Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Chương 72: Mã Minh Nguyên xin giúp đỡ
Sau khi giải quyết xong chuyện giữa Chu Dĩnh và Mã Minh Nguyên, Sở Phàm bèn dẫn Vân Mộc Thanh rời khỏi hộp đêm Kim Sa.
Suốt dọc đường, Vân Mộc Thanh nhìn gương mặt bình tĩnh ung dung của Sở Phàm, đôi mắt cô đong đầy sự phức tạp và ngạc nhiên.
Từ trước đến nay Sở Phàm luôn có vẻ thần bí, sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, cô lại càng nhìn không thấu con người anh.
Mặc dù cô không rành rẽ về thế giới ngầm nhưng bản thân cô cũng đã từng là cô chiêu nhà họ Vân, thế nên cũng hiểu đôi chút về hội thương mại Tứ Hải, đó là một tổ chức hùng mạnh mà nhà họ Vân còn không dám đụng đến.
Cho dù đám cậu ấm có gia thế khủng trong phòng riêng hay là lãnh đạo thành phố như Tôn Kiến Nam, lúc đối mặt với Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải, bọn họ đều phải cúi đầu.
Nhưng hội thương mại Tứ Hải lớn mạnh như vậy, thế mà từ cao xuống thấp đều cung kính trước Sở Phàm, thậm chí còn dập đầu xin lỗi, sùng bái anh như thần linh?
“Sở Phàm, rốt cuộc anh là người thế nào, anh còn giấu bao nhiêu bí mật nữa thế?”, Vân Mộc Thanh cắn đôi môi đỏ, cô quay sang hỏi Sở Phàm.
Nếu như có thể dùng lý do ‘ân nhân cứu mạng’ để lấp liếm việc nữ vương Hestia ở thung lũng Vui Vẻ cung kính với anh.
Nhưng biết phải giải thích thế nào về Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải, đại ca giang hồ đã tung hoành hai mươi năm ròng trong Giang Lăng đây?
Sở Phàm bình tĩnh mà đáp: “Mộc Thanh, em không cần phải quan tâm đến việc tôi là ai, em chỉ cần biết có tôi ở đây, tôi vĩnh viễn sẽ không để cho em và Đan Đan gặp thiệt thòi”.
“Tôi sẽ bảo vệ mẹ con em cả đời bình an”.
Vào giờ phút này, cảm giác ấm áp dâng tràn khắp trong lòng Vân Mộc Thanh, cô cảm thấy rất đỗi cảm động, cũng thức thời không gặng hỏi thêm gì nữa mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm”.
Hai người thong thả dạo bước trên con đường nhỏ, những vì sao lấp lánh trên bầu trời cao, cơn gió nhẹ thoảng qua.
“Chu Dĩnh đó là em gái của anh à?”, Vân Mộc Thanh cất tiếng hỏi anh.
“Ừm”, Sở Phàm gật đầu: “Đó là con gái của bố nuôi anh, cùng anh trưởng thành”.
Chỉ có điều bây giờ…
Vật đổi sao dời, lòng người rồi cũng thể đổi thay.
Vân Mộc Thanh bĩu môi, cô chua chát hầm hừ: “Thanh mai trúc mã, tình cảm trong sáng”.
Sở Phàm mỉm cười, anh không trả lời, chỉ chậm rãi nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Vân Mộc Thanh.
Mười đầu ngón tay đan cài vào nhau, giống như có luồng điện lan truyền từ lòng bàn tay đến tứ chi và trăm xương cốt, khiến cho cơ thể mềm mại của Vân Mộc Thanh không khỏi run rẩy, sắc đỏ bừng lên trên lỗ tai rồi lập tức lan ra khắp gương mặt cô.
Nhưng lần này cô không hề từ chối, chỉ cúi đầu bước đi, để mặc cho bàn tay dày rộng của Sở Phàm nắm chặt bàn tay của mình.
Dãy sao rực rỡ trên bầu trời cao, ánh đèn sáng trưng khắp nhân gian.
Làn gió thu mát mẻ thoảng qua, hai người tay nắm tay lặng lẽ thả bước, cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay đối phương, trái tim của cả hai đều đập loạn.
Càng đi càng xa.
Vào lúc này, một chiếc Maybach đậu bên cạnh bọn họ, Mã Minh Nguyên dẫn theo người cung kính đứng trước mặt Sở Phàm, ông ta cung kính chào hỏi anh: “Anh Sở”.
Vân Mộc Thanh vội vàng rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Sở Phàm như thể bị điện giật, gương mặt xinh xắn của cô nóng bừng, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Trông giống hệt cô thiếu nữ bị bắt gặp trong lần hẹn hò đầu tiên vậy, đáng yêu vô cùng.
Sở Phàm bực bội nhíu mày: “Có chuyện gì sao?”
“Vâng, đúng là có vài chuyện thật, cần đến sự giúp đỡ của anh Sở”, Mã Minh Nguyên cũng biết mình phá hoại chuyện tốt của Sở Phàm, ông ta vừa lúng túng lại vừa áy náy, rối rít xin lỗi mãi:
“Nếu không tiện thì ngày mai tôi tìm anh sau?”
“Hai người nói chuyện đi, Sở Phàm, tôi, tôi về trước đây”, Vân Mộc Thanh đỏ mặt thì thầm, cô rất hiểu chuyện.
“Hai người mau đưa cô Sở về nhà”, Mã Minh Nguyên vội vã dặn dò, hai nữ thư ký của ông ta nhanh chóng đưa Vân Mộc Thanh vào chiếc xe thương vụ, chở cô rời khỏi đây.
“Anh Sở, thật lòng xin lỗi vì đã trễ thế này mà còn làm anh cụt hứng, nhưng xin anh yên tâm, nhất định tôi sẽ bồi thường cho anh”, Mã Minh Nguyên nhếch miệng cười, phô nụ cười mà bất kỳ người đàn ông nào cũng hiểu, ông ta cung kính mời Sở Phàm lên xe.
“Đi thôi”.
Sở Phàm cười cười, cũng muốn biết ông ta đang muốn làm gì nên theo ông ta lên xe.
Nửa tiếng đồng hồ sau, vẫn trong hộp đêm Kim Sa, ‘phòng bao King’ sang trọng nhất, đắt đỏ nhất, cũng tượng trưng cho thân phận cao quý nhất.
Sở Phàm ung dung ngồi xuống ghế chủ tọa, Mã Minh Nguyên ngồi làm nền trong góc phòng, còn ông chủ và quản lý cao cấp của hộp đêm Kim Sa lại cung kính đứng ở một bên, đến hít thở mạnh cũng không dám…
Đây là người mà đến đại ca giang hồ ở Giang Lăng như Mã Minh Nguyên còn phải cung kính, làm sao bọn họ dám bất kính với anh được.
“Anh Sở, xin lỗi vì đã làm anh cụt hứng, đây là một chút lòng thành của tôi, hy vọng anh nhận cho”, Mã Minh Nguyên cười cười, ông ta vỗ tay: “Vào đi”.
Mười mấy cô gái có nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần, mỗi người một vẻ, dạt dào hơi thở thanh xuân.
Có người nóng bỏng khiêu gợi, có người thẹn thùng e ấp, có người dịu dàng ngọt ngào, cũng có người lạnh lùng cao ngạo, thậm chí trong số đó còn có cả ngôi sao phim ảnh, người mẫu hạng hai đang nổi tiếng, đầy đủ hết cả.
Tất cả đều mặc quần áo mát mẻ như vải tuyn, làn da trắng trẻo như tuyết cùng cặp chân dài thon thả đều hiện lồ lộ dưới ánh đèn mờ mờ, làm mê đắm lòng người, vô cùng có sức hút.
“Chào anh Sở”.
Mười mấy cô gái đồng loạt khom lưng, đỉnh núi đôi trắng trẻo trước ngực gần như muốn bật cả ra ngoài, ai nấy đều có đôi mắt long lanh, ra vẻ tùy anh muốn chơi đùa thế nào cũng được.
Mã Minh Nguyên cũng bật cười: “Tất cả hoa khôi trong hơn một trăm hộp đêm ở Giang Lăng đều có mặt ở đây, để cho anh Sở tùy tiện lựa chọn”.
Sở Phàm ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh rất bình tĩnh, mặc dù mấy cô gái này không xinh đẹp tuyệt trần như Vân Mộc Thanh và Hestia, thế nhưng dù xét về vóc dáng, dung mạo hay là khí chất thì họ đều có thể sánh bằng hoa khôi của các trường học rồi.
Với người bình thường, bọn họ đúng là hồng nhan họa thủy, ít nhất thì đàn em của Mã Minh Nguyên đều há hốc miệng mồm, ánh mắt sáng bừng.
Nhưng bọn họ cũng chỉ dám thầm nghĩ trong lòng mà thôi chứ chẳng dám tơ tưởng đến các cô gái ấy, chỉ sợ chọc giận Sở Phàm.
Sở Phàm chỉ nhìn mấy cô gái với ánh mắt tán thưởng, rồi sau đó, anh bình tĩnh cầm ly rượu lên: “Mã Minh Nguyên, có gì thì nói thẳng ra đi, không cần phải chơi trò này”.
Quân thần của Long hồn, trưởng quan tối cao của Tây Dã, có người đẹp tuyệt trần thế nào mà anh chưa từng gặp kia chứ, có sự cám dỗ nào mà anh chưa từng kinh qua?
Năm ấy lúc anh mang quân đi đánh Hồ Mã, thậm chí tù trưởng của bảy bộ lạc còn liên kết với nhau, dùng hết sức mạnh trong nước để chọn ra một trăm cô gái xinh đẹp tuyệt trần, muốn dâng hiến cho Sở Phàm để xin anh nương tay, thế nhưng vẫn không thể làm lung lay ý chí chiến đấu của anh.
Huống hồ chi chỉ là mười mấy cô gái xinh đẹp kia chứ?
Mã Minh Nguyên lập tức tỏ vẻ sùng bái, ông ta cảm khái không hổ danh là người có quyền lực ngút trời, gặp nhiều điều phi phàm, những cô gái chỉ biết phấn son này chẳng thể lọt nổi vào mắt xanh của anh.
“Nếu như anh Sở có lệnh thì tôi xin nói thẳng ra vậy”.
Ông ta phất tay, tất cả người trong phòng đều lui xuống, chỉ còn sót lại hai người Mã Minh Nguyên và Sở Phàm.
Mã Minh Nguyên thở dài, ông ta phiền muộn: “Ban đầu có một đối thủ cùng cạnh tranh vị trí đại ca thế giới ngầm với tôi, nhưng sau đó thất bại, bị tôi đuổi đi rồi”.
“Nhưng gần đây hắn ta lại tiếp tục dẫn quân đến phá rối, hơn nữa còn mang theo hai người tập võ mạnh mẽ, chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi mà hai người bọn họ đã quét sạch mười mấy cơ sở kinh doanh của tôi, khiến cho hơn hai trăm anh em của tôi bị thương, làm tôi bị tổn thất nặng nề”.
“Nghe nói, hai người đó là dân tập võ chính thống, hơn nữa đã lên đến Ám Kình đỉnh cao, bước vào cảnh giới lục phẩm rồi, người bình thường có nhiều hơn đi chăng nữa cũng không tài nào chặn bọn họ lại nổi”.
“Bởi thế, tôi đã thương lượng với sáu ông lớn của thành thị khác, làm theo quy định của giang hồ, hẹn quyết đấu một trận với đối thủ cũ, kẻ thua cuộc phải tự phế đi đôi chân, rút lui khỏi giang hồ”.
“Hôm nay tôi đến đây là nhờ anh Sở giúp tôi đến đó trợ uy”.
Người trong giới võ đạo à?
Ánh mắt Sở Phàm sáng bừng, lòng anh dao động.
Anh đang sầu não vì không có cơ hội tiếp xúc với người trong giới võ đạo, hòng nghe ngóng tin tức về vị cao tăng đã trị hết ‘độc Mạn Đà La’ đây này.
Thế này chẳng khác nào trời hạn gặp mưa rào.
Sau khi giải quyết xong chuyện giữa Chu Dĩnh và Mã Minh Nguyên, Sở Phàm bèn dẫn Vân Mộc Thanh rời khỏi hộp đêm Kim Sa.
Suốt dọc đường, Vân Mộc Thanh nhìn gương mặt bình tĩnh ung dung của Sở Phàm, đôi mắt cô đong đầy sự phức tạp và ngạc nhiên.
Từ trước đến nay Sở Phàm luôn có vẻ thần bí, sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, cô lại càng nhìn không thấu con người anh.
Mặc dù cô không rành rẽ về thế giới ngầm nhưng bản thân cô cũng đã từng là cô chiêu nhà họ Vân, thế nên cũng hiểu đôi chút về hội thương mại Tứ Hải, đó là một tổ chức hùng mạnh mà nhà họ Vân còn không dám đụng đến.
Cho dù đám cậu ấm có gia thế khủng trong phòng riêng hay là lãnh đạo thành phố như Tôn Kiến Nam, lúc đối mặt với Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải, bọn họ đều phải cúi đầu.
Nhưng hội thương mại Tứ Hải lớn mạnh như vậy, thế mà từ cao xuống thấp đều cung kính trước Sở Phàm, thậm chí còn dập đầu xin lỗi, sùng bái anh như thần linh?
“Sở Phàm, rốt cuộc anh là người thế nào, anh còn giấu bao nhiêu bí mật nữa thế?”, Vân Mộc Thanh cắn đôi môi đỏ, cô quay sang hỏi Sở Phàm.
Nếu như có thể dùng lý do ‘ân nhân cứu mạng’ để lấp liếm việc nữ vương Hestia ở thung lũng Vui Vẻ cung kính với anh.
Nhưng biết phải giải thích thế nào về Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải, đại ca giang hồ đã tung hoành hai mươi năm ròng trong Giang Lăng đây?
Sở Phàm bình tĩnh mà đáp: “Mộc Thanh, em không cần phải quan tâm đến việc tôi là ai, em chỉ cần biết có tôi ở đây, tôi vĩnh viễn sẽ không để cho em và Đan Đan gặp thiệt thòi”.
“Tôi sẽ bảo vệ mẹ con em cả đời bình an”.
Vào giờ phút này, cảm giác ấm áp dâng tràn khắp trong lòng Vân Mộc Thanh, cô cảm thấy rất đỗi cảm động, cũng thức thời không gặng hỏi thêm gì nữa mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm”.
Hai người thong thả dạo bước trên con đường nhỏ, những vì sao lấp lánh trên bầu trời cao, cơn gió nhẹ thoảng qua.
“Chu Dĩnh đó là em gái của anh à?”, Vân Mộc Thanh cất tiếng hỏi anh.
“Ừm”, Sở Phàm gật đầu: “Đó là con gái của bố nuôi anh, cùng anh trưởng thành”.
Chỉ có điều bây giờ…
Vật đổi sao dời, lòng người rồi cũng thể đổi thay.
Vân Mộc Thanh bĩu môi, cô chua chát hầm hừ: “Thanh mai trúc mã, tình cảm trong sáng”.
Sở Phàm mỉm cười, anh không trả lời, chỉ chậm rãi nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Vân Mộc Thanh.
Mười đầu ngón tay đan cài vào nhau, giống như có luồng điện lan truyền từ lòng bàn tay đến tứ chi và trăm xương cốt, khiến cho cơ thể mềm mại của Vân Mộc Thanh không khỏi run rẩy, sắc đỏ bừng lên trên lỗ tai rồi lập tức lan ra khắp gương mặt cô.
Nhưng lần này cô không hề từ chối, chỉ cúi đầu bước đi, để mặc cho bàn tay dày rộng của Sở Phàm nắm chặt bàn tay của mình.
Dãy sao rực rỡ trên bầu trời cao, ánh đèn sáng trưng khắp nhân gian.
Làn gió thu mát mẻ thoảng qua, hai người tay nắm tay lặng lẽ thả bước, cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay đối phương, trái tim của cả hai đều đập loạn.
Càng đi càng xa.
Vào lúc này, một chiếc Maybach đậu bên cạnh bọn họ, Mã Minh Nguyên dẫn theo người cung kính đứng trước mặt Sở Phàm, ông ta cung kính chào hỏi anh: “Anh Sở”.
Vân Mộc Thanh vội vàng rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Sở Phàm như thể bị điện giật, gương mặt xinh xắn của cô nóng bừng, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Trông giống hệt cô thiếu nữ bị bắt gặp trong lần hẹn hò đầu tiên vậy, đáng yêu vô cùng.
Sở Phàm bực bội nhíu mày: “Có chuyện gì sao?”
“Vâng, đúng là có vài chuyện thật, cần đến sự giúp đỡ của anh Sở”, Mã Minh Nguyên cũng biết mình phá hoại chuyện tốt của Sở Phàm, ông ta vừa lúng túng lại vừa áy náy, rối rít xin lỗi mãi:
“Nếu không tiện thì ngày mai tôi tìm anh sau?”
“Hai người nói chuyện đi, Sở Phàm, tôi, tôi về trước đây”, Vân Mộc Thanh đỏ mặt thì thầm, cô rất hiểu chuyện.
“Hai người mau đưa cô Sở về nhà”, Mã Minh Nguyên vội vã dặn dò, hai nữ thư ký của ông ta nhanh chóng đưa Vân Mộc Thanh vào chiếc xe thương vụ, chở cô rời khỏi đây.
“Anh Sở, thật lòng xin lỗi vì đã trễ thế này mà còn làm anh cụt hứng, nhưng xin anh yên tâm, nhất định tôi sẽ bồi thường cho anh”, Mã Minh Nguyên nhếch miệng cười, phô nụ cười mà bất kỳ người đàn ông nào cũng hiểu, ông ta cung kính mời Sở Phàm lên xe.
“Đi thôi”.
Sở Phàm cười cười, cũng muốn biết ông ta đang muốn làm gì nên theo ông ta lên xe.
Nửa tiếng đồng hồ sau, vẫn trong hộp đêm Kim Sa, ‘phòng bao King’ sang trọng nhất, đắt đỏ nhất, cũng tượng trưng cho thân phận cao quý nhất.
Sở Phàm ung dung ngồi xuống ghế chủ tọa, Mã Minh Nguyên ngồi làm nền trong góc phòng, còn ông chủ và quản lý cao cấp của hộp đêm Kim Sa lại cung kính đứng ở một bên, đến hít thở mạnh cũng không dám…
Đây là người mà đến đại ca giang hồ ở Giang Lăng như Mã Minh Nguyên còn phải cung kính, làm sao bọn họ dám bất kính với anh được.
“Anh Sở, xin lỗi vì đã làm anh cụt hứng, đây là một chút lòng thành của tôi, hy vọng anh nhận cho”, Mã Minh Nguyên cười cười, ông ta vỗ tay: “Vào đi”.
Mười mấy cô gái có nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần, mỗi người một vẻ, dạt dào hơi thở thanh xuân.
Có người nóng bỏng khiêu gợi, có người thẹn thùng e ấp, có người dịu dàng ngọt ngào, cũng có người lạnh lùng cao ngạo, thậm chí trong số đó còn có cả ngôi sao phim ảnh, người mẫu hạng hai đang nổi tiếng, đầy đủ hết cả.
Tất cả đều mặc quần áo mát mẻ như vải tuyn, làn da trắng trẻo như tuyết cùng cặp chân dài thon thả đều hiện lồ lộ dưới ánh đèn mờ mờ, làm mê đắm lòng người, vô cùng có sức hút.
“Chào anh Sở”.
Mười mấy cô gái đồng loạt khom lưng, đỉnh núi đôi trắng trẻo trước ngực gần như muốn bật cả ra ngoài, ai nấy đều có đôi mắt long lanh, ra vẻ tùy anh muốn chơi đùa thế nào cũng được.
Mã Minh Nguyên cũng bật cười: “Tất cả hoa khôi trong hơn một trăm hộp đêm ở Giang Lăng đều có mặt ở đây, để cho anh Sở tùy tiện lựa chọn”.
Sở Phàm ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh rất bình tĩnh, mặc dù mấy cô gái này không xinh đẹp tuyệt trần như Vân Mộc Thanh và Hestia, thế nhưng dù xét về vóc dáng, dung mạo hay là khí chất thì họ đều có thể sánh bằng hoa khôi của các trường học rồi.
Với người bình thường, bọn họ đúng là hồng nhan họa thủy, ít nhất thì đàn em của Mã Minh Nguyên đều há hốc miệng mồm, ánh mắt sáng bừng.
Nhưng bọn họ cũng chỉ dám thầm nghĩ trong lòng mà thôi chứ chẳng dám tơ tưởng đến các cô gái ấy, chỉ sợ chọc giận Sở Phàm.
Sở Phàm chỉ nhìn mấy cô gái với ánh mắt tán thưởng, rồi sau đó, anh bình tĩnh cầm ly rượu lên: “Mã Minh Nguyên, có gì thì nói thẳng ra đi, không cần phải chơi trò này”.
Quân thần của Long hồn, trưởng quan tối cao của Tây Dã, có người đẹp tuyệt trần thế nào mà anh chưa từng gặp kia chứ, có sự cám dỗ nào mà anh chưa từng kinh qua?
Năm ấy lúc anh mang quân đi đánh Hồ Mã, thậm chí tù trưởng của bảy bộ lạc còn liên kết với nhau, dùng hết sức mạnh trong nước để chọn ra một trăm cô gái xinh đẹp tuyệt trần, muốn dâng hiến cho Sở Phàm để xin anh nương tay, thế nhưng vẫn không thể làm lung lay ý chí chiến đấu của anh.
Huống hồ chi chỉ là mười mấy cô gái xinh đẹp kia chứ?
Mã Minh Nguyên lập tức tỏ vẻ sùng bái, ông ta cảm khái không hổ danh là người có quyền lực ngút trời, gặp nhiều điều phi phàm, những cô gái chỉ biết phấn son này chẳng thể lọt nổi vào mắt xanh của anh.
“Nếu như anh Sở có lệnh thì tôi xin nói thẳng ra vậy”.
Ông ta phất tay, tất cả người trong phòng đều lui xuống, chỉ còn sót lại hai người Mã Minh Nguyên và Sở Phàm.
Mã Minh Nguyên thở dài, ông ta phiền muộn: “Ban đầu có một đối thủ cùng cạnh tranh vị trí đại ca thế giới ngầm với tôi, nhưng sau đó thất bại, bị tôi đuổi đi rồi”.
“Nhưng gần đây hắn ta lại tiếp tục dẫn quân đến phá rối, hơn nữa còn mang theo hai người tập võ mạnh mẽ, chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi mà hai người bọn họ đã quét sạch mười mấy cơ sở kinh doanh của tôi, khiến cho hơn hai trăm anh em của tôi bị thương, làm tôi bị tổn thất nặng nề”.
“Nghe nói, hai người đó là dân tập võ chính thống, hơn nữa đã lên đến Ám Kình đỉnh cao, bước vào cảnh giới lục phẩm rồi, người bình thường có nhiều hơn đi chăng nữa cũng không tài nào chặn bọn họ lại nổi”.
“Bởi thế, tôi đã thương lượng với sáu ông lớn của thành thị khác, làm theo quy định của giang hồ, hẹn quyết đấu một trận với đối thủ cũ, kẻ thua cuộc phải tự phế đi đôi chân, rút lui khỏi giang hồ”.
“Hôm nay tôi đến đây là nhờ anh Sở giúp tôi đến đó trợ uy”.
Người trong giới võ đạo à?
Ánh mắt Sở Phàm sáng bừng, lòng anh dao động.
Anh đang sầu não vì không có cơ hội tiếp xúc với người trong giới võ đạo, hòng nghe ngóng tin tức về vị cao tăng đã trị hết ‘độc Mạn Đà La’ đây này.
Thế này chẳng khác nào trời hạn gặp mưa rào.
Bình luận facebook