Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 2 - Chương 31
Hoa phi thập phần thông minh, thấy Vũ Văn Tập vì nàng nói chuyện, nàng lập tức liền than thở khóc lóc, ánh mắt thâm tình khẩn thiết, khóc không thành tiếng nói: "Hoàng Thượng, nô tì từ khi vào hoàng cung hầu hạ Hoàng Thượng, cả trái tim đều là của hoàng thượng. Chuyện ngày hôm nay thực có chút kỳ quái. Hoàng Thượng hiện tại đang lúc nổi nóng không tin nô tì cũng không quan trọng, nhưng chớ để vì vậy mà hại cốt nhục của hoàng thượng. Bào thai trong bụng nô tì đích thực là của hoàng thượng! Hoàng Thượng nếu không tin nô tì, vậy chờ nô tì mười tháng hoài thai sinh ra ngày đó lấy máu nhận thân." Nàng tuyệt đối không thể có bất trắc được, tuyệt đối không thể, bằng không liền mất đi mục đích của nàng khi đến Đại Hoa quốc. Huống hồ, nàng cúi đầu nhưng đôi mắt lóe ra, chờ Hoàng Thượng mấy ngày nữa bởi vì "Tưởng niệm" nàng mà phải thả nàng ra.
Thế nhưng, nàng lo lắng quay đầu liếc nhìn Nhị hoàng tử. Ngày hôm nay chuyện này nhất định là có người thiết kế hãm hại, người nọ nhất định là biết quan hệ của nàng cùng Nhị hoàng tử, cho nên mới dám làm như vậy! Nhưng Nhị hoàng tử... Trong lòng nàng dù thập phần không bỏ được, nhưng cũng không có biện pháp. Nếu như hai người chỉ có thể sống một người, nàng nhất định phải sống sót.
Nếu nàng muốn sống sót! Vậy thì...
"Có lẽ là Nhị hoàng tử ái mộ nô tì đã lâu, cho nên mới có chuyện hôm nay. Nô tì hoàn toàn là không biết chuyện gì, chắc chắn là bị người hãm hại! Thỉnh Hoàng Thượng tin tưởng nô tì! Nô tì thật là bị oan uổng!" Hoa phi lại dập đầu vài cái. Lần này nàng là hoàn toàn không quan tâm nữa.
Nàng vừa dứt lời, đầu kia Vũ Văn Minh nghe thấy vậy, trợn mắt trừng hướng nàng, "Khá lắm Hoa phi! Ngươi thế nhưng qua sông đoạn cầu!" Hắn vốn là người thẳng tính, làm việc không có đầu óc, trước mắt sau khi nghe thấy Hoa phi nói, ý nghĩ đầu tiên đó là Hoa phi dám bán đứng hắn, chuyện tự nhiên ập lên đầu mình, dám đem mọi chuyện đều đổ lên thân hắn! Nhưng hắn thật không ngờ chính là, khi câu nói này vừa ra khỏi miệng hắn, lại càng chứng thực việc hắn cùng Hoa phi có gian tình!
Vũ Văn Mặc vẻ mặt lạnh thấu xương khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, không thể không nói là trò hay. Hắn cùng Tạ Nguyên căn bản cũng không cần phí khí lực, trước mắt lại càng không cần nhiều lời, cũng khiến cho Vũ Văn Minh chính mồm thừa nhận hắn cùng với Hoa phi có quan hệ! Thật đúng là giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống! Nhưng cũng không thể không nói Vũ Văn Minh thật sự là quá mức ngu dốt. Đến mức này, hắn thế nhưng tự chui đầu vào lưới. Hoàng Thượng vừa rồi có lẽ còn hoài nghi chuyện giữa Hoa phi cùng Nhị hoàng tử có phải là thật hay không, nhưng bởi vì những lời này của Vũ Văn Minh mà đã hoàn toàn xác định. Có một số việc quả thật hẳn là từ từ sẽ lộ ra, Hoa phi kết quả là dựa vào điểm nào mà làm cho Hoàng Thượng si mê? Làm cho Hoàng Thượng chỉ trong ba bốn tháng ngắn ngủn liền phát sinh biến hóa lớn như thế? Mà Vũ Văn Tập kế tiếp sẽ làm như thế nào? Trước mắt, câu trả lời chỉ có thể chính miệng Hoa phi nói ra.
"Ôi! Nguyên bản ta còn tưởng rằng là ta oan uổng Nhị hoàng tử cùng Hoa phi. Nhưng trước mắt xem ra đều là không phải như thế!" Tạ Nguyên ánh mắt như hoa đòa, nhìn Hoa phi cùng Vũ Văn Minh cười nhạo nói. Cảm thấy hắn cái gì cũng đều không cần làm, đã có người cái gì cũng đều đưa tới cửa! Này là, nội bộ lục đục a? Thật là sảng khoái.
Vũ Văn Hạo chân mày gắt gao nhăn lên mấy đường, nhìn Vũ Văn Minh cùng Hoa phi một trận cảm khái cho Hoàng thượng. Quả thật là như thế! Quả nhiên đích thực là có gian tình!
Vũ Văn Tập sau khi nghe thấy Vũ Văn Minh nói xong, đồng thời trong mắt là biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hoa phi mông lung, nàng dù thế nào cũng vô pháp nghĩ đến, lúc này người bán đứng nàng lại là Vũ Văn Minh! Hai người bọn họ lúc trước ở cùng một chỗ, là do ái mộ đối phương. Ngày hôm nay nàng vì bảo toàn bản thân mình, cũng là bất đắc dĩ! Thời gian dài như vậy, nàng vì hắn cùng Tam hoàng tử làm bao nhiêu chuyện? Hiện giờ Vũ Văn Minh thế nhưng một điểm suy nghĩ cho nàng cũng không có! Nàng quá sợ hãi mà thống mạ Vũ Văn Minh, "Ngươi làm sao có thể hồ ngôn loạn ngữ? Bản cung cùng Nhị hoàng tử sao lại có quan hệ được? Trước kia hay hiện tại cũng không có chút tình cảm nào! Nhị hoàng tử ngươi cũng biết, ngươi vừa rồi nói những lời kia, hoàn toàn là lời mất đầu?" Nàng quay đầu lại dùng ánh mắt ý bảo Vũ Văn Minh, ngàn vạn lần không được nhất thời xúc động.
Vũ Văn Minh cho dù là ngốc, hiện tại đã biết vừa rồi bản thân mình có bao nhiêu ngu xuẩn. Lập tức mặt càng trắng bệch tái nhợt, cả người run run nhìn hướng Hoàng thượng, "Phụ hoàng, nhi thần mơ hồ. Nhi thần vừa rồi là mơ hồ! Thỉnh phụ hoàng minh giám, nhi thần cùng Hoa phi một chút quan hệ cũng không có!" Trước mắt, hắn mới cảm thấy đáng sợ, lúc ấy khi bị Hoàng Thượng biếm thành thường dân, hắn cũng không lo lắng, bởi vì có Hoa phi ở trong cung, nàng chung quy sẽ có một ngày làm cho Hoàng Thượng tha thứ cho hắn, hơn nữa chờ sau khi Vũ Văn Tập lập thành nghiệp lớn, hắn cũng sẽ được phong làm Vương gia, đến lúc đó còn không phải sẽ có vinh hoa phú quý. Nhưng bây giờ, hắn thế nhưng lại nói sai!
"Hoàng Thượng, tình huống trước mắt hết sức rõ ràng, Nhị hoàng tử cùng Hoa phi chắc chắn có tư tình. Cho dù hai người nói xạo, cũng không cách nào sửa đổi chuyện thực." Hoàng hậu cũng không để ý chuyện Vũ Văn Minh khỏa thân, trực tiếp xoay người hướng Hoàng Thượng nói
"Trước mắt cũng không biết đứa trẻ trong bụng Hoa phi đến tột cùng là của phụ hoàng hay là của Nhị đệ. Vì vậy, không bằng đợi cho đến Hoa phi mười tháng hoài thai sau lại định đoạt." Vũ Văn Hạo chắp tay trầm giọng nói. Nếu như Hoa phi chết, rất nhiều manh mối nhất định sẽ bị đứt. Vì vậy Hoa phi phải giữ được tánh mạng.
Hoàng hậu nghe vậy, không thể tin nhìn về phía Vũ Văn Hạo. Không hiểu Vũ Văn Hạo tại sao lại tại thời cơ tốt như vậy còn buông tha cho Hoa phi? Nếu trong bụng Hoa phi quả thật là cốt nhục của hoàng thượng, Hoa phi có khả năng sẽ xoay người! Nàng tuyệt đối không cho phép!
"Hoàng Thượng! Ngài phải tin tưởng nô tì! Hoàng Thượng hãy ngẫm lại, mấy ngày nay nô tì tận tâm hầu hạ Hoàng Thượng như vậy." Hoa phi thất kinh, kéo chăn đi qua, ôm lấy đùi hoàng thượng, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn lên thấy Hoàng Thượng vẻ mặt đã chán ghét nhìn từ trên xuống, khẩn cầu nói.
Hoàng Thượng nghiến răng nghiến lợi, chán ghét lập tức đem Hoa phi đá sang một bên.
Hoa phi kinh ngạc.
Mà lúc này, Tam hoàng tử Vũ Văn Tập mới vừa rồi còn vì Hoa phi nói chuyện lại đi đến phía giường, cầm lấy chăn ném tới trên người Vũ Văn Minh. Sau đó nhìn về phía Hoàng Thượng nói: "Việc này không thể để lộ ra, làm nhục mặt hoàng gia. Thỉnh phụ hoàng nhanh chóng giải quyết việc này."
Vũ Văn Mặc, Vũ Văn Hạo, Tạ Nguyên ba người hai mặt nhìn nhau, Vũ Văn Tập quả nhiên ngoan độc. Thế nhưng, chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy mà kết thúc! Vũ Văn Mặc âm thầm đánh giá Hoàng Thượng, tuy rằng Hoàng Thượng trong mắt có vẻ chán ghét rất đậm, nhưng lại không biết vì sao, còn có đối Hoa phi lưu luyến không thôi! Hoa phi trên người có cái gì có thể khiến hoàng thượng có biến hóa một trời một vực như vậy? Hoặc là, Vũ Văn Tập có cái gì có thể làm cho Hoa phi khiến hoàng thượng không buông như vậy?
Đến tột cùng là cái gì?
Vũ Văn Mặc ở phương diện này vẫn hoài nghi không thôi, Vũ Văn Hạo cùng Tạ Nguyên cũng đồng dạng. Thậm chí ngay cả Hoàng hậu đã ở bên cạnh Hoàng thượng hai mươi mấy năm, cũng tự nhận là đối với Hoàng Thượng thập phần hiểu, nhưng bây giờ nàng cũng có chút không dám xác định. Hoàng Thượng vừa rồi chậm chạp không quyết định, chính là đối với Hoa phi cảm thấy đau lòng, hiện thời tình huống rõ ràng như thế, nhưng hắn vẫn không có ra quyết định, trong mắt lộ vẻ do dự rất đậm.
...
Nam Dương Vương phủ.
Mộ Dung Thư không biết Vũ Văn Mặc khi nào trở về, liền đi đến phòng Hiên nhi cùng hắn đọc sách.
"Mẫu thân, Hiên nhi chuẩn bị lễ vật, muốn ngày mai đưa cho mẫu thân!" Tiểu Hiên nhi nhìn về phía Mộ Dung Thư, mắt như vì sao lay động lòng người, thập phần linh động như phát ra ánh sáng, hơn nữa tiểu bộ dáng còn rất thần bí.
Thấy thế, Mộ Dung Thư nhịn không được cười khẽ, có vài phần tò mò hỏi: "Lễ vật ra sao?"
Hiên nhi cười hắc hắc vài tiếng, tròng mắt vòng vo vài vòng, mới quay đầu đi, cười nói: "Không cho mẫu thân biết. Chờ nay mai mẫu thân sẽ biết."
"Hảo, mẫu thân sẽ chờ xem lễ vật của Hiên nhi." Mộ Dung Thư trên môi tươi cười càng sâu thêm vài phần, trong lòng nhịn không được vui sướng cùng chờ đợi. Nàng còn là lần đầu tiên nhận được lễ vật của Hiên nhi đây!
Hiên nhi thấy Mộ Dung Thư tươi cười xán lạn, bộ dáng mười phần mong chờ, giơ cằm nhỏ lên, có chút tự hào tuyên cáo nói: "Thỉnh mẫu thân yên tâm, lễ vật này mẫu thân nhất định sẽ thích."
"Mặc kệ Hiên nhi đưa cho mẫu thân cái gì, mẫu thân đều sẽ thích." Mộ Dung Thư ôn nhu xoa tóc Hiên nhi, khẽ cười nói.
"Vương phi, Nhị lão gia cùng Tần di nương cầu kiến." Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lan Ngọc.
Mộ Dung Thư nghe vậy, âm thầm kinh ngạc, Vũ Văn Khải cùng Tần di nương sớm đã bị đuổi ra khỏi Vương phủ, hiện giờ bọn họ sao lại còn có mặt mũi tới gặp nàng? Mặc dù lòng đầy nghi hoặc, nhưng có mấy lời không thể ở trước mặt Hiên nhi nói, Mộ Dung Thư nhẹ xoa tóc Hiên nhi, "Hiên nhi trước đọc sách đã, chờ tới lúc ăn cơm tối, mẫu thân bảo bà tử làm cho con vài món con thích ăn."
"Cảm ơn mẫu thân!" Hiên nhi nghe có thể ăn món ăn ngon, cao hứng vạn phần.
Mộ Dung Thư lắc lắc đầu, Hiên nhi đối với việc ăn cực kì coi trọng. Xem ra sau này hắn nếu cưới vợ, sợ là cũng muốn cưới một người trù nghệ tuyệt đỉnh.
Sau khi ra khỏi phòng, sắc mặt Mộ Dung Thư trầm ngưng nhìn về phía Lan Ngọc, hỏi: "Bọn họ có nói là có chuyện gì không?"
"Nhị lão gia nói là ngài ấy biết chuyện vương phi không muốn cho nhiều người biết. Nói nếu như vương phi không đi gặp bọn họ. Hắn sẽ đem chuyện này công bố thiên hạ." Lan Ngọc lập tức nói.
Chuyện không muốn cho người biết? Mộ Dung Thư nhăn mày lại, trầm mặc nửa khắc, liền phân phó Lan Ngọc nói: "Ngươi đi báo cho Nhị lão gia biết, nếu có chuyện gì hãy nói thẳng, không cần nói bậy, uy hiếp bản phi."
"Vâng ạ."
Mấy khắc sau, Lan Ngọc đã trở lại. Nàng vẻ mặt khó chịu nói: "Vương phi, Nhị lão gia nói, việc này liên quan đến danh dự của vương phi, cũng sự nghiệp của vương gia. Nếu vương phi không đi gặp hắn, Nhị lão gia liền lập tức rời đi." Nàng ở Vương phủ thời gian không ngắn, tự nhiên biết Vũ Văn Khải là người như thế nào, hôm nay có thể tới gặp vương phi, cũng mạnh miệng như vậy, có lẽ ngược lại thật sự là đã biết một ít chuyện của vương phi cùng vương gia. Trước mắt, sự tình sợ là không ổn."
Mộ Dung Thư hai hàng lông mày nhăn lên, khóe môi gợi lên, cười lạnh nói: "Hảo, vậy bản phi liền đi nhìn xem Nhị lão gia sẽ mang chuyện như thế nào đến uy hiếp bản phi!" Vũ Văn Khải ngược lại thật sự giống như con ruồi, là người ghê tởm.
...
Tẩm cung Hoa phi.
Vũ Văn Tập đáy mắt hiện lên vài tia ngoan độc, Hoa phi biết chuyện của hắn, nếu như xử lý không tốt, sợ là vào lúc cuối sẽ quay lại cắn hắn một cái. Hắn ở lúc không ai chú ý, đưa cho Hoa phi cùng Vũ Văn Minh một ánh mắt, ánh mắt kia là trấn an lại có cảnh cáo.
Nhục mặt hoàng gia? Hoa phi cùng Vũ Văn Minh đồng thời nhìn về phía Vũ Văn Tập. Chẳng lẽ đến thời điểm này, Vũ Văn Tập muốn vứt bỏ hai người bọn họ? Không vì hai người bọn họ suy tính đường lui? Hai người ánh mắt đồng dạng không thể tin, đồng thời trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy Vũ Văn Tập đưa ánh mắt tới, đều vội vã cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Hoàng Thượng lui ra phía sau hai bước, chán ghét ánh mắt không chút che dấu nhìn về phía Hoa phi, tuy rằng vẫn còn có chút do dự, nhưng thân là nam nhân, không chịu nổi nhất đó là bị nữ nhân phản bội! Hắn lạnh giọng nói: "Thua thiệt trẫm sủng ái ngươi như thế! Ngươi lại làm cho trẫm cảm thấy ghê tởm! Từ nay về sau, Đại Hoa quốc cùng Bắc Cương quốc thề không lưỡng lập! Mà Hoa phi nhà ngươi, sau mười tháng hoài thai, ban chết! Về phần Vũ Văn Minh, lập chém!"
Hoa phi nhất thời thân mình vô lực tê liệt ngã xuống đất, chăn lớn trắng noãn đắp lên cả người nàng, lại không che đậy tay nàng ôm lấy hoàng thượng, nàng tuyệt vọng nhìn Hoàng Thượng, lẩm bẩm nói: "Hoàng Thượng ngươi sẽ hối hận, ngươi sẽ hối hận." Hoàng Thượng không thể không có nàng. Tiếp theo, nàng vừa nhìn về phía Tam hoàng tử Vũ Văn Tập, trong mắt có cầu xin cùng chờ đợi. Tam hoàng tử nhất định sẽ cứu nàng.
Nàng lại nhìn về phía Vũ Văn Minh đồng dạng giống nàng tê liệt ngã xuống lạnh lẽo trên đất, trong lòng trống trơn, thất vọng không thôi. Vũ Văn Minh tuy rằng không phải nàng nam nhân nàng thích nhất, nhưng ở trong khoảng thời gian này chiếm cứ toàn bộ tâm nàng, khiến nàng ở trong hoàng cung cũng không đến nỗi cô đơn, cũng không đến nỗi lúc thị tẩm với Hoàng Thượng, cảm giác vô lực! Nhưng nam nhân này lại ở thời gian cuối cùng đẩy nàng vào lốc xoáy, khiến nàng vô lực xoay người!
Vũ Văn Minh lúc này trong đầu đều là hai chữ lập chém, đầu óc giờ giống như tương hồ. Sắc mặt tái nhợt ngu ngơ nhìn chằm chằm Hoàng Thượng.
Vũ Văn Tập cúi đầu, che dấu việc hắn nhíu chặt mi cùng hận ý lộ hết trên mắt.
"Người tới, mang xuống!" Hoàng Thượng quát lạnh một tiếng, lập tức vài tên thị vệ từ ngoài cung vào. Tiến vào liền đem Hoa phi dưới chăn cùng Vũ Văn Minh trực tiếp nâng lên hướng bên ngoài tẩm cung đi ra.
Lúc này, Vũ Văn Minh mới kịp phản ứng, hắn dùng khí lực toàn thân giãy giụa, hô to: "Phụ hoàng! Nhi thần thật oan uổng a! Phụ hoàng, nhi thần oan uổng a!"
"Hoàng Thượng, không cần chém Nhị hoàng tử a!" Hoàng quý phi vừa bất tỉnh lúc này lại thanh tỉnh, nhìn thấy bọn thị vệ đem Hoa phi cùng Vũ Văn Minh dẫn đi, lập tức tiến lên giữ chặt ống tay áo hoàng thượng khẩn cầu.
Hoàng Thượng giận quát một tiếng, "Cũng tại ngươi giáo dưỡng ra hảo nhi tử!" Dứt lời, Hoàng Thượng dùng sức bỏ ống tay áo ra, lui ra phía sau, rời đi.
Còn dư lại trong phòng mấy người hai mặt nhìn nhau.
Tam hoàng tử còn lại là ngẩng đầu nhìn hướng ba người Vũ Văn Mặc, mặt vốn nên tức giận, lại yên bình không chút gợn sóng, thậm chí khóe miệng hắn còn gợi lên một chút cười nhạt.
Vũ Văn Mặc nhìn thấy, con ngươi đen chớp động quang mang càng rét lạnh. Hắn thập phần xác định, hiện giờ địch nhân lớn nhất của bọn họ không phải Hoàng Thượng, không phải Hoa phi, mà là Tam hoàng tử trước mắt!
"Mẫu hậu, mẫu phi, nhi thần cáo lui." Tam hoàng tử đối hoàng hậu cùng hoàng quý phi ôm tay hành lễ, đó là rời đi.
Ba người Vũ Văn Mặc cũng lập tức rời đi. Bọn họ còn có việc cần cùng Hoàng Thượng thương nghị.
...
Nam Dương Vương phủ.
Mộ Dung Thư ở trong phòng đợi hết hai khắc, nhưng không thấy thân ảnh Vũ Văn Khải. Lúc đang nghi hoặc, Lan Ngọc đã trở lại.
Sau lưng nàng vẫn không có bất luận kẻ nào đi theo.
Mộ Dung Thư đuôi lông mày hơi nhíu, Vũ Văn Khải này là muốn diễn cái gì?
"Chuyện gì xảy ra?" Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi.
"Nhị lão gia đang muốn đi theo nô tì vào Vương phủ, lại không nghĩ rằng bỗng nhiên xuất hiện một người. Người nọ bộ dạng xa lạ, nô tì chưa từng thấy qua. Chỉ thấy người nọ ở bên tai Nhị lão gia nói nói mấy câu, sau đó Nhị lão gia sắc mặt đại biến rời đi. Một câu nói cũng không nói cho nô tì chuyện gì. Nô tì đuổi theo truy vấn vài câu, kết quả Nhị lão gia liền vội vàng lắc đầu, nói là sợ không kịp." Lan Ngọc một mặt không giải thích được nói. Nhị lão gia thật là kỳ quái, mới vừa rồi còn ầm ĩ muốn gặp vương phi, trước mắt lại nghĩ muốn chạy trốn.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư cũng đồng dạng thập phần không hiểu, Vũ Văn Khải tới gặp nàng nhất định là có việc, nhưng ở thời điểm muốn vào phủ, người ngăn hắn lại là người phương nào? Vũ Văn Khải vì sao lại kinh hoảng rời đi? Chẳng lẽ trong đó có ẩn tình khác?
Đến tột cùng là chuyện gì?! Mộ Dung Thư trong đầu ẩn ẩn bất an.
Mà lúc này đây, Vũ Văn Mặc tiến cung không sai biệt lắm cũng đã hai canh giờ. Đến bây giờ còn chưa trở về. Mộ Dung thư sắc mặt trầm lạnh hỏi Lan Ngọc, "Vương gia có nói khi nào thì trở về?"
Lan Ngọc lắc đầu, "Không ạ. Vương gia không phải cùng Trấn Nam hầu cùng nhau tiến cung sao?"
Mộ Dung Thư con ngươi đen chợt lóe, đúng vậy, cùng Tạ Nguyên tiến cung. Như vậy đã nói lên sẽ không có chuyện gì. Nhưng chẳng biết tại sao, tim của nàng lại đập nhanh hơn, tổng cảm giác có vẻ như chắc chắn sẽ có việc phát sinh."Ân, bản phi đã biết, ngươi đi làm việc của ngươi đi."
Lan Ngọc sau khi rời đi, Mộ Dung Thư đi vào gian trong. Sau khi vào gian trong, suy nghĩ một lát, nàng vẫn nghĩ mãi không ra, Vũ Văn Khải kết quả biết chuyện gì? Hắn tìm đến nàng, có lẽ là muốn dùng chuyện này uy hiếp nàng.
Nếu là uy hiếp, như vậy chuyện xuất hiện người kia giải thích như thế nào?
Đến giờ cơm chiều, Vũ Văn Mặc cũng không trở về, nhưng mà lại phái người trở về báo cho nàng biết, nói là cơm chiều ăn ở trong cung. Bảo nàng cùng Hiên nhi ăn trước. Sau khi nhận được tin tức của Vũ Văn Mặc, Mộ Dung Thư mới có chút yên tâm.
Sau giờ cơm tối, nàng tự mình cùng Hiên nhi đi dạo. Mấy ngày trước, nàng nhân lúc rảnh rỗi không có việc gì đã để Hiên nhi nghiên cứu trò chơi xếp gỗ, còn có ghép hình. Hiên nhi thật thông minh, ghép hình không có bao lâu thời gian liền có thể làm xong. Mộ Dung Thư liền suy nghĩ, chờ sau sinh nhật, nàng liền làm một cái rubic cho Hiên nhi chơi đùa.
Sau khi Hiên nhi ngủ, Mộ Dung Thư liền trở về phòng, đốt đèn, tìm quyển sách đọc lại.
Bất tri bất giác, liền đã đến đêm khuya. Mắt có chút đau nhức, nàng liền nhẹ xoa cổ, đứng lên. Đi đến phía trước cửa sổ, nhìn xem sắc trời ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên, nàng nhăn mày lại. Nàng thấy bao quanh Vương phủ có vô số cây đuốc chiếu sáng lên.
Chuyện gì đã xảy ra?
Chính là lúc có cảm giác nghi hoặc sâu sắc, Hồng Lăng, Lan Ngọc, Thường Thu ba người ở ngoài cửa gõ cửa.
"Vương phi, không xong! Vương gia cùng Trấn Nam hầu đã xảy ra chuyện!" Ba người kinh hô. Vương phi không ngủ, ba người các nàng tự nhiên không thể như ngủ, thời điểm ở bên ngoài hầu hạ, phát hiện bên ngoài Vương phủ có đuốc đốt nhiều. Trong tâm liền nghi hoặc, Hồng Lăng đi ra ngoài Vương phủ xem tình huống mới biết, nguyên lai vương gia đã xảy ra chuyện!
Nghe vậy, Mộ Dung Thư lập tức mở miệng nói: "Tiến vào!"
"Vương phủ đã bị mấy trăm danh thị vệ trong cung vây quanh. Nguyên nhân là, vương gia cùng Trấn Nam hầu hạ độc mưu hại Hoàng Thượng! Hiện thời, trong vương phủ bất luận kẻ nào cũng không cho ra phủ! Một chút liền có quan binh vào phủ thu thập chứng cớ." Hồng Lăng sau khi vào phòng, đã quá sợ hãi hướng Mộ Dung Thư bẩm báo.
Thế nhưng, nàng lo lắng quay đầu liếc nhìn Nhị hoàng tử. Ngày hôm nay chuyện này nhất định là có người thiết kế hãm hại, người nọ nhất định là biết quan hệ của nàng cùng Nhị hoàng tử, cho nên mới dám làm như vậy! Nhưng Nhị hoàng tử... Trong lòng nàng dù thập phần không bỏ được, nhưng cũng không có biện pháp. Nếu như hai người chỉ có thể sống một người, nàng nhất định phải sống sót.
Nếu nàng muốn sống sót! Vậy thì...
"Có lẽ là Nhị hoàng tử ái mộ nô tì đã lâu, cho nên mới có chuyện hôm nay. Nô tì hoàn toàn là không biết chuyện gì, chắc chắn là bị người hãm hại! Thỉnh Hoàng Thượng tin tưởng nô tì! Nô tì thật là bị oan uổng!" Hoa phi lại dập đầu vài cái. Lần này nàng là hoàn toàn không quan tâm nữa.
Nàng vừa dứt lời, đầu kia Vũ Văn Minh nghe thấy vậy, trợn mắt trừng hướng nàng, "Khá lắm Hoa phi! Ngươi thế nhưng qua sông đoạn cầu!" Hắn vốn là người thẳng tính, làm việc không có đầu óc, trước mắt sau khi nghe thấy Hoa phi nói, ý nghĩ đầu tiên đó là Hoa phi dám bán đứng hắn, chuyện tự nhiên ập lên đầu mình, dám đem mọi chuyện đều đổ lên thân hắn! Nhưng hắn thật không ngờ chính là, khi câu nói này vừa ra khỏi miệng hắn, lại càng chứng thực việc hắn cùng Hoa phi có gian tình!
Vũ Văn Mặc vẻ mặt lạnh thấu xương khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, không thể không nói là trò hay. Hắn cùng Tạ Nguyên căn bản cũng không cần phí khí lực, trước mắt lại càng không cần nhiều lời, cũng khiến cho Vũ Văn Minh chính mồm thừa nhận hắn cùng với Hoa phi có quan hệ! Thật đúng là giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống! Nhưng cũng không thể không nói Vũ Văn Minh thật sự là quá mức ngu dốt. Đến mức này, hắn thế nhưng tự chui đầu vào lưới. Hoàng Thượng vừa rồi có lẽ còn hoài nghi chuyện giữa Hoa phi cùng Nhị hoàng tử có phải là thật hay không, nhưng bởi vì những lời này của Vũ Văn Minh mà đã hoàn toàn xác định. Có một số việc quả thật hẳn là từ từ sẽ lộ ra, Hoa phi kết quả là dựa vào điểm nào mà làm cho Hoàng Thượng si mê? Làm cho Hoàng Thượng chỉ trong ba bốn tháng ngắn ngủn liền phát sinh biến hóa lớn như thế? Mà Vũ Văn Tập kế tiếp sẽ làm như thế nào? Trước mắt, câu trả lời chỉ có thể chính miệng Hoa phi nói ra.
"Ôi! Nguyên bản ta còn tưởng rằng là ta oan uổng Nhị hoàng tử cùng Hoa phi. Nhưng trước mắt xem ra đều là không phải như thế!" Tạ Nguyên ánh mắt như hoa đòa, nhìn Hoa phi cùng Vũ Văn Minh cười nhạo nói. Cảm thấy hắn cái gì cũng đều không cần làm, đã có người cái gì cũng đều đưa tới cửa! Này là, nội bộ lục đục a? Thật là sảng khoái.
Vũ Văn Hạo chân mày gắt gao nhăn lên mấy đường, nhìn Vũ Văn Minh cùng Hoa phi một trận cảm khái cho Hoàng thượng. Quả thật là như thế! Quả nhiên đích thực là có gian tình!
Vũ Văn Tập sau khi nghe thấy Vũ Văn Minh nói xong, đồng thời trong mắt là biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hoa phi mông lung, nàng dù thế nào cũng vô pháp nghĩ đến, lúc này người bán đứng nàng lại là Vũ Văn Minh! Hai người bọn họ lúc trước ở cùng một chỗ, là do ái mộ đối phương. Ngày hôm nay nàng vì bảo toàn bản thân mình, cũng là bất đắc dĩ! Thời gian dài như vậy, nàng vì hắn cùng Tam hoàng tử làm bao nhiêu chuyện? Hiện giờ Vũ Văn Minh thế nhưng một điểm suy nghĩ cho nàng cũng không có! Nàng quá sợ hãi mà thống mạ Vũ Văn Minh, "Ngươi làm sao có thể hồ ngôn loạn ngữ? Bản cung cùng Nhị hoàng tử sao lại có quan hệ được? Trước kia hay hiện tại cũng không có chút tình cảm nào! Nhị hoàng tử ngươi cũng biết, ngươi vừa rồi nói những lời kia, hoàn toàn là lời mất đầu?" Nàng quay đầu lại dùng ánh mắt ý bảo Vũ Văn Minh, ngàn vạn lần không được nhất thời xúc động.
Vũ Văn Minh cho dù là ngốc, hiện tại đã biết vừa rồi bản thân mình có bao nhiêu ngu xuẩn. Lập tức mặt càng trắng bệch tái nhợt, cả người run run nhìn hướng Hoàng thượng, "Phụ hoàng, nhi thần mơ hồ. Nhi thần vừa rồi là mơ hồ! Thỉnh phụ hoàng minh giám, nhi thần cùng Hoa phi một chút quan hệ cũng không có!" Trước mắt, hắn mới cảm thấy đáng sợ, lúc ấy khi bị Hoàng Thượng biếm thành thường dân, hắn cũng không lo lắng, bởi vì có Hoa phi ở trong cung, nàng chung quy sẽ có một ngày làm cho Hoàng Thượng tha thứ cho hắn, hơn nữa chờ sau khi Vũ Văn Tập lập thành nghiệp lớn, hắn cũng sẽ được phong làm Vương gia, đến lúc đó còn không phải sẽ có vinh hoa phú quý. Nhưng bây giờ, hắn thế nhưng lại nói sai!
"Hoàng Thượng, tình huống trước mắt hết sức rõ ràng, Nhị hoàng tử cùng Hoa phi chắc chắn có tư tình. Cho dù hai người nói xạo, cũng không cách nào sửa đổi chuyện thực." Hoàng hậu cũng không để ý chuyện Vũ Văn Minh khỏa thân, trực tiếp xoay người hướng Hoàng Thượng nói
"Trước mắt cũng không biết đứa trẻ trong bụng Hoa phi đến tột cùng là của phụ hoàng hay là của Nhị đệ. Vì vậy, không bằng đợi cho đến Hoa phi mười tháng hoài thai sau lại định đoạt." Vũ Văn Hạo chắp tay trầm giọng nói. Nếu như Hoa phi chết, rất nhiều manh mối nhất định sẽ bị đứt. Vì vậy Hoa phi phải giữ được tánh mạng.
Hoàng hậu nghe vậy, không thể tin nhìn về phía Vũ Văn Hạo. Không hiểu Vũ Văn Hạo tại sao lại tại thời cơ tốt như vậy còn buông tha cho Hoa phi? Nếu trong bụng Hoa phi quả thật là cốt nhục của hoàng thượng, Hoa phi có khả năng sẽ xoay người! Nàng tuyệt đối không cho phép!
"Hoàng Thượng! Ngài phải tin tưởng nô tì! Hoàng Thượng hãy ngẫm lại, mấy ngày nay nô tì tận tâm hầu hạ Hoàng Thượng như vậy." Hoa phi thất kinh, kéo chăn đi qua, ôm lấy đùi hoàng thượng, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn lên thấy Hoàng Thượng vẻ mặt đã chán ghét nhìn từ trên xuống, khẩn cầu nói.
Hoàng Thượng nghiến răng nghiến lợi, chán ghét lập tức đem Hoa phi đá sang một bên.
Hoa phi kinh ngạc.
Mà lúc này, Tam hoàng tử Vũ Văn Tập mới vừa rồi còn vì Hoa phi nói chuyện lại đi đến phía giường, cầm lấy chăn ném tới trên người Vũ Văn Minh. Sau đó nhìn về phía Hoàng Thượng nói: "Việc này không thể để lộ ra, làm nhục mặt hoàng gia. Thỉnh phụ hoàng nhanh chóng giải quyết việc này."
Vũ Văn Mặc, Vũ Văn Hạo, Tạ Nguyên ba người hai mặt nhìn nhau, Vũ Văn Tập quả nhiên ngoan độc. Thế nhưng, chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy mà kết thúc! Vũ Văn Mặc âm thầm đánh giá Hoàng Thượng, tuy rằng Hoàng Thượng trong mắt có vẻ chán ghét rất đậm, nhưng lại không biết vì sao, còn có đối Hoa phi lưu luyến không thôi! Hoa phi trên người có cái gì có thể khiến hoàng thượng có biến hóa một trời một vực như vậy? Hoặc là, Vũ Văn Tập có cái gì có thể làm cho Hoa phi khiến hoàng thượng không buông như vậy?
Đến tột cùng là cái gì?
Vũ Văn Mặc ở phương diện này vẫn hoài nghi không thôi, Vũ Văn Hạo cùng Tạ Nguyên cũng đồng dạng. Thậm chí ngay cả Hoàng hậu đã ở bên cạnh Hoàng thượng hai mươi mấy năm, cũng tự nhận là đối với Hoàng Thượng thập phần hiểu, nhưng bây giờ nàng cũng có chút không dám xác định. Hoàng Thượng vừa rồi chậm chạp không quyết định, chính là đối với Hoa phi cảm thấy đau lòng, hiện thời tình huống rõ ràng như thế, nhưng hắn vẫn không có ra quyết định, trong mắt lộ vẻ do dự rất đậm.
...
Nam Dương Vương phủ.
Mộ Dung Thư không biết Vũ Văn Mặc khi nào trở về, liền đi đến phòng Hiên nhi cùng hắn đọc sách.
"Mẫu thân, Hiên nhi chuẩn bị lễ vật, muốn ngày mai đưa cho mẫu thân!" Tiểu Hiên nhi nhìn về phía Mộ Dung Thư, mắt như vì sao lay động lòng người, thập phần linh động như phát ra ánh sáng, hơn nữa tiểu bộ dáng còn rất thần bí.
Thấy thế, Mộ Dung Thư nhịn không được cười khẽ, có vài phần tò mò hỏi: "Lễ vật ra sao?"
Hiên nhi cười hắc hắc vài tiếng, tròng mắt vòng vo vài vòng, mới quay đầu đi, cười nói: "Không cho mẫu thân biết. Chờ nay mai mẫu thân sẽ biết."
"Hảo, mẫu thân sẽ chờ xem lễ vật của Hiên nhi." Mộ Dung Thư trên môi tươi cười càng sâu thêm vài phần, trong lòng nhịn không được vui sướng cùng chờ đợi. Nàng còn là lần đầu tiên nhận được lễ vật của Hiên nhi đây!
Hiên nhi thấy Mộ Dung Thư tươi cười xán lạn, bộ dáng mười phần mong chờ, giơ cằm nhỏ lên, có chút tự hào tuyên cáo nói: "Thỉnh mẫu thân yên tâm, lễ vật này mẫu thân nhất định sẽ thích."
"Mặc kệ Hiên nhi đưa cho mẫu thân cái gì, mẫu thân đều sẽ thích." Mộ Dung Thư ôn nhu xoa tóc Hiên nhi, khẽ cười nói.
"Vương phi, Nhị lão gia cùng Tần di nương cầu kiến." Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lan Ngọc.
Mộ Dung Thư nghe vậy, âm thầm kinh ngạc, Vũ Văn Khải cùng Tần di nương sớm đã bị đuổi ra khỏi Vương phủ, hiện giờ bọn họ sao lại còn có mặt mũi tới gặp nàng? Mặc dù lòng đầy nghi hoặc, nhưng có mấy lời không thể ở trước mặt Hiên nhi nói, Mộ Dung Thư nhẹ xoa tóc Hiên nhi, "Hiên nhi trước đọc sách đã, chờ tới lúc ăn cơm tối, mẫu thân bảo bà tử làm cho con vài món con thích ăn."
"Cảm ơn mẫu thân!" Hiên nhi nghe có thể ăn món ăn ngon, cao hứng vạn phần.
Mộ Dung Thư lắc lắc đầu, Hiên nhi đối với việc ăn cực kì coi trọng. Xem ra sau này hắn nếu cưới vợ, sợ là cũng muốn cưới một người trù nghệ tuyệt đỉnh.
Sau khi ra khỏi phòng, sắc mặt Mộ Dung Thư trầm ngưng nhìn về phía Lan Ngọc, hỏi: "Bọn họ có nói là có chuyện gì không?"
"Nhị lão gia nói là ngài ấy biết chuyện vương phi không muốn cho nhiều người biết. Nói nếu như vương phi không đi gặp bọn họ. Hắn sẽ đem chuyện này công bố thiên hạ." Lan Ngọc lập tức nói.
Chuyện không muốn cho người biết? Mộ Dung Thư nhăn mày lại, trầm mặc nửa khắc, liền phân phó Lan Ngọc nói: "Ngươi đi báo cho Nhị lão gia biết, nếu có chuyện gì hãy nói thẳng, không cần nói bậy, uy hiếp bản phi."
"Vâng ạ."
Mấy khắc sau, Lan Ngọc đã trở lại. Nàng vẻ mặt khó chịu nói: "Vương phi, Nhị lão gia nói, việc này liên quan đến danh dự của vương phi, cũng sự nghiệp của vương gia. Nếu vương phi không đi gặp hắn, Nhị lão gia liền lập tức rời đi." Nàng ở Vương phủ thời gian không ngắn, tự nhiên biết Vũ Văn Khải là người như thế nào, hôm nay có thể tới gặp vương phi, cũng mạnh miệng như vậy, có lẽ ngược lại thật sự là đã biết một ít chuyện của vương phi cùng vương gia. Trước mắt, sự tình sợ là không ổn."
Mộ Dung Thư hai hàng lông mày nhăn lên, khóe môi gợi lên, cười lạnh nói: "Hảo, vậy bản phi liền đi nhìn xem Nhị lão gia sẽ mang chuyện như thế nào đến uy hiếp bản phi!" Vũ Văn Khải ngược lại thật sự giống như con ruồi, là người ghê tởm.
...
Tẩm cung Hoa phi.
Vũ Văn Tập đáy mắt hiện lên vài tia ngoan độc, Hoa phi biết chuyện của hắn, nếu như xử lý không tốt, sợ là vào lúc cuối sẽ quay lại cắn hắn một cái. Hắn ở lúc không ai chú ý, đưa cho Hoa phi cùng Vũ Văn Minh một ánh mắt, ánh mắt kia là trấn an lại có cảnh cáo.
Nhục mặt hoàng gia? Hoa phi cùng Vũ Văn Minh đồng thời nhìn về phía Vũ Văn Tập. Chẳng lẽ đến thời điểm này, Vũ Văn Tập muốn vứt bỏ hai người bọn họ? Không vì hai người bọn họ suy tính đường lui? Hai người ánh mắt đồng dạng không thể tin, đồng thời trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy Vũ Văn Tập đưa ánh mắt tới, đều vội vã cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Hoàng Thượng lui ra phía sau hai bước, chán ghét ánh mắt không chút che dấu nhìn về phía Hoa phi, tuy rằng vẫn còn có chút do dự, nhưng thân là nam nhân, không chịu nổi nhất đó là bị nữ nhân phản bội! Hắn lạnh giọng nói: "Thua thiệt trẫm sủng ái ngươi như thế! Ngươi lại làm cho trẫm cảm thấy ghê tởm! Từ nay về sau, Đại Hoa quốc cùng Bắc Cương quốc thề không lưỡng lập! Mà Hoa phi nhà ngươi, sau mười tháng hoài thai, ban chết! Về phần Vũ Văn Minh, lập chém!"
Hoa phi nhất thời thân mình vô lực tê liệt ngã xuống đất, chăn lớn trắng noãn đắp lên cả người nàng, lại không che đậy tay nàng ôm lấy hoàng thượng, nàng tuyệt vọng nhìn Hoàng Thượng, lẩm bẩm nói: "Hoàng Thượng ngươi sẽ hối hận, ngươi sẽ hối hận." Hoàng Thượng không thể không có nàng. Tiếp theo, nàng vừa nhìn về phía Tam hoàng tử Vũ Văn Tập, trong mắt có cầu xin cùng chờ đợi. Tam hoàng tử nhất định sẽ cứu nàng.
Nàng lại nhìn về phía Vũ Văn Minh đồng dạng giống nàng tê liệt ngã xuống lạnh lẽo trên đất, trong lòng trống trơn, thất vọng không thôi. Vũ Văn Minh tuy rằng không phải nàng nam nhân nàng thích nhất, nhưng ở trong khoảng thời gian này chiếm cứ toàn bộ tâm nàng, khiến nàng ở trong hoàng cung cũng không đến nỗi cô đơn, cũng không đến nỗi lúc thị tẩm với Hoàng Thượng, cảm giác vô lực! Nhưng nam nhân này lại ở thời gian cuối cùng đẩy nàng vào lốc xoáy, khiến nàng vô lực xoay người!
Vũ Văn Minh lúc này trong đầu đều là hai chữ lập chém, đầu óc giờ giống như tương hồ. Sắc mặt tái nhợt ngu ngơ nhìn chằm chằm Hoàng Thượng.
Vũ Văn Tập cúi đầu, che dấu việc hắn nhíu chặt mi cùng hận ý lộ hết trên mắt.
"Người tới, mang xuống!" Hoàng Thượng quát lạnh một tiếng, lập tức vài tên thị vệ từ ngoài cung vào. Tiến vào liền đem Hoa phi dưới chăn cùng Vũ Văn Minh trực tiếp nâng lên hướng bên ngoài tẩm cung đi ra.
Lúc này, Vũ Văn Minh mới kịp phản ứng, hắn dùng khí lực toàn thân giãy giụa, hô to: "Phụ hoàng! Nhi thần thật oan uổng a! Phụ hoàng, nhi thần oan uổng a!"
"Hoàng Thượng, không cần chém Nhị hoàng tử a!" Hoàng quý phi vừa bất tỉnh lúc này lại thanh tỉnh, nhìn thấy bọn thị vệ đem Hoa phi cùng Vũ Văn Minh dẫn đi, lập tức tiến lên giữ chặt ống tay áo hoàng thượng khẩn cầu.
Hoàng Thượng giận quát một tiếng, "Cũng tại ngươi giáo dưỡng ra hảo nhi tử!" Dứt lời, Hoàng Thượng dùng sức bỏ ống tay áo ra, lui ra phía sau, rời đi.
Còn dư lại trong phòng mấy người hai mặt nhìn nhau.
Tam hoàng tử còn lại là ngẩng đầu nhìn hướng ba người Vũ Văn Mặc, mặt vốn nên tức giận, lại yên bình không chút gợn sóng, thậm chí khóe miệng hắn còn gợi lên một chút cười nhạt.
Vũ Văn Mặc nhìn thấy, con ngươi đen chớp động quang mang càng rét lạnh. Hắn thập phần xác định, hiện giờ địch nhân lớn nhất của bọn họ không phải Hoàng Thượng, không phải Hoa phi, mà là Tam hoàng tử trước mắt!
"Mẫu hậu, mẫu phi, nhi thần cáo lui." Tam hoàng tử đối hoàng hậu cùng hoàng quý phi ôm tay hành lễ, đó là rời đi.
Ba người Vũ Văn Mặc cũng lập tức rời đi. Bọn họ còn có việc cần cùng Hoàng Thượng thương nghị.
...
Nam Dương Vương phủ.
Mộ Dung Thư ở trong phòng đợi hết hai khắc, nhưng không thấy thân ảnh Vũ Văn Khải. Lúc đang nghi hoặc, Lan Ngọc đã trở lại.
Sau lưng nàng vẫn không có bất luận kẻ nào đi theo.
Mộ Dung Thư đuôi lông mày hơi nhíu, Vũ Văn Khải này là muốn diễn cái gì?
"Chuyện gì xảy ra?" Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi.
"Nhị lão gia đang muốn đi theo nô tì vào Vương phủ, lại không nghĩ rằng bỗng nhiên xuất hiện một người. Người nọ bộ dạng xa lạ, nô tì chưa từng thấy qua. Chỉ thấy người nọ ở bên tai Nhị lão gia nói nói mấy câu, sau đó Nhị lão gia sắc mặt đại biến rời đi. Một câu nói cũng không nói cho nô tì chuyện gì. Nô tì đuổi theo truy vấn vài câu, kết quả Nhị lão gia liền vội vàng lắc đầu, nói là sợ không kịp." Lan Ngọc một mặt không giải thích được nói. Nhị lão gia thật là kỳ quái, mới vừa rồi còn ầm ĩ muốn gặp vương phi, trước mắt lại nghĩ muốn chạy trốn.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư cũng đồng dạng thập phần không hiểu, Vũ Văn Khải tới gặp nàng nhất định là có việc, nhưng ở thời điểm muốn vào phủ, người ngăn hắn lại là người phương nào? Vũ Văn Khải vì sao lại kinh hoảng rời đi? Chẳng lẽ trong đó có ẩn tình khác?
Đến tột cùng là chuyện gì?! Mộ Dung Thư trong đầu ẩn ẩn bất an.
Mà lúc này đây, Vũ Văn Mặc tiến cung không sai biệt lắm cũng đã hai canh giờ. Đến bây giờ còn chưa trở về. Mộ Dung thư sắc mặt trầm lạnh hỏi Lan Ngọc, "Vương gia có nói khi nào thì trở về?"
Lan Ngọc lắc đầu, "Không ạ. Vương gia không phải cùng Trấn Nam hầu cùng nhau tiến cung sao?"
Mộ Dung Thư con ngươi đen chợt lóe, đúng vậy, cùng Tạ Nguyên tiến cung. Như vậy đã nói lên sẽ không có chuyện gì. Nhưng chẳng biết tại sao, tim của nàng lại đập nhanh hơn, tổng cảm giác có vẻ như chắc chắn sẽ có việc phát sinh."Ân, bản phi đã biết, ngươi đi làm việc của ngươi đi."
Lan Ngọc sau khi rời đi, Mộ Dung Thư đi vào gian trong. Sau khi vào gian trong, suy nghĩ một lát, nàng vẫn nghĩ mãi không ra, Vũ Văn Khải kết quả biết chuyện gì? Hắn tìm đến nàng, có lẽ là muốn dùng chuyện này uy hiếp nàng.
Nếu là uy hiếp, như vậy chuyện xuất hiện người kia giải thích như thế nào?
Đến giờ cơm chiều, Vũ Văn Mặc cũng không trở về, nhưng mà lại phái người trở về báo cho nàng biết, nói là cơm chiều ăn ở trong cung. Bảo nàng cùng Hiên nhi ăn trước. Sau khi nhận được tin tức của Vũ Văn Mặc, Mộ Dung Thư mới có chút yên tâm.
Sau giờ cơm tối, nàng tự mình cùng Hiên nhi đi dạo. Mấy ngày trước, nàng nhân lúc rảnh rỗi không có việc gì đã để Hiên nhi nghiên cứu trò chơi xếp gỗ, còn có ghép hình. Hiên nhi thật thông minh, ghép hình không có bao lâu thời gian liền có thể làm xong. Mộ Dung Thư liền suy nghĩ, chờ sau sinh nhật, nàng liền làm một cái rubic cho Hiên nhi chơi đùa.
Sau khi Hiên nhi ngủ, Mộ Dung Thư liền trở về phòng, đốt đèn, tìm quyển sách đọc lại.
Bất tri bất giác, liền đã đến đêm khuya. Mắt có chút đau nhức, nàng liền nhẹ xoa cổ, đứng lên. Đi đến phía trước cửa sổ, nhìn xem sắc trời ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên, nàng nhăn mày lại. Nàng thấy bao quanh Vương phủ có vô số cây đuốc chiếu sáng lên.
Chuyện gì đã xảy ra?
Chính là lúc có cảm giác nghi hoặc sâu sắc, Hồng Lăng, Lan Ngọc, Thường Thu ba người ở ngoài cửa gõ cửa.
"Vương phi, không xong! Vương gia cùng Trấn Nam hầu đã xảy ra chuyện!" Ba người kinh hô. Vương phi không ngủ, ba người các nàng tự nhiên không thể như ngủ, thời điểm ở bên ngoài hầu hạ, phát hiện bên ngoài Vương phủ có đuốc đốt nhiều. Trong tâm liền nghi hoặc, Hồng Lăng đi ra ngoài Vương phủ xem tình huống mới biết, nguyên lai vương gia đã xảy ra chuyện!
Nghe vậy, Mộ Dung Thư lập tức mở miệng nói: "Tiến vào!"
"Vương phủ đã bị mấy trăm danh thị vệ trong cung vây quanh. Nguyên nhân là, vương gia cùng Trấn Nam hầu hạ độc mưu hại Hoàng Thượng! Hiện thời, trong vương phủ bất luận kẻ nào cũng không cho ra phủ! Một chút liền có quan binh vào phủ thu thập chứng cớ." Hồng Lăng sau khi vào phòng, đã quá sợ hãi hướng Mộ Dung Thư bẩm báo.