Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Chương 73: Em gái đến
Mặc dù võ cổ được truyền lại từ lâu đời, nhưng trong mấy năm gần đây, những gia tộc và thế lực trong thế giới võ đạo mới bắt đầu phát triển rực rỡ, trải dài khắp cả nước.
Một nguyên nhân quan trọng nhất trong số đó là vì Sở Phàm, Quân thần của Long hồn rực rỡ ánh hào quang đã về ở ẩn, chuyên tâm dưỡng thương ngoài Bắc Cực. Quân đội thiếu mất nhân vật nòng cốt, nội đấu liên miên, nhờ thế giới võ đạo mới có thể lợi dụng kẽ hở, làm mưa làm gió trên đầu quân đội.
Bởi thế, Sở Phàm vẫn luôn muốn đấu với những gia tộc trong thế giới võ đạo, ngoại trừ nghe ngóng cách trị ‘độc Mạn Đà La’ trên người mình ra, nguyên nhân chủ yếu là muốn làm binh sĩ trong quân đội nở mày nở mặt.
Không thể để anh em chiến sĩ chịu nhục được.
Nhưng ở một thành phố hiện đại hóa như thành phố Giang Lăng, vốn dĩ người tập võ đã ít, huống hồ chi là người tập võ cổ được truyền dạy chính thống.
Hơn một tháng nay, Sở Phàm chỉ gặp ‘hai người rưỡi’ mà thôi.
Giang Kiên, thống lĩnh của chiến khu Giang Lăng, La Cường phó thống lĩnh, còn có tên bảo vệ Hắc Hùng đi theo Lý Tử Duy trong quán trà Nhã Hiên ấy nữa, tạm thời tính là một nửa đi.
Bởi thế, lúc Mã Minh Nguyên nhắc đến hai người tập võ lục phẩm đập phá chỗ ông ta làm ăn, muốn mở sàn đấu mời anh chiến giúp một phen, Sở Phàm cảm thấy hứng thú vô cùng.
Thế nhưng anh vẫn bình tĩnh cầm ly rượu, hờ hững mà hỏi một câu: “Nói như thế, ông muốn mời tôi làm tay đánh đấm cho ông chứ gì?”
“Không dám, không dám đâu”.
Mã Minh Nguyên vội vàng đứng bật dậy vì sợ hãi, ông ta cung kính nói với anh: “Tôi đã mời ông Mộ Dung Thích, người đức cao vọng trọng trong giới võ đạo Giang Lăng, đồng thời cũng là chưởng môn của đạo quán Chấn Hoằng ra sân thi đấu, còn đại ca ở các thành phố khác cũng đã mời vài người mạnh mẽ giúp đỡ”.
“Tôi mời anh Sở tham dự cũng chỉ để trợ uy mà thôi, anh chỉ cần ngồi trên ghế chủ tọa, làm đám tiểu nhân ấy khiếp sợ, đừng để bọn chúng làm càn là được”.
Mặc dù chuyện của giang hồ thì sẽ giải quyết bằng cách giang hồ, thế nhưng Mã Minh Nguyên cũng không biết rõ kẻ thù của mình có con át chủ bài gì, có giở thủ đoạn đê tiện, sử dụng sức mạnh của nhà nước đến khống chế ông ta hay không, bởi thế ngoại trừ các tay đánh đấm, ông ta còn phải tìm một người có quyền thế ngút trời để chống lưng cho mình, đảm bảo không có một sơ sót nào cả.
Mà xét về quyền thế, trong khắp Giang Lăng, thậm chí khắp cả khu vực Giang Bắc này, có ai bì được Sở Phàm đây?
Đây chính là người đá lãnh đạo lớn trên tỉnh rớt đài chỉ bằng một câu nói, có thể khiến cho La Cường - phó thống lĩnh Giang Lăng, và cũng đường đường là thượng tá đi theo làm tùy tùng cho mình.
“Tiền cược của trận đấu này là ba chục triệu, tôi nguyện dâng hết toàn bộ cho anh Sở, xem như là tâm ý của tôi”.
Sở Phàm bình tĩnh mà nói: “Tiền bạc không thành vấn đề, chỉ cần sau khi trận đấu kết thúc ông giúp tôi liên lạc với một vài người trong giới võ đạo, tôi có việc muốn hỏi bọn họ”.
“Nếu nói thế, anh đồng ý rồi sao? Vâng vâng, tất cả cứ để tôi lo”, Mã Minh Nguyên mừng rỡ như điên, ông ta vội vàng đồng ý ngay.
Với mạng lưới quan hệ và tài nguyên của ông ta, để tìm một người trong giới võ đạo không phải là chuyện lớn lao gì.
Có hai vị thần như Mộ Dung Thích và Sở Phàm, được hai bảo hiểm như thế này, Mã Minh Nguyên hết sức tự tin về trận đấu ba ngày sau.
Sau khi bàn xong việc chính, Sở Phàm cũng lười chẳng muốn nán lại đây, anh bèn rời khỏi hộp đêm Kim Sa.
Giữa chừng, Mã Minh Nguyên lại tặng hai chị em song sinh xinh đẹp, bảo là quà cho anh.
Ông ta phải bỏ ra số tiền lớn, tốn rất nhiều công sức mới dạy dỗ ra được hai chị em đẹp đẽ này, duyên dáng yêu kiều, hiền lành ngoan ngoãn, nghe nói vẫn còn là gái trinh, đây chính là mẫu người yêu lý tưởng mà vô số người đàn ông khao khát, không biết đáng giá hơn những cô hoa khôi trong hộp đêm ban nãy bao nhiêu lần.
Nhưng Sở Phàm chỉ hững hờ liếc mắt nhìn bọn họ rồi đi thẳng một nước.
Trong lòng anh chỉ có hai mẹ con Vân Mộc Thanh và Đan Đan, làm gì chứa được người ngoài nữa cơ chứ.
…
Lúc Sở Phàm trở về nhà thì Đan Đan đã ngủ say, Vân Mộc Thanh lại âu sầu, trong lòng chất chứa nhiều tâm sự, vừa nhìn thấy Sở Phàm về, cô lập tức chạy đến đón anh.
“Sở Phàm, rốt cuộc anh có quan hệ gì với Hội trưởng Mã của hội thương mại Tứ Hải thế?”
“Chỉ là bạn mà thôi, sao thế?”, Sở Phàm mỉm cười.
“Chỉ là bạn à? Sợ rằng chẳng phải chỉ thế đâu nhỉ”.
Vân Mộc Thanh ngạc nhiên, cô chỉ vào túi lớn túi nhỏ trên ghế sô pha, một đống quần áo và nước hoa hàng hiệu và túi xách: “Sau khi đưa tôi về, hai cô thư ký của Mã Minh Nguyên đã lấy mấy món quà này từ trong xe, ráng nhét vào tay tôi đấy”.
“Anh xem xem, đây là ngọc Hòa Điền thượng phẩm, sợi dây chuyền kim cương này cũng có phải ba bốn cara đó, chắc đến trăm mấy chục ngàn tệ lận, còn có nước hoa, túi xách nữa, đều là bản giới hạn không à, chỉ cung cấp cho khách hàng VIP của nhãn hàng, có tiền cũng chẳng có mua được…”
Ít nhất số quà này cũng đáng giá năm sáu triệu, mức độ xa xỉ của nó, ngay cả lúc cô còn ở nhà họ Vân cũng không dám tưởng tượng đến.
Vân Mộc Thanh cắn đôi môi đỏ, cô cảm thấy giống như mình đang nằm mơ, gương mặt toát ra vẻ lo lắng và căng thẳng:
“Sở Phàm, không phải anh làm chuyện bất hợp pháp gì với Mã Minh Nguyên, giết người cho ông ta đấy chớ, chứ bằng không sao ông ta lại tặng cho tôi nhiều quà quý giá như thế, anh đừng làm tôi sợ”.
Sở Phàm cười bất đắc dĩ, anh vừa thầm khen ngợi Mã Minh Nguyên hiểu chuyện, biết thức thời vừa an ủi Vân Mộc Thanh:
“Em yên tâm đi, tôi không có ngu ngốc như vậy đâu, chỉ đồng ý tham dự một trận đấu quyền anh giúp ông ta mà thôi, đừng căng thẳng”.
“Sau này ông ta có tặng quà gì thì em cứ nhận hết đi, cứ việc an tâm mà nhận, em xứng đáng được như thế”.
Sở Phàm nói năng rất bình tĩnh, anh cầm sợi dây chuyền lên, vòng ra sau lưng Vân Mộc Thanh đang thấp thỏm bất an ấy để đeo lên cho cô.
Bàn tay của Sở Phàm lướt trên cần cổ trắng như tuyết của Vân Mộc Thanh, xương quai xanh thon thả và quyến rũ như con thiên nga trắng, lồng ngực của Sở Phàm sau lưng mình toát ra hơi thở đặc biệt và cảm giác an toàn của người đàn ông, khiến cho đôi mắt Vân Mộc Thanh lấp lánh, gương mặt ửng đỏ, đến hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
“Xong rồi, đẹp quá chừng”.
Sở Phàm cất tiếng khen ngợi, anh nhìn tuyệt thế giai nhân trước mắt mình như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Gò má Vân Mộc Thanh ửng đỏ, niềm vui ánh lên trên gương mặt, làm gì có người phụ nữ nào không hy vọng mình càng trở nên xinh đẹp và rực rỡ hơn kia chứ.
“Thế, chỉ lần này thôi đó, lần sau tôi sẽ không nhận nữa đâu, Sở Phàm, mốt anh cách xa Mã Minh Nguyên một chút đi, chúng ta ít tiếp xúc với loại người như ông ta thì tốt hơn”, Vân Mộc Thanh lo lắng bất an, Sở Phàm mỉm cười gật đầu.
Vân Mộc Thanh hài lòng thu dọn quà cáp trong phòng, cô vui vẻ nói với anh: “Sở Phàm, mấy bữa nữa là em gái tôi về rồi, chúng ta phải nấu thêm nhiều thức ăn một chút để chào đón em ấy”.
“Nếu như em ấy nhìn thấy những bộ quần áo xinh đẹp, túi xách và đồ trang sức của tôi thì sẽ hâm mộ chết mất thôi”.
“Em gái của em hả?”, Sở Phàm ngẩn người.
“Đúng thế, là con gái của chú ba nhà tôi, Vân Mộc Văn”.
Ánh mắt Vân Mộc Thanh lấp lánh, cô cất tiếng nói: “Kể từ sau khi bố tôi bị tai nạn giao thông, chỉ có mỗi gia đình chú ba đối xử tối với nhà tôi, Mộc Văn và tôi yêu thương nhau như chị em, trong hai năm bị đuổi ra khỏi nhà sau khi sinh Đan Đan, em ấy đã làm trái lệnh gia tộc, âm thầm tiếp tế cho tôi nhiều lắm, nhờ thế mà tôi và Đan Đan mới không bị chết đói”.
“Chỉ có điều năm ngoái Mộc Văn đi du học rồi, năm nay trở về, tiếp tục học lên cao ở đại học Giang Lăng”.
Đột nhiên Sở Phàm cảm thấy lòng mình chua xót, anh nói: “Ừ, tôi sẽ báo đáp cho em ấy”.
Từ trước đến giờ anh luôn phân rõ ân oán, những thiệt thòi và thù hận mà nhà họ Vân mang đến cho vợ và con gái anh, anh sẽ trả thù gấp trăm lần.
Đồng thời, ân tình của Vân Mộc Văn và gia đình chú ba, anh cũng sẽ khắc cốt ghi tâm, báo đáp gấp ngàn, gấp vạn lần.
Mặc dù võ cổ được truyền lại từ lâu đời, nhưng trong mấy năm gần đây, những gia tộc và thế lực trong thế giới võ đạo mới bắt đầu phát triển rực rỡ, trải dài khắp cả nước.
Một nguyên nhân quan trọng nhất trong số đó là vì Sở Phàm, Quân thần của Long hồn rực rỡ ánh hào quang đã về ở ẩn, chuyên tâm dưỡng thương ngoài Bắc Cực. Quân đội thiếu mất nhân vật nòng cốt, nội đấu liên miên, nhờ thế giới võ đạo mới có thể lợi dụng kẽ hở, làm mưa làm gió trên đầu quân đội.
Bởi thế, Sở Phàm vẫn luôn muốn đấu với những gia tộc trong thế giới võ đạo, ngoại trừ nghe ngóng cách trị ‘độc Mạn Đà La’ trên người mình ra, nguyên nhân chủ yếu là muốn làm binh sĩ trong quân đội nở mày nở mặt.
Không thể để anh em chiến sĩ chịu nhục được.
Nhưng ở một thành phố hiện đại hóa như thành phố Giang Lăng, vốn dĩ người tập võ đã ít, huống hồ chi là người tập võ cổ được truyền dạy chính thống.
Hơn một tháng nay, Sở Phàm chỉ gặp ‘hai người rưỡi’ mà thôi.
Giang Kiên, thống lĩnh của chiến khu Giang Lăng, La Cường phó thống lĩnh, còn có tên bảo vệ Hắc Hùng đi theo Lý Tử Duy trong quán trà Nhã Hiên ấy nữa, tạm thời tính là một nửa đi.
Bởi thế, lúc Mã Minh Nguyên nhắc đến hai người tập võ lục phẩm đập phá chỗ ông ta làm ăn, muốn mở sàn đấu mời anh chiến giúp một phen, Sở Phàm cảm thấy hứng thú vô cùng.
Thế nhưng anh vẫn bình tĩnh cầm ly rượu, hờ hững mà hỏi một câu: “Nói như thế, ông muốn mời tôi làm tay đánh đấm cho ông chứ gì?”
“Không dám, không dám đâu”.
Mã Minh Nguyên vội vàng đứng bật dậy vì sợ hãi, ông ta cung kính nói với anh: “Tôi đã mời ông Mộ Dung Thích, người đức cao vọng trọng trong giới võ đạo Giang Lăng, đồng thời cũng là chưởng môn của đạo quán Chấn Hoằng ra sân thi đấu, còn đại ca ở các thành phố khác cũng đã mời vài người mạnh mẽ giúp đỡ”.
“Tôi mời anh Sở tham dự cũng chỉ để trợ uy mà thôi, anh chỉ cần ngồi trên ghế chủ tọa, làm đám tiểu nhân ấy khiếp sợ, đừng để bọn chúng làm càn là được”.
Mặc dù chuyện của giang hồ thì sẽ giải quyết bằng cách giang hồ, thế nhưng Mã Minh Nguyên cũng không biết rõ kẻ thù của mình có con át chủ bài gì, có giở thủ đoạn đê tiện, sử dụng sức mạnh của nhà nước đến khống chế ông ta hay không, bởi thế ngoại trừ các tay đánh đấm, ông ta còn phải tìm một người có quyền thế ngút trời để chống lưng cho mình, đảm bảo không có một sơ sót nào cả.
Mà xét về quyền thế, trong khắp Giang Lăng, thậm chí khắp cả khu vực Giang Bắc này, có ai bì được Sở Phàm đây?
Đây chính là người đá lãnh đạo lớn trên tỉnh rớt đài chỉ bằng một câu nói, có thể khiến cho La Cường - phó thống lĩnh Giang Lăng, và cũng đường đường là thượng tá đi theo làm tùy tùng cho mình.
“Tiền cược của trận đấu này là ba chục triệu, tôi nguyện dâng hết toàn bộ cho anh Sở, xem như là tâm ý của tôi”.
Sở Phàm bình tĩnh mà nói: “Tiền bạc không thành vấn đề, chỉ cần sau khi trận đấu kết thúc ông giúp tôi liên lạc với một vài người trong giới võ đạo, tôi có việc muốn hỏi bọn họ”.
“Nếu nói thế, anh đồng ý rồi sao? Vâng vâng, tất cả cứ để tôi lo”, Mã Minh Nguyên mừng rỡ như điên, ông ta vội vàng đồng ý ngay.
Với mạng lưới quan hệ và tài nguyên của ông ta, để tìm một người trong giới võ đạo không phải là chuyện lớn lao gì.
Có hai vị thần như Mộ Dung Thích và Sở Phàm, được hai bảo hiểm như thế này, Mã Minh Nguyên hết sức tự tin về trận đấu ba ngày sau.
Sau khi bàn xong việc chính, Sở Phàm cũng lười chẳng muốn nán lại đây, anh bèn rời khỏi hộp đêm Kim Sa.
Giữa chừng, Mã Minh Nguyên lại tặng hai chị em song sinh xinh đẹp, bảo là quà cho anh.
Ông ta phải bỏ ra số tiền lớn, tốn rất nhiều công sức mới dạy dỗ ra được hai chị em đẹp đẽ này, duyên dáng yêu kiều, hiền lành ngoan ngoãn, nghe nói vẫn còn là gái trinh, đây chính là mẫu người yêu lý tưởng mà vô số người đàn ông khao khát, không biết đáng giá hơn những cô hoa khôi trong hộp đêm ban nãy bao nhiêu lần.
Nhưng Sở Phàm chỉ hững hờ liếc mắt nhìn bọn họ rồi đi thẳng một nước.
Trong lòng anh chỉ có hai mẹ con Vân Mộc Thanh và Đan Đan, làm gì chứa được người ngoài nữa cơ chứ.
…
Lúc Sở Phàm trở về nhà thì Đan Đan đã ngủ say, Vân Mộc Thanh lại âu sầu, trong lòng chất chứa nhiều tâm sự, vừa nhìn thấy Sở Phàm về, cô lập tức chạy đến đón anh.
“Sở Phàm, rốt cuộc anh có quan hệ gì với Hội trưởng Mã của hội thương mại Tứ Hải thế?”
“Chỉ là bạn mà thôi, sao thế?”, Sở Phàm mỉm cười.
“Chỉ là bạn à? Sợ rằng chẳng phải chỉ thế đâu nhỉ”.
Vân Mộc Thanh ngạc nhiên, cô chỉ vào túi lớn túi nhỏ trên ghế sô pha, một đống quần áo và nước hoa hàng hiệu và túi xách: “Sau khi đưa tôi về, hai cô thư ký của Mã Minh Nguyên đã lấy mấy món quà này từ trong xe, ráng nhét vào tay tôi đấy”.
“Anh xem xem, đây là ngọc Hòa Điền thượng phẩm, sợi dây chuyền kim cương này cũng có phải ba bốn cara đó, chắc đến trăm mấy chục ngàn tệ lận, còn có nước hoa, túi xách nữa, đều là bản giới hạn không à, chỉ cung cấp cho khách hàng VIP của nhãn hàng, có tiền cũng chẳng có mua được…”
Ít nhất số quà này cũng đáng giá năm sáu triệu, mức độ xa xỉ của nó, ngay cả lúc cô còn ở nhà họ Vân cũng không dám tưởng tượng đến.
Vân Mộc Thanh cắn đôi môi đỏ, cô cảm thấy giống như mình đang nằm mơ, gương mặt toát ra vẻ lo lắng và căng thẳng:
“Sở Phàm, không phải anh làm chuyện bất hợp pháp gì với Mã Minh Nguyên, giết người cho ông ta đấy chớ, chứ bằng không sao ông ta lại tặng cho tôi nhiều quà quý giá như thế, anh đừng làm tôi sợ”.
Sở Phàm cười bất đắc dĩ, anh vừa thầm khen ngợi Mã Minh Nguyên hiểu chuyện, biết thức thời vừa an ủi Vân Mộc Thanh:
“Em yên tâm đi, tôi không có ngu ngốc như vậy đâu, chỉ đồng ý tham dự một trận đấu quyền anh giúp ông ta mà thôi, đừng căng thẳng”.
“Sau này ông ta có tặng quà gì thì em cứ nhận hết đi, cứ việc an tâm mà nhận, em xứng đáng được như thế”.
Sở Phàm nói năng rất bình tĩnh, anh cầm sợi dây chuyền lên, vòng ra sau lưng Vân Mộc Thanh đang thấp thỏm bất an ấy để đeo lên cho cô.
Bàn tay của Sở Phàm lướt trên cần cổ trắng như tuyết của Vân Mộc Thanh, xương quai xanh thon thả và quyến rũ như con thiên nga trắng, lồng ngực của Sở Phàm sau lưng mình toát ra hơi thở đặc biệt và cảm giác an toàn của người đàn ông, khiến cho đôi mắt Vân Mộc Thanh lấp lánh, gương mặt ửng đỏ, đến hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
“Xong rồi, đẹp quá chừng”.
Sở Phàm cất tiếng khen ngợi, anh nhìn tuyệt thế giai nhân trước mắt mình như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Gò má Vân Mộc Thanh ửng đỏ, niềm vui ánh lên trên gương mặt, làm gì có người phụ nữ nào không hy vọng mình càng trở nên xinh đẹp và rực rỡ hơn kia chứ.
“Thế, chỉ lần này thôi đó, lần sau tôi sẽ không nhận nữa đâu, Sở Phàm, mốt anh cách xa Mã Minh Nguyên một chút đi, chúng ta ít tiếp xúc với loại người như ông ta thì tốt hơn”, Vân Mộc Thanh lo lắng bất an, Sở Phàm mỉm cười gật đầu.
Vân Mộc Thanh hài lòng thu dọn quà cáp trong phòng, cô vui vẻ nói với anh: “Sở Phàm, mấy bữa nữa là em gái tôi về rồi, chúng ta phải nấu thêm nhiều thức ăn một chút để chào đón em ấy”.
“Nếu như em ấy nhìn thấy những bộ quần áo xinh đẹp, túi xách và đồ trang sức của tôi thì sẽ hâm mộ chết mất thôi”.
“Em gái của em hả?”, Sở Phàm ngẩn người.
“Đúng thế, là con gái của chú ba nhà tôi, Vân Mộc Văn”.
Ánh mắt Vân Mộc Thanh lấp lánh, cô cất tiếng nói: “Kể từ sau khi bố tôi bị tai nạn giao thông, chỉ có mỗi gia đình chú ba đối xử tối với nhà tôi, Mộc Văn và tôi yêu thương nhau như chị em, trong hai năm bị đuổi ra khỏi nhà sau khi sinh Đan Đan, em ấy đã làm trái lệnh gia tộc, âm thầm tiếp tế cho tôi nhiều lắm, nhờ thế mà tôi và Đan Đan mới không bị chết đói”.
“Chỉ có điều năm ngoái Mộc Văn đi du học rồi, năm nay trở về, tiếp tục học lên cao ở đại học Giang Lăng”.
Đột nhiên Sở Phàm cảm thấy lòng mình chua xót, anh nói: “Ừ, tôi sẽ báo đáp cho em ấy”.
Từ trước đến giờ anh luôn phân rõ ân oán, những thiệt thòi và thù hận mà nhà họ Vân mang đến cho vợ và con gái anh, anh sẽ trả thù gấp trăm lần.
Đồng thời, ân tình của Vân Mộc Văn và gia đình chú ba, anh cũng sẽ khắc cốt ghi tâm, báo đáp gấp ngàn, gấp vạn lần.