Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Lâm Khả Nhi hưng phấn ôm chặt cổ Đường Chá, nhiệt tình cùng Đường Chá hôn sâu.
Trời! Anh đang làm cái gì thế này? Lý trí đột nhiên trở lại, giúp anh dừng lại tất cả hành động điên cuồng chiếm đoạt. Trong phút chốc, anh đẩy cô bé xinh đẹp trong lòng ra, hít một hơi sâu. Dùng sự lạnh lùng che giấu tình cảm trong lòng, anh không nói lời nào, khởi động xe, hướng về phía Đường trạch.
Lâm Khả Nhi trở về chỗ ngồi, nghiêng thân thể đem chân gác lên ghế, hai cánh tay ôm chân, si ngốc ngắm gương mặt anh tuấn của Chá thúc thúc. Càng gần gũi anh, tình yêu trong lòng cô càng sâu đậm. Chá thúc thúc, người đừng nghĩ kháng cự được người ta, không dễ dàng như vậy đâu, người ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người
Mắt Đường Chá nhìn thẳng, chăm chăm nhìn về phía trước, tay cầm lái vì ghì quá sức mà trắng bệch. Bên trong xe, nhiệt độ tựa hồ đã lạnh đến cực điểm. Mùa hè nơi này nóng bức khiến khí lạnh làm người ta cảm thấy bức bối nghẹt thở.
Vừa về đến nhà, anh liền nhốt mình vào thư phòng, không ra khỏi phòng một bước.
Trong thư phòng, Đường Chá bận rộn không ngừng. Anh đang ép mình bận rộn để quên đi Khả Nhi. Nếu định lực anh nhỏ hơn thêm một chút nữa, nhất định anh đã nhào tới, đem Khả Nhi "ăn" sạch. Nhưng anh không thể, anh đã nhìn Khả Nhi lớn lên, cô giống như con gái anh, làm sao anh có thể làm ra chuyện như vậy?
Trước mặt anh là ba chiếc máy tính chính đang bật, anh không ngừng hướng về phía máy tính phát ra mệnh lệnh. Khi làm việc, anh luôn hấp dẫn, thành thục, khí phách, quyết định kế sách, giống như anh nắm tất cả trong lòng bàn tay. Anh không chịu nghỉ ngơi làm khổ mọi người ở chi nhánh khắp năm châu, thậm chí có người còn bị anh lôi từ trong chăn ra ngoài.
Trong lúc mọi người quay cuồng vì bị anh sai khiến, Đường Chá nhận được một cuộc điện thuộc bí ẩn. Nghe xong, trong mắt anh hiện lên vẻ đau lòng.
Nằm trên giường lớn, Đường Chá không chợp mắt được vì lo lắng. Đang lúc anh muốn đứng dậy tới xem Khả Nhi thì cửa phòng anh bật mở. Anh kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn Khả Nhi hai mắt nhắm chặt đang đi như tượng gỗ về phía anh.
Mộng du!
Đường Chá đột nhiên kịp phản ứng, anh lăn người ngồi dậy, định gọi Khả Nhi tỉnh lại, nhưng không ngờ lại bị cô lập tức đè xuống phía dưới. Thế nào mà Khả Nhi lại nhào tới giường anh, đè lên thân thể anh?
Đường Chá sững sờ nằm im tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải. Anh không dám tùy tiện lên tiếng, sợ quấy nhiễu đến Khả Nhi. Anh đành cứng người nằm im, mặc cho Khả Nhi coi anh là cái gối ôm, tay quấn lên hông anh, chân dán sát vào chân anh, ngực dán sát vào ngực anh.
Trời ạ! Tư thế mờ ám như vâỵ là muốn lấy mạng anh hay sao? Trên trán Đường Chá toát mồ hôi lạnh, chỉ sợ mình không kiềm chế được biến thành Đại Sắc Lang, đem cô bé quàng khăn đỏ ăn sạch.
Vốn đã định cùng Khả Nhi vạch rõ ranh giới, nhưng vì giấc mộng này mà Đường Chá với Khả Nhi lại càng thân mật. Lâm Khả Nhi ở trong ngực anh lặng lẽ mở ra một con mắt, quan sát vẻ bất đắc dĩ trên khuôn mặt tuấn lãng của anh, không khỏi cười trộm. Chá thúc thúc, xem người làm thế nào cự tuyệt được người ta! Muốn đẩy người ta ra a, kiếp sau nha. Kiếp này, người chỉ có thể ở trong vòng tay mềm mại của người ta thôi.
"Ừm, thật thoải mái! Cha! Ôm một cái!" Lâm Khả Nhi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nỉ non, như khẩn thiết cần tình cảm ấm áp của người cha an ủi.
Đường Chá đưa tay ra, đem thân thể nhỏ xinh ôm vào trong ngực, tay anh ở sau lưng Khả Nhi nhẹ nhàng ve vuốt, dường như sợ làm đau cô.
Lâm Khả Nhi hài lòng, khóe môi nhếch lên cười ngọt ngào, ở trong lòng Đường Chá tìm được vị trí thích hợp, tựa như gấu Koala ôm chặt lấy anh, quấn chặt lấy anh, không bao giờ chịu rời ra nữa.
Tư thế ái muội như vậy thật sự hại chết Đường Chá, khiến anh cả đêm không chợp mắt, lý trí không ngừng dao động.
Sáng sớm, Lâm Khả Nhi cố làm ra vẻ vô tội vuốt vuốt mắt hỏi: "Chá thúc thúc, sao người ta lại ngủ trên giường của người!"
Đường Chá lúng túng nhìn Lâm Khả Nhi: "Tối hôm qua con bị mộng du, đi tìm cha trong phòng của thúc thúc".
"Cho nên Chá thúc thúc bị người ta tưởng là cha ôm cả đêm sao?" Lâm Khả Nhi đột nhiên lại gần trước mặt Đường Chá, dí dỏm hỏi.
Bộ dạng đáng yêu của cô khiến tim anh nhảy loạn lên, anh nghiêm mặt nhảy xuống đất, nói với bóng lưng Lâm Khả Nhi: "Khả Nhi, mau trở về phòng thay quần áo đi, hôm nay thúc thúc dẫn con đến trường học trình diện".
Lâm Khả Nhi ôm lấy hông Đường Chá từ phía sau, yêu kiều nói: "Chá thúc thúc, Khả Nhi thích người ôm hơn nhiều so với cha".
Nói xong, cô đi vòng đến trước mặt anh, trong lúc anh đang kinh ngạc, lén hôn lên cánh môi mê người kia. Tuy đôi môi chỉ chạm nhẹ nhưng cũng khiến anh không cách nào gắng sức tỉnh táo nữa, trên mặt hiện lên vẻ say mê.
Rối loạn, từ khi Khả Nhi xuất hiện, tất cả đều rối loạn.
Hôn trộm anh một cái, Khả Nhi mới hài lòng chạy về phòng mình.
Trời! Anh đang làm cái gì thế này? Lý trí đột nhiên trở lại, giúp anh dừng lại tất cả hành động điên cuồng chiếm đoạt. Trong phút chốc, anh đẩy cô bé xinh đẹp trong lòng ra, hít một hơi sâu. Dùng sự lạnh lùng che giấu tình cảm trong lòng, anh không nói lời nào, khởi động xe, hướng về phía Đường trạch.
Lâm Khả Nhi trở về chỗ ngồi, nghiêng thân thể đem chân gác lên ghế, hai cánh tay ôm chân, si ngốc ngắm gương mặt anh tuấn của Chá thúc thúc. Càng gần gũi anh, tình yêu trong lòng cô càng sâu đậm. Chá thúc thúc, người đừng nghĩ kháng cự được người ta, không dễ dàng như vậy đâu, người ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người
Mắt Đường Chá nhìn thẳng, chăm chăm nhìn về phía trước, tay cầm lái vì ghì quá sức mà trắng bệch. Bên trong xe, nhiệt độ tựa hồ đã lạnh đến cực điểm. Mùa hè nơi này nóng bức khiến khí lạnh làm người ta cảm thấy bức bối nghẹt thở.
Vừa về đến nhà, anh liền nhốt mình vào thư phòng, không ra khỏi phòng một bước.
Trong thư phòng, Đường Chá bận rộn không ngừng. Anh đang ép mình bận rộn để quên đi Khả Nhi. Nếu định lực anh nhỏ hơn thêm một chút nữa, nhất định anh đã nhào tới, đem Khả Nhi "ăn" sạch. Nhưng anh không thể, anh đã nhìn Khả Nhi lớn lên, cô giống như con gái anh, làm sao anh có thể làm ra chuyện như vậy?
Trước mặt anh là ba chiếc máy tính chính đang bật, anh không ngừng hướng về phía máy tính phát ra mệnh lệnh. Khi làm việc, anh luôn hấp dẫn, thành thục, khí phách, quyết định kế sách, giống như anh nắm tất cả trong lòng bàn tay. Anh không chịu nghỉ ngơi làm khổ mọi người ở chi nhánh khắp năm châu, thậm chí có người còn bị anh lôi từ trong chăn ra ngoài.
Trong lúc mọi người quay cuồng vì bị anh sai khiến, Đường Chá nhận được một cuộc điện thuộc bí ẩn. Nghe xong, trong mắt anh hiện lên vẻ đau lòng.
Nằm trên giường lớn, Đường Chá không chợp mắt được vì lo lắng. Đang lúc anh muốn đứng dậy tới xem Khả Nhi thì cửa phòng anh bật mở. Anh kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn Khả Nhi hai mắt nhắm chặt đang đi như tượng gỗ về phía anh.
Mộng du!
Đường Chá đột nhiên kịp phản ứng, anh lăn người ngồi dậy, định gọi Khả Nhi tỉnh lại, nhưng không ngờ lại bị cô lập tức đè xuống phía dưới. Thế nào mà Khả Nhi lại nhào tới giường anh, đè lên thân thể anh?
Đường Chá sững sờ nằm im tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải. Anh không dám tùy tiện lên tiếng, sợ quấy nhiễu đến Khả Nhi. Anh đành cứng người nằm im, mặc cho Khả Nhi coi anh là cái gối ôm, tay quấn lên hông anh, chân dán sát vào chân anh, ngực dán sát vào ngực anh.
Trời ạ! Tư thế mờ ám như vâỵ là muốn lấy mạng anh hay sao? Trên trán Đường Chá toát mồ hôi lạnh, chỉ sợ mình không kiềm chế được biến thành Đại Sắc Lang, đem cô bé quàng khăn đỏ ăn sạch.
Vốn đã định cùng Khả Nhi vạch rõ ranh giới, nhưng vì giấc mộng này mà Đường Chá với Khả Nhi lại càng thân mật. Lâm Khả Nhi ở trong ngực anh lặng lẽ mở ra một con mắt, quan sát vẻ bất đắc dĩ trên khuôn mặt tuấn lãng của anh, không khỏi cười trộm. Chá thúc thúc, xem người làm thế nào cự tuyệt được người ta! Muốn đẩy người ta ra a, kiếp sau nha. Kiếp này, người chỉ có thể ở trong vòng tay mềm mại của người ta thôi.
"Ừm, thật thoải mái! Cha! Ôm một cái!" Lâm Khả Nhi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nỉ non, như khẩn thiết cần tình cảm ấm áp của người cha an ủi.
Đường Chá đưa tay ra, đem thân thể nhỏ xinh ôm vào trong ngực, tay anh ở sau lưng Khả Nhi nhẹ nhàng ve vuốt, dường như sợ làm đau cô.
Lâm Khả Nhi hài lòng, khóe môi nhếch lên cười ngọt ngào, ở trong lòng Đường Chá tìm được vị trí thích hợp, tựa như gấu Koala ôm chặt lấy anh, quấn chặt lấy anh, không bao giờ chịu rời ra nữa.
Tư thế ái muội như vậy thật sự hại chết Đường Chá, khiến anh cả đêm không chợp mắt, lý trí không ngừng dao động.
Sáng sớm, Lâm Khả Nhi cố làm ra vẻ vô tội vuốt vuốt mắt hỏi: "Chá thúc thúc, sao người ta lại ngủ trên giường của người!"
Đường Chá lúng túng nhìn Lâm Khả Nhi: "Tối hôm qua con bị mộng du, đi tìm cha trong phòng của thúc thúc".
"Cho nên Chá thúc thúc bị người ta tưởng là cha ôm cả đêm sao?" Lâm Khả Nhi đột nhiên lại gần trước mặt Đường Chá, dí dỏm hỏi.
Bộ dạng đáng yêu của cô khiến tim anh nhảy loạn lên, anh nghiêm mặt nhảy xuống đất, nói với bóng lưng Lâm Khả Nhi: "Khả Nhi, mau trở về phòng thay quần áo đi, hôm nay thúc thúc dẫn con đến trường học trình diện".
Lâm Khả Nhi ôm lấy hông Đường Chá từ phía sau, yêu kiều nói: "Chá thúc thúc, Khả Nhi thích người ôm hơn nhiều so với cha".
Nói xong, cô đi vòng đến trước mặt anh, trong lúc anh đang kinh ngạc, lén hôn lên cánh môi mê người kia. Tuy đôi môi chỉ chạm nhẹ nhưng cũng khiến anh không cách nào gắng sức tỉnh táo nữa, trên mặt hiện lên vẻ say mê.
Rối loạn, từ khi Khả Nhi xuất hiện, tất cả đều rối loạn.
Hôn trộm anh một cái, Khả Nhi mới hài lòng chạy về phòng mình.