang điểm tinh xảo. Người sau khi chết, sẽ rất khó coi, phải không? Cả đời nàng yêu cái đẹp, cũng không muốn đến lúc chết lại khó coi như vậy. Trang điểm xong, nhìn về phía gương đồng. Nữ tử trong gương, tuy rằng khuôn mặt tiều tụy, nhưng vẫn mỹ mạo không giảm, phong thái thướt tha.
Nàng cố gắng nở nụ cười với nữ tử trong gương, nói: "Lăng Tuyết Quân, đẹp đến đâu thì có ích lợi gì? Cố Khiên vẫn sẽ không thích ngươi. Đến lúc này, ngươi có thể đi." Dứt lời, nàng cầm chén trà trong tay lên, uống hết nước trà cùng nước mắt của mình. Trong nước này, ngoại trừ khó có thể nói đắng, thì cũng không có mùi vị nào khác.
Nàng đặt tách trà xuống, hít một hơi thật sâu, sau đó đi đến trước bàn sách và ngồi xuống. Mình cứ như vậy mà chết, cũng phải có một lời giải thích chứ? Nàng nhấc bút lên, suy nghĩ một chút, sau đó viết trên tờ giấy trắng tinh khiết:
Quân Khiên tôn kính:
Tuyết Quân vô đức, phá hỏng hôn sự của quân và Linh, đồng thời hối hận vì ngay từ đầu đã không được, thật sự không có mặt mũi cầu quân tha thứ. Nhưng con trai của Tuyết Quân, quả thật là do Linh gây hại cho đến bây giờ. Linh lấy mạng mưu hại, Tuyết Quân trăm miệng không thể biện minh, chỉ có lấy mạng chống lại, chứng minh mình trong sạch, quân tin hay không tin, cũng không cưỡng cầu. Tuyết Quân không phải hiền thê, sau khi chết cũng không cầu mai táng ở tổ địa của Cố gia; Tuyết Quân kiếp này hận nhất chính là không thể tận hiếu trước mặt song thân, sau khi chết chỉ nguyện chôn ở Phong Dương, ngủ bên cạnh phụ mẫu, phải thấy phụ mẫu dưỡng tuổi già. Kiếp này đã qua, nếu có kiếp sau, Tuyết Quân nguyện quân cùng Linh song túc song tê[4], Tuyết Quân cùng quân đời đời kiếp kiếp không còn liên lụy nữa.
[4] Song túc song tê: Từ gốc '双宿双栖', có nghĩa là ở cùng nhau và bay cùng nhau; là một ẩn dụ cho những người đàn ông và phụ nữ yêu nhau không thể tách rời.
Lăng Tuyết Quân tuyệt bút[5]
[5] Tuyệt bút: Tác phẩm cuối cùng.
Khi viết tên cuối cùng, nàng không viết họ của Cố Khiên. Dòng họ này vốn do nàng cướp được, chết cũng không mang đi. Nàng đặt bức thư trên bàn làm việc, cẩn thận giữ nó bằng trấn giấy, sau đó đi đến bên giường, mặc y phục rồi nằm xuống, không có chăn. Dù sao, người chết hẳn là không cảm thấy lạnh, đúng không?
Nàng nhắm mắt lại, chờ đợi mình ngủ say như thế này rồi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Nơi khóe mắt, nước mắt trong suốt lặng yên trượt xuống. Kỳ thật, nàng không muốn chết, nàng còn lưu luyến nhân gian, bởi vì trên thế gian này có người nàng yêu. Đáng tiếc, nhân gian đã không thể dung thứ cho nàng nữa, nàng ngoại trừ chết, thì không còn cách nào khác.
Cơn buồn ngủ ập đến, không thể kiềm chế tấn công nàng. Nàng biết rằng đây là cuộc sống của chính mình đang trôi qua từng chút một. Trong lúc mông lung, dưới tán cây mai đỏ, nam tử mặc áo trắng quay đầu lại, khuôn mặt thanh tuấn, phong hoa tao nhã. Chính là một khắc kia, trái tim của nàng liền bị hắn cướp đi, nhưng lạ thường, cả đời này mình dùng hết toàn lực, cũng không thể đi vào trong lòng hắn.
Cố Khiên, kiếp này, là chấp niệm của ta đã hại ba người chúng ta. Nếu như có thể làm lại một đời nữa, ta nhất định thả chàng đi, để cho chàng và Ngô Linh có thể song túc song tê.
Nghĩ tới đây, bên môi Lăng Tuyết Quân hơi hiện ra một nụ cười yếu ớt, người cũng chậm rãi chìm vào trong một mảnh hỗn độn.
________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Mở một hố mới, tôi hy vọng tất cả mọi người sẽ thích nó. Yêu cầu bộ sưu tập, xin ý kiến! Sao? Các chương sẽ được cập nhật vào 20:02 mỗi đêm.