Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Chương 6: Tôi có cho anh vào không
Kim Hi Phủ là khu chung cư cao cấp nổi tiếng ở Lâm Thành. Bố mẹ của Hàn Ngọc sống ở đây.
Đứng trước cổng khu chung cư mà biểu cảm của Lục Khải vô cùng phức tạp. Anh cứ đờ đẫn nhìn cánh cổng nguy nga tráng lệ này, sau đó lại nhìn sang vợ mình lúc nào cũng nghĩ đến tiết kiệm.
“Bố mẹ sống ở đây sao?”
“Đúng rồi!”
“Họ có biết em và Viên Hàn phải thuê phòng bên ngoài không?”
“Có”.
Hàn Ngọc càng đáp ngắn gọn đơn giản thì trong lòng Lục Khải càng thấy khó chịu với cách sống của bố mẹ vợ.
“Bố mẹ đợi con chút nha”, trong lúc Lục Khải định hỏi tiếp thì Lục Viên Hàn chạy về phía cửa hàng hoa quả bên cạnh.
Lúc Lục Khải và Hàn Ngọc đi tới thì trong tay Lục Viên Hàn cầm hai quả táo đỏ nhảy nhót với vẻ mặt hài lòng.
“Con gái! Con làm gì vậy?”, Hàn Ngọc khẽ xoa đầu Lục Viên Hàn, nhẹ nhàng hỏi.
“Trước đây mẹ từng nói, đi tay không đến nhà người khác là không lịch sự. Đây là hoa quả con mua cho ông bà ngoại”.
Đôi mắt to tròn của Lục Viên Hàn cứ nhìn chằm chằm vào quả táo trong tay rồi nuốt nước bọt ừng ực.
Nghe thấy lời này, Hàn Ngọc và Lục Khải không kìm nổi mà liếc nhìn nhau.
“Bố mẹ yên tâm, đây là tiền con tiết kiệm được đấy. Tiền mẹ cho con mua quà vặt con đều giữ lại, con tiết kiệm được mười mấy tệ cơ”.
Khóe mắt Hàn Ngọc rưng rưng, cô cưng chiều nhéo má Lục Viên Hàn, nói: “Con gái tôi đúng là hiểu chuyện, ông bà mà nhìn thấy con mua hoa quả cho ông bà thì sẽ vui lắm đấy”, nói xong Hàn Ngọc dắt tay Lục Viên Hàn đi vào trong.
Hàn Ngọc không có chìa khóa nhà nên ấn chuông vài cái.
“Tôi ra đây”, người mở cửa là Triệu Nhược Hà, mẹ đẻ của Hàn Ngọc.
Bà ta mặc áo ngủ lụa tơ tằm, đắp mặt nạ chạy ra. Nhưng sau khi nhìn thấy Hàn Ngọc thì chau mày, nói: “Tối thế này rồi còn đến làm gì?”
“Con muốn ở nhà mình mấy hôm…”.
“Bà ăn táo đi, cháu mua đấy”, Lục Viên Hàn ngẩng đầu, kiễng chân lên, giơ hai tay định đưa táo cho Triệu Nhược Hà, nói: “Còn quả táo này là cho ông ngoại. Táo này tươi lắm bà”.
Nhìn thấy khuôn mặt nhem nhuốc của Lục Viên Hàn, Triệu Nhược Hà khinh khỉnh lùi về sau rồi hất tay một cái, hai quả táo Lục Viên Hàn đưa lại ban nãy rơi hết xuống đất.
Hai quả táo rơi xuống đất rồi lăn mấy vòng.
“Mẹ làm gì vậy? Đây là táo mà Viên Hàn dùng tiền tiêu vặt để mua cho bố mẹ đấy”, Hàn Ngọc cũng không thể ngờ mẹ mình lại quá đáng như vậy.
“Làm mất mặt ai vậy? Giờ là thời đại nào rồi còn ăn táo này? Chúng tôi ăn là ăn táo nhập khẩu mà cậu chủ Hà biếu cơ”.
“Hu hu hu…”, Lục Viên Hàn tủi thân bật khóc. Cô bé ngồi xuống đất nhặt hai quả táo bị rơi nát, dùng bàn tay nhỏ nhắn lau đi, sau đó tiện miệng cắn một miếng.
“Mẹ ơi… Con chưa bao giờ ăn táo nào tươi như này, ngọt lắm mẹ ạ”.
Nhìn cảnh Lục Viên Hàn ngồi xuống đất vừa khóc vừa ăn táo, bất luận là Hàn Ngọc hay Lục Khải đều tan nát cõi lòng.
“Ngọc! Mày nhìn xem, cái đứa sao chổi này mới mất mặt làm sao”.
Triệu Nhược Hà với vẻ mặt chán ghét, lắc đầu nói: “Khi nào mày mới đưa nó đến cô nhi viện vậy? Cậu chủ Hà đợi kết hôn với mày đấy”.
“Mẹ nói cho mày biết, tốt nhất mày hãy cắt cái đuôi này đi. Nhà này cũng là cậu chủ Hà tặng chúng ta, nếu như chuyện của mày và cậu chủ Hà bị con bé này làm hỏng thì bố mẹ mày sẽ phải lang thang đầu phố đấy”.
Triệu Nhược Hà thấy Hàn Ngọc không thể hiện thái độ nên bà ta lại nói: “Cậu chủ Hà quá được rồi! Cậu ấy nói với mẹ và bố mày là, tiền viện phí của con bé sao chổi này cậu ấy sẽ bỏ hết, hơn nữa còn sắp xếp bác sĩ tốt nhất làm phẫu thuật cho nó”.
“Rốt cuộc mày còn do dự gì nữa? Thằng Lục Khải đã không quan tâm gì đến con nó thì mày quan tâm làm gì? Mày còn mong thằng vô dụng đó quay về à? Nó về thì thế nào? Nhà họ Lục mất rồi, mày theo nó thì chỉ chịu khổ thôi con ạ”.
Trong lúc Triệu Nhược Hà đang thao thao bất tuyệt thì Lục Khải đứng sau cửa, lớn bước đứng trước mặt bà ta.
Anh đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng như nước. Anh thật không ngờ, mẹ vợ lại đối xử với vợ con mình như thế.
Triệu Nhược Hà sau khi nhìn thấy Lục Khải thì liền giật mình.
“Thưa mẹ, con là Lục Khải đây”.
“Nhà họ Lục của con trước đây đối xử với mẹ cũng đâu có tệ? Xe xịn nhà sang đều cho mẹ cả”.
Triệu Nhược Hà định thần lại, lườm một cái, nói: “Tiếc là nhà họ Lục không còn nữa. Anh đã không còn là cậu chủ rồi, vì vậy không cần lôi kéo quan hệ làm gì”.
“Con quay về chính là muốn vực lại nhà họ Lục và chăm sóc vợ con của con”.
Nhìn Lục Khải mặc bộ đồ quân đội, Triệu Nhược Hà coi câu nói ban nãy của anh như câu chuyện cười.
“Này anh lính! Chúc anh sớm nhìn ra hiện thực nha”.
Lục Khải không thèm để ý đến Triệu Nhược Hà, xoay người nắm tay Lục Viên Hàn rồi nhìn thẳng vào Hàn Ngọc đang nước mắt lưng tròng, nói: “Đi nào! Anh dẫn mẹ con em đến khách sạn”.
“Ngọc! Chẳng phải mày nói muốn ở nhà mình mấy hôm sao? Mau vào đi”.
Triệu Nhược Hà dựa vào cánh cửa, nhìn Lục Khải với nụ cười châm biếm.
Hàn Ngọc hít một hơi thật sâu, nước mắt giàn dụa nắm tay Lục Viên Hàn, liếc nhìn Lục Khải một cái, nói: “Thôi cứ ở tạm đây đã, chứ ở khách sạn cũng mất hai trăm tệ rồi. Giờ phải cố gắng gom tiền phẫu thuật đã”, nói xong câu này Hàn Ngọc khẽ kéo tay Lục Viên Hàn đi vào trong.
Nhìn bóng dáng của vợ con mà lòng Lục Khải đau như dao cắt.
Ai có thể ngờ, đường đường là người đứng đầu Long Môn- binh đoàn lính đánh thuê số một, còn được phong làm chiến thần Long Hồn mà lại để vợ con chịu nhục như này.
Lục Khải nhìn ở trước mặt nhưng đau ở trong tim. Anh thề nhất định phải bù đắp cho họ.
Vợ con đều nhịn được thì sao anh không nhịn được?
Nghĩ đến đây, Lục Khải đành cất bước đi vào cùng.
Nhưng anh vừa định vào thì Triệu Nhược Hà vội ngăn lại: “Tôi có nói là cho anh vào không?”
“Mẹ! Mẹ làm gì vậy?”, Hàn Ngọc bất lực nói.
“Không làm gì cả, nhà của cậu chủ Hà thì nó không có tư cách vào”.
Lục Khải bị chặn ở bên ngoài, anh đứng xa nhìn vào Hàn Ngọc và Lục Viên Hàn ở bên trong nhà, nói: “Ngọc! Tối nay hai mẹ con chịu khó một chút, ngày mai anh mua được nhà rồi sẽ đón mẹ con em về nhà mình”.
“Thôi đi! Không nói khoác thì anh chết à? Anh có biết bây giờ giá nhà đắt thế nào không? Kể cả anh có bán hết tất cả đi thì cũng không mua nổi cái nhà vệ sinh đâu”.
Rầm! Triệu Nhược Hà nói xong thì đóng cửa rầm một cái rồi vô tình để Lục Khải ở bên ngoài.
Lục Khải dừng lại mấy giây, sau đó xoay người xuống tầng.
Hắc Vũ đứng canh ở dưới tầng, khi nhìn thấy Lục Khải đi ra thì liền đi lên trước đón.
“Chuyện tôi bảo anh điều tra, anh điều tra ra chưa?”, Lục Khải hỏi thẳng vấn đề.
“Thưa Long Hồn, điều tra ra rồi ạ! Khuôn viên trước đây của nhà họ Lục, bốn nhà kia đều không cần nên để trống khá lâu. Nửa năm trước đã bị bán với giá thấp”.
“Sáng sớm mai đi về nhà cùng tôi”.
“Vâng thưa Long Hồn”.
Chương 7: Mày vẫn còn dám đến đây sao
Ngủ tạm ở đâu đó một đêm, sáng sớm hôm sau Lục Khải và Hắc Vũ ăn sáng xong rồi đi đến khuôn viên nhà họ Lục.
Xung quanh đều là những ngọn đồi xanh mướt, nước trong, sương khói mờ ảo như thiên đường dưới hạ giới.
Mặc dù hiện giờ là mùa đông nhưng trong khuôn viên này lại tràn đầy sức sống.
Những bông hoa mai nở rộ tỏa hương thoang thoảng trong không khí.
Lục Khải hít một hơi thật sâu, mùi hương thơm vô cùng quen thuộc.
Những bông hoa mai này đều do Hàn Ngọc tự tay trồng và chăm sóc.
Những tiếng cười nói lúc trồng hoa vẫn còn văng vẳng bên tai, dường như bức tranh đẹp đó chỉ mới hôm qua.
Khuôn viên ở trước mặt từng là của nhà họ Lục.
Khuôn viên này chứng kiến mọi thứ từ nhỏ đến lớn của Lục Khải. Nhưng giờ đây tất cả chỉ còn là kỷ niệm, ‘vật còn nhưng người còn đâu’.
“Long Hồn! Khuôn viên hiện giờ bị Tô Thế Vinh- Tổng giám sát nắm quyền ở biên giới phía nam mua lại với giá rẻ. Nửa năm nay ông ta cũng chuyển cả văn phòng của mình đến đây”, Hắc Vũ nhỏ giọng nói.
Lục Khải khẽ gật đầu nói: “Ông ta có mắt nhìn đấy”, nói xong câu này anh lại đưa mắt nhìn về phía cửa lớn.
Còn nhớ mỗi lần về nhà, bất luận là mưa to gió lớn thì Hàn Ngọc đều đứng ở cửa đợi anh rồi cầm đồ giúp anh, sau đó khẽ nói: “Anh về rồi à?”
Lục Khải đâu có thể ngờ rằng, câu nói mà trước đây anh nghe nhàm tai nhất thì giờ đây lại trở thành thứ vô cùng xa xỉ.
Trong lúc anh đang nhớ lại những ký ức buồn thì sáu hộ vệ mặc đồng phục xông lại với vẻ mặt cảnh giác.
“Cút!”, không một câu hỏi, không lời giải thích mà chỉ có một chữ.
Cao ngạo, vô tình…
Hắc Vũ nghe thấy vậy thì sát khí nổi lên.
Kẻ nào dám vô lễ với Long Hồn thì đều phải giết không tha.
Hắc Vũ nổi giận, sát khí ngút trời đi về phía sáu hộ vệ kia.
Nhưng anh ta vừa đi đến bên cạnh Lục Khải thì chỉ thấy Lục Khải giơ tay ngăn anh ta lại.
Lục Khải khẽ lắc đầu, bởi vì anh không muốn bất cứ hành động man rợ nào làm nhuốm bẩn sự thuần khiết của khuôn viên của nhà họ Lục.
“Phiền các anh chuyển lời giúp, phiền các anh nói với tổng giám sát Tô Thế Vinh là Lục Khải muốn gặp”.
“Cút!”, Lục Khải vừa nói dứt lời thì một giọng nói vô tình lại vang lên.
Sáu hộ vệ căn bản không để tâm đến những lời Lục Khải nói, động tác của họ đều đồng nhất, tiến sát Lục Khải định đuổi anh đi.
Lục Khải chau mày, trong ánh mắt toát ra vẻ lạnh băng.
Kể cả chỉ là một ánh mắt đơn giản nhưng sáu hộ vệ kia cảm thấy toàn thân mình như đóng băng mà không thể tiến về phía trước.
Sự việc làm sai một lần thì là ngốc nhưng làm sai đến lần hai thì đúng là ngu xuẩn.
“Thuộc hạ xin được ra tay”, Hắc Vũ phẫn nộ, lửa giận ngút trời, quỳ một gối xin mệnh lệnh.
“Cho phép!”
Hắc Vũ nghe lệnh rồi lập tức đứng lên.
Bộp, bộp, bộp…
Giày quân đội giậm xuống đất mà như đạn bay.
“Nhớ là đừng làm bị thương”.
“Còn nữa, tôi chỉ đợi ba mươi giây”.
Nghe thấy lời nói của Lục Khải, Hắc Vũ liền dừng bước chân, hai tay ôm quyền, khom người thi lễ: “Thuộc hạ lĩnh mệnh”.
Còn sáu tên hộ vệ kia thì tức giận vô cùng.
Họ là những hộ vệ được tuyển chọn qua hàng ngàn người, phụ trách bảo vệ an toàn của tổng giám sát.
Vậy mà ba mươi giây định giải quyết bọn họ ư?
Đúng là không biết lượng sức mình.
Sáu hộ vệ có cùng động tác, phối hợp ăn ý rồi áp sát về phía Hắc Vũ.
Còn Hắc Vũ thì ung dung như đang đi dạo phố chủ động xông vào vòng vây của họ.
Một tên hộ vệ trong đó ra tay trước, giơ quyền sắt lên đập về phía Hắc Vũ.
Hắc Vũ coi như không có chuyện gì, không hề né tránh.
Khi quyền đó ngày một mạnh hơn thì anh ta mới giơ tay ra nắm chặt lấy.
Bất luận hộ vệ kia có dùng lực mạnh đến mức nào thì đều không thể di chuyển về phía trước dù chỉ là 1mm.
“Tao chỉ có ba mươi giây thôi, đừng lãng phí thời gian nữa, lên cả đi”.
Đối với sáu hộ vệ mà nói, lời này của Hắc Vũ không phải là thúc giục mà là sự khiêu chiến lộ liễu.
Đặc biệt là hộ vệ mà bị Hắc Vũ nắm chặt lấy nắm đấm ban nãy, hắn tức đến nỗi toàn thân nổi hết gân xanh, vung chân đá vào mắt cá chân của Hắc Vũ.
Nhưng Hắc Vũ đã có chuẩn bị trước nên anh ta lộn ngược về sau, hai chân như kẹp sắt kẹp chặt cổ của tên đó. Hai tay anh ta chống xuống đất, hai chân dùng lực rồi đánh bay tên hộ vệ này ra ngoài.
Hắc Vũ lộn ngược lại, đứng vững trên đất.
“Muốn chết à?”, năm hộ vệ tận mắt chứng kiến tất cả nên mặt mày dữ tợn xông về phía Hắc Vũ.
Hắc Vũ dư sức đấu với họ, không hề áp lực mà đánh ngã cả bốn tên xuống đất.
Trong lúc anh ta định ra tay xử lý nốt tên cuối cùng thì Lục Khải hô lên: “Đã hết ba mươi giây”.
Lời nói vừa dứt, Lục Khải không nhìn lại mà đi thẳng vào trong.
“Cút!”, hộ vệ cuối cùng nhanh như chớp chắn trước mặt Lục Khải, lấy súng ra quát lớn: “Còn lên trước một bước thì sẽ phải chết”.
Lục Khải không nhìn mà cứ đi về trước như không có chuyện gì.
Lúc hộ vệ đó định nổ súng thì Lục Khải giơ tay ra, tay phải thành thục gỡ băng đạn xuống, còn tay trái thì vặn một cái rồi cướp được khẩu súng.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức hộ vệ còn không kịp phản ứng.
Lúc hắn định thần lại thì khẩu súng trên tay hắn đã bị Lục Khải tháo rời hết linh kiện bên trong.
“Không biết cầm súng thì đừng có làm mất mặt người khác”.
Lục Khải nói xong câu này thì cũng không vội đi về trước mà đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn lên tên hộ vệ đó.
Tên hộ vệ cao ngạo ban nãy, giờ đây không dám nhìn thẳng vào anh.
Hắn có thể cảm nhận được luồng khí mạnh phát ra từ người Lục Khải.
Mặc dù không nói lời nào nhưng tên hộ vệ trước mặt không ngừng lùi về sau nhường ra đường đi.
Lúc này Hắc Vũ nhanh chóng chạy đến trước mặt Lục Khải, sắc mặt đầy vẻ áy náy cúi đầu, nói: “Xin lỗi Long Hồn! Khiến anh thất vọng rồi”.
Lục Khải không nói gì mà chỉ đi về trước.
Vừa đi được hai bước thì mười mấy tiểu đội mặc vũ trang xông lại.
“Làm gì vậy?”, đội trưởng hộ vệ là Cổ Quốc Tân nhìn Lục Khải và Hắc Vũ như nhìn kẻ địch.
“Chúng tôi không có ác ý gì, chỉ muốn gặp tổng giám sát Tô thôi”.
Lúc Lục Khải nói câu này thì còn lấy ra một huy hiệu, nói: “Xin hãy chuyển cái này cho ông ta, tin là ông ta sẽ không từ chối”.
Trên huy hiệu đó có ký hiệu một cây kiếm và một chiếc khiên, vô cùng đơn giản dễ nhận.
“Long Môn?”, Cổ Quốc Tân có chút bất ngờ, không kìm được mà nhìn kỹ Lục Khải và Hắc Vũ.
Có ai mà không biết, có ai mà không hiểu sự uy nghiêm của Long Môn?
“Hóa ra là cao thủ của Long Môn, thất lễ, thất lễ. Xin hãy đi theo tôi”, Cổ Quốc Tân làm tư thế mời rồi đi trước dẫn đường nhưng trên mặt hắn vẫn là vẻ cao ngạo.
Theo như hắn, Lục Khải và Hắc Vũ trẻ thế, kể cả là người của Long Môn thì chắc cũng chỉ là một hộ vệ bình thường.
Còn đội trưởng hộ vệ như hắn có thể đích thân dẫn đường đã là nể mặt Lục Khải lắm rồi.
Cổ Quốc Tân dẫn đường cho Lục Khải và Hắc Vũ đi vào bên trong khuôn viên.
Họ đi qua vườn hoa rồi đi đến một tầng áp mái.
Bốn người đàn ông trung niên mặc vest đã đứng đợi hồi lâu.
Họ chính là gia chủ của bốn gia tộc Trương, Lý, Tôn, Lưu. Họ cùng hẹn nhau đến mời tổng giám sát Tô đến giúp đỡ.
Sau khi họ nhìn thấy Cổ Quốc Tân thì tất cả đều đứng dậy, khách khí chào hỏi: “Xin chào đội trưởng Cổ”.
“Không biết khi nào tổng giám sát có thời gian?”
“Đợi tôi thông báo”, Cổ Quốc Tân nói chuyện thì nghiêng đầu nhìn Lục Khải và Hắc Vũ: “Động tác của các người nhanh lên chút, đừng để tổng giám sát đợi lâu”.
“Lục Khải?”
Trong lúc Cổ Quốc Tân thúc giục thì giọng nói phẫn nộ vang lên: “Mày vẫn còn dám đến đây sao?”
Chương 8: Tôi là Long Hồn của Long Môn
Trái ngược với giọng nói đầy bạo lực này là cái nhìn thản nhiên của Lục Khải.
Kể cả nhìn lướt qua nhưng anh vẫn có thể nhận ra bọn họ. Đây là gia chủ của bốn gia tộc lớn Trương, Lý, Tôn, Lưu.
Mấy năm không gặp, không ngờ bọn họ sống ngày càng ‘sang chảnh’ hơn. Quần áo thì toàn là đặt may ở chỗ cao cấp, đồng hồ cũng đeo loại có giá trị không dưới bảy chữ số.
Ngày trước khi nhà họ Lục đang thịnh thì đám người này có là gì?
Sở dĩ hiện giờ họ phát triển được như này là vì uống máu của nhà họ Lục mà thôi!
Nếu như không phải họ chiếm sản nghiệp của nhà họ Lục thì hiện giờ họ có được như này không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lục Khải lạnh băng, sắc bén như dao, nói: “Năm đó các người chiếm đoạt tài sản của nhà họ Lục thì tôi sẽ bắt các người nôn ra cả vốn lẫn lãi”.
“Không kẻ nào chạy thoát được”.
Bốn gia chủ khi nghe thấy lời này của Lục Khải thì đều muốn phản bác lại nhưng họ cảm nhận được ánh mắt của Lục Khải như nòng súng đang nhắm chuẩn vào mình.
Vì vậy, đừng nói là lên tiếng mà ngay cả hơi thở cũng gấp gáp, sau lưng còn toát hết mồ hôi lạnh.
Tên vô dụng của nhà họ Lục từ lúc nào lại mạnh mẽ như vậy?
Bốn gia chủ ngây người ra mấy giây rồi mới định thần lại.
“Trốn biệt tăm mấy năm, giờ về cứ tưởng mình thành nhân vật lớn rồi hả? Nhà họ Lục không còn nữa, dựa vào anh mà cũng định đấu với chúng tôi sao?”
Trương Chấn Đào- gia chủ nhà họ Trương nói với giọng châm biếm: “Sao? Muốn nhờ tổng giám sát Tô giúp à? Anh nghĩ được sao?”
“Nhờ tổng giám sát Tô giúp tôi ư? Ông ta không có tư cách đó đâu”.
“Tôi đến tìm ông ta là muốn lấy đồ”.
Bốn gia chủ của bốn gia tộc lớn nghe thấy vậy thì đều nhìn Lục Khải với vẻ mặt khinh bỉ.
Họ đang định chế giễu tiếp thì Hắc Vũ ở phía sau nổi giận đùng đùng định ra tay. Nhưng Lục Khải lại giơ tay ngăn lại, nói: “Cứ đợi đã, đừng làm bẩn tay của mình”.
Nói xong, anh nhìn về phía Cổ Quốc Tân, nói: “Đội trưởng Cổ! Dẫn đường đi”.
Cổ Quốc Tân nghe thấy Lục Khải nói như vậy thì nhìn Lục Khải vài cái, trong ánh mắt toát lên vẻ không vui.
Tên nhóc này chẳng qua cũng chỉ là người của Long Môn thôi mà? Không ngờ lại cao ngạo đến nỗi không coi Tô Thế Vinh ra gì.
Lại còn dám đến tìm Tô Thế Vinh để lấy lại đồ?
Liệu có lấy nổi không?
Cổ Quốc Tân vừa dẫn đường vừa nhìn lại Lục Khải, nói: “Anh chính là cậu chủ nhà họ Lục mất tích mấy năm hả?”
“Đúng vậy!”
Cổ Quốc Tân khẽ gật đầu nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười đểu.
Cổ Quốc Tân đến Lâm Thành mấy năm, tất nhiên cũng nghe nói về chuyện giữa nhà họ Lục và bốn gia tộc lớn kia.
Hôm nay đúng là náo nhiệt thật.
Một bên là tên phế vật làm con rùa rụt cổ mấy năm trời, ngay đến vợ con của mình cũng không bảo vệ được, còn một bên là bốn gia tộc lớn của Lâm Thành, hai bên đều đến tìm Tô Thế Vinh giúp đỡ.
Còn Tô Thế Vinh sẽ đứng về bên nào thì Cổ Quốc Tân sớm đã đoán được.
Tô Thế Vinh coi thường nhất chính là những kẻ phế vật!
Thú vị thật…
Mấy người đi qua phòng lớn rồi đi đến phòng tiếp khách.
“Tổng giám sát ở đây, sao còn không thi lễ?”, trước mặt là một tên hộ vệ mặc quân phục, dáng vẻ cao lớn uy nghiêm, lớn tiếng quát.
Lục Khải liếc nhìn tên này một cái. Mặc dù chỉ nhìn lướt qua nhưng tên hộ vệ theo bản năng lùi về sau mấy bước, giơ tay định rút súng ra.
Bởi vì hắn cảm nhận được mùi chết chóc mà trước nay chưa từng có.
“Dừng tay!”, một giọng nói có lực vang lên như sấm.
Một người đàn ông trung niên mặt vuông ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, dáng vẻ vô cùng uy nghiêm.
Phía sau ông ta là một thiếu nữ mặc váy dài.
“Tổng giám sát! Người này là Lục Khải, con trai của Lục Sơn Hà người giàu nhất Lâm Thành ba năm trước, và cũng là người của Long Môn”.
Lúc Cổ Quốc Tân giới thiệu thì còn dâng hai tay huy hiệu của Lục Khải cho Tô Thế Vinh xem.
“Hóa ra là cao thủ của Long Môn”, Tô Thế Vinh tùy ý đặt huy hiệu lên trên bàn và vẫn ngồi ở đó.
Ông ta không những không chào hỏi Lục Khải một câu mà còn không mời anh ngồi.
Đối với ông ta mà nói, mặc dù Long Môn danh tiếng hiển hách nhưng người trẻ tuổi như Lục Khải thì chẳng qua cũng chỉ là thành viên bình thường thôi, không đủ tư cách được ngồi ngang hàng với ông ta.
“Tôi nghe nói ba năm trước Lục Sơn Hà nhảy lầu tự sát, anh còn không dám lộ diện mà. Hậu sự của bố anh đều một tay vợ anh đang mang bầu phải chạy vạy xử lý. Anh nói xem, vợ anh gặp phải người đàn ông như anh, không biết kiếp trước cô ta gây nghiệp gì nữa?”
Tô Thế Vinh nói không kiêng kị, nhìn thẳng vào Lục Khải mà hùng hồn nói.
“Tôi còn nghe nói hôm qua anh gây sự với bốn gia tộc lớn. Anh lấy danh nghĩa của Long Môn về báo thù sao? Nói xem, đến tìm tôi có việc gì?”
“Tôi chỉ cho anh nửa phút thôi đấy”, Tô Thế Vinh giơ tay ôm chặt người phụ nữ của mình, nói.
Đúng lúc này, Hắc Vũ từ bên cạnh kéo một chiếc ghế sofa rồi đặt phía sau Lục Khải, sau đó làm tư thế mời.
Lục Khải khẽ gật đầu rồi ngồi ngay trước mặt Tô Thế Vinh, nhìn chằm chằm vào ông ta, nói: “Tôi đến tìm ông để lấy một thứ”.
Thật ra ban đầu Lục Khải định bỏ tiền ra mua lại khuôn viên nhà mình. Nhưng khi thấy thái độ ngạo mạn của Tô Thế Vinh thì anh lại thay đổi chủ ý.
“Thứ gì?”, Tô Thế Vinh chau mày, cảm thấy không vui với ngữ khí ngạo mạn của Lục Khải.
“Khuôn viên nhà họ Lục”, lúc nói câu này, Lục Khải chỉ tay, nói: “Đây là nơi tôi sinh ra và lớn lên, ở đây có rất nhiều kỷ niệm của tôi nên tôi muốn lấy về thứ vốn thuộc về nhà họ Lục”.
Lục Khải nói thẳng vào chủ đề khiến Tô Thế Vinh mất hết thể diện.
“Anh muốn lấy là có thể lấy lại sao? Tôi và vợ tôi rất thích nơi này. Nửa tháng sau chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ ở đây, thiệp mời cũng phát đi rồi. Nếu đổi địa điểm thì không hay cho lắm?”, Tô Thế Vinh nói câu này mà giọng điệu cũng lạnh lùng hơn hẳn.
“Có hay không là việc của ông, còn tôi chỉ cần lấy lại khuôn viên của nhà mình là được. Nếu như ông chủ động trả lại cho tôi thì tôi sẽ ghi nhớ ân tình này”.
Bốp…
Tô Thế Vinh dùng lực đập mạnh lên bàn, lúc này ông ta như nhảy dựng lên, chỉ tay vào mặt Lục Khải, nói: “Cái ân tình đó của anh thì đáng mấy đồng?”
“Đừng tưởng vào được Long Môn thì muốn làm gì thì làm”, lúc Tô Thế Vinh nói câu này mà còn đi về trước hai bước, nói: “Chàng trai trẻ! Đừng có hiểu lầm. Không phải tôi không nể mặt Long Môn mà chỉ là tôi coi thường loại như anh thôi”.
“Anh lấy danh nghĩa của Long Môn, vậy thì bảo lãnh đạo cấp cao của Long Môn đến nói chuyện với tôi”.
“Tôi cũng không cần nhân vật lớn như Long Hồn đến tận đây, chỉ cần là nhân vật cấp cao nào đó nói giúp anh thì tôi sẽ lập tức nhượng lại khuôn viên này”.
“Nhưng anh có làm được không? Tôi coi thường nhất là những loại giả tạo không có năng lực nhưng cứ giả bộ như anh?”, Tô Thế Vinh nói xong thì không nhẫn nại mà khoát tay, nói: “Cổ Quốc Tân, tiễn khách”.
Cổ Quốc Tân đứng ở phía sau, lúc này đi lại phía Lục Khải với vẻ vui mừng khi người khác gặp nạn. Lúc này hắn mới cảm nhận được, cậu chủ nhà họ Lục quả nhiên là tên phế vật.
Hắn thấy Lục Khải vẫn ngồi trên ghế sofa mà không nhúc nhích nên giơ tay ra nắm lấy áo khoác ngoài của Lục Khải, lúc này lộ ra đồng phục của Long Môn ở bên trong.
Trên quân phục của Lục Khải có ký hiệu một con rồng dài màu vàng lấp lánh và còn có một đầu lâu màu vàng.
Là một binh đoàn lính đánh thuê số một thế giới thì Long Môn cũng có cấp bậc của mình.
Trong cấp bậc của họ thì mọi người quen thuộc nhất chính là ký hiệu của Long Hồn, người đứng đầu Long Môn.
Trên huy hiệu có rồng, vậy chính là Long Hồn rồi.
Người xưa có câu ‘Giết một là tội, giết một vạn là anh hùng, giết được chín triệu thì chính là anh hùng trong anh hùng’.
Ký hiệu đầu lâu màu vàng trên huy hiệu đó chứng tỏ, Long Hồn chính là anh hùng trong anh hùng rồi.
Sau khi nhìn thấy cái này, Tô Thế Vinh ban nãy còn hung hăng với Lục Khải, lúc này trong đầu trống rỗng, sợ đến nỗi lùi về sau mấy bước, hai chân mềm nhũn ngồi sụp xuống ghế.
Còn Cổ Quốc Tân thì mồ hôi lã chã, toàn thân không ngừng run rẩy.
Lục Khải chậm rãi đứng dậy, giọng điệu bình tĩnh, nói: “Tôi giới thiệu lại lần nữa. Tôi là Long Hồn của Long Môn, bây giờ có thể nói chuyện với ông được rồi chứ?”
Chương 9: Anh đến đón hai mẹ con về nhà
“Được chứ được chứ… À… Không… Không cần nói nữa”, Tô Thế Vinh sợ đến nỗi ngồi sụp xuống ghế, lúc này hoảng loạn đứng dậy rồi khoát tay, nói.
“Đây vốn thuộc về anh mà, chúng tôi sẽ lập tức dọn ra ngoài ngay”.
Tô Thế Vinh quay đầu nhìn vợ của mình, sau đó nói tiếp: “Long Hồn! Tôi và vợ đều cảm thấy khuôn viên này sang trọng quá, không thích hợp với chúng tôi nên giờ chúng tôi sẽ trả lại cho anh”.
Có nằm mơ ông ta cũng không thể ngờ, Long Hồn nổi danh thế giới lại chính là cậu chủ Lục vốn bị mọi người coi là tên phế vật.
Nghĩ lại những lời trước đó mình nói với Long Hồn mà trong lòng ông ta thấy sợ hãi, không kìm nổi mà tát mấy cái vào mặt mình.
“Đúng đúng đúng… Tôi… Tôi sẽ dọn đồ ngay lập tức”, vợ của Tô Thế Vinh cũng cuống quýt cả lên, hoảng loạn nói.
“Còn thu dọn gì nữa? Tất cả mọi thứ đều để lại đây, không mang gì đi cả”, Tô Thế Vinh tức giận ngăn vợ mình lại, vẻ mặt toàn là kiểu lấy lòng nhìn Lục Khải, nói.
“Long Hồn! Tất cả những đồ dùng ở đây đều là chúng tôi đặt riêng ở nước ngoài đấy ạ. Anh dùng tạm nha”.
“Từ lúc nào mà Long Hồn phải dùng tạm đồ của người khác vậy?”, Hắc Vũ tức giận nói.
Trong từ điển của anh ta, bảo Long Hồn ‘dùng tạm’ chính là sự bất kính với Long Hồn.
Lúc này Tô Thế Vinh mới nhận ra mình đã nói sai nên trong lòng run rẩy, suýt nữa không thở ra hơi.
Lục Khải khoát tay, ra hiệu cho Hắc Vũ đừng lên tiếng.
“Tổng giám sát Tô, tôi không cần đồ gì của ông cả. Tôi cho ông thời gian nửa ngày hãy chuyển hết đồ đi. Không vấn đề gì chứ?”
“Không… Không vấn đề gì ạ”.
Lục Khải khẽ gật đầu, nói: “Hôn lễ của ông tôi sẽ đích thân đến để chúc phúc”.
Lời này khiến Tô Thế Vinh hạnh phúc vô cùng. Có nằm mơ ông ta cũng không thể ngờ, hôn lễ của mình lại có thể mời được nhân vật như Long Hồn.
“Cảm ơn! Cảm ơn Long Hồn đã coi trọng”.
Tô Thế Vinh không có chút nào giả tạo, gập người kính lễ với Lục Khải.
“Long Hồn! Tôi tiễn anh nha!”
“Không vội!”
Lục Khải nghiêng đầu nhìn Cổ Quốc Tân, nói: “Trước đó anh chưa được tôi cho phép mà dám ném áo khoác của tôi xuống đất”.
“Xin lỗi, xin lỗi Long Hồn”.
“Tôi không cần câu xin lỗi của anh. Nguyên tắc của tôi là làm sai thì phải chịu phạt. Anh không có ý kiến gì chứ?”
“Không… Không ạ”.
“Vậy thì làm theo quy tắc của tôi”, nói xong Lục Khải gật đầu với Hắc Vũ.
Hắc Vũ vụt đến trước mặt Cổ Quốc Tân, nói: “Theo như quy tắc của Long Môn thì chúng tôi cần một cánh tay của anh”.
Lời nói vừa dứt, Hắc Vũ không cho Cổ Quốc Tân cơ hội phản ứng mà giơ tay trái lên, bàn tay mạnh như con dao rồi đánh xuống cánh tay phải mà Cổ Quốc Tân dùng để nắm áo khoác ngoài của Lục Khải trước đó.
Một giây sau, cả cánh tay phải của Cổ Quốc Tân rơi xuống đất, máu không ngừng chảy ra như nước.
Cảm giác đau đớn kinh khủng khiến Cổ Quốc Tân ngã sụp xuống đất, không ngừng kêu gào.
“Anh may mắn lắm rồi đấy. Nếu lần sau còn dám bất kính thì chúng tôi không chỉ lấy một cánh tay của anh đâu”.
Hắc Vũ lạnh lùng nói xong rồi cúi người nhặt áo khoác ngoài của Lục Khải rồi cung kính khoác lên vai cho anh.
Lục Khải hai tay đút túi, xoay người đi ra ngoài, nói: “Nhớ dọn sạch nền nhà đi, cảm ơn”.
Vợ Tô Thế Vinh sợ đến mức tái nhợt mặt vội gật đầu rồi há hốc mồm mà không nói được gì.
Lúc Lục Khải đi ra tầng áp mái thì gia chủ của bốn gia tộc lớn đợi sẵn ở ngoài đều liếc mắt nhìn nhau rồi bật cười sảng khoái.
“Lúc trước tôi đã nói gì nhỉ? Chưa đầy năm phút thằng nhóc này sẽ bị đuổi ra ngoài”.
“Làm sao mà tổng giám sát lại để ý đến tên phế vật này được? Nhìn xem, ngay cả đội trưởng Cổ cũng không đưa hắn ra thì có thể thấy họ coi thường hắn đến mức nào”.
Nghe thấy những lời sỉ nhục độc miệng này mà Hắc Vũ nắm chặt nắm đấm, tức đến nỗi toàn thân run rẩy, nói: “Long Hồn! Để tôi đi xé nát mồm thối của chúng”.
“Không vội! Tạm thời cứ giữ lại, không thể để chúng chết quá dễ dàng”.
Lục Khải nói xong thì ngẩng cao đầu, nhếch mày nhìn bốn tên hề kia, nói: “Tôi cho các người cơ hội chuộc tội cuối cùng, bốn nhà Trương, Lý, Tôn, Lưu, tất cả mọi người phải đến quỳ bảy ngày trước mộ của bố tôi thì tôi có thể cho các người chết nhẹ nhàng một chút”.
Ha ha ha…
Sau khi nghe thấy vậy thì bốn gia chủ đều cười nghiêng ngả.
“Cậu chủ Lục! Oai quá nhỉ? Có phải anh bị đội trưởng Cổ đánh cho thành tên ngốc rồi phải không? Xuất hiện ảo giác rồi à?”
Lục Khải không nhìn đám người này nữa mà đi ra ngoài, nói: “Tôi đã cho các người cơ hội rồi, nếu các người cứ muốn thích chết thê thảm thì tôi cũng không ngăn cản”.
Lục Khải nói xong câu này thì ngẩng đầu ưỡn ngực rồi đi ra khỏi khuôn viên.
Bốn gia chủ nhìn bóng lưng của Lục Khải mà cảm giác như mình đang xem truyện cười, không có bất cứ sự sợ hãi lo lắng gì.
Một tên phế vật thì có gì đáng sợ chứ?
Lục Khải và Hắc Vũ đi bộ đến Kim Hi Phủ.
“Hắc Vũ! Lập tức liên hệ với Chu Đức Hải, mời ông ta sáng sớm mai đến Lâm Thành làm phẫu thuật cho con gái tôi”.
“Vâng!”
Khâu Đức Hải là danh y nổi tiếng thế giới, được xưng là ‘tiểu Hoa Đà’.
Bệnh nhân của ông ta đều là những nhân vật nổi tiếng ở các nước trên thế giới.
Muốn mời ông ta ra tay giúp đúng là vô cùng khó. Nhưng Lục Khải mời ông ta đến thì chỉ cần một câu nói.
Mấy phút sau, Hắc Vũ cúp điện thoại rồi nhìn Lục Khải với vẻ mặt khó xử, nói: “Long Hồn! Chỉ e sáng sớm mai thì Chu Đức Hải không đến kịp…”.
“Thế là ý gì?”
“Long Hồn đừng hiểu nhầm! Hiện giờ ông ta đang chữa bệnh cho một thương gia nổi tiếng ở nước ngoài, bây giờ nếu bay quá cảnh thì sợ thời gian không đủ”.
“Không có chuyến bay thẳng nào sao?”
“Tạm thời không có ạ”.
“Lập tức xin khai thác chuyến bay chuyên dụng tạm thời, sẽ do máy bay vận chuyển số một của Long Môn chấp hành nhiệm vụ”.
“Nhưng… Long Hồn! Từ chỗ của bác sĩ Chu bay thẳng thì sẽ bay qua mấy khu chiến loạn, tôi lo…”, Hắc Vũ có chút khó xử.
“Vấn đề đơn giản như vậy mà còn để tôi dạy sao? Cử máy bay chiến đấu đi theo, nếu gặp nguy hiểm thì lập tức nổ súng”.
Nói xong, Lục Khải cất bước đi ra khỏi Kim Hi Phủ.
Hắc Vũ thật sự không ngờ đến quyết định này của Lục Khải, nói: “Vâng! Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ ạ”.
Lục Khải đi thẳng đến nhà Triệu Nhược Hà, ấn chuông cửa. Người ra mở cửa là con gái anh, Lục Viên Hàn.
“Ôi! Bố! Cuối cùng bố cũng đến, bố mau giúp mẹ đi”, Lục Viên Hàn nắm chặt tay của Lục Khải, cứ lắc lư không ngừng.
“Mẹ làm sao?”
“Bà ngoại bắt nạt mẹ, bắt mẹ quét nhà lau nhà, giặt quần áo bẩn, nấu cơm, rửa bát…”, Lục Viên Hàn nói một mạch, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên.
Nghe thấy lời này, Lục Khải chau mày lại.
Anh vẫn chưa kịp nói gì thì Triệu Nhược Hà mặc áo ngủ, cắn hạt dưa đi tới.
“Cái con ranh này học được ở đâu cái kiểu mách lẻo đấy hả? Tao bắt nạt mẹ mày lúc nào? Nhà mày không có tiền còn định ăn không ngồi rồi ở đây à? Nằm mơ đi. Bảo mẹ mày làm việc nhà chẳng phải là rất bình thường sao?”
Triệu Nhược Hà nói xong rồi ném vỏ hạt dưa xuống đất, nói: “Ngọc! Quét nhà cũng không quét tử tế được chút sao? Mày nhìn này, bẩn không tả được”.
“Mẹ! Mẹ quá đáng rồi đấy”, Lục Khải lạnh lùng nói.
“Tên họ Lục kia! Vợ con anh ăn cơm của tôi, uống nước của tôi mà còn nói tôi quá đáng hả? Đến vợ con anh mà anh còn không nuôi nổi thì làm gì còn mặt mũi nói tôi?”
Triệu Nhược Hà ném hết hạt dưa lên đất, giơ tay chỉ vào mặt Lục Khải, nói.
Nghe thấy tiếng cãi cọ, Hàn Ngọc mặc tạp dề mặt mũi nhễ nhại mồ hôi chạy lại.
Lúc cô nhìn thấy Lục Khải đến thì có chút bất ngờ, hỏi: “Anh đến làm gì thế?”
“Anh đến đón em và con về nhà! Anh mua được nhà rồi”.
Chương 10: Tôi sẽ tự mình xử lý
Mua nhà?
Đây là hai chữ mà Hàn Ngọc chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Hiện giờ cô chỉ muốn nhanh chóng gom đủ số tiền để làm phẫu thuật cho con gái thôi. Đừng nói là mua nhà, kể cả là thuê nhà thì cô cũng phải chọn cái nào rẻ nhất để thuê.
Cô thật không ngờ, bố của con gái cô lúc này vẫn còn vì thể diện mà tiêu tiền hoang phí như thế.
“Ối! Mấy năm không gặp mà cậu chủ nhà họ Lục vẫn ra tay phóng khoáng quá nhỉ? Mua nhà rồi cơ đấy, mấy phòng vậy, diện tích bao nhiêu?”, Triệu Nhược Hà hai tay chắp trước ngực, nói: “Nhà mà anh mua có bằng nửa cái nhà này của tôi không?”
“Nhà của mẹ to lắm sao?”, Lục Khải nói với vẻ mặt điềm tĩnh: “Nếu như mẹ chưa được mở rộng tầm mắt thì con sẽ đưa mẹ đi. Tất nhiên mẹ chỉ có thể đứng ở ngoài nhìn vào thôi”.
Nghe thấy lời này của Lục Khải, Triệu Nhược Hà thấy vô cùng tức giận.
Ngôi nhà của bà ta trước nay luôn là thứ mà bà ta cảm thấy huênh hoang nhất, bây giờ lại bị Lục Khải chê bai?
Ở Lâm Thành có khu chung cư nào cao cấp hơn Kim Hi Phủ đâu?
Trong lúc Triệu Nhược Hà không nói nên lời thì Lục Khải lại nhìn về Hàn Ngọc với vẻ dịu dàng, nói: “Ngọc! Chúng ta về nhà đi!”
“Về nhà gì chứ? Tôi hỏi anh, tính mạng của con gái anh quan trọng hay thể diện của anh quan trọng?”
Điều khiến Lục Khải không thể ngờ tới là Hàn Ngọc không những không vui mà còn nổi nóng với anh.
“Ngọc! Em nói thế là sao?”
“Còn cần tôi giải thích sao? Tiền phẫu thuật của con gái còn chưa gom đủ vậy mà anh lại tiêu tiền hoang phí? Tôi đã nhắc anh bao nhiêu lần rồi? Anh đã không còn là cậu chủ của nhà họ Lục nữa rồi, đừng có vung tay quá trán như vậy nữa”, Hàn Ngọc với vẻ mặt bất lực, sốt sắng đến nỗi khóe mắt ửng đỏ.
Nghe thấy những lời oán trách của Hàn Ngọc, Lục Khải không giận mà cảm thấy vô cùng áy náy.
Hàn Ngọc càng tiết kiệm, Lục Khải lại cảm thấy nợ cô càng nhiều.
“Ngọc! Anh đã gom đủ tiền phẫu thuật cho con rồi. Hơn nữa, anh cũng sắp xếp bác sĩ tốt nhất sáng sớm ngày mai đến đây”, Lục Khải nói những lời này không phải muốn ra vẻ mà chỉ muốn vợ mình yên tâm.
Hàn Ngọc nghe thấy vậy thì vô cùng sửng sốt, không kìm nổi mà nhìn Lục Khải vài cái.
Nhưng cô vẫn chưa kịp suy nghĩ thì Triệu Nhược Hà đã lạnh lùng nói: “Ngọc! Đừng quên những lời cậu chủ Hà nói trước đó”.
“Cậu ấy nói rõ là cậu ấy đã lo xong tiền phẫu thuật và sắp xếp bác sĩ rồi, ngày mai là có thể làm phẫu thuật cho con bé sao chổi này”.
“Mày tin cậu chủ Hà hay tin thằng chồng vô dụng này”.
Mấy câu đơn giản này dường như gáo nước lạnh dập tắt thiện cảm của Hàn Ngọc đối với Lục Khải.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Lục Khải.
Anh đã rời nhà ba năm, cứ coi như ba năm này anh ở trong quân đội thì có thể gom được bao nhiêu tiền?
Hàn Ngọc nghe nói, muốn thăng chức trong quân đội là vô cùng khó. Cứ cho là Lục Khải nhịn ăn nhịn mặc thì cũng chưa chắc tiết kiệm được nhiều tiền.
Hơn nữa, Lục Khải làm gì có khả năng mời được bác sĩ tốt nhất?
Bác sĩ đó tại sao phải nể mặt anh mà đến giúp chứ?
Sau khi nghĩ kỹ, trên mặt Hàn Ngọc hiện ra sự thất vọng.
Có lẽ Lục Khải thật sự đã làm rất nhiều việc vì con gái nhưng Hàn Ngọc không thể lấy tính mạng con gái ra mạo hiểm được. Bởi vì, Lục Khải đã không còn là cậu chủ nhà họ Lục nữa.
“Ngọc! Nếu như mày tin cậu chủ Hà thì hãy ở lại. Còn nếu tin thằng này thì đi ngay lập tức”, Triệu Nhược Hà lên tiếng thúc giục.
Lục Khải ngẩng đầu lên nhìn Hàn Ngọc, dường như đang đợi cô đưa ra quyết định.
Tay Hàn Ngọc nắm chặt tạp dề, cắn môi trầm ngâm mấy giây rồi chậm rãi nói: “Lục Khải! Anh quay về đi”, sau khi nói xong câu này, cô giơ tay ra nắm lấy tay Lục Viên Hàn đang đứng bên cạnh Lục Khải.
Lục Khải cũng thấy có phần nào thất vọng về quyết định của cô. Anh biết, Hàn Ngọc vẫn không tin anh. Nhưng anh không trách cô, bởi vì đều là do anh không làm tốt công việc của một người chồng. Kể cả muốn bù đắp cho họ thì cũng cần phải có thời gian.
“Không sao đâu! Sáng sớm mai anh sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, con gái chúng ta sẽ không sao đâu”, Lục Khải nói xong thì khẽ cười, ngồi xuống cưng chiều vuốt nhẹ lên mặt Lục Viên Hàn: “Con gái có muốn về nhà với bố không?”
Lục Viên Hàn gật đầu lia lịa, sau đó lại lắc đầu, đôi mắt như viên ngọc cứ nhìn về phía Hàn Ngọc.
“Bố ơi! Mẹ ở đây mệt lắm, hôm nay con sẽ ở lại dọn dẹp giúp mẹ. Ngày mai bố đến đón mẹ con con được không? Con muốn về nhà mình”.
“Được! Bố nhất định sẽ đến đón con”.
“Ngoắc tay”, Lục Viên Hàn nghiêng đầu rồi chìa ngón tay út ra.
Lục Khải cười rồi cũng giơ tay ra ngoắc tay với con gái.
“Ngoắc tay một trăm năm không được thay đổi…”, Lục Viên Hàn nói với giọng non nớt của con nít, sau đó vui vẻ nhảy nhót đến bên cạnh Hàn Ngọc.
Sau khi cô bé vẫy tay tạm biệt Lục Khải thì liền ngồi xuống nhặt vỏ hạt dưa mà Triệu Nhược Hà ném vãi trên đất.
Triệu Nhược Hà bĩu môi lườm cô bé một cái, nói: “Lục Khải! Ngày mai anh cứ đến đón con bé này đi, sau đó ly hôn luôn với Ngọc đi”.
“Cậu chủ Hà còn đang đợi kết hôn với nó nữa. Nếu như anh còn chút lương tâm thì đừng đến quấy rối nữa”.
Lục Khải chau mày, lạnh lùng nói: “Phiền mẹ chuyển lời đến cậu chủ Hà bảo hắn đừng có làm phiền vợ con, nếu không hắn sẽ phải chết rất thảm đấy”.
“Anh dọa ai đấy hả? Anh lấy cái gì mà so với cậu ấy?”
“Không phải là dọa mà là con có thiện chí nhắc nhở thôi”.
“Hơn nữa con chưa từng muốn so sánh với hắn, mất mặt con lắm”, nói xong Lục Khải xoay người rời đi.
Theo anh thấy, tất cả mọi hiểu lầm sẽ được giải quyết trong sáng mai.
Đi ra khỏi khu chung cư, Hắc Vũ cung kính lên trước đón Lục Khải.
“Long Hồn! Tôi đặt một chiếc xe khác, ngày mai mới lấy xe được”.
“Không sao!”, Lục Khải khoát tay nói: “Chuyện của Khâu Đức Hải thế nào rồi?”
“Máy bay vận chuyển và nhóm máy bay chiến đấu số một của chúng ta đã xuất phát từ căn cứ địa rồi. Sáng sớm mai sẽ hạ cánh đúng giờ xuống Lâm Thành”.
Lục Khải khẽ gật đầu, nói: “Đã điều tra ra chuyện tôi dặn lúc trước chưa?”, Lục Khải nói ra câu này thì dừng bước chân, nhìn Hắc Vũ hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Thưa Long Hồn! Điều tra ra rồi”, Hắc Vũ đứng thẳng, nghiêm nghị nói: “Chuyện của ba năm trước không hề đơn giản như bề ngoài”.
“Bốn nhà Trương, Lý, Tôn, Lưu không phải là kẻ đứng sau sai khiến”.
Nghe thấy lời này, Lục Khải chau mày, hai mắt nheo lại, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng.
Nhìn thấy vậy, ngay cả Hắc Vũ cũng sợ hãi mà không dám lên tiếng, chỉ biết đứng đờ tại chỗ.
“Nói tiếp đi!”
“Vâng! Chuyện nhà họ Lục suy bại có liên quan mật thiết đến vợ hai của bố anh”.
Bà ta?
Lục Khải nhếch lông mày suy nghĩ. Mẹ của anh bị bệnh qua đời lúc anh còn nhỏ. Sau đó bố anh bận việc nên nhiều năm không kết hôn. Nhưng đột nhiên mấy năm trước bố anh lại tái hôn.
Xem ra người phụ nữ này ngay từ đầu đã không có ý tốt.
“Hiện giờ bà ta ở đâu? Dẫn tôi đến gặp”.
“Xin lỗi Long Hồn! Tất cả tại thuộc hạ bất tài, tạm thời vẫn chưa có tung tích của bà ta. Nhưng mọi người đang điều tra rồi ạ, chắc là sẽ có manh mối nhanh thôi”.
Lục Khải cũng có phần nào bất ngờ với câu trả lời của Hắc Vũ. Anh hiểu rất rõ mạng lưới tình báo của Long Môn mạnh đến mức nào. Nhưng đường đường là Long Môn mà không điều tra ra được tung tích của một ả đàn bà. Xem ra, chuyện này không hề đơn giản.
Một ả đàn bà có thể khiến bốn nhà Trương, Lý, Tôn, Lưu ngoan ngoãn nghe theo, lại còn ẩn giấu bao nhiêu năm như vậy. Ả ta chắc chắn không phải là người bình thường.
Lục Khải rất tò mò, rốt cuộc nhà họ Lục có bí mật gì để người phụ nữ này nhắm vào như vậy?
“Không cần điều tra nữa, cứ từ từ đã, ngày mai vẫn còn có việc quan trọng cần giải quyết”.
“Những chuyện còn lại tôi sẽ tự giải quyết”, Lục Khải nói xong thì sắc mặt ngưng trọng rồi đi về trước.
Long Môn không điều tra ra được nhưng không có nghĩa là Long Hồn không tìm ra được.
Kim Hi Phủ là khu chung cư cao cấp nổi tiếng ở Lâm Thành. Bố mẹ của Hàn Ngọc sống ở đây.
Đứng trước cổng khu chung cư mà biểu cảm của Lục Khải vô cùng phức tạp. Anh cứ đờ đẫn nhìn cánh cổng nguy nga tráng lệ này, sau đó lại nhìn sang vợ mình lúc nào cũng nghĩ đến tiết kiệm.
“Bố mẹ sống ở đây sao?”
“Đúng rồi!”
“Họ có biết em và Viên Hàn phải thuê phòng bên ngoài không?”
“Có”.
Hàn Ngọc càng đáp ngắn gọn đơn giản thì trong lòng Lục Khải càng thấy khó chịu với cách sống của bố mẹ vợ.
“Bố mẹ đợi con chút nha”, trong lúc Lục Khải định hỏi tiếp thì Lục Viên Hàn chạy về phía cửa hàng hoa quả bên cạnh.
Lúc Lục Khải và Hàn Ngọc đi tới thì trong tay Lục Viên Hàn cầm hai quả táo đỏ nhảy nhót với vẻ mặt hài lòng.
“Con gái! Con làm gì vậy?”, Hàn Ngọc khẽ xoa đầu Lục Viên Hàn, nhẹ nhàng hỏi.
“Trước đây mẹ từng nói, đi tay không đến nhà người khác là không lịch sự. Đây là hoa quả con mua cho ông bà ngoại”.
Đôi mắt to tròn của Lục Viên Hàn cứ nhìn chằm chằm vào quả táo trong tay rồi nuốt nước bọt ừng ực.
Nghe thấy lời này, Hàn Ngọc và Lục Khải không kìm nổi mà liếc nhìn nhau.
“Bố mẹ yên tâm, đây là tiền con tiết kiệm được đấy. Tiền mẹ cho con mua quà vặt con đều giữ lại, con tiết kiệm được mười mấy tệ cơ”.
Khóe mắt Hàn Ngọc rưng rưng, cô cưng chiều nhéo má Lục Viên Hàn, nói: “Con gái tôi đúng là hiểu chuyện, ông bà mà nhìn thấy con mua hoa quả cho ông bà thì sẽ vui lắm đấy”, nói xong Hàn Ngọc dắt tay Lục Viên Hàn đi vào trong.
Hàn Ngọc không có chìa khóa nhà nên ấn chuông vài cái.
“Tôi ra đây”, người mở cửa là Triệu Nhược Hà, mẹ đẻ của Hàn Ngọc.
Bà ta mặc áo ngủ lụa tơ tằm, đắp mặt nạ chạy ra. Nhưng sau khi nhìn thấy Hàn Ngọc thì chau mày, nói: “Tối thế này rồi còn đến làm gì?”
“Con muốn ở nhà mình mấy hôm…”.
“Bà ăn táo đi, cháu mua đấy”, Lục Viên Hàn ngẩng đầu, kiễng chân lên, giơ hai tay định đưa táo cho Triệu Nhược Hà, nói: “Còn quả táo này là cho ông ngoại. Táo này tươi lắm bà”.
Nhìn thấy khuôn mặt nhem nhuốc của Lục Viên Hàn, Triệu Nhược Hà khinh khỉnh lùi về sau rồi hất tay một cái, hai quả táo Lục Viên Hàn đưa lại ban nãy rơi hết xuống đất.
Hai quả táo rơi xuống đất rồi lăn mấy vòng.
“Mẹ làm gì vậy? Đây là táo mà Viên Hàn dùng tiền tiêu vặt để mua cho bố mẹ đấy”, Hàn Ngọc cũng không thể ngờ mẹ mình lại quá đáng như vậy.
“Làm mất mặt ai vậy? Giờ là thời đại nào rồi còn ăn táo này? Chúng tôi ăn là ăn táo nhập khẩu mà cậu chủ Hà biếu cơ”.
“Hu hu hu…”, Lục Viên Hàn tủi thân bật khóc. Cô bé ngồi xuống đất nhặt hai quả táo bị rơi nát, dùng bàn tay nhỏ nhắn lau đi, sau đó tiện miệng cắn một miếng.
“Mẹ ơi… Con chưa bao giờ ăn táo nào tươi như này, ngọt lắm mẹ ạ”.
Nhìn cảnh Lục Viên Hàn ngồi xuống đất vừa khóc vừa ăn táo, bất luận là Hàn Ngọc hay Lục Khải đều tan nát cõi lòng.
“Ngọc! Mày nhìn xem, cái đứa sao chổi này mới mất mặt làm sao”.
Triệu Nhược Hà với vẻ mặt chán ghét, lắc đầu nói: “Khi nào mày mới đưa nó đến cô nhi viện vậy? Cậu chủ Hà đợi kết hôn với mày đấy”.
“Mẹ nói cho mày biết, tốt nhất mày hãy cắt cái đuôi này đi. Nhà này cũng là cậu chủ Hà tặng chúng ta, nếu như chuyện của mày và cậu chủ Hà bị con bé này làm hỏng thì bố mẹ mày sẽ phải lang thang đầu phố đấy”.
Triệu Nhược Hà thấy Hàn Ngọc không thể hiện thái độ nên bà ta lại nói: “Cậu chủ Hà quá được rồi! Cậu ấy nói với mẹ và bố mày là, tiền viện phí của con bé sao chổi này cậu ấy sẽ bỏ hết, hơn nữa còn sắp xếp bác sĩ tốt nhất làm phẫu thuật cho nó”.
“Rốt cuộc mày còn do dự gì nữa? Thằng Lục Khải đã không quan tâm gì đến con nó thì mày quan tâm làm gì? Mày còn mong thằng vô dụng đó quay về à? Nó về thì thế nào? Nhà họ Lục mất rồi, mày theo nó thì chỉ chịu khổ thôi con ạ”.
Trong lúc Triệu Nhược Hà đang thao thao bất tuyệt thì Lục Khải đứng sau cửa, lớn bước đứng trước mặt bà ta.
Anh đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng như nước. Anh thật không ngờ, mẹ vợ lại đối xử với vợ con mình như thế.
Triệu Nhược Hà sau khi nhìn thấy Lục Khải thì liền giật mình.
“Thưa mẹ, con là Lục Khải đây”.
“Nhà họ Lục của con trước đây đối xử với mẹ cũng đâu có tệ? Xe xịn nhà sang đều cho mẹ cả”.
Triệu Nhược Hà định thần lại, lườm một cái, nói: “Tiếc là nhà họ Lục không còn nữa. Anh đã không còn là cậu chủ rồi, vì vậy không cần lôi kéo quan hệ làm gì”.
“Con quay về chính là muốn vực lại nhà họ Lục và chăm sóc vợ con của con”.
Nhìn Lục Khải mặc bộ đồ quân đội, Triệu Nhược Hà coi câu nói ban nãy của anh như câu chuyện cười.
“Này anh lính! Chúc anh sớm nhìn ra hiện thực nha”.
Lục Khải không thèm để ý đến Triệu Nhược Hà, xoay người nắm tay Lục Viên Hàn rồi nhìn thẳng vào Hàn Ngọc đang nước mắt lưng tròng, nói: “Đi nào! Anh dẫn mẹ con em đến khách sạn”.
“Ngọc! Chẳng phải mày nói muốn ở nhà mình mấy hôm sao? Mau vào đi”.
Triệu Nhược Hà dựa vào cánh cửa, nhìn Lục Khải với nụ cười châm biếm.
Hàn Ngọc hít một hơi thật sâu, nước mắt giàn dụa nắm tay Lục Viên Hàn, liếc nhìn Lục Khải một cái, nói: “Thôi cứ ở tạm đây đã, chứ ở khách sạn cũng mất hai trăm tệ rồi. Giờ phải cố gắng gom tiền phẫu thuật đã”, nói xong câu này Hàn Ngọc khẽ kéo tay Lục Viên Hàn đi vào trong.
Nhìn bóng dáng của vợ con mà lòng Lục Khải đau như dao cắt.
Ai có thể ngờ, đường đường là người đứng đầu Long Môn- binh đoàn lính đánh thuê số một, còn được phong làm chiến thần Long Hồn mà lại để vợ con chịu nhục như này.
Lục Khải nhìn ở trước mặt nhưng đau ở trong tim. Anh thề nhất định phải bù đắp cho họ.
Vợ con đều nhịn được thì sao anh không nhịn được?
Nghĩ đến đây, Lục Khải đành cất bước đi vào cùng.
Nhưng anh vừa định vào thì Triệu Nhược Hà vội ngăn lại: “Tôi có nói là cho anh vào không?”
“Mẹ! Mẹ làm gì vậy?”, Hàn Ngọc bất lực nói.
“Không làm gì cả, nhà của cậu chủ Hà thì nó không có tư cách vào”.
Lục Khải bị chặn ở bên ngoài, anh đứng xa nhìn vào Hàn Ngọc và Lục Viên Hàn ở bên trong nhà, nói: “Ngọc! Tối nay hai mẹ con chịu khó một chút, ngày mai anh mua được nhà rồi sẽ đón mẹ con em về nhà mình”.
“Thôi đi! Không nói khoác thì anh chết à? Anh có biết bây giờ giá nhà đắt thế nào không? Kể cả anh có bán hết tất cả đi thì cũng không mua nổi cái nhà vệ sinh đâu”.
Rầm! Triệu Nhược Hà nói xong thì đóng cửa rầm một cái rồi vô tình để Lục Khải ở bên ngoài.
Lục Khải dừng lại mấy giây, sau đó xoay người xuống tầng.
Hắc Vũ đứng canh ở dưới tầng, khi nhìn thấy Lục Khải đi ra thì liền đi lên trước đón.
“Chuyện tôi bảo anh điều tra, anh điều tra ra chưa?”, Lục Khải hỏi thẳng vấn đề.
“Thưa Long Hồn, điều tra ra rồi ạ! Khuôn viên trước đây của nhà họ Lục, bốn nhà kia đều không cần nên để trống khá lâu. Nửa năm trước đã bị bán với giá thấp”.
“Sáng sớm mai đi về nhà cùng tôi”.
“Vâng thưa Long Hồn”.
Chương 7: Mày vẫn còn dám đến đây sao
Ngủ tạm ở đâu đó một đêm, sáng sớm hôm sau Lục Khải và Hắc Vũ ăn sáng xong rồi đi đến khuôn viên nhà họ Lục.
Xung quanh đều là những ngọn đồi xanh mướt, nước trong, sương khói mờ ảo như thiên đường dưới hạ giới.
Mặc dù hiện giờ là mùa đông nhưng trong khuôn viên này lại tràn đầy sức sống.
Những bông hoa mai nở rộ tỏa hương thoang thoảng trong không khí.
Lục Khải hít một hơi thật sâu, mùi hương thơm vô cùng quen thuộc.
Những bông hoa mai này đều do Hàn Ngọc tự tay trồng và chăm sóc.
Những tiếng cười nói lúc trồng hoa vẫn còn văng vẳng bên tai, dường như bức tranh đẹp đó chỉ mới hôm qua.
Khuôn viên ở trước mặt từng là của nhà họ Lục.
Khuôn viên này chứng kiến mọi thứ từ nhỏ đến lớn của Lục Khải. Nhưng giờ đây tất cả chỉ còn là kỷ niệm, ‘vật còn nhưng người còn đâu’.
“Long Hồn! Khuôn viên hiện giờ bị Tô Thế Vinh- Tổng giám sát nắm quyền ở biên giới phía nam mua lại với giá rẻ. Nửa năm nay ông ta cũng chuyển cả văn phòng của mình đến đây”, Hắc Vũ nhỏ giọng nói.
Lục Khải khẽ gật đầu nói: “Ông ta có mắt nhìn đấy”, nói xong câu này anh lại đưa mắt nhìn về phía cửa lớn.
Còn nhớ mỗi lần về nhà, bất luận là mưa to gió lớn thì Hàn Ngọc đều đứng ở cửa đợi anh rồi cầm đồ giúp anh, sau đó khẽ nói: “Anh về rồi à?”
Lục Khải đâu có thể ngờ rằng, câu nói mà trước đây anh nghe nhàm tai nhất thì giờ đây lại trở thành thứ vô cùng xa xỉ.
Trong lúc anh đang nhớ lại những ký ức buồn thì sáu hộ vệ mặc đồng phục xông lại với vẻ mặt cảnh giác.
“Cút!”, không một câu hỏi, không lời giải thích mà chỉ có một chữ.
Cao ngạo, vô tình…
Hắc Vũ nghe thấy vậy thì sát khí nổi lên.
Kẻ nào dám vô lễ với Long Hồn thì đều phải giết không tha.
Hắc Vũ nổi giận, sát khí ngút trời đi về phía sáu hộ vệ kia.
Nhưng anh ta vừa đi đến bên cạnh Lục Khải thì chỉ thấy Lục Khải giơ tay ngăn anh ta lại.
Lục Khải khẽ lắc đầu, bởi vì anh không muốn bất cứ hành động man rợ nào làm nhuốm bẩn sự thuần khiết của khuôn viên của nhà họ Lục.
“Phiền các anh chuyển lời giúp, phiền các anh nói với tổng giám sát Tô Thế Vinh là Lục Khải muốn gặp”.
“Cút!”, Lục Khải vừa nói dứt lời thì một giọng nói vô tình lại vang lên.
Sáu hộ vệ căn bản không để tâm đến những lời Lục Khải nói, động tác của họ đều đồng nhất, tiến sát Lục Khải định đuổi anh đi.
Lục Khải chau mày, trong ánh mắt toát ra vẻ lạnh băng.
Kể cả chỉ là một ánh mắt đơn giản nhưng sáu hộ vệ kia cảm thấy toàn thân mình như đóng băng mà không thể tiến về phía trước.
Sự việc làm sai một lần thì là ngốc nhưng làm sai đến lần hai thì đúng là ngu xuẩn.
“Thuộc hạ xin được ra tay”, Hắc Vũ phẫn nộ, lửa giận ngút trời, quỳ một gối xin mệnh lệnh.
“Cho phép!”
Hắc Vũ nghe lệnh rồi lập tức đứng lên.
Bộp, bộp, bộp…
Giày quân đội giậm xuống đất mà như đạn bay.
“Nhớ là đừng làm bị thương”.
“Còn nữa, tôi chỉ đợi ba mươi giây”.
Nghe thấy lời nói của Lục Khải, Hắc Vũ liền dừng bước chân, hai tay ôm quyền, khom người thi lễ: “Thuộc hạ lĩnh mệnh”.
Còn sáu tên hộ vệ kia thì tức giận vô cùng.
Họ là những hộ vệ được tuyển chọn qua hàng ngàn người, phụ trách bảo vệ an toàn của tổng giám sát.
Vậy mà ba mươi giây định giải quyết bọn họ ư?
Đúng là không biết lượng sức mình.
Sáu hộ vệ có cùng động tác, phối hợp ăn ý rồi áp sát về phía Hắc Vũ.
Còn Hắc Vũ thì ung dung như đang đi dạo phố chủ động xông vào vòng vây của họ.
Một tên hộ vệ trong đó ra tay trước, giơ quyền sắt lên đập về phía Hắc Vũ.
Hắc Vũ coi như không có chuyện gì, không hề né tránh.
Khi quyền đó ngày một mạnh hơn thì anh ta mới giơ tay ra nắm chặt lấy.
Bất luận hộ vệ kia có dùng lực mạnh đến mức nào thì đều không thể di chuyển về phía trước dù chỉ là 1mm.
“Tao chỉ có ba mươi giây thôi, đừng lãng phí thời gian nữa, lên cả đi”.
Đối với sáu hộ vệ mà nói, lời này của Hắc Vũ không phải là thúc giục mà là sự khiêu chiến lộ liễu.
Đặc biệt là hộ vệ mà bị Hắc Vũ nắm chặt lấy nắm đấm ban nãy, hắn tức đến nỗi toàn thân nổi hết gân xanh, vung chân đá vào mắt cá chân của Hắc Vũ.
Nhưng Hắc Vũ đã có chuẩn bị trước nên anh ta lộn ngược về sau, hai chân như kẹp sắt kẹp chặt cổ của tên đó. Hai tay anh ta chống xuống đất, hai chân dùng lực rồi đánh bay tên hộ vệ này ra ngoài.
Hắc Vũ lộn ngược lại, đứng vững trên đất.
“Muốn chết à?”, năm hộ vệ tận mắt chứng kiến tất cả nên mặt mày dữ tợn xông về phía Hắc Vũ.
Hắc Vũ dư sức đấu với họ, không hề áp lực mà đánh ngã cả bốn tên xuống đất.
Trong lúc anh ta định ra tay xử lý nốt tên cuối cùng thì Lục Khải hô lên: “Đã hết ba mươi giây”.
Lời nói vừa dứt, Lục Khải không nhìn lại mà đi thẳng vào trong.
“Cút!”, hộ vệ cuối cùng nhanh như chớp chắn trước mặt Lục Khải, lấy súng ra quát lớn: “Còn lên trước một bước thì sẽ phải chết”.
Lục Khải không nhìn mà cứ đi về trước như không có chuyện gì.
Lúc hộ vệ đó định nổ súng thì Lục Khải giơ tay ra, tay phải thành thục gỡ băng đạn xuống, còn tay trái thì vặn một cái rồi cướp được khẩu súng.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức hộ vệ còn không kịp phản ứng.
Lúc hắn định thần lại thì khẩu súng trên tay hắn đã bị Lục Khải tháo rời hết linh kiện bên trong.
“Không biết cầm súng thì đừng có làm mất mặt người khác”.
Lục Khải nói xong câu này thì cũng không vội đi về trước mà đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn lên tên hộ vệ đó.
Tên hộ vệ cao ngạo ban nãy, giờ đây không dám nhìn thẳng vào anh.
Hắn có thể cảm nhận được luồng khí mạnh phát ra từ người Lục Khải.
Mặc dù không nói lời nào nhưng tên hộ vệ trước mặt không ngừng lùi về sau nhường ra đường đi.
Lúc này Hắc Vũ nhanh chóng chạy đến trước mặt Lục Khải, sắc mặt đầy vẻ áy náy cúi đầu, nói: “Xin lỗi Long Hồn! Khiến anh thất vọng rồi”.
Lục Khải không nói gì mà chỉ đi về trước.
Vừa đi được hai bước thì mười mấy tiểu đội mặc vũ trang xông lại.
“Làm gì vậy?”, đội trưởng hộ vệ là Cổ Quốc Tân nhìn Lục Khải và Hắc Vũ như nhìn kẻ địch.
“Chúng tôi không có ác ý gì, chỉ muốn gặp tổng giám sát Tô thôi”.
Lúc Lục Khải nói câu này thì còn lấy ra một huy hiệu, nói: “Xin hãy chuyển cái này cho ông ta, tin là ông ta sẽ không từ chối”.
Trên huy hiệu đó có ký hiệu một cây kiếm và một chiếc khiên, vô cùng đơn giản dễ nhận.
“Long Môn?”, Cổ Quốc Tân có chút bất ngờ, không kìm được mà nhìn kỹ Lục Khải và Hắc Vũ.
Có ai mà không biết, có ai mà không hiểu sự uy nghiêm của Long Môn?
“Hóa ra là cao thủ của Long Môn, thất lễ, thất lễ. Xin hãy đi theo tôi”, Cổ Quốc Tân làm tư thế mời rồi đi trước dẫn đường nhưng trên mặt hắn vẫn là vẻ cao ngạo.
Theo như hắn, Lục Khải và Hắc Vũ trẻ thế, kể cả là người của Long Môn thì chắc cũng chỉ là một hộ vệ bình thường.
Còn đội trưởng hộ vệ như hắn có thể đích thân dẫn đường đã là nể mặt Lục Khải lắm rồi.
Cổ Quốc Tân dẫn đường cho Lục Khải và Hắc Vũ đi vào bên trong khuôn viên.
Họ đi qua vườn hoa rồi đi đến một tầng áp mái.
Bốn người đàn ông trung niên mặc vest đã đứng đợi hồi lâu.
Họ chính là gia chủ của bốn gia tộc Trương, Lý, Tôn, Lưu. Họ cùng hẹn nhau đến mời tổng giám sát Tô đến giúp đỡ.
Sau khi họ nhìn thấy Cổ Quốc Tân thì tất cả đều đứng dậy, khách khí chào hỏi: “Xin chào đội trưởng Cổ”.
“Không biết khi nào tổng giám sát có thời gian?”
“Đợi tôi thông báo”, Cổ Quốc Tân nói chuyện thì nghiêng đầu nhìn Lục Khải và Hắc Vũ: “Động tác của các người nhanh lên chút, đừng để tổng giám sát đợi lâu”.
“Lục Khải?”
Trong lúc Cổ Quốc Tân thúc giục thì giọng nói phẫn nộ vang lên: “Mày vẫn còn dám đến đây sao?”
Chương 8: Tôi là Long Hồn của Long Môn
Trái ngược với giọng nói đầy bạo lực này là cái nhìn thản nhiên của Lục Khải.
Kể cả nhìn lướt qua nhưng anh vẫn có thể nhận ra bọn họ. Đây là gia chủ của bốn gia tộc lớn Trương, Lý, Tôn, Lưu.
Mấy năm không gặp, không ngờ bọn họ sống ngày càng ‘sang chảnh’ hơn. Quần áo thì toàn là đặt may ở chỗ cao cấp, đồng hồ cũng đeo loại có giá trị không dưới bảy chữ số.
Ngày trước khi nhà họ Lục đang thịnh thì đám người này có là gì?
Sở dĩ hiện giờ họ phát triển được như này là vì uống máu của nhà họ Lục mà thôi!
Nếu như không phải họ chiếm sản nghiệp của nhà họ Lục thì hiện giờ họ có được như này không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lục Khải lạnh băng, sắc bén như dao, nói: “Năm đó các người chiếm đoạt tài sản của nhà họ Lục thì tôi sẽ bắt các người nôn ra cả vốn lẫn lãi”.
“Không kẻ nào chạy thoát được”.
Bốn gia chủ khi nghe thấy lời này của Lục Khải thì đều muốn phản bác lại nhưng họ cảm nhận được ánh mắt của Lục Khải như nòng súng đang nhắm chuẩn vào mình.
Vì vậy, đừng nói là lên tiếng mà ngay cả hơi thở cũng gấp gáp, sau lưng còn toát hết mồ hôi lạnh.
Tên vô dụng của nhà họ Lục từ lúc nào lại mạnh mẽ như vậy?
Bốn gia chủ ngây người ra mấy giây rồi mới định thần lại.
“Trốn biệt tăm mấy năm, giờ về cứ tưởng mình thành nhân vật lớn rồi hả? Nhà họ Lục không còn nữa, dựa vào anh mà cũng định đấu với chúng tôi sao?”
Trương Chấn Đào- gia chủ nhà họ Trương nói với giọng châm biếm: “Sao? Muốn nhờ tổng giám sát Tô giúp à? Anh nghĩ được sao?”
“Nhờ tổng giám sát Tô giúp tôi ư? Ông ta không có tư cách đó đâu”.
“Tôi đến tìm ông ta là muốn lấy đồ”.
Bốn gia chủ của bốn gia tộc lớn nghe thấy vậy thì đều nhìn Lục Khải với vẻ mặt khinh bỉ.
Họ đang định chế giễu tiếp thì Hắc Vũ ở phía sau nổi giận đùng đùng định ra tay. Nhưng Lục Khải lại giơ tay ngăn lại, nói: “Cứ đợi đã, đừng làm bẩn tay của mình”.
Nói xong, anh nhìn về phía Cổ Quốc Tân, nói: “Đội trưởng Cổ! Dẫn đường đi”.
Cổ Quốc Tân nghe thấy Lục Khải nói như vậy thì nhìn Lục Khải vài cái, trong ánh mắt toát lên vẻ không vui.
Tên nhóc này chẳng qua cũng chỉ là người của Long Môn thôi mà? Không ngờ lại cao ngạo đến nỗi không coi Tô Thế Vinh ra gì.
Lại còn dám đến tìm Tô Thế Vinh để lấy lại đồ?
Liệu có lấy nổi không?
Cổ Quốc Tân vừa dẫn đường vừa nhìn lại Lục Khải, nói: “Anh chính là cậu chủ nhà họ Lục mất tích mấy năm hả?”
“Đúng vậy!”
Cổ Quốc Tân khẽ gật đầu nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười đểu.
Cổ Quốc Tân đến Lâm Thành mấy năm, tất nhiên cũng nghe nói về chuyện giữa nhà họ Lục và bốn gia tộc lớn kia.
Hôm nay đúng là náo nhiệt thật.
Một bên là tên phế vật làm con rùa rụt cổ mấy năm trời, ngay đến vợ con của mình cũng không bảo vệ được, còn một bên là bốn gia tộc lớn của Lâm Thành, hai bên đều đến tìm Tô Thế Vinh giúp đỡ.
Còn Tô Thế Vinh sẽ đứng về bên nào thì Cổ Quốc Tân sớm đã đoán được.
Tô Thế Vinh coi thường nhất chính là những kẻ phế vật!
Thú vị thật…
Mấy người đi qua phòng lớn rồi đi đến phòng tiếp khách.
“Tổng giám sát ở đây, sao còn không thi lễ?”, trước mặt là một tên hộ vệ mặc quân phục, dáng vẻ cao lớn uy nghiêm, lớn tiếng quát.
Lục Khải liếc nhìn tên này một cái. Mặc dù chỉ nhìn lướt qua nhưng tên hộ vệ theo bản năng lùi về sau mấy bước, giơ tay định rút súng ra.
Bởi vì hắn cảm nhận được mùi chết chóc mà trước nay chưa từng có.
“Dừng tay!”, một giọng nói có lực vang lên như sấm.
Một người đàn ông trung niên mặt vuông ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, dáng vẻ vô cùng uy nghiêm.
Phía sau ông ta là một thiếu nữ mặc váy dài.
“Tổng giám sát! Người này là Lục Khải, con trai của Lục Sơn Hà người giàu nhất Lâm Thành ba năm trước, và cũng là người của Long Môn”.
Lúc Cổ Quốc Tân giới thiệu thì còn dâng hai tay huy hiệu của Lục Khải cho Tô Thế Vinh xem.
“Hóa ra là cao thủ của Long Môn”, Tô Thế Vinh tùy ý đặt huy hiệu lên trên bàn và vẫn ngồi ở đó.
Ông ta không những không chào hỏi Lục Khải một câu mà còn không mời anh ngồi.
Đối với ông ta mà nói, mặc dù Long Môn danh tiếng hiển hách nhưng người trẻ tuổi như Lục Khải thì chẳng qua cũng chỉ là thành viên bình thường thôi, không đủ tư cách được ngồi ngang hàng với ông ta.
“Tôi nghe nói ba năm trước Lục Sơn Hà nhảy lầu tự sát, anh còn không dám lộ diện mà. Hậu sự của bố anh đều một tay vợ anh đang mang bầu phải chạy vạy xử lý. Anh nói xem, vợ anh gặp phải người đàn ông như anh, không biết kiếp trước cô ta gây nghiệp gì nữa?”
Tô Thế Vinh nói không kiêng kị, nhìn thẳng vào Lục Khải mà hùng hồn nói.
“Tôi còn nghe nói hôm qua anh gây sự với bốn gia tộc lớn. Anh lấy danh nghĩa của Long Môn về báo thù sao? Nói xem, đến tìm tôi có việc gì?”
“Tôi chỉ cho anh nửa phút thôi đấy”, Tô Thế Vinh giơ tay ôm chặt người phụ nữ của mình, nói.
Đúng lúc này, Hắc Vũ từ bên cạnh kéo một chiếc ghế sofa rồi đặt phía sau Lục Khải, sau đó làm tư thế mời.
Lục Khải khẽ gật đầu rồi ngồi ngay trước mặt Tô Thế Vinh, nhìn chằm chằm vào ông ta, nói: “Tôi đến tìm ông để lấy một thứ”.
Thật ra ban đầu Lục Khải định bỏ tiền ra mua lại khuôn viên nhà mình. Nhưng khi thấy thái độ ngạo mạn của Tô Thế Vinh thì anh lại thay đổi chủ ý.
“Thứ gì?”, Tô Thế Vinh chau mày, cảm thấy không vui với ngữ khí ngạo mạn của Lục Khải.
“Khuôn viên nhà họ Lục”, lúc nói câu này, Lục Khải chỉ tay, nói: “Đây là nơi tôi sinh ra và lớn lên, ở đây có rất nhiều kỷ niệm của tôi nên tôi muốn lấy về thứ vốn thuộc về nhà họ Lục”.
Lục Khải nói thẳng vào chủ đề khiến Tô Thế Vinh mất hết thể diện.
“Anh muốn lấy là có thể lấy lại sao? Tôi và vợ tôi rất thích nơi này. Nửa tháng sau chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ ở đây, thiệp mời cũng phát đi rồi. Nếu đổi địa điểm thì không hay cho lắm?”, Tô Thế Vinh nói câu này mà giọng điệu cũng lạnh lùng hơn hẳn.
“Có hay không là việc của ông, còn tôi chỉ cần lấy lại khuôn viên của nhà mình là được. Nếu như ông chủ động trả lại cho tôi thì tôi sẽ ghi nhớ ân tình này”.
Bốp…
Tô Thế Vinh dùng lực đập mạnh lên bàn, lúc này ông ta như nhảy dựng lên, chỉ tay vào mặt Lục Khải, nói: “Cái ân tình đó của anh thì đáng mấy đồng?”
“Đừng tưởng vào được Long Môn thì muốn làm gì thì làm”, lúc Tô Thế Vinh nói câu này mà còn đi về trước hai bước, nói: “Chàng trai trẻ! Đừng có hiểu lầm. Không phải tôi không nể mặt Long Môn mà chỉ là tôi coi thường loại như anh thôi”.
“Anh lấy danh nghĩa của Long Môn, vậy thì bảo lãnh đạo cấp cao của Long Môn đến nói chuyện với tôi”.
“Tôi cũng không cần nhân vật lớn như Long Hồn đến tận đây, chỉ cần là nhân vật cấp cao nào đó nói giúp anh thì tôi sẽ lập tức nhượng lại khuôn viên này”.
“Nhưng anh có làm được không? Tôi coi thường nhất là những loại giả tạo không có năng lực nhưng cứ giả bộ như anh?”, Tô Thế Vinh nói xong thì không nhẫn nại mà khoát tay, nói: “Cổ Quốc Tân, tiễn khách”.
Cổ Quốc Tân đứng ở phía sau, lúc này đi lại phía Lục Khải với vẻ vui mừng khi người khác gặp nạn. Lúc này hắn mới cảm nhận được, cậu chủ nhà họ Lục quả nhiên là tên phế vật.
Hắn thấy Lục Khải vẫn ngồi trên ghế sofa mà không nhúc nhích nên giơ tay ra nắm lấy áo khoác ngoài của Lục Khải, lúc này lộ ra đồng phục của Long Môn ở bên trong.
Trên quân phục của Lục Khải có ký hiệu một con rồng dài màu vàng lấp lánh và còn có một đầu lâu màu vàng.
Là một binh đoàn lính đánh thuê số một thế giới thì Long Môn cũng có cấp bậc của mình.
Trong cấp bậc của họ thì mọi người quen thuộc nhất chính là ký hiệu của Long Hồn, người đứng đầu Long Môn.
Trên huy hiệu có rồng, vậy chính là Long Hồn rồi.
Người xưa có câu ‘Giết một là tội, giết một vạn là anh hùng, giết được chín triệu thì chính là anh hùng trong anh hùng’.
Ký hiệu đầu lâu màu vàng trên huy hiệu đó chứng tỏ, Long Hồn chính là anh hùng trong anh hùng rồi.
Sau khi nhìn thấy cái này, Tô Thế Vinh ban nãy còn hung hăng với Lục Khải, lúc này trong đầu trống rỗng, sợ đến nỗi lùi về sau mấy bước, hai chân mềm nhũn ngồi sụp xuống ghế.
Còn Cổ Quốc Tân thì mồ hôi lã chã, toàn thân không ngừng run rẩy.
Lục Khải chậm rãi đứng dậy, giọng điệu bình tĩnh, nói: “Tôi giới thiệu lại lần nữa. Tôi là Long Hồn của Long Môn, bây giờ có thể nói chuyện với ông được rồi chứ?”
Chương 9: Anh đến đón hai mẹ con về nhà
“Được chứ được chứ… À… Không… Không cần nói nữa”, Tô Thế Vinh sợ đến nỗi ngồi sụp xuống ghế, lúc này hoảng loạn đứng dậy rồi khoát tay, nói.
“Đây vốn thuộc về anh mà, chúng tôi sẽ lập tức dọn ra ngoài ngay”.
Tô Thế Vinh quay đầu nhìn vợ của mình, sau đó nói tiếp: “Long Hồn! Tôi và vợ đều cảm thấy khuôn viên này sang trọng quá, không thích hợp với chúng tôi nên giờ chúng tôi sẽ trả lại cho anh”.
Có nằm mơ ông ta cũng không thể ngờ, Long Hồn nổi danh thế giới lại chính là cậu chủ Lục vốn bị mọi người coi là tên phế vật.
Nghĩ lại những lời trước đó mình nói với Long Hồn mà trong lòng ông ta thấy sợ hãi, không kìm nổi mà tát mấy cái vào mặt mình.
“Đúng đúng đúng… Tôi… Tôi sẽ dọn đồ ngay lập tức”, vợ của Tô Thế Vinh cũng cuống quýt cả lên, hoảng loạn nói.
“Còn thu dọn gì nữa? Tất cả mọi thứ đều để lại đây, không mang gì đi cả”, Tô Thế Vinh tức giận ngăn vợ mình lại, vẻ mặt toàn là kiểu lấy lòng nhìn Lục Khải, nói.
“Long Hồn! Tất cả những đồ dùng ở đây đều là chúng tôi đặt riêng ở nước ngoài đấy ạ. Anh dùng tạm nha”.
“Từ lúc nào mà Long Hồn phải dùng tạm đồ của người khác vậy?”, Hắc Vũ tức giận nói.
Trong từ điển của anh ta, bảo Long Hồn ‘dùng tạm’ chính là sự bất kính với Long Hồn.
Lúc này Tô Thế Vinh mới nhận ra mình đã nói sai nên trong lòng run rẩy, suýt nữa không thở ra hơi.
Lục Khải khoát tay, ra hiệu cho Hắc Vũ đừng lên tiếng.
“Tổng giám sát Tô, tôi không cần đồ gì của ông cả. Tôi cho ông thời gian nửa ngày hãy chuyển hết đồ đi. Không vấn đề gì chứ?”
“Không… Không vấn đề gì ạ”.
Lục Khải khẽ gật đầu, nói: “Hôn lễ của ông tôi sẽ đích thân đến để chúc phúc”.
Lời này khiến Tô Thế Vinh hạnh phúc vô cùng. Có nằm mơ ông ta cũng không thể ngờ, hôn lễ của mình lại có thể mời được nhân vật như Long Hồn.
“Cảm ơn! Cảm ơn Long Hồn đã coi trọng”.
Tô Thế Vinh không có chút nào giả tạo, gập người kính lễ với Lục Khải.
“Long Hồn! Tôi tiễn anh nha!”
“Không vội!”
Lục Khải nghiêng đầu nhìn Cổ Quốc Tân, nói: “Trước đó anh chưa được tôi cho phép mà dám ném áo khoác của tôi xuống đất”.
“Xin lỗi, xin lỗi Long Hồn”.
“Tôi không cần câu xin lỗi của anh. Nguyên tắc của tôi là làm sai thì phải chịu phạt. Anh không có ý kiến gì chứ?”
“Không… Không ạ”.
“Vậy thì làm theo quy tắc của tôi”, nói xong Lục Khải gật đầu với Hắc Vũ.
Hắc Vũ vụt đến trước mặt Cổ Quốc Tân, nói: “Theo như quy tắc của Long Môn thì chúng tôi cần một cánh tay của anh”.
Lời nói vừa dứt, Hắc Vũ không cho Cổ Quốc Tân cơ hội phản ứng mà giơ tay trái lên, bàn tay mạnh như con dao rồi đánh xuống cánh tay phải mà Cổ Quốc Tân dùng để nắm áo khoác ngoài của Lục Khải trước đó.
Một giây sau, cả cánh tay phải của Cổ Quốc Tân rơi xuống đất, máu không ngừng chảy ra như nước.
Cảm giác đau đớn kinh khủng khiến Cổ Quốc Tân ngã sụp xuống đất, không ngừng kêu gào.
“Anh may mắn lắm rồi đấy. Nếu lần sau còn dám bất kính thì chúng tôi không chỉ lấy một cánh tay của anh đâu”.
Hắc Vũ lạnh lùng nói xong rồi cúi người nhặt áo khoác ngoài của Lục Khải rồi cung kính khoác lên vai cho anh.
Lục Khải hai tay đút túi, xoay người đi ra ngoài, nói: “Nhớ dọn sạch nền nhà đi, cảm ơn”.
Vợ Tô Thế Vinh sợ đến mức tái nhợt mặt vội gật đầu rồi há hốc mồm mà không nói được gì.
Lúc Lục Khải đi ra tầng áp mái thì gia chủ của bốn gia tộc lớn đợi sẵn ở ngoài đều liếc mắt nhìn nhau rồi bật cười sảng khoái.
“Lúc trước tôi đã nói gì nhỉ? Chưa đầy năm phút thằng nhóc này sẽ bị đuổi ra ngoài”.
“Làm sao mà tổng giám sát lại để ý đến tên phế vật này được? Nhìn xem, ngay cả đội trưởng Cổ cũng không đưa hắn ra thì có thể thấy họ coi thường hắn đến mức nào”.
Nghe thấy những lời sỉ nhục độc miệng này mà Hắc Vũ nắm chặt nắm đấm, tức đến nỗi toàn thân run rẩy, nói: “Long Hồn! Để tôi đi xé nát mồm thối của chúng”.
“Không vội! Tạm thời cứ giữ lại, không thể để chúng chết quá dễ dàng”.
Lục Khải nói xong thì ngẩng cao đầu, nhếch mày nhìn bốn tên hề kia, nói: “Tôi cho các người cơ hội chuộc tội cuối cùng, bốn nhà Trương, Lý, Tôn, Lưu, tất cả mọi người phải đến quỳ bảy ngày trước mộ của bố tôi thì tôi có thể cho các người chết nhẹ nhàng một chút”.
Ha ha ha…
Sau khi nghe thấy vậy thì bốn gia chủ đều cười nghiêng ngả.
“Cậu chủ Lục! Oai quá nhỉ? Có phải anh bị đội trưởng Cổ đánh cho thành tên ngốc rồi phải không? Xuất hiện ảo giác rồi à?”
Lục Khải không nhìn đám người này nữa mà đi ra ngoài, nói: “Tôi đã cho các người cơ hội rồi, nếu các người cứ muốn thích chết thê thảm thì tôi cũng không ngăn cản”.
Lục Khải nói xong câu này thì ngẩng đầu ưỡn ngực rồi đi ra khỏi khuôn viên.
Bốn gia chủ nhìn bóng lưng của Lục Khải mà cảm giác như mình đang xem truyện cười, không có bất cứ sự sợ hãi lo lắng gì.
Một tên phế vật thì có gì đáng sợ chứ?
Lục Khải và Hắc Vũ đi bộ đến Kim Hi Phủ.
“Hắc Vũ! Lập tức liên hệ với Chu Đức Hải, mời ông ta sáng sớm mai đến Lâm Thành làm phẫu thuật cho con gái tôi”.
“Vâng!”
Khâu Đức Hải là danh y nổi tiếng thế giới, được xưng là ‘tiểu Hoa Đà’.
Bệnh nhân của ông ta đều là những nhân vật nổi tiếng ở các nước trên thế giới.
Muốn mời ông ta ra tay giúp đúng là vô cùng khó. Nhưng Lục Khải mời ông ta đến thì chỉ cần một câu nói.
Mấy phút sau, Hắc Vũ cúp điện thoại rồi nhìn Lục Khải với vẻ mặt khó xử, nói: “Long Hồn! Chỉ e sáng sớm mai thì Chu Đức Hải không đến kịp…”.
“Thế là ý gì?”
“Long Hồn đừng hiểu nhầm! Hiện giờ ông ta đang chữa bệnh cho một thương gia nổi tiếng ở nước ngoài, bây giờ nếu bay quá cảnh thì sợ thời gian không đủ”.
“Không có chuyến bay thẳng nào sao?”
“Tạm thời không có ạ”.
“Lập tức xin khai thác chuyến bay chuyên dụng tạm thời, sẽ do máy bay vận chuyển số một của Long Môn chấp hành nhiệm vụ”.
“Nhưng… Long Hồn! Từ chỗ của bác sĩ Chu bay thẳng thì sẽ bay qua mấy khu chiến loạn, tôi lo…”, Hắc Vũ có chút khó xử.
“Vấn đề đơn giản như vậy mà còn để tôi dạy sao? Cử máy bay chiến đấu đi theo, nếu gặp nguy hiểm thì lập tức nổ súng”.
Nói xong, Lục Khải cất bước đi ra khỏi Kim Hi Phủ.
Hắc Vũ thật sự không ngờ đến quyết định này của Lục Khải, nói: “Vâng! Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ ạ”.
Lục Khải đi thẳng đến nhà Triệu Nhược Hà, ấn chuông cửa. Người ra mở cửa là con gái anh, Lục Viên Hàn.
“Ôi! Bố! Cuối cùng bố cũng đến, bố mau giúp mẹ đi”, Lục Viên Hàn nắm chặt tay của Lục Khải, cứ lắc lư không ngừng.
“Mẹ làm sao?”
“Bà ngoại bắt nạt mẹ, bắt mẹ quét nhà lau nhà, giặt quần áo bẩn, nấu cơm, rửa bát…”, Lục Viên Hàn nói một mạch, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên.
Nghe thấy lời này, Lục Khải chau mày lại.
Anh vẫn chưa kịp nói gì thì Triệu Nhược Hà mặc áo ngủ, cắn hạt dưa đi tới.
“Cái con ranh này học được ở đâu cái kiểu mách lẻo đấy hả? Tao bắt nạt mẹ mày lúc nào? Nhà mày không có tiền còn định ăn không ngồi rồi ở đây à? Nằm mơ đi. Bảo mẹ mày làm việc nhà chẳng phải là rất bình thường sao?”
Triệu Nhược Hà nói xong rồi ném vỏ hạt dưa xuống đất, nói: “Ngọc! Quét nhà cũng không quét tử tế được chút sao? Mày nhìn này, bẩn không tả được”.
“Mẹ! Mẹ quá đáng rồi đấy”, Lục Khải lạnh lùng nói.
“Tên họ Lục kia! Vợ con anh ăn cơm của tôi, uống nước của tôi mà còn nói tôi quá đáng hả? Đến vợ con anh mà anh còn không nuôi nổi thì làm gì còn mặt mũi nói tôi?”
Triệu Nhược Hà ném hết hạt dưa lên đất, giơ tay chỉ vào mặt Lục Khải, nói.
Nghe thấy tiếng cãi cọ, Hàn Ngọc mặc tạp dề mặt mũi nhễ nhại mồ hôi chạy lại.
Lúc cô nhìn thấy Lục Khải đến thì có chút bất ngờ, hỏi: “Anh đến làm gì thế?”
“Anh đến đón em và con về nhà! Anh mua được nhà rồi”.
Chương 10: Tôi sẽ tự mình xử lý
Mua nhà?
Đây là hai chữ mà Hàn Ngọc chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Hiện giờ cô chỉ muốn nhanh chóng gom đủ số tiền để làm phẫu thuật cho con gái thôi. Đừng nói là mua nhà, kể cả là thuê nhà thì cô cũng phải chọn cái nào rẻ nhất để thuê.
Cô thật không ngờ, bố của con gái cô lúc này vẫn còn vì thể diện mà tiêu tiền hoang phí như thế.
“Ối! Mấy năm không gặp mà cậu chủ nhà họ Lục vẫn ra tay phóng khoáng quá nhỉ? Mua nhà rồi cơ đấy, mấy phòng vậy, diện tích bao nhiêu?”, Triệu Nhược Hà hai tay chắp trước ngực, nói: “Nhà mà anh mua có bằng nửa cái nhà này của tôi không?”
“Nhà của mẹ to lắm sao?”, Lục Khải nói với vẻ mặt điềm tĩnh: “Nếu như mẹ chưa được mở rộng tầm mắt thì con sẽ đưa mẹ đi. Tất nhiên mẹ chỉ có thể đứng ở ngoài nhìn vào thôi”.
Nghe thấy lời này của Lục Khải, Triệu Nhược Hà thấy vô cùng tức giận.
Ngôi nhà của bà ta trước nay luôn là thứ mà bà ta cảm thấy huênh hoang nhất, bây giờ lại bị Lục Khải chê bai?
Ở Lâm Thành có khu chung cư nào cao cấp hơn Kim Hi Phủ đâu?
Trong lúc Triệu Nhược Hà không nói nên lời thì Lục Khải lại nhìn về Hàn Ngọc với vẻ dịu dàng, nói: “Ngọc! Chúng ta về nhà đi!”
“Về nhà gì chứ? Tôi hỏi anh, tính mạng của con gái anh quan trọng hay thể diện của anh quan trọng?”
Điều khiến Lục Khải không thể ngờ tới là Hàn Ngọc không những không vui mà còn nổi nóng với anh.
“Ngọc! Em nói thế là sao?”
“Còn cần tôi giải thích sao? Tiền phẫu thuật của con gái còn chưa gom đủ vậy mà anh lại tiêu tiền hoang phí? Tôi đã nhắc anh bao nhiêu lần rồi? Anh đã không còn là cậu chủ của nhà họ Lục nữa rồi, đừng có vung tay quá trán như vậy nữa”, Hàn Ngọc với vẻ mặt bất lực, sốt sắng đến nỗi khóe mắt ửng đỏ.
Nghe thấy những lời oán trách của Hàn Ngọc, Lục Khải không giận mà cảm thấy vô cùng áy náy.
Hàn Ngọc càng tiết kiệm, Lục Khải lại cảm thấy nợ cô càng nhiều.
“Ngọc! Anh đã gom đủ tiền phẫu thuật cho con rồi. Hơn nữa, anh cũng sắp xếp bác sĩ tốt nhất sáng sớm ngày mai đến đây”, Lục Khải nói những lời này không phải muốn ra vẻ mà chỉ muốn vợ mình yên tâm.
Hàn Ngọc nghe thấy vậy thì vô cùng sửng sốt, không kìm nổi mà nhìn Lục Khải vài cái.
Nhưng cô vẫn chưa kịp suy nghĩ thì Triệu Nhược Hà đã lạnh lùng nói: “Ngọc! Đừng quên những lời cậu chủ Hà nói trước đó”.
“Cậu ấy nói rõ là cậu ấy đã lo xong tiền phẫu thuật và sắp xếp bác sĩ rồi, ngày mai là có thể làm phẫu thuật cho con bé sao chổi này”.
“Mày tin cậu chủ Hà hay tin thằng chồng vô dụng này”.
Mấy câu đơn giản này dường như gáo nước lạnh dập tắt thiện cảm của Hàn Ngọc đối với Lục Khải.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Lục Khải.
Anh đã rời nhà ba năm, cứ coi như ba năm này anh ở trong quân đội thì có thể gom được bao nhiêu tiền?
Hàn Ngọc nghe nói, muốn thăng chức trong quân đội là vô cùng khó. Cứ cho là Lục Khải nhịn ăn nhịn mặc thì cũng chưa chắc tiết kiệm được nhiều tiền.
Hơn nữa, Lục Khải làm gì có khả năng mời được bác sĩ tốt nhất?
Bác sĩ đó tại sao phải nể mặt anh mà đến giúp chứ?
Sau khi nghĩ kỹ, trên mặt Hàn Ngọc hiện ra sự thất vọng.
Có lẽ Lục Khải thật sự đã làm rất nhiều việc vì con gái nhưng Hàn Ngọc không thể lấy tính mạng con gái ra mạo hiểm được. Bởi vì, Lục Khải đã không còn là cậu chủ nhà họ Lục nữa.
“Ngọc! Nếu như mày tin cậu chủ Hà thì hãy ở lại. Còn nếu tin thằng này thì đi ngay lập tức”, Triệu Nhược Hà lên tiếng thúc giục.
Lục Khải ngẩng đầu lên nhìn Hàn Ngọc, dường như đang đợi cô đưa ra quyết định.
Tay Hàn Ngọc nắm chặt tạp dề, cắn môi trầm ngâm mấy giây rồi chậm rãi nói: “Lục Khải! Anh quay về đi”, sau khi nói xong câu này, cô giơ tay ra nắm lấy tay Lục Viên Hàn đang đứng bên cạnh Lục Khải.
Lục Khải cũng thấy có phần nào thất vọng về quyết định của cô. Anh biết, Hàn Ngọc vẫn không tin anh. Nhưng anh không trách cô, bởi vì đều là do anh không làm tốt công việc của một người chồng. Kể cả muốn bù đắp cho họ thì cũng cần phải có thời gian.
“Không sao đâu! Sáng sớm mai anh sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, con gái chúng ta sẽ không sao đâu”, Lục Khải nói xong thì khẽ cười, ngồi xuống cưng chiều vuốt nhẹ lên mặt Lục Viên Hàn: “Con gái có muốn về nhà với bố không?”
Lục Viên Hàn gật đầu lia lịa, sau đó lại lắc đầu, đôi mắt như viên ngọc cứ nhìn về phía Hàn Ngọc.
“Bố ơi! Mẹ ở đây mệt lắm, hôm nay con sẽ ở lại dọn dẹp giúp mẹ. Ngày mai bố đến đón mẹ con con được không? Con muốn về nhà mình”.
“Được! Bố nhất định sẽ đến đón con”.
“Ngoắc tay”, Lục Viên Hàn nghiêng đầu rồi chìa ngón tay út ra.
Lục Khải cười rồi cũng giơ tay ra ngoắc tay với con gái.
“Ngoắc tay một trăm năm không được thay đổi…”, Lục Viên Hàn nói với giọng non nớt của con nít, sau đó vui vẻ nhảy nhót đến bên cạnh Hàn Ngọc.
Sau khi cô bé vẫy tay tạm biệt Lục Khải thì liền ngồi xuống nhặt vỏ hạt dưa mà Triệu Nhược Hà ném vãi trên đất.
Triệu Nhược Hà bĩu môi lườm cô bé một cái, nói: “Lục Khải! Ngày mai anh cứ đến đón con bé này đi, sau đó ly hôn luôn với Ngọc đi”.
“Cậu chủ Hà còn đang đợi kết hôn với nó nữa. Nếu như anh còn chút lương tâm thì đừng đến quấy rối nữa”.
Lục Khải chau mày, lạnh lùng nói: “Phiền mẹ chuyển lời đến cậu chủ Hà bảo hắn đừng có làm phiền vợ con, nếu không hắn sẽ phải chết rất thảm đấy”.
“Anh dọa ai đấy hả? Anh lấy cái gì mà so với cậu ấy?”
“Không phải là dọa mà là con có thiện chí nhắc nhở thôi”.
“Hơn nữa con chưa từng muốn so sánh với hắn, mất mặt con lắm”, nói xong Lục Khải xoay người rời đi.
Theo anh thấy, tất cả mọi hiểu lầm sẽ được giải quyết trong sáng mai.
Đi ra khỏi khu chung cư, Hắc Vũ cung kính lên trước đón Lục Khải.
“Long Hồn! Tôi đặt một chiếc xe khác, ngày mai mới lấy xe được”.
“Không sao!”, Lục Khải khoát tay nói: “Chuyện của Khâu Đức Hải thế nào rồi?”
“Máy bay vận chuyển và nhóm máy bay chiến đấu số một của chúng ta đã xuất phát từ căn cứ địa rồi. Sáng sớm mai sẽ hạ cánh đúng giờ xuống Lâm Thành”.
Lục Khải khẽ gật đầu, nói: “Đã điều tra ra chuyện tôi dặn lúc trước chưa?”, Lục Khải nói ra câu này thì dừng bước chân, nhìn Hắc Vũ hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Thưa Long Hồn! Điều tra ra rồi”, Hắc Vũ đứng thẳng, nghiêm nghị nói: “Chuyện của ba năm trước không hề đơn giản như bề ngoài”.
“Bốn nhà Trương, Lý, Tôn, Lưu không phải là kẻ đứng sau sai khiến”.
Nghe thấy lời này, Lục Khải chau mày, hai mắt nheo lại, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng.
Nhìn thấy vậy, ngay cả Hắc Vũ cũng sợ hãi mà không dám lên tiếng, chỉ biết đứng đờ tại chỗ.
“Nói tiếp đi!”
“Vâng! Chuyện nhà họ Lục suy bại có liên quan mật thiết đến vợ hai của bố anh”.
Bà ta?
Lục Khải nhếch lông mày suy nghĩ. Mẹ của anh bị bệnh qua đời lúc anh còn nhỏ. Sau đó bố anh bận việc nên nhiều năm không kết hôn. Nhưng đột nhiên mấy năm trước bố anh lại tái hôn.
Xem ra người phụ nữ này ngay từ đầu đã không có ý tốt.
“Hiện giờ bà ta ở đâu? Dẫn tôi đến gặp”.
“Xin lỗi Long Hồn! Tất cả tại thuộc hạ bất tài, tạm thời vẫn chưa có tung tích của bà ta. Nhưng mọi người đang điều tra rồi ạ, chắc là sẽ có manh mối nhanh thôi”.
Lục Khải cũng có phần nào bất ngờ với câu trả lời của Hắc Vũ. Anh hiểu rất rõ mạng lưới tình báo của Long Môn mạnh đến mức nào. Nhưng đường đường là Long Môn mà không điều tra ra được tung tích của một ả đàn bà. Xem ra, chuyện này không hề đơn giản.
Một ả đàn bà có thể khiến bốn nhà Trương, Lý, Tôn, Lưu ngoan ngoãn nghe theo, lại còn ẩn giấu bao nhiêu năm như vậy. Ả ta chắc chắn không phải là người bình thường.
Lục Khải rất tò mò, rốt cuộc nhà họ Lục có bí mật gì để người phụ nữ này nhắm vào như vậy?
“Không cần điều tra nữa, cứ từ từ đã, ngày mai vẫn còn có việc quan trọng cần giải quyết”.
“Những chuyện còn lại tôi sẽ tự giải quyết”, Lục Khải nói xong thì sắc mặt ngưng trọng rồi đi về trước.
Long Môn không điều tra ra được nhưng không có nghĩa là Long Hồn không tìm ra được.