Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Chương 70: Bác mày là cái thá gì?
Thấy Mã Minh Nguyên cùng đám đàn em đồng loạt quỳ xuống trước Sở Phàm như quỳ lạy thần linh, toàn bộ phòng bao lặng ngắt như tờ, có thể nghe cả tiếng kim rơi.
Đám cậu ấm đang mải mê rót rượu chết lặng, không phát hiện rượu đã tràn khỏi ly, thấm ướt cả quần áo. Hai cô gái mặt hoa da phấn cũng há hốc mồm, son môi như muốn chạm đến khóe mắt. Bọn Từ Minh, Chu Dĩnh lại mang vẻ mặt không thể nào tin được.
Mã Minh Nguyên này không phải là thuộc hạ của bác Tôn Minh Hưng ư? Sao bọn họ lại quỳ xuống trước tên ăn hại Sở Phàm làm gì?
Chuyện... chuyện này là thế nào?
Biểu cảm trên mặt Tôn Minh Hưng thay đổi đến là ngoạn mục. Khóe miệng căng cứng, anh ta thét lên: “Ông đui hả Mã Minh Nguyên! Tôi đứng ở ngay đây, ông lạy thằng ăn hại Sở Phàm đó làm gì?"
"Cút sang đây cho tôi!"
Mã Minh Nguyên vẫn quỳ tại chỗ, không nhúc nhích dù chỉ một phân.
Tôn Minh Hưng phẫn nộ bật dậy, chỉ vào mặt ông ta mà mắng: “Tao là Tôn Minh Hưng, bác tao là Tôn Kiến Nam, người đứng thứ ba tại Giang Lăng. Mày dám cãi lời bác tao hả?!"
Mã Minh Nguyên vẫn bất động như một pho tượng.
Hai má Tôn Minh Hưng nóng rát, những ánh mắt kỳ dị từ kẻ khác như từng cái bạt tai vả vào mặt anh ta không chút kiêng nể.
"Chó má! Mày dám phản!"
Máu nóng lên não, anh ta vung chai rượu trong tay lên. Chỉ nghe choang một tiếng, máu tươi túa ra từ gáy Mã Minh Nguyên, nhưng ông ta chỉ khẽ rùng mình mà thôi, vẫn tiếp tục quỳ trước Sở Phàm không hề động đậy.
Đáy lòng Tôn Minh Hưng bỗng hẫng một cái, chợt có linh cảm không lành xuất hiện. Những người khác trong phòng bao biến sắc, ai nấy đều hít vào một hơi, vội vã tránh xa anh ta theo bản năng.
Họ đã nhận ra Mã Minh Nguyên vốn không thèm để Tôn Minh Hưng vào mắt. Người mà ông ta sợ là Sở Phàm, cho dù Tôn Minh Hưng có nhục nhã, thậm chí đánh đập ông ta thế nào đi nữa, chỉ cần Sở Phàm không lên tiếng, ông ta cũng không dám nhấc một ngón tay.
"Người này có lai lịch gì vậy chứ..”., gương mặt bọn cậu ấm lộ vẻ hoang mang, chúng nhìn Sở Phàm trong góc mà run rẩy.
Đúng lúc ấy, Sở Phàm nhàn nhạt cất giọng: “Đứng lên đi. Bọn họ không liên quan đến tôi" .
Một câu nói khiến trái tim chúng như rơi vào hầm băng.
"Cảm tạ anh Sở", Mã Minh Nguyên như được tha bổng, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế khom người cung kính.
Sắc mặt Tôn Minh Hưng tối sầm đi, nhìn những gì đang xảy ra mà hoảng hốt. Chuyện gì... chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Vì sao Mã Minh Nguyên ra vẻ cung kính trước Sở Phàm như vậy? Ông ta chỉ là một con chó của bác anh ta thôi mà. Đêm ấy rõ ràng anh ta đã thấy ông ta phải quỳ xuống trước cửa nhà họ Chu, dập đầu xin tha đấy thôi.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?!
Sở Phàm từ tốn đứng dậy, quét mắt nhìn tất cả những người ở phòng bao một lượt rồi nói.
"Nếu bọn họ đã gọi ông đến đây thì cũng là lúc giải quyết ân oán giữa các người. Mã Minh Nguyên, ông tự giải quyết chuyện của ông, tôi không tham dự".
Đoạn anh nắm lấy tay Vân Mộc Thanh, dẫn cô về phía cửa: “Chốc nữa có thể hơi máu me, chúng ta tránh một chút”.
"Cảm tạ anh Sở”.
Mã Minh Nguyên cung kính đáp rồi chậm rãi đứng thẳng dậy. Nhìn ánh mắt hung ác của ông ta, bọn cậu ấm chỉ cảm thấy lạnh toát cả sống lưng như đang bị một con thú dữ nhìn chòng chọc.
Khí chất của những đóa hoa trong nhà kính này làm sao có thể bì kịp sự quyết đoán của ông trùm tung hoành Giang Lăng hơn hai mươi năm cho được?
Đám thuộc hạ sau lưng Mã Minh Nguyên cũng sột soạt đứng dậy, bao vây toàn bộ phòng bao, cả người đằng đằng sát khí. Nếu Sở Phàm đã nói những kẻ ở đây không liên quan đến anh thì bọn họ cũng không có gì phải kiêng dè nữa.
Tôn Minh Hưng đã hơi run rẩy nhưng vẫn làm bộ bình tĩnh, thoáng lui về sau một bước: “Ông... ông định làm gì hả? Tôi cảnh cáo ông đấy Mã Minh nguyên, tôi là…”
Bốp!
"Đ*t mẹ mày. Thứ chó đẻ như mày mà cũng dám gọi thẳng tên tao?"
Mã Minh Nguyên tát một cú trời giáng vào mặt Tôn Minh Hưng, mạnh đến nỗi khiến anh ta nứt da chảy máu, cả người ngã dúi dụi, hai cái răng cửa cũng văng ra. Lưng anh ta nện vào cái bàn phía sau, trái cây lăn lông lốc, rượu bia đổ tung tóe.
Mã Minh Nguyên nắm tóc Tôn Minh Hưng, lại giáng thêm một cái tát nữa vào mặt anh ta mà không chút nương tay, vừa tát vừa chửi.
"Thằng súc sinh mày là cái thá gì mà muốn tao phải quỳ xuống xin lỗi?"
"Thằng bác mày là cái thá gì mà uy hiếp được tao?"
"Còn dám đánh tao? Tao đánh chết mẹ mày”.
"Hôm nay không cho mày chết thì tao mang họ Tôn!"
Mã Minh Nguyên tát Tôn Minh Hưng mười mấy cái liên tiếp khiến mặt anh ta sưng vù tím tái, máu me be bét, chỉ biết rú lên thê thảm như heo bị chọc tiết.
"Đánh chết cho tao!"
Vẫn chưa hết cơn tức, ông ta quát lên một tiếng. Bọn thuộc hạ xung quanh nhào về phía Tôn Minh Hưng, từng nắm đấm, từng cú đá giáng xuống như thật sự muốn giết chết anh ta.
Những kẻ khác trong phòng bao đã sợ đến mất hết hồn vía, một đám mặt tái mét túm tụm lại với nhau, đến thở mạnh cũng không dám. Giờ phút này, bọn họ mới nhận ra trước mặt Mã Minh Nguyên, Tôn Minh Hưng kiêu ngạo phách lối ban nãy còn không bằng bãi chất thải bên vệ đường, người kia chỉ cần ra tay là có thể nghiền nát anh ta một cách dễ dàng.
Sở Phàm chỉ lạnh nhạt quan sát hết thảy, trong mắt không có chút tình cảm dao động nào. Những thứ này đều do Tôn Minh Hưng tự làm tự chịu, có phải trả giá đắt cũng không thể trách người khác được.
"Đừng đánh! Các người đừng đánh nữa!", chỉ có mỗi Chu Dĩnh vừa khóc nức nở vừa xông lên cản Mã Minh Nguyên lại, bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của Tôn Minh Hưng.
"Minh Hưng! Anh còn đứng đó làm gì? Mau xin lỗi Hội trưởng Mã đi! Chúng ta sai rồi!", Chu Dĩnh không đành lòng nhìn cảnh trước mắt. Cô ta cũng đã hiểu ra Mã Minh Nguyên quỳ xuống xin lỗi hôm ấy nào phải vì bác của Tôn Minh Hưng, mà là do Sở Phàm ra tay. Nhưng Tôn Minh Hưng tốt xấu gì cũng là chồng chưa cưới của cô, cô không thể nào trơ mắt nhìn anh ta bị đánh chết được.
"Mã Minh Nguyên, mày... mày chết chắc rồi”, cho dù đã bị đánh đến máu chảy đầy mặt, Tôn Minh Hưng vẫn hùng hổ: “Đợi đó, bác tao sẽ giết mày…”
Mã Minh Nguyên nhướng mày, nghe thuộc hạ thì thầm vào tai xong thì nở một nụ cười suy tư: “Ồ, thì ra bác mày là Tôn Kiến Nam? Đó là chỗ dựa của mày? Ha ha”.
"Người đâu, đi xuống kêu Tôn Kiến Nam lên đây cho tao”.
Bọn cậu ấm sửng sốt nhìn nhau. Từ thái độ của Mã Minh Nguyên, hình như người bác của Tôn Minh Hưng là thuộc hạ của ông ta mới đúng?
Năm phút sau, một người đàn ông vóc dáng gầy gò, nét mặt âm u, trông giống Tôn Minh Hưng đến năm, sáu phần bước tới. Đây chính là "người bác quyền lực" của anh ta, Tôn Kiến Nam.
Mã Minh Nguyên thoải mái ngồi trên sô pha, châm một điếu xì gà, nghiền ngẫm nói: “Chú Tôn, thằng nhóc này vừa mạo phạm anh. Nó nói chú là bác nó, muốn chú giết anh cho nó hả giận”.
Tôn Minh Hưng như gặp được cứu tinh, kích động gào lên: “Bác! Bác lập tức giết thằng khốn Mã Minh Nguyên này trả thù cho cháu...”
Chát!
Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Tôn Kiến Nam lại bước đến bạt tai Tôn Minh Hưng một cái vang dội rồi phẫn nộ gầm lên: “Súc sinh! Chỉ biết gây họa cho tao!"
Ông ta chỉ muốn làm thịt thằng cháu khốn nạn này.
Mã Minh Nguyên tuy đã không còn vị chủ tịch tỉnh kia chống lưng cho nữa nhưng đã nhanh chóng tìm chỗ nương thân mới. Nghe đồn ‘anh Sở' này lại sở hữu năng lực phi phàm, vì vậy Mã Minh Nguyên bây giờ còn mạnh hơn trước kia nhiều lắm.
Tôn Kiến Nam đã phải tốn biết bao công sức, móc nối không biết bao nhiêu mối quan hệ mới mời được Mã Minh Nguyên đến làm khách quý. Ông ta vốn muốn lân la làm quen, từ đó xin mấy hạng mục từ tay họ Mã để làm giàu thêm cho thành tích của mình. Không ngờ thằng chó Tôn Minh Hưng này lại mạo phạm Mã Minh Nguyên, như vậy khác gì muốn chặt đứt sự nghiệp của ông ta!
"Thằng bất hiếu! Quỳ xuống xin lỗi Hội trưởng Mã cho tao!", Tôn Kiến Nam điên tiết quát thẳng vào mặt Tôn Minh Hưng.
Ông ta vốn là trụ cột trong nhà họ Tôn, nói sao làm vậy. Đám con cháu như Tôn Minh Hưng được một tay ông ta nuôi lớn, lời của ông ta với chúng không khác gì thánh chỉ.
Sắc mặt Tôn Minh Hưng xám như tro tàn, hồn vía bay hết, hai gối nện xuống đất.
Vào khoảnh khắc đó, anh ta chỉ cảm thấy lòng mình vỡ vụn thành từng mảnh. Tất cả những tự tôn, kiêu ngạo, quang vinh đều tan tành.
Thậm chí còn muốn chết đi.
Thấy Mã Minh Nguyên cùng đám đàn em đồng loạt quỳ xuống trước Sở Phàm như quỳ lạy thần linh, toàn bộ phòng bao lặng ngắt như tờ, có thể nghe cả tiếng kim rơi.
Đám cậu ấm đang mải mê rót rượu chết lặng, không phát hiện rượu đã tràn khỏi ly, thấm ướt cả quần áo. Hai cô gái mặt hoa da phấn cũng há hốc mồm, son môi như muốn chạm đến khóe mắt. Bọn Từ Minh, Chu Dĩnh lại mang vẻ mặt không thể nào tin được.
Mã Minh Nguyên này không phải là thuộc hạ của bác Tôn Minh Hưng ư? Sao bọn họ lại quỳ xuống trước tên ăn hại Sở Phàm làm gì?
Chuyện... chuyện này là thế nào?
Biểu cảm trên mặt Tôn Minh Hưng thay đổi đến là ngoạn mục. Khóe miệng căng cứng, anh ta thét lên: “Ông đui hả Mã Minh Nguyên! Tôi đứng ở ngay đây, ông lạy thằng ăn hại Sở Phàm đó làm gì?"
"Cút sang đây cho tôi!"
Mã Minh Nguyên vẫn quỳ tại chỗ, không nhúc nhích dù chỉ một phân.
Tôn Minh Hưng phẫn nộ bật dậy, chỉ vào mặt ông ta mà mắng: “Tao là Tôn Minh Hưng, bác tao là Tôn Kiến Nam, người đứng thứ ba tại Giang Lăng. Mày dám cãi lời bác tao hả?!"
Mã Minh Nguyên vẫn bất động như một pho tượng.
Hai má Tôn Minh Hưng nóng rát, những ánh mắt kỳ dị từ kẻ khác như từng cái bạt tai vả vào mặt anh ta không chút kiêng nể.
"Chó má! Mày dám phản!"
Máu nóng lên não, anh ta vung chai rượu trong tay lên. Chỉ nghe choang một tiếng, máu tươi túa ra từ gáy Mã Minh Nguyên, nhưng ông ta chỉ khẽ rùng mình mà thôi, vẫn tiếp tục quỳ trước Sở Phàm không hề động đậy.
Đáy lòng Tôn Minh Hưng bỗng hẫng một cái, chợt có linh cảm không lành xuất hiện. Những người khác trong phòng bao biến sắc, ai nấy đều hít vào một hơi, vội vã tránh xa anh ta theo bản năng.
Họ đã nhận ra Mã Minh Nguyên vốn không thèm để Tôn Minh Hưng vào mắt. Người mà ông ta sợ là Sở Phàm, cho dù Tôn Minh Hưng có nhục nhã, thậm chí đánh đập ông ta thế nào đi nữa, chỉ cần Sở Phàm không lên tiếng, ông ta cũng không dám nhấc một ngón tay.
"Người này có lai lịch gì vậy chứ..”., gương mặt bọn cậu ấm lộ vẻ hoang mang, chúng nhìn Sở Phàm trong góc mà run rẩy.
Đúng lúc ấy, Sở Phàm nhàn nhạt cất giọng: “Đứng lên đi. Bọn họ không liên quan đến tôi" .
Một câu nói khiến trái tim chúng như rơi vào hầm băng.
"Cảm tạ anh Sở", Mã Minh Nguyên như được tha bổng, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế khom người cung kính.
Sắc mặt Tôn Minh Hưng tối sầm đi, nhìn những gì đang xảy ra mà hoảng hốt. Chuyện gì... chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Vì sao Mã Minh Nguyên ra vẻ cung kính trước Sở Phàm như vậy? Ông ta chỉ là một con chó của bác anh ta thôi mà. Đêm ấy rõ ràng anh ta đã thấy ông ta phải quỳ xuống trước cửa nhà họ Chu, dập đầu xin tha đấy thôi.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?!
Sở Phàm từ tốn đứng dậy, quét mắt nhìn tất cả những người ở phòng bao một lượt rồi nói.
"Nếu bọn họ đã gọi ông đến đây thì cũng là lúc giải quyết ân oán giữa các người. Mã Minh Nguyên, ông tự giải quyết chuyện của ông, tôi không tham dự".
Đoạn anh nắm lấy tay Vân Mộc Thanh, dẫn cô về phía cửa: “Chốc nữa có thể hơi máu me, chúng ta tránh một chút”.
"Cảm tạ anh Sở”.
Mã Minh Nguyên cung kính đáp rồi chậm rãi đứng thẳng dậy. Nhìn ánh mắt hung ác của ông ta, bọn cậu ấm chỉ cảm thấy lạnh toát cả sống lưng như đang bị một con thú dữ nhìn chòng chọc.
Khí chất của những đóa hoa trong nhà kính này làm sao có thể bì kịp sự quyết đoán của ông trùm tung hoành Giang Lăng hơn hai mươi năm cho được?
Đám thuộc hạ sau lưng Mã Minh Nguyên cũng sột soạt đứng dậy, bao vây toàn bộ phòng bao, cả người đằng đằng sát khí. Nếu Sở Phàm đã nói những kẻ ở đây không liên quan đến anh thì bọn họ cũng không có gì phải kiêng dè nữa.
Tôn Minh Hưng đã hơi run rẩy nhưng vẫn làm bộ bình tĩnh, thoáng lui về sau một bước: “Ông... ông định làm gì hả? Tôi cảnh cáo ông đấy Mã Minh nguyên, tôi là…”
Bốp!
"Đ*t mẹ mày. Thứ chó đẻ như mày mà cũng dám gọi thẳng tên tao?"
Mã Minh Nguyên tát một cú trời giáng vào mặt Tôn Minh Hưng, mạnh đến nỗi khiến anh ta nứt da chảy máu, cả người ngã dúi dụi, hai cái răng cửa cũng văng ra. Lưng anh ta nện vào cái bàn phía sau, trái cây lăn lông lốc, rượu bia đổ tung tóe.
Mã Minh Nguyên nắm tóc Tôn Minh Hưng, lại giáng thêm một cái tát nữa vào mặt anh ta mà không chút nương tay, vừa tát vừa chửi.
"Thằng súc sinh mày là cái thá gì mà muốn tao phải quỳ xuống xin lỗi?"
"Thằng bác mày là cái thá gì mà uy hiếp được tao?"
"Còn dám đánh tao? Tao đánh chết mẹ mày”.
"Hôm nay không cho mày chết thì tao mang họ Tôn!"
Mã Minh Nguyên tát Tôn Minh Hưng mười mấy cái liên tiếp khiến mặt anh ta sưng vù tím tái, máu me be bét, chỉ biết rú lên thê thảm như heo bị chọc tiết.
"Đánh chết cho tao!"
Vẫn chưa hết cơn tức, ông ta quát lên một tiếng. Bọn thuộc hạ xung quanh nhào về phía Tôn Minh Hưng, từng nắm đấm, từng cú đá giáng xuống như thật sự muốn giết chết anh ta.
Những kẻ khác trong phòng bao đã sợ đến mất hết hồn vía, một đám mặt tái mét túm tụm lại với nhau, đến thở mạnh cũng không dám. Giờ phút này, bọn họ mới nhận ra trước mặt Mã Minh Nguyên, Tôn Minh Hưng kiêu ngạo phách lối ban nãy còn không bằng bãi chất thải bên vệ đường, người kia chỉ cần ra tay là có thể nghiền nát anh ta một cách dễ dàng.
Sở Phàm chỉ lạnh nhạt quan sát hết thảy, trong mắt không có chút tình cảm dao động nào. Những thứ này đều do Tôn Minh Hưng tự làm tự chịu, có phải trả giá đắt cũng không thể trách người khác được.
"Đừng đánh! Các người đừng đánh nữa!", chỉ có mỗi Chu Dĩnh vừa khóc nức nở vừa xông lên cản Mã Minh Nguyên lại, bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của Tôn Minh Hưng.
"Minh Hưng! Anh còn đứng đó làm gì? Mau xin lỗi Hội trưởng Mã đi! Chúng ta sai rồi!", Chu Dĩnh không đành lòng nhìn cảnh trước mắt. Cô ta cũng đã hiểu ra Mã Minh Nguyên quỳ xuống xin lỗi hôm ấy nào phải vì bác của Tôn Minh Hưng, mà là do Sở Phàm ra tay. Nhưng Tôn Minh Hưng tốt xấu gì cũng là chồng chưa cưới của cô, cô không thể nào trơ mắt nhìn anh ta bị đánh chết được.
"Mã Minh Nguyên, mày... mày chết chắc rồi”, cho dù đã bị đánh đến máu chảy đầy mặt, Tôn Minh Hưng vẫn hùng hổ: “Đợi đó, bác tao sẽ giết mày…”
Mã Minh Nguyên nhướng mày, nghe thuộc hạ thì thầm vào tai xong thì nở một nụ cười suy tư: “Ồ, thì ra bác mày là Tôn Kiến Nam? Đó là chỗ dựa của mày? Ha ha”.
"Người đâu, đi xuống kêu Tôn Kiến Nam lên đây cho tao”.
Bọn cậu ấm sửng sốt nhìn nhau. Từ thái độ của Mã Minh Nguyên, hình như người bác của Tôn Minh Hưng là thuộc hạ của ông ta mới đúng?
Năm phút sau, một người đàn ông vóc dáng gầy gò, nét mặt âm u, trông giống Tôn Minh Hưng đến năm, sáu phần bước tới. Đây chính là "người bác quyền lực" của anh ta, Tôn Kiến Nam.
Mã Minh Nguyên thoải mái ngồi trên sô pha, châm một điếu xì gà, nghiền ngẫm nói: “Chú Tôn, thằng nhóc này vừa mạo phạm anh. Nó nói chú là bác nó, muốn chú giết anh cho nó hả giận”.
Tôn Minh Hưng như gặp được cứu tinh, kích động gào lên: “Bác! Bác lập tức giết thằng khốn Mã Minh Nguyên này trả thù cho cháu...”
Chát!
Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Tôn Kiến Nam lại bước đến bạt tai Tôn Minh Hưng một cái vang dội rồi phẫn nộ gầm lên: “Súc sinh! Chỉ biết gây họa cho tao!"
Ông ta chỉ muốn làm thịt thằng cháu khốn nạn này.
Mã Minh Nguyên tuy đã không còn vị chủ tịch tỉnh kia chống lưng cho nữa nhưng đã nhanh chóng tìm chỗ nương thân mới. Nghe đồn ‘anh Sở' này lại sở hữu năng lực phi phàm, vì vậy Mã Minh Nguyên bây giờ còn mạnh hơn trước kia nhiều lắm.
Tôn Kiến Nam đã phải tốn biết bao công sức, móc nối không biết bao nhiêu mối quan hệ mới mời được Mã Minh Nguyên đến làm khách quý. Ông ta vốn muốn lân la làm quen, từ đó xin mấy hạng mục từ tay họ Mã để làm giàu thêm cho thành tích của mình. Không ngờ thằng chó Tôn Minh Hưng này lại mạo phạm Mã Minh Nguyên, như vậy khác gì muốn chặt đứt sự nghiệp của ông ta!
"Thằng bất hiếu! Quỳ xuống xin lỗi Hội trưởng Mã cho tao!", Tôn Kiến Nam điên tiết quát thẳng vào mặt Tôn Minh Hưng.
Ông ta vốn là trụ cột trong nhà họ Tôn, nói sao làm vậy. Đám con cháu như Tôn Minh Hưng được một tay ông ta nuôi lớn, lời của ông ta với chúng không khác gì thánh chỉ.
Sắc mặt Tôn Minh Hưng xám như tro tàn, hồn vía bay hết, hai gối nện xuống đất.
Vào khoảnh khắc đó, anh ta chỉ cảm thấy lòng mình vỡ vụn thành từng mảnh. Tất cả những tự tôn, kiêu ngạo, quang vinh đều tan tành.
Thậm chí còn muốn chết đi.