Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
"Không ăn!", Lâm Khả Nhi tức giận dẩu môi, đưa hai tay giơ lên trước mặt Đường Chá, ngang ngạnh nói: "Mau cởi trói cho người ta!".
Thấy chiếc cà vạt trên tay Lâm Khả Nhi, mắt Đường Chá lóe lên một tia kỳ dị, mỉm cười hỏi: "Khả Nhi đã chịu nghe thúc thúc dạy dỗ chưa?"
"Còn lâu!", Lâm Khả Nhi ngồi dậy, bất mãn trừng mắt nhìn Đường Chá.
"Con phải ngoan ngoãn, không được đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa thì Chá thúc thúc sẽ cởi trói cho con", Đường Chá nheo nheo đôi mắt tuấn lãng, đầy ý cười hỏi.
"Sao người ta lại phải nghe lời người?", Lâm Khả Nhi hếch mặt lên hỏi.
"Bởi vì con còn chưa trưởng thành, bởi vì bắt đầu từ hôm nay, Chá thúc thúc chính thức là người giám hộ của con", Đường Chá đắc ý cười.
"Là người giám hộ của người ta? Cha người ta còn sờ sờ đấy, sợ rằng cả đời này người cũng không làm được", Lâm Khả Nhi kiêu ngạo vênh mặt lên, đắc ý nói.
"Mới sáng hôm nay, Chá thúc thúc đã đổi mảnh đất trị giá mười tỉ đổi lấy quyền giám hộ con với cha con, từ hôm nay trở đi, con sẽ do thúc thúc trông nom", Đường Chá nhẹ nhàng nói, giống như chuyện này là vô cùng tự nhiên, chẳng có gì đáng nói cả.
"Cái gì? Cha thế mà dám bán rẻ người ta lấy mười tỷ?", Lâm Khả Nhi bất mãn gào to lên, "Sao cha lại có thể làm vậy?".
"Mười tỷ còn rẻ? Thế mà thúc thúc cảm thấy đắt chết đi được", Đường Chá bất chợt cười rộ lên, nụ cười của anh rực rỡ giống như đóa hoa mùa hạ, đầy vẻ nam tính quyến rũ.
Lâm Khả Nhi tức giận giơ nắm đấm đấm vào ngực Đường Chá: "Chá thúc thúc thối, chỉ có mười tỷ mà người còn kêu đắt? Lâm Khả Nhi sao có thể rẻ như vậy? Nếu không người ta bỏ ra mười tỷ mua người là được chứ gì?".
Đường Chá đặt bát cháo xuống, bắt được hai tay Lâm Khả Nhi, nhẹ nhàng cởi cà vạt ra, cười nhẹ nói: "Thúc thúc là hàng không bán, Khả Nhi, con muốn nô dịch ta sao, sợ rằng phải đến kiếp sau đi!".
"Cái gì mà kiếp sau? Người ta muốn ngay kiếp này cơ!", Lâm Khả Nhi được cởi trói, lập tức dốc toàn lực đẩy ngã Đường Chá, dùng móng tay nhọn tức giận hướng về phía Đường Chá đang nằm, cố gắng làm đau anh.
Nhưng cào cấu cả nửa ngày mới phát hiện da thịt anh quá rắn chắc, chỗ nào cũng là cơ bắp kiện mỹ khiến cho cô cấu cũng không đau. Cô bèn dùng thủ đoạn, lấy móng tay đâm vào cái cổ rám nắng của anh.
Đợi đến khi Lâm Khả Nhi phát tiết đủ rồi, Đường Chá mới nắm lấy cánh tay cô, ôm cô vào trong ngực nói: "Được rồi, Tiểu ma nữ, thúc thúc phục con rồi".
Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay bị trói chặt của Lâm Khả Nhi: "Mười tỷ rất rẻ, lần sau Chá thúc thúc sẽ dùng 10, 1 tỷ mua con, có được không?".
"Người chết đi!", Lâm Khả Nhi vốn đang bị vẻ dịu dàng của Đường Chá làm cảm động, nghe thấy câu cuối cùng bèn giận đến mức dùng một cước đá thẳng anh xuống giường.
Đường Chá bò dậy, mang theo nụ cười mê hoặc áp sát vào Lâm Khả Nhi một lần nữa: "Thế nào, Khả Nhi, có phải thấy 10,1 tỷ vẫn quá đắt, nếu không chúng ta thỏa thuận, mười tỷ năm ngàn vạn là được rồi".
"Người ta là vô giá đấy!", Lâm Khả Nhi sắp bị Đường Chá làm cho tức chết, trong mắt anh, cô chỉ đáng như vậy thôi sao?
"Vô giá? Vậy càng tốt, thúc thúc sẽ không phải tốn tiền nữa", Đường Chá dịu dàng cười, bóp bóp hai má Lâm Khả Nhi đang phồng lên.
"Người... người.... làm người ta tức chết rồi!", Lâm Khả Nhi tức giận nói.
Cha cô thế mà đổi cô lấy mảnh đất mười tỷ? Sao cha có thể làm như vậy? Chẳng lẽ cô không còn là Lâm Khả Nhi được cha nâng niu trong lòng bàn tay như bảo bối sao? Thật không ngờ cha lại dễ dàng bán cô đi như vậy?
Sao cô chỉ có giá trị bằng một mảnh đất thôi chứ?
Mười mảnh đất cũng không bằng được Lâm Khả Nhi cô a!
Chá thúc thúc cũng đáng giận, chỉ dùng một mảnh đất mà đổi lấy quyền giám hộ cô.
Càng nghĩ càng tức giận, nghĩ đến cha không cần cô, Chá thúc thúc cũng không yêu cô, trong lòng cô bỗng cảm thấy vô cùng đau khổ.
Đột nhiên thấy đau khổ, nước mắt cứ từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Lăn xuống giường, Lâm Khả Nhi vùi mặt vào gối đau khổ rơi lệ: "Cha là người xấu, Chá thúc thúc cũng không phải là người tốt. Hai người không thương Khả Nhi! Khả Nhi thật đáng thương, không ai yêu, không ai muốn Khả Nhi".
Thấy bộ dáng thương tâm rơi lệ của Lâm Khả Nhi, Đường Chá thu lại nụ cười, nằm úp sấp bên người Lâm Khả Nhi, lấy khăn tay lau nước mắt giúp cô, dịu dàng nói: "Được rồi, đừng tức giận nữa. Cha con không muốn con thì còn có Chá thúc thúc, Chá thúc thúc sẽ không bỏ rơi con. Từ nay về sau, Chá thúc thúc sẽ yêu con. Con là bảo bối vô giá của thúc thúc, bao nhiêu tiền cũng không mua được!".
"Như vậy mới đúng!", Lâm Khả Nhi cuối cùng cũng mỉm cười, cô đoạt lấy chiếc khăn trong tay anh, tự lau nước mắt.
"Chá thúc thúc, đây là tự người nói đó nha, người ta là bảo bối vô giá của người, về sau người không được bắt nạt người ta nữa!", Lâm Khả Nhi ngang ngược nói, nước mắt trên mặt cô còn chưa khô, gương mặt dơ bẩn, bộ dáng đáng yêu của cô khiến anh khẽ cười.
Anh điểm ngón tay lên chóp mũi thon thon của Khả Nhi, trêu chọc cô: "Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, Chá thúc thúc sẽ không khi dễ con!"
"Khả Nhi có lúc nào không nghe lời người đâu? Chá thúc thúc chỉ biết bắt nạt người ta thôi, còn đánh người ta nữa!". Lâm Khả Nhi nghĩ đến cái tát hôm đó liền tức giận đẩy Đường Chá ra, ngẩng mặt tên, tức giận liếc nhìn anh.
"Ai cho con bỏ thuốc tính kế với thúc thúc?", Đường Chá ngồi dậy, bưng bát cháo lên, đút cho Lâm Khả Nhi ăn.
Lâm Khả Nhi đột nhiên ghé sát mặt vào Đường Chá, nheo đôi mắt linh hoạt lại cười hỏi: "Chẳng lẽ Chá thúc thúc không được vui vẻ sao? Người ta còn nhớ rõ mà!"
"Không được nói nã!", Đường Chá lúng túng, nhét một muỗng cháo vào miệng Lâm Khả Nhi, chặn cô lại không cho cô trêu chọc anh nữa.
Nhìn phản ứng của Đường Chá, Lâm Khả Nhi không khỏi lén cười thầm trong bụng.
Xem ra Chá thúc thúc không phải là hoàn toàn không có phản ứng, không biết chừng anh còn rất để ý đến chuyện hôm đó nữa ấy chứ.
"Vịt chết còn cứng mỏ!", Lâm Khả Nhi vừa nuốt miếng cháo trong miệng xuống, vừa bất mãn chế nhạo.
"Về sao không được làm loại chuyện đó nữa nghe không, nếu không Chá thúc thúc sẽ không quan tâm con nữa. Con sẽ trở thành cô nhóc đáng thương, không ai yêu cả". Thấy Lâm Khả Nhi đã ăn hết bát cháo, Đường Chá mới đe dọa cái vẻ đắc ý của Lâm Khả Nhi.
"Không cho bỏ thuốc một lần nữa sao? Nhưng người ta thấy người rất hưởng thụ nha? Chẳng lẽ người không thích?", Lâm Khả Nhi cười duyên vỗ vỗ lồng ngực Đường Chá, dí dỏm nháy nháy mắt.
"Không thích!", Đường Chá lạnh lùng đẩy tay Lâm Khả Nhi ra, mặt không đổi sắc nói.
Mặc dù vẻ mặt Đường Chá cứng ngắc, nhưng tim anh đang đập loạn nhịp đã tiết lộ tâm tình của anh, Lâm Khả Nhi nở nụ cười đắc ý nhìn Đường Chá.
Cô bóp chặt gương mặt cứng ngắc của anh, ngây thơ cười nói: "Được rồi, Khả Nhi nghe lời Chá thúc thúc, quyết không tính kế hại người nữa. Nhưng là, nếu như Chá thúc thúc chủ động nhào vào thì không được trách Khả Nhi nha!".
Thấy chiếc cà vạt trên tay Lâm Khả Nhi, mắt Đường Chá lóe lên một tia kỳ dị, mỉm cười hỏi: "Khả Nhi đã chịu nghe thúc thúc dạy dỗ chưa?"
"Còn lâu!", Lâm Khả Nhi ngồi dậy, bất mãn trừng mắt nhìn Đường Chá.
"Con phải ngoan ngoãn, không được đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa thì Chá thúc thúc sẽ cởi trói cho con", Đường Chá nheo nheo đôi mắt tuấn lãng, đầy ý cười hỏi.
"Sao người ta lại phải nghe lời người?", Lâm Khả Nhi hếch mặt lên hỏi.
"Bởi vì con còn chưa trưởng thành, bởi vì bắt đầu từ hôm nay, Chá thúc thúc chính thức là người giám hộ của con", Đường Chá đắc ý cười.
"Là người giám hộ của người ta? Cha người ta còn sờ sờ đấy, sợ rằng cả đời này người cũng không làm được", Lâm Khả Nhi kiêu ngạo vênh mặt lên, đắc ý nói.
"Mới sáng hôm nay, Chá thúc thúc đã đổi mảnh đất trị giá mười tỉ đổi lấy quyền giám hộ con với cha con, từ hôm nay trở đi, con sẽ do thúc thúc trông nom", Đường Chá nhẹ nhàng nói, giống như chuyện này là vô cùng tự nhiên, chẳng có gì đáng nói cả.
"Cái gì? Cha thế mà dám bán rẻ người ta lấy mười tỷ?", Lâm Khả Nhi bất mãn gào to lên, "Sao cha lại có thể làm vậy?".
"Mười tỷ còn rẻ? Thế mà thúc thúc cảm thấy đắt chết đi được", Đường Chá bất chợt cười rộ lên, nụ cười của anh rực rỡ giống như đóa hoa mùa hạ, đầy vẻ nam tính quyến rũ.
Lâm Khả Nhi tức giận giơ nắm đấm đấm vào ngực Đường Chá: "Chá thúc thúc thối, chỉ có mười tỷ mà người còn kêu đắt? Lâm Khả Nhi sao có thể rẻ như vậy? Nếu không người ta bỏ ra mười tỷ mua người là được chứ gì?".
Đường Chá đặt bát cháo xuống, bắt được hai tay Lâm Khả Nhi, nhẹ nhàng cởi cà vạt ra, cười nhẹ nói: "Thúc thúc là hàng không bán, Khả Nhi, con muốn nô dịch ta sao, sợ rằng phải đến kiếp sau đi!".
"Cái gì mà kiếp sau? Người ta muốn ngay kiếp này cơ!", Lâm Khả Nhi được cởi trói, lập tức dốc toàn lực đẩy ngã Đường Chá, dùng móng tay nhọn tức giận hướng về phía Đường Chá đang nằm, cố gắng làm đau anh.
Nhưng cào cấu cả nửa ngày mới phát hiện da thịt anh quá rắn chắc, chỗ nào cũng là cơ bắp kiện mỹ khiến cho cô cấu cũng không đau. Cô bèn dùng thủ đoạn, lấy móng tay đâm vào cái cổ rám nắng của anh.
Đợi đến khi Lâm Khả Nhi phát tiết đủ rồi, Đường Chá mới nắm lấy cánh tay cô, ôm cô vào trong ngực nói: "Được rồi, Tiểu ma nữ, thúc thúc phục con rồi".
Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay bị trói chặt của Lâm Khả Nhi: "Mười tỷ rất rẻ, lần sau Chá thúc thúc sẽ dùng 10, 1 tỷ mua con, có được không?".
"Người chết đi!", Lâm Khả Nhi vốn đang bị vẻ dịu dàng của Đường Chá làm cảm động, nghe thấy câu cuối cùng bèn giận đến mức dùng một cước đá thẳng anh xuống giường.
Đường Chá bò dậy, mang theo nụ cười mê hoặc áp sát vào Lâm Khả Nhi một lần nữa: "Thế nào, Khả Nhi, có phải thấy 10,1 tỷ vẫn quá đắt, nếu không chúng ta thỏa thuận, mười tỷ năm ngàn vạn là được rồi".
"Người ta là vô giá đấy!", Lâm Khả Nhi sắp bị Đường Chá làm cho tức chết, trong mắt anh, cô chỉ đáng như vậy thôi sao?
"Vô giá? Vậy càng tốt, thúc thúc sẽ không phải tốn tiền nữa", Đường Chá dịu dàng cười, bóp bóp hai má Lâm Khả Nhi đang phồng lên.
"Người... người.... làm người ta tức chết rồi!", Lâm Khả Nhi tức giận nói.
Cha cô thế mà đổi cô lấy mảnh đất mười tỷ? Sao cha có thể làm như vậy? Chẳng lẽ cô không còn là Lâm Khả Nhi được cha nâng niu trong lòng bàn tay như bảo bối sao? Thật không ngờ cha lại dễ dàng bán cô đi như vậy?
Sao cô chỉ có giá trị bằng một mảnh đất thôi chứ?
Mười mảnh đất cũng không bằng được Lâm Khả Nhi cô a!
Chá thúc thúc cũng đáng giận, chỉ dùng một mảnh đất mà đổi lấy quyền giám hộ cô.
Càng nghĩ càng tức giận, nghĩ đến cha không cần cô, Chá thúc thúc cũng không yêu cô, trong lòng cô bỗng cảm thấy vô cùng đau khổ.
Đột nhiên thấy đau khổ, nước mắt cứ từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Lăn xuống giường, Lâm Khả Nhi vùi mặt vào gối đau khổ rơi lệ: "Cha là người xấu, Chá thúc thúc cũng không phải là người tốt. Hai người không thương Khả Nhi! Khả Nhi thật đáng thương, không ai yêu, không ai muốn Khả Nhi".
Thấy bộ dáng thương tâm rơi lệ của Lâm Khả Nhi, Đường Chá thu lại nụ cười, nằm úp sấp bên người Lâm Khả Nhi, lấy khăn tay lau nước mắt giúp cô, dịu dàng nói: "Được rồi, đừng tức giận nữa. Cha con không muốn con thì còn có Chá thúc thúc, Chá thúc thúc sẽ không bỏ rơi con. Từ nay về sau, Chá thúc thúc sẽ yêu con. Con là bảo bối vô giá của thúc thúc, bao nhiêu tiền cũng không mua được!".
"Như vậy mới đúng!", Lâm Khả Nhi cuối cùng cũng mỉm cười, cô đoạt lấy chiếc khăn trong tay anh, tự lau nước mắt.
"Chá thúc thúc, đây là tự người nói đó nha, người ta là bảo bối vô giá của người, về sau người không được bắt nạt người ta nữa!", Lâm Khả Nhi ngang ngược nói, nước mắt trên mặt cô còn chưa khô, gương mặt dơ bẩn, bộ dáng đáng yêu của cô khiến anh khẽ cười.
Anh điểm ngón tay lên chóp mũi thon thon của Khả Nhi, trêu chọc cô: "Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, Chá thúc thúc sẽ không khi dễ con!"
"Khả Nhi có lúc nào không nghe lời người đâu? Chá thúc thúc chỉ biết bắt nạt người ta thôi, còn đánh người ta nữa!". Lâm Khả Nhi nghĩ đến cái tát hôm đó liền tức giận đẩy Đường Chá ra, ngẩng mặt tên, tức giận liếc nhìn anh.
"Ai cho con bỏ thuốc tính kế với thúc thúc?", Đường Chá ngồi dậy, bưng bát cháo lên, đút cho Lâm Khả Nhi ăn.
Lâm Khả Nhi đột nhiên ghé sát mặt vào Đường Chá, nheo đôi mắt linh hoạt lại cười hỏi: "Chẳng lẽ Chá thúc thúc không được vui vẻ sao? Người ta còn nhớ rõ mà!"
"Không được nói nã!", Đường Chá lúng túng, nhét một muỗng cháo vào miệng Lâm Khả Nhi, chặn cô lại không cho cô trêu chọc anh nữa.
Nhìn phản ứng của Đường Chá, Lâm Khả Nhi không khỏi lén cười thầm trong bụng.
Xem ra Chá thúc thúc không phải là hoàn toàn không có phản ứng, không biết chừng anh còn rất để ý đến chuyện hôm đó nữa ấy chứ.
"Vịt chết còn cứng mỏ!", Lâm Khả Nhi vừa nuốt miếng cháo trong miệng xuống, vừa bất mãn chế nhạo.
"Về sao không được làm loại chuyện đó nữa nghe không, nếu không Chá thúc thúc sẽ không quan tâm con nữa. Con sẽ trở thành cô nhóc đáng thương, không ai yêu cả". Thấy Lâm Khả Nhi đã ăn hết bát cháo, Đường Chá mới đe dọa cái vẻ đắc ý của Lâm Khả Nhi.
"Không cho bỏ thuốc một lần nữa sao? Nhưng người ta thấy người rất hưởng thụ nha? Chẳng lẽ người không thích?", Lâm Khả Nhi cười duyên vỗ vỗ lồng ngực Đường Chá, dí dỏm nháy nháy mắt.
"Không thích!", Đường Chá lạnh lùng đẩy tay Lâm Khả Nhi ra, mặt không đổi sắc nói.
Mặc dù vẻ mặt Đường Chá cứng ngắc, nhưng tim anh đang đập loạn nhịp đã tiết lộ tâm tình của anh, Lâm Khả Nhi nở nụ cười đắc ý nhìn Đường Chá.
Cô bóp chặt gương mặt cứng ngắc của anh, ngây thơ cười nói: "Được rồi, Khả Nhi nghe lời Chá thúc thúc, quyết không tính kế hại người nữa. Nhưng là, nếu như Chá thúc thúc chủ động nhào vào thì không được trách Khả Nhi nha!".
Bình luận facebook