• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng (4 Viewers)

  • Chương 18

"Lão hầu tử, thân thể tôi cứng như xương, tuyệt đối ăn không ngon chút nào cả. Cô gái trong xe so với tôi còn ngon hơn nhiều, anh mau mau đi ăn cô ta đi". Lâm Khả Nhi khinh thường chỉ cô gái trong xe đang lúng túng mặc quần áo trong xe.

"Ngày nào cũng ăn mỹ vị thì sẽ chán, bây giờ tôi chỉ muốn gặm khúc xương này". Bắc Dã Thương lắc đầu dồn ép Lâm Khả Nhi, nụ cười chứa đựng vẻ gian tà.

"Anh còn lâu mới gặm được tôi! Gặm được tôi chỉ có Chá thúc thúc thôi!" Lâm Khả Nhi giơ chân lên đá hắn, lại bị Bắc Dã Thương giữ chặt. Đôi chân dài của hắn khóa chặt đôi chân nhỏ nhắn, khiến cô muốn cử động cũng không thể cử động được. Tư thế của hai người lúc này vô cùng mập mờ, khiến cho thân thể Bắc Dã Thương vốn chưa được thỏa mãn bỗng nhiên dựng lên thẳng tắp, cách lớp quần áo cọ cọ vào chân Lâm Khả Nhi, làm hại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức trở nên đỏ bừng.

"Đường Chá là cái thá gì? Nếu tôi muốn liền có thể bóp chết hắn giống như bóp chết một con kiến. Hắn còn chưa đủ tư cách giành giật phụ nữ với tôi đâu". Bắc Dã Thương mờ ám dán lên người Lâm Khả Nhi, dùng ngón tay trỏ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn.

Ánh mắt hắn tựa như mang theo lửa nóng, thiêu đốt tất cả bắn về phía Lâm Khả Nhi, khiến toàn thân cô sởn cả gai ốc, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo lan từ đầu xuống chân. Cô vội vòng tay quanh thân mình, cố gắng khống chế cảm giác âm lãnh này.

Cô gái bên trong xe cuối cùng cũng mặc quần áo tử tế xong liền chui ra khỏi xe, dán lên người Bắc Dã Thương, nũng nịu quyến rũ nói: "Bắc Dã tiên sinh, đừng để ý đến con nhóc này, chúng ta đi vào khách sạn tiếp tục nha, vậy có được hay không?"

Tự nhiên bị quấy rầy, Bắc Dã Thương không vui, hắn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn cô ta chằm chằm, tung chân đá một cước khiến cô ta ngã văng ra xa, lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút!"

Có lẽ bị thái độ lãnh khốc của hắn hù dọa, cô gái xinh đẹp kia ôm cái bụng bị đá đau, không dám dừng lại một phút, chật vật rời đi.

Cuối cùng không còn ai quấy rầy, Bắc Dã Thương khôi phục lại nụ cười ưu nhã vừa rồi, tất cả vẻ âm độc đều biến mất, ẩn giấu phía sau khuân mặt tươi cười kia.

Đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Khả Nhi lên, gương mặt tà mị của hắn dần dần tiến lại gần cô, dường như đang muốn hôn môi cô.

Lâm Khả Nhi vội đưa tay ngăn cái miệng của Bắc Dã Thương, bất mãn phản đối: "Không cần dùng thân thể vừa chung đụng với người khác làm bẩn thỉu thân thể tôi! Ngay cả hôn cũng không được!"

Cô vốn là người có tính sạch sẽ, ai biết được Lão hầu tử này có bệnh truyền nhiễm gì không? Nếu chẳng may bị hắn lây bệnh, không phải là cô bị thiệt thòi đến chết rồi ư?

Bắc Dã Thương đột nhiên lè lưỡi liếm liếm lòng bàn tay Lâm Khả Nhi, khiến cô cảm thấy hơi tê ngứa khó chịu, vội vàng rụt bàn tay nhỏ nhắn về. Công phu khiêu khích của người này đúng là số một, cái người đầu gỗ Chá thúc thúc kia ngay cả một chút cũng không thể so sánh với hắn.

Ai da, nếu Chá thúc thúc mà giống hắn thì thật tốt a, như vậy cô không cần nghĩ đủ mọi cách để hấp dẫn sự chú ý của anh.

"Làm bẩn thỉu thân thể em?" Bắc Dã Thương lạnh lùng nhếch miệng, dùng âm thanh tràn đầy mị hoặc nói: "Nếu Tiểu hầu tử thích sạch sẽ thì tôi không có cách nào khác là tắm rửa sạch sẽ rồi mới ăn".

Nói xong, Bắc Dã Thương một tay ôm Lâm Khả Nhi, sải bước về hướng khách sạn.

"Lão Hầu tử, anh thả tôi xuống ngay!" Lâm Khả Nhi giận dữ kêu to. Sao hôm nay lại xui xẻo như vậy? Không theo dõi được Lệ Tây Á, còn không may gặp phải sát tinh Bắc Dã Thương này. Làm thế nào cô chạy trốn được khỏi tay hắn đây?

Tiếng kêu của Lâm Khả Nhi thu hút sự chú ý của người đi đường, có rất nhiều người dừng bước nhìn bọn họ. Nhưng khi có người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì lại bị ánh mắt lãnh mị tàn ác của Bắc Dã Thương hù dọa, không dám tiến lên phía trước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom