Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - Chương 134
Hiện giờ Thẩm Nhu thay đổi quá nhiều, trước kia là người đẹp nhất nhì chốn kinh thành, lúc này gương mặt già nua, trên mái tóc đen đã thấp thoáng sợi bạc. Vũ Văn Mặc nhìn thấy nàng, đôi mày cau nhẹ.
– Nhu nhi già đi.
Thẩm Nhu xấu hổ để tay xuống, dù nàng cố gắng che đậy cách nào cũng không thể giấu đi dung nhan xấu xí này của mình. Si ngốc nhìn hắn, tự giễu thu hồi ánh mắt, Thẩm Nhu nói bằng giọng vô hạn bi ai.
Nếu là một năm trước ai sẽ nghĩ tới Thẩm Nhị cô nương danh chấn kinh thành sẽ luân lạc tới tình trạng hôm nay? Chưa nói đến khuôn mặt già nua xấu xí, ngay cả khí chất động lòng người trước kia cũng biến thành hèn mọn.
Mộ Dung Thư chầm chậm thu hồi ánh mắt, vẫn chưa vì hành động đó của Thẩm Nhu mà có ý nghĩ khác thường, ngoại trừ có chút chán ghét.
Vũ Văn Mặc đôi mắt trầm ngưng, con ngươi đen chớp động, cau mày dời mắt khỏi Thẩm Nhu, đồng thời mở miệng hỏi:
– Sao ngươi lại quay về?
– Nhu nhi không muốn trải qua cuộc sống lang bạc kỳ hồ, Nhu nhi không cách nào quên được vương gia.
Vốn tâm tình Thẩm Nhu đã lắng xuống, cũng có thể bình tĩnh xử lý tình cảm của nàng dành cho Vũ Văn Mặc, nhưng hôm nay khi một lần nữa nhìn thấy hắn, nàng không cách nào khống chế trái tim cuồng loạn, cho dù biết hiện thời mình căn bản không xứng với hắn, nhưng nàng vẫn suy nghĩ viển vông, chờ mong chỉ một ánh mắt của hắn.
Đôi mày Vũ Văn Mặc càng nhăn hơn, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư, thấy vẻ mặt nàng vẫn bình thường mới ngồi xuống bên nàng, ánh mắt chưa nhìn Thẩm Nhu, nhàn nhạt mở miệng nói:
– Lần này chuyện công chúa Hàm Hương khăng khăng muốn hòa thân với bổn vương là do thủ đoạn của ngươi đi?
Thân hình Thẩm Nhu run lên, cho dù trong lòng biết hắn đã không còn quan tâm đến nàng, nhưng vừa rồi nàng vẫn muốn có được sự quan tâm và ánh mắt của hắn. Nhưng hắn lại tỉ mỉ để ý đến tâm tình Mộ Dung Thư. Nước mắt chực trào ra, nàng cố nén.
– Bản cung cũng không có ý định tiếp tục gạt vương gia, thật là Thẩm Nhu nói với bản cung rằng vương gia là người đáng giá phó thác chung thân, vì vậy bản cung mới muốn gả cho ngươi. Hiện thời Nam Cương đã liên minh cùng Bắc Cương, nếu vương gia không đồng ý hòa thân, như vậy, dân chúng Đại Hoa quốc sẽ bị chiến tranh liên lụy, mà vương gia ngươi sẽ là tội nhân thiên cổ. Nam Dương vương phi bất quá là một nữ nhân, trên đời có biết bao nữ nhân như thế, làm gì Vương gia phải cố chấp tới mức ấy? Sau này ngươi muốn dạng nữ nhân nào mà không có? Bởi sau này vương gia là phu quân của bản cung, ta mới không thể không có lòng tốt nhắc nhở ngươi.
Công chúa Hàm Hương thấy sau khi gặp Vũ Văn Mặc thì Thẩm Nhu như kẻ mất hồn, lập tức tiến lên nói. Nàng thần sắc thản nhiên, cũng vô cùng khẳng định.
Đôi mày như núi của Mộ Dung Thư khẽ nhúc nhích, Nam Cương và Bắc Cương, công chúa Hàm Hương khẳng định…
Thẩm Nhu hai mắt đẫm lệ nhìn Vũ Văn Mặc, môi ông ông, muốn nói điều gì, nhưng lời giải thích đến miệng lại không sao thốt ra được. Trầm mặc một lát, nàng biết không thể tránh, hắn thông minh như vậy, sao lại không nhìn ra tình cảnh hiện thời của nàng?
– Đúng vậy. Là ta. Thế nhưng, vậy thì đã sao? Vương gia là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, cho dù không có công chúa Hàm Hương, tương lai vương gia cũng sẽ có nữ nhân khác.
Công chúa Hàm Hương gả cho Vũ Văn Mặc, như vậy nàng sẽ có cơ hội quay về Vương phủ. Tuy rằng giờ này ngày này nàng đã không còn xinh đẹp như trước, nhưng nàng chỉ cần tận tâm điều dưỡng, sau này chắc chắn khôi phục dung mạo, chỉ có điều… Nàng nhìn về phía Mộ Dung Thư, khuôn mặt nàng ta trắng nõn hồng hào, trong lòng không khỏi đố kỵ.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư bỗng nhiên có chút hối hận, ngày đó nếu nàng can thiệp vào quyết định của Vũ Văn Mặc, như vậy tuyệt đối sẽ không cho Thẩm Nhu có cơ hội trở mình! Quả thật là, không nhổ cỏ tận gốc, gió xuân thổi tới mầm non lại trồi lên. Lúc trước nàng chưa từng nghĩ mình sẽ yêu thương Vũ Văn Mặc, vì hắn ở lại phủ Nam Dương Vương, đương nhiên sẽ không bận tâm nghĩ đến việc Thẩm Nhu sẽ quay lại.
– Cút!
Con ngươi đen của Vũ Văn Mặc phát ra hàn quang lạnh thấu xương, môi mỏng khẽ mở, phun ra cũng là một chữ lạnh như băng này.
Thẩm Nhu hoảng hốt, trong đầu nháy mắt hiện lên nhiều cảnh tượng, một là khi lần đầu nàng nhìn thấy Vũ Văn Mặc, một là khi biết được nhiệm vụ của nàng phải gả cho hắn, còn có rất nhiều rất nhiều, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh vừa rồi hắn phun ra một chữ lạnh như băng kia. Rốt cuộc, trong lòng hắn nàng chẳng là gì!
– Một nam nhân không biết thương hương tiếc ngọc như vậy, quả thật là thế gian ít có! Bất quá bản cung sẽ khiến ngươi hối hận!
Công chúa Hàm Hương nhíu chặt hai hàng lông mày, giọng nói có chút không tốt. Hắn càng không để nàng trong mắt, nàng lại càng muốn gả cho hắn! Cuối cùng có một ngày nàng nhất định sẽ khiến hắn phủ phục dưới váy nàng!
– Mộ Dung Thư, ngươi đừng quá đắc ý kiêu ngạo. Ngày hôm nay của ta chính là ngày mai của ngươi. Cho dù công chúa Hàm Hương không thể hòa thân cùng vương gia đi nữa, cũng sẽ có nữ nhân khác có thể thay thế được vị trí của ngươi! Đến lúc đó, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có thể tiếp tục vững vững vàng vàng làm chính phi Nam Dương Vương của ngươi hay không!
Thẩm Nhu luôn luôn nhìn Vũ Văn Mặc, thấy hắn vẫn không hề liếc mình lấy một cái, nàng mới tự giễu cười lạnh. Nàng dời mắt, lạnh lẽo phẫn hận nhìn về phía Mộ Dung Thư, lời nói ra vừa như cảnh cáo, lại như nguyền rủa.
Nhưng vẻ như nàng ta biết gì đó nên mới nắm chắc như thế.
Nghe Thẩm Nhu nói xong, con ngươi sâu thẳm của Vũ Văn Mặc dần dần lạnh đi.
Mộ Dung Thư nghi hoặc, trong lòng chầm chậm cảm thấy bất an. Nhưng chỉ cần nàng nhận định và kiên trì, tuyệt đối sẽ không vì một câu nói của người khác hay tác động bên ngoài mà suy sụp! Nàng có niềm tin.
Lúc rời đi, tuy rằng cõi lòng tan nát nhưng Thẩm Nhu vẫn không nhịn được quay lại nhìn Vũ Văn Mặc một cái. Nhưng từ đầu tới cuối hắn chưa hề liếc qua nàng. Trong lòng nàng không khỏi cười lạnh: là vì ta trở nên xấu sao?
Nhà kề yên tĩnh trở lại, Hồng Lăng lần nữa rót trà nóng cho hai người.
– Từ lúc trốn khỏi Thẩm gia, Thẩm Nhu liền chạy tới Nam Cương, sau đó trở thành thị nữ của công chúa Hàm Hương. Hôm nay những chuyện này đều do một tay nàng thúc đẩy.
Vũ Văn Mặc nhìn chén trà trong tay, giọng nói vô cùng nặng nề.
Nghe vậy, mi mắt Mộ Dung Thư run lên, cúi đầu nhấp một ngụm nước trà.
– Hoàng Thượng đã hạ chỉ, tuyệt đối sẽ không giao phương pháp cứu trị nạn hạn hán cho Nam Cương, càng sẽ không đồng ý hòa thân với Nam Cương.
Vũ Văn Mặc lại nói tiếp.
Không hòa thân cùng Nam Cương? Đây là kết quả nàng sớm đã nghĩ đến. Nhưng còn có một Bắc Cương! Nếu nàng đoán không sai…
– Sau khi ta và thái tử điện hạ, Hầu gia thương nghị, cuối cùng quyết định dùng biện pháp châm ngòi quan hệ đồng minh của Bắc Cương và Nam Cương. Chỉ giao phương pháp xử lí nạn hạn hán cho Bắc Cương, từ đó khiến Nam Cương hoài nghi, hai nước bất hòa, Đại Hoa quốc sẽ là ngư ông đắc lợi.
Vũ Văn Mặc ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng cúi đầu dùng trà, hắn thấy không rõ thần sắc biến hóa của nàng, đành nhẹ cau mày nói tiếp.
Mộ Dung Thư gật đầu trả lời:
– Đây là biện pháp hay. Lợi dụng Bắc Cương đối phó Nam Cương, mà bản thân Nam Cương Đại Hoa quốc còn không để trong mắt. Nếu so với Bắc Cương thì Nam Cương càng khó giải quyết hơn. Một khi để Nam Cương có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức, nhất định sẽ trở thành họa lớn. Thế nhưng, ta nhưng có chỗ không hiểu, Thẩm Nhu và công chúa Hàm Hương tại sao lại khẳng định, ngươi nhất định sẽ lựa chọn hòa thân?
Đây là nghi ngờ luôn chôn trong lòng nàng từ lúc công chúa Hàm Hương xuất hiện đến lúc rời đi.
Vũ Văn Mặc cầm tay nàng, hắn có vẻ như cũng nghĩ đến dáng vẻ đáng ghét của công chúa Hàm Hương, cười lạnh nói:
– Nam Cương kiêu ngạo cho rằng liên minh với Bắc Cương là có thể uy hiếp Đại Hoa, ép hoàng thượng hạ chỉ đồng ý hòa thân. Nhưng Nam Cương sao biết, Bắc Cương vì cứu dân chúng, quốc gia mình, làm gì còn để ý cùng bọn họ liên minh? Chỉ cần ngày mai có thánh chỉ, nhất định tình huống sẽ xoay chuyển.
– Tốt lắm.
Mộ Dung Thư khóe miệng hơi câu, nới lỏng tâm. Bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì, nói:
– Không nên giao toàn bộ cách giải quyết khô hạn, nạn châu chấu, cách trồng trọt các loại thực vật cho Bắc Cương. Trước tạm giúp bọn họ giải quyết khô hạn, đợi cho khi vừa ngơi tay, họ sẽ gặp phải tình trạng mất mùa, nạn châu chấu, lúc này Bắc Cương cũng sẽ bị chúng ta khống chế.
Chỉ cần nắm quyền chủ động trong tay, ngày sau bọn họ mới không bị uy hiếp.
Nghe lời này của nàng, hai mắt hắn tỏa sáng:
– Thế thì tốt quá! Tạ Nguyên sớm đã có ý tưởng này, nhưng thật không ngờ việc cây nông nghiệp giảm sản lượng cùng nạn châu chấu lại có quan hệ với nhau. Cho dù Bắc Cương tạm thời giải quyết được nạn khô hạn thì thế nào?
Mộ Dung Thư mím môi cười nhạt, đây có tính là sau cơn mưa trời lại sáng không? Liễu rủ hoa cười gặp lại nhau? Một giây trước nàng còn định chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón mọi thử thách, cùng Nam Cương tính toán nợ nần một phen! Giờ khắc này, lại xảy ra biến cố đột ngột. Phương diện này sợ là hắn và Tạ Nguyên, Vũ Văn Hạo tốn không ít thời gian và công sức đi?
Thế nhưng, Bắc Cương sẽ dễ dàng trúng kế như thế sao? Nếu quốc chủ Bắc Cương quốc có ý nghĩ này, như vậy, tất nhiên ông ta sẽ đề nghị một sự bảo đảm. Nhưng trước mắt không phải lúc nghĩ tới những thứ rắc rối này, nàng nhìn Vũ Văn Mặc, chợt phát hiện trên cằm hắn râu ria lởm chởm, theo bản năng vươn tay ra vuốt khẽ:
– Hai ngày nay vì chuyện này mà gia bôn ba vất vả rồi.
Thân hình cường tráng của Vũ Văn Mặc run lên bởi sự đụng chạm của nàng, hắn nắm chặt tay nàng, con ngươi thâm thúy sâu như biển dịu dàng nhìn nàng.
– Điều ta muốn chỉ là nàng có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta.
– Ừm, đêm nay ta tự mình xuống bếp. Cứ cho là phần thưởng đi, được chứ? Gia có muốn ăn hay không?
Trong lòng Mộ Dung Thư mềm nhũn, chỉ cần hắn cùng tiến cùng lui với nàng, như vậy, tất cả vấn đề đều sẽ như chuyện của Nam Cương và Bắc Cương vậy, dễ dàng giải quyết. Thấy hắn bôn ba như thế, nàng không khỏi đau lòng.
Vũ Văn Mặc đảo tròng mắt, tươi cười có chút gian trá nói:
– Thật ra cửu chuyển đại tràng không tệ! (
hình như là món lòng heo mà Thư tỷ chỉnh Mặc ca ở mấy tập đầu thì phải)
Vì cách giờ cơm chiều còn khoảng hơn hai canh giờ, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Vũ Văn Mặc nhuốm đầy vẻ mỏi mệt, Mộ Dung Thư bảo hắn trở về phòng nghỉ ngơi một lát.
Mà lúc này Mộ Dung Lan lại đến. Mộ Dung Nguyệt không đi cùng.
– Sao Ngũ muội không đi cùng Tứ muội?
Mộ Dung Thư nghi hoặc hỏi. Do trải qua khoảng thời gian đen tối kia nên trong kinh thành, Mộ Dung Lan và Mộ Dung Nguyệt cũng chưa quen bạn bè nào thân thiết, vì vậy hai người vẫn như hình với bóng. Giờ Mộ Dung Lan đến một mình, khiến nàng không thể không nghi hoặc.
Mộ Dung Lan vẫn mang thần sắc cao ngạo trước sau như một, vẻ mặt nàng dường như có chút ai oán.
– Ngũ muội ngã bệnh. Hai ngày nay đang dưỡng bệnh.
– Sao lại bị bệnh?
Mộ Dung Thư lập tức hỏi tới. Hai ngày nay thời tiết khá tốt, không tiếp tục trở lạnh, hẳn không phải phong hàn. Có điều lần trước nhìn thấy Mộ Dung Nguyệt, phát hiện sắc mặt muội ấy có chút tái nhợt, vốn tưởng do nghỉ ngơi không tốt.
– Bệnh đã lâu rồi, vẫn luôn dùng thuốc. So với ta Ngũ muội còn thê thảm hơn. Tuy rằng cùng lưu lạc thanh lâu, nhưng ta nhờ vào lớn tuổi hơn, biết chút cầm kỳ thư họa nên trở thành hoa khôi, có thể lựa chọn nam nhân mình muốn tiếp. Nhưng Ngũ muội lại không thể. Có một đêm thanh lâu quá nhiều khách, một đêm muội ấy tiếp sáu gã đàn ông, ngày hôm sau thì bệnh nằm trên giường. Vốn nghĩ rằng chỉ là phong hàn, hoặc do quá mệt mỏi. Kết quả mấy hôm trước, Hoa đại phu bắt mạch xong mới biết Lục muội nhiễm bệnh hoa liễu.
Lúc trả lời Mộ Dung Lan luôn cúi đầu, giọng nói trong trẻo lạnh lùng khẽ run lên.
Bệnh hoa liễu? Mộ Dung Thư hoảng hốt. Bệnh hoa liễu là bệnh lây qua đường sinh dục.
– Hoa đại phu nói thế nào?
Mộ Dung Lan lắc đầu:
– Nam nữ thụ thụ bất thân, Ngũ muội là nữ tử chưa chồng, cho dù có từng sa vào kiếp phong trần đi nữa nhưng hôm nay muội ấy là tiểu thư phủ tướng quân, quyết không thể bỏ quần áo ra cho Hoa đại phu khám được. Ngũ muội cũng không muốn nghe những lời gièm pha cười nhạo nữa, đành để Hoa đại phu hốt thuốc suông.
Nghe nói, Mộ Dung Thư cau chặt mi. Riêng điểm này ở cổ đại thật quá bất tiện, không có đại phu chuyên về phụ khoa đã đành, mà bình thường phụ nữ vì không muốn người khác biết mình mắc bệnh phụ khoa, thà giấu giếm chờ chết cũng quyết không khám chữa gì!
– Muội có nhìn qua không?
Nàng là nữ nhân, vì vậy khi xem sách thuốc cũng hiểu được vài thứ.
Sắc mặt Mộ Dung Lan đỏ bừng, ngần ngại gật đầu.
– Có phải chỗ đó xuất hiện các nốt mụn nhỏ như hạt cơm, nổi hạch, chảy máu, tiết dịch rất hôi? Ngũ muội có cảm giác đau ở vùng bụng dưới? (
Tra GG ca ca đó, đại khái thôi à, nghe ghê chết đi được)
Mộ Dung Thư lại hỏi tiếp. Kỳ thực nàng cũng không biết bệnh lây qua đường sinh dục là như thế nào, nhưng mà trong một quyển sách thuốc đã từng ghi lại.
– Đúng vậy. Ngũ muội thường xuyên bị đau ở vùng bụng, vùng xương sống thắt lưng. Thêm nữa là cảm thấy ngứa, đôi khi có mùi rất khó chịu, không có triệu chứng khác. Bệnh này lúc tốt lúc xấu, Ngũ muội bị hành hạ rất đau đớn.
Mộ Dung Lan khó khăn nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu chỉ có những biểu hiện như thế có lẽ chỉ là viêm phụ khoa thông thường, nhưng đại phu ở thời đại này đều cho rằng những nữ tử có triệu chứng này là mắc bệnh hoa liễu. Vừa định bảo Hồng Lăng chuẩn bị giấy bút, nàng viết mấy phương thuốc cho Mộ Dung Nguyệt dùng trước, Mộ Dung Lan đã mở miệng nói:
– Nghe nói Triệu ngũ công tử tinh thông y thuật, vương phi và Triệu ngũ công tử là chỗ quen biết. Chờ Triệu ngũ công tử đến kinh thành, có thể làm phiền hắn bắt mạch cho Ngũ muội không?
Ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Thư nhìn về phía Mộ Dung Lan. Thì ra mục đích Mộ Dung Lan tới gặp nàng cũng không phải là vì Mộ Dung Nguyệt, mà là vì Triệu Sơ. Từ lần trước nàng đã khá nghi hoặc đối với thái độ của Mộ Dung Lan, nhưng cũng không nghĩ sâu hơn, nhưng hôm nay hành động này lại vừa vặn nói rõ ý tưởng của nàng ta.
Có vẻ như đã nhận ra ánh mắt Mộ Dung Thư, Mộ Dung Lan hơi né tránh, quay đầu đi chỗ khác, tự cười nhạo nói:
– Triệu ngũ công tử thân phận tôn quý, sao có thể hạ mình bắt mạch cho Ngũ muội? Là ta suy nghĩ viển vông rồi.
Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt sắc bén, quay đầu dặn Hồng Lăng chuẩn bị giấy mực. Tiếp đó xoay lại nhìn về phía Mộ Dung Lan, cũng không tính vạch trần tâm tư cô gái này. Tuy nàng cùng Triệu Sơ có quen biết, nhưng tuyệt đối không để hắn đích thân đến phủ tướng quân tự mình bắt mạch cho Mộ Dung Nguyệt. Đơn giản là suy nghĩ của Mộ Dung Lan Tâm không trong sáng, hơn nữa nếu việc này bị lộ ra ngoài sẽ tổn hại thanh danh Triệu Sơ! Vả lại, Mộ Dung Nguyệt không thể chờ, bệnh viêm phụ khoa phải nhanh chóng trị liệu.
– Trong thời gian này ta hay xem sách thuốc, biết được bệnh trạng của Ngũ muội. Trước tiên ta viết phương thuốc cho Ngũ muội điều dưỡng, nếu không có hiệu quả, bảo Ngũ muội không thể tiếp tục chịu đựng, để Hoa đại phu cẩn thận khám và điều tri đàng hoàng.
Mộ Dung Thư vừa viết phương thuốc vừa dặn dò.
Vẻ mặt Mộ Dung Lan có chút hoảng hốt, hờ hững trả lời:
– Vâng.
Trên trán vẫn mang theo nhàn nhạt đau thương, còn có thất vọng.
Mộ Dung Thư xem như không thấy, để Hồng Lăng đem phương thuốc giao cho Mộ Dung Lan. Mộ Dung Lan cầm rồi nói phải trở về chăm sóc Mộ Dung Nguyệt nên cáo từ. Mộ Dung Thư dặn dò nàng để ý Mộ Dung Nguyệt cẩn thận rồi bảo Hồng Lăng đưa nàng xuất phủ.
Một lúc lâu sau, Mộ Dung Thư bắt tay vào chuẩn bị, tự mình xuống bếp.
Chờ nàng làm xong trở lại phòng đã nhìn thấy hai khuôn mặt nghệt ra chờ đợi, nhất thời nhịn không được cười nói:
– Xem hai người nôn nóng kìa!
– Mẫu thân, Hiên nhi đã sớm đói bụng. Phụ thân nói hôm nay ăn trễ là do mẫu thân tự mình xuống bếp, bụng Hiên nhi càng đói hơn.
Tiểu Hiên nhi hếch khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu với ngũ quan tinh xảo hoàn mĩ, ngọt ngào ngây thơ nói.
– Ừ ừ, hiện tại có thể ăn.
Mộ Dung Thư nhẹ xoa tóc của hắn, cười nói. Nàng lại nhìn Vũ Văn Mặc, hắn đã rửa mặt chải đầu qua, trên mặt đã không còn râu ria, nhìn qua so với vừa rồi có tinh thần hơn rất nhiều.
Vũ Văn Mặc đối diện với ánh mắt nàng, nhất thời đôi mắt mềm đi tựa như nước:
– Tâm tình của ta và Hiên nhi giống nhau.
Sau khi ăn cơm tối xong, hai người đến hoa viên tản bộ, ở trong đình uống chút rượu, có chút say nên chuẩn bị quay về Mai viên.
Thế nhưng, đến trước cửa Mai viên lại nhìn thấy Mã hộ vệ và Tạ Nguyên.
Khi Tạ Nguyên nhìn thấy Mộ Dung Thư, trong đôi mắt đào hoa bỗng trở nên có chút phức tạp, nhưng hắn cực nhanh che giấu không để nàng phát hiện. Hắn đi lên phía trước nói với Vũ Văn Mặc:
– Hoàng Thượng triệu kiến ngươi.
Nghe vậy, tươi cười trên khóe miệng Vũ Văn Mặc biến mất, con ngươi đen nháy mắt trở nên sâu thẳm, hắn lập tức nhìn Mộ Dung Thư bên cạnh, nói:
– Thư nhi, nàng ngủ trước đi, ta cùng với Hầu gia tiến cung, chờ xử lí xong sẽ trở về.
Mộ Dung Thư cười nhẹ, gật gật đầu:
– Được. Hai người đi đường cẩn thận.
Sau khi Tạ Nguyên và Vũ Văn Mặc rời đi, Mộ Dung Thư vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng, môi mím chặt.
– Lúc này Hoàng Thượng triệu kiến vương gia là có chuyện gì đây?
Sau lưng nàng, Hồng Lăng nhỏ giọng nêu ra nghi vấn.
Mộ Dung Thư sắc mặt trầm tĩnh. Lúc này đã vào đêm, Tạ Nguyên tự mình đến tìm Vũ Văn Mặc cùng nhau vào cung, nhất định sự tình không đơn giản. Nỗi bất an mơ hồ chôn kín trong lòng nàng lại dấy lên mạnh mẽ, không khỏi cau mày lại.
– Thế nhưng, cho dù có chuyện gì, vương gia và Hầu gia đều sẽ giải quyết được.
Hồng Lăng còn nói thêm.
Đúng vậy, Vũ Văn Mặc liên thủ cùng Tạ Nguyên, có chuyện gì mà hai người đó không thể giải quyết chứ?
– Về thôi.
– Vâng.
– Hồng Lăng, ngày mai điều Xuân Liễu đến viện khác đi.
Mộ Dung Thư dặn. Xuân Liễu không phải người yên phận, tiếp tục giữ lại Mai viên thế nào cũng sẽ va chạm Vũ Văn Hạo.
Hồng Lăng lập tức đáp:
– Vâng, đã nhiều ngày nha đầu Xuân Liễu kia thật là càng không an phận. Không chỉ có va chạm thái tử điện hạ, hai ngày này làm việc cũng không tập trung, điều đến viện khác cũng thế thôi ạ. Nô tì đã nói với quản gia, gọi người môi giới đến bán nàng đi.
– Mấy nha đầu mới mua về này thật không bằng một góc Thanh Bình, Vân Mai.
Mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau Vũ Văn Mặc cũng chưa trở về.
Mặc dù có chút lo lắng, nhưng Mộ Dung Thư cũng không thể làm gì, chỉ có thể tĩnh tâm ở trong phòng đọc sách, nhưng không biết vì sao, sự trấn định ngày thường nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo trong hôm nay lại không có tác dụng, trong lòng luôn cảm thấy bất an.Thẳng đến khi Hồng Lăng sắc mặt kinh hoảng lo lắng vào phòng.
Nàng ngẩng đầu về phía Hồng Lăng, thấy nàng thở hổn hển, trên đầu còn chảy mồ hôi, lập tức nhướng mày. Bình thường Hồng Lăng vô cùng trầm ổn, rất hiếm khi kích động lo lắng như thế, hôm nay là thế nào?
Hồng Lăng nhìn Mộ Dung Thư, muốn nói lại thôi, đợi nhịp thở ổn định mới lên tiếng:
– Vương phi, xảy ra việc lớn rồi. Hoàng thượng hạ chỉ, công chúa Chiêu Hoa của Bắc Cương hòa thân cùng vương gia. Công chúa Chiêu Hoa và ngài cùng là vương phi. Hơn nữa hoàng thượng còn nói, xây phủ đệ mới ở phía nam làm phủ đệ tân hôn cho vương gia và công chúa. Sau tân hôn, công chúa Chiêu Hoa cũng sẽ không ở trong phủ Nam Dương Vương.
Quyển sách trên tay Mộ Dung Thư đột nhiên rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, Vũ Văn Mặc đã phong trần mệt mỏi vào phòng.
– Nhu nhi già đi.
Thẩm Nhu xấu hổ để tay xuống, dù nàng cố gắng che đậy cách nào cũng không thể giấu đi dung nhan xấu xí này của mình. Si ngốc nhìn hắn, tự giễu thu hồi ánh mắt, Thẩm Nhu nói bằng giọng vô hạn bi ai.
Nếu là một năm trước ai sẽ nghĩ tới Thẩm Nhị cô nương danh chấn kinh thành sẽ luân lạc tới tình trạng hôm nay? Chưa nói đến khuôn mặt già nua xấu xí, ngay cả khí chất động lòng người trước kia cũng biến thành hèn mọn.
Mộ Dung Thư chầm chậm thu hồi ánh mắt, vẫn chưa vì hành động đó của Thẩm Nhu mà có ý nghĩ khác thường, ngoại trừ có chút chán ghét.
Vũ Văn Mặc đôi mắt trầm ngưng, con ngươi đen chớp động, cau mày dời mắt khỏi Thẩm Nhu, đồng thời mở miệng hỏi:
– Sao ngươi lại quay về?
– Nhu nhi không muốn trải qua cuộc sống lang bạc kỳ hồ, Nhu nhi không cách nào quên được vương gia.
Vốn tâm tình Thẩm Nhu đã lắng xuống, cũng có thể bình tĩnh xử lý tình cảm của nàng dành cho Vũ Văn Mặc, nhưng hôm nay khi một lần nữa nhìn thấy hắn, nàng không cách nào khống chế trái tim cuồng loạn, cho dù biết hiện thời mình căn bản không xứng với hắn, nhưng nàng vẫn suy nghĩ viển vông, chờ mong chỉ một ánh mắt của hắn.
Đôi mày Vũ Văn Mặc càng nhăn hơn, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư, thấy vẻ mặt nàng vẫn bình thường mới ngồi xuống bên nàng, ánh mắt chưa nhìn Thẩm Nhu, nhàn nhạt mở miệng nói:
– Lần này chuyện công chúa Hàm Hương khăng khăng muốn hòa thân với bổn vương là do thủ đoạn của ngươi đi?
Thân hình Thẩm Nhu run lên, cho dù trong lòng biết hắn đã không còn quan tâm đến nàng, nhưng vừa rồi nàng vẫn muốn có được sự quan tâm và ánh mắt của hắn. Nhưng hắn lại tỉ mỉ để ý đến tâm tình Mộ Dung Thư. Nước mắt chực trào ra, nàng cố nén.
– Bản cung cũng không có ý định tiếp tục gạt vương gia, thật là Thẩm Nhu nói với bản cung rằng vương gia là người đáng giá phó thác chung thân, vì vậy bản cung mới muốn gả cho ngươi. Hiện thời Nam Cương đã liên minh cùng Bắc Cương, nếu vương gia không đồng ý hòa thân, như vậy, dân chúng Đại Hoa quốc sẽ bị chiến tranh liên lụy, mà vương gia ngươi sẽ là tội nhân thiên cổ. Nam Dương vương phi bất quá là một nữ nhân, trên đời có biết bao nữ nhân như thế, làm gì Vương gia phải cố chấp tới mức ấy? Sau này ngươi muốn dạng nữ nhân nào mà không có? Bởi sau này vương gia là phu quân của bản cung, ta mới không thể không có lòng tốt nhắc nhở ngươi.
Công chúa Hàm Hương thấy sau khi gặp Vũ Văn Mặc thì Thẩm Nhu như kẻ mất hồn, lập tức tiến lên nói. Nàng thần sắc thản nhiên, cũng vô cùng khẳng định.
Đôi mày như núi của Mộ Dung Thư khẽ nhúc nhích, Nam Cương và Bắc Cương, công chúa Hàm Hương khẳng định…
Thẩm Nhu hai mắt đẫm lệ nhìn Vũ Văn Mặc, môi ông ông, muốn nói điều gì, nhưng lời giải thích đến miệng lại không sao thốt ra được. Trầm mặc một lát, nàng biết không thể tránh, hắn thông minh như vậy, sao lại không nhìn ra tình cảnh hiện thời của nàng?
– Đúng vậy. Là ta. Thế nhưng, vậy thì đã sao? Vương gia là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, cho dù không có công chúa Hàm Hương, tương lai vương gia cũng sẽ có nữ nhân khác.
Công chúa Hàm Hương gả cho Vũ Văn Mặc, như vậy nàng sẽ có cơ hội quay về Vương phủ. Tuy rằng giờ này ngày này nàng đã không còn xinh đẹp như trước, nhưng nàng chỉ cần tận tâm điều dưỡng, sau này chắc chắn khôi phục dung mạo, chỉ có điều… Nàng nhìn về phía Mộ Dung Thư, khuôn mặt nàng ta trắng nõn hồng hào, trong lòng không khỏi đố kỵ.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư bỗng nhiên có chút hối hận, ngày đó nếu nàng can thiệp vào quyết định của Vũ Văn Mặc, như vậy tuyệt đối sẽ không cho Thẩm Nhu có cơ hội trở mình! Quả thật là, không nhổ cỏ tận gốc, gió xuân thổi tới mầm non lại trồi lên. Lúc trước nàng chưa từng nghĩ mình sẽ yêu thương Vũ Văn Mặc, vì hắn ở lại phủ Nam Dương Vương, đương nhiên sẽ không bận tâm nghĩ đến việc Thẩm Nhu sẽ quay lại.
– Cút!
Con ngươi đen của Vũ Văn Mặc phát ra hàn quang lạnh thấu xương, môi mỏng khẽ mở, phun ra cũng là một chữ lạnh như băng này.
Thẩm Nhu hoảng hốt, trong đầu nháy mắt hiện lên nhiều cảnh tượng, một là khi lần đầu nàng nhìn thấy Vũ Văn Mặc, một là khi biết được nhiệm vụ của nàng phải gả cho hắn, còn có rất nhiều rất nhiều, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh vừa rồi hắn phun ra một chữ lạnh như băng kia. Rốt cuộc, trong lòng hắn nàng chẳng là gì!
– Một nam nhân không biết thương hương tiếc ngọc như vậy, quả thật là thế gian ít có! Bất quá bản cung sẽ khiến ngươi hối hận!
Công chúa Hàm Hương nhíu chặt hai hàng lông mày, giọng nói có chút không tốt. Hắn càng không để nàng trong mắt, nàng lại càng muốn gả cho hắn! Cuối cùng có một ngày nàng nhất định sẽ khiến hắn phủ phục dưới váy nàng!
– Mộ Dung Thư, ngươi đừng quá đắc ý kiêu ngạo. Ngày hôm nay của ta chính là ngày mai của ngươi. Cho dù công chúa Hàm Hương không thể hòa thân cùng vương gia đi nữa, cũng sẽ có nữ nhân khác có thể thay thế được vị trí của ngươi! Đến lúc đó, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có thể tiếp tục vững vững vàng vàng làm chính phi Nam Dương Vương của ngươi hay không!
Thẩm Nhu luôn luôn nhìn Vũ Văn Mặc, thấy hắn vẫn không hề liếc mình lấy một cái, nàng mới tự giễu cười lạnh. Nàng dời mắt, lạnh lẽo phẫn hận nhìn về phía Mộ Dung Thư, lời nói ra vừa như cảnh cáo, lại như nguyền rủa.
Nhưng vẻ như nàng ta biết gì đó nên mới nắm chắc như thế.
Nghe Thẩm Nhu nói xong, con ngươi sâu thẳm của Vũ Văn Mặc dần dần lạnh đi.
Mộ Dung Thư nghi hoặc, trong lòng chầm chậm cảm thấy bất an. Nhưng chỉ cần nàng nhận định và kiên trì, tuyệt đối sẽ không vì một câu nói của người khác hay tác động bên ngoài mà suy sụp! Nàng có niềm tin.
Lúc rời đi, tuy rằng cõi lòng tan nát nhưng Thẩm Nhu vẫn không nhịn được quay lại nhìn Vũ Văn Mặc một cái. Nhưng từ đầu tới cuối hắn chưa hề liếc qua nàng. Trong lòng nàng không khỏi cười lạnh: là vì ta trở nên xấu sao?
Nhà kề yên tĩnh trở lại, Hồng Lăng lần nữa rót trà nóng cho hai người.
– Từ lúc trốn khỏi Thẩm gia, Thẩm Nhu liền chạy tới Nam Cương, sau đó trở thành thị nữ của công chúa Hàm Hương. Hôm nay những chuyện này đều do một tay nàng thúc đẩy.
Vũ Văn Mặc nhìn chén trà trong tay, giọng nói vô cùng nặng nề.
Nghe vậy, mi mắt Mộ Dung Thư run lên, cúi đầu nhấp một ngụm nước trà.
– Hoàng Thượng đã hạ chỉ, tuyệt đối sẽ không giao phương pháp cứu trị nạn hạn hán cho Nam Cương, càng sẽ không đồng ý hòa thân với Nam Cương.
Vũ Văn Mặc lại nói tiếp.
Không hòa thân cùng Nam Cương? Đây là kết quả nàng sớm đã nghĩ đến. Nhưng còn có một Bắc Cương! Nếu nàng đoán không sai…
– Sau khi ta và thái tử điện hạ, Hầu gia thương nghị, cuối cùng quyết định dùng biện pháp châm ngòi quan hệ đồng minh của Bắc Cương và Nam Cương. Chỉ giao phương pháp xử lí nạn hạn hán cho Bắc Cương, từ đó khiến Nam Cương hoài nghi, hai nước bất hòa, Đại Hoa quốc sẽ là ngư ông đắc lợi.
Vũ Văn Mặc ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng cúi đầu dùng trà, hắn thấy không rõ thần sắc biến hóa của nàng, đành nhẹ cau mày nói tiếp.
Mộ Dung Thư gật đầu trả lời:
– Đây là biện pháp hay. Lợi dụng Bắc Cương đối phó Nam Cương, mà bản thân Nam Cương Đại Hoa quốc còn không để trong mắt. Nếu so với Bắc Cương thì Nam Cương càng khó giải quyết hơn. Một khi để Nam Cương có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức, nhất định sẽ trở thành họa lớn. Thế nhưng, ta nhưng có chỗ không hiểu, Thẩm Nhu và công chúa Hàm Hương tại sao lại khẳng định, ngươi nhất định sẽ lựa chọn hòa thân?
Đây là nghi ngờ luôn chôn trong lòng nàng từ lúc công chúa Hàm Hương xuất hiện đến lúc rời đi.
Vũ Văn Mặc cầm tay nàng, hắn có vẻ như cũng nghĩ đến dáng vẻ đáng ghét của công chúa Hàm Hương, cười lạnh nói:
– Nam Cương kiêu ngạo cho rằng liên minh với Bắc Cương là có thể uy hiếp Đại Hoa, ép hoàng thượng hạ chỉ đồng ý hòa thân. Nhưng Nam Cương sao biết, Bắc Cương vì cứu dân chúng, quốc gia mình, làm gì còn để ý cùng bọn họ liên minh? Chỉ cần ngày mai có thánh chỉ, nhất định tình huống sẽ xoay chuyển.
– Tốt lắm.
Mộ Dung Thư khóe miệng hơi câu, nới lỏng tâm. Bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì, nói:
– Không nên giao toàn bộ cách giải quyết khô hạn, nạn châu chấu, cách trồng trọt các loại thực vật cho Bắc Cương. Trước tạm giúp bọn họ giải quyết khô hạn, đợi cho khi vừa ngơi tay, họ sẽ gặp phải tình trạng mất mùa, nạn châu chấu, lúc này Bắc Cương cũng sẽ bị chúng ta khống chế.
Chỉ cần nắm quyền chủ động trong tay, ngày sau bọn họ mới không bị uy hiếp.
Nghe lời này của nàng, hai mắt hắn tỏa sáng:
– Thế thì tốt quá! Tạ Nguyên sớm đã có ý tưởng này, nhưng thật không ngờ việc cây nông nghiệp giảm sản lượng cùng nạn châu chấu lại có quan hệ với nhau. Cho dù Bắc Cương tạm thời giải quyết được nạn khô hạn thì thế nào?
Mộ Dung Thư mím môi cười nhạt, đây có tính là sau cơn mưa trời lại sáng không? Liễu rủ hoa cười gặp lại nhau? Một giây trước nàng còn định chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón mọi thử thách, cùng Nam Cương tính toán nợ nần một phen! Giờ khắc này, lại xảy ra biến cố đột ngột. Phương diện này sợ là hắn và Tạ Nguyên, Vũ Văn Hạo tốn không ít thời gian và công sức đi?
Thế nhưng, Bắc Cương sẽ dễ dàng trúng kế như thế sao? Nếu quốc chủ Bắc Cương quốc có ý nghĩ này, như vậy, tất nhiên ông ta sẽ đề nghị một sự bảo đảm. Nhưng trước mắt không phải lúc nghĩ tới những thứ rắc rối này, nàng nhìn Vũ Văn Mặc, chợt phát hiện trên cằm hắn râu ria lởm chởm, theo bản năng vươn tay ra vuốt khẽ:
– Hai ngày nay vì chuyện này mà gia bôn ba vất vả rồi.
Thân hình cường tráng của Vũ Văn Mặc run lên bởi sự đụng chạm của nàng, hắn nắm chặt tay nàng, con ngươi thâm thúy sâu như biển dịu dàng nhìn nàng.
– Điều ta muốn chỉ là nàng có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta.
– Ừm, đêm nay ta tự mình xuống bếp. Cứ cho là phần thưởng đi, được chứ? Gia có muốn ăn hay không?
Trong lòng Mộ Dung Thư mềm nhũn, chỉ cần hắn cùng tiến cùng lui với nàng, như vậy, tất cả vấn đề đều sẽ như chuyện của Nam Cương và Bắc Cương vậy, dễ dàng giải quyết. Thấy hắn bôn ba như thế, nàng không khỏi đau lòng.
Vũ Văn Mặc đảo tròng mắt, tươi cười có chút gian trá nói:
– Thật ra cửu chuyển đại tràng không tệ! (
hình như là món lòng heo mà Thư tỷ chỉnh Mặc ca ở mấy tập đầu thì phải)
Vì cách giờ cơm chiều còn khoảng hơn hai canh giờ, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Vũ Văn Mặc nhuốm đầy vẻ mỏi mệt, Mộ Dung Thư bảo hắn trở về phòng nghỉ ngơi một lát.
Mà lúc này Mộ Dung Lan lại đến. Mộ Dung Nguyệt không đi cùng.
– Sao Ngũ muội không đi cùng Tứ muội?
Mộ Dung Thư nghi hoặc hỏi. Do trải qua khoảng thời gian đen tối kia nên trong kinh thành, Mộ Dung Lan và Mộ Dung Nguyệt cũng chưa quen bạn bè nào thân thiết, vì vậy hai người vẫn như hình với bóng. Giờ Mộ Dung Lan đến một mình, khiến nàng không thể không nghi hoặc.
Mộ Dung Lan vẫn mang thần sắc cao ngạo trước sau như một, vẻ mặt nàng dường như có chút ai oán.
– Ngũ muội ngã bệnh. Hai ngày nay đang dưỡng bệnh.
– Sao lại bị bệnh?
Mộ Dung Thư lập tức hỏi tới. Hai ngày nay thời tiết khá tốt, không tiếp tục trở lạnh, hẳn không phải phong hàn. Có điều lần trước nhìn thấy Mộ Dung Nguyệt, phát hiện sắc mặt muội ấy có chút tái nhợt, vốn tưởng do nghỉ ngơi không tốt.
– Bệnh đã lâu rồi, vẫn luôn dùng thuốc. So với ta Ngũ muội còn thê thảm hơn. Tuy rằng cùng lưu lạc thanh lâu, nhưng ta nhờ vào lớn tuổi hơn, biết chút cầm kỳ thư họa nên trở thành hoa khôi, có thể lựa chọn nam nhân mình muốn tiếp. Nhưng Ngũ muội lại không thể. Có một đêm thanh lâu quá nhiều khách, một đêm muội ấy tiếp sáu gã đàn ông, ngày hôm sau thì bệnh nằm trên giường. Vốn nghĩ rằng chỉ là phong hàn, hoặc do quá mệt mỏi. Kết quả mấy hôm trước, Hoa đại phu bắt mạch xong mới biết Lục muội nhiễm bệnh hoa liễu.
Lúc trả lời Mộ Dung Lan luôn cúi đầu, giọng nói trong trẻo lạnh lùng khẽ run lên.
Bệnh hoa liễu? Mộ Dung Thư hoảng hốt. Bệnh hoa liễu là bệnh lây qua đường sinh dục.
– Hoa đại phu nói thế nào?
Mộ Dung Lan lắc đầu:
– Nam nữ thụ thụ bất thân, Ngũ muội là nữ tử chưa chồng, cho dù có từng sa vào kiếp phong trần đi nữa nhưng hôm nay muội ấy là tiểu thư phủ tướng quân, quyết không thể bỏ quần áo ra cho Hoa đại phu khám được. Ngũ muội cũng không muốn nghe những lời gièm pha cười nhạo nữa, đành để Hoa đại phu hốt thuốc suông.
Nghe nói, Mộ Dung Thư cau chặt mi. Riêng điểm này ở cổ đại thật quá bất tiện, không có đại phu chuyên về phụ khoa đã đành, mà bình thường phụ nữ vì không muốn người khác biết mình mắc bệnh phụ khoa, thà giấu giếm chờ chết cũng quyết không khám chữa gì!
– Muội có nhìn qua không?
Nàng là nữ nhân, vì vậy khi xem sách thuốc cũng hiểu được vài thứ.
Sắc mặt Mộ Dung Lan đỏ bừng, ngần ngại gật đầu.
– Có phải chỗ đó xuất hiện các nốt mụn nhỏ như hạt cơm, nổi hạch, chảy máu, tiết dịch rất hôi? Ngũ muội có cảm giác đau ở vùng bụng dưới? (
Tra GG ca ca đó, đại khái thôi à, nghe ghê chết đi được)
Mộ Dung Thư lại hỏi tiếp. Kỳ thực nàng cũng không biết bệnh lây qua đường sinh dục là như thế nào, nhưng mà trong một quyển sách thuốc đã từng ghi lại.
– Đúng vậy. Ngũ muội thường xuyên bị đau ở vùng bụng, vùng xương sống thắt lưng. Thêm nữa là cảm thấy ngứa, đôi khi có mùi rất khó chịu, không có triệu chứng khác. Bệnh này lúc tốt lúc xấu, Ngũ muội bị hành hạ rất đau đớn.
Mộ Dung Lan khó khăn nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu chỉ có những biểu hiện như thế có lẽ chỉ là viêm phụ khoa thông thường, nhưng đại phu ở thời đại này đều cho rằng những nữ tử có triệu chứng này là mắc bệnh hoa liễu. Vừa định bảo Hồng Lăng chuẩn bị giấy bút, nàng viết mấy phương thuốc cho Mộ Dung Nguyệt dùng trước, Mộ Dung Lan đã mở miệng nói:
– Nghe nói Triệu ngũ công tử tinh thông y thuật, vương phi và Triệu ngũ công tử là chỗ quen biết. Chờ Triệu ngũ công tử đến kinh thành, có thể làm phiền hắn bắt mạch cho Ngũ muội không?
Ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Thư nhìn về phía Mộ Dung Lan. Thì ra mục đích Mộ Dung Lan tới gặp nàng cũng không phải là vì Mộ Dung Nguyệt, mà là vì Triệu Sơ. Từ lần trước nàng đã khá nghi hoặc đối với thái độ của Mộ Dung Lan, nhưng cũng không nghĩ sâu hơn, nhưng hôm nay hành động này lại vừa vặn nói rõ ý tưởng của nàng ta.
Có vẻ như đã nhận ra ánh mắt Mộ Dung Thư, Mộ Dung Lan hơi né tránh, quay đầu đi chỗ khác, tự cười nhạo nói:
– Triệu ngũ công tử thân phận tôn quý, sao có thể hạ mình bắt mạch cho Ngũ muội? Là ta suy nghĩ viển vông rồi.
Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt sắc bén, quay đầu dặn Hồng Lăng chuẩn bị giấy mực. Tiếp đó xoay lại nhìn về phía Mộ Dung Lan, cũng không tính vạch trần tâm tư cô gái này. Tuy nàng cùng Triệu Sơ có quen biết, nhưng tuyệt đối không để hắn đích thân đến phủ tướng quân tự mình bắt mạch cho Mộ Dung Nguyệt. Đơn giản là suy nghĩ của Mộ Dung Lan Tâm không trong sáng, hơn nữa nếu việc này bị lộ ra ngoài sẽ tổn hại thanh danh Triệu Sơ! Vả lại, Mộ Dung Nguyệt không thể chờ, bệnh viêm phụ khoa phải nhanh chóng trị liệu.
– Trong thời gian này ta hay xem sách thuốc, biết được bệnh trạng của Ngũ muội. Trước tiên ta viết phương thuốc cho Ngũ muội điều dưỡng, nếu không có hiệu quả, bảo Ngũ muội không thể tiếp tục chịu đựng, để Hoa đại phu cẩn thận khám và điều tri đàng hoàng.
Mộ Dung Thư vừa viết phương thuốc vừa dặn dò.
Vẻ mặt Mộ Dung Lan có chút hoảng hốt, hờ hững trả lời:
– Vâng.
Trên trán vẫn mang theo nhàn nhạt đau thương, còn có thất vọng.
Mộ Dung Thư xem như không thấy, để Hồng Lăng đem phương thuốc giao cho Mộ Dung Lan. Mộ Dung Lan cầm rồi nói phải trở về chăm sóc Mộ Dung Nguyệt nên cáo từ. Mộ Dung Thư dặn dò nàng để ý Mộ Dung Nguyệt cẩn thận rồi bảo Hồng Lăng đưa nàng xuất phủ.
Một lúc lâu sau, Mộ Dung Thư bắt tay vào chuẩn bị, tự mình xuống bếp.
Chờ nàng làm xong trở lại phòng đã nhìn thấy hai khuôn mặt nghệt ra chờ đợi, nhất thời nhịn không được cười nói:
– Xem hai người nôn nóng kìa!
– Mẫu thân, Hiên nhi đã sớm đói bụng. Phụ thân nói hôm nay ăn trễ là do mẫu thân tự mình xuống bếp, bụng Hiên nhi càng đói hơn.
Tiểu Hiên nhi hếch khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu với ngũ quan tinh xảo hoàn mĩ, ngọt ngào ngây thơ nói.
– Ừ ừ, hiện tại có thể ăn.
Mộ Dung Thư nhẹ xoa tóc của hắn, cười nói. Nàng lại nhìn Vũ Văn Mặc, hắn đã rửa mặt chải đầu qua, trên mặt đã không còn râu ria, nhìn qua so với vừa rồi có tinh thần hơn rất nhiều.
Vũ Văn Mặc đối diện với ánh mắt nàng, nhất thời đôi mắt mềm đi tựa như nước:
– Tâm tình của ta và Hiên nhi giống nhau.
Sau khi ăn cơm tối xong, hai người đến hoa viên tản bộ, ở trong đình uống chút rượu, có chút say nên chuẩn bị quay về Mai viên.
Thế nhưng, đến trước cửa Mai viên lại nhìn thấy Mã hộ vệ và Tạ Nguyên.
Khi Tạ Nguyên nhìn thấy Mộ Dung Thư, trong đôi mắt đào hoa bỗng trở nên có chút phức tạp, nhưng hắn cực nhanh che giấu không để nàng phát hiện. Hắn đi lên phía trước nói với Vũ Văn Mặc:
– Hoàng Thượng triệu kiến ngươi.
Nghe vậy, tươi cười trên khóe miệng Vũ Văn Mặc biến mất, con ngươi đen nháy mắt trở nên sâu thẳm, hắn lập tức nhìn Mộ Dung Thư bên cạnh, nói:
– Thư nhi, nàng ngủ trước đi, ta cùng với Hầu gia tiến cung, chờ xử lí xong sẽ trở về.
Mộ Dung Thư cười nhẹ, gật gật đầu:
– Được. Hai người đi đường cẩn thận.
Sau khi Tạ Nguyên và Vũ Văn Mặc rời đi, Mộ Dung Thư vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng, môi mím chặt.
– Lúc này Hoàng Thượng triệu kiến vương gia là có chuyện gì đây?
Sau lưng nàng, Hồng Lăng nhỏ giọng nêu ra nghi vấn.
Mộ Dung Thư sắc mặt trầm tĩnh. Lúc này đã vào đêm, Tạ Nguyên tự mình đến tìm Vũ Văn Mặc cùng nhau vào cung, nhất định sự tình không đơn giản. Nỗi bất an mơ hồ chôn kín trong lòng nàng lại dấy lên mạnh mẽ, không khỏi cau mày lại.
– Thế nhưng, cho dù có chuyện gì, vương gia và Hầu gia đều sẽ giải quyết được.
Hồng Lăng còn nói thêm.
Đúng vậy, Vũ Văn Mặc liên thủ cùng Tạ Nguyên, có chuyện gì mà hai người đó không thể giải quyết chứ?
– Về thôi.
– Vâng.
– Hồng Lăng, ngày mai điều Xuân Liễu đến viện khác đi.
Mộ Dung Thư dặn. Xuân Liễu không phải người yên phận, tiếp tục giữ lại Mai viên thế nào cũng sẽ va chạm Vũ Văn Hạo.
Hồng Lăng lập tức đáp:
– Vâng, đã nhiều ngày nha đầu Xuân Liễu kia thật là càng không an phận. Không chỉ có va chạm thái tử điện hạ, hai ngày này làm việc cũng không tập trung, điều đến viện khác cũng thế thôi ạ. Nô tì đã nói với quản gia, gọi người môi giới đến bán nàng đi.
– Mấy nha đầu mới mua về này thật không bằng một góc Thanh Bình, Vân Mai.
Mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau Vũ Văn Mặc cũng chưa trở về.
Mặc dù có chút lo lắng, nhưng Mộ Dung Thư cũng không thể làm gì, chỉ có thể tĩnh tâm ở trong phòng đọc sách, nhưng không biết vì sao, sự trấn định ngày thường nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo trong hôm nay lại không có tác dụng, trong lòng luôn cảm thấy bất an.Thẳng đến khi Hồng Lăng sắc mặt kinh hoảng lo lắng vào phòng.
Nàng ngẩng đầu về phía Hồng Lăng, thấy nàng thở hổn hển, trên đầu còn chảy mồ hôi, lập tức nhướng mày. Bình thường Hồng Lăng vô cùng trầm ổn, rất hiếm khi kích động lo lắng như thế, hôm nay là thế nào?
Hồng Lăng nhìn Mộ Dung Thư, muốn nói lại thôi, đợi nhịp thở ổn định mới lên tiếng:
– Vương phi, xảy ra việc lớn rồi. Hoàng thượng hạ chỉ, công chúa Chiêu Hoa của Bắc Cương hòa thân cùng vương gia. Công chúa Chiêu Hoa và ngài cùng là vương phi. Hơn nữa hoàng thượng còn nói, xây phủ đệ mới ở phía nam làm phủ đệ tân hôn cho vương gia và công chúa. Sau tân hôn, công chúa Chiêu Hoa cũng sẽ không ở trong phủ Nam Dương Vương.
Quyển sách trên tay Mộ Dung Thư đột nhiên rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, Vũ Văn Mặc đã phong trần mệt mỏi vào phòng.