Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Chương 69: Anh Sở?
Tên đầu trọc sửng sốt hết mấy giây. Lũ du côn cũng há hốc mồm, đoạn chúng liếc nhau rồi ôm bụng phá ra cười như vừa nghe được chuyện cười thế kỷ.
"Mẹ, muốn tao cười chết hay gì? Nhãi ranh như mày muốn Hội trưởng Mã đến dập đầu xin lỗi? Mày nghĩ mày là ai, đương kim Thái tử chắc?"
Tên đầu trọc nhếch mép, nhìn Tôn Minh Hưng như một thằng ngốc. Trong mắt hắn lóe lên tia hung tợn, tay móc ra một con dao phay, định bụng cắt lưỡi thằng oắt này để dạy cho nó một bài học nhớ đời.
"Mày không có tư cách biết tao là ai. Mày chỉ cần hỏi Mã Minh Nguyên một câu xem ông ta có còn nhớ những gì xảy ra vào mười hai giờ đêm, ngày 16 tháng 9, trước nhà họ Chu thôn Hạnh Hoa không là được", Tôn Minh Hưng vừa ngạo nghễ nói vừa rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, sau lại lấy ra một hộp diêm, khoan thai châm thuốc.
Anh ta không thích dùng bật lửa, hơn nữa sự ma sát của những que diêm cho anh ta cảm giác rằng mình vừa trở thành một ông trùm Hương Cảng lừng lẫy, có thể nói là tuyệt vời.
"Ba phút sau, tao muốn thấy Mã Minh Nguyên quỳ xuống xin lỗi tao, bằng không bọn mày tự gánh lấy hậu quả”.
Tôn Minh Hưng thốt lên, vung điếu thuốc trong tay khiến tàn thuốc bắn lên mặt tên đầu trọc. Giữa đốm lửa lập lòe, anh ta chợt thấy mình như một vị vua, không gì không làm được.
Bụp.
Gò má tên đầu trọc bị tàn thuốc làm bỏng, phồng lên, nhưng những lời của Tôn Minh Hưng khiến hắn bỗng dưng rùng mình.
Buổi tối ngày 16 tháng 9 chính là cơn ác mộng khiến cả đời hắn cũng khó mà quên được!
Đêm ấy, hai thanh niên bí ẩn xông vào tòa nhà hội thương mại Tứ Hải, mang súng giết chóc, quyền thế ngập trời. Chỉ một câu đã có thể nghiền nát toàn bộ hội thương mại, một câu nữa khiến lãnh đạo tỉnh rớt đài trong nháy mắt, làm cho Mã Minh Nguyên tung hoành ngang dọc Giang Lăng suốt hai mươi năm cũng phải quỳ xuống xin tha.
Cuối cùng, Mã Minh Nguyên phải tự chặt một tay, đích thân đến nhà họ Chu tại thôn Hạnh Hoa để xin lỗi Chu Long, chuyện này mới xem như kết thúc.
Tên đầu trọc vừa khéo chính là nhân chứng đêm đó. Bản lĩnh phi thường của vị họ Sở kia đã khiến thế giới quan của hắn bị lật đổ, khiến hắn ghi nhớ cả đời.
Tôn Minh Hưng cũng biết chuyện này ư? Chẳng lẽ cậu ta có quan hệ gì với ‘anh Sở’ kia?
Trong lòng tên đầu trọc rét run, thận trọng quan sát từng người có mặt trong phòng bao. Trong một thoáng, hắn nhìn thấy Sở Phàm dưới ánh đèn mờ ảo, bốn mắt chạm nhau.
Trên môi Sở Phàm chỉ là một nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại khiến hai chân hắn ta nhũn ra, suýt nữa quỳ sụp xuống.
Quả nhiên là anh ta!
"Tôi xin lỗi, tôi không biết anh đến đây, tôi sẽ báo cho hội trưởng ngay!"
Tên đầu trọc sợ đến mức hồn vía lên mây, không dám nhiều lời nữa mà vội vàng khom người, dẫn đám đàn em đi với vẻ khiếp đảm.
Phòng bao bỗng chốc im lặng như một nấm mồ.
Mấy cậu ấm giương mắt nhìn nhau trong sự sững sờ. Tôn Minh Hưng thật sự dọa cho người của Mã Minh Nguyên chạy mất hả?
Ngầu vãi!
"Tôi, tôi vừa nhìn thấy gì vậy? Người của hội thương mại Tứ Hải cúi đầu xin lỗi chúng ta? Ổng... ổng bị cậu Tôn dọa chạy thật hả?"
"Mẹ kiếp! Cậu Tôn ngầu quá! Người của Tứ Hải mà cậu cũng không để vào mắt! Tâm phục khẩu phục, tôi tâm phục khẩu phục!"
"Cậu Tôn oai quá là oai, tôi kính cậu một ly!"
Một đám cậu ấm lập tức rơi vào cơn cuồng hoan kích động. Người như bọn chúng làm sao hiểu được ngọn nguồn bên trong, chỉ cho rằng Tôn Minh Hưng như chúa tể rừng xanh, vừa gầm lên đã khiến bọn đầu trọc sợ vãi ra quần.
Sở Phàm cười một tiếng chế giễu, vẫn tiếp tục lẳng lặng xem kịch.
"Các anh em khen nhầm rồi, tôi cũng chỉ mượn oai bác cả tôi mà thôi chứ không gì cả. Tay Mã Minh Nguyên này vốn chỉ là con chó dưới trướng ông ấy mà thôi. Ha ha ha, mọi người ăn uống chơi bời thỏa thích đi nào, đừng có ngại!"
Từ đầu đến chân Tôn Minh Hưng toát ra vẻ phách lối kiêu ngạo, vừa vỗ bồm bộp lên tay Từ Minh vừa cười ha hả: “Hôm nay anh Từ cứ việc ngồi yên ở đây chờ Mã Minh Nguyên đích thân đến xin lỗi là được", rồi chợt nháy mắt đầy khả ố: “Nghe nói anh thích cô ả bên cạnh ông ta? Để tôi bảo ông ta nhường cô ả cho anh, muốn chơi bao lâu tùy thích”.
Trong đầu Từ Minh vẫn mơ hồ như một giấc mộng, thầm cảm thấy việc này tuyệt đối không hề đơn giản như vậy.
Trước khi rời đi, người mà tên đầu trọc kia khom lưng hình như không phải Tôn Minh Hưng, mà là... Sở Phàm?
Từ Minh nghĩ mà cả kinh, tim đập dồn dập.
Bên kia, Tôn Minh Hưng trở thành tâm điểm của sự chú ý mà vô cùng thỏa mãn.
Hình ảnh Mã Minh Nguyên quỳ gối dập đầu tạ tội trước cửa nhà họ Chu đêm ấy không chỉ khiến người khó quên mà còn để lại dư vị đậm đà.
Cũng vào đêm ấy, anh ta mới biết được bác cả nắm trong tay quyền lực khổng lồ ra sao, từ đó thoắt cái trở thành nhân vật 'đứng trên vạn người'.
Tiếc rằng cảnh tượng Mã Minh Nguyên quỳ xuống xin tha ấy chỉ có mấy người nhà họ Chu biết được, không truyền ra ngoài, vì vậy địa vị của Tôn Minh Hưng trong giới cũng không xem như cao.
Nhưng vào hôm nay, cơ hội sẽ đến!
Hôm nay, trước mặt tất cả mọi người, anh ta sẽ giẫm lên mặt mũi của ông trùm giang hồ Mã Minh Nguyên, từ đó khiến ba chữ Tôn Minh Hưng nổi tiếng toàn Giang Lăng, khắp cả Giang Bắc!
Nghĩ vậy, sự hả hê cuồn cuộn dâng lên trong lòng Tôn Minh Hưng.
Đôi mắt nhấp nháy, anh ta đi về phía góc phòng bao nơi Sở Phàm đang đứng, ra vẻ xem thường.
"Sở Phàm, anh còn nhớ Mã Minh Nguyên đã từng cướp giấy tờ nhà đất họ Chu rồi đánh gãy chân bố vợ anh không?"
Sở Phàm đáp: “Ông ta đã trả lại giấy tờ, cũng tự mình đến cửa dập đầu xin lỗi”.
"Đúng vậy, tất cả là nhờ tôi", Tôn Minh Hưng hất đầu đầy kiêu kỳ: “Bác tôi chỉ cần ra lệnh một tiếng, ngay trong đêm đó Mã Minh Nguyên phải lập tức đến xin lỗi bồi thường, hoảng hốt cả ngày”.
"E rằng anh còn chưa biết chuyện này nhỉ? Chậc chậc, cũng phải thôi, hạng tiểu tốt như anh làm sao mà biết được”.
"Ồ? Nhờ cậu ư?", Sở Phàm lộ vẻ suy tư, khóe môi khe khẽ cong lên. “Người đứng thứ ba trong thành phố như bác cậu mà cũng có thể ra lệnh cho Mã Minh Nguyên, người nắm trong tay khối tài sản ba tỉ, tung hoành Giang Lăng suốt hai mươi năm?"
"Anh có ý gì?", sắc mặt Tôn Minh Hưng trầm xuống, hừ lạnh: “Dĩnh Dĩnh, em nói cho anh ta nghe thử đám họ hàng nghèo kiết xác họ Chu có khả năng đó không? Trừ bác anh ra, còn ai sở hữu quyền lực khổng lồ như vậy, còn ai có thể khiến Mã Minh Nguyên phải ngoan ngoãn cúi đầu?"
"Không nhờ tôi chẳng lẽ nhờ anh? Nực cười!"
Sắc mặt Chu Dĩnh phức tạp vô cùng, cô ta ậm ừ: “Quả thật chính là nhờ Minh Hưng, đêm ấy bọn tôi đều thấy rõ”.
Lời Tôn Minh Hưng tuy chói tai nhưng chính là sự thật. Nhà họ Chu cô ta không có người nào sở hữu năng lực như vậy.
Bọn cậu ấm xung quanh cũng cười khẩy nhạo báng.
"Đúng đấy, bản thân mình là cái thá gì mà dám nghi ngờ năng lực của cậu Tôn?"
"Lại còn gì mà ‘người đứng thứ ba', anh có hiểu quyền lực là gì không hả thằng nhà quê?"
"Đúng là thứ dốt nát. Sau này đừng mời hạng người như vậy nữa, không cùng đẳng cấp không hiểu được nhau đâu”.
Sở Phàm chỉ lạnh nhạt nhìn đám cậu ấm tự biên tự diễn, mặc cho Tôn Minh Hưng khoe khoang đắc ý cũng không thèm chấp nhặt.
Là vàng thật hay vàng mã thì chốc nữa sẽ biết ngay thôi, bây giờ cứ thưởng thức kịch đi đã.
Cộp cộp cộp-
Đúng lúc ấy, một người đàn ông trung niên phong độ lịch lãm, mặc âu phục giày da dẫn theo một đám thuộc hạ rầm rập đi đến, sau đó cung kính cúi đầu.
Đây chính là hội trưởng hội thương mại Tứ Hải, ông trùm thế giới ngầm của Giang Lăng, Mã Minh Nguyên.
Bọn cậu ấm trong phòng bao vội vã bật dậy, trông có vẻ căng thẳng xen lẫn lo lắng. Dù sao đây cũng là nhân vật máu mặt tung hoành giang hồ, sao chúng có thể không e dè cho được.
Nhưng Tôn Minh Hưng vẫn giữ dáng vẻ của kẻ bề trên, lạnh giọng quát lên: “Mã Minh Nguyên, quỳ xuống cho ông!"
Thời điểm để tên tuổi anh ta lan xa đến rồi!
Rầm!
Ngay lập tức, hai gối Mã Minh Nguyên nện xuống đất, ông ta khẩn khoản: “Tôi vô cùng xin lỗi, không biết Từ Minh kia là bạn của anh, xin anh thứ lỗi”.
Bọn cậu ấm đứa nào đứa nấy đều lộ vẻ vui mừng quá đỗi, nhưng không đến một giây sau, biểu cảm của chúng lại trở thành khiếp sợ, khó tin lẫn hãi hùng.
Mừng rỡ là vì Mã Minh Nguyên quả thật quỳ xuống.
Khiếp sợ là vì người ông ta quỳ xuống không phải Tôn Minh Hưng, mà chính là người đang đứng trong góc, Sở Phàm!
Chuyện này...
"Mã Minh Nguyên không biết anh Sở đến đây để tiếp đón từ xa, sợ hãi vô cùng, mong anh thứ tội”, Mã Minh Nguyên cúi rạp người xuống đất, cung kính cất giọng.
Đám đàn em sau lưng ông ta cũng đồng loạt quỳ xuống hô to: “Mong anh Sở thứ tội!"
Từ đầu đến cuối, trong mắt họ chỉ có Sở Phàm, còn Tôn Minh Hưng thì không ai thèm liếc tới.
Gió lạnh thổi qua, lặng ngắt như tờ.
Mồm miệng đám cậu ấm trong ghế lô há to đến nỗi có thể nhét trọn một quả dừa vào, sinh động như một pho tượng sống.
Đôi mắt đẹp của Vân Mộc Thanh cũng mở to mà nhìn Sở Phàm vẫn đang ung dung pha trà bên người. Chu Dĩnh cũng đang lâm vào khiếp sợ.
Tôn Minh Hưng lại trông như vừa gặp ma xong, khóe môi anh ta giần giật, mặt bỏng rát như vừa bị vả mấy trăm cái.
"Anh... anh Sở?"
Tên đầu trọc sửng sốt hết mấy giây. Lũ du côn cũng há hốc mồm, đoạn chúng liếc nhau rồi ôm bụng phá ra cười như vừa nghe được chuyện cười thế kỷ.
"Mẹ, muốn tao cười chết hay gì? Nhãi ranh như mày muốn Hội trưởng Mã đến dập đầu xin lỗi? Mày nghĩ mày là ai, đương kim Thái tử chắc?"
Tên đầu trọc nhếch mép, nhìn Tôn Minh Hưng như một thằng ngốc. Trong mắt hắn lóe lên tia hung tợn, tay móc ra một con dao phay, định bụng cắt lưỡi thằng oắt này để dạy cho nó một bài học nhớ đời.
"Mày không có tư cách biết tao là ai. Mày chỉ cần hỏi Mã Minh Nguyên một câu xem ông ta có còn nhớ những gì xảy ra vào mười hai giờ đêm, ngày 16 tháng 9, trước nhà họ Chu thôn Hạnh Hoa không là được", Tôn Minh Hưng vừa ngạo nghễ nói vừa rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, sau lại lấy ra một hộp diêm, khoan thai châm thuốc.
Anh ta không thích dùng bật lửa, hơn nữa sự ma sát của những que diêm cho anh ta cảm giác rằng mình vừa trở thành một ông trùm Hương Cảng lừng lẫy, có thể nói là tuyệt vời.
"Ba phút sau, tao muốn thấy Mã Minh Nguyên quỳ xuống xin lỗi tao, bằng không bọn mày tự gánh lấy hậu quả”.
Tôn Minh Hưng thốt lên, vung điếu thuốc trong tay khiến tàn thuốc bắn lên mặt tên đầu trọc. Giữa đốm lửa lập lòe, anh ta chợt thấy mình như một vị vua, không gì không làm được.
Bụp.
Gò má tên đầu trọc bị tàn thuốc làm bỏng, phồng lên, nhưng những lời của Tôn Minh Hưng khiến hắn bỗng dưng rùng mình.
Buổi tối ngày 16 tháng 9 chính là cơn ác mộng khiến cả đời hắn cũng khó mà quên được!
Đêm ấy, hai thanh niên bí ẩn xông vào tòa nhà hội thương mại Tứ Hải, mang súng giết chóc, quyền thế ngập trời. Chỉ một câu đã có thể nghiền nát toàn bộ hội thương mại, một câu nữa khiến lãnh đạo tỉnh rớt đài trong nháy mắt, làm cho Mã Minh Nguyên tung hoành ngang dọc Giang Lăng suốt hai mươi năm cũng phải quỳ xuống xin tha.
Cuối cùng, Mã Minh Nguyên phải tự chặt một tay, đích thân đến nhà họ Chu tại thôn Hạnh Hoa để xin lỗi Chu Long, chuyện này mới xem như kết thúc.
Tên đầu trọc vừa khéo chính là nhân chứng đêm đó. Bản lĩnh phi thường của vị họ Sở kia đã khiến thế giới quan của hắn bị lật đổ, khiến hắn ghi nhớ cả đời.
Tôn Minh Hưng cũng biết chuyện này ư? Chẳng lẽ cậu ta có quan hệ gì với ‘anh Sở’ kia?
Trong lòng tên đầu trọc rét run, thận trọng quan sát từng người có mặt trong phòng bao. Trong một thoáng, hắn nhìn thấy Sở Phàm dưới ánh đèn mờ ảo, bốn mắt chạm nhau.
Trên môi Sở Phàm chỉ là một nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại khiến hai chân hắn ta nhũn ra, suýt nữa quỳ sụp xuống.
Quả nhiên là anh ta!
"Tôi xin lỗi, tôi không biết anh đến đây, tôi sẽ báo cho hội trưởng ngay!"
Tên đầu trọc sợ đến mức hồn vía lên mây, không dám nhiều lời nữa mà vội vàng khom người, dẫn đám đàn em đi với vẻ khiếp đảm.
Phòng bao bỗng chốc im lặng như một nấm mồ.
Mấy cậu ấm giương mắt nhìn nhau trong sự sững sờ. Tôn Minh Hưng thật sự dọa cho người của Mã Minh Nguyên chạy mất hả?
Ngầu vãi!
"Tôi, tôi vừa nhìn thấy gì vậy? Người của hội thương mại Tứ Hải cúi đầu xin lỗi chúng ta? Ổng... ổng bị cậu Tôn dọa chạy thật hả?"
"Mẹ kiếp! Cậu Tôn ngầu quá! Người của Tứ Hải mà cậu cũng không để vào mắt! Tâm phục khẩu phục, tôi tâm phục khẩu phục!"
"Cậu Tôn oai quá là oai, tôi kính cậu một ly!"
Một đám cậu ấm lập tức rơi vào cơn cuồng hoan kích động. Người như bọn chúng làm sao hiểu được ngọn nguồn bên trong, chỉ cho rằng Tôn Minh Hưng như chúa tể rừng xanh, vừa gầm lên đã khiến bọn đầu trọc sợ vãi ra quần.
Sở Phàm cười một tiếng chế giễu, vẫn tiếp tục lẳng lặng xem kịch.
"Các anh em khen nhầm rồi, tôi cũng chỉ mượn oai bác cả tôi mà thôi chứ không gì cả. Tay Mã Minh Nguyên này vốn chỉ là con chó dưới trướng ông ấy mà thôi. Ha ha ha, mọi người ăn uống chơi bời thỏa thích đi nào, đừng có ngại!"
Từ đầu đến chân Tôn Minh Hưng toát ra vẻ phách lối kiêu ngạo, vừa vỗ bồm bộp lên tay Từ Minh vừa cười ha hả: “Hôm nay anh Từ cứ việc ngồi yên ở đây chờ Mã Minh Nguyên đích thân đến xin lỗi là được", rồi chợt nháy mắt đầy khả ố: “Nghe nói anh thích cô ả bên cạnh ông ta? Để tôi bảo ông ta nhường cô ả cho anh, muốn chơi bao lâu tùy thích”.
Trong đầu Từ Minh vẫn mơ hồ như một giấc mộng, thầm cảm thấy việc này tuyệt đối không hề đơn giản như vậy.
Trước khi rời đi, người mà tên đầu trọc kia khom lưng hình như không phải Tôn Minh Hưng, mà là... Sở Phàm?
Từ Minh nghĩ mà cả kinh, tim đập dồn dập.
Bên kia, Tôn Minh Hưng trở thành tâm điểm của sự chú ý mà vô cùng thỏa mãn.
Hình ảnh Mã Minh Nguyên quỳ gối dập đầu tạ tội trước cửa nhà họ Chu đêm ấy không chỉ khiến người khó quên mà còn để lại dư vị đậm đà.
Cũng vào đêm ấy, anh ta mới biết được bác cả nắm trong tay quyền lực khổng lồ ra sao, từ đó thoắt cái trở thành nhân vật 'đứng trên vạn người'.
Tiếc rằng cảnh tượng Mã Minh Nguyên quỳ xuống xin tha ấy chỉ có mấy người nhà họ Chu biết được, không truyền ra ngoài, vì vậy địa vị của Tôn Minh Hưng trong giới cũng không xem như cao.
Nhưng vào hôm nay, cơ hội sẽ đến!
Hôm nay, trước mặt tất cả mọi người, anh ta sẽ giẫm lên mặt mũi của ông trùm giang hồ Mã Minh Nguyên, từ đó khiến ba chữ Tôn Minh Hưng nổi tiếng toàn Giang Lăng, khắp cả Giang Bắc!
Nghĩ vậy, sự hả hê cuồn cuộn dâng lên trong lòng Tôn Minh Hưng.
Đôi mắt nhấp nháy, anh ta đi về phía góc phòng bao nơi Sở Phàm đang đứng, ra vẻ xem thường.
"Sở Phàm, anh còn nhớ Mã Minh Nguyên đã từng cướp giấy tờ nhà đất họ Chu rồi đánh gãy chân bố vợ anh không?"
Sở Phàm đáp: “Ông ta đã trả lại giấy tờ, cũng tự mình đến cửa dập đầu xin lỗi”.
"Đúng vậy, tất cả là nhờ tôi", Tôn Minh Hưng hất đầu đầy kiêu kỳ: “Bác tôi chỉ cần ra lệnh một tiếng, ngay trong đêm đó Mã Minh Nguyên phải lập tức đến xin lỗi bồi thường, hoảng hốt cả ngày”.
"E rằng anh còn chưa biết chuyện này nhỉ? Chậc chậc, cũng phải thôi, hạng tiểu tốt như anh làm sao mà biết được”.
"Ồ? Nhờ cậu ư?", Sở Phàm lộ vẻ suy tư, khóe môi khe khẽ cong lên. “Người đứng thứ ba trong thành phố như bác cậu mà cũng có thể ra lệnh cho Mã Minh Nguyên, người nắm trong tay khối tài sản ba tỉ, tung hoành Giang Lăng suốt hai mươi năm?"
"Anh có ý gì?", sắc mặt Tôn Minh Hưng trầm xuống, hừ lạnh: “Dĩnh Dĩnh, em nói cho anh ta nghe thử đám họ hàng nghèo kiết xác họ Chu có khả năng đó không? Trừ bác anh ra, còn ai sở hữu quyền lực khổng lồ như vậy, còn ai có thể khiến Mã Minh Nguyên phải ngoan ngoãn cúi đầu?"
"Không nhờ tôi chẳng lẽ nhờ anh? Nực cười!"
Sắc mặt Chu Dĩnh phức tạp vô cùng, cô ta ậm ừ: “Quả thật chính là nhờ Minh Hưng, đêm ấy bọn tôi đều thấy rõ”.
Lời Tôn Minh Hưng tuy chói tai nhưng chính là sự thật. Nhà họ Chu cô ta không có người nào sở hữu năng lực như vậy.
Bọn cậu ấm xung quanh cũng cười khẩy nhạo báng.
"Đúng đấy, bản thân mình là cái thá gì mà dám nghi ngờ năng lực của cậu Tôn?"
"Lại còn gì mà ‘người đứng thứ ba', anh có hiểu quyền lực là gì không hả thằng nhà quê?"
"Đúng là thứ dốt nát. Sau này đừng mời hạng người như vậy nữa, không cùng đẳng cấp không hiểu được nhau đâu”.
Sở Phàm chỉ lạnh nhạt nhìn đám cậu ấm tự biên tự diễn, mặc cho Tôn Minh Hưng khoe khoang đắc ý cũng không thèm chấp nhặt.
Là vàng thật hay vàng mã thì chốc nữa sẽ biết ngay thôi, bây giờ cứ thưởng thức kịch đi đã.
Cộp cộp cộp-
Đúng lúc ấy, một người đàn ông trung niên phong độ lịch lãm, mặc âu phục giày da dẫn theo một đám thuộc hạ rầm rập đi đến, sau đó cung kính cúi đầu.
Đây chính là hội trưởng hội thương mại Tứ Hải, ông trùm thế giới ngầm của Giang Lăng, Mã Minh Nguyên.
Bọn cậu ấm trong phòng bao vội vã bật dậy, trông có vẻ căng thẳng xen lẫn lo lắng. Dù sao đây cũng là nhân vật máu mặt tung hoành giang hồ, sao chúng có thể không e dè cho được.
Nhưng Tôn Minh Hưng vẫn giữ dáng vẻ của kẻ bề trên, lạnh giọng quát lên: “Mã Minh Nguyên, quỳ xuống cho ông!"
Thời điểm để tên tuổi anh ta lan xa đến rồi!
Rầm!
Ngay lập tức, hai gối Mã Minh Nguyên nện xuống đất, ông ta khẩn khoản: “Tôi vô cùng xin lỗi, không biết Từ Minh kia là bạn của anh, xin anh thứ lỗi”.
Bọn cậu ấm đứa nào đứa nấy đều lộ vẻ vui mừng quá đỗi, nhưng không đến một giây sau, biểu cảm của chúng lại trở thành khiếp sợ, khó tin lẫn hãi hùng.
Mừng rỡ là vì Mã Minh Nguyên quả thật quỳ xuống.
Khiếp sợ là vì người ông ta quỳ xuống không phải Tôn Minh Hưng, mà chính là người đang đứng trong góc, Sở Phàm!
Chuyện này...
"Mã Minh Nguyên không biết anh Sở đến đây để tiếp đón từ xa, sợ hãi vô cùng, mong anh thứ tội”, Mã Minh Nguyên cúi rạp người xuống đất, cung kính cất giọng.
Đám đàn em sau lưng ông ta cũng đồng loạt quỳ xuống hô to: “Mong anh Sở thứ tội!"
Từ đầu đến cuối, trong mắt họ chỉ có Sở Phàm, còn Tôn Minh Hưng thì không ai thèm liếc tới.
Gió lạnh thổi qua, lặng ngắt như tờ.
Mồm miệng đám cậu ấm trong ghế lô há to đến nỗi có thể nhét trọn một quả dừa vào, sinh động như một pho tượng sống.
Đôi mắt đẹp của Vân Mộc Thanh cũng mở to mà nhìn Sở Phàm vẫn đang ung dung pha trà bên người. Chu Dĩnh cũng đang lâm vào khiếp sợ.
Tôn Minh Hưng lại trông như vừa gặp ma xong, khóe môi anh ta giần giật, mặt bỏng rát như vừa bị vả mấy trăm cái.
"Anh... anh Sở?"