-
Chương 1
"Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ, con mang thân phận trả lại cho Cố Tuyết rồi, không cần tìm con nữa, con sẽ tự mình cố gắng sống sót."
Ta nhìn bức thư trong tay phụ thân, lại nhìn về phía Cố Tuyết - muội muội ruột của ta vừa mới được đón về nhà, lòng ta tràn ngập hoang mang.
Mãi đến khi mẫu thân nghẹn ngào nói: "Thi Vũ, đứa trẻ ngốc nghếch này, chúng ta chưa từng nói sẽ không coi nó là con gái, nó vẫn là thiên kim của phủ Thượng thư, sao lại làm chuyện dại dột như vậy?"
"Một mình nó ra đi, nhỡ có chuyện gì xảy ra..."
Mẫu thân không nói thêm được nữa, chỉ lau nước mắt nhìn về phía phụ thân. Phụ thân cũng hiện lên vẻ lo lắng, gấp gáp ra lệnh cho hạ nhân đi tìm Cố Thi Vũ, đồng thời bảo ta cũng đi tìm. Lúc này, ta mới cảm nhận rõ ràng.
Ta thật sự đã trọng sinh.
Ta không khỏi nhìn lại bóng dáng gầy gò, bối rối của Cố Tuyết, cchuoố gắng trấn tĩnh bản thân rồi chậm rãi mở miệng.
"Cả kinh thành đều biết Cố Thi Vũ là nhị tiểu thư được yêu chiều nhất phủ Thượng thư. Ai cũng nói ơn dưỡng dục lớn hơn trời, phụ thân, mẫu thân, chúng ta đối xử với nàng tốt như vậy, nhưng nàng lại không để tâm đến danh dự của phủ Thượng thư, không quan tâm người ngoài sẽ nói gì về các chúng ta, tùy tiện bỏ đi, thật là khiến người ta lạnh lòng."
Sắc mặt phụ thân thay đổi, không để họ có cơ hội phản ứng, ta tiếp tục nói: "Cố Tuyết từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, chịu đủ mọi khổ cực, nay mới có thể trở về bên người thân. Vậy mà vừa trở về, Cố Thi Vũ đã rời khỏi nhà. Nàng ta đang muốn làm mất mặt ai đây? Là không muốn phủ Thượng thư đón người thân ruột thịt về hay là trách ta, tỷ tỷ của nàng, không nên tìm lại muội muội ruột của mình?"
Lời ta khiến phụ mẫu dần tỉnh táo lại, họ cũng nhận thấy Cố Thi Vũ quá mức tùy hứng. Nếu có chuyện gì xảy ra, người ngoài sẽ nghĩ là phủ Thượng thư đuổi nàng đi, khiến nàng gặp nạn.
Cố Tuyết ngước mắt nhìn ta, ta thấy đôi mắt nàng sáng long lanh. Ta khẽ mỉm cười với nàng, nàng liền đỏ mặt, mắt càng sáng hơn.
"Con sẽ ra ngoài tìm người, mẫu thân, người hãy sắp xếp cho muội muội nghỉ ngơi."
Nói xong, ta rời khỏi phủ. Lần này, ta không chỉ thay đổi số phận bi thảm của ta và muội muội, mà còn phải bảo vệ mạng sống của năm vạn tướng sĩ, báo thù cho họ đã ch/3t oan trong kiếp trước.
Kiếp trước, khi ta đến Mạc Bắc dẹp loạn, trên đường đi đã tình cờ cứu một cô gái, lại phát hiện nàng có bảy tám phần giống với mẫu thân ta, nhìn kỹ hơn lại thấy có nét giống phụ thân ta. Nghĩ kỹ lại, Cố Thi Vũ không giống phụ thân, cũng không giống mẫu thân. Ta vội vã lên đường, bèn viết thư cho phụ thân nói về việc này, đồng thời bảo tâm phúc của ta, A Đao, ở lại điều tra thân thế của cô gái.
Sau khi điều tra, mới phát hiện ra sự việc tráo đổi trẻ con năm xưa — một hạ nhân của Cố phủ và mẫu thân ta cùng sinh con, sau khi tráo đổi, cô ta đem muội muội của ta bỏ rơi bên ngoài để tự sinh tự diệt. Đến khi mãn hạn làm việc tại phủ, cô ta rời đi sống cuộc sống yên bình cùng phu quân và con cái.
Tuy nhiên, khi phụ mẫu biết sự thật, lại không vội vàng đón muội muội về phủ, mà cho người đưa nàng về thôn trang ở quê, phải ba tháng sau ta trở về kinh thành mới đón nàng về.
Khi nàng vừa trở về, Cố Thi Vũ liền bỏ nhà ra đi, chúng ta tìm kiếm suốt mấy ngày đêm cũng không thấy, phụ mẫu vì thế mà trách cứ Cố Tuyết, cho rằng nếu không phải vì nàng, Cố Thi Vũ đã không bỏ nhà đi.
Còn ta sau khi vào kinh báo cáo, lại trở về biên cương, nào ngờ Cố Thi Vũ mất tích hai tháng sau lại trở thành ân nhân cứu mạng của Thái tử, được Thái tử sủng ái.
Cố Thi Vũ được Thái tử chống lưng, giả vờ làm ra vẻ bị oan uổng, ra sức ức hiếp Cố Tuyết, làm hỏng danh tiếng của nàng.
Phụ mẫu còn đón Cố Thi Vũ về, tuyên bố nàng mãi là nhị tiểu thư của phủ Thượng thư, sau đó nàng được gả cho Thái tử, với thân phận nhị tiểu thư của Cố phủ mà vào Đông Cung làm Thái tử phi.
Sau đó, Ngũ hoàng tử của nước Thịnh bị ám sát và tử vong tại lãnh thổ của chúng ta, Thịnh quốc nổi giận, cùng Bích Lam quốc tấn công chúng ta, ta dẫn tám vạn tinh binh ra trận gi/3t địch.
Nhưng quân đội nước Thịnh và Bích Lam cộng lại hơn mười ba vạn, quân viện trợ và lương thảo của chúng ta lại chậm chạp không tới, cuối cùng ta tiến sâu vào nội bộ địch, ám sát chủ soái của chúng, mới giúp quân ta có thời gian thở dốc.
Nhưng ngoài chủ soái, bên nước Thịnh còn có một tướng lĩnh rất lợi hại, ta lại vì ám sát mà bị trọng thương, may mắn thoát ch/3t.
Chờ mãi không thấy viện binh và lương thảo, ta nhận ra triều đình có kẻ gian đã bày mưu trong chuyện này, ta nghĩ đủ cách để các chiến sĩ được no bụng, đồng thời liên tục truyền tin cầu cứu.
Trong lúc cố gắng chống cự, muội muội Cố Tuyết bất ngờ dẫn lương thảo đến biên cương, còn tập hợp một nhóm khất cái lên chiến trường gi/3t địch.
Ta nhìn bức thư trong tay phụ thân, lại nhìn về phía Cố Tuyết - muội muội ruột của ta vừa mới được đón về nhà, lòng ta tràn ngập hoang mang.
Mãi đến khi mẫu thân nghẹn ngào nói: "Thi Vũ, đứa trẻ ngốc nghếch này, chúng ta chưa từng nói sẽ không coi nó là con gái, nó vẫn là thiên kim của phủ Thượng thư, sao lại làm chuyện dại dột như vậy?"
"Một mình nó ra đi, nhỡ có chuyện gì xảy ra..."
Mẫu thân không nói thêm được nữa, chỉ lau nước mắt nhìn về phía phụ thân. Phụ thân cũng hiện lên vẻ lo lắng, gấp gáp ra lệnh cho hạ nhân đi tìm Cố Thi Vũ, đồng thời bảo ta cũng đi tìm. Lúc này, ta mới cảm nhận rõ ràng.
Ta thật sự đã trọng sinh.
Ta không khỏi nhìn lại bóng dáng gầy gò, bối rối của Cố Tuyết, cchuoố gắng trấn tĩnh bản thân rồi chậm rãi mở miệng.
"Cả kinh thành đều biết Cố Thi Vũ là nhị tiểu thư được yêu chiều nhất phủ Thượng thư. Ai cũng nói ơn dưỡng dục lớn hơn trời, phụ thân, mẫu thân, chúng ta đối xử với nàng tốt như vậy, nhưng nàng lại không để tâm đến danh dự của phủ Thượng thư, không quan tâm người ngoài sẽ nói gì về các chúng ta, tùy tiện bỏ đi, thật là khiến người ta lạnh lòng."
Sắc mặt phụ thân thay đổi, không để họ có cơ hội phản ứng, ta tiếp tục nói: "Cố Tuyết từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, chịu đủ mọi khổ cực, nay mới có thể trở về bên người thân. Vậy mà vừa trở về, Cố Thi Vũ đã rời khỏi nhà. Nàng ta đang muốn làm mất mặt ai đây? Là không muốn phủ Thượng thư đón người thân ruột thịt về hay là trách ta, tỷ tỷ của nàng, không nên tìm lại muội muội ruột của mình?"
Lời ta khiến phụ mẫu dần tỉnh táo lại, họ cũng nhận thấy Cố Thi Vũ quá mức tùy hứng. Nếu có chuyện gì xảy ra, người ngoài sẽ nghĩ là phủ Thượng thư đuổi nàng đi, khiến nàng gặp nạn.
Cố Tuyết ngước mắt nhìn ta, ta thấy đôi mắt nàng sáng long lanh. Ta khẽ mỉm cười với nàng, nàng liền đỏ mặt, mắt càng sáng hơn.
"Con sẽ ra ngoài tìm người, mẫu thân, người hãy sắp xếp cho muội muội nghỉ ngơi."
Nói xong, ta rời khỏi phủ. Lần này, ta không chỉ thay đổi số phận bi thảm của ta và muội muội, mà còn phải bảo vệ mạng sống của năm vạn tướng sĩ, báo thù cho họ đã ch/3t oan trong kiếp trước.
Kiếp trước, khi ta đến Mạc Bắc dẹp loạn, trên đường đi đã tình cờ cứu một cô gái, lại phát hiện nàng có bảy tám phần giống với mẫu thân ta, nhìn kỹ hơn lại thấy có nét giống phụ thân ta. Nghĩ kỹ lại, Cố Thi Vũ không giống phụ thân, cũng không giống mẫu thân. Ta vội vã lên đường, bèn viết thư cho phụ thân nói về việc này, đồng thời bảo tâm phúc của ta, A Đao, ở lại điều tra thân thế của cô gái.
Sau khi điều tra, mới phát hiện ra sự việc tráo đổi trẻ con năm xưa — một hạ nhân của Cố phủ và mẫu thân ta cùng sinh con, sau khi tráo đổi, cô ta đem muội muội của ta bỏ rơi bên ngoài để tự sinh tự diệt. Đến khi mãn hạn làm việc tại phủ, cô ta rời đi sống cuộc sống yên bình cùng phu quân và con cái.
Tuy nhiên, khi phụ mẫu biết sự thật, lại không vội vàng đón muội muội về phủ, mà cho người đưa nàng về thôn trang ở quê, phải ba tháng sau ta trở về kinh thành mới đón nàng về.
Khi nàng vừa trở về, Cố Thi Vũ liền bỏ nhà ra đi, chúng ta tìm kiếm suốt mấy ngày đêm cũng không thấy, phụ mẫu vì thế mà trách cứ Cố Tuyết, cho rằng nếu không phải vì nàng, Cố Thi Vũ đã không bỏ nhà đi.
Còn ta sau khi vào kinh báo cáo, lại trở về biên cương, nào ngờ Cố Thi Vũ mất tích hai tháng sau lại trở thành ân nhân cứu mạng của Thái tử, được Thái tử sủng ái.
Cố Thi Vũ được Thái tử chống lưng, giả vờ làm ra vẻ bị oan uổng, ra sức ức hiếp Cố Tuyết, làm hỏng danh tiếng của nàng.
Phụ mẫu còn đón Cố Thi Vũ về, tuyên bố nàng mãi là nhị tiểu thư của phủ Thượng thư, sau đó nàng được gả cho Thái tử, với thân phận nhị tiểu thư của Cố phủ mà vào Đông Cung làm Thái tử phi.
Sau đó, Ngũ hoàng tử của nước Thịnh bị ám sát và tử vong tại lãnh thổ của chúng ta, Thịnh quốc nổi giận, cùng Bích Lam quốc tấn công chúng ta, ta dẫn tám vạn tinh binh ra trận gi/3t địch.
Nhưng quân đội nước Thịnh và Bích Lam cộng lại hơn mười ba vạn, quân viện trợ và lương thảo của chúng ta lại chậm chạp không tới, cuối cùng ta tiến sâu vào nội bộ địch, ám sát chủ soái của chúng, mới giúp quân ta có thời gian thở dốc.
Nhưng ngoài chủ soái, bên nước Thịnh còn có một tướng lĩnh rất lợi hại, ta lại vì ám sát mà bị trọng thương, may mắn thoát ch/3t.
Chờ mãi không thấy viện binh và lương thảo, ta nhận ra triều đình có kẻ gian đã bày mưu trong chuyện này, ta nghĩ đủ cách để các chiến sĩ được no bụng, đồng thời liên tục truyền tin cầu cứu.
Trong lúc cố gắng chống cự, muội muội Cố Tuyết bất ngờ dẫn lương thảo đến biên cương, còn tập hợp một nhóm khất cái lên chiến trường gi/3t địch.