Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Lần nữa nhìn ảnh chụp đôi môi của hai người dán chặt vào nhau, Đường Chá chợt kéo Lâm Khả Nhi qua, nhắm ngay cánh môi mê người của cô in xuống một nụ hôn nóng bỏng, vừa hôn vừa thì thầm bên môi Lâm Khả Nhi: "Nhìn thấy chúng sẽ khiến anh không nhịn được mà làm như thế này với em."
"Vậy thì làm đi, tiểu Khả Nhi sẽ không có ý kiến a." Lâm Khả Nhi cười trộm , không ngừng chớp chớp đôi lông mi xinh đẹp như cánh bướm kia, dáng vẻ ngây thơ mà đắc ý càng tăng thêm nét mị hoặc.
Đường Chá không chịu được nữa đẩy Lâm Khả Nhi ra, thân thể cứng ngắc nói: "Sớm muộn cũng có một ngày anh bị em hại chết."
Nói xong, Đường Chá cắn răng, cứng rắn kéo chính mình cách xa Lâm Khả Nhi, xông về phòng tắm của mình.
Nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, Lâm Khả Nhi thất bại ngồi trở lại trên giường.
Aiz, tại sao năng lực ý chí của anh Chá lại ương ngạnh như vậy chứ? Chính mình sắp đặt đủ mọi cách cũng không thành công đem anh quẹo vào giường. Bất quá Khả Nhi sẽ không nhụt chí, nhất định phải đem anh nắm trong tay.
Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào trong phòng, đem người đàn ông đang ngủ say đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp. Chỉ thấy anh khẽ nhíu đôi mày anh tuấn, đĩnh đạc; nhẹ nhàng mở ra đôi mắt đẹp đang mơ màng.
Vừa mở mắt, tấm hình hai người ôm hôn mập mờ liền đập vào mắt anh. Tấm hình này là thủ phạm quấy nhiễu anh cả đêm lại đang treo ở đó, hướng tới anh khiêu khích. Vừa nhìn thấy nó, trong đầu anh sẽ nhớ tới đôi môi thơm đỏ mọng của tiểu Khả Nhi, nhớ tới bộ dáng khả ái trầm mê của tiểu Khả Nhi khi ở dưới thân anh, làm hại anh lại bắt đầu vọng động.
Ảo não đứng dậy, chải lại mái tóc đen có chút lộn xôn, trong miệng Đường Chá càng không ngừng khẽ nguyền rủa, như muốn đem sự kích động ma quỷ trong lòng cưỡng chế dời đi.
Đi vào phòng tắm, anh thế nhưng nhìn thấy trong gương một người đàn ông bị dục vọng hành hạ đến không nhận ra hình dáng, chỉ thấy tóc anh rối bù, cặp mắt phiếm tơ máu, sắc mặt u ám.
Đây mà là Đường Chá luôn luôn tuấn dật tiêu sái kia sao? Anh lại vì tiểu Khả Nhi mà biến thành bộ dạng này.
Bất đắc dĩ thở dài, lặng lẽ gội đầu, rồi chải lại tóc.
Đang lúc anh chán nản, một bóng dáng nhỏ xinh ngây thơ lén lút ló đầu vào phòng tắm.
"Không cho nhìn lén!" Đường Chá vội vàng lôi kéo vạt áo ngủ đang mở rộng của mình, đem toàn bộ cảnh tượng trước ngực che giấu bên trong áo ngủ.
Lâm Khả Nhi vừa nghe, liền nhảy vào, vọt tới sau lưng Đường Chá, vòng tay ôm anh thật chặt. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp là nụ cười vô cùng vui vẻ: "Không cho nhìn lén, vậy em quang minh chính đại nhìn còn không được sao?"
Nói xong, hai tay nhỏ bé của Lâm Khả Nhi đan lại đặt trên bụng Đường Chá, bàn tay ấm nóng của cô như muốn thiêu đốt cơ thể của Đường Chá, khiến dao cạo râu trong tay anh thiếu chút nữa rơi xuống đất.
"Buông anh ra!" Cơ bắp toàn thân Đường Chá căng thẳng, dùng âm thanh tỉnh táo khác thường ra lệnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi dán chặt ở sau lưng Đường Chá, dí dỏm làm nũng: "Mới không cần! Anh Chá là đồ keo kiệt, ngay cả một cái ôm cũng tiếc rẻ không muốn bố thí cho Khả Nhi."
"Em như vậy thì anh làm sao rửa mặt?" Đường Chá bất đắc dĩ thở dài một tiếng, muốn đẩy cánh tay nhỏ bé đang quấn ở bên hông anh ra.
Lâm Khả Nhi đột nhiên vòng qua trước mặt Đường Chá, nghịch ngợm nói: "Em giúp anh rửa."
Nói xong, cô liền đoạt lấy dao cạo râu trong tay Đường Chá, thoa thật nhiều kem lên chiếc cằm trẻ trung của anh, rồi cẩn thận từng li từng tí cạo râu cho anh.
Nhìn động tác thuần thục này của Lâm Khả Nhi, trong lòng Đường Chá không khỏi ghen ghét.
Sau khi cô dùng khăn tay lau sạch sẽ bọt trên cằm anh, anh rốt cuộc không kiềm chế được kéo hai tay của Lâm Khả Nhi lôi cô vào trong ngực: "Tiểu Khả Nhi thường xuyên cạo râu cho đàn ông có phải không? Nói cho anh biết, hắn là ai?"
Lâm Khả Nhi nghe được lời nói của Đường Chá, đầu tiên là giật mình há hốc mồm, sau đó liền chuyển thành cười trộm. Cô cố ý liếc xéo khuôn mặt của Đường Chá, nghịch ngợm hỏi "Đúng thì sao? Chẳng lẽ tiểu Khả Nhi chỉ có thể cạo râu cho anh thôi sao?"
Sắc mặt của Đường Chá khi nghe đến câu nói sau của tiểu Khả Nhi liền trở nên đặc biệt khó coi.
Tay của anh ở sau lưng cô nắm thành nắm đấm, mím chặt môi buông cô ra, cũng không thèm nhìn tới cô, đưa tay nặn kem đánh răng lên bàn chải.
Lúc anh đang đưa bàn chải vào miệng đánh răng, thì Lâm Khả Nhi lại nghịch ngợm nhảy đến, chen vào đứng giữa anh và gương .
Trên mặt cô lóe lên tia sáng thắng lợi, đắc ý nhìn Đường Chá: "Anh đang ghen nha."
Đường Chá hừ lạnh một tiếng, không để ý tới cô, vẫn tiếp tục đánh răng. Chỉ là sắc mặt anh càng ngày càng ảm đạm, ánh mắt lộ vẻ không vui.
Lâm Khả Nhi che miệng cười duyên đứng lên: "Bộ dạng ghen tuông của anh thật đáng yêu."
Vội vội vàng vàng súc miệng xong, Đường Chá liền đem bàn chải lẫn cái ly ném trên mặt đất, một tay kéo Lâm Khả Nhi vào trong ngực, đem đôi môi còn lưu lại mùi kem đánh răng thơm mát chặn lại cái miệng nhỏ nhắn khiến người ta tức giận của cô.
Lâm Khả Nhi say mê nhắm mắt lại, ôm chặt cổ của Đường Chá nhiệt tình đáp lại.
"Không cho phép em giúp tên đàn ông khác cạo râu!" Đường Chá ghen ghét gầm nhẹ.
Lâm Khả Nhi thì thầm trong miệng Đường Chá: "Ông nội em với cha em cũng không được sao?"
"Không được! Cho dù là Lâm Vũ Mặc cũng không được! Anh ta đã có mẹ của em rồi, không cho chiếm lấy em nữa." Đường Chá vừa cuồng nhiệt hôn tiểu Khả Nhi, vừa ghen tỵ ra lệnh.
Nghe ra lửa ghen điên cuồng của Đường Chá, trên mặt Lâm Khả Nhi lộ ra nụ cười thắng lợi. Cô gật đầu một cái, bảo đảm với anh: "Được rồi, Khả Nhi nghe lời anh, cho dù cha cầu xin em...em cũng không giúp ông cạo râu nữa. Anh Chá, Khả Nhi có ngoan hay không?"
Đường Chá ở trên môi Lâm Khả Nhi nặng nề hôn xuống, rồi mới cười nói: "Thật ngoan, đây là phần thưởng cho em."
"Phần thưởng đơn giản như vậy sao? Chưa đủ!" Lâm Khả Nhi nhăn cái mũi nhỏ xinh xắn, bất mãn khẽ trách .
"Vậy em muốn thưởng cái gì?" Đường Chá khiêu mi, nhàn nhạt cười nhìn tiểu Khả Nhi.
"Một nụ hôn thứ thiệt, hoặc là lên giường." Lâm Khả Nhi cười xấu xa chặn lên đôi môi gợi cảm quyến rũ của Đường Chá.
Nghe được lời nói của Lâm Khả Nhi, Đường Chá thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất. Anh nhanh chóng bình ổn lại lòng mình, đem lưỡi của tiểu Khả Nhi ngậm vào trong miệng nói: "Nụ hôn thứ thiệt có thể, lên giường thì không bàn nữa."
Nói xong, anh liền mở miệng cắn nuốt môi lưỡi khéo léo của Lâm Khả Nhi, mút lấy giống như ăn kẹo que, mang cho tiểu Khả Nhi từng trận cực hạn hưng phấn.
Tiếng rên rỉ nhẹ nhàng yêu kiều bật ra khỏi miệng của cô, Lâm Khả Nhi không nhịn được bên trong thân thể thoáng qua từng trận nhiệt lưu, ở trong ngực Đường Chá khẽ run.
Đường Chá trằn trọc liếm mút môi Lâm Khả Nhi, lặp đi lặp lại, cho đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy kích tình đỏ ửng, anh mới lưu luyến mà buông ra đôi môi đỏ mọng bị hôn sưng lên của cô .
"Vậy thì làm đi, tiểu Khả Nhi sẽ không có ý kiến a." Lâm Khả Nhi cười trộm , không ngừng chớp chớp đôi lông mi xinh đẹp như cánh bướm kia, dáng vẻ ngây thơ mà đắc ý càng tăng thêm nét mị hoặc.
Đường Chá không chịu được nữa đẩy Lâm Khả Nhi ra, thân thể cứng ngắc nói: "Sớm muộn cũng có một ngày anh bị em hại chết."
Nói xong, Đường Chá cắn răng, cứng rắn kéo chính mình cách xa Lâm Khả Nhi, xông về phòng tắm của mình.
Nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, Lâm Khả Nhi thất bại ngồi trở lại trên giường.
Aiz, tại sao năng lực ý chí của anh Chá lại ương ngạnh như vậy chứ? Chính mình sắp đặt đủ mọi cách cũng không thành công đem anh quẹo vào giường. Bất quá Khả Nhi sẽ không nhụt chí, nhất định phải đem anh nắm trong tay.
Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào trong phòng, đem người đàn ông đang ngủ say đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp. Chỉ thấy anh khẽ nhíu đôi mày anh tuấn, đĩnh đạc; nhẹ nhàng mở ra đôi mắt đẹp đang mơ màng.
Vừa mở mắt, tấm hình hai người ôm hôn mập mờ liền đập vào mắt anh. Tấm hình này là thủ phạm quấy nhiễu anh cả đêm lại đang treo ở đó, hướng tới anh khiêu khích. Vừa nhìn thấy nó, trong đầu anh sẽ nhớ tới đôi môi thơm đỏ mọng của tiểu Khả Nhi, nhớ tới bộ dáng khả ái trầm mê của tiểu Khả Nhi khi ở dưới thân anh, làm hại anh lại bắt đầu vọng động.
Ảo não đứng dậy, chải lại mái tóc đen có chút lộn xôn, trong miệng Đường Chá càng không ngừng khẽ nguyền rủa, như muốn đem sự kích động ma quỷ trong lòng cưỡng chế dời đi.
Đi vào phòng tắm, anh thế nhưng nhìn thấy trong gương một người đàn ông bị dục vọng hành hạ đến không nhận ra hình dáng, chỉ thấy tóc anh rối bù, cặp mắt phiếm tơ máu, sắc mặt u ám.
Đây mà là Đường Chá luôn luôn tuấn dật tiêu sái kia sao? Anh lại vì tiểu Khả Nhi mà biến thành bộ dạng này.
Bất đắc dĩ thở dài, lặng lẽ gội đầu, rồi chải lại tóc.
Đang lúc anh chán nản, một bóng dáng nhỏ xinh ngây thơ lén lút ló đầu vào phòng tắm.
"Không cho nhìn lén!" Đường Chá vội vàng lôi kéo vạt áo ngủ đang mở rộng của mình, đem toàn bộ cảnh tượng trước ngực che giấu bên trong áo ngủ.
Lâm Khả Nhi vừa nghe, liền nhảy vào, vọt tới sau lưng Đường Chá, vòng tay ôm anh thật chặt. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp là nụ cười vô cùng vui vẻ: "Không cho nhìn lén, vậy em quang minh chính đại nhìn còn không được sao?"
Nói xong, hai tay nhỏ bé của Lâm Khả Nhi đan lại đặt trên bụng Đường Chá, bàn tay ấm nóng của cô như muốn thiêu đốt cơ thể của Đường Chá, khiến dao cạo râu trong tay anh thiếu chút nữa rơi xuống đất.
"Buông anh ra!" Cơ bắp toàn thân Đường Chá căng thẳng, dùng âm thanh tỉnh táo khác thường ra lệnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi dán chặt ở sau lưng Đường Chá, dí dỏm làm nũng: "Mới không cần! Anh Chá là đồ keo kiệt, ngay cả một cái ôm cũng tiếc rẻ không muốn bố thí cho Khả Nhi."
"Em như vậy thì anh làm sao rửa mặt?" Đường Chá bất đắc dĩ thở dài một tiếng, muốn đẩy cánh tay nhỏ bé đang quấn ở bên hông anh ra.
Lâm Khả Nhi đột nhiên vòng qua trước mặt Đường Chá, nghịch ngợm nói: "Em giúp anh rửa."
Nói xong, cô liền đoạt lấy dao cạo râu trong tay Đường Chá, thoa thật nhiều kem lên chiếc cằm trẻ trung của anh, rồi cẩn thận từng li từng tí cạo râu cho anh.
Nhìn động tác thuần thục này của Lâm Khả Nhi, trong lòng Đường Chá không khỏi ghen ghét.
Sau khi cô dùng khăn tay lau sạch sẽ bọt trên cằm anh, anh rốt cuộc không kiềm chế được kéo hai tay của Lâm Khả Nhi lôi cô vào trong ngực: "Tiểu Khả Nhi thường xuyên cạo râu cho đàn ông có phải không? Nói cho anh biết, hắn là ai?"
Lâm Khả Nhi nghe được lời nói của Đường Chá, đầu tiên là giật mình há hốc mồm, sau đó liền chuyển thành cười trộm. Cô cố ý liếc xéo khuôn mặt của Đường Chá, nghịch ngợm hỏi "Đúng thì sao? Chẳng lẽ tiểu Khả Nhi chỉ có thể cạo râu cho anh thôi sao?"
Sắc mặt của Đường Chá khi nghe đến câu nói sau của tiểu Khả Nhi liền trở nên đặc biệt khó coi.
Tay của anh ở sau lưng cô nắm thành nắm đấm, mím chặt môi buông cô ra, cũng không thèm nhìn tới cô, đưa tay nặn kem đánh răng lên bàn chải.
Lúc anh đang đưa bàn chải vào miệng đánh răng, thì Lâm Khả Nhi lại nghịch ngợm nhảy đến, chen vào đứng giữa anh và gương .
Trên mặt cô lóe lên tia sáng thắng lợi, đắc ý nhìn Đường Chá: "Anh đang ghen nha."
Đường Chá hừ lạnh một tiếng, không để ý tới cô, vẫn tiếp tục đánh răng. Chỉ là sắc mặt anh càng ngày càng ảm đạm, ánh mắt lộ vẻ không vui.
Lâm Khả Nhi che miệng cười duyên đứng lên: "Bộ dạng ghen tuông của anh thật đáng yêu."
Vội vội vàng vàng súc miệng xong, Đường Chá liền đem bàn chải lẫn cái ly ném trên mặt đất, một tay kéo Lâm Khả Nhi vào trong ngực, đem đôi môi còn lưu lại mùi kem đánh răng thơm mát chặn lại cái miệng nhỏ nhắn khiến người ta tức giận của cô.
Lâm Khả Nhi say mê nhắm mắt lại, ôm chặt cổ của Đường Chá nhiệt tình đáp lại.
"Không cho phép em giúp tên đàn ông khác cạo râu!" Đường Chá ghen ghét gầm nhẹ.
Lâm Khả Nhi thì thầm trong miệng Đường Chá: "Ông nội em với cha em cũng không được sao?"
"Không được! Cho dù là Lâm Vũ Mặc cũng không được! Anh ta đã có mẹ của em rồi, không cho chiếm lấy em nữa." Đường Chá vừa cuồng nhiệt hôn tiểu Khả Nhi, vừa ghen tỵ ra lệnh.
Nghe ra lửa ghen điên cuồng của Đường Chá, trên mặt Lâm Khả Nhi lộ ra nụ cười thắng lợi. Cô gật đầu một cái, bảo đảm với anh: "Được rồi, Khả Nhi nghe lời anh, cho dù cha cầu xin em...em cũng không giúp ông cạo râu nữa. Anh Chá, Khả Nhi có ngoan hay không?"
Đường Chá ở trên môi Lâm Khả Nhi nặng nề hôn xuống, rồi mới cười nói: "Thật ngoan, đây là phần thưởng cho em."
"Phần thưởng đơn giản như vậy sao? Chưa đủ!" Lâm Khả Nhi nhăn cái mũi nhỏ xinh xắn, bất mãn khẽ trách .
"Vậy em muốn thưởng cái gì?" Đường Chá khiêu mi, nhàn nhạt cười nhìn tiểu Khả Nhi.
"Một nụ hôn thứ thiệt, hoặc là lên giường." Lâm Khả Nhi cười xấu xa chặn lên đôi môi gợi cảm quyến rũ của Đường Chá.
Nghe được lời nói của Lâm Khả Nhi, Đường Chá thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất. Anh nhanh chóng bình ổn lại lòng mình, đem lưỡi của tiểu Khả Nhi ngậm vào trong miệng nói: "Nụ hôn thứ thiệt có thể, lên giường thì không bàn nữa."
Nói xong, anh liền mở miệng cắn nuốt môi lưỡi khéo léo của Lâm Khả Nhi, mút lấy giống như ăn kẹo que, mang cho tiểu Khả Nhi từng trận cực hạn hưng phấn.
Tiếng rên rỉ nhẹ nhàng yêu kiều bật ra khỏi miệng của cô, Lâm Khả Nhi không nhịn được bên trong thân thể thoáng qua từng trận nhiệt lưu, ở trong ngực Đường Chá khẽ run.
Đường Chá trằn trọc liếm mút môi Lâm Khả Nhi, lặp đi lặp lại, cho đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy kích tình đỏ ửng, anh mới lưu luyến mà buông ra đôi môi đỏ mọng bị hôn sưng lên của cô .
Bình luận facebook