Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1: Viếng mộ
Trước nấm mồ cô độc ở vùng núi hoang sơ, Lục Khải mặc trang phục ngụy trang, quỳ một hồi lâu không đứng lên, hai mắt đỏ hoe cứ nhìn chằm chằm vào ngôi mộ đơn sơ được xây bằng đá vụn.
Trên tấm gỗ phủ đầy rêu xanh có khắc dòng chữ ‘Mộ của Lục Sơn Hà’.
Không ai có thể ngờ, chủ nhân của ngôi mộ cô độc này chính là người giàu có nhất Lâm Thành.
Lục Khải dập đầu ba cái, thân người run rẩy, nói: “Bố ơi! Con trai bất hiếu, thù này không báo, con thề không làm người”.
Có nằm mơ anh cũng không thể ngờ, trong mấy năm anh chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài mà khi về nước lại gặp phải tình cảnh như này.
Lời nói vừa dứt, Lục Khải mở hai bình rượu Mao Đài đã ủ năm chục năm ra, một bình rót trước mộ còn một bình khác thì anh nắm chặt trong tay.
“Bố à! Trước đây bố luôn muốn con uống rượu cùng với bố. Hôm nay con sẽ uống say với bố thì thôi”.
“Chỉ không thể ngờ, lần đầu tiên bố con ta uống rượu với nhau lại bằng cách này”, Lục Khải nâng chén rượu lên rồi nhấp một ngụm.
“Khụ, khụ, khụ…”.
“Long Hồn! Hãy bớt đau lòng, vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn”.
Người nói câu này là người đàn ông đi cùng Lục Khải đến đây. Anh ta đeo súng thép, dáng đứng sừng sững như ngọn núi, vẻ mặt lo lắng đỡ Lục Khải đứng dậy.
Người này mặc trang phục ngụy trang khác biệt, trên quần áo của anh ta có một biểu tượng rất rõ ràng, họa tiết trên đó là một chiếc kiếm và một lá chắn.
Đây là ký hiệu của Long Môn.
Long Môn là đội quân tinh nhuệ nhất Hoa Hạ khiến cả thế giới chỉ nghe thấy tên thôi cũng run sợ.
Bất luận là giữ gìn hòa bình thế giới hay bảo vệ đất nước thì Long Môn đều xung phong đi đầu với chiến công hiển hách.
Và Lục Khải là người được tất cả mọi người tôn xưng là ‘Long Hồn’.
“Đã điều tra ra cái chết của bố tôi chưa?”, Lục Khải nhìn Hắc Vũ ở phía sau, hỏi.
“Thưa Long Hồn! Đã điều tra ra rồi. Lục Sơn Hà- người giàu nhất Lâm Thành bị bốn gia tộc Trương, Lý, Tôn, Lưu bày kế hãm hại. Vì rơi vào bước đường cùng nên ba năm trước đã nhảy lầu tự sát từ tầng cao nhất của khách sạn Thế Kỷ”.
“Tất cả tài sản của nhà họ Lục đều bị bốn nhà kia phân chia hết”.
Những lời này khiến Lục Khải cảm giác như từng chữ đâm vào tim.
Kể cả anh là chiến thần bất bại, danh tiếng lẫy lừng thì đã làm sao?
Cuối cùng anh vẫn không thể bảo vệ được người thân yêu nhất của mình!
Chắc chắn trong lúc bố anh tuyệt vọng nhất đã rất hy vọng anh có thể xuất hiện?
Nghĩ đến đây, móng tay của Lục Khải đâm vào lòng bàn tay mà không hề cảm thấy đau.
“Long Hồn! Tôi sẽ đi giết hết bốn gia tộc đó và dâng sáu trăm đầu người lên làm vật tế”.
Lúc này, Hắc Vũ nói mà sát khí nổi lên đùng đùng.
“Không cần!”, Lục Khải giơ tay lên, từng giọt máu chảy ra từ lòng bàn tay. Anh dùng lưỡi liếm máu, nói: “Để tự tôi ra tay, không kẻ nào có thể chạy thoát được”.
Sát khí của Lục Khải nổi lên như bão táp biển cả cuốn lấy tất cả.
Kể cả là Hắc Vũ cũng không kìm nổi mà lùi về sau hai bước. Sát khí này, anh ta chưa gặp bao giờ.
“Trong xe còn bao nhiêu tiền mặt?”
“Năm mươi triệu đô”.
Nghe thấy con số này, Lục Khải chau mày lại, nói: “Lấy hết lại đây”.
“Vâng!”, Hắc Vũ không chậm trễ mà đi khiêng mấy thùng giấy trên xe xuống.
Lục Khải mặt không biểu cảm rồi mở thùng giấy ra. Anh cầm từng xấp tiền đô trong đó rồi châm lửa đốt hết.
“Mặc dù năm mươi triệu rất ít nhưng đủ để bố tôi dùng tạm”.
Hắc Vũ đứng sau Lục Khải, sau khi nhìn thấy Lục Khải đốt toàn bộ số tiền thì do dự một hồi, sau đó mới chậm rãi nói: “Long Hồn! Tôi đã điều tra ra tung tích của vợ con anh rồi”.
Nghe thấy vợ và con gái, trong mắt Lục Khải toát lên vẻ dịu dàng, hỏi: “Họ sống có ổn không?”
“Không… Không ổn lắm ạ”.
Lời nói vừa dứt, con ngươi của Lục Khải co lại rồi nhìn chằm chằm vào Hắc Vũ.
“Hai người họ tạm thời sống ở đây…”, hai tay Hắc Vũ có chút run rẩy lấy điện thoại ra đưa cho Lục Khải xem.
Sau khi nhìn thấy địa chỉ này, lông mày Lục Khải dựng đứng. Sau đó anh dập đầu ba cái trước mộ rồi bật dậy, nói: “Dẫn tôi qua đó ngay lập tức”.
“Vâng! Mời Long Hồn lên xe”, Hắc Vũ khoác một chiếc áo khoác đen dài lên vai Lục Khải.
Lúc này, ở cuối thôn Thành Trung lớn nhất Lâm Thành, có một chiếc xe BMW 7-Series dừng trước ngôi nhà ngói đỏ cũ nát.
Trong căn nhà ngói đó, một cô bé mặc váy công chúa với bím tóc đáng yêu hai bên đang ôm quả bóng nhỏ màu hồng, chốc chốc lại nhìn vào ngôi nhà.
“Chú này! Chú không được bắt nạt mẹ cháu nữa. Mỗi lần chú đến mẹ cháu toàn khóc thôi. Nếu chú còn bắt nạt mẹ cháu thì cháu sẽ mách bố đấy”.
“Mẹ cháu nói, bố cháu giỏi lắm”.
Cô bé bĩu môi, còn giậm chân hai cái. Do dùng lực mạnh nên khiến thân người cô bé lảo đảo suýt ngã.
“Con gái ngoan! Đừng lo cho mẹ, đi ra ngoài chơi đi”.
Nhìn con gái Lục Viên Hàn cứ lắc lư bóng lưng đáng yêu thì trên mặt Hàn Ngọc lại lộ ra nụ cười ấm áp.
Còn đứng trước mặt cô là Hà Siêu Quần mặc vest chỉnh tề, không có chút nào tế nhị, ánh mắt cứ nhìn khắp người cô với nụ cười dâm đãng.
Kiểu kết hợp trang phục áo sơ mi với váy một ống cộng với giày cao gót khi mặc trên người Hàn Ngọc thì đúng là đẹp hoàn hảo.
“Cậu chủ Hà! Anh tìm tôi có việc gì không?”, Hàn Ngọc cảm nhận được ánh mắt xấu xa của Hà Siêu Quần nên lông mày dựng ngược rồi lập tức lùi về sau hai bước.
“Cũng không có chuyện gì to tát cả. Tôi chỉ đến thông báo với cô, hôm nay tôi đã đặt một phòng vip, lát nữa cô đi gặp mấy khách hàng với tôi. Họ chỉ đích danh cô phải đi. Cố gắng thể hiện cho tốt thì mấy hợp đồng sẽ vào tay hết ý mà”.
“Cậu chủ Hà! Tôi tan làm rồi. Nếu như khách hàng muốn gặp tôi thì để mai đi làm rồi tính”.
Hà Siêu Quần cũng không sốt sắng khi bị Hàn Ngọc từ chối, nói: “Lúc nào rồi mà cô còn mặc cả với tôi?”
“Cô không muốn chữa bệnh cho con gái nữa sao?”
Hà Siêu Quần nghiêng đầu, nhếch mép lên, trên mặt vẫn với nụ cười đểu khiến người khác buồn nôn, nói: “Cô đừng có không biết điều như thế. Tôi biết cô khó khăn nên muốn giúp thôi”.
“Chỉ cần tối nay cô đi cùng tôi thì tất cả tiền chữa trị của con gái cô, tôi sẽ đều chịu hết. Hơn nữa tôi còn cất nhắc cô làm giám đốc kinh doanh, tiền lương gấp đôi đấy. Nếu cô không đi thì sẽ bị công ty đuổi việc”.
“Nếu thật sự là như vậy, không những cô không thể chữa khỏi bệnh cho con gái đáng yêu của cô, chỉ e đến tiền thuê nhà cô cũng không trả nổi”.
“Cô là người thông minh, chắc cô biết lựa chọn thế nào mới là tốt nhất”.
Hàn Ngọc tức đến nỗi khuôn mặt đẹp của cô đỏ ửng lên. Cô thật không ngờ, Hà Siêu Quần lại uy hiếp cô theo kiểu này.
Mặc dù trong lòng không muốn nhưng cô chỉ là phụ nữ yếu đuối thì còn có thể chọn như thế nào được nữa?
Bệnh của con gái thì phải phẫu thuật sớm mà phẫu thuật thì cần rất nhiều tiền.
Nếu như không có việc làm thì mẹ con cô không thể đảm bảo cuộc sống chứ đừng nói đến phẫu thuật.
Nhìn thấy Hàn Ngọc đang với vẻ mặt rối rắm, Hà Siêu Quần hút điếu thuốc nói: “Không vội! Cô cứ từ từ nghĩ”.
Trong lúc Hàn Ngọc bất lực, thậm chí có chút tuyệt vọng thì Lục Khải đã đến bên ngoài ngôi nhà dưới sự dẫn đường của Hắc Vũ.
Nhìn thấy ngôi nhà ngói rách nát mà lồng ngực Lục Khải như bị hòn đá nặng ngàn cân đè xuống, anh cảm thấy có chút khó thở.
Nghĩ tới hai người mà anh yêu thương nhất lại phải sống tạm bợ như này, trong lòng anh cảm thấy tự trách và áy náy.
Trong lúc anh đang đờ đẫn người thì một quả bóng hồng lăn đến chân anh.
Lục Khải vừa nhặt quả bóng lên thì thấy Lục Viên Hànn mặc váy công chúa màu trắng, trông đáng yêu như búp bê, chạy đến phía mình.
Nhìn cô bé xinh xắn, trông y hệt như Hàn Ngọc thì Lục Khải cứ đờ đẫn nhìn.
“Chú ơi! Quả bóng hồng này là của cháu”.
Đôi mắt to tròn long lanh của Lục Viên Hànn cứ nhìn chằm chằm vào Lục Khải. Sau đó cô bé giơ hai tay bụ bẫm ra xin lại quả bóng.
Chú ư?
Hai chữ này thốt ra từ miệng của con gái mình khiến lòng Lục Khải đau như dao cắt.
“Ôi! Sao chú giống bố cháu trong ảnh thế? Chú là bố cháu sao?”, Lục Viên Hànn hai tay ôm quả bóng, sau đó chớp chớp mắt nói.
“Bố… Bố là bố của con đây! Con gái yêu, để bố ngắm con xem nào”.
“Bố! Cuối cùng bố cũng về rồi. Tốt quá, bố về rồi, ông chú đểu kia không dám bắt nạt mẹ nữa rồi”.
Lúc này ở trong ngôi nhà ngói, Hà Siêu Quần hút xong điếu thuốc rồi hỏi Hàn Ngọc với nụ cười đểu: “Cô suy nghĩ thế nào rồi?”
“Tôi… Tôi có thể đi cùng anh nhưng nhất định phải đợi con gái tôi ngủ đã”, Hàn Ngọc bất đắc dĩ, nói.
Cô biết, vì con gái, vì cuộc sống nên cô không còn sự lựa chọn nào khác.
“Tốt lắm! này, cầm lấy cái này. Đợi lát nữa ăn cơm xong, cô chủ động đưa mấy vị khách này đi nghỉ ngơi”.
Hà Siêu Quần nhét vào tay Hàn Ngọc thẻ phòng của khách sạn mà hắn đã đặt trước.
Chiếc thẻ phòng này là nỗi sỉ nhục vô tận và là sự giẫm đạp lên tôn nghiêm của Hàn Ngọc.
“Cậu chủ Hà, anh như này là có ý gì? Anh coi tôi là cái gì vậy?”, Hàn Ngọc hét lớn.
“Đừng kích động như vậy mà! Tôi cũng vì muốn tốt cho cô thôi. Nghĩ đến con gái cô chút đi”.
Hà Siêu Quần nhún vai, nói: “Phải rồi! Nếu như cô mua đồ tránh thai thì nhớ lấy hóa đơn, công ty sẽ hoàn tiền cho cô”.
“Còn nữa, sau này hạn chế nhắc đến bố của con gái cô trước mặt nó đi. Quên thằng chồng đó và bắt đầu cuộc sống mới đi. Không phải cô nghĩ tên đó có thể quay về đấy chứ?”
“Hắn có dám về không?”
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Bố về rồi này!”
Chương 2: Gặp lại vợ con
Vì quá kích động lại chạy nhanh nên mặt Lục Viên Hàn đỏ bừng lên.
“Mẹ ơi! Bố về rồi, chú xấu xa này không dám bắt nạt mẹ nữa rồi”, Lục Viên Hàn khom người, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển, nói.
Hàn Ngọc nghe thấy lời này thì toàn thân run lên như bị điện giật, trên khuôn mặt đẹp đều là vẻ kinh ngạc.
Lục Khải ba năm không có tin tức gì, anh ấy về rồi?
Sau một hồi kinh ngạc thì lại là nỗi bất lực.
Kể cả Lục Khải quay về rồi thì đã làm sao? Anh ấy có thể thay đổi được gì?
Còn về Hà Siêu Quần, hắn hậm hực ném điếu thuốc trong tay xuống đất rồi giơ tay phải ra, thô lỗ nắm lấy gò má bầu bĩnh của Lục Viên Hàn.
“Con nhóc này, sau này nói năng chú ý một chút, đừng khiến tao mất vui”.
Bộp… Bộp…
Lục Khải khoác áo ngoài màu đen, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Hà Siêu Quần.
“Bỏ ngay bàn tay bẩn của anh ra, đừng làm bẩn mặt con gái tôi”.
Mặc dù giọng nói của Lục Khải không lớn nhưng từng chữ đều sắc như dao đâm thẳng vào tim của Hà Siêu Quần khiến hắn cảm thấy căng thẳng và bất an.
Nhưng Hà Siêu Quần rất nhanh đã định thần lại. Lục Khải trước đây có tiền có thế lực ở Lâm Thành nhưng giờ cũng chỉ là ‘con chó’ mất nhà thôi.
Hà Siêu Quần nghiêng đầu, hỏi: “Sao? Mặc bộ đồ ngụy trang mà tưởng mình là cứu tinh sao? Bố anh chết rồi, nhà họ Lục cũng không còn, anh lấy cái gì ra bảo vệ bọn họ?”
“Ông đây muốn xem, anh sẽ bảo vệ con nhóc này kiểu gì?”, nói xong câu này, sắc mặt Hà Siêu Quần hung dữ giơ tay lên định đánh Lục Viên Hàn.
“Hu, hu, hu…”.
Gặp phải tình cảnh này, Lục Viên Hàn bị hù dọa đến nỗi bật khóc.
Hàn Ngọc thấy xót xa định xông lại ôm Lục Viên Hàn vào lòng nhưng Hà Siêu Quần không cho cô đến gần con gái.
“Bố ơi! Bố ơi! Hắn định đánh con, bố đánh hắn đi…”, Lục Viên Hàn nước mắt lưng tròng nhìn về phía Lục Khải, không ngừng giơ nắm đấm trên không trung.
Nghe thấy lời này, Hàn Ngọc nhìn về phía người chồng đã ba năm không gặp.
Lúc này, Lục Khải trong cơn phẫn nộ từng bước đi về phía Hà Siêu Quần.
“Long Hồn! Loại rác rưởi này cứ để tôi, đừng làm bẩn tay anh”, Hắc Vũ ở phía sau xông vụt lên trước đứng ở trước mặt Hà Siêu Quần sừng sững như ngọn núi nhỏ.
“Sao? Nhìn bộ dạng của anh có vẻ tức giận lắm nhỉ? Ha ha… Tôi muốn đánh con nhóc từ nhỏ đã không có bố, anh tức cái quái gì? Định đánh tôi hả? Phải đi nghe ngóng xem, cậu chủ Hà ở Lâm Thành này là nhân vật như nào?”
Hà Siêu Quần thản nhiên nhìn Hắc Vũ ở trước mặt.
“Sỉ nhục Long Hồn chính là sỉ nhục quốc gia. Tao không muốn đánh mày mà tao phải giết mày”.
Lời nói vừa dứt, Hắc Vũ nắm chặt lấy cánh tay phải mà Hà Siêu Quần định giơ lên đánh Lục Viên Hàn sau đó vặn mạnh một cái. Tiếp theo đó là tiếng rắc rắc gãy vụn, tay phải của Hà Siêu Quần bị vặn xoắn một vòng.
Hà Siêu Quần đâu có thể ngờ, Hắc Vũ lại ra tay mạnh như vậy.
Cảm giác đau đớn khiến hắn không còn vẻ ngông cuồng như trước mà lúc này chỉ biết kêu gào thảm thiết.
Còn Hắc Vũ chưa dừng lại ở đó. Anh ta giơ tay phải lên nắm chặt cổ áo của Hà Siêu Quần rồi thô bạo nhấc bổng hắn lên, còn tay trái thì vả bôm bốp vào mặt hắn.
“Đồ ngu xuẩn, không đáng tốn sức của tao”.
Lục Khải thấy vậy thì hô lên: “Hôm nay tha cho hắn mạng này, đừng làm vợ con tôi sợ”.
Lục Khải thấy rất rõ, quyền này của Hắc Vũ không hề nhẹ. Nếu như đánh thật lên mặt Hà Siêu Quần thì chắc đầu hắn sẽ nát như hoa nở.
Lục Khải không hề muốn vợ con mình nhìn thấy cảnh tượng máu tanh như này.
Nghe thấy mệnh lệnh của Lục Khải, Hắc Vũ nhanh chóng thu tay lại, bàn tay chỉ còn cách mặt của Hà Siêu Quần mấy centimet lập tức dừng lại.
Mặc dù quyền này của Hắc Vũ không đánh lên mặt Hà Siêu Quần nhưng luồng gió rát như dao đâm đập lên mặt hắn vẫn khiến hắn bị đánh bay ra ngoài.
“Cút!”, Lục Khải không thèm nhìn Hà Siêu Quần mà lạnh lùng thốt ra một chữ.
Mặc dù Hà Siêu Quần rất phẫn nộ nhưng hiện giờ hắn không dám ở lại lâu.
Hắn chậm rãi đứng lên rồi bất lực đi ra bên ngoài.
Lúc đi đến cửa, hắn còn hung dữ quay lại nhìn Lục Khải một cái, sau đó ánh mắt nhìn sang phía Hàn Ngọc, nói: “Lát nữa cô phải thể hiện cho tốt, buổi tối phải đến khách sạn cầu xin tôi đấy”.
Lời nói vừa dứt, hắn lập tức nhanh chóng rời đi.
Tận mắt chứng kiến cảnh này, Hàn Ngọc và Lục Viên Hàn chỉ biết trợn mắt há mồm đứng đờ đẫn tại chỗ.
Một giây sau, Lục Viên Hàn từ khóc chuyển sang cười, nhảy cẫng lên vỗ tay, nói: “Hoan hô bố giỏi quá, bố đuổi kẻ xấu đi rồi”.
Lục Viên Hàn chạy đến trước mặt Lục Khải rồi thơm anh một cái.
Nhưng anh vẫn chưa kịp mừng thì Hàn Ngọc đã lao lại trước mặt anh. Cô không ôm, không nói lời ngọt ngào mà chỉ tát anh một cái.
“Anh đúng là chỉ biết gây rối! Con gái không hiểu chuyện đã đành, sao anh cũng xốc nổi như thế?”
Cái tát này khiến Lục Khải trở tay không kịp.
“Mấy năm rồi mà anh vẫn không bỏ được cái tính khí cậu chủ của mình à? Hiện giờ nhà họ Lục đâu còn nữa”.
“Anh giỏi thế, sao lúc nhà họ Lục gặp nạn anh lại không quay về? Tại sao không về mà giúp bố anh?”
Hàn Ngọc nhớ lại những chuyện trước đây mà tràn đầy vẻ tuyệt vọng, nói: “Anh có biết bố anh chết thảm như nào không? Ông nhảy từ tầng cao nhất xuống mà chết không toàn thây”.
“Nhà họ Lục trước đây vẻ vang là thế nhưng lúc thu xác cho bố thì chỉ có mình tôi thôi. Lúc đó tôi còn đang mang bầu tám tháng nữa”.
“Sau khi nhà họ Lục bị phân chia thì tôi chẳng còn một đồng nào cả. Mộ của bố anh là tôi dùng từng hòn đá để xây lên đấy, tôi xây mất bốn ngày”.
“Thu xếp xong chuyện của bố, vì quá mệt nên tôi đẻ non. Nhưng lúc đó tôi không có tiền, không dám đi bệnh viện lớn nên tôi đã chọn đại một phòng khám nhỏ”.
Nói đến đây, Hàn Ngọc khóc không thành tiếng, nói: “Trong lúc tôi cần anh nhất thì anh ở đâu?”
“Anh xin lỗi, anh…”, Lục Khải luôn chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài nên thật sự không biết trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Đứng trước mặt Hàn Ngọc, anh cảm thấy vô cùng áy náy.
“Tôi không cần câu xin lỗi của anh. Anh có biết ban nãy anh đã đánh ai không? Chính là sếp của tôi đấy, là người duy nhất có thể cứu con gái mình”.
“Con bị làm sao?”, Lục Khải chau mày hỏi.
“Nó đẻ non, lại bị tim bẩm sinh nên phải phẫu thuật. Nhưng tiền phẫu thuật lên đến năm trăm ngàn tệ”.
Nhìn Lục Viên Hàn đáng yêu đứng trước mặt mình mà lòng Lục Khải đau nhói. Anh nói: “Số tiền này để anh lo, anh cũng sẽ sắp xếp bác sĩ chữa trị cho con”.
Hàn Ngọc nghe thấy lời này của Lục Khải thì trong ánh mắt của cô không có gì là vui vẻ mà ngược lại là sự thất vọng.
Cô lắc đầu, giơ tay chỉ lên bộ quần áo của Lục Khải, nói: “Anh tỉnh lại đi, anh đã không còn là cậu chủ của nhà họ Lục nữa rồi. Anh lấy đâu ra tiền?”
Nói xong, Hàn Ngọc cầm túi xách lên rồi giữ chặt thẻ phòng mà Hà Siêu Quần đưa cho cô. Cô nhìn Lục Viên Hàn một lát rồi thở dài, sau đó cất bước đi ra bên ngoài.
“Em đi đâu vậy?”, Lục Khải hỏi.
“Tôi đi kiếm tiền phẫu thuật cho con gái. Nếu như anh không muốn hại con gái thì đừng có gây rối nữa”.
Lúc Hàn Ngọc xoay người đi, những giọt nước mắt bất lực không ngừng rơi.
Chương 3: Đi tiếp khách
Nhìn bóng lưng của Hàn Ngọc mà trong lòng Lục Khải tự trách mình.
Anh biết mình nợ vợ con quá nhiều.
Mấy năm nay anh bảo vệ đất nước nhưng lại không bảo vệ được người nhà của mình. Nếu lần này anh quay về rồi thì sẽ cố gắng bù đắp cho họ.
Sau này, không ai có thể ức hiếp vợ con anh được nữa.
“Hu hu hu…”, trong lúc Lục Khải nhắc nhở bản thân mình thì Lục Viên Hàn bật khóc, nói: “Bố ơi! Sao mẹ lại giận thế? Tại con không ngoan à? Bố bảo mẹ đừng giận con được không? Sau này con nhất định sẽ nghe lời”.
“Con ngốc, mẹ đang giận bố đấy, tại bố làm mẹ giận”.
Lục Viên Hàn chớp chớp đôi mắt to tròn rồi đẩy Lục Khải ra phía ngoài, nói: “Vậy bố mau đi xin lỗi mẹ đi, con ở nhà đợi bố mẹ về”.
“Được rồi, con gái ngoan, đợi bố nha. Bố sẽ về nhanh thôi”.
Lục Khải không yên tâm nên dẫn theo Hắc Vũ đi ra khỏi thôn Thành Trung.
Lúc này, trong một phòng vip của nhà hàng Hội Thúy ở Lâm Thành, Hà Siêu Quần tay phải băng bó chằng chịt vẫn cố gượng cười nói chuyện với bốn người ở trước mặt mình.
“Chú em Hà! Hôm nay gọi mọi người đến cả đây là có việc gì vậy?”, một người đàn ông trong đó tóc chải mượt về sau, mặc áo sơ mi hoa vừa hút xì gà vừa tò mò, hỏi.
“Cậu chủ Trương, tất nhiên là có chuyện tốt rồi”.
Hà Siêu Quần ngồi thẳng người, nói: “Ngày thường bốn anh đều rất quan tâm đến tôi nên tôi luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn mọi người. Tôi biết các người thích gì nên đã đặc biệt gọi đến một người để làm các anh vui”.
“Ai vậy? Một người tiếp bốn chúng tôi cơ à?”
“Cậu chủ Trương! Anh đừng coi thường người này nha. Chắc anh từng nghe đến cái tên Hàn Ngọc rồi chứ?”
Nghe thấy cái tên này, bốn người đều sáng mắt lên, nói: “Chính là vợ của Lục Khải nhà họ Lục?”
“Đàn ông ở Lâm Thành có ai không muốn vui đùa với cô ta chứ?”
Hà Siêu Quần nhìn thấy dáng vẻ mong đợi của họ nên tâm trạng cũng phấn khích hơn, nói: “Bốn ông anh! Các anh cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Đợi ăn tối xong, buổi tối các anh thích chơi kiểu gì cũng được”.
Trong lúc hắn nói câu này thì còn từ trong túi lấy ra mấy hộp thuốc, đặt trên bàn nói: “Đây là chút lòng thành của thằng em, mong các anh nhận lấy”.
Nhìn thấy mấy hộp thuốc, cậu chủ Trương cười lớn, nói: “Nhà họ Lục phóng khoáng thật đó. Không chỉ cho chúng ta tài sản mà còn chia cả phụ nữ của họ cho chúng ta nữa”.
“Phải rồi! Thằng con trai của Lục Sơn Hà hình như vẫn còn sống?”
“Một con rùa rụt cổ mà thôi, chạy trốn mấy năm trời, đến bố nó chết mà nó còn không về được”.
“Tiếc thật! Tôi còn muốn gọi cả nó đến để nó đứng bên cạnh xem chúng ta chơi thế nào nữa”.
Hà Siêu Quần đang định nói cho họ thông tin Lục Khải đã quay về nhưng chưa kịp lên tiếng thì phía cửa phòng vip đã bị đẩy ra.
Hàn Ngọc mặc áo sơ mi trắng kết hợp chân váy bút chì, cô bước vào phòng với vẻ mặt bối rối.
Cô vừa bước vào thì bốn cậu chủ đều nhìn với ánh mắt thèm khát, còn không ngừng lướt nhìn khắp người cô.
Lúc đó, lần đầu tiên Hàn Ngọc cảm thấy mình chỉ là một thứ đồ chơi, tất cả tôn nghiêm dường như đều bị giẫm đạp lên.
Nhưng hiện giờ cô đã không còn là mợ chủ nhà họ Lục nữa rồi. Vì tính mạng của con gái nên bất cứ tủi nhục nào cô cũng phải chịu.
“Ngọc à! Cô đến rồi đấy à? Có phải nóng lắm không? Nếu như nóng thì cởi bớt quần áo ra đi!”, Hà Siêu Quần nhìn áo sơ mi trắng của Hàn Ngọc mà nói với ý đồ xấu.
“Cậu chủ Hà, tôi không nóng”, Hàn Ngọc nắm chặt vạt áo, nói.
Hà Siêu Quần nghe thấy vậy thì khẽ chau mày nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh, nói: “Không sao! Lát nữa nóng thì cởi cũng được. Nào, để tôi giới thiệu với cô một chút”.
“Đây là Trương Vũ Kiệt, cậu chủ thứ hai nhà họ Trương”.
“Đây là Lý Vỹ, cậu chủ nhà họ Lý”.
“Đây là Tôn Hạo, cậu chủ nhà họ Tôn”.
“Người cuối cùng là Lưu Khánh Hồng, cậu chủ nhà họ Lưu”.
Nghe thấy bốn cái tên này, toàn thân Hàn Ngọc không ngừng run rẩy.
Làm sao cô có thể quên, nhà họ Lục phá sản chính là do bốn nhà này hãm hại.
Nếu như không phải bọn họ thì sao cô lại thành ra như này.
Mấy kẻ phía trước chính là kẻ thù của cô.
Vậy mà Hà Siêu Quần lại bắt cô phải ăn cơm cùng với kẻ thù của mình, đúng là nỗi sỉ nhục.
“Tiểu Ngọc! Đừng ngây ra đó nữa, mau rót rượu cho bốn cậu chủ đi”.
“Cô biết mà, họ có rất nhiều tiền. Chỉ cần cô làm họ vui thì tiền phẫu thuật của con gái cô sẽ không thành vấn đề nữa”, Hà Siêu Quần với nụ cười đểu, không ngừng giục Hàn Ngọc.
“Cậu chủ Hà! Anh coi tôi thành gì vậy?”, Hàn Ngọc rất uất ức, cũng rất tức giận.
“Coi cô thành cái gì ư? À… Câu hỏi này của cô làm khó tôi rồi, để tôi nghĩ đã nha. Rốt cuộc cô là đồ chơi hay là nô lệ nhỉ? Dù sao tôi cũng không coi là vợ cậu chủ như trước đâu”.
“Giờ cô còn lựa chọn sao? Nếu muốn cứu con gái thì hãy ngoan ngoãn nghe lời đi”.
Hà Siêu Quần vừa nói xong thì Trương Vũ Kiệt miệng còn đang ngậm xì gà không chờ được nữa mà đứng lên, nói: “Người đã đến đủ rồi, vậy thì đóng cửa vào, chúng ta bắt đầu thôi”.
“Đến đủ rồi ạ”, Hà Siêu Quần vừa gật đầu vừa giơ tay ra đóng cửa.
Nhưng cửa vừa đóng được một nửa thì bị một bàn tay chặn lại.
“Ai nói đến đủ rồi? Chẳng phải tôi vừa mới đến sao?”
Lời nói vừa dứt thì Lục Khải và Hắc Vũ đều vào phòng, còn Hắc Vũ cũng tiện tay khóa trái cửa lại.
Lục Khải đứng thẳng người, ánh mắt anh nhìn về phía bốn kẻ kia chứa đầy thù hận.
“Mày vẫn còn dám đến đây?”, Hà Siêu Quần phẫn nộ quát lớn.
Còn Hàn Ngọc lông mày dựng ngược, cắn chặt môi đỏ, nói: “Anh đến đây làm gì?”
“Anh đến đón em về nhà?”, ánh mắt Lục Khải nhìn Hàn Ngọc đều là vẻ dịu dàng.
“Anh điên rồi sao? Chẳng phải tôi đã bảo anh đừng gây rối nữa mà?”
“Ai đây? Nhìn quen lắm”, Trương Vũ Kiệt dựa vào ghế, hỏi với vẻ mặt không vui.
“Để tôi tự giới thiệu nhé, tôi là Lục Khải, cậu chủ nhà họ Lục”.
Lục Khải?
Nghe thấy cái tên này, bốn kẻ trước mặt đều với biểu cảm háo hức.
“Con rùa rụt cổ quay về rồi à?”
“Sao? Đi làm lính mấy năm đấy à?”
Trương Vũ Kiệt nhìn bộ trang phục của Lục Khải mà với vẻ mặt khinh bỉ.
“Tao cứ nói là không thể tìm được mày, bốn nhà chúng tao phải cảm ơn mày mới đúng. Nếu như không được chia tài sản của nhà họ Lục thì chắc nhà bọn tao cũng không thể phát triển nhanh như này”.
“Phải rồi! Hôm nay mày đến ăn cơm đấy à? Đã lâu chưa được ăn cơm này rồi đúng không? Nào, chúng ta cùng ăn nào, coi như bữa tiệc tiếp đãi mày”.
Sau khi nghe thấy vậy thì Hà Siêu Quần với vẻ mặt khó xử, nói: “Bốn ông anh! Thằng này có tư cách gì mà ngồi ăn chung với các anh chứ?”
Trương Vũ Kiệt nhìn Hà Siêu Quần với vẻ mặt bỡn cợt, cười lắc đầu nói: “Chú em! Nói vậy là không đúng rồi”.
“Tôi chỉ nói để hắn ăn cùng chứ có nói là cho hắn ngồi cùng đâu?”
Nói đến đây, Trương Vũ Kiệt đứng lên đặt gạt tàn thuốc đựng đầy mẩu thuốc xuống đất rồi tiện tay đổ một bát cơm vào, nói: “Cậu chủ Lục, ngồi xổm ăn đi, đừng khách sáo”.
“Ha ha ha…”, Hà Siêu Quần và ba người còn lại đều bật cười sảng khoái.
Trong lúc Hắc Vũ không thể chịu nổi định bùng nổ thì ti vi trong phòng phát tin tức: “Theo nghiên cứu quyết định, người đứng đầu Long Môn bảo vệ đất nước có công, nhận được huân chương hòa bình cao nhất và được phong làm chiến thần Long Hồn”.
Tin tức này quá đột ngột, đến cả Lục Khải cũng thấy bất ngờ.
Còn Hắc Vũ thở gấp, vẻ mặt vui mừng. Nếu không phải Lục Khải lắc đầu ngăn lại thì chỉ e Hắc Vũ sẽ không do dự mà quỳ trước mặt Lục Khải rồi.
“Này! Cậu chủ Lục, chẳng phải mày đi làm lính sao? Nghe thấy tin tức này, mày không có cảm nhận gì sao?”
Trương Vũ Kiệt cười lạnh một tiếng, nói: “Bọn tao bảo mày ngồi xổm ăn đã là nể mặt mày lắm rồi. Tất nhiên, nếu mày không phục thì cũng làm Long Hồn và phong thần đi. Đến lúc đó, mày ngồi ghế còn bọn tao ngồi xổm, mày bảo bọn tao học tiếng chó sủa cũng không vấn đề gì. Nhưng mày có làm được thế không?”
Lúc này Lục Khải không nhìn ti vi nữa mà quét nhìn Trương Vũ Kiệt, nói: “Học tiếng chó sủa sao? Chúng mày có tư cách được làm chó của tao không?”
Nói đến đây, anh ngạo nghễ đi đến trước bàn ăn, ngồi ở vị trí chủ tọa, nói: “Tao giới thiệu lại lần nữa, tao tên là Lục Khải, hiệu là Long Hồn”.
Chương 4: Bây giờ thì anh hài lòng rồi chứ
Lời nói vừa dứt thì đám Trương Vũ Kiệt đều ngây người ra, sau đó đều cười nghiêng ngả.
“Cậu chủ Lục! Mấy năm không gặp, mày đúng là càng lúc càng không biết sĩ diện”.
“Có ai lại sỉ nhục Long Hồn như loại mày không? Long Hồn là người đứng đầu của Long Môn, là binh đoàn lính đánh thuê số một thế giới đấy”.
“Mày đến vợ con của mình còn không bảo vệ được thì nói gì đến bảo vệ hòa bình thế giới? Mày không cảm thấy nực cười sao?”
Đám Trương Vũ Kiệt vừa châm biếm vừa tiến lại gần chỗ của Lục Khải.
Nhưng khi họ vừa bước được hai bước thì Hắc Vũ đã xuất hiện chắn ở trước mặt họ.
“Lẽ nào các người không biết, trong phạm vi 1m xung quanh Long Hồn đều là khu vực cấm sao? Không được Long Hồn cho phép thì kẻ nào đến gần cũng đều giết không tha”, vẻ mặt Hắc Vũ đằng đằng sát khí nhìn vào bốn cậu chủ kia như mãnh thú nhìn con mồi.
“Hai thằng điên này diễn đủ chưa? Loại phế vật như nó đâu có giống Long Hồn? Lại còn phạm vi 1m là khu vực cấm nữa? Ông đây cứ đến gần xem nó làm gì?”
“Ở đây là Lâm Thành, là địa bàn của bốn nhà chúng tao. Tốt nhất đừng có chọc giận chúng tao nếu không thì hậu quả tự chịu”.
Trước sự khiêu khích của họ, cơ mặt của Hắc Vũ co giật liên hồi.
“Long Hồn! Hắc Vũ xin được ra tay”.
“Cho phép!”
Lục Khải ngồi ở vị trí chủ tọa nhấp một ngụm trà rồi nói ra hai chữ.
“Khoác lác! Mày thử động vào bọn tao xem”.
Được Lục Khải cho phép, Hắc Vũ túm cổ áo của Trương Vũ Kiệt, tay trái không ngừng tát vào mặt hắn mười mấy cái liên tiếp.
Còn Trương Vũ Kiệt lúc này mặt đã sưng vù như đầu heo, máu từ mũi và tai cứ chảy ra ào ào.
Lúc Hắc Vũ buông tay ra thì Trương Vũ Kiệt ngã sấp xuống đất như vũng bùn, toàn thân vô cùng choáng váng.
Đám Tôn Hạo vốn rất cao ngạo và hống hách. Nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì cũng có chút hoảng loạn.
“Tao khuyên bọn mày tốt nhất đừng làm chuyện ngốc ngếch, bây giờ xin lỗi vẫn còn kịp đấy. Nếu chúng mày gây thù với bốn chúng tao thì biết hậu quả là gì không?”
“Chúng mày cũng xứng làm kẻ địch của Long Hồn sao?”, Hắc Vũ không nói nhiều mà đánh chúng ngất lịm đi.
“Được rồi Hắc Vũ! Đừng làm vợ tôi sợ, chuyện tiếp theo là đến bệnh viện xử lý”.
Lục Khải lại nói tiếp: “Nhớ kỹ! Tạm thời giữ lại mạng của chúng, đừng để chúng chết quá dễ”.
“Vâng!”, Hắc Vũ đáp lại một tiếng rồi kéo bốn tên này ra khỏi phòng vip rồi ném lên xe như ném người chết, sau đó lao thẳng đến bệnh viện.
Chưa đến mười phút, Hắc Vũ đến bệnh viện rồi kéo lê đám người Trương Vũ Kiệt đến phòng trực ban của khoa cấp cứu.
“Cứu người!”, Hắc Vũ ném bốn cậu chủ lên đất như ném đống rác.
Bác sĩ thấy choáng váng khi nhìn thấy bốn người mặt toàn là máu, mặt mũi sưng phù. Lúc này bác sĩ nuốt nước bọt, ấp úng nói: “Anh… Anh gì ơi, phải đưa đến phòng cấp cứu”.
“Còn không mau đưa đi”.
“Nhanh… Nhanh lên”, bác sĩ gọi mấy đồng nghiệp đến khiêng bốn người lên cáng và đẩy vào phòng cấp cứu.
Chưa đầy hai mươi phút, mấy bác sĩ đã đẩy đám người Trương Vũ Kiệt ra.
“Thưa anh! Đã không còn nguy hiểm rồi, anh có thể đưa họ đi được rồi”, bác sĩ rất khách khí nói.
“Không vội! Liên hệ với khoa chấn thương chỉnh hình của bệnh viện bảo họ chuẩn bị bốn chiếc giường”.
Khoa chấn thương chỉnh hình?
Mấy bác sĩ này nghe mà thấy mơ hồ, nói: “Thưa anh! Anh muốn chuẩn bị cho họ sao?”
“Đúng vậy!”
“Thưa anh, không cần đâu ạ! Vì trước đó nước mũi của họ có máu, sau khi bị khô lại thì ảnh hưởng đến hô hấp nên có hiện tượng tắt thở. Sau một hồi được chúng tôi xử lý thì họ đã không sao rồi”.
“Sắp có chuyện rồi đấy”, Hắc Vũ hằm hằm mặt rồi lớn bước đi đến trước mặt đám Trương Vũ Kiệt.
Bốn cậu chủ nằm trên cáng khi nhìn thấy Hắc Vũ thì như nhìn thấy ác quỷ.
“Anh… Anh muốn làm gì?”, Trương Vũ Kiệt theo bản năng co rúm người lại, hỏi.
“Tao vốn định lấy mạng chó của chúng mày nhưng Long Hồn nói rồi, không thể để chúng mày chết quá dễ dàng”.
“Anh phải nghĩ cho kỹ, gây thù với chúng tôi thì sẽ có kết cục…”.
“Ngu xuẩn!”, Hắc Vũ khinh bỉ lắc đầu một cái rồi đập một quyền lên mũi của Trương Vũ Kiệt khiến sống mũi của hắn gãy luôn.
Nằm trên cáng mà Trương Vũ Kiệt không phát ra bất cứ tiếng kêu thảm nào, cũng không giãy dụa. Bởi vì hắn đã ngất đi rồi.
Còn đám Tôn Hạo khi nhìn thấy vậy thì định giãy dụa đứng lên bỏ chạy.
Nhưng làm sao họ có thể chạy thoát khỏi tay Hắc Vũ?
Mặt Hắc Vũ không biến sắc rồi đánh phế hết tứ chi của đám người này. Bác sĩ đứng ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì sợ đến nỗi không dám thở mạnh mà đứng đó với cảm giác bất an.
“Giờ họ có thể chuyển vào khoa chấn thương chỉnh hình rồi chứ?”, Hắc Vũ xoay người nhìn họ, nói.
“Được… Được rồi ạ! Nhưng chúng tôi vẫn phải kiểm tra một chút để xem có cần cấp cứu gì không…”.
“Không cần đâu! Tôi ra tay có chừng mực, chỉ gãy xương thôi chứ không chết được”.
Các bác sĩ ở đây đều không dám nhìn thẳng vào Hắc Vũ. Khi nghe thấy anh ta nói như vậy thì đều gật đầu lia lịa rồi giơ tay ra khiêng cáng đi.
“Phải rồi! Họ là cậu chủ của bốn gia tộc. Các người nhớ gọi điện thoại cho người nhà họ bảo họ đến trả tiền viện phí”, Hắc Vũ nói xong thì xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Hắc Vũ rời đi mà không ai dám hỏi thêm một câu, không ai dám chắn đường đi của anh ta.
Các bác sĩ đều liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều là sự kinh hãi.
Có ai mà không biết địa vị của bốn nhà Trương, Lý, Tôn, Lưu trong Lâm Thành.
Nhưng không ngờ tên này lại cùng lúc đắc tội với cả bốn nhà.
Hắn không muốn sống nữa sao?
Đợi lúc Hắc Vũ rời đi hẳn, bọn họ mới nhanh chóng chữa trị cho bốn cậu chủ.
Trong phòng vip của nhà hàng Hội Thúy lúc này, Hàn Ngọc ngồi trước bàn ăn còn Lục Khải đích thân múc cho cô một bát canh nóng.
Nhưng cô không uống mà ánh mắt cứ đờ đẫn nhìn anh. Cô vẫn chưa định thần lại từ sự chấn động ban nãy.
Trước đó cô thật sự có nghe thấy Hắc Vũ gọi Lục Khải là Long Hồn!
Lẽ nào… Lục Khải thật sự chính là chiến thần Long Hồn như trong tin tức nói?
Nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại.
Chiến thần Long Hồn là người đứng đầu của Long Môn, một binh đoàn lính đánh thuê mạnh nhất thế giới và là một huyền thoại được mọi người kính trọng.
Còn Lục Khải từ lúc rời đi đến bây giờ mới được ba năm.
Chỉ ba năm ngắn ngủi thì một cậu chủ từ nhỏ đã được nuông chiều sung sướng sao có thể đạt được thành tựu lớn như thế?
Nghĩ thông suốt điểm này, Hàn Ngọc bất lực nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nói: “Chẳng phải tôi bảo anh đừng gây thêm phiền phức sao?”
“Anh có biết hiện giờ bốn nhà kia mạnh đến mức nào không? Anh cứ chọc tức họ thì chúng ta sống kiểu gì đây?”
Hàn Ngọc vò đầu bứt tóc, nói: “Lần này thì hay rồi, những người có thể cứu được con gái mình thì anh đắc tội cả rồi. Có phải anh nghĩ mình làm như vậy là rất oai không? Anh có biết, anh đang hại con không?”
“Ngọc à! Anh nói rồi, anh có cách chữa bệnh cho con…”.
Lục Khải vừa nói đến đây thì điện thoại của Hàn Ngọc vang lên.
Hàn Ngọc sầm mặt lại rồi nghe điện thoại.
Nghe được nội dung cuộc gọi, nét mặt cô hoảng loạn rồi đứng phắt dậy, nói: “Cái gì? Sao có thể như thế được? Được rồi, tôi sẽ về ngay”.
Hàn Ngọc cúp điện thoại rồi nhanh chóng cầm túi xách chạy ra ngoài.
“Ngọc! Sao thế?”, Lục Khải lo lắng hỏi.
“Đều là chuyện tốt anh gây nên đấy. Con gái xảy ra chuyện rồi, giờ thì anh hài lòng rồi chứ?”, Hàn Ngọc trừng mắt nhìn Lục Khải rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.
Chương 5: Thật lãng phí
Nghe thấy con gái xảy ra chuyện thì trên mặt Lục Khải lộ ra vẻ lo lắng. Trong đầu anh không ngừng nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của con gái Lục Viên Hàn.
Khó khăn lắm anh mới được đoàn tụ với con gái, làm sao có thể để con bé xảy ra chuyện được?
Anh không do dự mà cùng với Hàn Ngọc đi về.
Vừa đi đến cửa nhà hàng thì gặp Hắc Vũ lái xe từ bệnh viện về. Lục Khải và Hàn Ngọc cùng lên xe quay về thôn Thành Trung.
Chưa đến mười phút, họ đã về đến nơi.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mà suýt nữa Hàn Ngọc sụp đổ. Cô nhảy xuống xe với tốc độ cực nhanh, điên cuồng xông vào bên trong.
Lúc này, ngôi nhà ngói mà cô thuê đang bốc cháy ngùn ngụt, lửa dâng ngút trời, thỉnh thoảng còn có âm thanh đổ sập xuống.
“Viên Hàn! Con ở đâu?”, Hàn Ngọc điên cuồng gọi lớn, tìm kiếm khắp nơi.
Lúc cô định xông vào trong ngôi nhà đang bốc cháy thì Lục Viên Hàn từ trong đám đông chạy ra, bổ nhào vào lòng cô.
“Mẹ ơi! Hu hu hu…”, khuôn mặt bụ bẫm của Lục Viên Hàn đen sì, váy công chúa cũng bị cháy rách.
“Con gái yêu, con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”, trong lúc hỏi dồn dập, Hàn Ngọc còn kiểm tra khắp người con gái.
“Mẹ ơi, con không sao”, Lục Viên Hàn lắc đầu, nói.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi”, Hàn Ngọc ôm chặt con gái rồi hôn mấy cái lên mặt con bé.
Lục Viên Hàn nhìn về phía Lục Khải đang thở phào nhẹ nhõm, cô bé mím môi rồi nói với giọng áy náy: “Con xin lỗi bố mẹ, con không cố ý”.
“Con… Con chỉ muốn học mẹ, nấu một nồi cháo nóng để lúc bố mẹ về uống bát cháo cho ấm người thôi”.
Cô bé khẽ cúi đầu xuống, nói: “Lúc con nhìn mẹ làm thì đơn giản thế, con không ngờ nó lại thành ra như này”.
“Bố mẹ đừng giận nha? Sau này con sẽ không nấu cháo nóng nữa”.
Nghe thấy những lời nói này của Lục Viên Hàn mà Hàn Ngọc bật khóc, sau đó cô ôm chặt con gái, nói: “Con bé ngốc này, sao mẹ lại giận được? Trong lòng mẹ, con là cô bé giỏi giang nhất”.
Lục Khải đứng ở bên cạnh nghe thấy những lời này của con gái mà khóe mắt anh ửng đỏ.
Anh rất vui vì mình có cô con gái hiểu chuyện đến vậy.
Chỉ cần con gái được bình an thì tất cả đều dễ giải quyết.
Lúc anh định lại ôm con gái một cái thì một người phụ nữ trung niên mặc áo ngủ tức giận hằm hằm đi tới.
“Ả họ Hàn kia! Cô làm cái quái gì vậy? Chúng tôi cho cô thuê nhà mà nó cháy thành ra như này à?”, người phụ nữ trung niên quát lớn.
“Chị Triệu, thật sự xin lỗi…”.
“Tôi cần cái câu xin lỗi của cô sao? Bây giờ xin lỗi thì có tác dụng gì hả? Đền tiền đi, nhất định phải bồi thường tổn thất cho chúng tôi”.
Lúc người phụ nữ trung niên nói, bà ta còn xắn tay áo lên, nói: “Ngôi nhà này trước khi cho cô thuê thì đã được trang trí thiết kế lại nên cô phải đền là hơn một trăm ngàn tệ đấy”.
“Ban đầu bao nhiêu người muốn được thuê nhà của tôi mà tôi thấy cô nuôi con nhỏ đáng thương quá nên mới cho cô thuê”.
“Nhưng các người thuê được bao lâu mà đã thành ra như này”.
Sau khi nghe thấy những lời nói này, Hàn Ngọc uất ức nhìn về phía chị Triệu.
Sở dĩ ngôi nhà này rẻ như vậy là vì nó quá tồi tàn, còn không hề có chuyện nó được tu sửa lại.
Lúc Hàn Ngọc và Lục Viên Hàn vào ở thì trong nhà không có đồ gia dụng nào, xong còn rò rỉ khắp nơi.
“Chị Triệu! Tôi vẫn luôn cảm kích mọi người đã giúp đỡ nhưng chị là người hiểu rõ nhất ngôi nhà này trước đó như thế nào mà?”
“Tất nhiên tôi biết rõ rồi! Ngôi nhà này ở bất cứ đâu cũng được coi là sang trọng. Sao? Bây giờ nhà bị cháy thành ra như này mà cô vẫn còn muốn chối à?”
“Tôi nói cho cô biết, tổn thất kinh tế của chúng tôi cũng phải tầm hai đến ba trăm ngàn tệ. Số tiền này cô nhất định phải đền cho tôi”, lúc chị Triệu nói câu này thì vội nắm chặt tay Hàn Ngọc, chỉ sợ cô sẽ chạy mất.
“Chị Triệu! Nhà bị cháy, đúng là lỗi của chúng tôi. Tôi nhất định sẽ bồi thường nhưng chị cũng không nên đòi khống lên vậy chứ?”, Hàn Ngọc tức giận nói.
Trong lòng cô hiểu rõ, số tiền bồi thường ba trăm ngàn tệ mà chị Triệu nói, rõ ràng là hoàn toàn vô lý.
“Ả họ Hàn kia, đừng có ngậm máu phun người, tôi nói khống lên sao? Cô thử hỏi những hàng xóm quanh đây xem, ngôi nhà này có đáng bồi thường ba trăm ngàn tệ không?”
Những người xung quanh đều là hàng xóm lâu đời của chị Triệu nên lúc bà ta nói câu này thì đều liếc mắt ra hiệu với họ.
Trong lúc Hàn Ngọc bất lực không biết nên làm thế nào thì giọng nói của Lục Khải vang lên: “Chị hãy bỏ tay vợ tôi rồi, tôi sẽ đền tiền cho chị”.
Trong lúc nói câu này, anh nghiêng đầu nhìn về phía Hắc Vũ, nói: “Đưa tiền cho bà ta đi”.
Nghe thấy câu này, trên mặt Hàn Ngọc lại lộ ra vẻ mặt lo lắng, cô không muốn Lục Khải tiêu tiền lãng phí. Dù sao thì tiền phẫu thuật của con gái vẫn chưa có.
Nhưng chị Triệu thì lại với vẻ mặt không đợi nổi.
“Long Hồn! Hiện giờ chúng ta không còn tiền mặt, tiền trong thẻ ngân hàng đều là ngoại tệ, phải đợi ngày mai đến ngân hàng mới rút được”, Hắc Vũ thấp giọng nói với vẻ khó xử.
Lúc này Lục Khải mới nhớ ra, số tiền mang về đều đã đốt cho bố mình rồi.
Chị Triệu vốn đang rất mong đợi, nhưng khi nghe thấy Hắc Vũ nói như vậy thì lại nổi nóng, nói: “Thì ra là không có tiền à?”
“Tôi nói cho các người biết, đừng hòng quỵt được, không được thiếu một đồng nào, nếu không thì các người đừng mơ rời khỏi đây”.
Lục Khải có chút cạn lời với sự đanh đá của bà ta.
Lúc này, anh chỉ tay về phía chiếc xe Range Rover mà Hắc Vũ lái đến, nói: “Các người lái chiếc xe này đi đi”.
Chị Triệu nhìn về phía chiếc xe Range Rover màu trắng, hiển nhiên không nhận ra biển hiệu của nó.
Lúc bà ta đang định từ chối thì chồng bà ta vội nói: “Đây là anh nói đấy nhé, chúng tôi lái xe này đi, anh đừng có hối hận”.
“Một chiếc xe thì có gì phải hối hận”, Lục Khải nói với giọng bất cần.
“Ông làm cái gì vậy? Ông cần chiếc xe quèn này làm gì?”, bà Triệu tức giận nói.
“Bà thì hiểu cái gì? Chiếc xe này ít nhất cũng tầm hơn một triệu tệ đấy. Đừng có lảm nhảm nữa, chúng ta phát tài rồi”.
Một triệu tệ ư?
Nghe thấy con số này mà hai mắt chị Triệu sáng bừng lên, không kìm nổi mà nhìn chiếc xe đó vài cái.
“Được rồi! Nể tình các người có thái độ nhận lỗi nên chúng tôi chịu thiệt chút vậy, chúng tôi sẽ miễn cưỡng lái chiếc xe này đi”, chị Triệu nói xong thì nhanh chóng nhảy lên xe rồi bảo chồng lái đi, chỉ lo Lục Khải sẽ hối hận.
Sau khi nhìn thấy họ rời đi thì Lục Khải cười với Hàn Ngọc, nói: “Được rồi! Không sao rồi”.
Hàn Ngọc chau mày nhìn chiếc xe biến mất, mấy giây sau cô mới quay đầu lại, nói: “Lục Khải! Anh điên rồi sao? Chiếc xe đắt như thế mà anh cũng cho họ”.
“Một chiếc xe thôi mà, vừa hay có thể nhân cơ hội này thay cái mới”.
Nghe thấy Lục Khải đáp với giọng bất cần, trong lòng Hàn Ngọc lại muốn nổi giận.
Chiếc xe hơn triệu tệ mà bảo đổi là đổi?
Ba năm rồi mà thói quen hoang phí của Lục Khải vẫn không thay đổi.
“Đi nào! Anh đưa hai mẹ con đến khách sạn”.
“Khách sạn gì chứ? Ở một đêm đã mấy trăm tệ rồi, lãng phí quá. Lục Khải, anh có thể tỉnh ngộ ra chút không? Hiện giờ anh không còn là cậu chủ nhà họ Lục nữa rồi, chúng ta tiết kiệm một chút đi, cố gắng gom đủ tiền cho con gái phẫu thuật được không?”
“Không ở khách sạn thì ở đâu?”
“Đến nhà bố mẹ tôi, ở lại một đêm”, Hàn Ngọc nói xong thì dắt tay Lục Viên Hàn rời đi.
Nhưng Lục Viên Hàn không cất bước mà cứ đứng tại chỗ, nói: “Mẹ ơi! Con không muốn đến nhà ông bà ngoại”.
“Sao thế con?”
“Ông bà ngoại không thích con, hơn nữa ông bà còn thường xuyên nói xấu bố”, Lục Viên Hàn bặm môi, nói với vẻ mặt không vui.
“Con bé ngốc! Có mẹ đi cùng thì không sao đâu. Đợi mẹ thuê được nhà thì mình lại chuyển ra ngoài, được không?”, Hàn Ngọc ngồi xuống, dịu dàng nói.
“Ngọc! Nếu con đã không muốn đi thì chúng ta đến khách sạn đi”.
“Lục Khải! Anh đừng có chuyện gì cũng nghe lời trẻ con được không? Lúc trước vì nghe lời con gái nên anh đắc tội với cậu chủ Hà rồi, bây giờ anh lại muốn lãng phí tiền đi khách sạn nữa”.
“Con gái không biết tình hình của chúng ta hiện giờ nhưng lẽ nào anh còn không rõ sao? Anh tưởng tôi muốn chạm mặt bố mẹ lắm à? Đây chẳng phải là muốn tiết kiệm tiền sao?”
“Mẹ ơi! Mẹ đừng giận nữa, đừng quát bố, sau này con sẽ nghe lời, chúng ta sẽ đến nhà bà ngoại”.
Lúc này Lục Viên Hàn tay trái thì nắm tay Hàn Ngọc còn tay phải thì nắm tay Lục Khải. Lần đầu tiên cả nhà cô bé mới được đi chung như này.
Trước nấm mồ cô độc ở vùng núi hoang sơ, Lục Khải mặc trang phục ngụy trang, quỳ một hồi lâu không đứng lên, hai mắt đỏ hoe cứ nhìn chằm chằm vào ngôi mộ đơn sơ được xây bằng đá vụn.
Trên tấm gỗ phủ đầy rêu xanh có khắc dòng chữ ‘Mộ của Lục Sơn Hà’.
Không ai có thể ngờ, chủ nhân của ngôi mộ cô độc này chính là người giàu có nhất Lâm Thành.
Lục Khải dập đầu ba cái, thân người run rẩy, nói: “Bố ơi! Con trai bất hiếu, thù này không báo, con thề không làm người”.
Có nằm mơ anh cũng không thể ngờ, trong mấy năm anh chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài mà khi về nước lại gặp phải tình cảnh như này.
Lời nói vừa dứt, Lục Khải mở hai bình rượu Mao Đài đã ủ năm chục năm ra, một bình rót trước mộ còn một bình khác thì anh nắm chặt trong tay.
“Bố à! Trước đây bố luôn muốn con uống rượu cùng với bố. Hôm nay con sẽ uống say với bố thì thôi”.
“Chỉ không thể ngờ, lần đầu tiên bố con ta uống rượu với nhau lại bằng cách này”, Lục Khải nâng chén rượu lên rồi nhấp một ngụm.
“Khụ, khụ, khụ…”.
“Long Hồn! Hãy bớt đau lòng, vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn”.
Người nói câu này là người đàn ông đi cùng Lục Khải đến đây. Anh ta đeo súng thép, dáng đứng sừng sững như ngọn núi, vẻ mặt lo lắng đỡ Lục Khải đứng dậy.
Người này mặc trang phục ngụy trang khác biệt, trên quần áo của anh ta có một biểu tượng rất rõ ràng, họa tiết trên đó là một chiếc kiếm và một lá chắn.
Đây là ký hiệu của Long Môn.
Long Môn là đội quân tinh nhuệ nhất Hoa Hạ khiến cả thế giới chỉ nghe thấy tên thôi cũng run sợ.
Bất luận là giữ gìn hòa bình thế giới hay bảo vệ đất nước thì Long Môn đều xung phong đi đầu với chiến công hiển hách.
Và Lục Khải là người được tất cả mọi người tôn xưng là ‘Long Hồn’.
“Đã điều tra ra cái chết của bố tôi chưa?”, Lục Khải nhìn Hắc Vũ ở phía sau, hỏi.
“Thưa Long Hồn! Đã điều tra ra rồi. Lục Sơn Hà- người giàu nhất Lâm Thành bị bốn gia tộc Trương, Lý, Tôn, Lưu bày kế hãm hại. Vì rơi vào bước đường cùng nên ba năm trước đã nhảy lầu tự sát từ tầng cao nhất của khách sạn Thế Kỷ”.
“Tất cả tài sản của nhà họ Lục đều bị bốn nhà kia phân chia hết”.
Những lời này khiến Lục Khải cảm giác như từng chữ đâm vào tim.
Kể cả anh là chiến thần bất bại, danh tiếng lẫy lừng thì đã làm sao?
Cuối cùng anh vẫn không thể bảo vệ được người thân yêu nhất của mình!
Chắc chắn trong lúc bố anh tuyệt vọng nhất đã rất hy vọng anh có thể xuất hiện?
Nghĩ đến đây, móng tay của Lục Khải đâm vào lòng bàn tay mà không hề cảm thấy đau.
“Long Hồn! Tôi sẽ đi giết hết bốn gia tộc đó và dâng sáu trăm đầu người lên làm vật tế”.
Lúc này, Hắc Vũ nói mà sát khí nổi lên đùng đùng.
“Không cần!”, Lục Khải giơ tay lên, từng giọt máu chảy ra từ lòng bàn tay. Anh dùng lưỡi liếm máu, nói: “Để tự tôi ra tay, không kẻ nào có thể chạy thoát được”.
Sát khí của Lục Khải nổi lên như bão táp biển cả cuốn lấy tất cả.
Kể cả là Hắc Vũ cũng không kìm nổi mà lùi về sau hai bước. Sát khí này, anh ta chưa gặp bao giờ.
“Trong xe còn bao nhiêu tiền mặt?”
“Năm mươi triệu đô”.
Nghe thấy con số này, Lục Khải chau mày lại, nói: “Lấy hết lại đây”.
“Vâng!”, Hắc Vũ không chậm trễ mà đi khiêng mấy thùng giấy trên xe xuống.
Lục Khải mặt không biểu cảm rồi mở thùng giấy ra. Anh cầm từng xấp tiền đô trong đó rồi châm lửa đốt hết.
“Mặc dù năm mươi triệu rất ít nhưng đủ để bố tôi dùng tạm”.
Hắc Vũ đứng sau Lục Khải, sau khi nhìn thấy Lục Khải đốt toàn bộ số tiền thì do dự một hồi, sau đó mới chậm rãi nói: “Long Hồn! Tôi đã điều tra ra tung tích của vợ con anh rồi”.
Nghe thấy vợ và con gái, trong mắt Lục Khải toát lên vẻ dịu dàng, hỏi: “Họ sống có ổn không?”
“Không… Không ổn lắm ạ”.
Lời nói vừa dứt, con ngươi của Lục Khải co lại rồi nhìn chằm chằm vào Hắc Vũ.
“Hai người họ tạm thời sống ở đây…”, hai tay Hắc Vũ có chút run rẩy lấy điện thoại ra đưa cho Lục Khải xem.
Sau khi nhìn thấy địa chỉ này, lông mày Lục Khải dựng đứng. Sau đó anh dập đầu ba cái trước mộ rồi bật dậy, nói: “Dẫn tôi qua đó ngay lập tức”.
“Vâng! Mời Long Hồn lên xe”, Hắc Vũ khoác một chiếc áo khoác đen dài lên vai Lục Khải.
Lúc này, ở cuối thôn Thành Trung lớn nhất Lâm Thành, có một chiếc xe BMW 7-Series dừng trước ngôi nhà ngói đỏ cũ nát.
Trong căn nhà ngói đó, một cô bé mặc váy công chúa với bím tóc đáng yêu hai bên đang ôm quả bóng nhỏ màu hồng, chốc chốc lại nhìn vào ngôi nhà.
“Chú này! Chú không được bắt nạt mẹ cháu nữa. Mỗi lần chú đến mẹ cháu toàn khóc thôi. Nếu chú còn bắt nạt mẹ cháu thì cháu sẽ mách bố đấy”.
“Mẹ cháu nói, bố cháu giỏi lắm”.
Cô bé bĩu môi, còn giậm chân hai cái. Do dùng lực mạnh nên khiến thân người cô bé lảo đảo suýt ngã.
“Con gái ngoan! Đừng lo cho mẹ, đi ra ngoài chơi đi”.
Nhìn con gái Lục Viên Hàn cứ lắc lư bóng lưng đáng yêu thì trên mặt Hàn Ngọc lại lộ ra nụ cười ấm áp.
Còn đứng trước mặt cô là Hà Siêu Quần mặc vest chỉnh tề, không có chút nào tế nhị, ánh mắt cứ nhìn khắp người cô với nụ cười dâm đãng.
Kiểu kết hợp trang phục áo sơ mi với váy một ống cộng với giày cao gót khi mặc trên người Hàn Ngọc thì đúng là đẹp hoàn hảo.
“Cậu chủ Hà! Anh tìm tôi có việc gì không?”, Hàn Ngọc cảm nhận được ánh mắt xấu xa của Hà Siêu Quần nên lông mày dựng ngược rồi lập tức lùi về sau hai bước.
“Cũng không có chuyện gì to tát cả. Tôi chỉ đến thông báo với cô, hôm nay tôi đã đặt một phòng vip, lát nữa cô đi gặp mấy khách hàng với tôi. Họ chỉ đích danh cô phải đi. Cố gắng thể hiện cho tốt thì mấy hợp đồng sẽ vào tay hết ý mà”.
“Cậu chủ Hà! Tôi tan làm rồi. Nếu như khách hàng muốn gặp tôi thì để mai đi làm rồi tính”.
Hà Siêu Quần cũng không sốt sắng khi bị Hàn Ngọc từ chối, nói: “Lúc nào rồi mà cô còn mặc cả với tôi?”
“Cô không muốn chữa bệnh cho con gái nữa sao?”
Hà Siêu Quần nghiêng đầu, nhếch mép lên, trên mặt vẫn với nụ cười đểu khiến người khác buồn nôn, nói: “Cô đừng có không biết điều như thế. Tôi biết cô khó khăn nên muốn giúp thôi”.
“Chỉ cần tối nay cô đi cùng tôi thì tất cả tiền chữa trị của con gái cô, tôi sẽ đều chịu hết. Hơn nữa tôi còn cất nhắc cô làm giám đốc kinh doanh, tiền lương gấp đôi đấy. Nếu cô không đi thì sẽ bị công ty đuổi việc”.
“Nếu thật sự là như vậy, không những cô không thể chữa khỏi bệnh cho con gái đáng yêu của cô, chỉ e đến tiền thuê nhà cô cũng không trả nổi”.
“Cô là người thông minh, chắc cô biết lựa chọn thế nào mới là tốt nhất”.
Hàn Ngọc tức đến nỗi khuôn mặt đẹp của cô đỏ ửng lên. Cô thật không ngờ, Hà Siêu Quần lại uy hiếp cô theo kiểu này.
Mặc dù trong lòng không muốn nhưng cô chỉ là phụ nữ yếu đuối thì còn có thể chọn như thế nào được nữa?
Bệnh của con gái thì phải phẫu thuật sớm mà phẫu thuật thì cần rất nhiều tiền.
Nếu như không có việc làm thì mẹ con cô không thể đảm bảo cuộc sống chứ đừng nói đến phẫu thuật.
Nhìn thấy Hàn Ngọc đang với vẻ mặt rối rắm, Hà Siêu Quần hút điếu thuốc nói: “Không vội! Cô cứ từ từ nghĩ”.
Trong lúc Hàn Ngọc bất lực, thậm chí có chút tuyệt vọng thì Lục Khải đã đến bên ngoài ngôi nhà dưới sự dẫn đường của Hắc Vũ.
Nhìn thấy ngôi nhà ngói rách nát mà lồng ngực Lục Khải như bị hòn đá nặng ngàn cân đè xuống, anh cảm thấy có chút khó thở.
Nghĩ tới hai người mà anh yêu thương nhất lại phải sống tạm bợ như này, trong lòng anh cảm thấy tự trách và áy náy.
Trong lúc anh đang đờ đẫn người thì một quả bóng hồng lăn đến chân anh.
Lục Khải vừa nhặt quả bóng lên thì thấy Lục Viên Hànn mặc váy công chúa màu trắng, trông đáng yêu như búp bê, chạy đến phía mình.
Nhìn cô bé xinh xắn, trông y hệt như Hàn Ngọc thì Lục Khải cứ đờ đẫn nhìn.
“Chú ơi! Quả bóng hồng này là của cháu”.
Đôi mắt to tròn long lanh của Lục Viên Hànn cứ nhìn chằm chằm vào Lục Khải. Sau đó cô bé giơ hai tay bụ bẫm ra xin lại quả bóng.
Chú ư?
Hai chữ này thốt ra từ miệng của con gái mình khiến lòng Lục Khải đau như dao cắt.
“Ôi! Sao chú giống bố cháu trong ảnh thế? Chú là bố cháu sao?”, Lục Viên Hànn hai tay ôm quả bóng, sau đó chớp chớp mắt nói.
“Bố… Bố là bố của con đây! Con gái yêu, để bố ngắm con xem nào”.
“Bố! Cuối cùng bố cũng về rồi. Tốt quá, bố về rồi, ông chú đểu kia không dám bắt nạt mẹ nữa rồi”.
Lúc này ở trong ngôi nhà ngói, Hà Siêu Quần hút xong điếu thuốc rồi hỏi Hàn Ngọc với nụ cười đểu: “Cô suy nghĩ thế nào rồi?”
“Tôi… Tôi có thể đi cùng anh nhưng nhất định phải đợi con gái tôi ngủ đã”, Hàn Ngọc bất đắc dĩ, nói.
Cô biết, vì con gái, vì cuộc sống nên cô không còn sự lựa chọn nào khác.
“Tốt lắm! này, cầm lấy cái này. Đợi lát nữa ăn cơm xong, cô chủ động đưa mấy vị khách này đi nghỉ ngơi”.
Hà Siêu Quần nhét vào tay Hàn Ngọc thẻ phòng của khách sạn mà hắn đã đặt trước.
Chiếc thẻ phòng này là nỗi sỉ nhục vô tận và là sự giẫm đạp lên tôn nghiêm của Hàn Ngọc.
“Cậu chủ Hà, anh như này là có ý gì? Anh coi tôi là cái gì vậy?”, Hàn Ngọc hét lớn.
“Đừng kích động như vậy mà! Tôi cũng vì muốn tốt cho cô thôi. Nghĩ đến con gái cô chút đi”.
Hà Siêu Quần nhún vai, nói: “Phải rồi! Nếu như cô mua đồ tránh thai thì nhớ lấy hóa đơn, công ty sẽ hoàn tiền cho cô”.
“Còn nữa, sau này hạn chế nhắc đến bố của con gái cô trước mặt nó đi. Quên thằng chồng đó và bắt đầu cuộc sống mới đi. Không phải cô nghĩ tên đó có thể quay về đấy chứ?”
“Hắn có dám về không?”
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Bố về rồi này!”
Chương 2: Gặp lại vợ con
Vì quá kích động lại chạy nhanh nên mặt Lục Viên Hàn đỏ bừng lên.
“Mẹ ơi! Bố về rồi, chú xấu xa này không dám bắt nạt mẹ nữa rồi”, Lục Viên Hàn khom người, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển, nói.
Hàn Ngọc nghe thấy lời này thì toàn thân run lên như bị điện giật, trên khuôn mặt đẹp đều là vẻ kinh ngạc.
Lục Khải ba năm không có tin tức gì, anh ấy về rồi?
Sau một hồi kinh ngạc thì lại là nỗi bất lực.
Kể cả Lục Khải quay về rồi thì đã làm sao? Anh ấy có thể thay đổi được gì?
Còn về Hà Siêu Quần, hắn hậm hực ném điếu thuốc trong tay xuống đất rồi giơ tay phải ra, thô lỗ nắm lấy gò má bầu bĩnh của Lục Viên Hàn.
“Con nhóc này, sau này nói năng chú ý một chút, đừng khiến tao mất vui”.
Bộp… Bộp…
Lục Khải khoác áo ngoài màu đen, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Hà Siêu Quần.
“Bỏ ngay bàn tay bẩn của anh ra, đừng làm bẩn mặt con gái tôi”.
Mặc dù giọng nói của Lục Khải không lớn nhưng từng chữ đều sắc như dao đâm thẳng vào tim của Hà Siêu Quần khiến hắn cảm thấy căng thẳng và bất an.
Nhưng Hà Siêu Quần rất nhanh đã định thần lại. Lục Khải trước đây có tiền có thế lực ở Lâm Thành nhưng giờ cũng chỉ là ‘con chó’ mất nhà thôi.
Hà Siêu Quần nghiêng đầu, hỏi: “Sao? Mặc bộ đồ ngụy trang mà tưởng mình là cứu tinh sao? Bố anh chết rồi, nhà họ Lục cũng không còn, anh lấy cái gì ra bảo vệ bọn họ?”
“Ông đây muốn xem, anh sẽ bảo vệ con nhóc này kiểu gì?”, nói xong câu này, sắc mặt Hà Siêu Quần hung dữ giơ tay lên định đánh Lục Viên Hàn.
“Hu, hu, hu…”.
Gặp phải tình cảnh này, Lục Viên Hàn bị hù dọa đến nỗi bật khóc.
Hàn Ngọc thấy xót xa định xông lại ôm Lục Viên Hàn vào lòng nhưng Hà Siêu Quần không cho cô đến gần con gái.
“Bố ơi! Bố ơi! Hắn định đánh con, bố đánh hắn đi…”, Lục Viên Hàn nước mắt lưng tròng nhìn về phía Lục Khải, không ngừng giơ nắm đấm trên không trung.
Nghe thấy lời này, Hàn Ngọc nhìn về phía người chồng đã ba năm không gặp.
Lúc này, Lục Khải trong cơn phẫn nộ từng bước đi về phía Hà Siêu Quần.
“Long Hồn! Loại rác rưởi này cứ để tôi, đừng làm bẩn tay anh”, Hắc Vũ ở phía sau xông vụt lên trước đứng ở trước mặt Hà Siêu Quần sừng sững như ngọn núi nhỏ.
“Sao? Nhìn bộ dạng của anh có vẻ tức giận lắm nhỉ? Ha ha… Tôi muốn đánh con nhóc từ nhỏ đã không có bố, anh tức cái quái gì? Định đánh tôi hả? Phải đi nghe ngóng xem, cậu chủ Hà ở Lâm Thành này là nhân vật như nào?”
Hà Siêu Quần thản nhiên nhìn Hắc Vũ ở trước mặt.
“Sỉ nhục Long Hồn chính là sỉ nhục quốc gia. Tao không muốn đánh mày mà tao phải giết mày”.
Lời nói vừa dứt, Hắc Vũ nắm chặt lấy cánh tay phải mà Hà Siêu Quần định giơ lên đánh Lục Viên Hàn sau đó vặn mạnh một cái. Tiếp theo đó là tiếng rắc rắc gãy vụn, tay phải của Hà Siêu Quần bị vặn xoắn một vòng.
Hà Siêu Quần đâu có thể ngờ, Hắc Vũ lại ra tay mạnh như vậy.
Cảm giác đau đớn khiến hắn không còn vẻ ngông cuồng như trước mà lúc này chỉ biết kêu gào thảm thiết.
Còn Hắc Vũ chưa dừng lại ở đó. Anh ta giơ tay phải lên nắm chặt cổ áo của Hà Siêu Quần rồi thô bạo nhấc bổng hắn lên, còn tay trái thì vả bôm bốp vào mặt hắn.
“Đồ ngu xuẩn, không đáng tốn sức của tao”.
Lục Khải thấy vậy thì hô lên: “Hôm nay tha cho hắn mạng này, đừng làm vợ con tôi sợ”.
Lục Khải thấy rất rõ, quyền này của Hắc Vũ không hề nhẹ. Nếu như đánh thật lên mặt Hà Siêu Quần thì chắc đầu hắn sẽ nát như hoa nở.
Lục Khải không hề muốn vợ con mình nhìn thấy cảnh tượng máu tanh như này.
Nghe thấy mệnh lệnh của Lục Khải, Hắc Vũ nhanh chóng thu tay lại, bàn tay chỉ còn cách mặt của Hà Siêu Quần mấy centimet lập tức dừng lại.
Mặc dù quyền này của Hắc Vũ không đánh lên mặt Hà Siêu Quần nhưng luồng gió rát như dao đâm đập lên mặt hắn vẫn khiến hắn bị đánh bay ra ngoài.
“Cút!”, Lục Khải không thèm nhìn Hà Siêu Quần mà lạnh lùng thốt ra một chữ.
Mặc dù Hà Siêu Quần rất phẫn nộ nhưng hiện giờ hắn không dám ở lại lâu.
Hắn chậm rãi đứng lên rồi bất lực đi ra bên ngoài.
Lúc đi đến cửa, hắn còn hung dữ quay lại nhìn Lục Khải một cái, sau đó ánh mắt nhìn sang phía Hàn Ngọc, nói: “Lát nữa cô phải thể hiện cho tốt, buổi tối phải đến khách sạn cầu xin tôi đấy”.
Lời nói vừa dứt, hắn lập tức nhanh chóng rời đi.
Tận mắt chứng kiến cảnh này, Hàn Ngọc và Lục Viên Hàn chỉ biết trợn mắt há mồm đứng đờ đẫn tại chỗ.
Một giây sau, Lục Viên Hàn từ khóc chuyển sang cười, nhảy cẫng lên vỗ tay, nói: “Hoan hô bố giỏi quá, bố đuổi kẻ xấu đi rồi”.
Lục Viên Hàn chạy đến trước mặt Lục Khải rồi thơm anh một cái.
Nhưng anh vẫn chưa kịp mừng thì Hàn Ngọc đã lao lại trước mặt anh. Cô không ôm, không nói lời ngọt ngào mà chỉ tát anh một cái.
“Anh đúng là chỉ biết gây rối! Con gái không hiểu chuyện đã đành, sao anh cũng xốc nổi như thế?”
Cái tát này khiến Lục Khải trở tay không kịp.
“Mấy năm rồi mà anh vẫn không bỏ được cái tính khí cậu chủ của mình à? Hiện giờ nhà họ Lục đâu còn nữa”.
“Anh giỏi thế, sao lúc nhà họ Lục gặp nạn anh lại không quay về? Tại sao không về mà giúp bố anh?”
Hàn Ngọc nhớ lại những chuyện trước đây mà tràn đầy vẻ tuyệt vọng, nói: “Anh có biết bố anh chết thảm như nào không? Ông nhảy từ tầng cao nhất xuống mà chết không toàn thây”.
“Nhà họ Lục trước đây vẻ vang là thế nhưng lúc thu xác cho bố thì chỉ có mình tôi thôi. Lúc đó tôi còn đang mang bầu tám tháng nữa”.
“Sau khi nhà họ Lục bị phân chia thì tôi chẳng còn một đồng nào cả. Mộ của bố anh là tôi dùng từng hòn đá để xây lên đấy, tôi xây mất bốn ngày”.
“Thu xếp xong chuyện của bố, vì quá mệt nên tôi đẻ non. Nhưng lúc đó tôi không có tiền, không dám đi bệnh viện lớn nên tôi đã chọn đại một phòng khám nhỏ”.
Nói đến đây, Hàn Ngọc khóc không thành tiếng, nói: “Trong lúc tôi cần anh nhất thì anh ở đâu?”
“Anh xin lỗi, anh…”, Lục Khải luôn chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài nên thật sự không biết trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Đứng trước mặt Hàn Ngọc, anh cảm thấy vô cùng áy náy.
“Tôi không cần câu xin lỗi của anh. Anh có biết ban nãy anh đã đánh ai không? Chính là sếp của tôi đấy, là người duy nhất có thể cứu con gái mình”.
“Con bị làm sao?”, Lục Khải chau mày hỏi.
“Nó đẻ non, lại bị tim bẩm sinh nên phải phẫu thuật. Nhưng tiền phẫu thuật lên đến năm trăm ngàn tệ”.
Nhìn Lục Viên Hàn đáng yêu đứng trước mặt mình mà lòng Lục Khải đau nhói. Anh nói: “Số tiền này để anh lo, anh cũng sẽ sắp xếp bác sĩ chữa trị cho con”.
Hàn Ngọc nghe thấy lời này của Lục Khải thì trong ánh mắt của cô không có gì là vui vẻ mà ngược lại là sự thất vọng.
Cô lắc đầu, giơ tay chỉ lên bộ quần áo của Lục Khải, nói: “Anh tỉnh lại đi, anh đã không còn là cậu chủ của nhà họ Lục nữa rồi. Anh lấy đâu ra tiền?”
Nói xong, Hàn Ngọc cầm túi xách lên rồi giữ chặt thẻ phòng mà Hà Siêu Quần đưa cho cô. Cô nhìn Lục Viên Hàn một lát rồi thở dài, sau đó cất bước đi ra bên ngoài.
“Em đi đâu vậy?”, Lục Khải hỏi.
“Tôi đi kiếm tiền phẫu thuật cho con gái. Nếu như anh không muốn hại con gái thì đừng có gây rối nữa”.
Lúc Hàn Ngọc xoay người đi, những giọt nước mắt bất lực không ngừng rơi.
Chương 3: Đi tiếp khách
Nhìn bóng lưng của Hàn Ngọc mà trong lòng Lục Khải tự trách mình.
Anh biết mình nợ vợ con quá nhiều.
Mấy năm nay anh bảo vệ đất nước nhưng lại không bảo vệ được người nhà của mình. Nếu lần này anh quay về rồi thì sẽ cố gắng bù đắp cho họ.
Sau này, không ai có thể ức hiếp vợ con anh được nữa.
“Hu hu hu…”, trong lúc Lục Khải nhắc nhở bản thân mình thì Lục Viên Hàn bật khóc, nói: “Bố ơi! Sao mẹ lại giận thế? Tại con không ngoan à? Bố bảo mẹ đừng giận con được không? Sau này con nhất định sẽ nghe lời”.
“Con ngốc, mẹ đang giận bố đấy, tại bố làm mẹ giận”.
Lục Viên Hàn chớp chớp đôi mắt to tròn rồi đẩy Lục Khải ra phía ngoài, nói: “Vậy bố mau đi xin lỗi mẹ đi, con ở nhà đợi bố mẹ về”.
“Được rồi, con gái ngoan, đợi bố nha. Bố sẽ về nhanh thôi”.
Lục Khải không yên tâm nên dẫn theo Hắc Vũ đi ra khỏi thôn Thành Trung.
Lúc này, trong một phòng vip của nhà hàng Hội Thúy ở Lâm Thành, Hà Siêu Quần tay phải băng bó chằng chịt vẫn cố gượng cười nói chuyện với bốn người ở trước mặt mình.
“Chú em Hà! Hôm nay gọi mọi người đến cả đây là có việc gì vậy?”, một người đàn ông trong đó tóc chải mượt về sau, mặc áo sơ mi hoa vừa hút xì gà vừa tò mò, hỏi.
“Cậu chủ Trương, tất nhiên là có chuyện tốt rồi”.
Hà Siêu Quần ngồi thẳng người, nói: “Ngày thường bốn anh đều rất quan tâm đến tôi nên tôi luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn mọi người. Tôi biết các người thích gì nên đã đặc biệt gọi đến một người để làm các anh vui”.
“Ai vậy? Một người tiếp bốn chúng tôi cơ à?”
“Cậu chủ Trương! Anh đừng coi thường người này nha. Chắc anh từng nghe đến cái tên Hàn Ngọc rồi chứ?”
Nghe thấy cái tên này, bốn người đều sáng mắt lên, nói: “Chính là vợ của Lục Khải nhà họ Lục?”
“Đàn ông ở Lâm Thành có ai không muốn vui đùa với cô ta chứ?”
Hà Siêu Quần nhìn thấy dáng vẻ mong đợi của họ nên tâm trạng cũng phấn khích hơn, nói: “Bốn ông anh! Các anh cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Đợi ăn tối xong, buổi tối các anh thích chơi kiểu gì cũng được”.
Trong lúc hắn nói câu này thì còn từ trong túi lấy ra mấy hộp thuốc, đặt trên bàn nói: “Đây là chút lòng thành của thằng em, mong các anh nhận lấy”.
Nhìn thấy mấy hộp thuốc, cậu chủ Trương cười lớn, nói: “Nhà họ Lục phóng khoáng thật đó. Không chỉ cho chúng ta tài sản mà còn chia cả phụ nữ của họ cho chúng ta nữa”.
“Phải rồi! Thằng con trai của Lục Sơn Hà hình như vẫn còn sống?”
“Một con rùa rụt cổ mà thôi, chạy trốn mấy năm trời, đến bố nó chết mà nó còn không về được”.
“Tiếc thật! Tôi còn muốn gọi cả nó đến để nó đứng bên cạnh xem chúng ta chơi thế nào nữa”.
Hà Siêu Quần đang định nói cho họ thông tin Lục Khải đã quay về nhưng chưa kịp lên tiếng thì phía cửa phòng vip đã bị đẩy ra.
Hàn Ngọc mặc áo sơ mi trắng kết hợp chân váy bút chì, cô bước vào phòng với vẻ mặt bối rối.
Cô vừa bước vào thì bốn cậu chủ đều nhìn với ánh mắt thèm khát, còn không ngừng lướt nhìn khắp người cô.
Lúc đó, lần đầu tiên Hàn Ngọc cảm thấy mình chỉ là một thứ đồ chơi, tất cả tôn nghiêm dường như đều bị giẫm đạp lên.
Nhưng hiện giờ cô đã không còn là mợ chủ nhà họ Lục nữa rồi. Vì tính mạng của con gái nên bất cứ tủi nhục nào cô cũng phải chịu.
“Ngọc à! Cô đến rồi đấy à? Có phải nóng lắm không? Nếu như nóng thì cởi bớt quần áo ra đi!”, Hà Siêu Quần nhìn áo sơ mi trắng của Hàn Ngọc mà nói với ý đồ xấu.
“Cậu chủ Hà, tôi không nóng”, Hàn Ngọc nắm chặt vạt áo, nói.
Hà Siêu Quần nghe thấy vậy thì khẽ chau mày nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh, nói: “Không sao! Lát nữa nóng thì cởi cũng được. Nào, để tôi giới thiệu với cô một chút”.
“Đây là Trương Vũ Kiệt, cậu chủ thứ hai nhà họ Trương”.
“Đây là Lý Vỹ, cậu chủ nhà họ Lý”.
“Đây là Tôn Hạo, cậu chủ nhà họ Tôn”.
“Người cuối cùng là Lưu Khánh Hồng, cậu chủ nhà họ Lưu”.
Nghe thấy bốn cái tên này, toàn thân Hàn Ngọc không ngừng run rẩy.
Làm sao cô có thể quên, nhà họ Lục phá sản chính là do bốn nhà này hãm hại.
Nếu như không phải bọn họ thì sao cô lại thành ra như này.
Mấy kẻ phía trước chính là kẻ thù của cô.
Vậy mà Hà Siêu Quần lại bắt cô phải ăn cơm cùng với kẻ thù của mình, đúng là nỗi sỉ nhục.
“Tiểu Ngọc! Đừng ngây ra đó nữa, mau rót rượu cho bốn cậu chủ đi”.
“Cô biết mà, họ có rất nhiều tiền. Chỉ cần cô làm họ vui thì tiền phẫu thuật của con gái cô sẽ không thành vấn đề nữa”, Hà Siêu Quần với nụ cười đểu, không ngừng giục Hàn Ngọc.
“Cậu chủ Hà! Anh coi tôi thành gì vậy?”, Hàn Ngọc rất uất ức, cũng rất tức giận.
“Coi cô thành cái gì ư? À… Câu hỏi này của cô làm khó tôi rồi, để tôi nghĩ đã nha. Rốt cuộc cô là đồ chơi hay là nô lệ nhỉ? Dù sao tôi cũng không coi là vợ cậu chủ như trước đâu”.
“Giờ cô còn lựa chọn sao? Nếu muốn cứu con gái thì hãy ngoan ngoãn nghe lời đi”.
Hà Siêu Quần vừa nói xong thì Trương Vũ Kiệt miệng còn đang ngậm xì gà không chờ được nữa mà đứng lên, nói: “Người đã đến đủ rồi, vậy thì đóng cửa vào, chúng ta bắt đầu thôi”.
“Đến đủ rồi ạ”, Hà Siêu Quần vừa gật đầu vừa giơ tay ra đóng cửa.
Nhưng cửa vừa đóng được một nửa thì bị một bàn tay chặn lại.
“Ai nói đến đủ rồi? Chẳng phải tôi vừa mới đến sao?”
Lời nói vừa dứt thì Lục Khải và Hắc Vũ đều vào phòng, còn Hắc Vũ cũng tiện tay khóa trái cửa lại.
Lục Khải đứng thẳng người, ánh mắt anh nhìn về phía bốn kẻ kia chứa đầy thù hận.
“Mày vẫn còn dám đến đây?”, Hà Siêu Quần phẫn nộ quát lớn.
Còn Hàn Ngọc lông mày dựng ngược, cắn chặt môi đỏ, nói: “Anh đến đây làm gì?”
“Anh đến đón em về nhà?”, ánh mắt Lục Khải nhìn Hàn Ngọc đều là vẻ dịu dàng.
“Anh điên rồi sao? Chẳng phải tôi đã bảo anh đừng gây rối nữa mà?”
“Ai đây? Nhìn quen lắm”, Trương Vũ Kiệt dựa vào ghế, hỏi với vẻ mặt không vui.
“Để tôi tự giới thiệu nhé, tôi là Lục Khải, cậu chủ nhà họ Lục”.
Lục Khải?
Nghe thấy cái tên này, bốn kẻ trước mặt đều với biểu cảm háo hức.
“Con rùa rụt cổ quay về rồi à?”
“Sao? Đi làm lính mấy năm đấy à?”
Trương Vũ Kiệt nhìn bộ trang phục của Lục Khải mà với vẻ mặt khinh bỉ.
“Tao cứ nói là không thể tìm được mày, bốn nhà chúng tao phải cảm ơn mày mới đúng. Nếu như không được chia tài sản của nhà họ Lục thì chắc nhà bọn tao cũng không thể phát triển nhanh như này”.
“Phải rồi! Hôm nay mày đến ăn cơm đấy à? Đã lâu chưa được ăn cơm này rồi đúng không? Nào, chúng ta cùng ăn nào, coi như bữa tiệc tiếp đãi mày”.
Sau khi nghe thấy vậy thì Hà Siêu Quần với vẻ mặt khó xử, nói: “Bốn ông anh! Thằng này có tư cách gì mà ngồi ăn chung với các anh chứ?”
Trương Vũ Kiệt nhìn Hà Siêu Quần với vẻ mặt bỡn cợt, cười lắc đầu nói: “Chú em! Nói vậy là không đúng rồi”.
“Tôi chỉ nói để hắn ăn cùng chứ có nói là cho hắn ngồi cùng đâu?”
Nói đến đây, Trương Vũ Kiệt đứng lên đặt gạt tàn thuốc đựng đầy mẩu thuốc xuống đất rồi tiện tay đổ một bát cơm vào, nói: “Cậu chủ Lục, ngồi xổm ăn đi, đừng khách sáo”.
“Ha ha ha…”, Hà Siêu Quần và ba người còn lại đều bật cười sảng khoái.
Trong lúc Hắc Vũ không thể chịu nổi định bùng nổ thì ti vi trong phòng phát tin tức: “Theo nghiên cứu quyết định, người đứng đầu Long Môn bảo vệ đất nước có công, nhận được huân chương hòa bình cao nhất và được phong làm chiến thần Long Hồn”.
Tin tức này quá đột ngột, đến cả Lục Khải cũng thấy bất ngờ.
Còn Hắc Vũ thở gấp, vẻ mặt vui mừng. Nếu không phải Lục Khải lắc đầu ngăn lại thì chỉ e Hắc Vũ sẽ không do dự mà quỳ trước mặt Lục Khải rồi.
“Này! Cậu chủ Lục, chẳng phải mày đi làm lính sao? Nghe thấy tin tức này, mày không có cảm nhận gì sao?”
Trương Vũ Kiệt cười lạnh một tiếng, nói: “Bọn tao bảo mày ngồi xổm ăn đã là nể mặt mày lắm rồi. Tất nhiên, nếu mày không phục thì cũng làm Long Hồn và phong thần đi. Đến lúc đó, mày ngồi ghế còn bọn tao ngồi xổm, mày bảo bọn tao học tiếng chó sủa cũng không vấn đề gì. Nhưng mày có làm được thế không?”
Lúc này Lục Khải không nhìn ti vi nữa mà quét nhìn Trương Vũ Kiệt, nói: “Học tiếng chó sủa sao? Chúng mày có tư cách được làm chó của tao không?”
Nói đến đây, anh ngạo nghễ đi đến trước bàn ăn, ngồi ở vị trí chủ tọa, nói: “Tao giới thiệu lại lần nữa, tao tên là Lục Khải, hiệu là Long Hồn”.
Chương 4: Bây giờ thì anh hài lòng rồi chứ
Lời nói vừa dứt thì đám Trương Vũ Kiệt đều ngây người ra, sau đó đều cười nghiêng ngả.
“Cậu chủ Lục! Mấy năm không gặp, mày đúng là càng lúc càng không biết sĩ diện”.
“Có ai lại sỉ nhục Long Hồn như loại mày không? Long Hồn là người đứng đầu của Long Môn, là binh đoàn lính đánh thuê số một thế giới đấy”.
“Mày đến vợ con của mình còn không bảo vệ được thì nói gì đến bảo vệ hòa bình thế giới? Mày không cảm thấy nực cười sao?”
Đám Trương Vũ Kiệt vừa châm biếm vừa tiến lại gần chỗ của Lục Khải.
Nhưng khi họ vừa bước được hai bước thì Hắc Vũ đã xuất hiện chắn ở trước mặt họ.
“Lẽ nào các người không biết, trong phạm vi 1m xung quanh Long Hồn đều là khu vực cấm sao? Không được Long Hồn cho phép thì kẻ nào đến gần cũng đều giết không tha”, vẻ mặt Hắc Vũ đằng đằng sát khí nhìn vào bốn cậu chủ kia như mãnh thú nhìn con mồi.
“Hai thằng điên này diễn đủ chưa? Loại phế vật như nó đâu có giống Long Hồn? Lại còn phạm vi 1m là khu vực cấm nữa? Ông đây cứ đến gần xem nó làm gì?”
“Ở đây là Lâm Thành, là địa bàn của bốn nhà chúng tao. Tốt nhất đừng có chọc giận chúng tao nếu không thì hậu quả tự chịu”.
Trước sự khiêu khích của họ, cơ mặt của Hắc Vũ co giật liên hồi.
“Long Hồn! Hắc Vũ xin được ra tay”.
“Cho phép!”
Lục Khải ngồi ở vị trí chủ tọa nhấp một ngụm trà rồi nói ra hai chữ.
“Khoác lác! Mày thử động vào bọn tao xem”.
Được Lục Khải cho phép, Hắc Vũ túm cổ áo của Trương Vũ Kiệt, tay trái không ngừng tát vào mặt hắn mười mấy cái liên tiếp.
Còn Trương Vũ Kiệt lúc này mặt đã sưng vù như đầu heo, máu từ mũi và tai cứ chảy ra ào ào.
Lúc Hắc Vũ buông tay ra thì Trương Vũ Kiệt ngã sấp xuống đất như vũng bùn, toàn thân vô cùng choáng váng.
Đám Tôn Hạo vốn rất cao ngạo và hống hách. Nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì cũng có chút hoảng loạn.
“Tao khuyên bọn mày tốt nhất đừng làm chuyện ngốc ngếch, bây giờ xin lỗi vẫn còn kịp đấy. Nếu chúng mày gây thù với bốn chúng tao thì biết hậu quả là gì không?”
“Chúng mày cũng xứng làm kẻ địch của Long Hồn sao?”, Hắc Vũ không nói nhiều mà đánh chúng ngất lịm đi.
“Được rồi Hắc Vũ! Đừng làm vợ tôi sợ, chuyện tiếp theo là đến bệnh viện xử lý”.
Lục Khải lại nói tiếp: “Nhớ kỹ! Tạm thời giữ lại mạng của chúng, đừng để chúng chết quá dễ”.
“Vâng!”, Hắc Vũ đáp lại một tiếng rồi kéo bốn tên này ra khỏi phòng vip rồi ném lên xe như ném người chết, sau đó lao thẳng đến bệnh viện.
Chưa đến mười phút, Hắc Vũ đến bệnh viện rồi kéo lê đám người Trương Vũ Kiệt đến phòng trực ban của khoa cấp cứu.
“Cứu người!”, Hắc Vũ ném bốn cậu chủ lên đất như ném đống rác.
Bác sĩ thấy choáng váng khi nhìn thấy bốn người mặt toàn là máu, mặt mũi sưng phù. Lúc này bác sĩ nuốt nước bọt, ấp úng nói: “Anh… Anh gì ơi, phải đưa đến phòng cấp cứu”.
“Còn không mau đưa đi”.
“Nhanh… Nhanh lên”, bác sĩ gọi mấy đồng nghiệp đến khiêng bốn người lên cáng và đẩy vào phòng cấp cứu.
Chưa đầy hai mươi phút, mấy bác sĩ đã đẩy đám người Trương Vũ Kiệt ra.
“Thưa anh! Đã không còn nguy hiểm rồi, anh có thể đưa họ đi được rồi”, bác sĩ rất khách khí nói.
“Không vội! Liên hệ với khoa chấn thương chỉnh hình của bệnh viện bảo họ chuẩn bị bốn chiếc giường”.
Khoa chấn thương chỉnh hình?
Mấy bác sĩ này nghe mà thấy mơ hồ, nói: “Thưa anh! Anh muốn chuẩn bị cho họ sao?”
“Đúng vậy!”
“Thưa anh, không cần đâu ạ! Vì trước đó nước mũi của họ có máu, sau khi bị khô lại thì ảnh hưởng đến hô hấp nên có hiện tượng tắt thở. Sau một hồi được chúng tôi xử lý thì họ đã không sao rồi”.
“Sắp có chuyện rồi đấy”, Hắc Vũ hằm hằm mặt rồi lớn bước đi đến trước mặt đám Trương Vũ Kiệt.
Bốn cậu chủ nằm trên cáng khi nhìn thấy Hắc Vũ thì như nhìn thấy ác quỷ.
“Anh… Anh muốn làm gì?”, Trương Vũ Kiệt theo bản năng co rúm người lại, hỏi.
“Tao vốn định lấy mạng chó của chúng mày nhưng Long Hồn nói rồi, không thể để chúng mày chết quá dễ dàng”.
“Anh phải nghĩ cho kỹ, gây thù với chúng tôi thì sẽ có kết cục…”.
“Ngu xuẩn!”, Hắc Vũ khinh bỉ lắc đầu một cái rồi đập một quyền lên mũi của Trương Vũ Kiệt khiến sống mũi của hắn gãy luôn.
Nằm trên cáng mà Trương Vũ Kiệt không phát ra bất cứ tiếng kêu thảm nào, cũng không giãy dụa. Bởi vì hắn đã ngất đi rồi.
Còn đám Tôn Hạo khi nhìn thấy vậy thì định giãy dụa đứng lên bỏ chạy.
Nhưng làm sao họ có thể chạy thoát khỏi tay Hắc Vũ?
Mặt Hắc Vũ không biến sắc rồi đánh phế hết tứ chi của đám người này. Bác sĩ đứng ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì sợ đến nỗi không dám thở mạnh mà đứng đó với cảm giác bất an.
“Giờ họ có thể chuyển vào khoa chấn thương chỉnh hình rồi chứ?”, Hắc Vũ xoay người nhìn họ, nói.
“Được… Được rồi ạ! Nhưng chúng tôi vẫn phải kiểm tra một chút để xem có cần cấp cứu gì không…”.
“Không cần đâu! Tôi ra tay có chừng mực, chỉ gãy xương thôi chứ không chết được”.
Các bác sĩ ở đây đều không dám nhìn thẳng vào Hắc Vũ. Khi nghe thấy anh ta nói như vậy thì đều gật đầu lia lịa rồi giơ tay ra khiêng cáng đi.
“Phải rồi! Họ là cậu chủ của bốn gia tộc. Các người nhớ gọi điện thoại cho người nhà họ bảo họ đến trả tiền viện phí”, Hắc Vũ nói xong thì xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Hắc Vũ rời đi mà không ai dám hỏi thêm một câu, không ai dám chắn đường đi của anh ta.
Các bác sĩ đều liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều là sự kinh hãi.
Có ai mà không biết địa vị của bốn nhà Trương, Lý, Tôn, Lưu trong Lâm Thành.
Nhưng không ngờ tên này lại cùng lúc đắc tội với cả bốn nhà.
Hắn không muốn sống nữa sao?
Đợi lúc Hắc Vũ rời đi hẳn, bọn họ mới nhanh chóng chữa trị cho bốn cậu chủ.
Trong phòng vip của nhà hàng Hội Thúy lúc này, Hàn Ngọc ngồi trước bàn ăn còn Lục Khải đích thân múc cho cô một bát canh nóng.
Nhưng cô không uống mà ánh mắt cứ đờ đẫn nhìn anh. Cô vẫn chưa định thần lại từ sự chấn động ban nãy.
Trước đó cô thật sự có nghe thấy Hắc Vũ gọi Lục Khải là Long Hồn!
Lẽ nào… Lục Khải thật sự chính là chiến thần Long Hồn như trong tin tức nói?
Nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại.
Chiến thần Long Hồn là người đứng đầu của Long Môn, một binh đoàn lính đánh thuê mạnh nhất thế giới và là một huyền thoại được mọi người kính trọng.
Còn Lục Khải từ lúc rời đi đến bây giờ mới được ba năm.
Chỉ ba năm ngắn ngủi thì một cậu chủ từ nhỏ đã được nuông chiều sung sướng sao có thể đạt được thành tựu lớn như thế?
Nghĩ thông suốt điểm này, Hàn Ngọc bất lực nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nói: “Chẳng phải tôi bảo anh đừng gây thêm phiền phức sao?”
“Anh có biết hiện giờ bốn nhà kia mạnh đến mức nào không? Anh cứ chọc tức họ thì chúng ta sống kiểu gì đây?”
Hàn Ngọc vò đầu bứt tóc, nói: “Lần này thì hay rồi, những người có thể cứu được con gái mình thì anh đắc tội cả rồi. Có phải anh nghĩ mình làm như vậy là rất oai không? Anh có biết, anh đang hại con không?”
“Ngọc à! Anh nói rồi, anh có cách chữa bệnh cho con…”.
Lục Khải vừa nói đến đây thì điện thoại của Hàn Ngọc vang lên.
Hàn Ngọc sầm mặt lại rồi nghe điện thoại.
Nghe được nội dung cuộc gọi, nét mặt cô hoảng loạn rồi đứng phắt dậy, nói: “Cái gì? Sao có thể như thế được? Được rồi, tôi sẽ về ngay”.
Hàn Ngọc cúp điện thoại rồi nhanh chóng cầm túi xách chạy ra ngoài.
“Ngọc! Sao thế?”, Lục Khải lo lắng hỏi.
“Đều là chuyện tốt anh gây nên đấy. Con gái xảy ra chuyện rồi, giờ thì anh hài lòng rồi chứ?”, Hàn Ngọc trừng mắt nhìn Lục Khải rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.
Chương 5: Thật lãng phí
Nghe thấy con gái xảy ra chuyện thì trên mặt Lục Khải lộ ra vẻ lo lắng. Trong đầu anh không ngừng nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của con gái Lục Viên Hàn.
Khó khăn lắm anh mới được đoàn tụ với con gái, làm sao có thể để con bé xảy ra chuyện được?
Anh không do dự mà cùng với Hàn Ngọc đi về.
Vừa đi đến cửa nhà hàng thì gặp Hắc Vũ lái xe từ bệnh viện về. Lục Khải và Hàn Ngọc cùng lên xe quay về thôn Thành Trung.
Chưa đến mười phút, họ đã về đến nơi.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mà suýt nữa Hàn Ngọc sụp đổ. Cô nhảy xuống xe với tốc độ cực nhanh, điên cuồng xông vào bên trong.
Lúc này, ngôi nhà ngói mà cô thuê đang bốc cháy ngùn ngụt, lửa dâng ngút trời, thỉnh thoảng còn có âm thanh đổ sập xuống.
“Viên Hàn! Con ở đâu?”, Hàn Ngọc điên cuồng gọi lớn, tìm kiếm khắp nơi.
Lúc cô định xông vào trong ngôi nhà đang bốc cháy thì Lục Viên Hàn từ trong đám đông chạy ra, bổ nhào vào lòng cô.
“Mẹ ơi! Hu hu hu…”, khuôn mặt bụ bẫm của Lục Viên Hàn đen sì, váy công chúa cũng bị cháy rách.
“Con gái yêu, con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”, trong lúc hỏi dồn dập, Hàn Ngọc còn kiểm tra khắp người con gái.
“Mẹ ơi, con không sao”, Lục Viên Hàn lắc đầu, nói.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi”, Hàn Ngọc ôm chặt con gái rồi hôn mấy cái lên mặt con bé.
Lục Viên Hàn nhìn về phía Lục Khải đang thở phào nhẹ nhõm, cô bé mím môi rồi nói với giọng áy náy: “Con xin lỗi bố mẹ, con không cố ý”.
“Con… Con chỉ muốn học mẹ, nấu một nồi cháo nóng để lúc bố mẹ về uống bát cháo cho ấm người thôi”.
Cô bé khẽ cúi đầu xuống, nói: “Lúc con nhìn mẹ làm thì đơn giản thế, con không ngờ nó lại thành ra như này”.
“Bố mẹ đừng giận nha? Sau này con sẽ không nấu cháo nóng nữa”.
Nghe thấy những lời nói này của Lục Viên Hàn mà Hàn Ngọc bật khóc, sau đó cô ôm chặt con gái, nói: “Con bé ngốc này, sao mẹ lại giận được? Trong lòng mẹ, con là cô bé giỏi giang nhất”.
Lục Khải đứng ở bên cạnh nghe thấy những lời này của con gái mà khóe mắt anh ửng đỏ.
Anh rất vui vì mình có cô con gái hiểu chuyện đến vậy.
Chỉ cần con gái được bình an thì tất cả đều dễ giải quyết.
Lúc anh định lại ôm con gái một cái thì một người phụ nữ trung niên mặc áo ngủ tức giận hằm hằm đi tới.
“Ả họ Hàn kia! Cô làm cái quái gì vậy? Chúng tôi cho cô thuê nhà mà nó cháy thành ra như này à?”, người phụ nữ trung niên quát lớn.
“Chị Triệu, thật sự xin lỗi…”.
“Tôi cần cái câu xin lỗi của cô sao? Bây giờ xin lỗi thì có tác dụng gì hả? Đền tiền đi, nhất định phải bồi thường tổn thất cho chúng tôi”.
Lúc người phụ nữ trung niên nói, bà ta còn xắn tay áo lên, nói: “Ngôi nhà này trước khi cho cô thuê thì đã được trang trí thiết kế lại nên cô phải đền là hơn một trăm ngàn tệ đấy”.
“Ban đầu bao nhiêu người muốn được thuê nhà của tôi mà tôi thấy cô nuôi con nhỏ đáng thương quá nên mới cho cô thuê”.
“Nhưng các người thuê được bao lâu mà đã thành ra như này”.
Sau khi nghe thấy những lời nói này, Hàn Ngọc uất ức nhìn về phía chị Triệu.
Sở dĩ ngôi nhà này rẻ như vậy là vì nó quá tồi tàn, còn không hề có chuyện nó được tu sửa lại.
Lúc Hàn Ngọc và Lục Viên Hàn vào ở thì trong nhà không có đồ gia dụng nào, xong còn rò rỉ khắp nơi.
“Chị Triệu! Tôi vẫn luôn cảm kích mọi người đã giúp đỡ nhưng chị là người hiểu rõ nhất ngôi nhà này trước đó như thế nào mà?”
“Tất nhiên tôi biết rõ rồi! Ngôi nhà này ở bất cứ đâu cũng được coi là sang trọng. Sao? Bây giờ nhà bị cháy thành ra như này mà cô vẫn còn muốn chối à?”
“Tôi nói cho cô biết, tổn thất kinh tế của chúng tôi cũng phải tầm hai đến ba trăm ngàn tệ. Số tiền này cô nhất định phải đền cho tôi”, lúc chị Triệu nói câu này thì vội nắm chặt tay Hàn Ngọc, chỉ sợ cô sẽ chạy mất.
“Chị Triệu! Nhà bị cháy, đúng là lỗi của chúng tôi. Tôi nhất định sẽ bồi thường nhưng chị cũng không nên đòi khống lên vậy chứ?”, Hàn Ngọc tức giận nói.
Trong lòng cô hiểu rõ, số tiền bồi thường ba trăm ngàn tệ mà chị Triệu nói, rõ ràng là hoàn toàn vô lý.
“Ả họ Hàn kia, đừng có ngậm máu phun người, tôi nói khống lên sao? Cô thử hỏi những hàng xóm quanh đây xem, ngôi nhà này có đáng bồi thường ba trăm ngàn tệ không?”
Những người xung quanh đều là hàng xóm lâu đời của chị Triệu nên lúc bà ta nói câu này thì đều liếc mắt ra hiệu với họ.
Trong lúc Hàn Ngọc bất lực không biết nên làm thế nào thì giọng nói của Lục Khải vang lên: “Chị hãy bỏ tay vợ tôi rồi, tôi sẽ đền tiền cho chị”.
Trong lúc nói câu này, anh nghiêng đầu nhìn về phía Hắc Vũ, nói: “Đưa tiền cho bà ta đi”.
Nghe thấy câu này, trên mặt Hàn Ngọc lại lộ ra vẻ mặt lo lắng, cô không muốn Lục Khải tiêu tiền lãng phí. Dù sao thì tiền phẫu thuật của con gái vẫn chưa có.
Nhưng chị Triệu thì lại với vẻ mặt không đợi nổi.
“Long Hồn! Hiện giờ chúng ta không còn tiền mặt, tiền trong thẻ ngân hàng đều là ngoại tệ, phải đợi ngày mai đến ngân hàng mới rút được”, Hắc Vũ thấp giọng nói với vẻ khó xử.
Lúc này Lục Khải mới nhớ ra, số tiền mang về đều đã đốt cho bố mình rồi.
Chị Triệu vốn đang rất mong đợi, nhưng khi nghe thấy Hắc Vũ nói như vậy thì lại nổi nóng, nói: “Thì ra là không có tiền à?”
“Tôi nói cho các người biết, đừng hòng quỵt được, không được thiếu một đồng nào, nếu không thì các người đừng mơ rời khỏi đây”.
Lục Khải có chút cạn lời với sự đanh đá của bà ta.
Lúc này, anh chỉ tay về phía chiếc xe Range Rover mà Hắc Vũ lái đến, nói: “Các người lái chiếc xe này đi đi”.
Chị Triệu nhìn về phía chiếc xe Range Rover màu trắng, hiển nhiên không nhận ra biển hiệu của nó.
Lúc bà ta đang định từ chối thì chồng bà ta vội nói: “Đây là anh nói đấy nhé, chúng tôi lái xe này đi, anh đừng có hối hận”.
“Một chiếc xe thì có gì phải hối hận”, Lục Khải nói với giọng bất cần.
“Ông làm cái gì vậy? Ông cần chiếc xe quèn này làm gì?”, bà Triệu tức giận nói.
“Bà thì hiểu cái gì? Chiếc xe này ít nhất cũng tầm hơn một triệu tệ đấy. Đừng có lảm nhảm nữa, chúng ta phát tài rồi”.
Một triệu tệ ư?
Nghe thấy con số này mà hai mắt chị Triệu sáng bừng lên, không kìm nổi mà nhìn chiếc xe đó vài cái.
“Được rồi! Nể tình các người có thái độ nhận lỗi nên chúng tôi chịu thiệt chút vậy, chúng tôi sẽ miễn cưỡng lái chiếc xe này đi”, chị Triệu nói xong thì nhanh chóng nhảy lên xe rồi bảo chồng lái đi, chỉ lo Lục Khải sẽ hối hận.
Sau khi nhìn thấy họ rời đi thì Lục Khải cười với Hàn Ngọc, nói: “Được rồi! Không sao rồi”.
Hàn Ngọc chau mày nhìn chiếc xe biến mất, mấy giây sau cô mới quay đầu lại, nói: “Lục Khải! Anh điên rồi sao? Chiếc xe đắt như thế mà anh cũng cho họ”.
“Một chiếc xe thôi mà, vừa hay có thể nhân cơ hội này thay cái mới”.
Nghe thấy Lục Khải đáp với giọng bất cần, trong lòng Hàn Ngọc lại muốn nổi giận.
Chiếc xe hơn triệu tệ mà bảo đổi là đổi?
Ba năm rồi mà thói quen hoang phí của Lục Khải vẫn không thay đổi.
“Đi nào! Anh đưa hai mẹ con đến khách sạn”.
“Khách sạn gì chứ? Ở một đêm đã mấy trăm tệ rồi, lãng phí quá. Lục Khải, anh có thể tỉnh ngộ ra chút không? Hiện giờ anh không còn là cậu chủ nhà họ Lục nữa rồi, chúng ta tiết kiệm một chút đi, cố gắng gom đủ tiền cho con gái phẫu thuật được không?”
“Không ở khách sạn thì ở đâu?”
“Đến nhà bố mẹ tôi, ở lại một đêm”, Hàn Ngọc nói xong thì dắt tay Lục Viên Hàn rời đi.
Nhưng Lục Viên Hàn không cất bước mà cứ đứng tại chỗ, nói: “Mẹ ơi! Con không muốn đến nhà ông bà ngoại”.
“Sao thế con?”
“Ông bà ngoại không thích con, hơn nữa ông bà còn thường xuyên nói xấu bố”, Lục Viên Hàn bặm môi, nói với vẻ mặt không vui.
“Con bé ngốc! Có mẹ đi cùng thì không sao đâu. Đợi mẹ thuê được nhà thì mình lại chuyển ra ngoài, được không?”, Hàn Ngọc ngồi xuống, dịu dàng nói.
“Ngọc! Nếu con đã không muốn đi thì chúng ta đến khách sạn đi”.
“Lục Khải! Anh đừng có chuyện gì cũng nghe lời trẻ con được không? Lúc trước vì nghe lời con gái nên anh đắc tội với cậu chủ Hà rồi, bây giờ anh lại muốn lãng phí tiền đi khách sạn nữa”.
“Con gái không biết tình hình của chúng ta hiện giờ nhưng lẽ nào anh còn không rõ sao? Anh tưởng tôi muốn chạm mặt bố mẹ lắm à? Đây chẳng phải là muốn tiết kiệm tiền sao?”
“Mẹ ơi! Mẹ đừng giận nữa, đừng quát bố, sau này con sẽ nghe lời, chúng ta sẽ đến nhà bà ngoại”.
Lúc này Lục Viên Hàn tay trái thì nắm tay Hàn Ngọc còn tay phải thì nắm tay Lục Khải. Lần đầu tiên cả nhà cô bé mới được đi chung như này.
Bình luận facebook