• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Chiến Thần Vô Song (3 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21: Đây gọi là âm mưu

Ba chữ này như sấm rền bên tai, kinh thiên động địa!

Như thể Diêm Vương tuyên phán tử hình!

Tất cả mọi người có mặt đều không kiềm được mà cả người run rẩy.

Cho dù là Hàn Ngọc cũng bất giác lùi về sau một bước.

Cô cũng bị trường năng lượng của Lục Khải làm giật mình…

Ba năm không gặp, Lục Khải hình như đã khác rồi!

Hiện trường yên tĩnh không một tiếng động.

Bọn họ còn có thể nghe rõ được tiếng tim đập và tiếng hô hấp của nhau.

Thời gian như thể bị đóng băng lại.

Nhưng mọi người lại nhìn thấy rất rõ, bên dưới chiếc chậu to có một ít dầu thấm ra.

Đến tận lúc này tất cả mọi người mới ý thức được, Lục Khải đã dùng nén hương trong tay đâm xuyên qua chiếc chậu to đó!

Trương Thế Cường đang quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy, nét mặt kinh hoàng, lắc đầu liên tục.

Do hàm răng đã bị Hắc Vũ đánh gãy hết nên ông ta đang chật vật ngắc ngứ kêu mãi không thôi, máu và nước bọt từ trong miệng trào cả ra ngoài.

Ông ta lúc này đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ của gia chủ nhà họ Trương.

Trong lòng ông ta hiểu rất rõ, xúc phạm đến Long Môn thì nhà họ Trương của ông ta chết chắc rồi.

Hai mắt đỏ ngầu, ông ta nhìn chằm chằm Lục Khải, trong mắt đã không còn vẻ hung tàn nữa mà đầy khẩn cầu.

Chỉ thấy ông ta vừa quỳ vừa lết đến gần Lục Khải, muốn dập đầu với anh.

Nhưng ông ta còn chưa kịp dập đầu thì Lục Khải đã vươn tay ra chống lên trên trán ông ta.

“Đừng có dập đầu với tôi, ông không có tư cách!”

Lục Khải không hề nói lớn tiếng nhưng nghe vào tai lại như tiếng sấm rền, vang vọng mãi trong tai tất cả mọi người.

Lục Khải, còn ngông cuồng hơn so với bọn họ nghĩ!

Hoặc là, Lâm Thành này đã sắp đổi trời rồi.

Nhớ lại trước đây, bọn họ đã từng từ chối Lục Khải.

Bây giờ, hối hận quá rồi!

“Ông yên tâm, tôi biết con trai lớn của ông bị nhốt ở đâu, hơn nữa, tôi cũng sẽ tự mình đi cứu anh ta”.

“Việc mà ông không thể làm được, đối với tôi mà nói chỉ cần một câu là giải quyết xong”.

Lục Khải muốn cứu Trương Vũ Siêu?

Đối với quyết định này của anh, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

Đến cả Trương Thế Cường cũng đầy vẻ bất ngờ.

“Đừng hiểu lầm, tôi làm như vậy không phải là vì giúp ông!”

“Trước đó tôi từng nói rồi, tôi muốn lấy một trăm hai mươi sáu cái đầu của nhà họ Trương các người để tế bái cho người bố đã mất của tôi!”

“Nếu như không cứu Trương Vũ Siêu ra, vậy không phải là tôi đã nuốt lời rồi sao!”

Những lời này khiến cho mọi người nghe xong càng cảm thấy hoảng sợ, sống lưng lạnh ngắt.

Một trăm hai mươi sáu cái đầu người!

Nghe có vẻ cường điệu nhưng mà bọn họ lại không hề nghi ngờ lời nói của Lục Khải.

“Cút, về nhà đợi tin”.

Trương Thế Cường nghe xong liền không dám ở lại lâu, chật vật bò dậy, cơ thể lắc lư, bước chân loạng choạng đi ra phía bên ngoài.

Chỉ mười mấy mét đường mà ông ta ngã đến mấy lần.

Cuối cùng vừa lăn vừa bò, biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.

Tôn Trường Lâm nhìn thấy tình hình của bọn họ không ổn cũng định lập tức rời đi.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp xoay người thì giọng nói trầm thấp của Lục Khải vang lên: “Tôi có nói cho các người đi sao?”

Những lời nói nghe có vẻ đơn giản bình thường nhưng đối với đám người Tôn Trường Lâm mà nói, giống như đeo gông xiềng lên người, khiến bọn họ không thể cử động.

“Anh… anh định làm gì?”

Cho dù Tôn Trường Lâm cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình nhưng giọng nói của ông ta vẫn có chút run rẩy.

“Tôi không thích phô trương lãng phí, nếu tôi đã mời các người ăn cơm thì bất kể có hợp khẩu vị hay không cũng đều phải ăn hết chỗ thức ăn này”.

Lục Khải vươn tay chỉ vào những đồ ăn đặt trên đất.

“Đương nhiên, chỉ cần các người có thể chịu đựng được cơn thịnh nộ của tôi thì không ăn cũng được!”

Gia chủ của ba đại gia tộc cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có.

Vệ sĩ phía sau đều dồn hết ánh mắt lên người bọn họ, đợi bọn họ đưa ra quyết định.

Ba người liếc mắt nhìn lẫn nhau một lượt, thở dài.

“Lục Khải, anh nhớ cho kỹ, món nợ này chúng tôi sẽ tìm anh để đòi lại”.

“Lúc nào cũng hoan nghênh!”

Lục Khải giang tay, nhún vai tỏ vẻ bất cần.

Ba gia chủ của ba đại gia tộc hít sâu một hơi, cực kỳ không tình nguyện lại vô cùng bất đắc dĩ hét lên: “Ăn!”

Nói xong, chỉ thấy ba người bọn họ dẫn đầu, ngồi xổm xuống đất dùng tay bốc từng miếng cơm to cho vào mồm.

Mà mấy chục vệ sĩ phía sau thấy vậy cũng giống như chó, học theo ngồi bốc đồ ăn một cách mất hết tôn nghiêm.

Nhìn bộ dạng nhếch nhác vô cùng của ba gia chủ, trong lòng Hàn Ngọc khỏi nói là hả giận cỡ nào.

Trong ba năm này, những uất ức, cực khổ mà cô phải chịu đều là do bọn họ ban cho.

Cô có nằm mơ cũng muốn bọn họ phải trả giá.

Khiến cô bất ngờ nhất là, nguyện vọng mà cô vẫn luôn cho rằng không thể thực hiện này lại được Lục Khải thay cô thực hiện một cách dễ dàng như vậy.

Cô đột nhiên cảm thấy bóng dáng của Lục Khải trong lòng mình đã cao lớn hơn rất nhiều.

Hơn nữa cô còn cảm thấy một loại cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có.

“Ngọc, em ở nhà đón tiếp khách khứa trước, anh đi ra ngoài một chút, sẽ về nhanh thôi”.

Khi Lục Khải đối diện với Hàn Ngọc thì hoàn toàn không còn vẻ bá đạo lúc nãy, giọng nói rất dịu dàng.

“Được!”

Hàn Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ này giống như con gà nhỏ mổ thóc.

Lục Khải mỉm cười với cô sau đó xoay người đi ra ngoài.

“Êi…”.

Vừa đi được vài bước, giọng nói của Hàn Ngọc từ phía sau truyền đến.

“Sao thế?”

Lục Khải quay đầu mỉm cười hỏi.

“Anh… nhớ cẩn thận một chút!”

Hàn Ngọc như một cô thiếu nữ mới biết yêu lần đầu, nói xong câu này, trên mặt còn khẽ ửng đỏ, cắn nhẹ đôi môi đỏ hồng, khẽ cúi đầu.

Lục Khải bật cười, trong lòng cực kỳ ấm áp.

“Yên tâm, ở nhà đợi anh, anh sẽ về nhanh thôi!”

Nói xong, anh vẫy tay về phía Hàn Ngọc rồi quay người rời đi.

Anh biết, mối quan hệ của anh và Hàn Ngọc đang thay đổi theo chiều hướng tốt.

Nửa tiếng sau, Lục Khải xuất hiện trong một căn phòng dưới tầng hầm vô cùng ẩm thấp và bí bách.

Ở đây, đầu tóc của Trương Vũ Siêu rối nùi như ổ gà, quần áo xộc xệch, trên người đầy vết thương.

Toàn thân hắn ta như chẳng còn chút sức lực nào, mềm nhũn nằm bò trên mặt đất.

Vốn dĩ Lôi Hạo Thiên đang dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Trương Vũ Siêu, nhưng sau khi thấy Lục Khải đến thì không dám chậm trễ, bước vội lên đón, mở miệng cung kính nói: “Long…”.

Vừa mới nói được một chữ, Lôi Hạo Thiên lại nhớ ra Lục Khải từng nói nếu có người ngoài ở đấy thì không được để lộ thân phận của anh.

“Anh đến rồi ạ!”

Lục Khải khẽ gật đầu, đi thẳng đến trước mặt Trương Vũ Siêu.

Nhìn thấy Lục Khải, mặt Trương Vũ Siêu vặn vẹo, giãy giụa muốn chống người dậy.

“Lục Khải, là mày, chắc chắn là mày hãm hại tao!”

“Không sai, chính là tao!”

Khiến Trương Vũ Siêu nằm mơ cũng không ngờ đến là, Lục Khải lại thừa nhận một cách sảng khoái như thế.

“Đừng có ngẩn ra đấy nữa, đi về đi!”

Lục Khải vươn tay chỉ về phía cánh cửa đang mở rộng.

“Mày… mày muốn thả tao đi?”, mặt Trương Vũ Siêu đầy vẻ bất ngờ.

“Phải đó, đi về báo tin đi, nói với ông già nhà mày, cố gắng lôi hết bệ đỡ của nhà mày ra, nếu không thì không kịp nữa đâu!”

Lục Khải làm như vậy chính là muốn người đứng sau nhà bọn họ xuất hiện.

“Mày… đây là mưu đồ của mày!”

“Sai rồi, đây gọi là âm mưu!”

Lục Khải nói xong còn nhìn Trương Vũ Siêu cười lạnh lùng.

Xử lý loại người như hắn mà còn phải chơi trò âm mưu? Đúng là đang tự sỉ nhục mình!

Trương Vũ Siêu cũng không để ý nhiều nữa, hoang mang ngồi dậy, lảo đảo chạy ra phía ngoài: “Lục Khải, mày… mày sẽ phải hối hận, nhà họ Trương chúng tao sẽ bắt mày phải trả giá!”

Đợi đến sau khi Trương Vũ Siêu rời đi, Lục Khải nhìn về phía Lôi Hạo Thiên đứng bên cạnh: “Hạo Thiên, thời gian cũng kha khá rồi, thông báo cho người của cậu, mang quà chuẩn bị sẵn tặng cho nhà họ Trương! Nhớ kỹ, mỗi người một món, bảo bọn họ tự nhận quà của mình!”

“Vâng, Long Hồn!”
Chương 22: Đi cùng nhau

Lôi Hạo Thiên không dám chậm trễ, nhanh chóng phân công công việc cho mọi người.

Còn về Lục Khải thì anh không ở lại lâu, rời khỏi chỗ này đi thẳng về nhà.

Bây giờ thứ mà anh muốn làm nhất chính là dành thật nhiều thời gian để ở bên cạnh Hàn Ngọc.

Không đến hai mươi phút sau, bên ngoài căn biệt thự của nhà họ Trương, ba chiếc xe container to đỗ ngay trước cửa.

Lôi Hạo Thiên cầm loa, đứng trước cổng hét lên: “Tất cả người của nhà họ Trương ra hết đây!”

Thế trận của Lôi Hạo Thiên đã hấp dẫn sự chú ý của người nhà họ Trương.

Trương Thế Cường đang điều trị trong nhà được mọi người dìu đỡ từ từ đi ra ngoài.

“Anh làm cái gì vậy?”

Một người phụ nữ trung niên mặc sườn sám, khoác áo lông báo, đeo đầy ngọc ngà châu báu đứng bên cạnh Trương Thế Cường nói bằng giọng chẳng mấy vui vẻ.

Bà ta là vợ của Trương Thế Cường, Bạch Thiên Huệ.

“Ông chủ của tôi gửi quà tặng, các người còn không ra tạ ơn?”

Hai mắt Lôi Hạo Thiên nhìn thẳng vào Bạch Thiên Huệ hống hách đáp lời.

“Ông chủ của anh? Là Lục Khải à?”

Lời này vừa nói xong, đồng tử trong mắt Lôi Hạo Thiên bỗng co lại, sát khí bắn ra tứ phía.

Trong một giây, người nhà họ Trương đứng dưới nắng nhưng đột ngột lại cảm thấy có một luồng khí lạnh lẽo bao vây.

“Tên của ông chủ, là để bà gọi thẳng như vậy à?”

Bạch Thiên Huệ vẫn luôn được ngồi ở vị trí đệ nhất phu nhân của Lâm Thành lại bị một ánh mắt này của Lôi Hạo Thiên doạ cho sợ đến giật lùi hai bước.

Do đi giày cao gót, chân bị trẹo một cái suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất.

“Mở thùng xe, mang quà tặng cho bọn họ!”

Lôi Hạo Thiên ra lệnh một câu, đám đàn em liền lập tức mở thùng xe, bê hết đồ bên trong đặt ra ngoài.

Cả nhà họ Trương vẫn đang ngơ ngác, nhưng sau khi nhìn thấy thứ được bê ra thì mặt đều biến sắc.

Quan tài!

Thứ mà Lục Khải mang tặng cho bọn họ chính là quan tài!

Nhìn thấy đống quan tài xếp thẳng hàng trước mặt, không khí bỗng trở nên cực kỳ áp lực.

“Còn ngây ra đó làm cái gì? Ông chủ nói rồi, mỗi người một chiếc, lựa thoải mái, chọn thoải mái!”

“Chọn xong thì tự tìm cách bê về”.

“Đúng rồi, hai ngày này đừng có chạy lung tung, cứ ở nhà đợi, ông chủ của tôi bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây để tiễn các người lên đường!”

Lôi Hạo Thiên hời hợt nói.

Trong mắt anh ta, đám người này được chết trong tay Long Hồn rõ là may mắn tu ba đời mới có được.

“Ức hiếp người quá đáng! Thực sự cho rằng ai cũng có thể giở thói ngang ngược trên đầu nhà họ Trương được hay sao?”

Có năm sáu thanh niên của nhà họ Trương nhe răng trợn mắt xông về phía Lôi Hạo Thiên.

Đám người này trông khá to con, nhìn là biết người thường xuyên đi tập gym.

So với bọn họ mà nói, trông Lôi Hạo Thiên có chút nhỏ bé gầy yếu hơn.

Nhưng sáu người này đối với Lôi Hạo Thiên mà nói, hầu như chẳng thể lọt được vào mắt anh ta.

Trong đó có một người xông lên trước nhất.

Đúng vào lúc mà hắn ta vung quyền lên, Lôi Hạo Thiên vươn tay giật tóc của hắn ta.

Dùng lực cánh tay, như thể ném phi tiêu, ném thẳng hắn ta bay ra ngoài.

Xoẹt…

Tay Lôi Hạo Thiên túm chặt tóc của hắn ta vẫn không buông, âm thanh như tiếng tờ giấy bị xé rách vang lên.

Người nọ văng ngược ra ngoài, mà một đám tóc của hắn ta dính cả da đầu lẫn máu vẫn còn nằm trong tay Lôi Hạo Thiên.

Rầm!

Người nọ bị đập mạnh xuống đất.

“A…a…”.

Người nọ không còn tỏ thái độ nữa mà hai tay ôm lấy đầu, máu tươi chảy tràn qua kẽ ngón tay, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.

Vốn dĩ mấy thanh niên đi phía sau định tiến lên dạy dỗ Lôi Hạo Thiên đã bị doạ cho sợ đến nỗi nhũn hết cả hai chân, vừa lăn vừa bò quay trở về.

“Nói các người rác rưởi còn sỉ nhục hai chữ này!”

Lôi Hạo Thiên tiện tay vứt luôn đám tóc trong tay.

“Chỉ bằng mấy người cũng dám chọc vào ông chủ của tôi? Chết là đáng!”

Lôi Hạo Thiên xoay người, đầu cũng chẳng thèm ngoái lại, nói: “Hai ngày này, ngoan ngoãn ở trong nhà, thứ ông chủ tôi muốn là mạng của cả nhà các người, thiếu một người, tự chịu hậu quả!”

Người của nhà họ Trương đều nhìn về phía quan tài trước mặt, tất cả đều rơi vào trạng thái vô cùng hoảng loạn.

Lục Khải từng nói: “Chết không đáng sợ, thứ đáng sợ là, quá trình chờ đợi cái chết!”

Mà bọn họ thì đang trải qua quá trình này, chịu đủ sự giày vò hành hạ.

“Thế Cường, ông mau nghĩ cách đi, sau đây chúng ta nên làm thế nào?”

Bạch Thiên Huệ sợ vỡ mật, dùng sức lắc lắc cơ thể của Trương Thế Cường.

“Con chó điên Lục Khải này, có tư cách gì mà giết chúng ta?”

“Ông nói đi chứ! Mau nói với tất cả mọi người, phải làm thế nào!”

Bạch Thiên Huệ thực sự sốt ruột nên quên luôn việc Trương Thế Cường đã mất hết răng, hầu như không thể nói chuyện được.

Cơ thể Trương Thế Cường yếu ớt bị Bạch Thiên Huệ lắc qua lắc lại lảo đảo suýt chút nữa ngã nhào.

Cảm xúc của ông ta rất kích động, thở dài một hơi, vất vả ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chấm vào bãi máu trên mặt đất, run rẩy viết ra hai chữ: “Chờ chết!”

Sau khi viết xong, đứng dậy, quay về phòng!

Ông ta hiểu rất rõ, Lục Khải còn mạnh hơn cả những gì mà ông ta nghĩ!

Bây giờ, không còn bất cứ biện pháp nào nữa cả.

Mọi sự phản kháng đều là công cốc.

Đám người nhà họ Trương đều vây xung quanh hai chữ mà Trương Thế Cường viết, tất cả đều ngây dại sững sờ.

Áp lực!

Tuyệt vọng!

Bọn họ lúc này cảm thấy bản thân giống như một xác chết biết đi!

Đúng vào lúc mà bọn họ tuyệt vọng nhất, Lục Khải quay trở lại trang viên nhà họ Lục.

Khách khứa đã đi hết.

Trang viên cũng được quét dọn sạch sẽ.

Lục Khải đi xuyên qua trang viên, hướng về phía căn biệt thự.

Vừa đi đến trước cửa chính của căn biệt thự liền nghe thấy một loạt tiếng chân bước vội vã.

Đồng thời còn có giọng nói của Hắc Vũ: “Chị dâu, chị đừng kích động, tôi đã cho người đi điều tra rồi, rất nhanh sẽ có kết quả, không có việc gì đâu…”.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

Lời của Hắc Vũ còn chưa kịp nói hết, giọng nói của Lục Khải đã vang lên.

Khuôn mặt Hàn Ngọc đầy vẻ lo lắng, sau khi nhìn thấy Lục Khải thì có chút bất ngờ.

Một giây tiếp theo, cô nhào vào lòng Lục Khải khóc lớn.

Cô chỉ là một người phụ nữ, nhưng những năm gần đây lại phải gánh chịu nhiều áp lực quá lớn.

Cô lúc này quá mức cần phát tiết và giải phóng áp lực.

Tiếng khóc của cô đối với Lục Khải mà nói như đao như kiếm đâm mạnh vào trái tim anh.

Hàn Ngọc vô cùng đau lòng khóc lóc, chỉ có thể là vì lúc trước Lục Nghi chưa làm tốt mọi việc.

“Có anh đây, đừng sợ, từ từ nói, làm sao thế?”

Lục Khải vỗ nhè nhẹ lên lưng Hàn Ngọc, dịu dàng nói.

“Em… em vừa mới gọi điện cho bệnh viện, bác sĩ nói con gái bị người ta bế đi mất rồi”.

“Ai bế đi mất?”

“Bọn họ cũng không biết, là do y tá lúc vào tiêm mới phát hiện”.

“Lục Khải, anh nói con gái có khi nào xảy ra chuyện không? Nó mới mấy tuổi thôi mà, nếu con bé có mệnh hệ gì thì em biết sống làm sao!”

Tâm trạng của Hàn Ngọc rất kích động, gần như bên bờ vực sụp đổ mà lấy hai tay túm chặt lấy tóc mình.

“Tại sao lúc trước không nói cho tôi biết?”, Lục Khải nhìn thẳng Hắc Vũ.

“Chị dâu không cho nói, sợ ảnh hưởng đến anh…”.

Hắc Vũ vừa trả lời xong thì tiếng chuông điện thoại của Hàn Ngọc reo lên.

Cô hoảng hốt lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhấn nút nghe.

“Ngọc, quên mất không nói với mày, lúc mẹ đến bệnh viện thì đã đón Lục Viên Hàn đi rồi”.

Trong điện thoại là giọng nói của Triệu Nhược Hà mẹ cô.

“Mẹ, ý mẹ là, Lục Viên Hàn ở chỗ mẹ?”

“Đúng rồi!”

“Sao mẹ không nói trước cho con, mẹ có biết con lo lắng lắm không? Viên Hàn còn chưa khỏi hẳn, bây giờ mẹ đón con bé làm gì?”

“Mẹ là bà ngoại của Lục Viên Hàn, đón nó còn phải cần nói trước với mày?”

Triệu Nhược Hà nói bằng giọng mất kiên nhẫn: “Mày với Lục Khải ở cạnh nhau không?”

“Đúng vậy!”

“Mày lập tức đến khách sạn Hoa Long Thành, Lục Viên Hàn đại nạn không chết, mẹ mời chúng mày ăn cơm, nhớ là nhanh lên chút, đừng để chúng ta phải đợi lâu!”

Nói xong câu này, Triệu Nhược Hà không cho Hàn Ngọc kịp có cơ hội nói gì, lập tức ngắt luôn điện thoại.

Nghe tiếng tít tít vang lên trong điện thoại, Hàn Ngọc không hề cảm thấy vui vẻ mà ngược lại còn mặt đầy âu sầu.

“Làm sao thế?”, Lục Khải hỏi.

“Mẹ em gọi điện thoại nói bà ấy đón con gái rồi, hơn nữa còn nói là để chúc mừng con gái khỏi bệnh nên muốn mời chúng ta ăn cơm”.

“Đi thôi, chúng ta đi đón con gái về nhà”.

Lục Nghi không hề nghĩ nhiều, dứt khoát nói.

“Anh không cảm thấy rất kỳ lạ sao? Mẹ em rất không thích Lục Viên Hàn, thế nào lại đột nhiên chủ động đi đón con bé? Em có dự cảm không tốt…”

“Hay là… anh đừng đi, một mình em đi thôi!”

Hàn Ngọc vẻ mặt nghiêm trọng đưa ra ý kiến.

“Không sao, cùng nhau đi, ai dám động đến con gái anh, người đó phải chết!”

Nói xong, Lục Khải bèn nắm tay Hàn Ngọc sải bước đi ra bên ngoài.
Chương 23: Ra tay

Hàn Ngọc bị Lục Khải kéo ra ngoài, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng Lục Khải.

Cô biết Lục Khải ba năm nay đạt được thành tựu không nhỏ.

Nhưng cô thật sự không hy vọng Lục Khải lại đắc tội với những người khác.

Có câu nói, rồng mạnh khó thắng được rắn địa phương!

Cô lo lắng Lục Khải chịu thua thiệt.

Lục Khải và Hàn Ngọc ngồi trên Rolls Royce Phantom, Hắc Vũ lái xe chạy thẳng đến khách sạn thành phố Hoa Long.

Lúc này trong phòng VIP khách sạn thành phố Hoa Long, một đám trai tráng sắc mặt tái mét ngồi ngay ngắn ở đây.

Ánh mắt mỗi người bọn họ đều tràn đầy sát khí, bầu không khí cả căn phòng đều cực kỳ kiềm chế.

Triệu Thiên Tứ bị Lục Khải đánh bị thương, hắn mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt tựa vào ghế.

“Đội trưởng, anh nhất định phải báo thù thay tôi! Tên khốn kiếp đó vốn không coi đội hộ vệ của chúng ta ra gì”.

Triệu Thiên Tứ mở miệng có chút khó khăn.

“Yên tâm, chuyện này giao cho tôi, ngược lại tôi muốn nhìn xem là ai dám ra tay với người của Cổ Quốc Tân tôi!”

Tay phải của Cổ Quốc Tân bị phế, mặc dù đã nối lại, nhưng vẫn bó thạch cao, quấn đầy băng vải.

Hắn vốn đang nhịn một bụng tức, không biết phát tiết ở đâu, lần này nhất định phải cố phát tiết thật tốt.

“Đội trưởng Cổ, anh bớt giận, chút chuyện này cứ giao cho tôi!”

Hà Siêu Quần nịnh nọt nhìn Cổ Quốc Tân.

Hắn đã nghe qua đại danh của Cổ Quốc Tân từ lâu, là tâm phúc bên cạnh Tô Thế Vinh.

Trước kia hắn chưa từng nghĩ mình có thể gặp ông lớn như vậy!

Cơ hội này hắn phải nắm chắc thật tốt.

Nếu có thể bấu víu vào Cổ Quốc Tân, có đội hộ vệ chống lưng, hắn sợ gì Lục Khải?

“Cậu là ai?”

Cổ Quốc Tân cau mày nhìn người xa lạ trước mắt.

“Tôi tên Hà Siêu Quần, là em rể tương lai của Triệu Thiên Tứ”.

“Kẻ ra tay đánh Triệu Thiên Tứ, quấn quýt với bạn gái tôi, tôi đã muốn dạy dỗ hắn từ lâu rồi”.

Hà Siêu Quần vỗ ngực bảo đảm nói: “Đội trưởng Cổ, chờ sau khi tên khốn kia tới, tôi bắt hắn quỳ xuống, bò vào xin lỗi Thiên Tứ!”

“Nếu anh vẫn chưa hài lòng, tôi lại giáo huấn hắn nữa cũng không muộn!”

“Dù sao thân phận của anh tôn kính, đích thân dạy dỗ tên nhãi kia, tôi sợ làm bẩn tay anh!”

Hà Siêu Quần nịnh bợ, khiến Cổ Quốc Tân nghe xong rất thoải mái.

“Được! Nếu cậu có thể khiến tên nhãi kia bò vào, người anh em, tôi giao cho cậu”.

Nghe nói như vậy, trong lòng Hà Siêu Quần sung sướng: “Bảo đảm không khiến đội trưởng Cổ thất vọng”.

Hà Siêu Quần nói xong liền ra khỏi phòng VIP, tâm trạng vui vẻ đi về phía đại sảnh khách sạn.

Trong lòng hắn cũng không nhịn được mà khen ngợi sự thông minh của mình.

Lục Khải ơi Lục Khải, mày tưởng rằng gia nhập Long Môn là có thể muốn làm gì thì làm?

Người của đội hộ vệ mày cũng dám đánh, đúng là tự tìm cái chết!

Hà Siêu Quần đến đại sảnh, nhìn thấy Lục Viên Hàn mặc đồ bệnh nhân đang ngồi trên sofa, tay cầm bánh kem nhân viên khách sạn tặng, cô bé há miệng ăn từng miếng lớn.

Hắn nhíu mày, sải bước đi tới, hất đổ chiếc bánh kem rơi xuống đất.

“Ăn cái gì ăn? Ai cho mày ăn?”

Hu hu hu…

Lục Viên Hàn quần áo dính đầy bơ, nhìn bánh kem trên đất, khóc lớn.

“Chú xấu xa, chờ bố tôi đến rồi, tôi sẽ bảo bố đánh chú!”

Lục Viên Hàn chu cái miệng nhỏ nhắn, mặt đầy bất mãn nhìn Hà Siêu Quần.

“Mày…”

Hà Siêu Quần định nói thêm thì lại bị Triệu Nhược Hà ở bên cạnh ngăn lại.

Triệu Nhược Hà thấy xung quanh có không ít người đang vây xem, bà ta không muốn làm lớn chuyện.

“Cậu Hà bớt giận, bao nhiêu người đang nhìn kia, để cô!”

Triệu Nhược Hà nói xong, cười như không cười nhìn Lục Viên Hàn đang khóc thút thít, giả bộ xoa xoa mặt cô bé.

“Viên Hàn, trước kia không phải mẹ mày thường nói với mày rằng phải cần cù tiết kiệm, không được lãng phí?”

“Đúng vậy! Mẹ đã từng nói tiết kiệm là đức tính tốt!”

Trên mặt Lục Viên Hàn vẫn còn vương nước mắt, nhưng gật đầu rất thành thật.

“Vậy mày thấy đấy, miếng bánh kem lớn như vậy rơi xuống đất có phải rất lãng phí hay không?”

Triệu Nhược Hà tiếp tục dẫn dắt.

Lục Viên Hàn chớp chớp mắt, gật đầu: “Đúng vậy”.

“Vậy để không lãng phí, mày nói xem có nên nhặt bánh kem lên tiếp tục ăn không?”

Nghe đến đây, Lục Viên Hàn không chút suy nghĩ trả lời chắc nịch: “Đúng vậy!”

Nói xong, cô bé liền nhảy xuống ghế sofa, ngồi xổm dưới đất, chuẩn bị chìa tay nhặt bánh kem trên đất.

Nhìn thấy hành động của Lục Viên Hàn, Triệu Nhược Hà cười lạnh.

Nhưng lúc này, Hà Siêu Quân nhấc chân giẫm lên bánh kem.

Sau phát đạp, hắn ngồi xuống, chân gác lên bàn trà trước mặt, lộ ra đế giày dính đầy bơ và bánh kem: “Đừng lãng phí, liếm sạch vào!”

“Viên Hàn!”

Một giọng nói lo lắng truyền tới, Hàn Ngọc chạy nhanh tới, Lục Khải và Hắc Vũ theo sát phía sau.

Sau khi nhìn thấy bọn họ đến, Hà Siêu Quần dùng tay trái tóm Lục Viên Hàn, khiến cô bé không thể nào nhúc nhích.

“Cậu chủ Hà, anh làm gì thế? Mau thả con gái tôi ra!”

Hàn Ngọc dùng giọng nói sắc bén hét lên.

“Mẹ, con vẫn chưa liếm sạch bánh kem ở đế giày và trên đất! Con không muốn làm đứa trẻ lãng phí đâu!”

Lục Viên Hàn nói xong, dù là Lục Khải hay Hàn Ngọc sắc mặt cũng đều thay đổi.

Tên khốn Hà Siêu Quần này lại bắt bảo bối của họ đi liếm đế giày?

Thấy Lục Khải có vẻ tức giận, trong lòng Hà Siêu Quần khỏi phải nói hả giận thế nào.

“Sao hả? Đau lòng? Hay là mày đến giúp con gái mày đi? Tao không có ý kiến!”

Hắn giễu cợt nâng đế giày lên, huơ huơ trên không trung: “Đến đây! Làm giống chó đi!”

Khi nói chuyện, theo bản năng hắn nắm Lục Viên Hàn chặt hơn.

Hắc Vũ siết chặt quyền, lửa giận bùng cháy trong lòng.

Trong ấn tượng của anh ta, đây là lần đầu tiên có người dám làm nhục Long Hồn như vậy!

Làm nhục Long Hồn là làm nhục Long Môn!

Phải chết! Phải giết!

“Ông đây biết các người rất giỏi đánh nhau! Nếu mày không muốn con gái mày gặp phải chuyện bất trắc gì thì biết điều nghe lời đi!”

Hà Siêu Quần bóp cổ Lục Viên Hàn.

Hắn cười vô cùng dữ tợn: “Tao cũng không biết tao dùng chút lực sẽ có hậu quả gì, vì vậy… mày tốt nhất hãy ngoan ngoãn nghe lời tao đi!”

Hà Siêu Quần vươn cổ dài, ngông cuồng khiêu khích Lục Khải.

Hà Siêu Quần mặc dù chịu thua thiệt mấy lần với Lục Khải, nhưng lần này hắn có thể nắm chắc phần thắng.

Chỉ cần hắn bấu víu được vào Cổ Quốc Tân, sau này dù Lục Khải có mấy lá gan cũng không dám ra tay với hắn.

Nhìn thấy khuôn mặt mịn màng của Lục Viên Hàn bắt đầu trở nên đỏ bừng, Lục Khải cau mày, tay chắp sau lưng, ra hiệu cho Hắc Vũ, bảo anh ta chờ cơ hội hành động.

“Anh đừng kích động, cái gì cũng có thể thương lượng!”

“Thương lượng? Mày có tư cách cò kè bớt một thêm hai với tao?”

Hai mắt Hà Siêu Quần trợn trừng, giơ tay chỉ vào phòng VIP: “Nhìn thấy phòng VIP kia chưa? Bên trong có nhân vật lớn đang chờ mày, quỳ xuống đất rồi bò vào đi, sau đó dập đầu nói xin lỗi với người đó”.

Lục Khải liếc nhìn phòng VIP đóng kín.

“Nhìn cái gì? Không nghe thấy lời cậu cả Hà nói à? Mau làm theo đi! Cậu cả Hà đang giúp mày đấy!”

Triệu Nhược Hà ở bên cạnh đang cười trên nỗi đau khổ của người khác mau chóng thúc giục.

“Mẹ, mẹ tự nguyện muốn giúp Hà Siêu Quần đúng không?”

Lục Khải lạnh như băng hỏi.

“Nói nhảm, tao không giúp cậu ấy, chẳng lẽ giúp mày? Nếu mày không làm theo lời cậu cả Hà nói, đứa con ghẻ này sẽ phải chết!”

“Mẹ thất vọng rồi!”

Lục Khải nói xong, con ngươi đột nhiên co rút: “Ra tay!”
Chương 24: Lục Khải đến rồi

“Dạ!”

Hắc Vũ nhận được mệnh lệnh, trong tay đột nhiên xuất hiện một con dao găm sắc bén.

Cổ tay anh ta khẽ rung một cái, dao găm như đạn ra khỏi nòng, xé gió phóng ra.

Hà Siêu Quần còn chưa lấy lại tinh thần, dao găm đã đâm thủng cánh tay trái của hắn.

Một cơn đau đớn cuốn lấy toàn thân.

Kèm theo một tiếng hét thảm, Hà Siêu Quần buông cánh tay đang bóp cổ Lục Viên Hàn.

Ngay lúc Lục Viên Hàn mất đi thăng bằng sắp ngã xuống đất, Lục Khải nghiêng mình, giang hai cánh tay, vững vàng ôm con gái vào trong ngực.

“Khụ khụ khụ…”

Lục Viên Hàn mặt đỏ bừng, ho khan một cách khổ sở.

Cô bé nắm chặt tay nhỏ, không ngừng quơ múa trên không trung, giọng nói khàn khàn: “Bố, đánh chú đó, đánh chú đó đi!”

Lục Khải nhẹ nhàng nhéo mặt Lục Viên Hàn: “Tuân lệnh! Bố bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Nói xong, Lục Khải đưa Lục Viên Hàn đang trong ngực mình cho Hàn Ngọc.

Hàn Ngọc ôm Lục Viên Hàn thật chặt, hôn một cái, nước mắt không ngừng rơi.

“Ngọc, đưa con gái tránh đi, anh không muốn hù dọa con”, Lục Khải nhắc nhở.

“Anh… ra tay nhẹ chút!”, Hàn Ngọc lo lắng nói.

“Yên tâm, trong lòng anh tự có tính toán”.

Lục Khải mỉm cười gật đầu, đưa mắt nhìn Hàn Ngọc dẫn con gái ra khỏi khách sạn.

Khi Lục Khải quay đầu, Hắc Vũ đang sải bước xông về phía Hà Siêu Quần.

Lúc qua chỗ Lục Khải, anh giơ tay lên ngăn anh ta lại.

“Để tôi tự làm!”

Giọng nói của Lục Khải không nghe ra bất kỳ sóng cảm xúc nào.

Nhưng Hắc Vũ rất rõ, khi Long Hồn gặp chuyện, anh càng bình tĩnh, chứng tỏ càng tức giận!

Lục Khải giống như tử thần đang đến gần Hà Siêu Quần.

Hà Siêu Quần thở hồn hển đầy khổ sở, sải bước đi về phía phòng VIP.

Theo như hắn thấy, chỉ cần đi vào phòng VIP thì mình sẽ an toàn.

Dù Lục Khải có điên cuồng, nhưng cũng không phải đối thủ của đội hộ vệ!

Nhưng hắn vừa đi được mấy bước, Lục Khải liền đi vòng qua trước mặt hắn, ngăn cản đường đi.

“Tôi nhớ không lầm, vừa rồi anh muốn con gái tôi liếm đế giày bên phải của anh!”

Lục Khải mở miệng, không cho Hà Siêu Quần bất kỳ cơ hội nói chuyện, anh dùng một cước đá vào phía trong chân phải Hà Siêu Quần.

Chỉ thấy toàn bộ bàn chân phải, lấy mắt cá chân làm trục, xoay tròn 180 độ.

Bàn chân phải cứ như vậy chuyển ngược ra sau lưng.

Mặc dù không có máu tươi chảy ra, nhưng tận mắt nhìn thấy cũng khiến người ta lạnh sống lưng.

A... A...

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp toàn bộ đại sảnh khách sạn.

Hà Siêu Quần tê liệt ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, sống không bằng chết.

“Anh không chỉ bắt nạt con gái tôi, hơn nữa còn có ý đồ với vợ tôi, anh cảm thấy anh còn cần thiết phải sống không?”

Quần áo của Hà Siêu Quần đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Mồ hôi trên trán lớn bằng hạt đậu, toàn thân hắn run cầm cập, cắn chặt hàm răng, dùng hết sức bò vào phòng VIP.

Hắn tin chắc, chỉ cần vào phòng VIP thì Lục Khải xong đời rồi!

Lục Khải nhìn thấy hành động của hắn, anh cũng khá hứng thú với người trong phòng VIP.

“Nếu anh muốn vào phòng VIP như vậy thì để tôi giúp anh!”

“Vừa hay tôi cũng muốn nhìn xem, ai muốn tôi quỳ!”

Lục Khải nói xong, khom người túm quần áo Hà Siêu Quần, nhấc cao lên khỏi đỉnh đầu.

Hai tay phát lực, trực tiếp ném Hà Siêu Quần đi.

Bụp…

Một tiếng vang lớn truyền tới, cửa phòng VIP vốn đang đóng chặt trực tiếp bị cơ thể của Hà Siêu Quần đập mở.

Mà Hà Siêu Quần cũng bị ném vào phòng VIP, lăn mấy vòng trên đất, vừa vặn lăn đến trước mặt Cổ Quốc Tân.

Nhìn thấy cảnh này, thành viên đội hộ vệ đang ngồi ngay ngắn trong phòng VIP cùng đứng dậy, mặt đầy cảnh giác nhìn ngoài cửa.

“Cậu em Hà, xảy ra chuyện gì vậy?”

Cổ Quốc Tân nhìn thấy Hà Siêu Quần bị trọng thương, mí mắt giật giật mấy cái.

“Đội… đội trưởng Cổ. Cứu! Mạng! Cái tên đánh Thiên Tứ bị thương kia điên rồi!”

“Cậu không nói cậu là anh em của Cổ Quốc Tân tôi?”

“Nói… nói rồi, nhưng hắn… không coi anh ra gì!”

“Láo xược!”

Tay trái Cổ Quốc Tân không bị thương dùng sức vỗ bàn, toàn thân thuận thế đứng lên: “Ai dám không nể mặt Cổ Quốc Tân tao!”

“Tôi dám!”

Đi cùng với tiếng đáp trả đầy thẳng thắn, Lục Khải chậm rãi bước vào.

Cổ Quốc Tân vừa rồi còn đang nổi giận đùng đùng, sau khi nhìn thấy Lục Khải, nội tâm trầm xuống.

Toàn thân giống như pho tượng đứng ngây ngốc tại chỗ.

Hà Siêu Quần không ngờ Lục Khải đối mặt với đội hộ vệ còn tự cao như vậy: “Đội trưởng Cổ, anh nhìn tên nhãi này…”

Ầm!

Gần như cùng một lúc, Cổ Quốc Tân và những thành viên khác trong đội hộ vệ đồng loạt quỳ xuống trước mặt Lục Khải.

Nhìn thấy cảnh này, Hà Siêu Quần hoàn toàn ngơ ngác.

Đội hộ vệ của tổng đốc lại quỳ xuống trước Lục Khải?

Lục Khải không phải chiến sĩ bình thường của Long Môn sao?

Lấy đâu ra mặt mũi lớn như vậy?

“Long… Long Hồn, hiểu lầm, đều là hiểu lầm!”

Cổ Quốc Tân vùi đầu rất sâu, căn bản không dám nhìn Lục Khải, dù chỉ một cái.

Long Hồn?!

Nghe thấy hai chữ này, đầu óc Hà Siêu Quần trống rỗng, trong ánh mắt, may mắn trước kia hoàn toàn bị nỗi tuyệt vọng thay thế.

Ai chẳng biết Long Hồn là người đứng đầu Long Môn!

Long Hồn là chiến thần!

Thần há có thể bị khinh thường?

Hà Siêu Quần không ngờ mình lại đối đầu với thần!

Chết có thừa!

Nhìn những người quỳ xuống trước mặt mình, Lục Khải khó chịu nhíu mày.

Hắc Vũ mở miệng lạnh như băng: “Long Hồn bảo các người quỳ à? Các người có tư cách quỳ xuống trước mặt anh ấy sao?”

“Nếu đã không thể đứng thì phế bỏ toàn bộ chân của bọn họ, báo cho Tô Thế Vinh, xây dựng lại đội hộ vệ”.

Lục Khải thuận miệng nói.

“Rõ!”

“Đúng rồi, nhắc nhở Tô Thế Vinh, lần sau đừng tìm người thích quỳ”.

“Long Hồn, tôi…”

Cổ Quốc Tân đang muốn cầu xin tha thứ thì bị Lục Khải cắt ngang: “Không cho phép anh nói chuyện, trật tự chút, quả thật không chịu nổi, để tôi bảo Hắc Vũ giúp anh cắt lưỡi”.

Nói xong, Lục Khải liền đi đến trước mặt Hà Siêu Quần, tay đánh chân đạp!

Lần này, Hà Siêu Quần không có bất kỳ phản kháng, hoàn toàn nhận thua!

“Lục Khải, đừng đánh nữa, cậu cả Hà chính là ân nhân cứu mạng của Lục Viên Hàn, mày báo ơn như vậy à?”

Triệu Nhược Hà xông vào, gào lớn với Lục Khải.

“Nếu mẹ cảm thấy hắn là ân nhân, vậy con sẽ ra tay càng nặng hơn, bị thương nặng hắn có thể đi tìm Khâu Đức Hải, dù sao không có bệnh nhân nào mà Khâu Đức Hải không chữa khỏi!”

Lục Khải nói xong nhìn thời gian, rồi lại nhìn sang Hắc Vũ: “Chỗ này giao anh xử lý, xử lý xong xuôi thì đưa vợ con tôi về, tôi đi gặp mấy người”.

Lúc Lục Khải đi ra ngoài, anh cũng không thèm liếc nhìn ai.

Cũng không có ai dám mở miệng cầu xin tha thứ.

Lúc này ở cửa khách sạn Thế Kỷ, ngoài nhà họ Trương, gia chủ ba nhà khác biểu cảm rất không tự nhiên đứng ở đó.

“Mấy người nghe nói gì chưa? Lục Khải tặng cho tất cả người nhà họ Trương một cỗ quan tài! Hắn nghiêm túc thật đấy! Các người nói xem, ai cho hắn lá gan đấy?”

Tôn Trường Lâm cau mày hỏi.

“Hắn gọi chúng ta đến đây, chắc không phải muốn ra tay với ba nhà chúng ta đấy chứ!”

“Hay hắn muốn điều tra chuyện sau lưng vào ba năm trước?”

Lý Minh Đạt không nhịn được vỗ Tôn Trường Lâm: “Ông nghĩ gì vậy, rốt cuộc là chuyện gì, ngay cả chúng ta cũng không rõ, sao hắn có thể biết?”

“Nhưng tôi cũng tò mò, năm đó nhà họ Lục rốt cuộc đã chọc đến ai!”

“Đừng nói nữa, Lục Khải đến rồi!”

Ngay lúc bọn họ đang bàn tán, Lục Khải đến trước mặt bọn họ.

Anh không có bất kỳ lời chào hỏi, càng không có chút khách sáo, đi thẳng vào vấn đề: “Dẫn tôi đi xem nơi bố tôi nhảy lầu vào ba năm trước”.
Chương 25: Tôi có cách

Giọng nói như kim đâm thẳng vào tim.

Ba gia chủ lớn cảnh giác nhìn Lục Khải như đối mặt với kẻ địch lớn.

Bọn họ biết vì sao Lục Khải đến.

Câu nói vừa rồi chính là chiến thư.

Bày tỏ rõ ràng thái độ của Lục Khải.

“Một câu thôi, tôi không thích nói hai lần!”

Giọng Lục Khải lại vang lên, âm lượng còn cao hơn trước kia, hùng hổ dọa người.

Dưới sự mạnh mẽ của Lục Khải, ba gia chủ lớn không còn ngang ngược như xưa, giống như mèo con bị dọa sợ, khẽ rụt cổ lại.

“Năm đó nơi bố anh nhảy lầu, chính là ngã ở đây”.

Tôn Trường Lâm chỉ tay vào mảnh đất dưới chân mình.

Lục Khải nghe xong, con ngươi đột nhiên co rút, ánh mắt tập trung dưới chân ba người.

“Đã ba năm rồi vẫn còn muốn giẫm bố tôi dưới chân?”

Lời vừa nói ra, ba người Tôn Trường Lâm toàn thân run rẩy, bị ánh mắt của Lục Khải ép lùi mấy bước.

Lục Khải nhìn mặt đất rất gần, lại nghĩ đến người bố vĩnh viễn không thể gặp lại, anh khó nén nỗi đau.

Anh ngẩng đầu nhìn tầng cao nhất của khách sạn.

Chiều cao hơn một trăm mét, anh thật sự không thể tưởng tượng nổi khi đó bố có bao nhiêu dũng khí mới có thể nhảy xuống.

Đương nhiên, lúc nhảy xuống, đoán chắc không phải dũng khí, mà là nỗi tuyệt vọng!

Không biết khi đó bố có nhớ đến mình hay không?

Nghĩ đến những thứ này, Lục Khải thở dài một hơi, trong lòng thầm hạ quyết tâm: “Bố, ba năm trước không thể giúp đỡ, ba năm sau con sẽ thay bố báo thù, dù là ai cũng không chạy thoát được!”

Một lát sau, Lục Khải dời ánh mắt sang ba gia chủ đang run sợ.

“Hỏi các ông một chuyện, biết Chu Mỹ Liên không?”

Lục Khải đi thẳng vào vấn đề.

“Biết, không phải bà ta là mẹ kế của anh sao?”

Ba chủ nhà cũng không nghĩ nhiều, mở miệng trả lời.

“Bà ta ở đâu?”

Ba người nhìn nhau, không ngừng lắc đầu.

“Bà ta là người nhà họ Lục, anh không biết, làm sao chúng tôi biết được đây?”

“Vấn đề cuối cùng, các ông và bà ta có quan hệ gì?”

Lục Khải cứ như vậy nhìn chằm chằm vào bọn họ, mỏi mòn trông chờ.

Mặc dù bọn họ rất không tự nhiên, nhưng cũng không chịu phối hợp với Lục Khải.

“Lục Khải, anh hỏi vậy là có ý gì? Anh hoài nghi chúng tôi và mẹ kế anh cùng một giuộc?”

“Anh đừng ngậm máu phun người, chúng tôi đều là nhân vật của công chúng”.

Lục Khải gật đầu, trong lòng anh đã phán án tử hình với ba nhà này.

“Tiếp theo đến lượt mấy người rồi, kết cục của ba nhà mấy người cũng giống với nhà họ Trương thôi”.

Vừa dứt lời, Lục Khải xoay người, đi về phía trước.

Đối mắt với uy hiếp của Lục Khải, Lý Minh Đạt thốt lên giận dữ: “Lục Khải, có phải anh hơi quá đáng rồi không?”

“Cho dù là người của Long Môn, cho dù anh có mối quan hệ tốt với Tô Thế Vinh, nhưng ba nhà chúng tôi cũng không phải loại ăn chay!”

“Anh muốn cùng lúc đối địch với ba nhà chúng tôi? Anh quá ngông cuồng rồi! Anh tưởng rằng chúng tôi không có đường rút?”

“Có đường rút thì cứ dùng đi!”

Sau khi khẽ nói mấy chữ này, Lục Khải xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của Lục Khải càng lúc càng xa, ba gia chủ mặt đầy tức giận.

Ở Lâm Thành ai dám vô lễ với bọn họ như vậy?

Lý Minh Đạt tức giận đá vào trụ La Mã ở cửa lớn khách sạn.

“Ông Lý, đừng như vậy, không đến mức”.

Gia chủ nhà họ Lưu - Lưu Chấn tiến lên vỗ nhẹ vào vai Lý Minh Đạt.

“Sao lại không đến mức? Ông Lưu, từ lúc nào ông lại trở nên nhẫn nhịn như vậy? Ông nhìn xem cái tên lang thang này đã điên cuồng thành dạng gì rồi?”

Lý Minh Đạt nổi cơn giận dữ, lớn tiếng gầm thét.

“Mấy người lẽ nào không cảm thấy kỳ quái sao?”

Lời vừa dứt, Lý Minh Đạt và Tôn Trường Lâm tò mò nhìn ông ta.

“Lần này Lục Khải trở về quá phách lối, giống như muốn cố ý thu hút sự chú ý của mọi người”.

Lưu Chấn châm một điếu thuốc, hút một hơi: “Hắn làm như vậy mục đích chính là muốn dụ người sau lưng chúng ta đi ra, hơn nữa hắn càng phách lối, hành sự càng quá đáng, người sau lưng chúng ta sẽ càng có khả năng xuất hiện”.

“Các ông cảm thấy một tên lang thang chỉ cần ba năm có thể có bản lĩnh lớn như vậy sao?”

Nghe nói như vậy, Lý Minh Đạt và Tôn Trường Lâm bừng tỉnh hiểu ra, mặt cũng tràn ngập ánh sáng.

Cảm giác đó giống như đã đoán được Lục Khải.

“Ý của ông hắn chỉ là một cây súng?”

Lý Minh Đạt nói.

“Không sai, chuyện năm đó chúng ta cũng không biết chân tướng, nhưng có thể khẳng định nhà họ Lục đã chọc phải người không nên chọc, hơn nữa người đó rất lợi hại, trong mấy ngày ngắn ngủi đã khiến nhà họ Lục phá sản, ép Lục Sơn Hà tự sát, mà chúng ta cũng nhận được rất nhiều lợi ích”.

“Đây chính là tranh đấu chúng ta không thể nào chạm đến, mà lần này Lục Khải trở về, rất có khả năng chính là người giúp đỡ hắn muốn đối phó với nhân vật thần bí kia, mà hắn chỉ đứng giữa làm cáo mượn oai hùm, mượn đao giết người!”

Dáng vẻ Lưu Chấn ra vẻ nhìn xa trông rộng: “Hắn muốn nhận được sự cho phép của người đứng sau, vì vậy mới gây nên động tĩnh lớn như vậy!”

“Hắn náo loạn càng lớn, sẽ càng có khả năng hấp dẫn được sự chú ý của nhân vật thần bí!”

“Mà chúng ta bây giờ không nên bị hắn hù dọa, phải tỉnh táo, nghĩ cách đối địch với hắn”.

“Chỉ cần hắn bị trở ngại, hoặc liên tiếp thất bại, ấn tượng trước mặt chỗ dựa của hắn chắc chắn sẽ ngày càng tệ, đến khi chỗ dựa của hắn hoàn toàn mất kiên nhẫn, lúc đó thì hắn bắt đầu xong đời rồi!”

“Chúng ta cứ náo loạn, vừa hay trúng quỷ kế của tên nhóc này!”

Nghe xong phân tích của Lưu Chấn, Tôn Trường Lâm cũng bừng tỉnh hiểu ra: “Đúng vậy, sao chúng ta có thể bị một tên nhãi ranh dọa sợ chứ?”

Lý Minh Đạt nhếch miệng, mắt lộ ra hung quang: “Không phải hắn cho vợ thành lập công ty sao? Tôi lập tức triệu tập cuộc họp các ông chủ của tất cả xí nghiệp ở Lâm Thành”.

“Để mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng ngăn chặn bọn họ!”

“Tôi không tin, không có công ty nào chịu hợp tác cùng bọn họ, bọn họ còn có thể kiên trì”.

Nói đến đây, Lý Minh Đạt lấy điện thoại ra gọi cho thư ký, bảo thư ký đi sắp xếp chuyện này.

Ông ta nói chuyện điện thoại xong tâm tình tốt lên, phất phất điện thoại, đi đến chỗ Lục Sơn Hà ba năm trước ngã chết, giống như phát tiết, nhấc chân đạp mạnh lên mặt đất.

“Ông đây trả lại cái đạp này, sao hả?”

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.

Nhìn thấy thông báo cuộc gọi, biểu cảm của Tôn Trường Lâm có chút bất ngờ: “Trương Vũ Siêu gọi”.

“Mau nhận điện!”

Lưu Chấn thúc giục.

Tôn Trường Lâm nhấn nghe, mở loa ngoài.

“Vũ Siêu, cháu vẫn ổn chứ?”

“Cảm ơn chú Tôn quan tâm, cháu ổn, vừa được thả ra”.

Trương Vũ Siêu ở đầu dây bên kia giọng nói có chút mệt mỏi.

“Chú Tôn, chú có thể liên lạc với chú Lưu và chú Lý không? Phiền các chú cùng đến nhà cháu một chuyến”.

“Có chuyện gì vậy?”

“Nhà cháu mời người nhà họ Bạch ở tỉnh lỵ đến, cháu muốn nhờ các chú giúp đỡ, cùng nhau đối phó Lục Khải!”

Nhà họ Bạch là nhà mẹ đẻ của Bạch Thiên Huệ - vợ Trương Thế Cường!

Đồng thời cũng là gia tộc lớn nổi tiếng ở tỉnh, hơn nữa mấy năm nay phát triển rất mạnh.

Chính vì sự tồn tại của nhà họ Bạch, nhà họ Trương mới trở thành một trong bốn gia tộc lớn ở Lâm Thành.

Chỉ là Trương Thế Cường vẫn luôn mạnh mẽ, không muốn dựa vào nhà họ Bạch.

Lần này nhà họ Bạch có thể tới, chắc hẳn ông ta đã đi vào đường cùng.

Nhà họ Bạch đến chính là chuyện tốt, Lâm Thành càng loạn, Lục Khải sẽ càng thua thê thảm!

“Được! Các chú đến ngay đây!”

Tôn Trường Lâm cúp máy, trên mặt khó nén khỏi hưng phấn: “Giờ thì tốt rồi, Lâm Thành náo nhiệt, thằng nhãi Lục Khải này chết chắc!”

Lưu Chấn khẽ gật đầu, nhưng trên mặt lại có thêm vài phần lo lắng: “Điều tôi lo lắng bây giờ chính là Lục Khải sẽ giống như con rùa đen rụt cổ trốn không chịu ra!”

“Ông Lưu, chuyện này đơn giản, tôi có cách dụ hắn ra, hơn nữa tôi dám khẳng định hắn chắc chắn sẽ tới!”

Trong lòng Tôn Trường Lâm đã có dự tính.

“Cách gì?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vô Địch Chiến Thần - Lâm Triệt
ReadMe
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 1-5
Chiến thần điện hạ
Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 16-20
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 196-200

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom