Nơi đây là một luyện ngục thế nào?
Trong một gian phòng lớn, không phải là để ở mà là nơi chứa đầy trẻ con không sai biệt với tuổi của cậu bé nhiều lắm.
Chỗ đặt chân của mỗi người không đủ một mét, bọn họ nếu muốn ngủ thì chỉ có thể cuộn tròn người lại. Xung quanh tràn ngập mùi máu tanh và cảm giác chết chóc ướt át.
Từ ngày đến đây, đứa bé có một tên mới, gọi 1402.
Mặt áp xuống mặt đất lạnh như băng, không có gối đầu và chăn đệm ấm áp, mỗi người có một cái chăn mỏng.
Đứa bé nắm chặt tay, nửa cái chăn lót dưới thân, nửa cái còn lại bao lấy thân thể run rẩy. Cậu ấy không dám nhắm mắt lại, trong đầu toàn hiện lên cảnh dây thừng bị cắt đứt, thân thể của cha và mẹ bị chìm xuống đáy biển.
Ba ba đã nói, mái tóc của mẹ là đẹp nhất nhưng lần cuối cùng nhìn thấy lại là mái tóc của mẹ trôi lững lờ trên mặt biển, từ từ chìm xuống.
Cậu bé muốn trở về, muốn đi tìm ông nội, không muốn ở lại nơi làm người ta sợ hãi như thế này.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có những tiếng hít thở yếu ớt.
Đứa bé mệt mỏi vô lực, hai vai co lại không ý thức được cũng ngủ mất.
. . .
"Reng reeeng. . ."
Đúng 6 giờ, một hồi tiếng chuông chói tai vang lên, muốn phá vỡ màng nhĩ của người khác.
Đứa bé giật mình bừng tỉnh, chứng kiến tất cả những đứa nhỏ xung quanh đều vén chăn đứng lên. Cậu bé đứng dậy theo, phát hiện đứa trẻ bên cạnh không động đậy gì.
"Này, dậy đi." Cậu bé gọi.
Đối phương vẫn không cử động, trong chiếc chăn bông chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
Bọn nhỏ đứng xếp hàng đi ra ngoài, Quách Thắng cầm lấy roi đứng ở cửa, thấy bé trai còn chưa bước đi, hắn cất bước đi đến: "Đi ra ngoài! "
Bé trai ngẩng đầu lên, cậu nhớ rõ cái tên xấu xa này. Hai tay đứa bé nắm thành quả đấm, Quách Thắng thấy thế xòe tay đẩy mạnh lên vai cậu bé. Bé trai dù sao cũng không phải là đối thủ của hắn, trong nháy mắt bị ngã xuống người của đứa nhỏ bên cạnh.
Bị đè nặng như vậy mà đối phương vẫn không phản ứng chút nào.
Quách Thắng ngồi xổm người xuống, một phát lật chăn bông trên người đứa nhỏ ra.
Bé trai ở khoảng cách gần nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng thê thảm, cậu bị hù dọa như gặp sấm rền nhưng không có thét lên chói tai, chỉ trừng lớn đôi mắt đen bóng như châu ngọc, cậu thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn gần như xám trắng lại.
Bàn tay trái của Quách Thắng tóm lấy cổ của bé trai, ấn đầu của cậu thấp xuống, khuôn mặt của bé trai và đứa nhỏ kia gần trong gang tấc, mắt thấy sắp phải đụng vào: "Sợ cái gì? Ta cho ngươi biết, ở chỗ này chỉ tàn bạo mới có thể sống, nó chính là không đủ mạnh nên mới bị đồng bạn hạ sát! "
Bé trai trong mắt lộ ra sợ hãi, chẳng lẽ đứa nhỏ này tối hôm qua bị người khác giết chết, nhưng mình ngủ ngay ở bên cạnh lại không phát hiện ra chuyện gì.
Đứa bé bị hù dọa cứ thế mà lắc đầu.
Quách Thắng buông tay ra: "Đi ra ngoài."
Quách Thắng đứng lên, hướng ra ngoài gọi: "Người đâu, đưa cái xác này ra ngoài." Quách Thắng dùng chân đá đá vào thi thể bên cạnh rồi đi tới, xách cổ áo của bé trai lôi ra ngoài.
Bé trai lại một lần nữa lại bị mang tới sân huấn luyện.
Trong một lồng sắt đã bị khóa, bên trong đang hưng phấn chém giết.
Có vài đứa trẻ đến sớm bị kiểu huấn luyện tàn khốc đầy máu tanh này đồng hóa, nên ở dưới sân huấn luyện không chỉ có tiếng kêu thảm thiết mà còn có tiếng hò hét hưng phấn của kẻ thắng.
Bọn họ vẫn còn là trẻ con mà lại có thể hiểu rằng chỉ có thắng mới có thể sống được lâu hơn.
Quách Thắng đứng ở cửa, đẩy người bé trai đến phía trước.
Thấy đứa bé đứng bất động, Quách Thắng dứt khoát nhấc nó lên, đi qua thềm đá, đi đến bậc thang cuối cùng. Hắn dừng bước, bởi vì xuống thêm chút nữa chính là nước biển, sẽ làm hoen ố chân của hắn mất.
Hắn tiện tay ném đi, cả thân thể bé trai bị rơi vào trong nước biển tanh hôi, bị sặc vài tiếng.
Đứng ở trước lồng sắt có một gã khác đi tới, không đợi cho đứa bé thở dốc đã trực tiếp mang cậu nhét vào một cái lồng gần đó.
"953, đứng lên! "
Đứa nhỏ bên trong cùng với cậu cao xấp xỉ nhau, năm nay cũng mới 6 tuổi.
953 lau chùi qua miệng, mu bàn tay có vết máu, nó mới thắng một trận chiến, chỉ cần đánh suy sụp bé trai trước mặt thì hôm nay nó có thể an toàn đi ra ngoài.
Bé trai dựa vào song sắt, không động đậy.
Mẹ đã dạy cậu không thể đánh nhau với các bạn nhỏ khác, chỉ khi nào bị khi dễ thì mới có thể bảo vệ mình.
"Đến đây, đến đây! " 953 bày ra tư thế tấn công.
Hai tay bé trai đặt ở sau lưng, nắm chặt bàn tay lại.
Cậu bé học trong lớp TaeKwonDo có thành tích tốt nhất. Sư phụ thường khen động tác của cậu nhanh nhẹn, phản ứng tốt.
Gã đàn ông đứng ở bên ngoài thấy bọn trẻ bất động, một cây roi sắt quất đến, lồng sắt phát ra tiếng vang run rẩy. 953 biết rõ quy tắc này, nếu như giằng co không động thủ, tất nhiên sẽ bị trừng phạt.
Nó vung quả đấm lên, bé trai nghiêng người né tránh, hai bên đổi chỗ cho nhau, cậu đi đến chỗ vừa rồi 953 đứng.
953 dù sao cũng chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ cậy vào sức mạnh cũng dành được không ít trận thắng. Nó một quyền vừa nãy tung ra vừa vặn nện vào lan can, đau đớn khóc thét không ngừng.
Quách Thắng sai người mang đến một chiếc ghế.
Hắn dứt khoát ngồi vào chỗ của mình, theo dõi có chút hăng hái.
Hắn đã liệu đúng, bé trai này rất có khiếu.
Nhưng bây giờ cậu bé sẽ không chủ động xuất chiêu, sau một hồi dây dưa, 953 dựa vào lan can há mồm thở dốc, bé trai vẫn nắm chặt quả đấm núp ở góc lồng sắt.
Quách Thắng thấy trận đấu không hề tiến triển, hắn đẩy ghế ra đứng dậy.
Giày bốt bước vào trong nước đục, nước không có tràn qua mắt cá chân của hắn. Hắn đi đến trước lồng sắt: "Ngươi sẽ không đánh trả phải không? Có phải muốn bị đánh chết?"
"Ta không muốn đánh nhau." Giọng nói bé trai thanh thúy hữu lực.
"Ha ha ha. . ." Mấy kẻ đứng ở bên ngoài cất cao giọng cười: "Nghe thấy nó nói gì không? Không muốn đánh nhau ư? Ha ha. . ."
"Cháttt. . ."
Chiếc roi da rắn chui vài khe hở của lồng sắt, bé trai tránh không kịp, trên vai áo bị xé rách, lộ ra một vết roi đỏ như máu.
953 nhân cơ hội đã lấy lại sức.
"Bốp bốp bốp. . ." Tiếng roi liên tiếp gõ vào song sắt, bé trai cuộn tròn hai vai, 953 thừa cơ lao đến.
Thân thể bé trai bị đập vào trong góc sau lưng, 953 lộ vẻ mặt hung hăng. Bé trai giật mình, bọn họ cũng chỉ là trẻ con, cậu bé cho đến bây giờ chưa từng thấy qua trẻ con ở độ tuổi này có ánh mắt như thế.
Cậu bé bị một quyền của 953 đánh trúng mặt.
"Tốt, đáng đánh! " Gã đàn ông ở bên ngoài vỗ tay gào lên.
953 được khích lệ, càng trở nên liều mạng dùng sức, tay phải của nó hung hăng mạnh mẽ nắm lấy bả vai bị thương của bé trai, nắm được chỗ đau của người khác liền muốn ra đòn chí mạng!
Bé trai bất đắc dĩ co gối lên hướng vào bụng 953.
Một kích này, nó đau cúi người xuống.
Bàn tay của bé trai che lại miệng vết thương, hai người bốn mắt không chớp.
953 từ từ lùi lại, vẫn muốn đánh tiếp.
Mắt thấy nó sắp lao đến, roi da trong tay Quách Thắng vung đến: "Dừng tay, hôm nay tới đây thôi."
Cửa lồng sắt được mở ra.
Bé trai đi ra.
953 theo sát phía sau.
Quách Thắng khuôn mặt mỉm cười, đưa tay đặt lên vai của bé trai, ánh mắt của hắn hình như có mang theo thâm ý liếc về phía 953. Hắn vỗ vỗ vai bé trai, cố ý cất cao giọng: "Công phu của ngươi quả không sai, cố gắng lên, ta thích ngươi như vậy. Lần sau nếu ngươi có thể đánh 953 còn nửa cái mạng, ta lập tức cho ngươi thông qua cửa huấn luyện thứ nhất."
Bé trai ngẩng đầu lên, quật cường gạt bỏ tay Quách Thắng ra.
Quách Thắng cũng không tỏ ra bực mình, ngược lại càng biểu hiện thân mật hơn. 953 đi theo ở phía sau nắm chặt hai quả đấm, trong mắt lộ ra vẻ tàn ác không hợp với tuổi của mình.
***************
Chỗ ăn cơm là một đại sảnh, cả ngàn đứa trẻ tụ tập cùng một chỗ, lúc ăn cơm không được nói chuyện với nhau, nếu không sẽ bị trừng phạt ngay.
Tiếng chuông vang lên, nhất định phải đặt đũa xuống đúng giờ, ăn nhiều hơn một miếng cũng sẽ bị đòn roi.
Bé trai đi theo trở lại gian phòng, cậu tìm được chỗ của mình, cuộn chăn mền lên ngồi vào.
Vết thương trên vai rất đau nhức, rát nảy.
Mũi bé trai chua xót, nhớ tới ba mẹ, cho tới bây giờ chưa từng ăn uống khổ sở, nhưng cậu phải thừa nhận thực tại này. Hai cánh tay của đứa bé xoa bóp lẫn nhau, để lên miệng hà hơi, cái lạnh ở đây có thể làm tứ chi người khác đông cứng lại.
Cả ngày chịu đựng huấn luyện, cậu bé mệt đến mức nâng mí mắt lên không nổi.
Bé trai dần dần khép lại đôi mắt, đột nhiên nhớ tới chuyện phát sinh sáng nay, đành mở trừng hai mắt ra, vị trí bên cạnh đã có người khác đến ngủ. Đứa bé kia sau khi bị ném khỏi đây, ai cũng không biết qua nó tột cùng là ai, giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng có người như vậy ở đây.
Bé trai đem chăn kéo qua đỉnh đầu, khoảng chừng một tiếng sau, cuối cùng cũng chống cự không nổi cơn buồn ngủ, trầm trầm chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mộng, cậu bé cảm giác hô hấp bị bóp chặt, hình như bị người khác bóp cổ khó chịu.
Bé trai mở mắt ra, phát hiện 953 đang đè lên người mình, hai tay hung ác bóp chặt ở cổ, cậu muốn phản kháng nhưng lúc này mới kinh sợ, tay của bé trai bị cặp chân của 953 đè lên. Chân của cậu lại bị một đứa khác giữ chặt, không cách nào nhúc nhích được.
Đôi mắt bé trai nhìn trừng trừng, thấy sức mạnh 953 càng lúc càng lớn, cậu bé khàn khàn phát ra tiếng kêu cứu, đồng bạn bên cạnh tỉnh lại, đầu từ trong chăn chui ra nhưng chỉ là nhìn một cái rồi lại tiếp tục ngủ.
Đây tột cùng là một nơi ăn thịt người như thế nào?
"Buông ra. . ."
Tiếng hít thở của bé trai gấp gáp, sắc mặt đỏ lên, sau đó lại chuyển sang xanh mét, hai con mắt trợn trắng sắp hấp hối.
"Huỵch. . ." Một thân ảnh mảnh mai đột nhiên nhào tới, đẩy đứa trẻ đang nắm chặt hai chân của bé trai ngã trên mặt đất. Chân lấy được tự do, bé trai dùng sức nâng cao đầu gối, 953 hấp tấp không chuẩn bị kịp, lảo đảo ngã về phía trước.
Bé trai một đòn nắm lấy cổ áo 953, trong nháy mắt động thân, nắm lấy quả đấm dốc toàn lực đánh vào mặt đối phương.
953 vội bịt mũi, ngồi xổm bên cạnh kêu đau.
Trong phòng bọn nhỏ đã quen với chuyện thế này, ai cũng không nhúng tay vào.
Bé trai khom lưng kịch liệt thở dốc, cậu phóng tớ
i 953, đè ép xuống mặt đất, quả đấm như mưa nện xuống mặt của 953, đối phương không có khả năng chống đỡ, bị bé trai dùng lại phương thức hồi nãy đè ép cánh tay, còn vươn tay ra dùng sức bóp cổ 953.
Thì ra là, không phản kháng thì chỉ có một con đường chết.
"Tha mạng. . ."
Bé trai nhìn thấy 953 mặt nghẹn thành màu đỏ tím, cũng không có buông tay mà lại càng dùng sức hơn.
Sau lưng truyền đến một tiếng kêu yếu ớt, bé trai quay đầu lại nhìn, liền thu hồi hai tay, lập tức đi đến kéo tay người đã cứu mình, cậu ngưng lại nhìn kỹ mới phát hiện là một bé gái.
"Còn muốn đánh nhau không?" Ánh mắt của cậu lộ ra một loại lạnh thấu xương đến mình cũng không hiểu được.
953 lau khóe miệng, mang theo đồng bạn phẫn hận rời đi.
"Cậu không sao chứ?" Bé trai nhìn về phía cô bé bên cạnh.
"Không có việc gì."
"Cám ơn cậu đã cứu tôi."
Cô bé ngẩng đầu lên, đầu tóc trải qua trận đánh vừa rồi, bây giờ rối hết lên: "Tôi là 869."
"Cậu không có tên sao?"
Cô bé dè dặt lôi kéo tay của cậu bé: "Ở đây không thể có tên, sẽ bị đánh."
Bé trai gật đầu: "Tôi là 1402."
"Vậy cậu so với tôi đã đến muộn hơn nhiều." Cô bé không dám nói nhiều, buông tay bé trai ra, trở lại góc giường của mình.
******************
Hôm sau.
Quách Thắng đứng ở cửa phòng, nhìn qua đám trẻ con đang đi ra, bàn tay hắn vỗ nhẹ vào đầu bé trai: "1402, còn tốt chứ."
Bé trai nghiêng mặt hướng sang, cậu còn nhỏ nên không hiểu được ý tứ trong lời nói của Quách Thắng và cũng không biết làm thế nào mà hắn biết được chuyện tối ngày hôm qua.
"Ngươi đứng lại." Quách Thắng nắm lấy cổ áo của cậu bé: "Ta dẫn ngươi đến nơi này."
Những đứa trẻ khác đều bị mang tới sân huấn luyện, bé trai đi theo Quách Thắng đến đại sảnh, nơi này chính là khi lần đầu tiên cậu bị dắt đến đã đi ngang qua. Trong sảnh truyền đến tiếng Piano nhưng trong mắt đứa bé không có chút nào rung động, bởi vì cậu biết rõ, mẹ đã đến một nơi rất xa, không thể nào trở về được.
Người đánh đàn chính là một người phụ nữ trẻ tuổi, cô ta mặc một chiếc váy dài lông dê màu đỏ rượu, cậu bé chỉ có thể nhìn bóng lưng của cô ta.
"Phu nhân." Quách Thắng ở bên cạnh một mực cung kính.
Người phụ nữ dừng lại động tác đánh đàn, cô ta xoay người lại, khuôn mặt rực rỡ động lòng người: "Ôi, bé trai này bộ dạng thật là đẹp mắt, mau tới đây để cho ta nhìn một chút."
Tiếng nói của cô ta dịu dàng, cánh tay hướng đến cậu bé khẽ vung, ra hiệu cho cậu bé bước qua.
"Đi qua! Không nghe thấy phu nhân gọi ngươi sao?"
Bé trai bị đẩy một cái lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã quỵ.
"Quách Thắng, ngươi xem ngươi kìa, trong tay không biết nặng nhẹ, làm đứa trẻ sợ hãi thật không hay." Cô ta cau lại chân mày, giống như đang dạy dỗ.
"Vâng, phu nhân nói rất đúng."
Cậu bé đi đến trước mặt cô ta, người phụ nữ cẩn thận nhìn ngắm khuôn mặt của cậu: "Ta thấy rất tốt, có thể làm ngôi sao nhỏ tuổi. Quách Thắng, ta mỗi ngày đều thấy rất nhiều trẻ con bị mang tới, các ngươi đến tột cùng là đang làm gì vậy?"
"Chuyện này. . . . . ." Quách Thắng khẩu khí do dự, nghe người phụ nữ nói vậy, Dạ Thần khả năng chuyện gì cũng đều giấu giếm cô ta. Nhưng sống trong một hoàn cảnh như vậy, nếu nói là cô một chút chuyện cũng không biết thì khó tránh khỏi kỳ quặc.
Quách Thắng không biết nên trả lời như thế nào.
"Bé trai, đến đây." Người phụ nữ vươn tay ra, tiếng nói ôn nhu có thể làm nước chảy ra.
Bé trai sắc mặt tỏ ra đề phòng, sau lưng là Quách Thắng hung thủ hại chết ba mẹ, nó không tin nơi này sẽ có người tốt.
"Con thỏ nhỏ chết bầm, tai điếc rồi phải không?" Quách Thắng đưa tay nhéo lấy lỗ tai của bé trai.
Người phụ nữ thấy thế ra tay ngăn lại: "Buông nó ra! "
"Phu nhân, thằng nhóc này không ăn đòn đau sẽ không nghe lời."
"Ngươi thì biết cái gì?" Người phụ nữ sắc mặt giận dỗi: "Nó vẫn còn là con nít, ngươi nhẫn tâm vậy sao? Nói ngươi là tâm địa sắt đá còn không thừa nhận."
Bé trai mím chặt môi, không nói lời nào.
"Cậu bé, con thích đánh đàn dương cầm không?" Người phụ nữ khom lưng, mặt cúi xuống trước mặt cậu bé: "Dì dạy con đánh đàn được không?"
"Tôi không cần! Mẹ tôi đánh đàn là hay nhất! "
"Ngươi. . . đồ dê con mất dịch! "
"Quách Thắng! " Người phụ nữ hét lên, bàn tay cô ta xòe ra muốn che chắn khuôn mặt cho bé trai.
"Em có biết nó là ai không?" Một giọng nói đàn ông đột nhiên truyền tới, một người đàn ông cao lớn ôm một bé trai khoảng bốn năm tuổi đi đến.
"Ông xã."
"Dạ Thần."
Người đàn ông này là con lai Nhật Bản và Anh Quốc, hắn có một đôi mắt màu xanh đậm, vóc người lại cao ngất, hắn mang đôi giày bó màu đen đi đến bên cạnh người phụ nữ.
"Ông xã, anh nói đứa bé này là ai?"
Bàn tay người phụ nữ khẽ vuốt lên đầu bé trai.
"Nó là con trai độc nhất của Sơ Hạ Nhan."
"Sao?" Người phụ nữ không thể che kín miệng mà hô lên, bàn tay rụt lại giống như bị phỏng: "Con trai của Sơ Hạ Nhan, tại sao lại ở đây?"
Dạ Thần ôm con trong ngực ngồi xuống bên cạnh vợ, đứa bé kia có đôi mắt giống cha nó như đúc, giờ phút này, nó đang ở trong lòng người thân ấm áp hoài bão, từ trên cao nhìn xuống bé trai quần áo tơi tả.
"Cảnh sát bây giờ có khả năng đang đi tìm thi thể vợ chồng bọn họ, ta xem, đều táng thân trong bụng cá thì bọn họ tìm thế nào?"
"Cha mẹ ta không chết! " Bé trai phẫn nộ sợ hãi la lên.
Dạ Thần không vui liếc cậu bé một cái.
Người phụ nữ sau khi ngẫm nghĩ một lát, dè chừng hỏi: "Là anh giết bọn họ?"
Quách Thắng đứng ở bên cạnh bé trai vội giải thích: "Là tôi phụng mệnh Dạ Thần, phu nhân yên tâm, Sơ Hạ Nhan về sau đã không thể cản trở con đường của ngài, trước khi chết, tôi còn phế bỏ hai cánh tay của cô ta! "
Người phụ nữ nhịn không được run rẩy.
Dạ Thần ở bên cạnh vươn tay xoa lên bả vai của cô ta.
"Tuy vậy, ngươi cũng không cần phải giết cô ấy."
Dạ Thần xòe tay tại bả vai của cô ta mà vỗ nhẹ: "Không phải là em đã nói sao? Danh tiếng của em liên tục bị Sơ Hạ Nhan cản trở, nếu có ngày cô ta chết thì em có thể ra mặt."
"Em. . . . . . . ." Người phụ nữ tức cười, cô ta chỉ là thuận miệng nói ra như vậy.
Tầm mắt cô ta dừng trên mặt bé trai, chỉ là nhìn nhưng lập tức tránh đi.
"Sao vậy, tức giận?" Dạ Thần đi tới gần, hôn lên mặt vợ mình.
Khóe miệng của hắn mỉm cười, hoàn toàn không thèm để ý đến bé trai bên cạnh vì vậy mà mất đi cha mẹ, Dạ Thần cũng hoàn toàn không biết áy náy.
"Anh như vậy, trong lòng em sẽ bất an."
"Có cái gì bất an? Em không có ra tay."
Bé trai nắm chặt quả đấm, nghe bọn họ tung hứng dỗ dành nhau.
Người phụ nữ một hồi lâu sau mới lên tiếng lần nữa: "Là em sợ, có thể tra ra chuyện trên người chúng ta hay không?"
"Yên tâm đi, tìm không được thi thể, cùng lắm được xem là mất tích."
Trong mắt người phụ nữ áy náy chợt lóe lên, cô ta thừa nhận là tâm tư của mình sai quấy, Sơ Hạ Nhan sau khi chết thì cô ta mới có thể đứng được cao hơn. Cô ta chưa từng nghĩ qua, có một ngày sẽ phải hối hận, hối hận vì lý tưởng sai trái của mình đã tước đoạt đi sinh mạng của người vô tội.
"Em còn nói nữa, anh đối với em không tốt sao?" Dạ Thần hôn lên khóe miệng của cô ta mà nói ra.
Người phụ nữ tầm mắt lơ đãng liếc về hướng bé trai, thấy cậu bé trừng hai mắt chết chóc nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng cô ta không khỏi hoảng loạn: "Các ngươi định làm thế nào với nó?"
"Phu nhân yên tâm, tôi sẽ "chăm sóc" nó thật tốt."
"Tóm lại, về sau đừng đem nó đến đại sảnh, ta không muốn gặp lại nó." Vừa nhìn thấy đôi mắt của cậu bé, cô ta sẽ nhớ tới Sơ Hạ Nhan.
"Vâng, thưa phu nhân."
"Vậy em phải chuẩn bị thật tốt, buổi âm nhạc này Sơ Hạ Nhan không tới được, thiệp mời nhất định sẽ đưa đến em, ông xã, em chọn tiết mục gì thì hay đây? Em muốn chọn một khúc nhạc có độ khó cao, để cho người khác chỉ nhớ rõ em! " Cô ta lúc nói chuyện, lông mi tung bay.
Cậu bé chỉ cảm thấy cô ta thật xấu, nơi này mỗi người đều xấu đến tận xương mặt.
Bọn chúng một chút cũng không có lòng tốt của mẹ.
Cậu bé lao đến, há miệng muốn cắn.
Quách Thắng bên cạnh nhanh tay tóm lấy cổ áo của cậu bé, bị hắn kéo ra, quăng một cái, cậu bé như một cái bao bố nặng nề ngã xuống.
"Quách Thắng, đây là đứa trẻ ngươi mang đến đây?"
"Dạ Thần bớt giận, tôi sẽ dạy dỗ nó."
"Đừng làm dơ bẩn đất này."
Quách Thắng nghe vậy gật đầu, hắn lôi một chân của cậu bé đi, lôi đến giữa đại sảnh.
Cậu bé cuộn mình đứng dậy, chứng kiến cả nhà bọn họ ba người hạnh phúc ở cùng một chỗ. Dạ Thần cùng người phụ nữ kia hình như đang bàn bạc muốn chọn khúc nhạc gì, đứa trẻ trong ngực thì hứng thú nhìn chằm chằm vào Piano.
"Ta xem xương cốt của ngươi cứng rắn đến đâu! " Quách Thắng từ bên hông lấy ra roi da.
Hắn xuất ra ba phần công lực.
Nhưng cũng đủ để đánh cậu bé trầy da sứt thịt, cậu cắn răng muốn nhịn xuống nhưng lại phát hiện nỗi đau đớn này chưa từng nếm qua.
Cậu bé nhịn không được, hét lên tê tâm liệt phế.
Người phụ nữ ngẩng đầu hướng qua bên này ngắm nhìn, cô ta hình như không đành lòng nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Cô ta cùng Dạ Thần xoay người lại, cầm lấy bản nhạc bên cạnh, ngón tay cô gái phủ lên phím đàn.
Tiếng đàn du dương hòa vào tiếng la hét của cậu bé vang vọng khắp đại sảnh, dường như là một bản hợp tấu tốt nhất. Cậu bé ôm đầu, thân thể như quay cuồng, như thế nào cũng trốn không được đòn roi, cha, mẹ. . . . . . .
Lúc trước, vì sao không mang cậu bé cùng đi?
Ở một thế giới xa xôi, có phải rất vui vẻ hay không, có phải cũng có tiếng đàn của mẹ không?
Cậu bé hình như nhìn thấy ba mẹ đang đứng ở cửa sổ, mẹ dựa vào người ba ba, giang hai cánh tay ra, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được.
Cậu bé không khóc, cậu ở trên du thuyền đã khóc khô nước mắt nhưng ba mẹ vẫn cứ rời xa.
Cậu bé biết rõ mình có khóc đến chết, bọn họ cũng không về được.
Người phụ nữ đàn piano, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía người chồng bên cạnh, con của bọn họ tò mò quay đầu lại, cũng chỉ là lạnh lùng nhìn bé trai bị đánh.
Lúc Quách Thắng lôi bé trai đi ra thì cậu bé đã hấp hối.
Bé trai cố hết sức mở mắt ra, cả nhà ba người bọn họ hạnh phúc xuất hiện ở trong mắt cậu bé từ từ mơ hồ, khoảng cách đã xa, cậu nhớ kỹ mặt của bọn họ, lần lượt từng cái một đều khắc sâu trong lòng. Sau khi lớn lên, dù có hóa thà
nh tro cũng phải tìm bọn chúng báo thù!
******************
Bé trai mất đi tính tình hiền ngoan lúc trước, vốn là một đứa trẻ thông minh lanh lợi, cậu bé học thứ gì cũng đều rất nhanh.
Từ từ, cậu bé buộc chính mình thích ứng với loại hoàn cảnh này, cậu bé không còn chống đối, không hề nói không, học được chém giết, học được chủ động ra tay.
Bọn họ tại căn cứ học tập rất nhiều, rất nhiều. Quách Thắng đã nói, tương lai bọn họ sẽ là những cỗ máy giết người hàng đầu.
.
.
.
Hơn một trăm đứa trẻ bị bắt lên năm chiếc thuyền đứng ở bên ngoài, gió rét lạnh thấu xương thổi đến, ai cũng không biết sẽ bị mang đến đâu.
Quách Thắng đứng ở trên boong thuyền, đến chỗ nước trong, chiếc thuyền đang đi về phía trước từ từ dừng lại. Ở trong khoang thuyền đám người đang đánh bài đi ra, không nói lời nào, chia nhau đến dọc mạn thuyền đẩy bọn nhỏ xuống nước.
"Aaa. . ."
Liên tiếp là tiếng thét chói tai.
Sau lưng bé trai bị một lực đạo đẩy rơi xuống nước, không đến vài phút sau, toàn bộ hơn một trăm đứa trẻ bị đẩy hết xuống.
Quách Thắng trước vùng vẫy giãy chết của bọn trẻ nói ra: "Phao cấp cứu chỉ có mười cái, nếu muốn mạng sống thì mạnh mẽ tiến đến cho ta! " Lời nói của hắn còn chưa rõ ràng, du thuyền liền chạy về phía trước, sau khi tạo ra một khoảng cách nhất định, lúc này mới ném ra mười chiếc phai cấp cứu màu vàng quất, buộc lên sợi dây thừng, một đầu cột vào trên boong thuyền.
Bọn nhỏ phía sau hướng đến phao cấp cứu bơi tới, bọn chúng không còn cách nào khác, mặc cho có bơi như thế nào cũng đều bơi không được đến cuối cùng, mới biết cái gì gọi là tuyệt vọng đến chết.
Việc chém giết lúc này so với trong lồng càng máu tanh, càng tàn khốc, càng muốn đưa đối phương vào chỗ chết hơn.
Căn cứ bình thường sẽ huấn luyện dưới nước cho bọn họ, không nghĩ tới việc sẽ dùng phương pháp này để sàng lọc.
Bé trai bị uống mấy ngụm nước, cậu quơ chân múa tay, sau lưng bị ôm chặt lấy, đè trên cổ của cậu nhấn xuống nước. Khuỷu tay của cậu đánh mạnh ra sau, một tiếng kêu đau truyền tới. Bé trai nín thở lặn xuống nước, mãnh liệt đấm vài quyền vào bụng đồng bạn.
Khi cậu một lần nữa nổi lên mặt nước thì đã thấy thân thể đối phương đang từ từ chìm xuống.
Đứa bé đó không cam lòng mà giơ hai bàn tay ra khỏi mặt nước: "Cứu cứu tôi, cứu cứu tôi. . ."
Bé trai trong nháy mắt thoáng hiện lên do dự, nhưng rất nhanh lại có đứa khác tiến đến giữ chặt.
Cậu trong nháy mắt thanh tỉnh, cậu không muốn bị chết ở đây!
Khuôn mặt bé trai lộ ra vẻ tàn ác cực kỳ không phù hợp, cậu dựa vào sức mình lao ra ôm chặt, ánh mắt liếc về bên trái xoẹt qua một thân ảnh.
869 bị hai đứa nhỏ giữ lấy vai, thân thể đang chìm xuống.
Tiểu cô nương một thân một mình yếu đuối, vốn đã thua thiệt, huống chi phải đối phó với hai người.
Bé trai nhanh chóng lao ra, cánh tay của cậu khóa chặt cổ đồng bạn, tay kia nắm lấy tóc, nhấn đầu của đứa nhỏ ấy vào trong nước biển.
Rất nhiều đứa nhỏ đang cướp đoạt phao cấp cứu, ở nơi biển nước rộng lớn này, tiếng kêu thảm thiết kéo dài không dứt.
Đến khi bé trai cùng 869 bơi tới phía phao cấp cứu mới phát hiện, mười người đã đầy.
953 ôm lấy cái phao, hướng về phía bé trai cười lạnh: "Đi chết đi! "
Quách Thắng đứng ở vị trí dọc thuyền, trong tay cầm lấy cây roi theo thói quen: "Ngu xuẩn, đưa đứa khác vào chỗ chết còn không kịp, ngươi còn đi cứu người, ngươi cho rằng ngươi là cái gì, vương tử sao?"
Bé trai thấy 869 bên cạnh thể lực chống đỡ không nổi, bàn tay nhỏ bé đập vài cái rồi chìm xuống.
Cậu bé gấp rút kéo lấy tay của cô bé, sức nặng của cô bé trong nháy mắt đè trên vai của cậu. Bé trai hất cằm lên nhưng vẫn không ngăn được nước biển tràn vào miệng, đã thấy khó thở.
"Đi, vứt thêm một cái phao xuống."
"Vâng." Gã đàn ông ở bên cạnh làm theo.
Một cái phao cấp cứu được vứt xuống trước mặt bé trai, cậu bé vươn tay ra, để 869 cũng bám vào phao.
"Đây là lần cuối cùng, nhớ kỹ cho ta! " Nếu không phải là hắn không bỏ được đứa trẻ có thành tích này thì đã sớm cho người lái thuyền rời đi rồi.
953 bên cạnh hừ lạnh, xoay mặt đi.
.
.
.
Trên mặt biển, cậu bé tận mắt nhìn đồng bạn của mình bởi vì thể lực chống đỡ không nổi mà vùi thân vào trong biển. Vừa mới vùng vẫy giãy chết mà từ từ chỉ còn lại những cái đầu bị dìm ngập, cùng với hai tay quơ múa lung tung. Bản năng thúc đẩy bọn họ đem hy vọng lôi kéo đồng bạn khác, nhiều người hơn cứ bám riết lấy nhau, cuối cùng chết trên mặt biển bao la, chỉ còn lại từng vòng sóng dâng lên rung động.
Ai cũng hy vọng được an nhàn sung sướng lớn lên, có thể được sống hoặc là sống đến lúc già rồi chết, không người nào nguyện ý lựa chọn đi tìm cái chết.
869 kiềm lại tiếng khóc, cô bé biết rằng không thể nhưng sợ hãi trong lòng đã tràn đầy chiếm hết trái tim: "Tớ thật sự nhớ nhà."
Bé trai vươn tay, lau đi nước đọng trên mặt, không có mở miệng.
"Tớ thật sự muốn về nhà."
"Có lẽ, khi chúng ta trưởng thành thì mới có thể về nhà. . . . ."
Bé trai muốn nhanh lớn lên, cậu bé còn hy vọng ông nội có thể tìm được mình.
Nhưng cậu bé cũng không biết, sau khi ba mẹ mất tích, nhà của cậu bé đã không còn.
Chờ đến khi cậu bé chính thức lớn lên mới biết được, ông ngoại cùng bà ngoại không chấp nhận được đả kích con gái mất tích, đã song song lâm bệnh qua đời. Còn lại duy nhất một mình Duật lão gia, đã mất mạng trong một tai nạn xe, báo chí truyền thông sôi sục một thời gian, bởi vì không ai nhìn thấy di thể của Duật lão gia.
Chỉ có ở hiện trường là một vết máu lớn cùng nhân chứng chứng minh rằng người gặp chuyện không may chính là Duật lão gia.
Bệnh viện chịu trách nhiệm cấp cứu cũng đứng ra cho biết, lão gia đã chết, chết bởi tai nạn xe cộ.
Cổ phần tập đoàn nhanh chóng bị chia cắt, toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của Duật gia bị bán đấu giá, bởi vì trong tập đoàn còn một gã cổ đông khác có được trong tay quyền chuyển nhượng cổ phần do chính Duật lão gia tự tay ký tên.
*****************
Bé trai bình tĩnh thu hồi tầm mắt.
Cậu bé muốn sống sót, còn sống để trở lại bên cạnh ông nội như trước kia.
869 che giấu tiếng khóc, cô bé sợ đòn roi.
"Cám ơn cậu đã cứu tớ."
"Tôi không phải vì cứu cậu." Bé trai lạnh lùng nói ra, cậu nhớ kỹ 869 lần trước ở trong phòng đã giúp mình: "Nếu như lần sau đổi chúng ta thành kẻ địch, tôi sẽ không đối với cậu lưu tình."
Hai người chỉ có một người mới có thể sống, thì người đó chỉ có thể là cậu.
869 ngạc nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: "Mặc kệ là như thế nào, tớ vẫn muốn cám ơn cậu."
Bé trai không có đáp lại, nghiêng đầu nhìn về phía khác.
Người đứng ở mạn thuyền thu hồi phao cấp cứu, kéo bọn họ lên.
869 nhìn về phía sau lưng, bàn tay bé trai giữ lại đầu của bé gái: "Đừng xem."
Cô bé gật gật đầu, nghe lời quay lại.
Bé trai bị xách lên boong tàu, cậu biết rõ, sau khi trở về sẽ tránh không được đòn roi.
Cậu bé cúi đầu nhìn vào chân Quách Thắng, chờ sau khi lớn lên, người đầu tiên cậu bé muốn giết chính là hắn. Cậu bé học được những ngôn từ không hay, sợ nói sai cái gì. Cậu ấy phải chịu đựng mà lớn lên, còn nhất định phải làm theo phân phó của Quách Thắng, trở thành một cỗ máy giết người đáng giá kiêu ngạo trong mắt hắn.
Nhiều năm sau, bọn họ vượt qua được cửa huấn luyện cuối cùng, trở thành những sát thủ đứng đầu.
953 có tên của mình, gọi Lôi Lạc.
869 cũng có một cái tên hay, gọi Alice.
Về phần bé trai. . . . . . .
Cậu bé chưa bao giờ nói cho người khác biết, mình tên gì.
Bình luận facebook