Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129
"Tiểu Khả Nhi, còn có mười ngày sẽ cử hành nghi thức đính hôn, anh cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, giống như đây tất cả đều không phải là thật vậy." Từ phía sau lưng ôm lấy Lâm Khả Nhi đang đếm sao trên ban công, Đường Chá xúc động nói.
"Có muốn em nhéo anh một cái hay không?" Lâm Khả Nhi nghịch ngợm nháy mắt, khóe mắt đuôi mày tất cả đều là hạnh phúc cười ngọt ngào.
"Đứa nhỏ tinh nghịch, đáng đánh?" Đường Chá ra vẻ cắn lên cái cổ mịn màng của cô, ở trên đó lưu lại một dấu răng nhàn nhạt.
"Nhột quá!" Lâm Khả Nhi co rụt cổ, cười duyên nói. Hàm răng anh Chá cắn lên cổ của cô, không chỉ đau, mà còn có một loại cảm giác khác thường, vừa tê dại vừa nhột, còn hơi đau, loại cảm giác này thật là khó hình dung, nhưng chính là thoải mái khiến cô run rẩy, thật là muốn để anh tiếp tục cắn.
"Nhột sao? Có muốn anh cắn thêm vài ngụm nữa hay không?" Đường Chá nở nụ cười đem Lâm Khả Nhi xoay người lại, mập mờ tựa trán vào trán của cô hỏi.
"Mới không cần!" Lâm Khả Nhi nghịch ngợm le lưỡi, đẩy lồng ngực màu đồng cường tráng kia ra, cười duyên tránh né.
"Muốn chạy trốn? Xem anh như thế nào thu thập em!" Đường Chá nhào tới Lâm Khả Nhi.
Hai người chơi đuổi bắt, anh đuổi em trốn, chơi cực kỳ vui vẻ. Lâm Khả Nhi cũng không phải thật sự muốn chạy trốn, Đường Chá cũng không thật sự bắt không được, bọn họ chỉ là thể nghiệm loại vui thú khi chơi đùa, thể nghiệm loại hạnh phúc không cách nào nói rõ này.
Rốt cuộc sau khi đùa giỡn đủ rồi, Đường Chá đem Lâm Khả Nhi đè ở phía dưới, hơi thở nóng rực cũng phun đến trước mũi Lâm Khả Nhi, hại cô đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ nhắn, không dám nhìn tới ánh mắt nóng bỏng tràn đầy chiếm đoạt của anh Chá.
"Tiểu Khả Nhi, anh đói rồi." Đường Chá đột nhiên thô ráp thở gấp mở miệng, thân thể của anh đứng thẳng kêu gào muốn chui thẳng vào vườn hoa nhu mỹ kia, cách chất liệu quần áo thật mỏng chống đỡ trên thân thể Lâm Khả Nhi.
"Em đi mua bánh mì cho anh." Lâm Khả Nhi dí dỏm nói, cô từ dưới nách Đường Chá chui ra, đỏ mặt tránh né.
Đường Chá làm sao có thể để cho mỹ vị đến miệng còn bay mất, bàn tay to tóm lấy Lâm Khả Nhi lần nữa kéo về trong ngực: "Tiểu Khả Nhi, em hẳn phải hiểu rõ em chính là bánh mì của anh a? Ngoan một chút, anh muốn ăn em!"
Nói xong, bàn tay của Đường Chá liền nhanh chóng kéo rơi quần áo của Lâm Khả Nhi, đè cô dưới thân, nhiệt tình vuốt ve, yêu thương.
Môi của anh tàn sát bừa bãi toàn thân Lâm Khả Nhi, khơi lên từng chuỗi rên rỉ yêu kiều của cô, khiến cô chìm vào nhiệt tình của anh.
Nơi non nớt xinh đẹp tràn đầy mùi hoa sơn chi kia thừa nhận vật cứng rắn như sắt của anh tiến vào, ma sát, lật khuấy, đụng chạm, lúc nông lúc sâu, thoắt nặng thoắt nhẹ, Đường Chá dùng hết các loại tư thế, nhiệt tình yêu cô.
Suốt đêm, hai người đều ở đây chơi trò quyến rũ nhau, trắng đêm cuồng hoan.
Lý Tư Đặc thất tình, đây là lần đầu tiên anh thất tình kể từ lúc sinh ra. Mười tám năm này, anh miệng ngậm thìa vàng ra đời, đầu đội lên vương miện hoàng tử, đi tới chỗ nào cũng được một đám phụ nữ bao quanh, lấy lòng? Vui chơi mười tám năm, anh phong lưu lỗi lạc, khắp nơi lưu tình, nhưng lại cứ vì Lâm Khả Nhi mà thuyền lật trong mương.
Chỉ có cô -- Lâm Khả Nhi hoàn toàn không coi anh là thứ gì to tát, nhưng cố tình trong lòng anh chỉ chứa được cô. Đường Chá đáng ghét, tại sao muốn cùng anh giành cô chứ?
Lý Tư Đặc khổ sở ngồi trong quán rượu mua say, đã không biết bao nhiêu ngày, anh ngày ngày đem mình uống say, nhưng say rượu cũng không thể khiến lòng anh dễ chịu một chút nào.
Anh uống quá nhiều rượu, bia, rượu đỏ, Whisky, trên bàn bày đầy chai rượu, mắt say lờ đờ mê man anh lảo đảo đi ra khỏi quán rượu, đang muốn nhảy lên cái xe thể thao sang trọng cao cấp, liền thấy được một người giống búp bê Barbie ẩn núp ở ghế sau xe anh. Chỉ thấy cô có một mái tóc vàng rực rỡ, tròng mắt xanh biếc long lanh bên dưới hai hàng mi yêu kiều cong lên, lộ ra vẻ ngây thơ mà xinh đẹp.
Ai để búp bê ở đây vậy? Nhưng mà thật đáng yêu, thật xinh đẹp, nhất là đôi mắt xanh biếc kia lộ ra vẻ ngượng ngùng rụt rè, thật giống như thiên sứ làm sai chờ trừng phạt.
Bàn tay của anh bá đạo kéo búp bê này qua, say khướt mà ôm cô vào trong ngực.
Búp bê barbie này sao lại ấm như vậy? Lý Tư Đặc mơ hồ vuốt ve Barbie ấm áp này.
"Không được làm hại tôi!" Barbie đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Đây là búp bê gì? Là sản phẩm công nghệ cao sao?
Lý Tư Đặc lắc lắc cái đầu mê man, không cách nào tập trung tinh thần nghĩ cái vấn đề này.
Lúc này, anh quá khát vọng cái giường to lớn ấm áp ở nhà, thật là muốn nằm lên đó đánh một giấc.
Tay tự động khởi động xe hơi, lái về nhà.
Dọc theo đường đi, không biết vượt qua đèn đỏ bao nhiêu lần, không biết đụng hư bao nhiêu chướng ngại vật trên đường, đem xe thể thao sang trọng đụng đếm không hết vết lõm, anh mới rốt cuộc không đụng phải bất kì người nào mà về đến nhà.
Đem búp bê ôm vào trong ngực, Lý Tư Đặc lảo đảo đi vào trong nhà. Đem Barbie công nghệ cao ấm áp kia ném lên trên giường, rồi anh nhào tới, đè cô dưới thân, ngáy khò khò.
"Tiên sinh, anh đè chết tôi rồi." Barbie nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, khiếp đảm nói.
Nhưng Lý Tư Đặc đã sớm không nghe được âm thanh của cô, bàn tay của anh đem Barbie công nghệ cao này thật chặt ôm siết vào trong ngực, đang ngủ gọi tên Lâm Khả Nhi: "Lâm Khả Nhi, tại sao em không thể yêu anh?"
Barbie không hiểu nhìn Lý Tư Đặc, mắt lộ vẻ khiếp sợ, thật giống như chuyện tình trong đêm nay dọa cô sợ chết đi được. Cơ thể run rẩy của cô núp ở trong ngực Lý Tư Đặc, ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám.
Đột nhiên Lý Tư Đặc lật người, ôm cô lên trên ngực mình, dùng hai cánh tay có lực ôm lấy đầu Barbie, đem cô ép chặt vào trong ngực mình.
Búp bê barbie hoảng sợ nhắm mắt lại, bắp thịt toàn thân cũng cứng ngắc, cô run rẩy chờ đợi, rất sợ bị đánh tàn nhẫn một trận, tựa như cha dượng của cô, một khi không hài lòng liền lấy cô ra trút giận.
Cô tên là Catherine, vốn là người thừa kế của một tập đoàn, đã trải qua cuộc sống hạnh phúc. Nhưng sau khi mẹ cô qua đời, mọi thứ trong nhà đều bị cha dượng tiêu xài hết sạch. Chính hắn không biết tiết chế thậm chí đi Las Vegas đánh bạc, kết quả chẳng những đem toàn bộ tài sản đều thua hết, còn nợ sòng bạc một số tiền lớn, cộng thêm lợi tức đắt đỏ, bây giờ đã lên tới mười hai vị con số, thiếu nợ vài tỷ Dollar khiến hắn bị xã hội đen đuổi giết. Cha dượng ghê tởm liền nghĩ động đến trên người của cô, bảo là muốn mang cô đi ăn cơm, nhưng không ngờ ăn cơm xong, cô liền bị bán cho một tổ chức tên là Hắc Ám đế quốc, bảo là muốn đưa cô cho lão đại của bọn hắn giải sầu. May là cô nói muốn đi nhà vệ sinh, mới từ cửa sổ bò ra ngoài chạy trốn.
"Có muốn em nhéo anh một cái hay không?" Lâm Khả Nhi nghịch ngợm nháy mắt, khóe mắt đuôi mày tất cả đều là hạnh phúc cười ngọt ngào.
"Đứa nhỏ tinh nghịch, đáng đánh?" Đường Chá ra vẻ cắn lên cái cổ mịn màng của cô, ở trên đó lưu lại một dấu răng nhàn nhạt.
"Nhột quá!" Lâm Khả Nhi co rụt cổ, cười duyên nói. Hàm răng anh Chá cắn lên cổ của cô, không chỉ đau, mà còn có một loại cảm giác khác thường, vừa tê dại vừa nhột, còn hơi đau, loại cảm giác này thật là khó hình dung, nhưng chính là thoải mái khiến cô run rẩy, thật là muốn để anh tiếp tục cắn.
"Nhột sao? Có muốn anh cắn thêm vài ngụm nữa hay không?" Đường Chá nở nụ cười đem Lâm Khả Nhi xoay người lại, mập mờ tựa trán vào trán của cô hỏi.
"Mới không cần!" Lâm Khả Nhi nghịch ngợm le lưỡi, đẩy lồng ngực màu đồng cường tráng kia ra, cười duyên tránh né.
"Muốn chạy trốn? Xem anh như thế nào thu thập em!" Đường Chá nhào tới Lâm Khả Nhi.
Hai người chơi đuổi bắt, anh đuổi em trốn, chơi cực kỳ vui vẻ. Lâm Khả Nhi cũng không phải thật sự muốn chạy trốn, Đường Chá cũng không thật sự bắt không được, bọn họ chỉ là thể nghiệm loại vui thú khi chơi đùa, thể nghiệm loại hạnh phúc không cách nào nói rõ này.
Rốt cuộc sau khi đùa giỡn đủ rồi, Đường Chá đem Lâm Khả Nhi đè ở phía dưới, hơi thở nóng rực cũng phun đến trước mũi Lâm Khả Nhi, hại cô đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ nhắn, không dám nhìn tới ánh mắt nóng bỏng tràn đầy chiếm đoạt của anh Chá.
"Tiểu Khả Nhi, anh đói rồi." Đường Chá đột nhiên thô ráp thở gấp mở miệng, thân thể của anh đứng thẳng kêu gào muốn chui thẳng vào vườn hoa nhu mỹ kia, cách chất liệu quần áo thật mỏng chống đỡ trên thân thể Lâm Khả Nhi.
"Em đi mua bánh mì cho anh." Lâm Khả Nhi dí dỏm nói, cô từ dưới nách Đường Chá chui ra, đỏ mặt tránh né.
Đường Chá làm sao có thể để cho mỹ vị đến miệng còn bay mất, bàn tay to tóm lấy Lâm Khả Nhi lần nữa kéo về trong ngực: "Tiểu Khả Nhi, em hẳn phải hiểu rõ em chính là bánh mì của anh a? Ngoan một chút, anh muốn ăn em!"
Nói xong, bàn tay của Đường Chá liền nhanh chóng kéo rơi quần áo của Lâm Khả Nhi, đè cô dưới thân, nhiệt tình vuốt ve, yêu thương.
Môi của anh tàn sát bừa bãi toàn thân Lâm Khả Nhi, khơi lên từng chuỗi rên rỉ yêu kiều của cô, khiến cô chìm vào nhiệt tình của anh.
Nơi non nớt xinh đẹp tràn đầy mùi hoa sơn chi kia thừa nhận vật cứng rắn như sắt của anh tiến vào, ma sát, lật khuấy, đụng chạm, lúc nông lúc sâu, thoắt nặng thoắt nhẹ, Đường Chá dùng hết các loại tư thế, nhiệt tình yêu cô.
Suốt đêm, hai người đều ở đây chơi trò quyến rũ nhau, trắng đêm cuồng hoan.
Lý Tư Đặc thất tình, đây là lần đầu tiên anh thất tình kể từ lúc sinh ra. Mười tám năm này, anh miệng ngậm thìa vàng ra đời, đầu đội lên vương miện hoàng tử, đi tới chỗ nào cũng được một đám phụ nữ bao quanh, lấy lòng? Vui chơi mười tám năm, anh phong lưu lỗi lạc, khắp nơi lưu tình, nhưng lại cứ vì Lâm Khả Nhi mà thuyền lật trong mương.
Chỉ có cô -- Lâm Khả Nhi hoàn toàn không coi anh là thứ gì to tát, nhưng cố tình trong lòng anh chỉ chứa được cô. Đường Chá đáng ghét, tại sao muốn cùng anh giành cô chứ?
Lý Tư Đặc khổ sở ngồi trong quán rượu mua say, đã không biết bao nhiêu ngày, anh ngày ngày đem mình uống say, nhưng say rượu cũng không thể khiến lòng anh dễ chịu một chút nào.
Anh uống quá nhiều rượu, bia, rượu đỏ, Whisky, trên bàn bày đầy chai rượu, mắt say lờ đờ mê man anh lảo đảo đi ra khỏi quán rượu, đang muốn nhảy lên cái xe thể thao sang trọng cao cấp, liền thấy được một người giống búp bê Barbie ẩn núp ở ghế sau xe anh. Chỉ thấy cô có một mái tóc vàng rực rỡ, tròng mắt xanh biếc long lanh bên dưới hai hàng mi yêu kiều cong lên, lộ ra vẻ ngây thơ mà xinh đẹp.
Ai để búp bê ở đây vậy? Nhưng mà thật đáng yêu, thật xinh đẹp, nhất là đôi mắt xanh biếc kia lộ ra vẻ ngượng ngùng rụt rè, thật giống như thiên sứ làm sai chờ trừng phạt.
Bàn tay của anh bá đạo kéo búp bê này qua, say khướt mà ôm cô vào trong ngực.
Búp bê barbie này sao lại ấm như vậy? Lý Tư Đặc mơ hồ vuốt ve Barbie ấm áp này.
"Không được làm hại tôi!" Barbie đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Đây là búp bê gì? Là sản phẩm công nghệ cao sao?
Lý Tư Đặc lắc lắc cái đầu mê man, không cách nào tập trung tinh thần nghĩ cái vấn đề này.
Lúc này, anh quá khát vọng cái giường to lớn ấm áp ở nhà, thật là muốn nằm lên đó đánh một giấc.
Tay tự động khởi động xe hơi, lái về nhà.
Dọc theo đường đi, không biết vượt qua đèn đỏ bao nhiêu lần, không biết đụng hư bao nhiêu chướng ngại vật trên đường, đem xe thể thao sang trọng đụng đếm không hết vết lõm, anh mới rốt cuộc không đụng phải bất kì người nào mà về đến nhà.
Đem búp bê ôm vào trong ngực, Lý Tư Đặc lảo đảo đi vào trong nhà. Đem Barbie công nghệ cao ấm áp kia ném lên trên giường, rồi anh nhào tới, đè cô dưới thân, ngáy khò khò.
"Tiên sinh, anh đè chết tôi rồi." Barbie nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, khiếp đảm nói.
Nhưng Lý Tư Đặc đã sớm không nghe được âm thanh của cô, bàn tay của anh đem Barbie công nghệ cao này thật chặt ôm siết vào trong ngực, đang ngủ gọi tên Lâm Khả Nhi: "Lâm Khả Nhi, tại sao em không thể yêu anh?"
Barbie không hiểu nhìn Lý Tư Đặc, mắt lộ vẻ khiếp sợ, thật giống như chuyện tình trong đêm nay dọa cô sợ chết đi được. Cơ thể run rẩy của cô núp ở trong ngực Lý Tư Đặc, ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám.
Đột nhiên Lý Tư Đặc lật người, ôm cô lên trên ngực mình, dùng hai cánh tay có lực ôm lấy đầu Barbie, đem cô ép chặt vào trong ngực mình.
Búp bê barbie hoảng sợ nhắm mắt lại, bắp thịt toàn thân cũng cứng ngắc, cô run rẩy chờ đợi, rất sợ bị đánh tàn nhẫn một trận, tựa như cha dượng của cô, một khi không hài lòng liền lấy cô ra trút giận.
Cô tên là Catherine, vốn là người thừa kế của một tập đoàn, đã trải qua cuộc sống hạnh phúc. Nhưng sau khi mẹ cô qua đời, mọi thứ trong nhà đều bị cha dượng tiêu xài hết sạch. Chính hắn không biết tiết chế thậm chí đi Las Vegas đánh bạc, kết quả chẳng những đem toàn bộ tài sản đều thua hết, còn nợ sòng bạc một số tiền lớn, cộng thêm lợi tức đắt đỏ, bây giờ đã lên tới mười hai vị con số, thiếu nợ vài tỷ Dollar khiến hắn bị xã hội đen đuổi giết. Cha dượng ghê tởm liền nghĩ động đến trên người của cô, bảo là muốn mang cô đi ăn cơm, nhưng không ngờ ăn cơm xong, cô liền bị bán cho một tổ chức tên là Hắc Ám đế quốc, bảo là muốn đưa cô cho lão đại của bọn hắn giải sầu. May là cô nói muốn đi nhà vệ sinh, mới từ cửa sổ bò ra ngoài chạy trốn.
Bình luận facebook