Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Lâm Khả Nhi rón ra rón rén đi tới đại sảnh, đến chỗ rẽ cô ngó đầu nhìn vào bên trong, thấy Lệ Tây Á đang kéo kéo cánh tay Đường Chá, khuôn mặt ra vẻ dịu dàng đang nói chuyện gì đó. Cái "lão yêu bà" này, lại đang muốn dụ dỗ Chá thúc thúc của cô sao.
Đúng lúc Lâm Khả Nhi đang tức giận giậm tay giậm chân, một người bồi bàn đi qua trước mặt cô, mang theo một ly nước cam cùng một cốc chocolate. Lâm Khả Nhi nhớ tới Lệ Tây Á đã gọi một cốc nước cam, còn Chá thúc thúc giúp cô gọi một cốc chocolate, vì vậy lập tức đưa cánh tay ra ngăn anh ta lại nói: "Này, anh chàng đẹp trai, đồ uống này là đưa đến bàn nào thế?"
Người bồi bàn nhìn về đại sảnh, đưa tay chỉ Lệ Tây Á đang ngồi gần cửa sổ, nói với Lâm Khả Nhi: "Bàn số 38".
Lâm Khả Nhi vừa nghe nói thế, liền nảy ra ý hay. Cô mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền "chết người không cần đền mạng" nói với anh bồi bàn trẻ tuổi: "Anh đẹp trai, tôi là khách ngồi ở bàn 38, đồ uống này tôi sẽ tự bưng qua".
Bị nụ cười ngọt ngào của Lâm Khả Nhi mê hoặc, anh bồi bàn trẻ tuổi gật đầu một cái, đem cái khay đưa cho Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi bưng ly nước cam lên, lặng lẽ móc từ trong túi xách ra một gói thuốc bột màu trắng, thừa dịp người bồi bàn không để ý, đem thuốc bột đổ vào cốc nước cam. Lúc người bồi bàn quay người đi khỏi, cô đột nhiên kéo tay anh ta: "Ai ui, anh đẹp trai, bỗng nhiên tôi đau bụng quá, muốn đi WC, anh giúp tôi đưa những đồ uống này nha".
Người bồi bàn không nghi ngờ gì, nhận lấy chiếc khay, xoay người đi về phía Lệ Tây Á.
Lâm Khả Nhi tránh trong một góc, len lén nhìn vào bên trong. Thấy Lệ Tây Á uống sạch toàn bộ cốc nước cam có pha thêm liều thuốc xổ, cô mới nở nụ cười chứa đầy mờ ám rời đi.
Đường Chá kéo tay Lệ Tây Á bước vào sàn nhảy.
Trong phòng giám sát của hộp đêm Lam Quang, một đám người đứng phía sau lưng một người đàn ông lãnh khốc mê hoặc, không dám thở mạnh một tiếng. Vị quản lý ở trong lòng không ngừng thầm cầu nguyện, hy vọng hôm nay lão đại đột kích thị sát sẽ không xảy ra lỗi gì.
Người đàn ông lãnh khốc mê hoặc chợt nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều, ánh mắt hắn chăm chú nhìn không nhúc nhích: "Là cô ấy!"
Lâm Khả Nhi tức giận nhìn Lệ Tây Á mềm mại không xương rúc vào người Đường Chá, chậm rãi khiêu vũ. Cô so thời gian trên điện thoại di động, không khỏi cảm thấy kỳ quái, làm sao thuốc xổ kia lại chưa phát huy tác dụng chứ.
"Em muốn khiêu vũ không?" Một người đàn ông mị hoặc đột nhiên ở bên tai Lâm Khả Nhi tà mị hỏi.
Lâm Khả Nhi thấy Lệ Tây Á đem bộ ngực nảy nở của cô ta dựa sát vào Chá thúc thúc thì vô cùng tức giận, cô cắn răng cười quỷ quái: "Được thôi! Nhưng lúc khiêu vũ, anh không được sờ soạng tôi!"
"Dáng người cô khô quắt giống như đậu cô-ve, còn muốn tôi ăn đậu hũ sao? Lãnh mị nam nhân nhếch mép, tỏ vẻ khinh thường. Hắn đột nhiên ôm Lâm Khả Nhi vào trước ngực, đôi mắt lạnh băng tràn đầy uy hiếp nhìn cô, ở bên môi cô tà mị nói: "Nhớ lấy tên tôi- Bắc Dã Thương".
"Bắc Dã Thương? Người không xứng với tên". Lâm Khả Nhi liếc xéo gương mặt tràn đầy tà mị trước mặt, một chút cũng không để ý nói.
Bắc Dã Thương trên người có một sức quyến rũ vô cùng, tựa như độc dược, hấp dẫn sự chú ý của tất cả phụ nữ ở đó. Khí chất lãnh mị làm cho người ta không dám đến gần, nhưng lại không thể rời tầm mắt, rất hấp dẫn.
"Oa, mọi người nhìn kìa! Là Bắc Dã Thương a!Bắc Dã Thương - Một trong mười người đàn ông độc thân kim cương trên toàn thế giới, là đối tượng cực kỳ cực kỳ sáng giá". Một nữ sinh thét chói tai, vì nhìn thấy Bắc Dã Thương mà hưng phấn không thôi.
Bắc Dã Thương căn bản không quan tâm đến mọi người xung quanh đang bàn tán xôn xao, chỉ chuyên chú tới cô gái nhỏ đáng yêu ở trong ngực. Bàn tay hắn ôm chặt hông Lâm Khả Nhi, khiến cho cô cùng hắn ngực dán ngực, chân dán chân, mặt kề sát.
Lâm Khả Nhi đang xoay tròn, trong thoáng chốc lén đưa mắt nhìn về Đường Chá, thấy khuôn mặt anh cứng ngắc thì trong lòng âm thầm cười trộm. Xem ra, Chá thúc thúc cũng không phải thờ ơ với cô a!
Sắc mặt Đường Chá càng ngày càng khó coi, một cỗ ghen tỵ mạnh mẽ tràn đầy lòng anh. Anh thế nhưng lại muốn đẩy tên đàn ông xa lạ kia ra, đoạt lại Lâm Khả Nhi vào trong ngực mình
Đúng lúc Lâm Khả Nhi đang tức giận giậm tay giậm chân, một người bồi bàn đi qua trước mặt cô, mang theo một ly nước cam cùng một cốc chocolate. Lâm Khả Nhi nhớ tới Lệ Tây Á đã gọi một cốc nước cam, còn Chá thúc thúc giúp cô gọi một cốc chocolate, vì vậy lập tức đưa cánh tay ra ngăn anh ta lại nói: "Này, anh chàng đẹp trai, đồ uống này là đưa đến bàn nào thế?"
Người bồi bàn nhìn về đại sảnh, đưa tay chỉ Lệ Tây Á đang ngồi gần cửa sổ, nói với Lâm Khả Nhi: "Bàn số 38".
Lâm Khả Nhi vừa nghe nói thế, liền nảy ra ý hay. Cô mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền "chết người không cần đền mạng" nói với anh bồi bàn trẻ tuổi: "Anh đẹp trai, tôi là khách ngồi ở bàn 38, đồ uống này tôi sẽ tự bưng qua".
Bị nụ cười ngọt ngào của Lâm Khả Nhi mê hoặc, anh bồi bàn trẻ tuổi gật đầu một cái, đem cái khay đưa cho Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi bưng ly nước cam lên, lặng lẽ móc từ trong túi xách ra một gói thuốc bột màu trắng, thừa dịp người bồi bàn không để ý, đem thuốc bột đổ vào cốc nước cam. Lúc người bồi bàn quay người đi khỏi, cô đột nhiên kéo tay anh ta: "Ai ui, anh đẹp trai, bỗng nhiên tôi đau bụng quá, muốn đi WC, anh giúp tôi đưa những đồ uống này nha".
Người bồi bàn không nghi ngờ gì, nhận lấy chiếc khay, xoay người đi về phía Lệ Tây Á.
Lâm Khả Nhi tránh trong một góc, len lén nhìn vào bên trong. Thấy Lệ Tây Á uống sạch toàn bộ cốc nước cam có pha thêm liều thuốc xổ, cô mới nở nụ cười chứa đầy mờ ám rời đi.
Đường Chá kéo tay Lệ Tây Á bước vào sàn nhảy.
Trong phòng giám sát của hộp đêm Lam Quang, một đám người đứng phía sau lưng một người đàn ông lãnh khốc mê hoặc, không dám thở mạnh một tiếng. Vị quản lý ở trong lòng không ngừng thầm cầu nguyện, hy vọng hôm nay lão đại đột kích thị sát sẽ không xảy ra lỗi gì.
Người đàn ông lãnh khốc mê hoặc chợt nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều, ánh mắt hắn chăm chú nhìn không nhúc nhích: "Là cô ấy!"
Lâm Khả Nhi tức giận nhìn Lệ Tây Á mềm mại không xương rúc vào người Đường Chá, chậm rãi khiêu vũ. Cô so thời gian trên điện thoại di động, không khỏi cảm thấy kỳ quái, làm sao thuốc xổ kia lại chưa phát huy tác dụng chứ.
"Em muốn khiêu vũ không?" Một người đàn ông mị hoặc đột nhiên ở bên tai Lâm Khả Nhi tà mị hỏi.
Lâm Khả Nhi thấy Lệ Tây Á đem bộ ngực nảy nở của cô ta dựa sát vào Chá thúc thúc thì vô cùng tức giận, cô cắn răng cười quỷ quái: "Được thôi! Nhưng lúc khiêu vũ, anh không được sờ soạng tôi!"
"Dáng người cô khô quắt giống như đậu cô-ve, còn muốn tôi ăn đậu hũ sao? Lãnh mị nam nhân nhếch mép, tỏ vẻ khinh thường. Hắn đột nhiên ôm Lâm Khả Nhi vào trước ngực, đôi mắt lạnh băng tràn đầy uy hiếp nhìn cô, ở bên môi cô tà mị nói: "Nhớ lấy tên tôi- Bắc Dã Thương".
"Bắc Dã Thương? Người không xứng với tên". Lâm Khả Nhi liếc xéo gương mặt tràn đầy tà mị trước mặt, một chút cũng không để ý nói.
Bắc Dã Thương trên người có một sức quyến rũ vô cùng, tựa như độc dược, hấp dẫn sự chú ý của tất cả phụ nữ ở đó. Khí chất lãnh mị làm cho người ta không dám đến gần, nhưng lại không thể rời tầm mắt, rất hấp dẫn.
"Oa, mọi người nhìn kìa! Là Bắc Dã Thương a!Bắc Dã Thương - Một trong mười người đàn ông độc thân kim cương trên toàn thế giới, là đối tượng cực kỳ cực kỳ sáng giá". Một nữ sinh thét chói tai, vì nhìn thấy Bắc Dã Thương mà hưng phấn không thôi.
Bắc Dã Thương căn bản không quan tâm đến mọi người xung quanh đang bàn tán xôn xao, chỉ chuyên chú tới cô gái nhỏ đáng yêu ở trong ngực. Bàn tay hắn ôm chặt hông Lâm Khả Nhi, khiến cho cô cùng hắn ngực dán ngực, chân dán chân, mặt kề sát.
Lâm Khả Nhi đang xoay tròn, trong thoáng chốc lén đưa mắt nhìn về Đường Chá, thấy khuôn mặt anh cứng ngắc thì trong lòng âm thầm cười trộm. Xem ra, Chá thúc thúc cũng không phải thờ ơ với cô a!
Sắc mặt Đường Chá càng ngày càng khó coi, một cỗ ghen tỵ mạnh mẽ tràn đầy lòng anh. Anh thế nhưng lại muốn đẩy tên đàn ông xa lạ kia ra, đoạt lại Lâm Khả Nhi vào trong ngực mình
Bình luận facebook