• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Chìm Trong Cuộc Yêu (3 Viewers)

  • Chương 77

Thấy cô yên lặng không nói lời nào, Mạch Tương Tư không khỏi cảm thấy khẩn trương.

"Sanh Tiêu, hay là em không tin chị?"

"Chị..." Mạch Sanh Tiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước mắt, lại như thế nào cũng không nói nổi ra lời.

"Sanh Tiêu, chẳng lẽ em thật sự nghi ngờ chị sao? Chiếc CD kia bị tráo không phải do chị làm, còn có, ngày đó chị bị đưa đi, băng ghi hình cũng không thể nói rõ được gì, chị không có lí do gì để làm như vậy cả, em nghĩ xem, chị sao có thể nhẫn tâm đẩy em vào hố lửa? Nếu thật sự là như vậy, trước đây sao phải cứu em?" Tương Tư vội vàng giữ chặt tay Sanh Tiêu, "Em cũng đã thấy cái bác sĩ tên là Từ Khiêm kia, anh ta còn có cái gì không thể làm được chứ? Ô ô..."

Tương Tư tựa vào lưng em gái, đau đớn khóc: "Chị cũng muốn đứng dậy, không muốn mọi chuyện đều phải dựa vào em, nhưng mà chị còn có cái gì? Em có Duật Tôn, em có có nửa ngôi nhà, nếu chị đến cả người thân duy nhất cũng không còn bên cạnh, chị sẽ phải trở lại thể giới chỉ có một mình mình. Sanh Tiêu, em sẽ không hiểu được, lúc đó sau khi nhà ta xảy ra chuyện, chị bị bỏ mặc trong bệnh viện, có bao nhiêu bệnh nhân cần chăm sóc như vậy, chỉ có mình chị là không có ai, chị chỉ là không muốn quay trở lại cuộc sống như vậy thôi..."

Mạch Sanh Tiêu có chút động lòng: "Chị, chẳng lẽ chị muốn trốn tránh cả đời? Chị không đứng lên, thì làm thế nào để đối mặt?"

"Chị không biết, chị không biết..."

Sanh Tiêu vỗ nhẹ lên lưng ả mấy cái: "Chúng ta đứng lên, "Cô buông Mạch Tương Tư ra, sau khi đứng dậy, bàn tay phải hướng đến Tương Tư: "Em đi cùng chị."

"Không...chị không dám."

Hi vọng trong mắt Sanh Tiêu từ lúc buông tay xuống thì trở nên ảm đảm, bước đi của Mạch Tương Tư vừa rồi, tốc độ trầm ổn mà thoải mái, một trời một vực với lời ả nói.

Ả nhất quyết nói không dám đứng dậy, chằng lẽ mấy bước vừa rồi của ả, là Mạch Sanh Tiêu hoa mắt nhìn lầm sao?

Hai chân Tương Tư khẩn trương đến cứng ngắc, ả luôn luôn chú ý, che giấu, không ngờ trước sự bức bách của Từ Khiêm và Duật Tôn cũng không lộ ra chân tướng, mà lại dại dột đứng lên trước mặt Mạch Sanh Tiêu.

Ả hận không thể tát mình vài cái, nếu không nghĩ tới có thể ở trước mặt Sanh Tiêu cảm thụ được những cảm giác tuyệt vời, bây giờ ả có thể ngồi trên xe lăn, tranh thủ lấy được không ít nước mắt của Sanh Tiêu.

"Vậy chị cam lòng mãi như thế phải không?"

"Chị không cam lòng."

"Không cam lòng thì đứng dậy." Giọng nói của Sanh Tiêu không khỏi cao lên, sắc bén đến mức ngay bản thân cô cũng thấy giật mình, nhìn thấy bộ dạng cam chịu này của Tương Tư, trong lòng cô càng trào ra cảm giác khó chịu.

Bàn tay nhỏ bé của cô khoác khuỷu tay Mạch Tương Tư, tay còn lại vòng qua eo Tương Tư, cố sức kéo ả dứng lên, "Chị, chị phải nhớ kỹ, có thể đứng dậy, thì không được ngồi xuống."

Cô đẩy xe lăn của Tương Tư đi, mạc dù Mạch Tương Tư sớm đã có thể đứng dậy, nhưng đây là lần đầu tiên từ khi hồi phục ả đứng dậy đi trước mặt người khác. Sanh Tiêu dắt tay ả ra khỏi phòng, ả đi theo phía sau, chân vo thức hơi run rẩy.

Dì Hà mua thức ăn từ bên ngoài trở về, vào phòng khách liền nhìn thấy hai chị em họ.

Hai mắt bà trợn to, buông thức ăn xuống, lập tức chạy lại: "Chuyện gì thế này? Tương Tư, cháu có thể đứng dậy được rồi?"

Mạch Tương Tư có cút quẫn bách, khóe miệng Sanh Tiêu mỉm cười: "Dì Hà, dì đi nấu cơm đi, buối tối nhớ nấu thêm nhiều món chị cháu thích ăn, còn nữa, gọi điện thoại bảo Duật Tôn về sớm một chút."

"Được. "Dì Hà vui vẻ nhận lời, cũng không nhận ra hai mắt Sanh Tiêu đã phục hồi lại thị lực.

Hai chị em ngồi trên ghế sô pha làm bằng da thật mềm mại, dì Hà kéo cửa phòng bếp ra, Sanh Tiêu nhìn ngắm bốn phía, bài trí ở đây không hề thay đổi, lụa trắng che trên dương cầm, bên cạnh Tv, có chậu hoa mà cô chọn lựa tỉ mỉ.

Cánh môi nhu hòa của cô, vừa định mỉm cười, ánh mắt không khỏi chạm phải khuôn mặt đang ủ rũ của Mạch Tương Tư. Sanh Tiêu vừa mới cảm thấy bầu trời trở nên sáng sủa, lại nhanh chóng bị che kín bởi sự lo lắng.

Cái gì cũng đều quen thuộc với cô, duy chỉ có nguời chị vốn là quen thân nhất, lại trở thành người xa lạ nhất.

Cô một chút cũng không thể hiểu được Mạch Tương Tư.

"Chị, chị ngồi đã lâu, vừa hồi phục, không nên đi lại nhiều."

"Ừ." Mạch Tương Tư gật đầu, tâm trạng hoảng hốt, ả nhìn khuôn mặt nghiêng của Sanh Tiêu, nhưng không đoán ra được lúc này cô đang nghĩ gì. Tương Tư thầm nghĩ, Sanh Tiêu sẽ hay không truy vấn ả những chuyện trước đây? Đến lúc đó, ả sẽ phải ứng phó như thế nào?

Nêu khi trở về Duật Tôn nhìn thấy ả có thể đứng dậy, sẽ lại nói gì trước mặt Sanh Tiêu?

Mạch Tương Tư trong lòng không yên, sau khi Sanh Tiêu nói một câu, liền mím môi không hề mở miệng

Ăn cơm xong, sau khi dì Hà thu dọn xong bát đũa, liền kéo Tương Tư ngồi xuống: "Chân của cháu khỏi lúc nào? ", "Hôm nay, cháu cũng không ngờ là có thể đứng dậy."

"Thế à?" dì Hà vỗ tay một cái, "Thật tốt quá, vừa rồi Mạch tiểu thư nói rằng mắt cô ấy có thể nhìn thấy rồi, dì rất vui, hôm nay đúng là giờ tốt, song hỷ lâm môn."

Dì Hà nói không ngừng, sắc mặt Mạch Tương Tư trầm xuống, dần dần khó coi.

"Ơ, Mạch tiểu thư đâu?" dì Hà quay đầu nhìn sang bên cạnh, cũng không nhìn thấy Sanh Tiêu, mắt của cô đã hồi phục lại thị lực, hơn nữa Mạch Tương Tư lại lần nữa có thể đứng lên, nếu là ngày thường, hái chị em họ nhất định là có rất nhiều lời để nói, nhưng mà cái này sẽ...

Dì Hà nghĩ lại lúc trước, mơ hồ cũng cảm thấy có liên quan đến việc lúc trước.

Mạch Sanh Tiêu đi lên lầu, hai tay khoanh lại ngồi ngoài ban công, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm lặng, đôi mắt có thể thấy lại ánh sáng vốn vui vẻ, sớm đã bị mấy bước Tương Tư đi trước mặt cô giẫm nát.

Nếu mà, mắt cô còn phải mò mẫm, hôm nay chị cô sẽ nói cho cô biết, chị có thể đứng lên sao?

Sanh Tiêu muốn tự dối lòng mình, rằng ả sẽ như vậy.

Chớp mắt Tương Tư đứng dậy, dáng vẻ rất bình tĩnh, di lại vững chắc, hẳn là ả sớm đã có thể đứng dậy, chỉ là nguời khác không biết mà thôi.

Con nữa, từ sau khi ả xuất viện, lại phát hiện ra gối ở bên cạnh Duật Tôn có tóc.

Dì Hà nói lúc mang vỏ gối đi phơi, có thể là tóc Tương Tư bị thổi vào.

Bỏ những chuyện trùng hợp này sang một bên, dì Hà từ trước đến nay làm việc đều rất chu đáo, sau khi đem ga, vỏ gối trở lại, nhất định bà sẽ dùng tay vuốt phẳng, chẳng lẽ, Mạch Sanh Tiêu liếc qua là có thể thấy sợi tóc, mà bà không nhìn thấy sao?

Sanh Tiêu nhặt sợi tóc ten, ngón tay thu lại, dùng sức kéo căng.

Rất nhiều chuyên, đều không nén được mà nghĩ kĩ lại.

Càng nghĩ, khả năng liền càng lớn.

Cô khoanh chân ngồi trên ghế sô pha ngoài ban công, mãi đến tận tối muộn, trời mùa đông trời vốn nhanh tối, cô mới nghe thấy âm thanh từ cổng truyền tới, lấy lại tinh thần, vừa lúc thấy Duật Tôn lái xe vào.

Dì Hà gọi điện chỉ nói rằng Mạch Sanh Tiêu nhắn anh về sớm, cũng không thông báo với Duật Tôn, rằng mắt cô đã tốt trở lại.

Sanh Tiêu duỗi hai chân, bởi vì ngồi lâu, hai chân tê cứng, cô ra sức xoa bóp một lúc mới có thể miễn cưỡng đứng lên.

Đi xuống lầu, Tương Tư vẫn như trước ngồi ở sô pha, Mạch Sanh Tiêu đi tới, Duật Tôn tùy tiện để laptop lên bàn trà, cánh tay theo thói quen kéo Sanh Tiêu lại: "Không là là lại có gì ngon sao? Bảo tôi mau về."

Vẻ mặt Mạch Sanh Tiêu mệt mỏi, lắc đầu: "Không có."

Cô buông Duật Tôn ra, muốn vào phòng bếp xem bữa tối chuẩn bị như thế nào, vừa xoay người, đã bị người đàn ông dùng sức kéo về.

Hai tay Duật Tôn giữ lấy mặt cô, Mạch Sanh Tiêu cảm thấy tay hắn thật lạnh, vô thức muốn tránh ra, "Đừng nhúc nhích." khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông dán sát vào, con ngươi đên nhánh nhìn Sanh Tiêu: "Mắt em khỏi rồi?"

Anh liếc mắt, liền nhận ra.

Mạch Sanh Tiêu trợn to mắt, có chút ngạc nhiên.

Trước mặt anh tâm trạng của cô không tốt, nhưng anh chỉ mới nhìn một cái, liền nhận ra mắt của cô đã hồi phục. Mà buổi sáng khi cô đi vào phòng Tương Tư, mặt mũi đầy sung sướng không thể che giấu, có thể là Mạch Tương Tư đã xem nhẹ, mãi đến khi Sanh Tiêu mở miệng, ả mới giật mình hiểu ra.

Hai tay Sanh Tiêu nắm lại trên cổ tay người đàn ông, tảng băng ở sâu trong tim, có một chỗ, đang bị chọc ra, ánh sáng nhen nhóm chiếu vòa. Khóe mắt Mạch Sanh Tiêu ươn ướt, môi hơi giương lên, không hiểu sự cảm động từ đâu trào ra, "Vâng, lúc ngủ dậy liền phát hiện, em không nói cho anh biết biết, muốn cho anh bất ngờ."

Cô mơ hồ cảm thấy lo lắng, người đàn ông này sẽ hay không trách cô bây giờ mới nói cho anh biết?

Sanh Tiêu không cảm thấy hối hận, sau khi cô mở mắt ra, điều đầu tiên là nên gọi điện thoại cho Duật Tôn.

Khuôn mặt quyến rũ phóng đại ngay trước mắt cô, trên môi Mạch Sanh Tiêu nóng lên, mắt mở to, đã bị người đàn ông hôn sâu.

Dì Hà nấu một bàn đồ ăn, bà bưng hai món đặt lên bàn, vừa xinh trông thấy cảnh trong phòng khách, bà vui tươi hớn hở trở lại phòng bếp. Mạch Tương Tư ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng đầy hoàn mỹ của người đàn ông, ngực giống như bị bóp chặt, đâm mấy nhát, tức tối đến khó chịu.

Hắn không coi ai ra gì mà hôn Sanh Tiêu, hai tay giữ chặt eo cô, cánh tay càng ôm càng chặt.

Mạch Sanh Tiêu chỉ sợ anh không khống chế nổi, liền đưa tay trước ngực đẩy hắn ra, "Ăn bữa tối thôi."

Dục vọng ở đáy mắt người đàn ông đã bị kích thích bùng phát, trên môi còn vương lại óng ánh son môi của Sanh Tiêu, hắn ôm eo cô đi về phía trước. Mạch Sanh Tiêu dừng lại, không bước tiếp, "Hôm nay còn một việc tốt nữa."

"Việc gì? "Duật Tôn chớp mắt.

"Chân của chị gái em, đã có thể đứng được rồi."

"Ồ?" Duật Tôn có chút ngạc nhiên, xoay mặt nhìn Mạch Tương Tư: "Đã nghĩ thông suốt rồi, không định sắp xếp rời đi sao?"

Sắc mặt Tương Tư xám lại, có chút trắng bệch.

"Chị gái em không hề đóng kịch, "ánh mắt Sanh Tiêu cùng lúc nhìn vào mặt Mạch Tương Tư, "Nếu chị ấy muốn đọc kịch, đã không đứng lên trước mặt em."

Tương Tư ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Sanh Tiêu dò xét, cô lại trước một bước nhìn về hướng khác.

"Lúc cô ta đứng dậy, đã biết rằng mắt em tốt trở lại sao?" Một câu của Duật Tôn, liền phá vỡ sự chuẩn bị kĩ càng của Mạch Sanh Tiêu.

Cô chỉ là, không muốn Mạch Tương Tư ở trong mắt người khác khó chấp nhận như vậy.

"Biết rõ." Cô cúi đầu, nói.

Mạch Tương Tư thầm thở ra, xem ra, Sanh Tiêu không hoàn toàn tin lời của ả, có lẽ hai ba ngày là không thể chấp nhận được. Nhưng mà Tương Tư nghĩ, chỉ cần ả diễn nốt vai diễn, sai lầm ngày hôm nay có thể cứu vãn lại được.

"Duật thiếu, có thể dùng bữa rồi."

Duật Tôn liếc mắt nhìn Sanh Tiêu, hắn không nói thêm lời nào, "Ăn cơm thôi."

Trên bàn ăn, bày đến hai mươi mấy món ăn vô cùng phong phú. Dì Hà đem rượu vang đặt vào tay Duật Tôn.

Hắn rót một ly, Mạch Sanh Tiêu lại đón lấy ly rượu trước mặt hắn: "Em cũng muốn uống."

"Mạch tiểu thư, mắt cháu mới hồi phục, vẫn là nên ít dùng những chất kích thích." Dì Hà nhịn không được khuyên can.

"Không sao, "Sanh Tiêu khoát tay, "Chị, hôm nay cũng là ngày tốt của chị, dì Hà, rót cho chị ấy một ly."

Mạch Tương Tư nhìn ly rượu đỏ kiều diễm, hai chân ả khép lại, cảm giác không thoải mái.

"Chị, ly rượu này em kính chị, cảm ơn chị, ngày đó lúc lửa lớn đã cứu em..." Sanh Tiêu ngửa cô lên, nghiêng cả ly rượu uống hết, cô nhắm chặt mắt, tay che trước mặt, "Rượu ngon."

Duật Tôn lại rót cho cô đầy một ly, "Dì Hà, dì ngồi xuống ăn đi."

"Cái này, không cần, Duật thiếu."

"Dì ngồi đi." Mạch Sanh Tiêu duỗi tay ra, giữ chặt tay áo dì Hà kéo bà ngồi xuống, "Dì Hà, năm nay dì bao nhiêu tuổi?"

"48."

"48..." nước mắt Sanh Tiêu chảy xuống, dạ dày liên tục quặn thắt khó chịu, "Nếu mẹ cháu còn sống, năm nay cũng 48."

"Sanh Tiêu, đừng uống." Tương Tư nói chen vào một câu.

"Dì Hà, dì thật là có phúc, 48 tuổi đã có cháu nội đế bế, "Mạch Sanh Tiêu lần thứ hai nâng ly rượu lên uống, đôi mắt này mới nhìn lại được, thứ đầu tiên có thể nhìn thấy lại là nhân cách xấu xa như vậy, "Dì Hà, dì biết không? Những lúc cháu không vui, đều là dì ở bên cạnh cháu, nếu mẹ cháu còn sống, bà cũng sẽ ở bên cháu, "Sanh Tiêu nước mắt đầy mặt, uống hai ly, so với lúc trước lại càng tỉnh táo, "Còn nhớ lần đó không? Chỉ của cháu vừa mới chuyển đến Hoàng Duệ Ấn Tượng, Duật Tôn nổi nóng, dì giúp cháu tắm rửa, còn lấy cồn sát trùng cho cháu, động tác của dì rất nhẹ nhàng, còn hỏi cháu có đau không..."

Duật Tôn dựa nửa người trên vào lưng ghế, duối tay cầm lấy ly, hắn nâng ly rượu lên, nhìn chất lỏng mày đỏ bên trong ly.

Mạch Sanh Tiêu nói, là lần anh nhìn thấy ảnh chụp của cô và Nghiêm Trạm Thanh đó.

Dì Hà bị ảnh hưởng tâm trạng của cô, mắt cũng đỏ hoe, "Mạch tiểu thư, cháu đừng nói vậy."

"Dì Hà, dì gọi cháu là Sanh Tiêu, mẹ cháu chỉ gọi tên cháu thôi." Mạch Sanh Tiêu tựa đầu lên một cánh tya, nước mắt nóng hổi từ trên cằm rơi xuông mu bàn tay.

Cổ họng dì Hà nghẹn ngào: "Sanh Tiêu, đừng uống nữa."

"Aiz." Mạch Sanh Tiêu đồng ý, lại khóc ghê hơn. Cô cầm ly rượu lên, hai mắt xuyên qua chất lỏng màu đỏ, mơ hồ nhìn về phía Tương Tư: "Chị, chị có thể đứng dậy, em rất vui."

Mạch Tương Tư cũng nâng ly rượu lên, "Sanh Tiêu, chị cũng rất vui."

Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, hẳn là đã có chút say, "Chị, từ sau khi cha mẹ gặp chuyện không may, chị cso biết nguyện vọng lớn nhất của em là gì không?" Không đợi Tương Tư trả lời, cô liền nói tiếp: "Chính là chữa khỏi chân cho chị. Nhà bị đốt, chúng ta ngay cả chỗ ở cũng mất, số tiền bồi thường kia đều dùng để chữa chân cho chị, mặc dù như vậy, nhưng vẫn không đủ. Em nghĩ, nếu em vào được Hoa Nhân, tương lai có thể kiếm được thật nhiều tiền, sau khi em nhận được giấy báo, thật vui. Em đến trước mộ cha mẹ, nói cho bọn họ biết em đã thi đỗ, vì mẹ đã từng nói, cô gái đánh đàn trên TV thật là đẹp, nếu Sanh Tiêu nhà chúng ta có thể ngồi trước dương cầm, nhất định sẽ như nàng công chúa..."

Cô hoàn toàn đắm chìm trong ký ức, Duật Tôn cảm thấy trong lòng có chút nặng nề, giống như bị cái gì đó đè lên, hô hấp cũng khó khăn.

"Nhưng mà, muốn vào Hoa Nhân phải tốn rất nhiều tiền, chính lúc đó em đã quen biết Nghiêm Trạm Thanh. Lúc đầu em cũng không biết anh ta nhìn trúng em, vì em trông giống Tô Nhu, mãi đến khi, anh ta đem quần áo Tô Nhu để lại ném trước mặt em, để ban ngày làm việc đều phải mặc, khi đó anh ta quá nhớ nhung Tô Nhu, rất hay uống say, em chỉ cần nhìn thấy anh ta là rất sợ hãi, anh ta kéo em đến trước gương, nói rằng em không phải là Tô Nhu, dựa vào cái gì mà mà tỏa sáng trước mặt anh ta? Chị...đoạn thời gian đó, em làm thế nào để sống được, đến ngay bản thân em cũng không biết. Nhưng mà em càng không thể không làm, một kỳ nghỉ, có thể kiếm được học phí cho em, buổi tối em còn đi làm thêm, mệt mỏi, mệt mỏi, sẽ ghé vào bên giường chị ngủ một lát. Mỗi lần thế chị đều nói, Sanh Tiêu, chân chị còn có thể đứng dậy sao? Em nói, nhất định có thể. Chị, cha mẹ mất rồi, hy vọng duy nhất của em, chính là chữa khỏi chân cho chị, sau đó, chúng ta đường đường chính chính đi trên đường, nói cho tất cả mọi người, chúng ta từ trận hỏa hoạn lớn kia thoát được, nói cho cha mẹ ở trên thiên dường, chúng ta sống rất tốt, rất tốt..."

Mạch Tương Tư ngồi ở đầu bên kia bàn ăn, khóc thành tiếng: "Sanh Tiêu, xin lỗi em, xin lỗi..."

Bàn tay Sanh Tiêu chống lên chán, nâng ly rượu lên cụng vào ly trong tay Duật Tôn: "Duật Tôn, mặc dù em nhất quyết không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng em rất rõ, nếu không có anh, em cũng không thể đứng dậy, anh giúp em thoát khỏi vụ án của Tô Niên. Thật ra, em muốn nói cảm ơn, em không thể thoát khỏi sự ám ảnh trong lòng, em dùng thân thê để đổi lấy cuộc sống tự do, rõ ràng là buôn bán có lời, nhưng lại không ngừng chỉ trích anh không từ thủ đoạn, rõ ràng biết, nếu không nhờ thủ đoạn của anh, em làm sao có ngày hôm nay?"

"Lúc làm việc em thường hỏi vì sao, vì sao sau trận hỏa hoạn, những người kia có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Vì sao bọn em, một gia đinh êm ấm, chỉ trong một đêm đã bị chia cắt, vì sao lúc ấy anh lại nhìn trúng em? Vì sao trên đời này bóng tối lại nhiều hơn ánh sáng, vì sao mắt của em, luôn nhìn thấy những thứ mà em không muốn thấy..." Sanh Tiêu vừa khóc vừa uống cạn rượu trong ly, "Em chưa từng nghĩ, lại có nhiều câu hỏi vì sao như thế, có một số chuyện, không thể tiếp nhận cũng buộc phải tiếp nhận, không chấp nhận được cũng phải chấp nhận! "

Mạch Sanh Tiêu thật sự đã uống rất nhiều rượu, cô cầm cổ tay Duật Tôn: "Vì sao anh không uống?"

Vừa nói hết, lại nhếch môi cười nói: "Xem này, em lại hỏi vì sao rồi?"

Dì Hà lau khô nước mắt, gặp món ăn trước mặt vào bát Sanh Tiêu, "Mau ăn mấy miếng, bụng đói mà uống rượu sẽ dễ say đó."

Mạch Tương Tư cũng nước mắt đầy mặt, ánh mắt ả tràn đầy hối hận, "Sanh Tiêu, đừng uống nữa, đều tại chị không tốt. Bây giờ em nhìn xem, chị có thể đứng dậy, chúng ta rốt cuộc không phải trở lại cuộc sống trước kia nữa."

Sanh Tiêu tựa đầu lên vai Duật Tôn, lại phải khổ, cô không sợ. Bởi vì cô có lý do kiên định đế tiếp tục, nhưng nếu một ngày nào đó, đến ngay cả chút lòng tin cũng bị mất? Cô còn sống làm gì?

Duật Tôn cũng uống không ít, ôm Sanh Tiêu, trên mặt rõ ràng đã say.

Dì Hà nhận được điện thoại của nhà, nói rằng cháu nội bị sốt, bà ở bên này lo lắng. Sau khi Duật Tôn biết, liền bảo bà trở về. Cả bàn thức ăn dường như vẫn còn nguyên, Duật Tôn bế ngang Sanh Tiêu lên, bước chân lảo đảo đi lên lầu.

Hai tay Tương Tư nắm lại, đặt trên bàn, mặt úp vào tay khóc thảm thiết, dì Hà khuyên mấy lần không có kết quả, liền lắc đầu rời khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng.

Mạch Tương Tư thấy xung quanh yên lặng, lúc này mới nghẹn ngào ngẩng đầu, phòng khách lớn như vậy bây giờ chỉ còn lại ả và Hải Bối, ả lau lau khóe mắt, nghiến răng coi thường.

Mạch Sanh Tiêu như thế này là muốn gì? Khổ nhục kế?

Cô nói cho ả biết những điều này, đơn giản là muốn ả nhớ rõ ân huệ của cô với ả, Tương Tư cười lạnh, vì Sanh Tiêu mà hai chân ả thiếu chút nữa là cả đời không thể đứng dậy, Mạch Sanh Tiêu làm những việc kia, không phải là đương nhiên sao?

Tương Tư đứng dậy đi ra khỏi phòng bếp, ả không biết còn có thể ở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng này bao lâu. Duật Tôn vốn không thích ả, thái độ của Sanh Tiêu lại thay đồi, Mạch Tương Tư không khỏi lo lắng, ả cũng không muốn chuyển đi, cho dù Duật Tôn nghe lời Sanh Tiêu, cho ả một chỗ ở, nhưng chỗ đó, liệu có được như Hoàng Duệ Ấn Tượng không?

Tương Tư ngồi ở mép giường, ả tổng cộng uống chưa đến nửa ly rượu, vừa nhìn là biết Mạch Sanh Tiêu uống rất nhiều, mà ngay cả Duật Tôn, xem ra cũng uống không ít.

Trên lầu truyền đến âm thanh vật gì đó bị ném vỡ, Mạch Tương Tư đến bên cửa phòng, tai dán lên cửa.

Sau một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì, Tương Tư đứng thẳng người dậy, dường như nghĩ đến cái gì, liền đi về phía phòng tắm.

"Cái gì thế?" Mạch Sanh Tiêu bị đặt lên trên giường, hai tay ôm chặt cổ người đàn ông không hề buông ra.

"Đụng phải một vật trang trí, đừng quan tâm đến nó." Hai tay Duật Tôn chống ở bên người Sanh Tiêu, hôn xuống tai cô, Mạch Sanh Tiêu tránh đi, đôi mắt mơ màng nửa nhắm nửa mở, "Em khát nước, anh lấy giúp em cốc nước."

"Làm xong rồi lấy." người đàn ông hôn xuống, đầu vùi vào ngực cô.

"Không được, em muốn uống bây giờ."

Sanh Tiêu đưa tay đẩy hắn ra, Duật Tôn vẻ mặt ảo não, chống người đứng dậy.

"Nước trên này uống hết rồi."

Người đàn ông bất đắc dĩ, đành phải suống lầu.

Mạch Sanh Tiêu kéo chặt cổ áo, vừa rồi còn hơi say hai người không bật đèn, phòng ngủ mờ sáng, cô xoay người, gập hai chân lên, hai tay ôm chặt lấy.

Duật Tôn rót một cốc nước, kéo cà-vạt ra, hắn cảm thấy miệng khô đắng, liền uống một ngụm lớn.

Cửa phòng Tương Tư hé ra một khe hở, ngọn đèn vàng bên trong chiếu vào phòng khách, cửa bị kéo ra một chút. Duật Tôn xoay người đi lên lầu, chỉ thấy Tương Tư đang mặc một chiếc váy ngủ ren màu đen đứng ở cửa.

Váy ngủ kiểu buộc đai, phía trước cổ áo rất thấp, tùy tiện liếc nhìn có thể thấy khe ngực như ẩn như hiện.

Hai chân trắng nõn của Mạch Tương Tư lộ ra ngoài, ả mặc dù thiếu chút nữa thì bại liệt, nằm lâu như vậy nhưng lại không ảnh hưởng đến dáng người, ả còn trẻ đẹp, dáng người cũng không tồi, chẳng trách trong lòng luôn bất bình, cảm thấy không hề kém Sanh Tiêu.

Khóe miệng Duật Tôn chứa ý cười sâu xa, hai chân thon dài bước về phía Mạch Tương Tư.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

CHÌM GIỮA TRỜI SAO
Đắm chìm
  • Cố Bắc Như Sơ - Zhihu
Phần IX END
Ngọc Trong Tim
  • 白框凉太子
Người Trong Số Mệnh
  • Minh Nguyệt Điều Điều/明月迢迢

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom