Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - Chương 137-2
Vũ Văn Mặc cụp mắt không nói, thần sắc lãnh đạm.
Vũ Văn Hạo thấy thế, hướng về phía người ngoài cửa nói:
– Thỉnh công chúa Chiêu Hoa vào đi.
Không lâu sau, một nữ tử mặc quần áo và phục sức Bắc Cương bộ dạng thanh tú đi theo tỳ nữ bước vào.
Nữ tử Bắc Cương gần như không có mấy người dung mạo xuất chúng, vì vậy công chúa Chiêu Hoa dung mạo thanh tú dễ thương cũng được cho là người đẹp nhất nhì Bắc Cương, nhưng không thể sánh bằng nữ tử Đại Hoa quốc.
Chỉ thấy công chúa Chiêu Hoa vào phòng liền thỉnh an:
– Chiêu Hoa bái kiến thái tử điện hạ, Nam Dương Vương, Trấn Nam Hầu, ơ…
Khi nhìn thấy Triệu Sơ, công chúa Chiêu Hoa hơi sững sờ, thân phận người này nàng không quá rõ. Bất quá thị nữ của vương phủ đứng cạnh nàng đã kịp thời nhắc nhở:
– Đây là Triệu Ngũ công tử.
– Bái kiến Triệu ngũ công tử.
Công chúa Chiêu Hoa lại phúc phúc thân.
So sánh với công chúa Nam Cương càn rỡ, công chúa Chiêu Hoa hiểu được cấp bậc lễ nghĩa, hơn nữa thái độ khiêm hòa, cũng không đến nỗi khiến người khác giận giữ nhếch mày, cảm thấy không quá chán ghét.
Công chúa Chiêu Hoa không dám nhìn trực diện mấy nam tử trong phòng, dù sao ở Bắc Cương cũng ít khi gặp được những nam tử có phong thái tao nhã khác nhau như vậy, người người đều có lực hấp dẫn trí mạng với nữ tử. Mặc dù nàng đã gặp không ít nam tử, nhưng vẫn không dám to gan xem xét đánh giá.
Nàng hơi liếc mắt về phía Vũ Văn Mặc đang nằm trên giường, nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, vẻ mặt lạnh như băng như cự người ngoài ngàn dặm. Cảm thấy vô cùng kinh sợ, nàng không rõ, nam tử như vậy tất nhiên là tuấn tú, nhưng sao có thể khiến công chúa Nam Cương không thèm để ý mặt mũi khăng khăng đòi gả? Nhìn tới nhìn lui, so với hắn ba người còn lại đều có vẻ dễ gần như một chút, tối thiểu sẽ không làm người khác hoảng hốt, sợ hãi. Trong lòng không khỏi cảm thấy thập phần may mắn, Vũ Văn Mặc đưa ra đề nghị từ hôn. Bằng không ngày sau nàng còn không biết dối diện với người này thế nào.
Ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Vũ Văn Hạo, Tạ Nguyên, Triệu Sơ. Ba người này dung mạo khác nhau. Hoa lệ khiếp người nhất là Triệu Ngũ công tử, người này thân phận không rõ, nhưng đã có thể đứng chung với đám người Nam Dương Vương thì nhất định có thân phận tôn quý. Mà thái tử Vũ Văn Hạo, dáng vẻ tao nhã, ánh mắt trầm tĩnh như nước khiến người khác chỉ thoáng nhìn đã phảng phất như muốn chìm trong đôi con ngươi hút hồn đó. Lại nhìn Trấn Nam Hầu Tạ Nguyên, khí chất tà mị, một đôi mắt hoa đào đã có thể khiến nữ tử trong thiên hạ điên cuồng.
Nàng không muốn gả cho vị hoàng đế đang tuổi xế chiều, như vậy, phu quân muốn chọn nhất định phải là một trong hai người, Vũ Văn Hạo hoặc Tạ Nguyên.
Công chúa Chiêu Hoa âm thầm đánh giá há có thể giấu diếm được ánh mắt sắc bén của đám người Tạ Nguyên, nhưng cả ba đều bất động thanh sắc, dù sao trong lòng công chúa Chiêu Hoa tính toán gì, bọn họ đều vô cùng rõ ràng. Lúc này nàng ta chỉ nhìn thoáng qua Vũ Văn Mặc liền thu hồi ánh mắt, cũng đủ để nói rõ, nàng tuyệt đối sẽ không dây dưa với hắn.
– Công chúa Chiêu Hoa không cần đa lễ.
Vũ Văn Hạo thái độ ôn hòa nói.
Công chúa Chiêu Hoa nghe vậy cũng không khách sáo nữa, ngồi xuống một bên rồi lên tiếng một cách cẩn thận:
– Nghe nói Nam Dương Vương thân nhiễm bệnh nặng, mấy ngày nay Chiêu Hoa vẫn đang trên đường, hôm qua mới tới kinh thành, vì phải tiến cung diện thánh nên không thể tới thăm Nam Dương Vương ngay, xin Nam Dương Vương đừng trách.
– Công chúa có lòng.
Vũ Văn Mặc nhàn nhạt đáp lại.
Công chúa Chiêu Hoa âm thầm may mắn, may mắn bản thân không động lòng với nam tử lạnh như băng này, bằng không bây giờ thật không biết phải làm gì cho đúng. Tầm mắt nàng không tự chủ được nhìn về phía Triệu Sơ, từ cái nhìn đầu tiên nàng đã bị chấn động, chưa từng thấy qua nam tử nào đẹp đến như thế.
Đã nhận ra ánh mắt ngượng ngùng của nàng, Triệu Sơ âm thầm nhíu nhíu mày.
– Hai ngày nữa ý chỉ của thánh thượng sẽ truyền đến phủ Chiêu Dương, vì thể hiện thành ý của Đại Hoa quốc, Hoàng Thượng sẽ phong công chúa Chiêu Hoa là Hoa phi.
Tạ Nguyên không có ấn tượng tốt đẹp gì với vị công chúa Chiêu Hoa có khuôn mặt thanh tú bình thường này, nói ra một câu coi như định sẵn con đường không lối thoát của nàng ta. Nàng ta cho Đại Hoa quốc là cái gì? Tùy ý nàng chọn tới chọn lui?!
Lời vừa nói ra, sắc mặt công chúa Chiêu Hoa đại biến, gả cho Hoàng Thượng? Cho dù được phong phi đi nữa, vậy có thể vinh quanh được mấy năm?!
So với nét mặt thay đổi chóng vánh của Chiêu Hoa, thái độ những người còn lại trong phòng, Vũ Văn Mặc, Tạ Nguyên, Triệu Sơ, Vũ Văn Hạo đều rất tự nhiên lạnh nhạt.
Chuyện này, Bắc Cương không có con đường khác để đi! Dù sao vẫn là thời cơ trước mắt này.
Lại qua nửa tháng.
Trấn Thượng Chí
Trong ngõ hẻm Đông Bắc, trước khoảnh sân nhỏ của một ngôi nhà.
Đây là một gian tứ hợp viện không lớn, sân tuy nhỏ, nhưng được con người dụng tâm tỉ mỉ tạo nên một khung cảnh phá lệ tinh xảo thanh nhã. Hơn nữa trong sân còn trồng một ít hoa cỏ, cầu nhỏ bắc ngang, nhìn qua rất ấm áp.
Nửa tháng trước, ba người Mộ Dung Thư dùng ba trăm lượng bạc mua viện này. Tuy rằng không thể so với phủ Nam Dương Vương to lớn huy hoàng nhưng có thể khiến bọn họ có chỗ nghỉ ngơi yên bình.
Nửa tháng tới nay, bọn họ cố hết sức làm quen với cuộc sống trong trấn. Dù Mộ Dung Thư muốn dừng chân ở đây để ổn định lâu dài nhưng cũng không nóng lòng, nàng cần phải cẩn thận quan sát tình hình nuôi tằm dệt tơ trong trấn.
Mà toàn bộ giấy tờ sở hữu căn nhà đều mang tên Lưu Dung. Vì không muốn gặp phiền phức, nàng vẫn hoá trang khiến cho khuôn mặt mình hơi rỗ.
Ngày hôm nay trên trấn họp chợ, hàng hóa bày bán đều khá tiện nghi thực dụng lại bắt mắt. Từ lúc biết được phiên chợ qua lời của tiểu cô nương Nữu Nữu hàng xóm, Tiểu Hiên nhi cứ quấn quít lấy Mộ Dung Thư muốn đi. Mộ Dung Thư cũng hết sức tò mò, dù sao từ lúc xuyên qua tới nay đã hơn một năm lại chưa từng thấy qua chợ là cảnh sắc như thế liền đồng ý với tiểu Hiên nhi.
Sáng sớm Hiên nhi đã hưng phấn ngủ không yên, ăn điểm tâm xong liền lôi kéo Mộ Dung Thư và Hồng Lăng vội vàng đi chợ.
Từ nhà đến chợ ước chừng hai khắc, dọc theo đường đi có thể gặp rất nhiều người. Có người đi chợ về, trong tay bọn họ đều đầy ắp hàng hóa, có quần áo vải vóc trang sức cũng có đồ chơi. Khắp nơi đậm chất cổ đại, làm cho ánh mắt Mộ Dung Thư sáng rực lên.
Không đầy một lát đã đến chợ, khá giống trong tưởng tượng của nàng, người người chen chúc. Người bán hàng rong cao giọng rao lớn, cách rất xa cũng có thể nghe được.
– Mẫu thân! Hiên nhi muốn ăn món đồ chơi làm bằng đường! Món đồ chơi làm bằng đường đó nhìn thật đẹp!
Tay nhỏ bé của tiểu Hiên nhi nắm tay Mộ Dung Thư trực tiếp dắt đến trước một gian hàng, chỉ vào những món đồ chơi làm bằng đường sống động, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập mong đợi, cặp mắt sáng rỡ nhìn Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư gật đầu.
– Được. Con chọn một cái, cũng chọn cho mẫu thân và Hồng Lăng một cái.
Tiểu Hiên nhi bị kích động bắt đầu chọn, chọn cho mình một chú hổ nhỏ, cho Mộ Dung Thư và Hồng Lăng là con thỏ nhỏ và con mèo nhỏ.
Tay nghề của tiểu thương này không tệ, mặc dù là dùng đường, kẹo làm, nhưng từng nét vẽ đều giống như đúc, nhìn qua cực kì đẹp mắt.
Kế bên là sạp hàng nhỏ bày bán đồ trang sức, hàng trên quầy vừa nhìn đã biết giá rẻ, nhưng không thể không nói mỗi cái đều được làm thủ công vô cùng tinh xảo.
– Phu nhân, mấy cái trâm cài này thật là đẹp.
Hồng Lăng chọn tới chọn lui, thích thú không nỡ rời tay.
Thấy thế, Mộ Dung Thư cười nói:
– Nếu ngươi thích, mua vài cái về chơi.
Trâm cài này mỗi cái chừng hai ba văn tiền, mua về chơi cũng không tệ. Nàng phát hiện, bất kể ở hiện đại hay cổ đại, phụ nữ đối với đồ trang sức và việc mua sắm đều cực kì yêu thích.
– Vâng, vậy nô tì chọn thêm mấy cái.
Hồng Lăng được Mộ Dung Thư cho phép lập tức nghiêm túc chọn lựa.
Người bán hàng rong cũng là người thành thật, thấy Hồng Lăng chọn bảy tám cái trâm cài thì cười không khép miệng giảm giá một văn tiền.
Nhìn lại cẩn thận, người bán hàng rong này cùng lắm tuổi chừng mười bảy, mười tám, dạng dấp còn rất anh tuấn, nhưng nhìn cách ăn mặc, một thân vải thô áo gai bị giặt đến bạc, có chỗ còn bị vết rách nhỏ như sợi lông. Lúc hắn nhìn Hồng Lăng thì không nhịn được đỏ mặt.
Gần đây vết sẹo trên mặt Hồng Lăng đã nhạt đi rất nhiều, khôi phục rất tốt, đã có thể mỗi ngày trang điểm nhẹ, không khác mấy so với lúc chưa bị bỏng, xinh xắn đáng yêu, khó trách tên bán hàng rong này nhìn không chớp mắt
Hiện thời nàng đi tới chỗ nào bất kể là nam hay nữ cũng đều chỉ nhìn thoáng qua là dời mắt, mà Hồng Lăng xinh đẹp đương nhiên thu hút không ít ánh mắt đàn ông. Mộ Dung Thư nhấp môi khẽ cười, có lẽ ở trong trấn nhỏ này, Hồng Lăng có thể tìm được tình yêu đích thực của mình cũng nên.
– Khuyên tai này cũng hai văn tiền một đôi sao?
Hồng Lăng nhìn mấy đôi bông tai nằm trong góc, ngẩng đầu lên nhìn anh chàng bán hàng rong mặt đỏ như gấc, giọng nói giòn tan hỏi.
Anh chàng bán hàng rong gãi đầu, vẻ mặt xin lỗi trả lời:
– Là năm văn tiền, mấy hạt châu đó khi mua đã là ba văn tiền rồi, nếu cô nương thích, trả ta bốn văn tiền là được.
– Ta đây chọn thêm mấy cái.
Hồng Lăng không phát hiện anh chàng bán hàng rong khác thường, lại cúi đầu xuống cẩn thận chọn lựa.
Mộ Dung Thư nhàn nhạt cười, cũng theo Hồng Lăng cùng nhau chọn.
Mà tiểu Hiên nhi lại thành thành thật thật nắm tay Mộ Dung Thư đứng ở một bên nhẫn nại chờ, nhưng mà một mắt to đen láy như quả nho luôn đảo quanh đám người nhìn tới nhìn lui, thấy cái nào cũng mới mẻ, nếu không phải cu cậu lớn lên đáng yêu, quần áo trên người cũng không phải vải bố thô sơ, e sẽ khiến người khác tưởng trẻ con ở nông thôn mất.
Lúc này cách đó không xa có chút xôn xao. Rất nhiều người đều tụ tập quanh chỗ đó.
Hai người cũng chọn được kha khá, hiếu kì nhìn sang.
– Phu nhân, có chuyện gì thế nhỉ?
Hồng Lăng cất kĩ trâm cài và khuyên tai, nhìn về phía những người đang tụ tập ngày càng nhiều tò mò hỏi.
Mộ Dung Thư lắc đầu.
– Không biết, cũng không còn sớm, chúng ta mua một chút thức ăn và đồ dùng rồi về.
Phía trước ngày càng nhiều người vây quanh cũng biết là chẳng có chuyện gì hay ho, tốt nhất không nên dây vào, nếu không lại bị vạ lây.
Hồng Lăng lớn lên từ tranh đấu bên trong nhà cao cửa rộng, tất nhiên biết điều này, lập tức nắm bàn tay còn lại của tiểu Hiên nhi, ba người định đi đường vòng.
– Phía trước xảy ra chuyện gì thế?
– Là Lưu phu nhân Lưu gia, nàng là người mệnh khổ, vốn là thiên kim tiểu thư đuợc người khác hầu hạ, tay nghề nuôi tằm của nhà mẹ đẻ nàng trấn Thượng Chí không ai sánh được. Ai ngờ cha mẹ nàng ngoài ý muốn rơi xuống nước mà chết, nàng gả cho Lưu thiếu gia đã sớm đính hôn, chưa từng nghĩ Lưu thiếu gia này âm mưu nuốt gọn sản nghiệp nhà mẹ đẻ nàng ta, sau đó dâng mấy phòng tiểu thiếp, ghét bỏ người vợ xấu xí, bỏ vợ còn đuổi ra phủ. Lúc này Lưu thiếu gia mới phong lưu một đêm từ Hoa Lầu ra, nàng ta chặn đường Lưu thiếu gia đòi lại công bằng!
– Công bằng sao mà dễ đòi như vậy. Nghe nói nàng ta không chịu nổi cô đơn, hồng hạnh vượt tường, thông dâm với gã sai vặt trong phủ, bị Lưu thiếu gia bắt quả tang. Bây giờ bị đuổi khỏi nhà, ngay cả kiếm sống cũng rất khó khăn!
– Haiz, nhìn nàng trong ngày thường rất dịu dàng, luôn nhã nhặn lịch sự với mọi người, nhìn sao cũng không phải là người như thế.
– Chuyện này còn không phải Lưu thiếu gia định đoạt? Chúng ta cũng chỉ là một người xem kịch thôi.
Mấy nam tử đi ngang qua nhỏ giọng bàn tán, tuy giọng nói ngầm chứa đựng đáng tiếc, nhưng trên mặt nhưng không có nửa phần đồng tình. Loại chuyện này ở cổ đại nhìn quen lắm rồi, vận mệnh của nữ tử dễ dàng bị người khác thao túng.
Mộ Dung Thư nhíu mày, vốn định tránh xa thị phi, nhưng nàng lại dừng chân. Nàng vốn là người hiện đại, xuyên qua mà đến, xã hội phong kiến này đối xử rất bất công với nữ tử đã khiến nàng bất lực, cũng căm thù đến tận xương tuỷ. Nhưng lại không có cách nào, vì vậy, nàng muốn nhìn một chút nàng kia đến tột cùng là bị người làm hại, hay là trừng phạt đúng tội. Hơn nữa, vừa rồi những người này nói tới cái gì? Nàng kia am hiểu tay nghề nuôi tằm…
– Phu nhân? Sao thế?
Hồng Lăng thấy Mộ Dung Thư thất thần đứng bất động bèn đẩy phu nhân nhà mình một cái, trầm giọng hỏi.
Mộ Dung Thư mở mắt ra, nâng đôi đồng tử sáng như sao, nói với Hồng Lăng:
– Chúng ta đi xem.
Hồng Lăng không có ý kiến gì, kỳ thực nàng nghe xong lời mấy nam nhân kia cũng muốn đi xem xem tình hình nàng kia ra sao.
Trong đám người, mơ hồ có thể nhìn thấy một nữ tử sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu, trên mặt toàn là nước mắt. Nàng đang giang tay ôm lấy chân gã nam tử vẻ mặt không kiên nhẫn.
Sắc mặt nam tử kia có vẻ trắng bệch không tự nhiên, có lẽ là do cố ý, khuôn mặt phổ thông, lúc này khuôn mặt đó lại vô cùng dữ tợn, như căm thù đến tận xương tuỷ trừng mắt nhìn nữ nhân ôm chân mình, tức giận mắng:
– Buông ta ra! Ngươi, đồ đê tiện này! Hiện tại lá gan càng lúc càng lớn, cũng dám ôm lấy ta! Không muốn mạng chó của ngươi nữa sao!
Vũ Văn Hạo thấy thế, hướng về phía người ngoài cửa nói:
– Thỉnh công chúa Chiêu Hoa vào đi.
Không lâu sau, một nữ tử mặc quần áo và phục sức Bắc Cương bộ dạng thanh tú đi theo tỳ nữ bước vào.
Nữ tử Bắc Cương gần như không có mấy người dung mạo xuất chúng, vì vậy công chúa Chiêu Hoa dung mạo thanh tú dễ thương cũng được cho là người đẹp nhất nhì Bắc Cương, nhưng không thể sánh bằng nữ tử Đại Hoa quốc.
Chỉ thấy công chúa Chiêu Hoa vào phòng liền thỉnh an:
– Chiêu Hoa bái kiến thái tử điện hạ, Nam Dương Vương, Trấn Nam Hầu, ơ…
Khi nhìn thấy Triệu Sơ, công chúa Chiêu Hoa hơi sững sờ, thân phận người này nàng không quá rõ. Bất quá thị nữ của vương phủ đứng cạnh nàng đã kịp thời nhắc nhở:
– Đây là Triệu Ngũ công tử.
– Bái kiến Triệu ngũ công tử.
Công chúa Chiêu Hoa lại phúc phúc thân.
So sánh với công chúa Nam Cương càn rỡ, công chúa Chiêu Hoa hiểu được cấp bậc lễ nghĩa, hơn nữa thái độ khiêm hòa, cũng không đến nỗi khiến người khác giận giữ nhếch mày, cảm thấy không quá chán ghét.
Công chúa Chiêu Hoa không dám nhìn trực diện mấy nam tử trong phòng, dù sao ở Bắc Cương cũng ít khi gặp được những nam tử có phong thái tao nhã khác nhau như vậy, người người đều có lực hấp dẫn trí mạng với nữ tử. Mặc dù nàng đã gặp không ít nam tử, nhưng vẫn không dám to gan xem xét đánh giá.
Nàng hơi liếc mắt về phía Vũ Văn Mặc đang nằm trên giường, nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, vẻ mặt lạnh như băng như cự người ngoài ngàn dặm. Cảm thấy vô cùng kinh sợ, nàng không rõ, nam tử như vậy tất nhiên là tuấn tú, nhưng sao có thể khiến công chúa Nam Cương không thèm để ý mặt mũi khăng khăng đòi gả? Nhìn tới nhìn lui, so với hắn ba người còn lại đều có vẻ dễ gần như một chút, tối thiểu sẽ không làm người khác hoảng hốt, sợ hãi. Trong lòng không khỏi cảm thấy thập phần may mắn, Vũ Văn Mặc đưa ra đề nghị từ hôn. Bằng không ngày sau nàng còn không biết dối diện với người này thế nào.
Ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Vũ Văn Hạo, Tạ Nguyên, Triệu Sơ. Ba người này dung mạo khác nhau. Hoa lệ khiếp người nhất là Triệu Ngũ công tử, người này thân phận không rõ, nhưng đã có thể đứng chung với đám người Nam Dương Vương thì nhất định có thân phận tôn quý. Mà thái tử Vũ Văn Hạo, dáng vẻ tao nhã, ánh mắt trầm tĩnh như nước khiến người khác chỉ thoáng nhìn đã phảng phất như muốn chìm trong đôi con ngươi hút hồn đó. Lại nhìn Trấn Nam Hầu Tạ Nguyên, khí chất tà mị, một đôi mắt hoa đào đã có thể khiến nữ tử trong thiên hạ điên cuồng.
Nàng không muốn gả cho vị hoàng đế đang tuổi xế chiều, như vậy, phu quân muốn chọn nhất định phải là một trong hai người, Vũ Văn Hạo hoặc Tạ Nguyên.
Công chúa Chiêu Hoa âm thầm đánh giá há có thể giấu diếm được ánh mắt sắc bén của đám người Tạ Nguyên, nhưng cả ba đều bất động thanh sắc, dù sao trong lòng công chúa Chiêu Hoa tính toán gì, bọn họ đều vô cùng rõ ràng. Lúc này nàng ta chỉ nhìn thoáng qua Vũ Văn Mặc liền thu hồi ánh mắt, cũng đủ để nói rõ, nàng tuyệt đối sẽ không dây dưa với hắn.
– Công chúa Chiêu Hoa không cần đa lễ.
Vũ Văn Hạo thái độ ôn hòa nói.
Công chúa Chiêu Hoa nghe vậy cũng không khách sáo nữa, ngồi xuống một bên rồi lên tiếng một cách cẩn thận:
– Nghe nói Nam Dương Vương thân nhiễm bệnh nặng, mấy ngày nay Chiêu Hoa vẫn đang trên đường, hôm qua mới tới kinh thành, vì phải tiến cung diện thánh nên không thể tới thăm Nam Dương Vương ngay, xin Nam Dương Vương đừng trách.
– Công chúa có lòng.
Vũ Văn Mặc nhàn nhạt đáp lại.
Công chúa Chiêu Hoa âm thầm may mắn, may mắn bản thân không động lòng với nam tử lạnh như băng này, bằng không bây giờ thật không biết phải làm gì cho đúng. Tầm mắt nàng không tự chủ được nhìn về phía Triệu Sơ, từ cái nhìn đầu tiên nàng đã bị chấn động, chưa từng thấy qua nam tử nào đẹp đến như thế.
Đã nhận ra ánh mắt ngượng ngùng của nàng, Triệu Sơ âm thầm nhíu nhíu mày.
– Hai ngày nữa ý chỉ của thánh thượng sẽ truyền đến phủ Chiêu Dương, vì thể hiện thành ý của Đại Hoa quốc, Hoàng Thượng sẽ phong công chúa Chiêu Hoa là Hoa phi.
Tạ Nguyên không có ấn tượng tốt đẹp gì với vị công chúa Chiêu Hoa có khuôn mặt thanh tú bình thường này, nói ra một câu coi như định sẵn con đường không lối thoát của nàng ta. Nàng ta cho Đại Hoa quốc là cái gì? Tùy ý nàng chọn tới chọn lui?!
Lời vừa nói ra, sắc mặt công chúa Chiêu Hoa đại biến, gả cho Hoàng Thượng? Cho dù được phong phi đi nữa, vậy có thể vinh quanh được mấy năm?!
So với nét mặt thay đổi chóng vánh của Chiêu Hoa, thái độ những người còn lại trong phòng, Vũ Văn Mặc, Tạ Nguyên, Triệu Sơ, Vũ Văn Hạo đều rất tự nhiên lạnh nhạt.
Chuyện này, Bắc Cương không có con đường khác để đi! Dù sao vẫn là thời cơ trước mắt này.
Lại qua nửa tháng.
Trấn Thượng Chí
Trong ngõ hẻm Đông Bắc, trước khoảnh sân nhỏ của một ngôi nhà.
Đây là một gian tứ hợp viện không lớn, sân tuy nhỏ, nhưng được con người dụng tâm tỉ mỉ tạo nên một khung cảnh phá lệ tinh xảo thanh nhã. Hơn nữa trong sân còn trồng một ít hoa cỏ, cầu nhỏ bắc ngang, nhìn qua rất ấm áp.
Nửa tháng trước, ba người Mộ Dung Thư dùng ba trăm lượng bạc mua viện này. Tuy rằng không thể so với phủ Nam Dương Vương to lớn huy hoàng nhưng có thể khiến bọn họ có chỗ nghỉ ngơi yên bình.
Nửa tháng tới nay, bọn họ cố hết sức làm quen với cuộc sống trong trấn. Dù Mộ Dung Thư muốn dừng chân ở đây để ổn định lâu dài nhưng cũng không nóng lòng, nàng cần phải cẩn thận quan sát tình hình nuôi tằm dệt tơ trong trấn.
Mà toàn bộ giấy tờ sở hữu căn nhà đều mang tên Lưu Dung. Vì không muốn gặp phiền phức, nàng vẫn hoá trang khiến cho khuôn mặt mình hơi rỗ.
Ngày hôm nay trên trấn họp chợ, hàng hóa bày bán đều khá tiện nghi thực dụng lại bắt mắt. Từ lúc biết được phiên chợ qua lời của tiểu cô nương Nữu Nữu hàng xóm, Tiểu Hiên nhi cứ quấn quít lấy Mộ Dung Thư muốn đi. Mộ Dung Thư cũng hết sức tò mò, dù sao từ lúc xuyên qua tới nay đã hơn một năm lại chưa từng thấy qua chợ là cảnh sắc như thế liền đồng ý với tiểu Hiên nhi.
Sáng sớm Hiên nhi đã hưng phấn ngủ không yên, ăn điểm tâm xong liền lôi kéo Mộ Dung Thư và Hồng Lăng vội vàng đi chợ.
Từ nhà đến chợ ước chừng hai khắc, dọc theo đường đi có thể gặp rất nhiều người. Có người đi chợ về, trong tay bọn họ đều đầy ắp hàng hóa, có quần áo vải vóc trang sức cũng có đồ chơi. Khắp nơi đậm chất cổ đại, làm cho ánh mắt Mộ Dung Thư sáng rực lên.
Không đầy một lát đã đến chợ, khá giống trong tưởng tượng của nàng, người người chen chúc. Người bán hàng rong cao giọng rao lớn, cách rất xa cũng có thể nghe được.
– Mẫu thân! Hiên nhi muốn ăn món đồ chơi làm bằng đường! Món đồ chơi làm bằng đường đó nhìn thật đẹp!
Tay nhỏ bé của tiểu Hiên nhi nắm tay Mộ Dung Thư trực tiếp dắt đến trước một gian hàng, chỉ vào những món đồ chơi làm bằng đường sống động, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập mong đợi, cặp mắt sáng rỡ nhìn Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư gật đầu.
– Được. Con chọn một cái, cũng chọn cho mẫu thân và Hồng Lăng một cái.
Tiểu Hiên nhi bị kích động bắt đầu chọn, chọn cho mình một chú hổ nhỏ, cho Mộ Dung Thư và Hồng Lăng là con thỏ nhỏ và con mèo nhỏ.
Tay nghề của tiểu thương này không tệ, mặc dù là dùng đường, kẹo làm, nhưng từng nét vẽ đều giống như đúc, nhìn qua cực kì đẹp mắt.
Kế bên là sạp hàng nhỏ bày bán đồ trang sức, hàng trên quầy vừa nhìn đã biết giá rẻ, nhưng không thể không nói mỗi cái đều được làm thủ công vô cùng tinh xảo.
– Phu nhân, mấy cái trâm cài này thật là đẹp.
Hồng Lăng chọn tới chọn lui, thích thú không nỡ rời tay.
Thấy thế, Mộ Dung Thư cười nói:
– Nếu ngươi thích, mua vài cái về chơi.
Trâm cài này mỗi cái chừng hai ba văn tiền, mua về chơi cũng không tệ. Nàng phát hiện, bất kể ở hiện đại hay cổ đại, phụ nữ đối với đồ trang sức và việc mua sắm đều cực kì yêu thích.
– Vâng, vậy nô tì chọn thêm mấy cái.
Hồng Lăng được Mộ Dung Thư cho phép lập tức nghiêm túc chọn lựa.
Người bán hàng rong cũng là người thành thật, thấy Hồng Lăng chọn bảy tám cái trâm cài thì cười không khép miệng giảm giá một văn tiền.
Nhìn lại cẩn thận, người bán hàng rong này cùng lắm tuổi chừng mười bảy, mười tám, dạng dấp còn rất anh tuấn, nhưng nhìn cách ăn mặc, một thân vải thô áo gai bị giặt đến bạc, có chỗ còn bị vết rách nhỏ như sợi lông. Lúc hắn nhìn Hồng Lăng thì không nhịn được đỏ mặt.
Gần đây vết sẹo trên mặt Hồng Lăng đã nhạt đi rất nhiều, khôi phục rất tốt, đã có thể mỗi ngày trang điểm nhẹ, không khác mấy so với lúc chưa bị bỏng, xinh xắn đáng yêu, khó trách tên bán hàng rong này nhìn không chớp mắt
Hiện thời nàng đi tới chỗ nào bất kể là nam hay nữ cũng đều chỉ nhìn thoáng qua là dời mắt, mà Hồng Lăng xinh đẹp đương nhiên thu hút không ít ánh mắt đàn ông. Mộ Dung Thư nhấp môi khẽ cười, có lẽ ở trong trấn nhỏ này, Hồng Lăng có thể tìm được tình yêu đích thực của mình cũng nên.
– Khuyên tai này cũng hai văn tiền một đôi sao?
Hồng Lăng nhìn mấy đôi bông tai nằm trong góc, ngẩng đầu lên nhìn anh chàng bán hàng rong mặt đỏ như gấc, giọng nói giòn tan hỏi.
Anh chàng bán hàng rong gãi đầu, vẻ mặt xin lỗi trả lời:
– Là năm văn tiền, mấy hạt châu đó khi mua đã là ba văn tiền rồi, nếu cô nương thích, trả ta bốn văn tiền là được.
– Ta đây chọn thêm mấy cái.
Hồng Lăng không phát hiện anh chàng bán hàng rong khác thường, lại cúi đầu xuống cẩn thận chọn lựa.
Mộ Dung Thư nhàn nhạt cười, cũng theo Hồng Lăng cùng nhau chọn.
Mà tiểu Hiên nhi lại thành thành thật thật nắm tay Mộ Dung Thư đứng ở một bên nhẫn nại chờ, nhưng mà một mắt to đen láy như quả nho luôn đảo quanh đám người nhìn tới nhìn lui, thấy cái nào cũng mới mẻ, nếu không phải cu cậu lớn lên đáng yêu, quần áo trên người cũng không phải vải bố thô sơ, e sẽ khiến người khác tưởng trẻ con ở nông thôn mất.
Lúc này cách đó không xa có chút xôn xao. Rất nhiều người đều tụ tập quanh chỗ đó.
Hai người cũng chọn được kha khá, hiếu kì nhìn sang.
– Phu nhân, có chuyện gì thế nhỉ?
Hồng Lăng cất kĩ trâm cài và khuyên tai, nhìn về phía những người đang tụ tập ngày càng nhiều tò mò hỏi.
Mộ Dung Thư lắc đầu.
– Không biết, cũng không còn sớm, chúng ta mua một chút thức ăn và đồ dùng rồi về.
Phía trước ngày càng nhiều người vây quanh cũng biết là chẳng có chuyện gì hay ho, tốt nhất không nên dây vào, nếu không lại bị vạ lây.
Hồng Lăng lớn lên từ tranh đấu bên trong nhà cao cửa rộng, tất nhiên biết điều này, lập tức nắm bàn tay còn lại của tiểu Hiên nhi, ba người định đi đường vòng.
– Phía trước xảy ra chuyện gì thế?
– Là Lưu phu nhân Lưu gia, nàng là người mệnh khổ, vốn là thiên kim tiểu thư đuợc người khác hầu hạ, tay nghề nuôi tằm của nhà mẹ đẻ nàng trấn Thượng Chí không ai sánh được. Ai ngờ cha mẹ nàng ngoài ý muốn rơi xuống nước mà chết, nàng gả cho Lưu thiếu gia đã sớm đính hôn, chưa từng nghĩ Lưu thiếu gia này âm mưu nuốt gọn sản nghiệp nhà mẹ đẻ nàng ta, sau đó dâng mấy phòng tiểu thiếp, ghét bỏ người vợ xấu xí, bỏ vợ còn đuổi ra phủ. Lúc này Lưu thiếu gia mới phong lưu một đêm từ Hoa Lầu ra, nàng ta chặn đường Lưu thiếu gia đòi lại công bằng!
– Công bằng sao mà dễ đòi như vậy. Nghe nói nàng ta không chịu nổi cô đơn, hồng hạnh vượt tường, thông dâm với gã sai vặt trong phủ, bị Lưu thiếu gia bắt quả tang. Bây giờ bị đuổi khỏi nhà, ngay cả kiếm sống cũng rất khó khăn!
– Haiz, nhìn nàng trong ngày thường rất dịu dàng, luôn nhã nhặn lịch sự với mọi người, nhìn sao cũng không phải là người như thế.
– Chuyện này còn không phải Lưu thiếu gia định đoạt? Chúng ta cũng chỉ là một người xem kịch thôi.
Mấy nam tử đi ngang qua nhỏ giọng bàn tán, tuy giọng nói ngầm chứa đựng đáng tiếc, nhưng trên mặt nhưng không có nửa phần đồng tình. Loại chuyện này ở cổ đại nhìn quen lắm rồi, vận mệnh của nữ tử dễ dàng bị người khác thao túng.
Mộ Dung Thư nhíu mày, vốn định tránh xa thị phi, nhưng nàng lại dừng chân. Nàng vốn là người hiện đại, xuyên qua mà đến, xã hội phong kiến này đối xử rất bất công với nữ tử đã khiến nàng bất lực, cũng căm thù đến tận xương tuỷ. Nhưng lại không có cách nào, vì vậy, nàng muốn nhìn một chút nàng kia đến tột cùng là bị người làm hại, hay là trừng phạt đúng tội. Hơn nữa, vừa rồi những người này nói tới cái gì? Nàng kia am hiểu tay nghề nuôi tằm…
– Phu nhân? Sao thế?
Hồng Lăng thấy Mộ Dung Thư thất thần đứng bất động bèn đẩy phu nhân nhà mình một cái, trầm giọng hỏi.
Mộ Dung Thư mở mắt ra, nâng đôi đồng tử sáng như sao, nói với Hồng Lăng:
– Chúng ta đi xem.
Hồng Lăng không có ý kiến gì, kỳ thực nàng nghe xong lời mấy nam nhân kia cũng muốn đi xem xem tình hình nàng kia ra sao.
Trong đám người, mơ hồ có thể nhìn thấy một nữ tử sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu, trên mặt toàn là nước mắt. Nàng đang giang tay ôm lấy chân gã nam tử vẻ mặt không kiên nhẫn.
Sắc mặt nam tử kia có vẻ trắng bệch không tự nhiên, có lẽ là do cố ý, khuôn mặt phổ thông, lúc này khuôn mặt đó lại vô cùng dữ tợn, như căm thù đến tận xương tuỷ trừng mắt nhìn nữ nhân ôm chân mình, tức giận mắng:
– Buông ta ra! Ngươi, đồ đê tiện này! Hiện tại lá gan càng lúc càng lớn, cũng dám ôm lấy ta! Không muốn mạng chó của ngươi nữa sao!