• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Chinh Phục Giang Sơn Tặng Muội Muội (3 Viewers)

  • Chương 3

Sau đó, ta đã lập chiến công sau một trận chiến. Chiến tranh kéo dài hai năm, ta đánh lui nước Thịnh, hai nước ký hiệp ước hòa bình, ta là người đầu tiên được phong làm nữ tướng quân.

"Tỷ, chân muội đau, không đi nổi nữa, tỷ cõng muội được không?" Giọng nói nghẹn ngào của Cố Thi Vũ kéo ta về thực tại.

Ta nhìn nàng một cái, cởi áo khoác ngoài đưa cho nàng che mưa, rồi cúi xuống, cõng nàng lên.

Cố Thi Vũ cầm áo khoác của ta che mưa, ta cõng người mà ta căm ghét nhất, bước đi kiên định, vững vàng tiến về phía trước.

Về đến nhà, mẫu thân ta vui mừng khôn xiết, hoàn toàn quên đi những lời ta nói trước khi rời đi, ôm lấy Cố Thi Vũ khóc nức nở, hỏi han ân cần, không ai chú ý đến ta, toàn thân ướt sũng.

Chỉ có Cố Tuyết đi đến, kéo tay áo ta, khẽ nói: "Tỷ tỷ, mau đi tắm rửa thay quần áo, kẻo bị cảm lạnh."

Cố Vi Trạch bên cạnh cười mỉa mai: "Tỷ tỷ từ nhỏ đã luyện võ, thân thể còn khỏe hơn cả nam nhân, muội không cần lo lắng."

Ta biết, Cố Vi Trạch luôn ghen tỵ vì ta từ nhỏ đã theo ngoại tổ phụ và cữu cữu học võ, khi còn nhỏ lại vì ta không được sủng ái mà khinh thường ta. Nay ta trở thành nữ tướng quân đầu tiên của đất nước, phụ mẫu đều đối xử với ta cung kính, hắn vừa ghen tị vừa hận ta.

Mẫu thân lúc này mới chú ý đến ta, vội gọi hạ nhân đun nước nóng. Cố Thi Vũ ôm cánh tay mẫu thân nũng nịu, nói rằng nàng nghĩ ta không thích nàng, không ngờ nàng mất tích, ta lại lo lắng như vậy.

Ta biết, lời này nàng nói để Cố Tuyết nghe, cũng là để thử ta lần nữa về thái độ đối với Cố Tuyết.

Ta vung tay áo, quay lưng lại với Cố Tuyết, lạnh nhạt nói: "Nếu Thi Vũ suy nghĩ lung tung, phụ mẫu lại thương nàng, thì hãy đưa Cố Tuyết về thôn trang sống, dạy dỗ quy củ và lễ nghĩa xong rồi hẵng đón về."

Nói xong, ta đi luôn, không để ý đến cảm xúc của những người còn lại. Còn về Cố Tuyết, ta sẽ âm thầm đưa nàng đến quân doanh.

Đêm đó, khi ta đang chuẩn bị đi ngủ, chợt có người lén lút bước vào, ta giả vờ ngủ, nhưng thật ra vẫn cảnh giác.

"Tỷ tỷ, tỷ có phải cũng..."

"Tỷ tỷ, tỷ đã ngủ chưa? Muội không muốn về thôn trang, muội muốn cùng tỷ đến quân doanh, muội rất giỏi mà!"

"Vừa nãy muội nghe lén thấy Cố Thi Vũ nói, trong lòng tỷ, muội mãi mãi không bằng nàng. Lạ thật, kiếp trước không như vậy, tỷ cũng không tìm thấy nàng."

"Không sao, kiếp này đến lượt muội làm nữ tướng quân rồi!"

Ta thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu nàng, nói: "Ồn ào."

Cố Tuyết: "Tỷ tỷ, muội biết mà, tỷ vẫn thức, tỷ cũng trọng sinh rồi, đúng không?"

Cố Tuyết vừa nói vừa leo lên giường, chen vào chỗ ta: "Tỷ tỷ, nhường chỗ một chút, muội có nhiều chuyện muốn nói với tỷ."

Trước khi trời sáng, Cố Tuyết đã rời khỏi phòng ta. Khi ta thức dậy, ta đi từ biệt phụ mẫu. Chiến loạn ở Mạc Bắc đã bình ổn, ta cũng đã để lại binh lính ở đó đóng quân, giờ ta nên trở về biên cương.

Cố Tuyết chạy đến, gọi: "Tỷ tỷ, muội cũng muốn đi, hãy đưa muội theo. Muội sinh ra đã lăn lộn trong hồng trần, không quen sống trong những gia đình quyền quý."

Ta lạnh lùng ngắt lời: "Biên cương khổ hàn, lại lẫn lộn nhiều thành phần, không yên bình như kinh thành. Muội nghĩ đó là chuyện đùa sao?"

"Ta không có thời gian để bảo vệ muội suốt, nếu muội gặp nguy hiểm, chỉ có thể tự lo liệu hoặc chờ ch/3t!"

Nhưng Cố Tuyết nhất quyết đòi đi cùng, còn nói mơ ước từ nhỏ của nàng là trở thành anh hùng. Ta chế nhạo nàng yếu ớt như cây đậu non, gió thổi cũng đổ, còn muốn làm anh hùng, chỉ đi tìm cái ch/3t mà thôi.

Sự thiếu kiên nhẫn và chán ghét của ta đã lộ rõ. Ta rất ít khi ở Cố phủ, họ luôn thấy ta lạnh lùng thờ ơ, đón Cố Tuyết về cũng chỉ vì quan hệ huyết thống, không tỏ ra thân thiết với nàng. Vậy nên, việc Cố Tuyết bám lấy ta, trong mắt mọi người, quả thật là tự chuốc lấy nhục.

Cố Tuyết quay sang quỳ xuống cầu xin phụ mẫu: "Phụ thân, mẫu thân, hãy để con theo tỷ tỷ đến biên cương. Con vốn tưởng mình là đứa trẻ mồ côi, giờ biết mình còn có phụ mẫu và tỷ tỷ, con đã rất mãn nguyện. Con không biết quy củ, ở lại kinh thành sợ làm mất mặt phụ mẫu, chẳng bằng để con đi theo, tỷ tỷ là nữ nhi ở quân doanh cũng nhiều bất tiện, mang thêm con, coi như có người hầu hạ."

Lời nói của Cố Tuyết khiến phụ mẫu cảm thấy dễ chịu hơn, họ cũng nhìn nàng nhiều hơn một chút, rồi khuyên ta mang theo Cố Tuyết, chăm sóc nàng.

Ta biết vì sao phụ mẫu không muốn nhận Cố Tuyết, vì Cố Thi Vũ trong số tiểu thư quý tộc ở kinh thành, dung mạo và sự tài tình đều thuộc hàng thượng đẳng, có thể chơi cùng với những tiểu thư khác. Cố Tuyết lại là một cô gái quê mùa, khi A Đao vừa đưa nàng về, nàng đen đúa và gầy yếu, mẫu thân ta không muốn nhận nàng là con gái.

Ta nhìn Cố Tuyết, giả vờ giận dữ nói: "Tùy muội."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom