Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165
Sanh Tiêu nhớ thương Duật Tôn.
Cô rõ ràng hiểu được Duật Tôn cả đời không thể nào để cho Dạ Thần hành hạ như vậy, hoặc là, Dạ Thần giết hết cả nhà bọn họ, hoặc là, Duật Tôn đi ra giết chết Dạ Thần.
Mạch Sanh Tiêu tâm phiền ý loạn rối bời, hai tay cô che mặt lại. Cái chết của Lôi Lạc đối với cô ít nhiều cũng có chút xúc động, cô làm không được máu lạnh như Alice. Dù thấy Bôn Bôn bị ném vào hồ bơi trong nháy mắt, cô thật sự xúc động muốn nổ súng nhưng trong tiềm thức, cô đối với hành vi có thể dễ dàng kết thúc một cuộc sống thì vẫn không chấp nhận được.
Dạ Thần trong lòng có tâm sự, thân ảnh cao lớn của hắn đi về hướng cửa sổ.
Mạch Sanh Tiêu lấy khăn lông choàng ở trên vai xuống, cô đi đến trước bồn tắm của Bôn Bôn, ngồi xổm xuống cẩn thận tắm cho con.
Bôn Bôn vừa bị sặc nước, lúc mới đầu tắm rửa có vẻ e ngại một chút, bàn tay nhỏ bé rõ ràng vịn lấy thành bồn tắm. Mạch Sanh Tiêu nhận lấy ghế nhỏ mà bảo mẫu đưa cho, cô từng cái một lau lên thân thể nhỏ mập mạp của Bôn Bôn.
Dạ Thần nghiêng mặt qua, chứng kiến vẻ mặt chăm chú của Sanh Tiêu. Alice đã từng nói, Bôn Bôn mắc phải bệnh tự kỷ. Dạ Thần biết rõ, đối với đứa con như vậy, Mạch Sanh Tiêu cần phải trả giá so với những gia đình bình thường khác gấp nhiều lần bằng tâm huyết yêu thương đứa bé.
Bảo mẫu ôm lấy Bôn Bôn, Sanh Tiêu dùng chăn lông quấn lại, sau đó ôm con đến bên giường lớn: "Tôi muốn đưa Bôn Bôn đến gặp Duật Tôn."
Mạch Sanh Tiêu bất thình lình mở miệng
Dạ Thần sắc mặt chợt lạnh lẽo: "Không được."
"Anh ấy là cha của Bôn Bôn, hơn nữa là ở chỗ của anh, chúng tôi còn có thể trốn đi đâu?"
"Ta sẽ không để cho các người đi gặp hắn." Dạ Thần lại nhắc thêm lần nữa.
"Chẳng lẽ anh thật sự muốn chúng tôi tách ra như vậy?" Mạch Sanh Tiêu tâm tình không khỏi kích động: "Anh muốn đem anh ấy nhốt lại cả đời, sau đó, để tôi và Bôn Bôn cũng giống như bây giờ, vô hình bị trói buộc sao?"
Bảo mẫu cầm quần áo của Bôn Bôn đi tới, mặc vào cho bé con từng món đồ.
"Ta còn chưa nghĩ ra." Hai đầu chân mày của Dạ Thần lộ ra tức giận. Hắn đã làm sai rồi, hắn không nên cho Mạch Sanh Tiêu đến đây. Nếu đã đối với cô không hạ quyết tâm được thì cô đến đây chỉ hành hạ hắn mà thôi. Còn không bằng hoàn toàn không nghe thấy, không gặp tới.
"Tôi sẽ nghĩ cách rời đi." Mạch Sanh Tiêu hướng mắt nhìn về xung quanh: "Nơi này giống như cái địa ngục, tôi một giây cũng không muốn nán lại."
Kỳ thật, cảm giác của hắn cũng không khác biệt lắm.
Nhưng. . . nếu có thể giữ Mạch Sanh Tiêu ở lại, thì nơi này liền không còn là địa ngục.
"Ta tuyệt đối không cho các người đi."
Sanh Tiêu không có nói thêm gì nữa, có thể lại xảy ra bất đồng lớn hơn, Dạ Thần đối với lời nói của cô có thể một chữ cũng nghe không lọt.
Mạch Sanh Tiêu thật vất vả mới dỗ ngủ Bôn Bôn được, cô để cho bảo mẫu ở lại trong phòng, một khắc cũng không được rời đi.
Nếu trong phòng này có camera thì tối thiểu vẫn có an toàn.
Sanh Tiêu cẩn thận đi đến cửa phòng Alice, cánh cửa chỉ khép hờ. Mạch Sanh Tiêu đẩy cửa đi vào, không quên khép cửa lại.
Alice ngồi ở trước gương trang điểm, thấy cô đi tới, cũng không biểu lộ sự giật mình, cô ấy cầm lấy phấn má hồng đang trang điểm: "Cô đã đến rồi."
Sanh Tiêu dừng bước lại ở sau lưng cô ta.
"Lôi Lạc đã chết."
"Tôi đã biết rõ." Alice hướng đến môi, tô son nước thật đậm: "Hiện tại bên ngoài truyền đi nghiêm trọng, nói Dạ Thần vì phụ nữ mà đích thân bắn chết Lôi Lạc, bây giờ lòng người hoang mang, ai cũng không dám đắc tội với cô." Alice thử lòng xem xét Mạch Sanh Tiêu.
"Cái chết của hắn, sau lưng nhất định là có cô tác động phải không?"
Alice hai mắt xuyên qua chiếc gương trang điểm dừng lại trên gương mặt của Mạch Sanh Tiêu: "Cô đừng quá đa nghi tôi, Lôi Lạc là một tên thô kệch. Nếu không phải là hắn trung thành thì Dạ Thần cũng không thể giữ lại hắn đến bây giờ, loại người không có đầu óc này sớm muộn gì cũng chết."
Alice tiếp tục động tác trong tay, một chút thương tâm cũng không biểu lộ ra bên ngoài.
"Chúng ta kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?" Mạch Sanh Tiêu không dây dưa vấn đề này nữa.
"Chờ."
"Chờ cái gì?"
"Chờ đợi thời cơ." Alice để sát mặt vào trước gương, cô ta rõ ràng ở đuôi mắt của mình phát hiện một nếp nhăn mảnh, cô sợ hãi đứng lên, nhìn kỹ lại, cũng không chỉ là có một đường.
Đã một thời gian dài tiêm vào Tử Thần, thân thể của cô ấy càng ngày càng chịu không nổi, phải nghĩ cách tìm được thuốc giải Tử Thần.
"Sanh Tiêu, tôi muốn xin cô giúp đỡ."
"Chuyện gì?"
Alice đi về phía tủ đầu giường, kéo ra ngăn kéo phía trên, từ bên trong lấy ra một bình chất lỏng màu lam: "Còn nhớ thứ này không?"
Mạch Sanh Tiêu gật đầu, lúc trước Dạ Thần muốn tiêm ma túy vào Duật Tôn, chính là thứ này.
"Tôi tạm thời cam chịu vì lợi ích toàn cục trở lại căn cứ, không vì cái gì khác mà chính vì thuốc giải của Tử Thần."
"Dạ Thần không cho cô sao?"
"Hắn muốn dùng Tử Thần để khống chế tôi, để cho tôi ngoan ngoãn nghe lời."
"Vậy thì tôi lại càng không giúp gì được cả."
Alice đem cái bình để lại chỗ cũ: "Sanh Tiêu, cô không nói thì tôi cũng hiểu, trong chuyện này Bôn Bôn bị bắt đi, cô đối với tôi còn hoài nghi. Lúc trước, Dạ Thần cố ý tiết lộ tin tức cho tôi biết, tôi một lòng nghĩ cho Duật Tôn. . . . . ."
"Alice, cô có phải muốn tôi giúp cô lấy được thuốc giải trước, sau đó mới bằng lòng cùng tôi cứu Duật Tôn ra?"
"Sanh Tiêu, tôi biết rõ Dạ Thần quan tâm cô, nếu như cô đi lấy, hắn nhất định sẽ cho cô."
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu: "Không thể nào, nếu như vậy hắn có thể đoán được quan hệ của hai chúng ta, nói không chừng lại còn có thể nghĩ đến cái chết của Lôi Lạc. . . . . . ."
Ngón tay Alice hướng vào khóe mắt, muốn dùng sức đem những nếp nhăn kia vuốt lên: "Vậy thuốc giải khẳng định là giấu ở phòng ngủ của Dạ Thần, cô giúp tôi một chút."
"Đây được coi là giao dịch giữa chúng ta sao?"
Alice thấy tức cười, cô đã từng nói, cô có thể vì Duật Tôn mà trả bất cứ giá nào, kể cả mạng sống của mình, nhưng. . . . . .
Alice nỗ lực thuyết phục chính mình, cô cho tới bây giờ vẫn không muốn làm trái với ý niệm này. Các cô bây giờ xác thực phải chờ thời cơ mới có thể hành động, Alice cần thuốc giải, cô muốn đợi sau khi cứu Duật Tôn ra, cô mới có thể tiếp tục sống.
Mạch Sanh Tiêu đối với căn cứ chưa quen thuộc, cô muốn có được sự trợ giúp của Alice thì chỉ có thể giúp Alice lấy được giải dược trước.
"Sanh Tiêu, chúng ta phải mau chóng, Lôi Lạc vừa chết, mấy ngày này là thời cơ tốt nhất."
Mạch Sanh Tiêu trở lại phòng của mình, trông thấy một người đàn ông xa lạ đang ở trong phòng: "Ngươi là ai? Muốn làm cái gì?"
Người đàn ông giơ thứ gì đó trong tay lên: "Dạ Thần nói cô biểu hiện không tệ, cho tôi đem camera trong phòng toàn bộ hủy bỏ." Người đàn ông thần sắc mập mờ dò xét Sanh Tiêu: "Mặt mũi của cô thật là ghê gớm, không thể ngờ được Dạ Thần vì cô mà giết bỏ Lôi Lạc."
Mạch Sanh Tiêu cũng không nhìn ra chút nào bi thương trên gương mặt của người đàn ông, người ở cái nơi quỷ quái này quả nhiên tâm địa đều sắt đá.
Cô như thế nào cũng không ngờ được, một câu nói của mình lại khiến cho Dạ Thần để cô được tự do.
Dạ Thần không muốn làm cho Mạch Sanh Tiêu cảm thấy nơi này thật sự là địa ngục, hắn sẽ tận lực vì cô mà tạo ra một nơi giống như một mái nhà. Chỉ có trong nhà mới có thể vô lo vô nghĩ, cho nên hắn mới sai người triệt tiêu camera theo dõi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mỏi mệt tràn tới, Mạch Sanh Tiêu nhìn thời gian, đã 10 giờ tối.
Nếu không phải cơ thể có đồng hồ sinh học thì sợ là không rõ khi nào thì nên ngủ.
Sanh Tiêu tắt đi đèn lớn, chỉ giữ lại một chiếc đèn bàn trên đầu giường.
Bôn Bôn ngủ được rất say, Mạch Sanh Tiêu muốn đợi thêm chút nữa thì sẽ lẻn ra ngoài. Cô yên lặng nhắm mắt dưỡng thần, Sanh Tiêu mở hai mắt ra, dù người kia nói đã triệt tiêu quản chế nhưng ai biết có phải là thật hay không.
Mạch Sanh Tiêu vì để phòng ngừa rủi ro, cô chống người lên cuối cùng cũng tắt đèn bàn đi.
Thân thể mới nằm trở lại trên giường, liền nghe ở cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Cô nhớ rõ ràng mình đã khóa trái cửa rồi.
Mạch Sanh Tiêu nín thở tập trung, không dám gây ra một chút âm thanh nào. Tiếng bước chân cực kỳ nhẹ nhàng dần dần đến gần, cô cảm giác được đầu giường lún xuống, giống như có một sức nặng vô hình đè xuống, Sanh Tiêu bị hù dọa bật dậy, muốn bật đèn lên.
"Là ta."
Người đàn ông đè lại tay của cô.
"Anh tới đây làm gì? Làm sao anh vào được?" Mạch Sanh Tiêu kiềm chế tiếng nói.
Người đàn ông nắm chặt tay của cô, Sanh Tiêu lại một lần nữa lên tiếng: "Anh. . . . . . Anh muốn làm cái gì?"
Chuyện mà cô sợ nhất, chẳng lẽ lại xảy ra hay sao?
Dạ Thần trong bóng đêm ôm lấy bả vai của Mạch Sanh Tiêu, đè cô xuống giường lớn, Sanh Tiêu cả kinh thiếu chút nữa hét lên, cô khẽ cắn chặt cánh môi, sợ làm Bôn Bôn giật mình: "Anh thả tôi ra! "
"Ta ôm cô ngủ một lát."
"Cút! "
"Sanh Tiêu, đừng cãi."
Mạch Sanh Tiêu hừ lạnh: "Không có những phụ nữ khác cho anh ôm sao?"
Dạ Thần tai điếc mắt ngơ, ngược lại còn ôm chặt hơn: "Sanh Tiêu, cô hãy nghe ta nói mấy câu được không?"
"Anh buông ra trước đi."
Mạch Sanh Tiêu sau lưng bất đắc dĩ chống đỡ trước ngực của người đàn ông, hai tay Sanh Tiêu che chở chính mình nhưng cánh tay của cô bị Dạ Thần ôm rất chặt: "Kể từ sau khi mẹ ta chết, ta chưa bao giờ ngủ ngon được một giấc. Ta đau khổ hy vọng 6 năm, bà thật vất vả để tỉnh lại, ta không nghĩ tới bởi vì nhất thời sơ sẩy mà lại khiến mẹ ta tự dưng chết thảm."
"Anh. . . . . . ." Mạch Sanh Tiêu đã châm chước hết lần này đến lần khác: "Ân Lưu Khâm." Cô không quen gọi ra cái tên Dạ Thần: "Anh vì sao không nghĩ bà ấy trở thành như vậy là đang chuộc tội? Có thể, bà ấy ngược lại còn cảm thấy được giải thoát thì sao?"
"Có thể sao?" Dạ Thần giọng điệu lộ ra vẻ chưa từng mê man.
"Có thể."
"Bà ấy đối với chuyện của cha ta cũng có biết, mẹ ta là người Trung Quốc điển hình. Mười năm trước bà ấy trở lại nước một lần, nói là đi lên chùa dâng hương. Ta không biết vì sao bà ấy sau khi trở về lại mất hồn mất vía. Bà nói hôm đó bà rút một quẻ xăm, hòa thượng chịu trách nhiệm giải nghĩa nói cho bà biết, thiện ác cuối cùng sẽ phải báo. Từ đó trở đi, bà ấy suốt ngày mang một bộ dạng vô tình, ăn vào vô vị, đêm không thể say giấc.
Cha ta muốn tạo niềm vui cho bà, đã cho bọn trẻ ở căn cứ biểu diễn quyết đấu tại chỗ, không ngờ tới về sau bà lâm bệnh nặng, suốt ba ngày không dậy được. Bà ấy nói cho ta biết, bà đi theo cha ta vô tình đã tạo ra không ít oan nghiệt, về sau, khi những đứa trẻ kia trưởng thành, khẳng định cũng sẽ trở lại báo thù."
Thân thể Mạch Sanh Tiêu nhẹ giãy giụa, nhưng Dạ Thần ôm rất chặt: "Bà ấy nếu biết rõ, vì sao lúc ấy không ngăn cản cha của anh lại?"
"Bà ấy cũng đã nói với cha ta, nhưng cha lại không tìn vào nhân quả báo ứng. Ông cho rằng, chỉ có chính mình càng ngày càng mạnh thì dù có người đến trả thù, cũng không cần phải sợ hãi."
"Cha anh, vì sao lại bắt những đứa trẻ kia?"
"Bởi vì bọn chúng còn nhỏ, còn không hiểu chuyện, sau khi trải qua huấn luyện tàn khốc thì đại đa số có thể quên được thân phận của mình, cũng có thể toàn tâm toàn ý cống hiến cho tổ chức."
Phẫn nộ trong lòng Mạch Sanh Tiêu bị thiêu đốt, cô dùng sức giãy giụa: "Thật nực cười, vậy ông ta vì sao không đem anh ném vào trong lò huấn luyện? Con của người khác thì không phải là người sao?"
Dạ Thần vòng căng cánh tay: "Mẹ ta vẫn cảm thấy áy náy, bà không cảm hóa được ý nguyện của cha nên điều duy nhất có thể làm được chính là đối xử tốt với những đứa trẻ kia. Bà ấy tự mình mang cơm cho bọn chúng, khi bọn chúng ngã bệnh, bà sẽ là người đầu tiên liên lạc với bác sỹ."
Nhưng có thể làm gì được gì?
Những thứ này bọn nhỏ vốn là đều phải có được, nếu không có một nơi đầy tội ác thế này thì ba mẹ của bọn nhỏ còn làm tốt hơn.
"Ngày đó khi ta thấy cô đút cho bà ấy nước ô mai, ta đã nói cho bà ấy rằng đối với cô, ta sẽ không xuống tay, nhưng thù giết cha không thể không báo. Ta còn nhớ tận tường mẹ ta lúc ấy nói với mình rằng, "Không cần phải. . . . . . . . . thù. . . ". Ta hiểu rõ ý của bà, bà ấy muốn ta không cần phải ôm hận, buông bỏ báo thù."
"Vậy vì sao anh lại còn lấn sâu vào thù hận?"
"Sanh Tiêu, ta nói thật với cô. . ." Dạ Thần nhẹ chống cằm lên đỉnh đầu mạch Sanh Tiêu, hương dầu gội thảo dược mới mẻ thấm sau vào tâm can: "Nếu như mẹ ta không chết, ta thật sự có thể buông tay việc báo thù. Nhưng bây giờ bà ấy chết ở xứ người, ta ngay cả gặp mặt bà lần cuối cùng cũng không thể gặp được. Trong tim ta bị rạch vào nhiều vết thương, nếu khi không tìm hắn báo thù thì ta chỉ có thể áy náy mà chết. Tất cả bởi vì ta chủ quan nên cục diện hôm nay mới biến thành như thế."
"Ân Lưu Khâm, anh đang chui vào một cái ngõ cụt."
Hắn thừa nhận.
"Chính mình tự hành hạ bản thân, đừng mong người ngoài đồng cảm với anh."
"Sanh Tiêu, có người nào đang sống sờ sờ bị miệng lưỡi của cô làm tức chết chưa?"
Mạch Sanh Tiêu không được tự nhiên, muốn tạo khoảng cách với hắn: "Có thể buông tay của anh ra không?"
"Ta đối với cô như thế nào, cô có hiểu được không?"
Cổ của Sanh Tiêu cứng đờ, nửa người trên không thể động đậy được: "Muốn cho tôi cảm kích anh?"
"Xem ra, cô biết ta đối với cô không bình thường." Người đàn ông ở bên tai cô khẽ cười: "Ta có thể muốn cô, dù là cô giãy giụa cũng không chống được sức lực của ta. Ai cũng không giúp cô được, nếu chúng ta cũng có con của mình thì cô có phải sẽ xem xét mà ở lại đây không?"
"Ân Lưu Khâm, anh có biết mình đang nói cái gì không?" Mạch Sanh Tiêu bởi vì những lời này của hắn mà toàn thân giống như rơi vào hầm băng.
"Đến ngày đó, ta có thể bỏ qua Duật Tôn và Bôn Bôn."
"Anh nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Cô thương hắn?"
Mạch Sanh Tiêu mở ra đôi mắt, đem thân thể nghiêng đi chút ít nhưng nơi khuôn mặt có thể cảm nhận được hơi thở của Dạ Thần: "Nói nhảm."
"Nếu đúng, ta có cần phải ra tay?"
"Giống như cha của anh, dùng việc tước đoạt hạnh phúc của người khác làm thú vui phải không?"
Đêm Thần không lên tiếng, hắn không kiềm chế được suy nghĩ, nếu hắn thật sự cưỡng bức thì sẽ có kết quả như thế nào?
Hắn lắc đầu, đối với cô, hắn làm không được.
"Anh hãy trở về đi."
"Ta ngủ ở đây."
Trong lòng Mạch Sanh Tiêu lập tức gióng lên hồi chuông báo động: "Không được."
Dạ Thần cũng không nói thêm nữa, hắn vòng qua tay của Sanh Tiêu, dù cô có giãy giụa thế nào cũng không buông ra. Dần dần, hơi thở của người đàn ông trầm ổn, Mạch Sanh Tiêu quay đầu lại, hình như, là hắn đã ngủ say rồi.
Cô dè dặt đẩy tay của Dạ Thần ra, Sanh Tiêu mở đèn lên, ánh mắt vô tình nhìn thấy một xâu chìa khóa trên tủ đầu giường.
Dạ Thần ngủ ở bên cạnh cô, hắn khó có được giấc ngủ say như vậy.
Mạch Sanh Tiêu đặt tay lên ngực, không che được phần kích động kia, tim của cô đập rộn lên muốn thở không nổi. Sanh Tiêu nhẹ nhàng rời khỏi giường, vòng qua cuối giường, lấy xâu chìa khóa kia dè dặt nắm trong lòng bàn tay.
Cô ngắm nhìn Bôn Bôn trong giường em bé, con đang ngủ rất ngoan. Mạch Sanh Tiêu sợ đánh thức Dạ Thần bên cạnh nên không dám ôm Bôn Bôn ra ngoài.
Cô siết chặt xâu chìa khóa, rón ra rón rén đi tới cửa, Sanh Tiêu vặn tay cầm, sợ người đàn ông kia đang giả vờ ngủ nên đứng quan sát một lát, thấy hắn nằm không nhúc nhích gì nữa, lúc này cô mới đánh bạo đi ra ngoài.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mạch Sanh Tiêu lúc bước qua phòng Alice, cô gõ nhẹ lên cửa.
Một hồi lâu sau mới thấy cửa được mở ra: "Sanh Tiêu, đã muộn thế này còn làm gì vậy?"
Sanh Tiêu đưa thứ gì đó lên cao: "Tôi nghĩ, đây là chìa khóa phòng của Dạ Thần."
Thần sắc mệt mỏi của Alice chợt lóe lên, cô ta xoa nhẹ khóe mắt, nhận lấy chiếc chìa khóa trong tay của Mạch Sanh Tiêu, sắc mặt khó nén được vui mừng: "Cô lấy ở đâu ra?"
"Dạ Thần cầm theo nó."
"Sao?" Alice vẻ mặt căng thẳng theo: "Không thể nào, hắn bây giờ ở trong phòng của cô sao?"
"Hắn ngủ thiếp đi." Mạch Sanh Tiêu nắm chặt cổ tay của cô ấy: "Đi, từ từ sẽ nói với cô về hắn."
Alice còn chưa kịp thay quần áo, vẫn mặc đồ ngủ ra khỏi cửa, nghe xong lời nói của Sanh Tiêu, cô ta khó nén được giật mình: "Hắn ngủ ở trong phòng của cô, các người. . . . . . ."
"Đoán mò cái gì vậy?" Mạch Sanh Tiêu sải bước đến trước cửa phòng Dạ Thần: "Mau lên."
"Tôi phát hiện cô rất có tố chất làm gián điệp."
Sanh Tiêu nhìn vào mắt Alice: "Còn không phải do bị ép buộc sao."
Một xâu chìa khóa, không biết tột cùng là cái nào mới đúng. Mạch Sanh Tiêu khẩn trương thử mấy cái, Alice đứng ở cửa thay cô canh chừng: "Được chưa vậy?"
"Đừng có hối thúc tôi."
Vốn đang khẩn trương vội vàng.
"Cách! ! ! "
"Được rồi?" Hai mắt Alice trợn tròn.
Mạch Sanh Tiêu vặn tay cầm ra, hướng về Alice nháy mắt, Alice cùng cô đi vào trong phòng.
Hai người lúc đi vào, thuận tay đóng cửa lại.
Mạch Sanh Tiêu cho rằng trong phòng sẽ đen nhánh một màu chứ không nghĩ được bên trong đèn lại sáng trưng, khiến cô trở tay không kịp. Cô đứng yên tại cửa, Alice ở kế bên sải bước đi đến trước bàn làm việc to lớn: "Cô thất thần cái gì? Mau tìm đi! "
Sanh Tiêu chạy chậm đến bên cạnh Alice.
"Quý giá như vậy, khẳng định là cất ở trong két bảo hiểm."
Alice đoạt lấy vật ở trong tay Sanh Tiêu, quả nhiên tìm được chiếc chìa khóa của két sắt: "Mau tìm đi, tôi chưa từng thấy qua két bảo hiểm ở đây."
Mạch Sanh Tiêu lúc lọi trước tủ sách, Alice kéo màn cửa sổ ra, rồi lấy bức tranh ở trên tường xuống, sau một hồi tìm kiếm, lúc này mới kích động nói ra: "Ở chỗ này đây! "
Một cánh cửa ngầm được đẩy ra, quả nhiên.
Ngón tay Alice run rẩy, cô ấy quỳ gối trên sàn nhà, dùng chiếc chìa khóa mở két bảo hiểm ra.
"Hình như cần mật mã." Sanh Tiêu tiến đến trước mặt cô ta nói.
Alice mò mẫm một chuỗi con số, không thành công.
"Sinh nhật của phu nhân cũng đều không đúng." Alice nhíu mày.
"Thật khờ, mọi người đều lấy ngày sinh làm mật mã sao?"
Alice nghe vậy, sắc mặt giận dỗi nhìn về phía Sanh Tiêu: "Cô thông minh sao? Cô thông minh vậy tới làm đi?" Lời đã nói ra khỏi miệng, cô ta lại hỏi: "Sinh nhật cô là ngày bao nhiêu?"
Mạch Sanh Tiêu hiểu ý đồ của Alice: "Hắn không biết sinh nhật của tôi, càng không có khả năng dùng nó để làm mật mã."
"Ít nói nhảm đi, nói mau! "
Sanh Tiêu đọc ra chuỗi số.
Alice nhẹ nhẩm theo, con số cuối cùng được đưa vào, Mạch Sanh Tiêu cả kinh phát hiện cửa két bảo hiểm mở ra.
Alice ngắm nghía Sanh Tiêu một hồi. Cô ấy dùng tay kéo ra cánh cửa, đầu tiên là nhìn thấy các loại hồ sơ văn kiện chồng chất, Alice lôi hết ra để lên mặt đất, thân thể nhoài qua lục lọi tìm thuốc giải.
Mạch Sanh Tiêu mở ra một bộ hồ sơ trong đó, văn kiện này có vẻ đã lâu lắm rồi, tờ giấy ố vàng, ngẩng đầu có chữ viết, đại khái là những thông tin bối cảnh tài liệu mô tả. Sanh Tiêu xem xét qua vài cái, chỗ này khả năng đều là những tài liệu giao dịch, cô mở ra thêm vài cái nữa, phát hiện một phần trên văn kiện viết tên Sơ Hạ Nhan và cha của Duật Tôn.
"Cô xem cái gì vậy? Còn không giúp tôi tìm đi?"
Mạch Sanh Tiêu nhìn xuống, đôi mắt hạnh của cô trợn tròn, bàn tay cầm tờ giấy không chịu được mà run rẩy, thì ra là. . . . . .
Vụ thảm sát trên biển năm đó, không chỉ là nhắm vào một mình Sơ Hạ Nhan, mà sau lưng đã che giấu chân tướng của một giao dịch giết người!
Mạch Sanh Tiêu chứng kiến một cái tên: Viên Sơn Hùng.
Và số tiền giao dịch cùng ngày.
"Tại sao không có? Chẳng lẽ lại không cất ở đây?" Alice nhẹ giọng lầm bầm.
"Các ngươi đang tìm cái gì?" Bất thình lình, một giọng nói vô cùng lạnh lẽo của người đàn ông truyền đến.
Alice cả kinh ngẩng đầu lên, Mạch Sanh Tiêu vội đang đem tư liệu trong tay nhét trở về đống hồ sơ, tiện tay nhấc cái túi to ấy đặt ở bên chân.
Hai người hai mặt nhìn nhau, mắt thấy Dạ Thần từng bước một đi tới.
Bên trong két bảo hiểm bị lục tung mất trật tự không chịu nổi, Alice trong mắt lộ ra sợ hãi: "Dạ Thần, chúng tôi. . . . . . ."
Dạ Thần đến trước bàn làm việc, chân phải thon dài ngồi lên mép bàn. Mạch Sanh Tiêu và Alice nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, bên chân đều ngổn ngang đồ vật.
Sanh Tiêu đứng lên, nhất thời cũng không tìm được một cái cớ hợp lý nào.
Dạ Thần nâng một chân lên đá vào trước ngực Alice.
"Các ngươi ở đây tìm thuốc giải Tử Thần sao?"
Alice ngã sấp trên mặt đất, tay đè tại ngực dậy không nổi: "Dạ Thần, tôi không muốn cứ phải tiêm vào Tử Thần, tiếp tục như vậy nữa thì thân thể của tôi sẽ không ch
ịu nổi, ngài lấy thuốc giải cho tôi đi."
Ánh mắt Dạ Thần dừng lại trên mặt Sanh Tiêu, đối với cầu khẩn của cô ta, hắn chẳng quan tâm.
"Dạ Thần, ngài yên tâm, tôi vẫn sẽ trung thành với ngài. . . . . . ."
"Alice, ngươi đang ở đây mưu tính cái quỷ gì, thực cho là ta không biết sao? Đến hôm nay ta không cần phải lừa gạt ngươi nữa, trên đời này không có thuốc giải Tử Thần, hoặc là liên tục tiêm vào, hoặc là dừng thuốc. . . . . . . khô héo tới chết."
"Ngài. . . . . . . . Ngài nói thật sao?"
Hai tay Dạ Thần khoanh ở trước ngực, từ trên cao nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của Alice: "Chỉ có ngươi là tin Tử Thần có thuốc giải! "
Thân thể Alice mềm nhũn, tê liệt ngã xuống mặt đất.
Đôi môi Mạch Sanh Tiêu run rẩy, đưa tay muốn nâng đỡ cô ấy lên.
Nhưng Dạ Thần đã trước một bước ngăn cản trước mặt Sanh Tiêu, hắn giữ chặt cổ tay của cô: "Xem ra, ta ngay cả muốn ngủ một giấc an ổn cũng đừng nghĩ."
"Làm việc trái với lương tâm quá nhiều, anh còn có thể ngủ được sao?"
Hắn cho rằng, hắn đối với cô đã mở lòng, cho cô tự do mà cô muốn, còn mong lưu lại trong lòng Mạch Sanh Tiêu ít nhất một phần ý niệm tốt về hắn, nhưng đúng là. . . . . . . . .
Vô dụng.
Ngươi phụ nữ này không phải của hắn.
Dạ Thần dắt lấy cổ tay Mạch Sanh Tiêu, kéo thẳng cô ra bên ngoài. Sanh Tiêu trong lòng khó hiểu bắt đầu hoảng loạn, cô cúi người xuống không chịu đi: "Thả tôi ra, buông ra. . ."
Alice chẳng ngó ngàng gì đến cô nữa, Mạch Sanh Tiêu bị Dạ Thần lôi ra khỏi cửa, cô bị hù dọa sợ hãi luôn miệng kêu lên: "Anh dẫn tôi đi đâu?"
"Sau này, cô còn dám cả gan không an phận, bị ta phát hiện một lần, ta liền lấy Duật Tôn một chân! "
Mạch Sanh Tiêu bị Dạ Thần mạnh tay lôi đến địa lao, Dạ Thần mở ra bức màn màu đen, chứng kiến người đàn ông ở bên trong nằm tại góc tường đưa lưng về phía họ.
"Ngươi muốn làm gì?" Sanh Tiêu ngăn cản ở cửa: "Ngươi đừng làm loạn! "
"Hôm nay, ta liền muốn một chân của hắn! "
Mạch Sanh Tiêu nói cái gì cũng không chịu tránh ra, tầm mắt của cô nhìn về phía người đàn ông bên trong, động tĩnh lớn như vậy nhưng Duật Tôn lại không có chút phản ứng nào: "Ngươi đã làm gì anh ấy?"
"A, có thể là chết rồi."
"Ngươi. . . . . . ." Mạch Sanh Tiêu lệ nóng tuôn rơi.
.
.
.
Không đúng!
Cô chăm chú nhìn thật kỹ, dù quần áo là giống, nhưng thân hình này. . . . . Tuyệt đối không phải là Duật Tôn!
Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía ổ khóa trên cửa cũng không có gì khác thường, vẫn khóa ở kia.
Ánh mắt của cô liếc về phía Dạ Thần, hắn rõ ràng còn chưa phát hiện được.
Nhưng. . . . . . . . Duật Tôn đang ở đâu?
Mạch Sanh Tiêu lo lắng toàn thân đều đổ mồ hôi, cô dám khẳng định là Duật Tôn vẫn còn ở trong căn cứ.
Dạ Thần chuẩn bị mở cửa.
Sanh Tiêu hiểu rõ là nếu cứ để vậy, chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Cô dưới tình thế cấp bách bèn giữ chặt cánh tay của Dạ Thần: "Tôi đáp ứng anh, tôi cái gì cũng đều đáp ứng anh, chỉ cần anh có thể để cho anh ấy an toàn, không gây thương tích đến anh ấy, tôi sẽ ở lại bên cạnh anh."
Ánh mắt Dạ Thần lộ ra nghi ngờ: "Thật sự?"
"Thật sự! " Mạch Sanh Tiêu chắc chắn gật đầu: "Chuyện tối hôm nay, về sau cũng sẽ không xảy ra nữa."
---------------------
Cô rõ ràng hiểu được Duật Tôn cả đời không thể nào để cho Dạ Thần hành hạ như vậy, hoặc là, Dạ Thần giết hết cả nhà bọn họ, hoặc là, Duật Tôn đi ra giết chết Dạ Thần.
Mạch Sanh Tiêu tâm phiền ý loạn rối bời, hai tay cô che mặt lại. Cái chết của Lôi Lạc đối với cô ít nhiều cũng có chút xúc động, cô làm không được máu lạnh như Alice. Dù thấy Bôn Bôn bị ném vào hồ bơi trong nháy mắt, cô thật sự xúc động muốn nổ súng nhưng trong tiềm thức, cô đối với hành vi có thể dễ dàng kết thúc một cuộc sống thì vẫn không chấp nhận được.
Dạ Thần trong lòng có tâm sự, thân ảnh cao lớn của hắn đi về hướng cửa sổ.
Mạch Sanh Tiêu lấy khăn lông choàng ở trên vai xuống, cô đi đến trước bồn tắm của Bôn Bôn, ngồi xổm xuống cẩn thận tắm cho con.
Bôn Bôn vừa bị sặc nước, lúc mới đầu tắm rửa có vẻ e ngại một chút, bàn tay nhỏ bé rõ ràng vịn lấy thành bồn tắm. Mạch Sanh Tiêu nhận lấy ghế nhỏ mà bảo mẫu đưa cho, cô từng cái một lau lên thân thể nhỏ mập mạp của Bôn Bôn.
Dạ Thần nghiêng mặt qua, chứng kiến vẻ mặt chăm chú của Sanh Tiêu. Alice đã từng nói, Bôn Bôn mắc phải bệnh tự kỷ. Dạ Thần biết rõ, đối với đứa con như vậy, Mạch Sanh Tiêu cần phải trả giá so với những gia đình bình thường khác gấp nhiều lần bằng tâm huyết yêu thương đứa bé.
Bảo mẫu ôm lấy Bôn Bôn, Sanh Tiêu dùng chăn lông quấn lại, sau đó ôm con đến bên giường lớn: "Tôi muốn đưa Bôn Bôn đến gặp Duật Tôn."
Mạch Sanh Tiêu bất thình lình mở miệng
Dạ Thần sắc mặt chợt lạnh lẽo: "Không được."
"Anh ấy là cha của Bôn Bôn, hơn nữa là ở chỗ của anh, chúng tôi còn có thể trốn đi đâu?"
"Ta sẽ không để cho các người đi gặp hắn." Dạ Thần lại nhắc thêm lần nữa.
"Chẳng lẽ anh thật sự muốn chúng tôi tách ra như vậy?" Mạch Sanh Tiêu tâm tình không khỏi kích động: "Anh muốn đem anh ấy nhốt lại cả đời, sau đó, để tôi và Bôn Bôn cũng giống như bây giờ, vô hình bị trói buộc sao?"
Bảo mẫu cầm quần áo của Bôn Bôn đi tới, mặc vào cho bé con từng món đồ.
"Ta còn chưa nghĩ ra." Hai đầu chân mày của Dạ Thần lộ ra tức giận. Hắn đã làm sai rồi, hắn không nên cho Mạch Sanh Tiêu đến đây. Nếu đã đối với cô không hạ quyết tâm được thì cô đến đây chỉ hành hạ hắn mà thôi. Còn không bằng hoàn toàn không nghe thấy, không gặp tới.
"Tôi sẽ nghĩ cách rời đi." Mạch Sanh Tiêu hướng mắt nhìn về xung quanh: "Nơi này giống như cái địa ngục, tôi một giây cũng không muốn nán lại."
Kỳ thật, cảm giác của hắn cũng không khác biệt lắm.
Nhưng. . . nếu có thể giữ Mạch Sanh Tiêu ở lại, thì nơi này liền không còn là địa ngục.
"Ta tuyệt đối không cho các người đi."
Sanh Tiêu không có nói thêm gì nữa, có thể lại xảy ra bất đồng lớn hơn, Dạ Thần đối với lời nói của cô có thể một chữ cũng nghe không lọt.
Mạch Sanh Tiêu thật vất vả mới dỗ ngủ Bôn Bôn được, cô để cho bảo mẫu ở lại trong phòng, một khắc cũng không được rời đi.
Nếu trong phòng này có camera thì tối thiểu vẫn có an toàn.
Sanh Tiêu cẩn thận đi đến cửa phòng Alice, cánh cửa chỉ khép hờ. Mạch Sanh Tiêu đẩy cửa đi vào, không quên khép cửa lại.
Alice ngồi ở trước gương trang điểm, thấy cô đi tới, cũng không biểu lộ sự giật mình, cô ấy cầm lấy phấn má hồng đang trang điểm: "Cô đã đến rồi."
Sanh Tiêu dừng bước lại ở sau lưng cô ta.
"Lôi Lạc đã chết."
"Tôi đã biết rõ." Alice hướng đến môi, tô son nước thật đậm: "Hiện tại bên ngoài truyền đi nghiêm trọng, nói Dạ Thần vì phụ nữ mà đích thân bắn chết Lôi Lạc, bây giờ lòng người hoang mang, ai cũng không dám đắc tội với cô." Alice thử lòng xem xét Mạch Sanh Tiêu.
"Cái chết của hắn, sau lưng nhất định là có cô tác động phải không?"
Alice hai mắt xuyên qua chiếc gương trang điểm dừng lại trên gương mặt của Mạch Sanh Tiêu: "Cô đừng quá đa nghi tôi, Lôi Lạc là một tên thô kệch. Nếu không phải là hắn trung thành thì Dạ Thần cũng không thể giữ lại hắn đến bây giờ, loại người không có đầu óc này sớm muộn gì cũng chết."
Alice tiếp tục động tác trong tay, một chút thương tâm cũng không biểu lộ ra bên ngoài.
"Chúng ta kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?" Mạch Sanh Tiêu không dây dưa vấn đề này nữa.
"Chờ."
"Chờ cái gì?"
"Chờ đợi thời cơ." Alice để sát mặt vào trước gương, cô ta rõ ràng ở đuôi mắt của mình phát hiện một nếp nhăn mảnh, cô sợ hãi đứng lên, nhìn kỹ lại, cũng không chỉ là có một đường.
Đã một thời gian dài tiêm vào Tử Thần, thân thể của cô ấy càng ngày càng chịu không nổi, phải nghĩ cách tìm được thuốc giải Tử Thần.
"Sanh Tiêu, tôi muốn xin cô giúp đỡ."
"Chuyện gì?"
Alice đi về phía tủ đầu giường, kéo ra ngăn kéo phía trên, từ bên trong lấy ra một bình chất lỏng màu lam: "Còn nhớ thứ này không?"
Mạch Sanh Tiêu gật đầu, lúc trước Dạ Thần muốn tiêm ma túy vào Duật Tôn, chính là thứ này.
"Tôi tạm thời cam chịu vì lợi ích toàn cục trở lại căn cứ, không vì cái gì khác mà chính vì thuốc giải của Tử Thần."
"Dạ Thần không cho cô sao?"
"Hắn muốn dùng Tử Thần để khống chế tôi, để cho tôi ngoan ngoãn nghe lời."
"Vậy thì tôi lại càng không giúp gì được cả."
Alice đem cái bình để lại chỗ cũ: "Sanh Tiêu, cô không nói thì tôi cũng hiểu, trong chuyện này Bôn Bôn bị bắt đi, cô đối với tôi còn hoài nghi. Lúc trước, Dạ Thần cố ý tiết lộ tin tức cho tôi biết, tôi một lòng nghĩ cho Duật Tôn. . . . . ."
"Alice, cô có phải muốn tôi giúp cô lấy được thuốc giải trước, sau đó mới bằng lòng cùng tôi cứu Duật Tôn ra?"
"Sanh Tiêu, tôi biết rõ Dạ Thần quan tâm cô, nếu như cô đi lấy, hắn nhất định sẽ cho cô."
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu: "Không thể nào, nếu như vậy hắn có thể đoán được quan hệ của hai chúng ta, nói không chừng lại còn có thể nghĩ đến cái chết của Lôi Lạc. . . . . . ."
Ngón tay Alice hướng vào khóe mắt, muốn dùng sức đem những nếp nhăn kia vuốt lên: "Vậy thuốc giải khẳng định là giấu ở phòng ngủ của Dạ Thần, cô giúp tôi một chút."
"Đây được coi là giao dịch giữa chúng ta sao?"
Alice thấy tức cười, cô đã từng nói, cô có thể vì Duật Tôn mà trả bất cứ giá nào, kể cả mạng sống của mình, nhưng. . . . . .
Alice nỗ lực thuyết phục chính mình, cô cho tới bây giờ vẫn không muốn làm trái với ý niệm này. Các cô bây giờ xác thực phải chờ thời cơ mới có thể hành động, Alice cần thuốc giải, cô muốn đợi sau khi cứu Duật Tôn ra, cô mới có thể tiếp tục sống.
Mạch Sanh Tiêu đối với căn cứ chưa quen thuộc, cô muốn có được sự trợ giúp của Alice thì chỉ có thể giúp Alice lấy được giải dược trước.
"Sanh Tiêu, chúng ta phải mau chóng, Lôi Lạc vừa chết, mấy ngày này là thời cơ tốt nhất."
Mạch Sanh Tiêu trở lại phòng của mình, trông thấy một người đàn ông xa lạ đang ở trong phòng: "Ngươi là ai? Muốn làm cái gì?"
Người đàn ông giơ thứ gì đó trong tay lên: "Dạ Thần nói cô biểu hiện không tệ, cho tôi đem camera trong phòng toàn bộ hủy bỏ." Người đàn ông thần sắc mập mờ dò xét Sanh Tiêu: "Mặt mũi của cô thật là ghê gớm, không thể ngờ được Dạ Thần vì cô mà giết bỏ Lôi Lạc."
Mạch Sanh Tiêu cũng không nhìn ra chút nào bi thương trên gương mặt của người đàn ông, người ở cái nơi quỷ quái này quả nhiên tâm địa đều sắt đá.
Cô như thế nào cũng không ngờ được, một câu nói của mình lại khiến cho Dạ Thần để cô được tự do.
Dạ Thần không muốn làm cho Mạch Sanh Tiêu cảm thấy nơi này thật sự là địa ngục, hắn sẽ tận lực vì cô mà tạo ra một nơi giống như một mái nhà. Chỉ có trong nhà mới có thể vô lo vô nghĩ, cho nên hắn mới sai người triệt tiêu camera theo dõi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mỏi mệt tràn tới, Mạch Sanh Tiêu nhìn thời gian, đã 10 giờ tối.
Nếu không phải cơ thể có đồng hồ sinh học thì sợ là không rõ khi nào thì nên ngủ.
Sanh Tiêu tắt đi đèn lớn, chỉ giữ lại một chiếc đèn bàn trên đầu giường.
Bôn Bôn ngủ được rất say, Mạch Sanh Tiêu muốn đợi thêm chút nữa thì sẽ lẻn ra ngoài. Cô yên lặng nhắm mắt dưỡng thần, Sanh Tiêu mở hai mắt ra, dù người kia nói đã triệt tiêu quản chế nhưng ai biết có phải là thật hay không.
Mạch Sanh Tiêu vì để phòng ngừa rủi ro, cô chống người lên cuối cùng cũng tắt đèn bàn đi.
Thân thể mới nằm trở lại trên giường, liền nghe ở cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Cô nhớ rõ ràng mình đã khóa trái cửa rồi.
Mạch Sanh Tiêu nín thở tập trung, không dám gây ra một chút âm thanh nào. Tiếng bước chân cực kỳ nhẹ nhàng dần dần đến gần, cô cảm giác được đầu giường lún xuống, giống như có một sức nặng vô hình đè xuống, Sanh Tiêu bị hù dọa bật dậy, muốn bật đèn lên.
"Là ta."
Người đàn ông đè lại tay của cô.
"Anh tới đây làm gì? Làm sao anh vào được?" Mạch Sanh Tiêu kiềm chế tiếng nói.
Người đàn ông nắm chặt tay của cô, Sanh Tiêu lại một lần nữa lên tiếng: "Anh. . . . . . Anh muốn làm cái gì?"
Chuyện mà cô sợ nhất, chẳng lẽ lại xảy ra hay sao?
Dạ Thần trong bóng đêm ôm lấy bả vai của Mạch Sanh Tiêu, đè cô xuống giường lớn, Sanh Tiêu cả kinh thiếu chút nữa hét lên, cô khẽ cắn chặt cánh môi, sợ làm Bôn Bôn giật mình: "Anh thả tôi ra! "
"Ta ôm cô ngủ một lát."
"Cút! "
"Sanh Tiêu, đừng cãi."
Mạch Sanh Tiêu hừ lạnh: "Không có những phụ nữ khác cho anh ôm sao?"
Dạ Thần tai điếc mắt ngơ, ngược lại còn ôm chặt hơn: "Sanh Tiêu, cô hãy nghe ta nói mấy câu được không?"
"Anh buông ra trước đi."
Mạch Sanh Tiêu sau lưng bất đắc dĩ chống đỡ trước ngực của người đàn ông, hai tay Sanh Tiêu che chở chính mình nhưng cánh tay của cô bị Dạ Thần ôm rất chặt: "Kể từ sau khi mẹ ta chết, ta chưa bao giờ ngủ ngon được một giấc. Ta đau khổ hy vọng 6 năm, bà thật vất vả để tỉnh lại, ta không nghĩ tới bởi vì nhất thời sơ sẩy mà lại khiến mẹ ta tự dưng chết thảm."
"Anh. . . . . . ." Mạch Sanh Tiêu đã châm chước hết lần này đến lần khác: "Ân Lưu Khâm." Cô không quen gọi ra cái tên Dạ Thần: "Anh vì sao không nghĩ bà ấy trở thành như vậy là đang chuộc tội? Có thể, bà ấy ngược lại còn cảm thấy được giải thoát thì sao?"
"Có thể sao?" Dạ Thần giọng điệu lộ ra vẻ chưa từng mê man.
"Có thể."
"Bà ấy đối với chuyện của cha ta cũng có biết, mẹ ta là người Trung Quốc điển hình. Mười năm trước bà ấy trở lại nước một lần, nói là đi lên chùa dâng hương. Ta không biết vì sao bà ấy sau khi trở về lại mất hồn mất vía. Bà nói hôm đó bà rút một quẻ xăm, hòa thượng chịu trách nhiệm giải nghĩa nói cho bà biết, thiện ác cuối cùng sẽ phải báo. Từ đó trở đi, bà ấy suốt ngày mang một bộ dạng vô tình, ăn vào vô vị, đêm không thể say giấc.
Cha ta muốn tạo niềm vui cho bà, đã cho bọn trẻ ở căn cứ biểu diễn quyết đấu tại chỗ, không ngờ tới về sau bà lâm bệnh nặng, suốt ba ngày không dậy được. Bà ấy nói cho ta biết, bà đi theo cha ta vô tình đã tạo ra không ít oan nghiệt, về sau, khi những đứa trẻ kia trưởng thành, khẳng định cũng sẽ trở lại báo thù."
Thân thể Mạch Sanh Tiêu nhẹ giãy giụa, nhưng Dạ Thần ôm rất chặt: "Bà ấy nếu biết rõ, vì sao lúc ấy không ngăn cản cha của anh lại?"
"Bà ấy cũng đã nói với cha ta, nhưng cha lại không tìn vào nhân quả báo ứng. Ông cho rằng, chỉ có chính mình càng ngày càng mạnh thì dù có người đến trả thù, cũng không cần phải sợ hãi."
"Cha anh, vì sao lại bắt những đứa trẻ kia?"
"Bởi vì bọn chúng còn nhỏ, còn không hiểu chuyện, sau khi trải qua huấn luyện tàn khốc thì đại đa số có thể quên được thân phận của mình, cũng có thể toàn tâm toàn ý cống hiến cho tổ chức."
Phẫn nộ trong lòng Mạch Sanh Tiêu bị thiêu đốt, cô dùng sức giãy giụa: "Thật nực cười, vậy ông ta vì sao không đem anh ném vào trong lò huấn luyện? Con của người khác thì không phải là người sao?"
Dạ Thần vòng căng cánh tay: "Mẹ ta vẫn cảm thấy áy náy, bà không cảm hóa được ý nguyện của cha nên điều duy nhất có thể làm được chính là đối xử tốt với những đứa trẻ kia. Bà ấy tự mình mang cơm cho bọn chúng, khi bọn chúng ngã bệnh, bà sẽ là người đầu tiên liên lạc với bác sỹ."
Nhưng có thể làm gì được gì?
Những thứ này bọn nhỏ vốn là đều phải có được, nếu không có một nơi đầy tội ác thế này thì ba mẹ của bọn nhỏ còn làm tốt hơn.
"Ngày đó khi ta thấy cô đút cho bà ấy nước ô mai, ta đã nói cho bà ấy rằng đối với cô, ta sẽ không xuống tay, nhưng thù giết cha không thể không báo. Ta còn nhớ tận tường mẹ ta lúc ấy nói với mình rằng, "Không cần phải. . . . . . . . . thù. . . ". Ta hiểu rõ ý của bà, bà ấy muốn ta không cần phải ôm hận, buông bỏ báo thù."
"Vậy vì sao anh lại còn lấn sâu vào thù hận?"
"Sanh Tiêu, ta nói thật với cô. . ." Dạ Thần nhẹ chống cằm lên đỉnh đầu mạch Sanh Tiêu, hương dầu gội thảo dược mới mẻ thấm sau vào tâm can: "Nếu như mẹ ta không chết, ta thật sự có thể buông tay việc báo thù. Nhưng bây giờ bà ấy chết ở xứ người, ta ngay cả gặp mặt bà lần cuối cùng cũng không thể gặp được. Trong tim ta bị rạch vào nhiều vết thương, nếu khi không tìm hắn báo thù thì ta chỉ có thể áy náy mà chết. Tất cả bởi vì ta chủ quan nên cục diện hôm nay mới biến thành như thế."
"Ân Lưu Khâm, anh đang chui vào một cái ngõ cụt."
Hắn thừa nhận.
"Chính mình tự hành hạ bản thân, đừng mong người ngoài đồng cảm với anh."
"Sanh Tiêu, có người nào đang sống sờ sờ bị miệng lưỡi của cô làm tức chết chưa?"
Mạch Sanh Tiêu không được tự nhiên, muốn tạo khoảng cách với hắn: "Có thể buông tay của anh ra không?"
"Ta đối với cô như thế nào, cô có hiểu được không?"
Cổ của Sanh Tiêu cứng đờ, nửa người trên không thể động đậy được: "Muốn cho tôi cảm kích anh?"
"Xem ra, cô biết ta đối với cô không bình thường." Người đàn ông ở bên tai cô khẽ cười: "Ta có thể muốn cô, dù là cô giãy giụa cũng không chống được sức lực của ta. Ai cũng không giúp cô được, nếu chúng ta cũng có con của mình thì cô có phải sẽ xem xét mà ở lại đây không?"
"Ân Lưu Khâm, anh có biết mình đang nói cái gì không?" Mạch Sanh Tiêu bởi vì những lời này của hắn mà toàn thân giống như rơi vào hầm băng.
"Đến ngày đó, ta có thể bỏ qua Duật Tôn và Bôn Bôn."
"Anh nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Cô thương hắn?"
Mạch Sanh Tiêu mở ra đôi mắt, đem thân thể nghiêng đi chút ít nhưng nơi khuôn mặt có thể cảm nhận được hơi thở của Dạ Thần: "Nói nhảm."
"Nếu đúng, ta có cần phải ra tay?"
"Giống như cha của anh, dùng việc tước đoạt hạnh phúc của người khác làm thú vui phải không?"
Đêm Thần không lên tiếng, hắn không kiềm chế được suy nghĩ, nếu hắn thật sự cưỡng bức thì sẽ có kết quả như thế nào?
Hắn lắc đầu, đối với cô, hắn làm không được.
"Anh hãy trở về đi."
"Ta ngủ ở đây."
Trong lòng Mạch Sanh Tiêu lập tức gióng lên hồi chuông báo động: "Không được."
Dạ Thần cũng không nói thêm nữa, hắn vòng qua tay của Sanh Tiêu, dù cô có giãy giụa thế nào cũng không buông ra. Dần dần, hơi thở của người đàn ông trầm ổn, Mạch Sanh Tiêu quay đầu lại, hình như, là hắn đã ngủ say rồi.
Cô dè dặt đẩy tay của Dạ Thần ra, Sanh Tiêu mở đèn lên, ánh mắt vô tình nhìn thấy một xâu chìa khóa trên tủ đầu giường.
Dạ Thần ngủ ở bên cạnh cô, hắn khó có được giấc ngủ say như vậy.
Mạch Sanh Tiêu đặt tay lên ngực, không che được phần kích động kia, tim của cô đập rộn lên muốn thở không nổi. Sanh Tiêu nhẹ nhàng rời khỏi giường, vòng qua cuối giường, lấy xâu chìa khóa kia dè dặt nắm trong lòng bàn tay.
Cô ngắm nhìn Bôn Bôn trong giường em bé, con đang ngủ rất ngoan. Mạch Sanh Tiêu sợ đánh thức Dạ Thần bên cạnh nên không dám ôm Bôn Bôn ra ngoài.
Cô siết chặt xâu chìa khóa, rón ra rón rén đi tới cửa, Sanh Tiêu vặn tay cầm, sợ người đàn ông kia đang giả vờ ngủ nên đứng quan sát một lát, thấy hắn nằm không nhúc nhích gì nữa, lúc này cô mới đánh bạo đi ra ngoài.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mạch Sanh Tiêu lúc bước qua phòng Alice, cô gõ nhẹ lên cửa.
Một hồi lâu sau mới thấy cửa được mở ra: "Sanh Tiêu, đã muộn thế này còn làm gì vậy?"
Sanh Tiêu đưa thứ gì đó lên cao: "Tôi nghĩ, đây là chìa khóa phòng của Dạ Thần."
Thần sắc mệt mỏi của Alice chợt lóe lên, cô ta xoa nhẹ khóe mắt, nhận lấy chiếc chìa khóa trong tay của Mạch Sanh Tiêu, sắc mặt khó nén được vui mừng: "Cô lấy ở đâu ra?"
"Dạ Thần cầm theo nó."
"Sao?" Alice vẻ mặt căng thẳng theo: "Không thể nào, hắn bây giờ ở trong phòng của cô sao?"
"Hắn ngủ thiếp đi." Mạch Sanh Tiêu nắm chặt cổ tay của cô ấy: "Đi, từ từ sẽ nói với cô về hắn."
Alice còn chưa kịp thay quần áo, vẫn mặc đồ ngủ ra khỏi cửa, nghe xong lời nói của Sanh Tiêu, cô ta khó nén được giật mình: "Hắn ngủ ở trong phòng của cô, các người. . . . . . ."
"Đoán mò cái gì vậy?" Mạch Sanh Tiêu sải bước đến trước cửa phòng Dạ Thần: "Mau lên."
"Tôi phát hiện cô rất có tố chất làm gián điệp."
Sanh Tiêu nhìn vào mắt Alice: "Còn không phải do bị ép buộc sao."
Một xâu chìa khóa, không biết tột cùng là cái nào mới đúng. Mạch Sanh Tiêu khẩn trương thử mấy cái, Alice đứng ở cửa thay cô canh chừng: "Được chưa vậy?"
"Đừng có hối thúc tôi."
Vốn đang khẩn trương vội vàng.
"Cách! ! ! "
"Được rồi?" Hai mắt Alice trợn tròn.
Mạch Sanh Tiêu vặn tay cầm ra, hướng về Alice nháy mắt, Alice cùng cô đi vào trong phòng.
Hai người lúc đi vào, thuận tay đóng cửa lại.
Mạch Sanh Tiêu cho rằng trong phòng sẽ đen nhánh một màu chứ không nghĩ được bên trong đèn lại sáng trưng, khiến cô trở tay không kịp. Cô đứng yên tại cửa, Alice ở kế bên sải bước đi đến trước bàn làm việc to lớn: "Cô thất thần cái gì? Mau tìm đi! "
Sanh Tiêu chạy chậm đến bên cạnh Alice.
"Quý giá như vậy, khẳng định là cất ở trong két bảo hiểm."
Alice đoạt lấy vật ở trong tay Sanh Tiêu, quả nhiên tìm được chiếc chìa khóa của két sắt: "Mau tìm đi, tôi chưa từng thấy qua két bảo hiểm ở đây."
Mạch Sanh Tiêu lúc lọi trước tủ sách, Alice kéo màn cửa sổ ra, rồi lấy bức tranh ở trên tường xuống, sau một hồi tìm kiếm, lúc này mới kích động nói ra: "Ở chỗ này đây! "
Một cánh cửa ngầm được đẩy ra, quả nhiên.
Ngón tay Alice run rẩy, cô ấy quỳ gối trên sàn nhà, dùng chiếc chìa khóa mở két bảo hiểm ra.
"Hình như cần mật mã." Sanh Tiêu tiến đến trước mặt cô ta nói.
Alice mò mẫm một chuỗi con số, không thành công.
"Sinh nhật của phu nhân cũng đều không đúng." Alice nhíu mày.
"Thật khờ, mọi người đều lấy ngày sinh làm mật mã sao?"
Alice nghe vậy, sắc mặt giận dỗi nhìn về phía Sanh Tiêu: "Cô thông minh sao? Cô thông minh vậy tới làm đi?" Lời đã nói ra khỏi miệng, cô ta lại hỏi: "Sinh nhật cô là ngày bao nhiêu?"
Mạch Sanh Tiêu hiểu ý đồ của Alice: "Hắn không biết sinh nhật của tôi, càng không có khả năng dùng nó để làm mật mã."
"Ít nói nhảm đi, nói mau! "
Sanh Tiêu đọc ra chuỗi số.
Alice nhẹ nhẩm theo, con số cuối cùng được đưa vào, Mạch Sanh Tiêu cả kinh phát hiện cửa két bảo hiểm mở ra.
Alice ngắm nghía Sanh Tiêu một hồi. Cô ấy dùng tay kéo ra cánh cửa, đầu tiên là nhìn thấy các loại hồ sơ văn kiện chồng chất, Alice lôi hết ra để lên mặt đất, thân thể nhoài qua lục lọi tìm thuốc giải.
Mạch Sanh Tiêu mở ra một bộ hồ sơ trong đó, văn kiện này có vẻ đã lâu lắm rồi, tờ giấy ố vàng, ngẩng đầu có chữ viết, đại khái là những thông tin bối cảnh tài liệu mô tả. Sanh Tiêu xem xét qua vài cái, chỗ này khả năng đều là những tài liệu giao dịch, cô mở ra thêm vài cái nữa, phát hiện một phần trên văn kiện viết tên Sơ Hạ Nhan và cha của Duật Tôn.
"Cô xem cái gì vậy? Còn không giúp tôi tìm đi?"
Mạch Sanh Tiêu nhìn xuống, đôi mắt hạnh của cô trợn tròn, bàn tay cầm tờ giấy không chịu được mà run rẩy, thì ra là. . . . . .
Vụ thảm sát trên biển năm đó, không chỉ là nhắm vào một mình Sơ Hạ Nhan, mà sau lưng đã che giấu chân tướng của một giao dịch giết người!
Mạch Sanh Tiêu chứng kiến một cái tên: Viên Sơn Hùng.
Và số tiền giao dịch cùng ngày.
"Tại sao không có? Chẳng lẽ lại không cất ở đây?" Alice nhẹ giọng lầm bầm.
"Các ngươi đang tìm cái gì?" Bất thình lình, một giọng nói vô cùng lạnh lẽo của người đàn ông truyền đến.
Alice cả kinh ngẩng đầu lên, Mạch Sanh Tiêu vội đang đem tư liệu trong tay nhét trở về đống hồ sơ, tiện tay nhấc cái túi to ấy đặt ở bên chân.
Hai người hai mặt nhìn nhau, mắt thấy Dạ Thần từng bước một đi tới.
Bên trong két bảo hiểm bị lục tung mất trật tự không chịu nổi, Alice trong mắt lộ ra sợ hãi: "Dạ Thần, chúng tôi. . . . . . ."
Dạ Thần đến trước bàn làm việc, chân phải thon dài ngồi lên mép bàn. Mạch Sanh Tiêu và Alice nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, bên chân đều ngổn ngang đồ vật.
Sanh Tiêu đứng lên, nhất thời cũng không tìm được một cái cớ hợp lý nào.
Dạ Thần nâng một chân lên đá vào trước ngực Alice.
"Các ngươi ở đây tìm thuốc giải Tử Thần sao?"
Alice ngã sấp trên mặt đất, tay đè tại ngực dậy không nổi: "Dạ Thần, tôi không muốn cứ phải tiêm vào Tử Thần, tiếp tục như vậy nữa thì thân thể của tôi sẽ không ch
ịu nổi, ngài lấy thuốc giải cho tôi đi."
Ánh mắt Dạ Thần dừng lại trên mặt Sanh Tiêu, đối với cầu khẩn của cô ta, hắn chẳng quan tâm.
"Dạ Thần, ngài yên tâm, tôi vẫn sẽ trung thành với ngài. . . . . . ."
"Alice, ngươi đang ở đây mưu tính cái quỷ gì, thực cho là ta không biết sao? Đến hôm nay ta không cần phải lừa gạt ngươi nữa, trên đời này không có thuốc giải Tử Thần, hoặc là liên tục tiêm vào, hoặc là dừng thuốc. . . . . . . khô héo tới chết."
"Ngài. . . . . . . . Ngài nói thật sao?"
Hai tay Dạ Thần khoanh ở trước ngực, từ trên cao nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của Alice: "Chỉ có ngươi là tin Tử Thần có thuốc giải! "
Thân thể Alice mềm nhũn, tê liệt ngã xuống mặt đất.
Đôi môi Mạch Sanh Tiêu run rẩy, đưa tay muốn nâng đỡ cô ấy lên.
Nhưng Dạ Thần đã trước một bước ngăn cản trước mặt Sanh Tiêu, hắn giữ chặt cổ tay của cô: "Xem ra, ta ngay cả muốn ngủ một giấc an ổn cũng đừng nghĩ."
"Làm việc trái với lương tâm quá nhiều, anh còn có thể ngủ được sao?"
Hắn cho rằng, hắn đối với cô đã mở lòng, cho cô tự do mà cô muốn, còn mong lưu lại trong lòng Mạch Sanh Tiêu ít nhất một phần ý niệm tốt về hắn, nhưng đúng là. . . . . . . . .
Vô dụng.
Ngươi phụ nữ này không phải của hắn.
Dạ Thần dắt lấy cổ tay Mạch Sanh Tiêu, kéo thẳng cô ra bên ngoài. Sanh Tiêu trong lòng khó hiểu bắt đầu hoảng loạn, cô cúi người xuống không chịu đi: "Thả tôi ra, buông ra. . ."
Alice chẳng ngó ngàng gì đến cô nữa, Mạch Sanh Tiêu bị Dạ Thần lôi ra khỏi cửa, cô bị hù dọa sợ hãi luôn miệng kêu lên: "Anh dẫn tôi đi đâu?"
"Sau này, cô còn dám cả gan không an phận, bị ta phát hiện một lần, ta liền lấy Duật Tôn một chân! "
Mạch Sanh Tiêu bị Dạ Thần mạnh tay lôi đến địa lao, Dạ Thần mở ra bức màn màu đen, chứng kiến người đàn ông ở bên trong nằm tại góc tường đưa lưng về phía họ.
"Ngươi muốn làm gì?" Sanh Tiêu ngăn cản ở cửa: "Ngươi đừng làm loạn! "
"Hôm nay, ta liền muốn một chân của hắn! "
Mạch Sanh Tiêu nói cái gì cũng không chịu tránh ra, tầm mắt của cô nhìn về phía người đàn ông bên trong, động tĩnh lớn như vậy nhưng Duật Tôn lại không có chút phản ứng nào: "Ngươi đã làm gì anh ấy?"
"A, có thể là chết rồi."
"Ngươi. . . . . . ." Mạch Sanh Tiêu lệ nóng tuôn rơi.
.
.
.
Không đúng!
Cô chăm chú nhìn thật kỹ, dù quần áo là giống, nhưng thân hình này. . . . . Tuyệt đối không phải là Duật Tôn!
Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía ổ khóa trên cửa cũng không có gì khác thường, vẫn khóa ở kia.
Ánh mắt của cô liếc về phía Dạ Thần, hắn rõ ràng còn chưa phát hiện được.
Nhưng. . . . . . . . Duật Tôn đang ở đâu?
Mạch Sanh Tiêu lo lắng toàn thân đều đổ mồ hôi, cô dám khẳng định là Duật Tôn vẫn còn ở trong căn cứ.
Dạ Thần chuẩn bị mở cửa.
Sanh Tiêu hiểu rõ là nếu cứ để vậy, chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Cô dưới tình thế cấp bách bèn giữ chặt cánh tay của Dạ Thần: "Tôi đáp ứng anh, tôi cái gì cũng đều đáp ứng anh, chỉ cần anh có thể để cho anh ấy an toàn, không gây thương tích đến anh ấy, tôi sẽ ở lại bên cạnh anh."
Ánh mắt Dạ Thần lộ ra nghi ngờ: "Thật sự?"
"Thật sự! " Mạch Sanh Tiêu chắc chắn gật đầu: "Chuyện tối hôm nay, về sau cũng sẽ không xảy ra nữa."
---------------------
Bình luận facebook