Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 2 - Chương 16-1
Nàng là Thư nhi!
Hoàng hậu và Hoa phi nhìn nhau, trong lòng hoang mang tột độ. Vị Nam Dương vương phi này không phải đang đứng sờ sờ trước mặt sao?
Là ai nói Nam Dương vương phi không ở trong vương phủ? Bảo rằng dưỡng bệnh thật ra chỉ là qua mắt người khác? Hoàng hậu và Hoa phi đồng thời cảm thấy khó hiểu.
Vẻ mặt Hoa phi hoang mang, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thật ra mấy lời đồn đãi này đã sớm lan truyền, nàng cũng không phải nhất thời xúc động ra tay, mà là ba lần bốn lượt đến thăm đều bị Vũ Văn Mặc tìm cách ngăn cản, có thế nàng mới dám xác định Nam Dương vương phi có khả năng không ở trong vương phủ. Nhưng hiện tại xem ra Nam Dương vương phi thật sự là bị bệnh rất nặng.
Nhìn sắc mặt Mộ Dung Thư tái nhợt, bước chân còn khập khiễng, thân mình mảnh mai như chỉ cần một trận gió là có thể cuốn đi.
Hoàng hậu vốn chính là bị Hoa phi lôi kéo mới đến đây, nàng thật lòng quan tâm đến Mộ Dung Thư. Dẫu sao đã nhiều ngày trên triều đình lẫn trong nội cung lời đồn đãi rất nhiều, lời đồn càng ngày càng ác liệt nên nàng mới muốn đến xác minh một chuyến. Nếu chỉ là đồn đãi, nàng chắc chắn phải trả lại công bằng cho Vũ Văn Mặc. Nhưng nếu đây không phải đồn đãi, như vậy hành vi này của Vũ Văn Mặc chính là lừa gạt thánh thượng, việc Hoàng Thượng đề phòng Vũ Văn Mặc tuyệt đối không phải tin đồn vô căn cứ.
Mộ Dung Thư nhìn phản ứng của hoàng hậu và Hoa phi, trong lòng thắc mắc: hoàng hậu là mẹ ruột Vũ Văn Hạo, sao hôm nay lại vào hùa cùng đến làm khó Vũ Văn Mặc? Chẳng lẽ là bị Hoa phi lôi kéo?
Vũ Văn Mặc không dám chớp mắt, sợ tất cả những điều này chỉ là ảo tưởng. Cảnh tượng từng xuất hiện vô số lần, hiện thời đang diễn rangay trước mắt, e chỉ là một cơn gió thoáng qua.
Sao nàng có thể quay về chứ?
Nhưng, rõ ràng là nàng đang đứng trước mắt.
Nhưng, sắc mặt nàng tái nhợt đến mức đáng sợ!
Nhưng, nàng đi đứng không vững.
Nàng chân thật như thế, khiến người khác thương tiếc như thế! Vũ Văn Mặc âm thầm nắm chặt hai đấm, không dám bước lên phía trước, chỉ sợ nháy mắt nàng sẽ thật sự biến mất. Nếu như lúc này có người chú ý nhìn hắn, lập tức sẽ phát hiện bờ môi của hắnđang run rẩy.
– Hoàng hậu nương nương, Hoa phi nương nương thân phận tôn quý lại hạ cố đến Vương phủ thăm thần phụ, sao thần phụ có thể ở Mai viên đợi hai vị nương nương chứ? Nếu không tự mình đến gặp hai vị nương nương e rằng đó chính là lỗi của thần phụ rồi. Có điều sức khoẻ thần phụ không được tốt, còn bệnh nặng nữa đây. Thần phụ vạn phần cảm tạ hai vị nương nương quan tâm, vừa rồi lời hai vị nương nương nói thần phụ ở ngoài đều nghe được, quả thực cảm động vô ngần, vốn dĩ cả người khó chịu phút chốc thoải mái không thôi. Nghĩ đến, quả nhiên đúng như hai vị nương nương đã nói, không khí vui mừng này thật sự có thể xua tan bệnh tật. Hai vị nương nương đối với thần phụ thật tốt, thần phụ vô cùng cảm động, ngay lúc này bỗng nhiên không biết nên nói cái gì mới tốt. Khụ khụ khụ khụ…
Mộ Dung Thư vốn cầm khăn gấm chặm chặm khoé môi, nhưng mới nói được mấy câu đã bỏ ra, kịch liệt ho khan. Vì vậy, hoàng hậu và Hoa phi đều thấy rõ ràng sắc mặt tái nhợt của nàng, thấy cả đôi môi khô nứt, nhất thời không biết đáp lại thế nào. Nghe nói nếu ho dữ dội không ngừng thì có thể đây là ho lao, mà bệnh ho lao này, chính là có khả năng truyền nhiễm đó.
Vậy thì việc Nam Dương Vương không muốn để cho bất luận kẻ nào gặp Nam Dương vương phi, là vì Nam Dương vương phi bị cái loại bệnh kinh khủng này?
Mộ Dung Thư mắt lạnh nhìn vẻ mặt thoáng chốc thay đổi của các nàng, cảm thấy một trận cười lạnh. Hai kẻ này không phải là muốn xem xem nàng có thật sự bị bệnh hay không sao? Nếu nàng không biểu diễn thật tốt cho hai kẻ rảnh rỗi này xem thì có vẻ như thật xin lỗi họ rồi!
Ánh mắt rét lạnh của nàng lưu chuyển, ngay khi Hoàng hậu và Hoa phi còn chưa kịp chú ý, nàng chạy tới trước mặt hai người, đột ngột ngẩng đầu hướng về phía hai người kịch liệt ho khan một trận, như vô tình làm văng cả mấy chấm nước bọt nho nhỏ lên người hai kẻ ăn không ngồi rồi này.
– Thần phụ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nên tự mình đến cảm tạ hai vị nương nương, có thế mới thể hiện được lòng thành của thần phụ.
Dứt lời, nàng lung lay lảo đảo như chiếc lá chao nghiêngtrong gió, phảng phất như sắp ngã lên người Hoa phi vậy.
Hoa phi quá sợ hãi, hốt hoảng đứng dậy lùi lại hai bước, tránh khỏi Mộ Dung Thư, tay cầm khăn lụa khéo léo che trước chóp mũi. Ho khan kịch liệt như thế e rằng thật sự là ho lao! Bệnh này vạn lần không thể để bị lây! Trong lòng Hoa phi thầm mắng, đến tột cùng là ai ở sau lưng loạn nói năng bậy bạ khiến cho nàng đến đây, là muốn hại nàng sảy thai mà mất mạng sao? Nàng nhìn hoàng hậu, có phải do hoàng hậu động tay động chân không? Vì có thai nhưng sức khoẻ trước nay vốn không tốt, không thể đứng lâu nên lại lần nữa ngồi xuống.
Mà hoàng hậu cũng mang theo vài phần chán ghét dịch dịch thân mình. Nói thì hay lắm, nhưng thực sự có mấy ai làm được chứ?
Vũ Văn Mặc trầm mặc mất một lúc, cuối cùng cũng xác định được người trước mắt thật sự là Mộ Dung Thư! Chỉ có nàng mới… nghịch ngợm như vậy! Thế nhưng, sắc mặt nàng tái nhợt không giống giả vờ. Sao nàng lại quay về phủ Nam Dương Vương?
Từ lúc vừa bước vào hắn đã chú ý đến chân trái của nàng, hình như là bị thương, khi bước đi nhìn như không có sức. Bỗng nhiên, hắn rất muốn đuổi Hoàng hậu và Hoa phi ra khỏi đây, hắn muốn ôm nàng vào lòng, cẩn thận hỏi nàng, rốt cuộc thời gian qua nàng đã trải qua những gì?
Điều quan trọng nhất là, bây giờ nàng quay về đây, như vậy có thể nói rằng nàng đã tha thứ cho hắn hay không?
Mộ Dung Thư sợ Vũ Văn Mặc lo lắng, lặng lẽ lợi dụng lúc không ai chú ý, quay đầu trừng mắt nhìn hắn. Vũ Văn Mặc đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng phản ứng kịp, cả khuôn mặt băng sương thoáng chốc tan rã, đáy mắt hiện ra nhu tình, nàng quả thật là làm quá lên. Hắn đảo mắt, vừa nhìn về phía Hoa phi, nét dịu dàng như nước trong mắt phút chốc như hoá thành băng tuyết.
Trước ngày hôm nay, hắn không muốn ra tay phản kích, bởi không có động lực.
Sau ngày hôm nay, người dám động đến hắn và Thư nhi, tuyệt đối không có kết cục tốt!
– Hai vị nương nương sao thế? Mặc dù sức khoẻ thần phụ quả thật có hơi kém nhưng vui mừng một chút cũng không sao. Dù gì trong một thời gian dài như vậy cũng chưa có ai tới thăm thần phụ. May mắn hai vị nương nương không chê, thần phụ thực thực rất mừng rỡ. Hai vị nương nương đều là thân thể ngàn vàng, quý khí khôn cùng, khiến cho thần phụ không cần uống thuốc cũng có thể khỏi hẳn.
Mộ Dung Thư lại bước về phía Hoa phi hai bước, chỉ còn cách nàng ta chưa đầy một bước. Trùng hợp chính là, lúc này nàng lại nặng nề ho khan một tiếng.
Sắc mặt Hoa phi dần dần trở nên khó coi. Hiện tại nàng chỉ có một suy nghĩ, nhanh chóng rời khỏi chỗ này!
Dường như Mộ Dung Thư nhìn ra suy nghĩ của nàng, khoé miệng hơi nhếch lên một nụ cười nhẹ, nói:
– Lúc này đã sắp đến giờ dùng cơm, thần phụ đã dặn phòng bếp chuẩn bị bữa trưa phong phú. Không phải hai vị nương nương muốn trò chuyện với thần phụ sao? Không vội, ăn xong, chúng ta có thể tán gẫu cả buổi trưa đấy. Khụ khụ.
– Ha ha, Nam Dương vương phi thật có lòng.
Hoàng hậu cười hết sức khó xử. Nàng vốn định tìm lý do rời đi ngay lập tức. Mới rồi nói quá hay, hiện tại lại mở miệng đòi về thì khó coi, nhưng hôm nay thật sự là đứng ngồi đều không yên.
– Đây là điều thần phụ phải làm. Nếu không, thần phụ sao có thể an lòng. Hoàng hậu nương nương, Hoa phi nương nương, hai người thật tốt với thần phụ. Mấy ngày nay thần phụ quả là hết sức tịch mịch, chỉ có vương gia ngẫu nhiên đến trò chuyện cùng thần phụ đôi câu, thời gian còn lại thần phụ chỉ có thể nằm trên giường. Sau này nếu hai vị nương nương có thời gian thì thường xuyên đến thăm thần phụ. Tin rằng không quá mấy ngày, nhờ vào phúc khí may mắn của hai vị, bệnh tình của thần phụ sẽ khỏi hẳn thôi.
Mộ Dung Thư xoay người lại bước về phía hoàng hậu, dáng vẻ than thở khóc lóc, cảm động muôn phần.
Lời này thật khiến Hoa phi hoảng hốt. Hoàng hậu thì không sao nhưng nàng hiện đang mang thai, tất nhiên phải cẩn thận tỉ mỉ, giờ còn chưa biết Mộ Dung Thư bị bệnh gì, trong lòng tất nhiên càng thêm lo lắng đề phòng, sao bản thân lại có thể đến phủ Nam Dương Vương lần nữa chứ?
Thế nhưng, dù sao hoàng hậu cũng là người từng trải, hơn nữa hiện thời còn là mẫu nghi thiên hạ, tất nhiên có vài phần trấn định, nàng tươi cười tiếp lời:
– Nếu Nam Dương vương phi có thể khỏi bệnh, bản cung đương nhiên rất vui. Sau này có thời gian bản cung và Hoa phi sẽ đến phủ Nam Dương Vương thăm ngươi.
– Thần phụ tạ ơn hoàng hậu nương nương, Hoa phi nương nương.
Mộ Dung Thư lập tức đáp tạ. Trên mặt nàng nhìn không ra chút sơ hở nào, nhưng không ai biết, hiện tại trong lòng nàng đang muốn mắng người đây! Cái đám người này thật là biết diễn kịch! Mới vừa rồi còn nghĩ cách đối phó Vũ Văn Mặc, e rằng đã định xong tội danh gắn lên người cho hắn, giờ lại có thể mặt không đổi sắc nói những lời làm người ta buồn nôn này, quả thật không hổ là dòng dõi hoàng thất!
Ánh mắt nàng mang theo sự sắc bén nhìn về phía Hoa phi, khoé miệng gợi lên nụ cười đầy hàm ý:
– Tuy rằng cả ngày thần phụ đều ở trong Mai viên dưỡng bệnh, nhưng cũng nghe nói về chuyện của Hoa phi nương nương, cũng biết hiện thời Hoa phi nương nương người đang mang thai con nối dõi của hoàng thượng. Thần phụ luôn nghĩ, lúc này sức khoẻ mình không tốt, không thể vào cung chúc mừng Hoa phi nương nương, là thần phụ có tội. Sau này thần phụ nhất định sẽ thường xuyên tiến cung thỉnh an Hoa phi nương nương. Vẫn nghe nói Hoa phi nương nương từ trước tới nay đại nhân đại lượng, hi vọng người không trách tội thần phụ.
Hoa phi nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nhất thời hơi có vẻ co quắp, xấu hổ cười nói:
– Nam Dương vương phi vẫn nên dưỡng bệnh cho tốt đi. Chờ sức khoẻ hoàn toàn khôi phục hẵng vào cung trò chuyện cùng bổn cung. Bây giờ chỉ nên quan tâm đến sức khoẻ bản thân thôi.
Nói đùa chắc? Còn thường xuyên tiến cung thỉnh an nàng? Nàng còn chưa muốn chết.
Hoàng hậu và Hoa phi càng lúc càng đứng ngồi không yên, hiện tại chỉ muốn lập tức đứng dậy chạy lấy người, nhưng thật sự lại không cách nào mở miệng nói ra lời này. Đằng kia nét mặt Vũ Văn Mặc lạnh như băng, từ đầu tới cuối không hề lên tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
– Thần phụ vô cùng hâm mộ Hoa phi nương nương, có thể có được sủng ái của hoàng thượng, toàn bộ trên dưới Đại Hoa quốc ai cũng biết người Hoàng Thượng yêu thương nhất đó là Hoa phi nương nương, luôn muốn nương nương được vui vẻ, cực kì sủng ái. Hiện thời khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, thậm chí ngay cả những người không bao giờ bước chân ra khỏi cửa như chúng thần phụ cũng biết Hoa phi nương nương bây giờ là tâm can bảo bối trong lòng hoàng thượng đó.
Mộ Dung Thư uống vài ngụm trà thấm giọng một lát, ung dung nhàn nhã nhìn Hoa phi và hoàng hậu, mang theo chút ý nghĩ xấu, mở miệng nói.
Trước giờ nàng là người có thù tất báo, người ta không để nàng dễ chịu thì cớ gì nàng phải giả vờ lương thiện. Lúc cần phản kích gấp bội thì không nên do dự mà ra tay! Hoàng hậu và Hoa phi tìm đến gây hấn vớinàng và Vũ Văn Mặc, nàng lập tức khiến họ trở mặt, đấu một trận! Cho chừa cái tật rỗi hơi, một kẻ thì đến thời mãn kinh, một kẻ lại được sủng ái đến ấm đầu coi trời bằng vung, không có việc gì dám đi tìm nàng kiếm chuyện!
Đối với nữ nhân hậu cung mà nói, quan trọng nhất đó là hoàng thượng sủng ái. Nhưng hoàng hậu đã lớn tuổi, nhan sắc không còn như xưa, cho dù tỉ mỉ bảo dưỡng đi nữa cũng vẫn là đã già. Từ xưa đế vương vốn vô tình, đương nhiên có mới nới cũ. Mà hiện tại Hoa phi lại vô cùng được sủng ái, bà hoàng hậu này nhìn bề ngoài thì thấy là rộng lượng, điển hình của phụ nữ gương mẫu, nhưng trong đầu làm sao không thấy châm chọc! Dù sao, vị tân sủng Hoa phi này đã qua mặt nàng ở rất nhiều chuyện!
Hoa phi nghe Mộ Dung Thư nói xong, không khỏi có vài phần dương dương tự đắc. Nàng giả bộ cúi đầu ngượng ngùng, nghĩ một đằng nói một nẻo:
– Nam Dương vương phi đây là đang cười bản cung sao? Trong nội cung người nào không biết Hoàng Thượng luôn để ý hoàng hậu nhất. Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, được các tỷ muội trong cung tôn kính.
Vốn lời nói này rất đẹp lòng, nếu là do các phi tần khác nói ra, hoàng hậu chắc chắn rất hài lòng hưởng thụ. Nhưng hôm nay lại là từ trong miệng Hoa phi nói ra, nghe sao cũng thấy có vài phần châm chọc, sắc mặt hoàng hậu dần dần khó coi hơn.
Trái tim Vũ Văn Mặc đã dần dần ổn định lại nhịp đập. Hắn ngồi một bên, uống trà, nhìn ba nữ tử đối diện, trong lòng buồn cười theo dõi Mộ Dung Thư. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà nàng đã dùng mấy câu vô cùng đơn giản khiến cho bầu trời vần vũ, phong ba cuồn cuộn nổi lên.
– Hoa phi đừng quá khiêm tốn. Chuyện Hoàng Thượng sủng ái Hoa phi ai mà không biết. Bản cung cũng hết sức vui mừng. Thế nhưng, hiện thời Hoa phi có thai, tốt nhất đừng nên quá vất vả, bằng không lại ảnh hưởng đến sức khoẻ thì có hối hận cũng không kịp. Lát nữa hồi cung, để Tần công công chuẩn bị thẻ ngọc cho Hoàng thượng chọn người hầu hạ đi. Vậy Hoa phi cũng có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt.
Lúc còn trẻ, hoàng hậu cũng có một dung nhan diễm lệ khuynh thành, vì vậy hiện thời mỗi một hành động đều là quý khí động lòng người không giống như Hoa phi còn trẻ tuổi. Hiện thời tuy nàng là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nhưng đối mặt Hoa phi vẫn có vài phần ghen tị, có điều mấy câu nói đó nói ra khiến cho không ai có thể cãi lại.
Quả thực, Hoa phi nghe vậy, sắc mặt chợt biến, đang muốn phản bác nhưng lại ngại thân phận của hoàng hậu đành cắn cắn môi, nuốt lại những lời muốn nói.
Nụ cười bên môi của Mộ Dung Thư càng sâu thêm vài phần. Nàng buông chén trà, nhìn về phía hai người, lại cười nói:
– Hai vị nương nương quả nhiên là tấm gương cho nữ tử thiên hạ. Thần phụ thật cảm thấy không bằng.
– Dường như sắc mặt Nam Dương vương phi tốt lên không ít, không thấy ho khan nữa. Vừa rồi sao lại ho nhiều như thế? Nam Dương vương phi đã mời đại phu đến khám chưa? Rốt cuộc là bị bệnh gì?
Hoàng hậu bỗng nhiên phát giác Mộ Dung Thư có gì đó không thích hợp, mới vừa rồi còn ho kịch liệt như vậy, lúc này lại ung dung nhàn nhã.
Mộ Dung Thư không chút hoang mang trả lời:
– Bệnh này của thần phụ lúc tốt lúc xấu. Vừa rồi có thể là do quá nóng lòng đến đây, nhất thời không kịp thở. Hiện thời nghỉ ngơi một chút thì đã tốt hơn một ít. Cũng đã mời mấy đại phu đến khám nhưng vẫn không chẩn ra là bệnh gì. Có điều gần đây đã dần tốt hơn, nhọc hoàng hậu nương nương quan tâm.
– Bản cung thấy hình như chân của Nam Dương vương phi đi đứng không được nhanh nhẹn, đây cũng là do bệnh ảnh hưởng à?
Hoa phi cũng không muốn làm găng với hoàng hậu, dù sao mục đích hôm nay đến phủ Nam Dương Vương cũng không phải thế này, bèn dời lực chú ý lên người Mộ Dung Thư lần nữa.
– À, buổi chiều mấy ngày trước đây thần phụ rời giường muốn uống chút nước thấm giọng, có thể là do trong phòng hơi tối, không nhìn rõ xung quanh nên bị vấp vào chân bàn. Hai vị nương nương không cần lo lắng, chân này của thần phụ bị thương không nặng lắm, chỉ cần để ý mấy ngày là được.
Mộ Dung Thư nhìn về phía Hoa phi nhàn nhạt đáp.
Tuy rằng cảm giác tinh thần của Mộ Dung Thư tốt lên không ít, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng tái nhợt, có thể là do đôi môi không có chút máu khiến cả người nàng càng thêm ủ rũ phờ phạc. Hoàng hậu và Hoa phi thấy thế cũng không quá để ý nữa.
Nhưng vừa nghĩ đến Mộ Dung Thư không biết là bị bệnh gì, hoàng hậu và Hoa phi càng ngồi không yên, trong chốc lát đã nghĩ muốn rời khỏi đây.
Vũ Văn Mặc âm trầm nhìn lướt qua hoàng hậu và Hoa phi, giọng nói mang theo khí thế bức người, lại lạnh lẽo làm cho người ta đừng ngồi không yên:
– Bổn vương thực sự có chút không hiểu, nếu trong lòng hai vị nương nương thật sự không sợ bị bệnh của vương phi ảnh hưởng, sao lúc này lại ra vẻ như muốn cách vương phi càng xa càng tốt thế?
Hoàng hậu và Hoa phi nhìn nhau, trong lòng hoang mang tột độ. Vị Nam Dương vương phi này không phải đang đứng sờ sờ trước mặt sao?
Là ai nói Nam Dương vương phi không ở trong vương phủ? Bảo rằng dưỡng bệnh thật ra chỉ là qua mắt người khác? Hoàng hậu và Hoa phi đồng thời cảm thấy khó hiểu.
Vẻ mặt Hoa phi hoang mang, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thật ra mấy lời đồn đãi này đã sớm lan truyền, nàng cũng không phải nhất thời xúc động ra tay, mà là ba lần bốn lượt đến thăm đều bị Vũ Văn Mặc tìm cách ngăn cản, có thế nàng mới dám xác định Nam Dương vương phi có khả năng không ở trong vương phủ. Nhưng hiện tại xem ra Nam Dương vương phi thật sự là bị bệnh rất nặng.
Nhìn sắc mặt Mộ Dung Thư tái nhợt, bước chân còn khập khiễng, thân mình mảnh mai như chỉ cần một trận gió là có thể cuốn đi.
Hoàng hậu vốn chính là bị Hoa phi lôi kéo mới đến đây, nàng thật lòng quan tâm đến Mộ Dung Thư. Dẫu sao đã nhiều ngày trên triều đình lẫn trong nội cung lời đồn đãi rất nhiều, lời đồn càng ngày càng ác liệt nên nàng mới muốn đến xác minh một chuyến. Nếu chỉ là đồn đãi, nàng chắc chắn phải trả lại công bằng cho Vũ Văn Mặc. Nhưng nếu đây không phải đồn đãi, như vậy hành vi này của Vũ Văn Mặc chính là lừa gạt thánh thượng, việc Hoàng Thượng đề phòng Vũ Văn Mặc tuyệt đối không phải tin đồn vô căn cứ.
Mộ Dung Thư nhìn phản ứng của hoàng hậu và Hoa phi, trong lòng thắc mắc: hoàng hậu là mẹ ruột Vũ Văn Hạo, sao hôm nay lại vào hùa cùng đến làm khó Vũ Văn Mặc? Chẳng lẽ là bị Hoa phi lôi kéo?
Vũ Văn Mặc không dám chớp mắt, sợ tất cả những điều này chỉ là ảo tưởng. Cảnh tượng từng xuất hiện vô số lần, hiện thời đang diễn rangay trước mắt, e chỉ là một cơn gió thoáng qua.
Sao nàng có thể quay về chứ?
Nhưng, rõ ràng là nàng đang đứng trước mắt.
Nhưng, sắc mặt nàng tái nhợt đến mức đáng sợ!
Nhưng, nàng đi đứng không vững.
Nàng chân thật như thế, khiến người khác thương tiếc như thế! Vũ Văn Mặc âm thầm nắm chặt hai đấm, không dám bước lên phía trước, chỉ sợ nháy mắt nàng sẽ thật sự biến mất. Nếu như lúc này có người chú ý nhìn hắn, lập tức sẽ phát hiện bờ môi của hắnđang run rẩy.
– Hoàng hậu nương nương, Hoa phi nương nương thân phận tôn quý lại hạ cố đến Vương phủ thăm thần phụ, sao thần phụ có thể ở Mai viên đợi hai vị nương nương chứ? Nếu không tự mình đến gặp hai vị nương nương e rằng đó chính là lỗi của thần phụ rồi. Có điều sức khoẻ thần phụ không được tốt, còn bệnh nặng nữa đây. Thần phụ vạn phần cảm tạ hai vị nương nương quan tâm, vừa rồi lời hai vị nương nương nói thần phụ ở ngoài đều nghe được, quả thực cảm động vô ngần, vốn dĩ cả người khó chịu phút chốc thoải mái không thôi. Nghĩ đến, quả nhiên đúng như hai vị nương nương đã nói, không khí vui mừng này thật sự có thể xua tan bệnh tật. Hai vị nương nương đối với thần phụ thật tốt, thần phụ vô cùng cảm động, ngay lúc này bỗng nhiên không biết nên nói cái gì mới tốt. Khụ khụ khụ khụ…
Mộ Dung Thư vốn cầm khăn gấm chặm chặm khoé môi, nhưng mới nói được mấy câu đã bỏ ra, kịch liệt ho khan. Vì vậy, hoàng hậu và Hoa phi đều thấy rõ ràng sắc mặt tái nhợt của nàng, thấy cả đôi môi khô nứt, nhất thời không biết đáp lại thế nào. Nghe nói nếu ho dữ dội không ngừng thì có thể đây là ho lao, mà bệnh ho lao này, chính là có khả năng truyền nhiễm đó.
Vậy thì việc Nam Dương Vương không muốn để cho bất luận kẻ nào gặp Nam Dương vương phi, là vì Nam Dương vương phi bị cái loại bệnh kinh khủng này?
Mộ Dung Thư mắt lạnh nhìn vẻ mặt thoáng chốc thay đổi của các nàng, cảm thấy một trận cười lạnh. Hai kẻ này không phải là muốn xem xem nàng có thật sự bị bệnh hay không sao? Nếu nàng không biểu diễn thật tốt cho hai kẻ rảnh rỗi này xem thì có vẻ như thật xin lỗi họ rồi!
Ánh mắt rét lạnh của nàng lưu chuyển, ngay khi Hoàng hậu và Hoa phi còn chưa kịp chú ý, nàng chạy tới trước mặt hai người, đột ngột ngẩng đầu hướng về phía hai người kịch liệt ho khan một trận, như vô tình làm văng cả mấy chấm nước bọt nho nhỏ lên người hai kẻ ăn không ngồi rồi này.
– Thần phụ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nên tự mình đến cảm tạ hai vị nương nương, có thế mới thể hiện được lòng thành của thần phụ.
Dứt lời, nàng lung lay lảo đảo như chiếc lá chao nghiêngtrong gió, phảng phất như sắp ngã lên người Hoa phi vậy.
Hoa phi quá sợ hãi, hốt hoảng đứng dậy lùi lại hai bước, tránh khỏi Mộ Dung Thư, tay cầm khăn lụa khéo léo che trước chóp mũi. Ho khan kịch liệt như thế e rằng thật sự là ho lao! Bệnh này vạn lần không thể để bị lây! Trong lòng Hoa phi thầm mắng, đến tột cùng là ai ở sau lưng loạn nói năng bậy bạ khiến cho nàng đến đây, là muốn hại nàng sảy thai mà mất mạng sao? Nàng nhìn hoàng hậu, có phải do hoàng hậu động tay động chân không? Vì có thai nhưng sức khoẻ trước nay vốn không tốt, không thể đứng lâu nên lại lần nữa ngồi xuống.
Mà hoàng hậu cũng mang theo vài phần chán ghét dịch dịch thân mình. Nói thì hay lắm, nhưng thực sự có mấy ai làm được chứ?
Vũ Văn Mặc trầm mặc mất một lúc, cuối cùng cũng xác định được người trước mắt thật sự là Mộ Dung Thư! Chỉ có nàng mới… nghịch ngợm như vậy! Thế nhưng, sắc mặt nàng tái nhợt không giống giả vờ. Sao nàng lại quay về phủ Nam Dương Vương?
Từ lúc vừa bước vào hắn đã chú ý đến chân trái của nàng, hình như là bị thương, khi bước đi nhìn như không có sức. Bỗng nhiên, hắn rất muốn đuổi Hoàng hậu và Hoa phi ra khỏi đây, hắn muốn ôm nàng vào lòng, cẩn thận hỏi nàng, rốt cuộc thời gian qua nàng đã trải qua những gì?
Điều quan trọng nhất là, bây giờ nàng quay về đây, như vậy có thể nói rằng nàng đã tha thứ cho hắn hay không?
Mộ Dung Thư sợ Vũ Văn Mặc lo lắng, lặng lẽ lợi dụng lúc không ai chú ý, quay đầu trừng mắt nhìn hắn. Vũ Văn Mặc đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng phản ứng kịp, cả khuôn mặt băng sương thoáng chốc tan rã, đáy mắt hiện ra nhu tình, nàng quả thật là làm quá lên. Hắn đảo mắt, vừa nhìn về phía Hoa phi, nét dịu dàng như nước trong mắt phút chốc như hoá thành băng tuyết.
Trước ngày hôm nay, hắn không muốn ra tay phản kích, bởi không có động lực.
Sau ngày hôm nay, người dám động đến hắn và Thư nhi, tuyệt đối không có kết cục tốt!
– Hai vị nương nương sao thế? Mặc dù sức khoẻ thần phụ quả thật có hơi kém nhưng vui mừng một chút cũng không sao. Dù gì trong một thời gian dài như vậy cũng chưa có ai tới thăm thần phụ. May mắn hai vị nương nương không chê, thần phụ thực thực rất mừng rỡ. Hai vị nương nương đều là thân thể ngàn vàng, quý khí khôn cùng, khiến cho thần phụ không cần uống thuốc cũng có thể khỏi hẳn.
Mộ Dung Thư lại bước về phía Hoa phi hai bước, chỉ còn cách nàng ta chưa đầy một bước. Trùng hợp chính là, lúc này nàng lại nặng nề ho khan một tiếng.
Sắc mặt Hoa phi dần dần trở nên khó coi. Hiện tại nàng chỉ có một suy nghĩ, nhanh chóng rời khỏi chỗ này!
Dường như Mộ Dung Thư nhìn ra suy nghĩ của nàng, khoé miệng hơi nhếch lên một nụ cười nhẹ, nói:
– Lúc này đã sắp đến giờ dùng cơm, thần phụ đã dặn phòng bếp chuẩn bị bữa trưa phong phú. Không phải hai vị nương nương muốn trò chuyện với thần phụ sao? Không vội, ăn xong, chúng ta có thể tán gẫu cả buổi trưa đấy. Khụ khụ.
– Ha ha, Nam Dương vương phi thật có lòng.
Hoàng hậu cười hết sức khó xử. Nàng vốn định tìm lý do rời đi ngay lập tức. Mới rồi nói quá hay, hiện tại lại mở miệng đòi về thì khó coi, nhưng hôm nay thật sự là đứng ngồi đều không yên.
– Đây là điều thần phụ phải làm. Nếu không, thần phụ sao có thể an lòng. Hoàng hậu nương nương, Hoa phi nương nương, hai người thật tốt với thần phụ. Mấy ngày nay thần phụ quả là hết sức tịch mịch, chỉ có vương gia ngẫu nhiên đến trò chuyện cùng thần phụ đôi câu, thời gian còn lại thần phụ chỉ có thể nằm trên giường. Sau này nếu hai vị nương nương có thời gian thì thường xuyên đến thăm thần phụ. Tin rằng không quá mấy ngày, nhờ vào phúc khí may mắn của hai vị, bệnh tình của thần phụ sẽ khỏi hẳn thôi.
Mộ Dung Thư xoay người lại bước về phía hoàng hậu, dáng vẻ than thở khóc lóc, cảm động muôn phần.
Lời này thật khiến Hoa phi hoảng hốt. Hoàng hậu thì không sao nhưng nàng hiện đang mang thai, tất nhiên phải cẩn thận tỉ mỉ, giờ còn chưa biết Mộ Dung Thư bị bệnh gì, trong lòng tất nhiên càng thêm lo lắng đề phòng, sao bản thân lại có thể đến phủ Nam Dương Vương lần nữa chứ?
Thế nhưng, dù sao hoàng hậu cũng là người từng trải, hơn nữa hiện thời còn là mẫu nghi thiên hạ, tất nhiên có vài phần trấn định, nàng tươi cười tiếp lời:
– Nếu Nam Dương vương phi có thể khỏi bệnh, bản cung đương nhiên rất vui. Sau này có thời gian bản cung và Hoa phi sẽ đến phủ Nam Dương Vương thăm ngươi.
– Thần phụ tạ ơn hoàng hậu nương nương, Hoa phi nương nương.
Mộ Dung Thư lập tức đáp tạ. Trên mặt nàng nhìn không ra chút sơ hở nào, nhưng không ai biết, hiện tại trong lòng nàng đang muốn mắng người đây! Cái đám người này thật là biết diễn kịch! Mới vừa rồi còn nghĩ cách đối phó Vũ Văn Mặc, e rằng đã định xong tội danh gắn lên người cho hắn, giờ lại có thể mặt không đổi sắc nói những lời làm người ta buồn nôn này, quả thật không hổ là dòng dõi hoàng thất!
Ánh mắt nàng mang theo sự sắc bén nhìn về phía Hoa phi, khoé miệng gợi lên nụ cười đầy hàm ý:
– Tuy rằng cả ngày thần phụ đều ở trong Mai viên dưỡng bệnh, nhưng cũng nghe nói về chuyện của Hoa phi nương nương, cũng biết hiện thời Hoa phi nương nương người đang mang thai con nối dõi của hoàng thượng. Thần phụ luôn nghĩ, lúc này sức khoẻ mình không tốt, không thể vào cung chúc mừng Hoa phi nương nương, là thần phụ có tội. Sau này thần phụ nhất định sẽ thường xuyên tiến cung thỉnh an Hoa phi nương nương. Vẫn nghe nói Hoa phi nương nương từ trước tới nay đại nhân đại lượng, hi vọng người không trách tội thần phụ.
Hoa phi nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nhất thời hơi có vẻ co quắp, xấu hổ cười nói:
– Nam Dương vương phi vẫn nên dưỡng bệnh cho tốt đi. Chờ sức khoẻ hoàn toàn khôi phục hẵng vào cung trò chuyện cùng bổn cung. Bây giờ chỉ nên quan tâm đến sức khoẻ bản thân thôi.
Nói đùa chắc? Còn thường xuyên tiến cung thỉnh an nàng? Nàng còn chưa muốn chết.
Hoàng hậu và Hoa phi càng lúc càng đứng ngồi không yên, hiện tại chỉ muốn lập tức đứng dậy chạy lấy người, nhưng thật sự lại không cách nào mở miệng nói ra lời này. Đằng kia nét mặt Vũ Văn Mặc lạnh như băng, từ đầu tới cuối không hề lên tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
– Thần phụ vô cùng hâm mộ Hoa phi nương nương, có thể có được sủng ái của hoàng thượng, toàn bộ trên dưới Đại Hoa quốc ai cũng biết người Hoàng Thượng yêu thương nhất đó là Hoa phi nương nương, luôn muốn nương nương được vui vẻ, cực kì sủng ái. Hiện thời khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, thậm chí ngay cả những người không bao giờ bước chân ra khỏi cửa như chúng thần phụ cũng biết Hoa phi nương nương bây giờ là tâm can bảo bối trong lòng hoàng thượng đó.
Mộ Dung Thư uống vài ngụm trà thấm giọng một lát, ung dung nhàn nhã nhìn Hoa phi và hoàng hậu, mang theo chút ý nghĩ xấu, mở miệng nói.
Trước giờ nàng là người có thù tất báo, người ta không để nàng dễ chịu thì cớ gì nàng phải giả vờ lương thiện. Lúc cần phản kích gấp bội thì không nên do dự mà ra tay! Hoàng hậu và Hoa phi tìm đến gây hấn vớinàng và Vũ Văn Mặc, nàng lập tức khiến họ trở mặt, đấu một trận! Cho chừa cái tật rỗi hơi, một kẻ thì đến thời mãn kinh, một kẻ lại được sủng ái đến ấm đầu coi trời bằng vung, không có việc gì dám đi tìm nàng kiếm chuyện!
Đối với nữ nhân hậu cung mà nói, quan trọng nhất đó là hoàng thượng sủng ái. Nhưng hoàng hậu đã lớn tuổi, nhan sắc không còn như xưa, cho dù tỉ mỉ bảo dưỡng đi nữa cũng vẫn là đã già. Từ xưa đế vương vốn vô tình, đương nhiên có mới nới cũ. Mà hiện tại Hoa phi lại vô cùng được sủng ái, bà hoàng hậu này nhìn bề ngoài thì thấy là rộng lượng, điển hình của phụ nữ gương mẫu, nhưng trong đầu làm sao không thấy châm chọc! Dù sao, vị tân sủng Hoa phi này đã qua mặt nàng ở rất nhiều chuyện!
Hoa phi nghe Mộ Dung Thư nói xong, không khỏi có vài phần dương dương tự đắc. Nàng giả bộ cúi đầu ngượng ngùng, nghĩ một đằng nói một nẻo:
– Nam Dương vương phi đây là đang cười bản cung sao? Trong nội cung người nào không biết Hoàng Thượng luôn để ý hoàng hậu nhất. Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, được các tỷ muội trong cung tôn kính.
Vốn lời nói này rất đẹp lòng, nếu là do các phi tần khác nói ra, hoàng hậu chắc chắn rất hài lòng hưởng thụ. Nhưng hôm nay lại là từ trong miệng Hoa phi nói ra, nghe sao cũng thấy có vài phần châm chọc, sắc mặt hoàng hậu dần dần khó coi hơn.
Trái tim Vũ Văn Mặc đã dần dần ổn định lại nhịp đập. Hắn ngồi một bên, uống trà, nhìn ba nữ tử đối diện, trong lòng buồn cười theo dõi Mộ Dung Thư. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà nàng đã dùng mấy câu vô cùng đơn giản khiến cho bầu trời vần vũ, phong ba cuồn cuộn nổi lên.
– Hoa phi đừng quá khiêm tốn. Chuyện Hoàng Thượng sủng ái Hoa phi ai mà không biết. Bản cung cũng hết sức vui mừng. Thế nhưng, hiện thời Hoa phi có thai, tốt nhất đừng nên quá vất vả, bằng không lại ảnh hưởng đến sức khoẻ thì có hối hận cũng không kịp. Lát nữa hồi cung, để Tần công công chuẩn bị thẻ ngọc cho Hoàng thượng chọn người hầu hạ đi. Vậy Hoa phi cũng có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt.
Lúc còn trẻ, hoàng hậu cũng có một dung nhan diễm lệ khuynh thành, vì vậy hiện thời mỗi một hành động đều là quý khí động lòng người không giống như Hoa phi còn trẻ tuổi. Hiện thời tuy nàng là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nhưng đối mặt Hoa phi vẫn có vài phần ghen tị, có điều mấy câu nói đó nói ra khiến cho không ai có thể cãi lại.
Quả thực, Hoa phi nghe vậy, sắc mặt chợt biến, đang muốn phản bác nhưng lại ngại thân phận của hoàng hậu đành cắn cắn môi, nuốt lại những lời muốn nói.
Nụ cười bên môi của Mộ Dung Thư càng sâu thêm vài phần. Nàng buông chén trà, nhìn về phía hai người, lại cười nói:
– Hai vị nương nương quả nhiên là tấm gương cho nữ tử thiên hạ. Thần phụ thật cảm thấy không bằng.
– Dường như sắc mặt Nam Dương vương phi tốt lên không ít, không thấy ho khan nữa. Vừa rồi sao lại ho nhiều như thế? Nam Dương vương phi đã mời đại phu đến khám chưa? Rốt cuộc là bị bệnh gì?
Hoàng hậu bỗng nhiên phát giác Mộ Dung Thư có gì đó không thích hợp, mới vừa rồi còn ho kịch liệt như vậy, lúc này lại ung dung nhàn nhã.
Mộ Dung Thư không chút hoang mang trả lời:
– Bệnh này của thần phụ lúc tốt lúc xấu. Vừa rồi có thể là do quá nóng lòng đến đây, nhất thời không kịp thở. Hiện thời nghỉ ngơi một chút thì đã tốt hơn một ít. Cũng đã mời mấy đại phu đến khám nhưng vẫn không chẩn ra là bệnh gì. Có điều gần đây đã dần tốt hơn, nhọc hoàng hậu nương nương quan tâm.
– Bản cung thấy hình như chân của Nam Dương vương phi đi đứng không được nhanh nhẹn, đây cũng là do bệnh ảnh hưởng à?
Hoa phi cũng không muốn làm găng với hoàng hậu, dù sao mục đích hôm nay đến phủ Nam Dương Vương cũng không phải thế này, bèn dời lực chú ý lên người Mộ Dung Thư lần nữa.
– À, buổi chiều mấy ngày trước đây thần phụ rời giường muốn uống chút nước thấm giọng, có thể là do trong phòng hơi tối, không nhìn rõ xung quanh nên bị vấp vào chân bàn. Hai vị nương nương không cần lo lắng, chân này của thần phụ bị thương không nặng lắm, chỉ cần để ý mấy ngày là được.
Mộ Dung Thư nhìn về phía Hoa phi nhàn nhạt đáp.
Tuy rằng cảm giác tinh thần của Mộ Dung Thư tốt lên không ít, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng tái nhợt, có thể là do đôi môi không có chút máu khiến cả người nàng càng thêm ủ rũ phờ phạc. Hoàng hậu và Hoa phi thấy thế cũng không quá để ý nữa.
Nhưng vừa nghĩ đến Mộ Dung Thư không biết là bị bệnh gì, hoàng hậu và Hoa phi càng ngồi không yên, trong chốc lát đã nghĩ muốn rời khỏi đây.
Vũ Văn Mặc âm trầm nhìn lướt qua hoàng hậu và Hoa phi, giọng nói mang theo khí thế bức người, lại lạnh lẽo làm cho người ta đừng ngồi không yên:
– Bổn vương thực sự có chút không hiểu, nếu trong lòng hai vị nương nương thật sự không sợ bị bệnh của vương phi ảnh hưởng, sao lúc này lại ra vẻ như muốn cách vương phi càng xa càng tốt thế?