Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-17
Chương 17: Đuổi khỏi gia tộc
Giang Cung Tuấn không muốn bị cuốn vào nên nói: “Gửi chút tiền cho tôi đi, tôi mua bữa sáng cho Sở Vi”
Ngô Huy nói: “Để em bắn Zalopay Giang Cung Tuấn rời khỏi phòng khám, mua một phần cháo bánh bao ở đầu đường cho Đường Sở Vi. Lúc anh trở về, Đường Sở Vi đã tỉnh lại. Trên mặt cô quấn băng gạc, đôi mắt trống rỗng nhìn trân nhà. Giang Cung Tuấn đi tới đặt bữa sáng xuống, khẽ kêu lên: “Vợ ơi”
Đường Sở Vi không đáp lại. Giang Cung Tuấn năm tay cô: “Mọi chuyện đã qua rồi.”
Đường Sở Vi quay sang nhìn Giang Cung Tuấn, khẽ nức nở, thân thể run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ: “Em… Em đắc tội Tiêu Chinh, em xong đời rồi, anh đi đi, em không muốn làm liên lụy tới anh”
Giang Cung Tuấn an ủi: “Không sao đâu, sáng nay anh đọc báo thấy Tiêu Chinh đã chết, người nhà họ Đường cũng không có việc gì.
“Cái gì? Chết ư?” Đường Sở Vi cả kinh, khó tin nhìn Giang Cung Tuấn. Tiêu Chinh là tướng quân, sao lại chết?
Giang Cung Tuấn nói: “Trên báo nói hình như ông ta bị người đeo mặt nạ quỷ giết chết, bây giờ cảnh sát đang truy nã tội phạm giết người.”
Nghe vậy, Đường Sở Vi sửng sốt. Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ… Cô nhớ mang máng khi mình tuyệt vọng, bất lực nhất thì một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ xuất hiện, nhưng cô còn chưa nhìn rõ thì đã ngất xỉu.
“Chết… Thật sự chết rồi ư?” Đường Sở Vi hoảng hốt, không thể tin nối Tiêu Chinh quyền lực ngập trời cứ thế chết rồi.
“Ừ, chết rồi. Em ăn chút cháo đi”
Giang Cung Tuấn bế Đường Sở Vi lên cho cô ngả vào lòng mình, cầm thìa đút cháo cho cô.
Đường Sở Vi khẽ hé miệng ăn cháo. Cả ngày hôm nay, Đường Sở Vi cứ hoảng hốt, ngủ say trong hỗn loạn, nhưng ngay sau đó sẽ bừng tỉnh từ cơn ác mộng, hét toáng lên kêu Tiêu Chinh tha cho mình.
Giang Cung Tuấn biết Đường Sở Vi bị một cú shock lớn nên tinh thần gần như sụp đổ, khiến cô bị ám ảnh, cần dần dần thoát khỏi ám ảnh này.
Bên ngoài đều thảo luận chuyện về nhà họ Tiêu, thảo luận về cái chết của Tiêu Chinh. Còn Giang Cung Tuấn thì luôn ở bên Đường Sở Vi.
Ngày thứ nhất, Đường Sở Vi hoảng hốt, nhưng dưới sự chăm sóc chu đáo của Giang Cung Tuấn, cô dần dần thoát khỏi ám ảnh, từ im lặng biến thành có thể trao đổi với Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn cũng hứa rằng sẽ chữa khỏi cho cô một lần nữa.
Ba ngày sau, Đường Sở Vi đã hoàn toàn thoát khỏi nỗi ám ảnh, nhưng vết thương trên mặt cô còn chưa lành lặn.
“Cung Tuấn, nhiều ngày rồi, em muốn về nhà xem thử, sợ cha mẹ lo lắng”
“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu, kêu Ngô Huy lái chiếc xe thương vụ không có biển số đến nhà họ Đường.
Cửa nhà Đường Sở Vi đóng kín. Giang Cung Tuấn đỡ Đường Sở Vi đi tới gõ cửa. Một người đàn ông trung niên chạy ra mở cửa, thấy Đường Sở Vi thì vui mừng kéo cô vào nhà: “Sở Vi, con đã về rồi, con không sao chứ?”
“Ba” Đường Sở Vi kêu lên: “Con không sao.”
“Đường Bình, ai vậy?” Tiếng nói chuyện từ buồng trong vang lên, Hà Diệp Mai đi tới, thấy Đường Sở Vị, bà ta lập tức trầm mặt, lạnh giọng sao chổi, mày còn về nhà làm gì?”
“Mẹ”
“Mày đừng gọi tao là mẹ! Tao không có đứa con gái như mày!” Hà Diệp Mai ghét bỏ nhìn gương mặt quấn băng gạc của Đường Sở Vi. Vì Đường Sở Vi mà bà ta chịu rất nhiều khổ, may mà Tiêu Chinh đã chết, không thì nhà họ Đường chắc chắn sẽ xong đời.
Sau khi trở về, Đường Thành Lâm đã giận dữ ra lệnh hủy bỏ chức chủ tịch điều hành Vĩnh Nhạc của Đường Sở Vi, đuổi Đường Sở Vi ra khỏi nhà họ Đường, hơn nữa tuyên bố từ nay trở đi, nhà họ Đường sẽ không còn Đường Sở Vi.
“Diệp Mai, bà làm gì vậy?” Đường Bình nhíu mày: “Mặc dù ba đã đuổi Sở Vi ra khỏi nhà họ Đường, nhưng dù gì con bé cũng là con gái của chúng ta.”
Hà Diệp Mai chống nạnh, lạnh giọng nói: “Ai dám cãi lời ông cụ? Đừng quên ông còn đang cầm tiền lương của Vĩnh Nhạc, chọc giận ông cụ thì ông sẽ bị đuổi việc. Không có việc làm, ông lấy gì trả tiền mua nhà?” Sau đó bà ta chỉ vào Đường Sở Vi, mắng: “Mày cút đi, tao không có đứa con gái như mày. Tại thứ xui xẻo như mày nên ba mày mới không có địa vị ở nhà họ Đường. Mày nhìn Đường Hiện, nhìn Đường khánh, thậm chí là đời thứ ba của nhà họ Đường mà xem, ai cũng có cổ phần của Vĩnh Nhạc, mỗi tháng chỉ cần nhận tiền lãi là đã sống sung sướng an nhàn” Hà Diệp Mai càng nói càng tức, trực tiếp đóng sầm cửa phòng.
Đường Sở Vi rơi nước mắt. Cô biết tại mình hèn nhát nên cha mẹ bị mất mặt. Nhưng cô không ngờ cha mẹ lại không cho mình vào nhà.
Cô quỳ xuống đau khổ van xin: “Ba, mẹ, con biết lỗi rồi, mở cửa cho con đi, hu hu hu..”
Giang Cung Tuấn đau lòng muốn đỡ Đường Sở Vi đứng dậy, an ủi cô: “Sở Vi, em đứng dậy trước đi, ngôi nhà này.không về cũng thế”
Đường Sở Vi quỳ xuống không dậy nổi, khóc lóc gõ cửa. Không lâu sau cửa lại mở ra, Hà Diệp Mai ném vali đựng đồ ra ngoài, nổi giận mắng: “Mày cút ngay cho tao! Cút ra khỏi cái nhà này”
Một người đàn ông tầm 25, 26 tuổi bước ra từ trong nhà. Cậu ta ăn mặc bảnh bao, gương mặt tuấn tú, lên tiếng: “Mẹ, mặc dù chị Sở Vi đã bị ông nội hủy bỏ chức chủ tịch điều hành, đuổi khỏi gia tộc, nhưng cũng không thể không cho chị vào nhà. Anh rể là quân nhân xuất ngũ, không việc làm không có tiền, mẹ không cho chị vào nhà thì kêu vợ chồng chị đi đâu?”
Người này tên là Đường Tấn, em trai của Đường Sở Vi. Cậu ta cũng đi làm ở công ty Vĩnh Nhạc, bình thường không về nhà. Sau khi cưới vợ, cậu ta đã mua nhà ở nội thành, bởi vì trong nhà xảy ra chuyện nên cậu ta mới tạm thời về nhà ở.
“Mẹ, con van mẹ; đừng đuổi con đi” Đường Sở Vi quỳ trước mặt Hà Diệp Mai, kéo ống quần bà ta van xin.
“Cút!” Hà Diệp Mai giơ chân đá Đường Sở Vi văng ra, sau đó đóng sâm cửa.
Giang Cung Tuấn đỡ Đường Sở Vi đứng lên, lau nước mắt cho cô, ôm má cô thâm tình nói: “Vợ ơi, anh dẫn em tới Nội Kinh Các, bạn anh còn một khoảng thời gian nữa mới về, chúng ta tạm thời ở lại trong Nội Kinh Các, chờ ba mẹ hết giận rồi lại quay về.”
Nhưng bất kể Giang Cung Tuấn nói gì, Đường Sở Vi cũng không nghe được. Lúc này cô chỉ cảm thấy tủi thân, đồng thời tự trách mình, trách mình vô dụng, trách mình là kẻ ngáng chân khiến ba mẹ không ngóc đầu dậy nổi trước mặt họ hàng.
Cô nhào vào lòng Giang Cung Tuấn, thương tâm khóc lóc.
“Em vô dụng, emà kẻ thất bại, em hận, hận chính em, tại sao lại nhảy vào hỏa hoạn cứu người. Em hối hận quá!”
Đường Sở Vi có ngày hôm nay đều vì mười năm trước xông vào hỏa hoạn cứu người. Nếu không có chuyện xảy ra từ mười năm trước thì cuộc đời của cô chắc chắn sẽ không như vậy.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn đau đớn, lòng tràn đầy áy náy, ôm Đường Sở Vi giải thích: “Xin lỗi em, thật sự xin lỗi em”
Giang Cung Tuấn không muốn bị cuốn vào nên nói: “Gửi chút tiền cho tôi đi, tôi mua bữa sáng cho Sở Vi”
Ngô Huy nói: “Để em bắn Zalopay Giang Cung Tuấn rời khỏi phòng khám, mua một phần cháo bánh bao ở đầu đường cho Đường Sở Vi. Lúc anh trở về, Đường Sở Vi đã tỉnh lại. Trên mặt cô quấn băng gạc, đôi mắt trống rỗng nhìn trân nhà. Giang Cung Tuấn đi tới đặt bữa sáng xuống, khẽ kêu lên: “Vợ ơi”
Đường Sở Vi không đáp lại. Giang Cung Tuấn năm tay cô: “Mọi chuyện đã qua rồi.”
Đường Sở Vi quay sang nhìn Giang Cung Tuấn, khẽ nức nở, thân thể run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ: “Em… Em đắc tội Tiêu Chinh, em xong đời rồi, anh đi đi, em không muốn làm liên lụy tới anh”
Giang Cung Tuấn an ủi: “Không sao đâu, sáng nay anh đọc báo thấy Tiêu Chinh đã chết, người nhà họ Đường cũng không có việc gì.
“Cái gì? Chết ư?” Đường Sở Vi cả kinh, khó tin nhìn Giang Cung Tuấn. Tiêu Chinh là tướng quân, sao lại chết?
Giang Cung Tuấn nói: “Trên báo nói hình như ông ta bị người đeo mặt nạ quỷ giết chết, bây giờ cảnh sát đang truy nã tội phạm giết người.”
Nghe vậy, Đường Sở Vi sửng sốt. Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ… Cô nhớ mang máng khi mình tuyệt vọng, bất lực nhất thì một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ xuất hiện, nhưng cô còn chưa nhìn rõ thì đã ngất xỉu.
“Chết… Thật sự chết rồi ư?” Đường Sở Vi hoảng hốt, không thể tin nối Tiêu Chinh quyền lực ngập trời cứ thế chết rồi.
“Ừ, chết rồi. Em ăn chút cháo đi”
Giang Cung Tuấn bế Đường Sở Vi lên cho cô ngả vào lòng mình, cầm thìa đút cháo cho cô.
Đường Sở Vi khẽ hé miệng ăn cháo. Cả ngày hôm nay, Đường Sở Vi cứ hoảng hốt, ngủ say trong hỗn loạn, nhưng ngay sau đó sẽ bừng tỉnh từ cơn ác mộng, hét toáng lên kêu Tiêu Chinh tha cho mình.
Giang Cung Tuấn biết Đường Sở Vi bị một cú shock lớn nên tinh thần gần như sụp đổ, khiến cô bị ám ảnh, cần dần dần thoát khỏi ám ảnh này.
Bên ngoài đều thảo luận chuyện về nhà họ Tiêu, thảo luận về cái chết của Tiêu Chinh. Còn Giang Cung Tuấn thì luôn ở bên Đường Sở Vi.
Ngày thứ nhất, Đường Sở Vi hoảng hốt, nhưng dưới sự chăm sóc chu đáo của Giang Cung Tuấn, cô dần dần thoát khỏi ám ảnh, từ im lặng biến thành có thể trao đổi với Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn cũng hứa rằng sẽ chữa khỏi cho cô một lần nữa.
Ba ngày sau, Đường Sở Vi đã hoàn toàn thoát khỏi nỗi ám ảnh, nhưng vết thương trên mặt cô còn chưa lành lặn.
“Cung Tuấn, nhiều ngày rồi, em muốn về nhà xem thử, sợ cha mẹ lo lắng”
“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu, kêu Ngô Huy lái chiếc xe thương vụ không có biển số đến nhà họ Đường.
Cửa nhà Đường Sở Vi đóng kín. Giang Cung Tuấn đỡ Đường Sở Vi đi tới gõ cửa. Một người đàn ông trung niên chạy ra mở cửa, thấy Đường Sở Vi thì vui mừng kéo cô vào nhà: “Sở Vi, con đã về rồi, con không sao chứ?”
“Ba” Đường Sở Vi kêu lên: “Con không sao.”
“Đường Bình, ai vậy?” Tiếng nói chuyện từ buồng trong vang lên, Hà Diệp Mai đi tới, thấy Đường Sở Vị, bà ta lập tức trầm mặt, lạnh giọng sao chổi, mày còn về nhà làm gì?”
“Mẹ”
“Mày đừng gọi tao là mẹ! Tao không có đứa con gái như mày!” Hà Diệp Mai ghét bỏ nhìn gương mặt quấn băng gạc của Đường Sở Vi. Vì Đường Sở Vi mà bà ta chịu rất nhiều khổ, may mà Tiêu Chinh đã chết, không thì nhà họ Đường chắc chắn sẽ xong đời.
Sau khi trở về, Đường Thành Lâm đã giận dữ ra lệnh hủy bỏ chức chủ tịch điều hành Vĩnh Nhạc của Đường Sở Vi, đuổi Đường Sở Vi ra khỏi nhà họ Đường, hơn nữa tuyên bố từ nay trở đi, nhà họ Đường sẽ không còn Đường Sở Vi.
“Diệp Mai, bà làm gì vậy?” Đường Bình nhíu mày: “Mặc dù ba đã đuổi Sở Vi ra khỏi nhà họ Đường, nhưng dù gì con bé cũng là con gái của chúng ta.”
Hà Diệp Mai chống nạnh, lạnh giọng nói: “Ai dám cãi lời ông cụ? Đừng quên ông còn đang cầm tiền lương của Vĩnh Nhạc, chọc giận ông cụ thì ông sẽ bị đuổi việc. Không có việc làm, ông lấy gì trả tiền mua nhà?” Sau đó bà ta chỉ vào Đường Sở Vi, mắng: “Mày cút đi, tao không có đứa con gái như mày. Tại thứ xui xẻo như mày nên ba mày mới không có địa vị ở nhà họ Đường. Mày nhìn Đường Hiện, nhìn Đường khánh, thậm chí là đời thứ ba của nhà họ Đường mà xem, ai cũng có cổ phần của Vĩnh Nhạc, mỗi tháng chỉ cần nhận tiền lãi là đã sống sung sướng an nhàn” Hà Diệp Mai càng nói càng tức, trực tiếp đóng sầm cửa phòng.
Đường Sở Vi rơi nước mắt. Cô biết tại mình hèn nhát nên cha mẹ bị mất mặt. Nhưng cô không ngờ cha mẹ lại không cho mình vào nhà.
Cô quỳ xuống đau khổ van xin: “Ba, mẹ, con biết lỗi rồi, mở cửa cho con đi, hu hu hu..”
Giang Cung Tuấn đau lòng muốn đỡ Đường Sở Vi đứng dậy, an ủi cô: “Sở Vi, em đứng dậy trước đi, ngôi nhà này.không về cũng thế”
Đường Sở Vi quỳ xuống không dậy nổi, khóc lóc gõ cửa. Không lâu sau cửa lại mở ra, Hà Diệp Mai ném vali đựng đồ ra ngoài, nổi giận mắng: “Mày cút ngay cho tao! Cút ra khỏi cái nhà này”
Một người đàn ông tầm 25, 26 tuổi bước ra từ trong nhà. Cậu ta ăn mặc bảnh bao, gương mặt tuấn tú, lên tiếng: “Mẹ, mặc dù chị Sở Vi đã bị ông nội hủy bỏ chức chủ tịch điều hành, đuổi khỏi gia tộc, nhưng cũng không thể không cho chị vào nhà. Anh rể là quân nhân xuất ngũ, không việc làm không có tiền, mẹ không cho chị vào nhà thì kêu vợ chồng chị đi đâu?”
Người này tên là Đường Tấn, em trai của Đường Sở Vi. Cậu ta cũng đi làm ở công ty Vĩnh Nhạc, bình thường không về nhà. Sau khi cưới vợ, cậu ta đã mua nhà ở nội thành, bởi vì trong nhà xảy ra chuyện nên cậu ta mới tạm thời về nhà ở.
“Mẹ, con van mẹ; đừng đuổi con đi” Đường Sở Vi quỳ trước mặt Hà Diệp Mai, kéo ống quần bà ta van xin.
“Cút!” Hà Diệp Mai giơ chân đá Đường Sở Vi văng ra, sau đó đóng sâm cửa.
Giang Cung Tuấn đỡ Đường Sở Vi đứng lên, lau nước mắt cho cô, ôm má cô thâm tình nói: “Vợ ơi, anh dẫn em tới Nội Kinh Các, bạn anh còn một khoảng thời gian nữa mới về, chúng ta tạm thời ở lại trong Nội Kinh Các, chờ ba mẹ hết giận rồi lại quay về.”
Nhưng bất kể Giang Cung Tuấn nói gì, Đường Sở Vi cũng không nghe được. Lúc này cô chỉ cảm thấy tủi thân, đồng thời tự trách mình, trách mình vô dụng, trách mình là kẻ ngáng chân khiến ba mẹ không ngóc đầu dậy nổi trước mặt họ hàng.
Cô nhào vào lòng Giang Cung Tuấn, thương tâm khóc lóc.
“Em vô dụng, emà kẻ thất bại, em hận, hận chính em, tại sao lại nhảy vào hỏa hoạn cứu người. Em hối hận quá!”
Đường Sở Vi có ngày hôm nay đều vì mười năm trước xông vào hỏa hoạn cứu người. Nếu không có chuyện xảy ra từ mười năm trước thì cuộc đời của cô chắc chắn sẽ không như vậy.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn đau đớn, lòng tràn đầy áy náy, ôm Đường Sở Vi giải thích: “Xin lỗi em, thật sự xin lỗi em”
Bình luận facebook