Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Chương 67: Bị đánh rồi à?
Trong cuộc đời của Từ Minh, nếu như phải liệt kê ra danh sách ‘kẻ đáng sợ nhất’ thì chắc chắn Sở Phàm sẽ xứng đáng đứng đầu bảng!
Bây giờ nếu như Thượng Đế nói với anh ta có thể sử dụng hai mươi năm tuổi thọ để đổi lại vĩnh viễn không gặp Sở Phàm nữa, chắc chắn anh ta sẽ dứt khoát đồng ý ngay.
Chiều nay trong quán cà phê Thời Quang, anh ta đã mất hết sạch mặt mũi, bị đánh đến sưng húp cả mặt rồi!
Vốn dĩ cứ nghĩ rằng cái tên Sở Phàm chỉ là dân đen đê tiện không tiền không quyền thế, chỉ muốn làm bộ làm tịch, ra vẻ oai phong trước mặt cô gái xinh đẹp như Hestia.
Nhưng thật không ngờ cái tên này lại giả heo ăn thịt hổ, có thể tùy tiện ném ra tấm thể đen ngân hàng Hoa Kỳ, vứt bốn chục triệu ra, khiến cho anh ta bị mọi người mỉa mai khinh thường, vả sưng mặt anh ta!
Cho đến tận bây giờ, anh ta vẫn còn bị ám ảnh tâm lý nặng nề, vừa nhìn thấy Sở Phàm là hai chân không khỏi run rẩy…
Mất mặt quá, thật mất mặt quá, nào còn mặt mũi gặp người khác nữa đây.
“Anh Từ, anh, anh sao thế?”, Tôn Minh Hưng hơi ngạc nhiên, vội vàng chạy đến đỡ Từ Minh, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
“Không có gì, tôi từng có duyên gặp mặt anh Từ, ấn tượng sâu sắc”, Sở Phàm nói hờ hững, anh duỗi tay kéo Từ Minh: “Anh Từ nhìn thấy tôi nên mới kích động, đúng không?”
“Đúng, đúng là như thế”.
Gương mặt Từ Minh đỏ bừng, anh ta ấp a ấp úng.
Trong lòng thầm than khổ không thôi: “Mặt đã bị anh đánh sưng vù lên rồi, ấn tượng không sâu sắc mà được sao”.
“Ồ, còn có chuyện này hả?”, Tôn Minh Hưng cũng hơi ngạc nhiên, anh ta lập tức vênh váo chỉ trích Sở Phàm, hừ lạnh một tiếng: “Sở Phàm, thế thì anh phải xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với anh Từ, ngoan ngoãn theo anh Từ học cách làm người, có biết không?”
“Bố của anh Từ là giám đốc ngân hàng Nông Nghiệp, với gia thế của nhà anh Từ, muốn mua cả hộp đêm Kim Sa cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, anh có biết không?”
“Không không không… Khụ khụ”.
Từ Minh sợ hết hồn, anh ta ho khù khụ.
Anh ta sợ Sở Phàm lại phất tay gọi giám đốc của hộp đêm Kim Sa đến, hỏi xem muốn mua lại nơi này thì cần bao nhiêu tiền… Rồi lại vứt ra tám trăm triệu một tỷ gì đó.
Mặc dù da mặt anh ta dày thật, nhưng cũng không chịu nổi khi bị đánh như thế đâu.
Sở Phàm như cười như không, anh gật đầu: “Đúng thế, anh Từ có gia sản kếch xù, chiều này tôi đã biết rồi, không giống với người bình thường”.
Câu nói lấp lửng của Sở Phàm khiến cho gương mặt Từ Minh nóng bừng đau nhức, anh ta ngượng ngùng vô cùng, chỉ mong có thể khoét đất và chui vào cho xong.
May mà ánh đèn ở nơi này khá tối, mọi người đều không để ý đến vẻ mặt của anh ta.
Khúc nhạc đệm cứ trôi qua như thế, mọi người có mặt ở đây đều xúm xít lấy lòng Tôn Minh Hưng, ai nấy đều cất tiếng ca tụng, Tôn Minh Hưng chiếm hết sự chú ý của mọi người, gương mặt anh ta toát ra vẻ đắc ý và kiêu căng.
“Các bạn, hôm nay có thể tụ tập ở đây đều là do duyên phận, nào nào, chúng ta cùng nâng ly, cạn ly”.
Tôn Minh Hưng cầm ly rượu, bày ra dáng vẻ của người cầm đầu, anh ta lặng lẽ liếc mắt nhìn Sở Phàm rồi ra mệnh lệnh:
“Sở Phàm, anh sang đây, rót rượu cho mọi người đi”.
Rõ ràng nhân viên phục vụ đứng trong góc phòng, anh ta làm vậy chỉ vì muốn sỉ nhục Sở Phàm mà thôi.
Tất cả mọi người đều hớn hở trông chờ cảnh tượng Sở Phàm bị xấu mặt.
Chu Dĩnh nhíu mày lại, cảm thấy Tôn Minh Hưng hơi quá đáng, thế nhưng cô ta vẫn cúi đầu không nói tiếng nào.
Sở Phàm còn chẳng buồn ghé mắt nhìn anh ta lấy một lần, anh chỉ lạnh giọng mà nói: “Kêu tôi rót rượu à, các người còn chưa xứng đâu”.
Đường đường là Quân thần của Long Hồn, nhân tài kiệt xuất, rượu anh rót, dù là bố hay tổ tiên của bọn họ đều thấy sợ hãi, còn chẳng dám nhận.
Hơn nữa hôm nay anh đến đây cũng không phải để làm nền cho Tôn Minh Hưng, trước kia nghe anh ta chém gió khoe khoang đã là nể mặt anh ta lắm rồi.
Câu nói của anh khiến cho Tôn Minh Hưng sầm mặt xuống ngay, anh ta lạnh giọng lại: “Sở Phàm, anh nói vậy là ý gì? Anh đến trễ nhất, kêu anh rót rượu để bày tỏ sự hối lỗi thì sao hả”.
Gương mặt xinh xắn của Chu Dĩnh cũng trở nên lạnh lùng: “Sở Phàm, Minh Hưng muốn tốt cho anh thôi, mọi người đều có thấy khó chịu với anh lắm đấy”.
Mọi người xung quanh đều ăn nói khó nghe, lời nói như có ẩn chứa gai nhọn: “Đúng đấy, đợi anh suốt một tiếng đồng hồ, thế mà chẳng nói năng tiếng nào, làm ra vẻ cho ai xem?”
“Đúng vậy, thái độ kiểu gì thế”.
“Nếu không nể mặt cậu Tôn thì ai thèm quan tâm đến anh”.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều thấy bất mãn với Sở Phàm, cái tên này vô tích sự mà lại lớn lối, còn có bạn gái xinh đẹp tựa tiên nữ như Vân Mộc Thanh nữa, làm sao không khiến người ta nảy sinh lòng đố kị cho được?
“Các người thích đợi bao lâu là chuyện của các người, không liên quan gì đến tôi”.
Sở Phàm vẫn thờ ơ, anh thản nhiên uống trà, hoàn toàn không xem đám người ấy ra gì.
Đám người Tôn Minh Hưng tức đến muốn méo mũi, cái tên này đến trễ mà còn già mồm à?
“Được rồi, để tôi”.
Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Vân Mộc Thanh đứng dậy, chủ động cầm chai rượu lên rót rượu cho mọi người, cô nói một cách phóng khoáng:
“Xin lỗi mọi người, vì phải đi với tôi mà Sở Phàm mới đến trễ, hy vọng không làm mọi người mất hứng, mọi người chơi vui nhé”.
Cô giơ tay nắm tay Sở Phàm, nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho anh đừng làm lớn chuyện nữa.
Sở Phàm cười bất đắc dĩ, anh cũng đã bình tĩnh trở lại.
Vân Mộc Thanh chủ động nhận trách nhiệm về mình, đám người Tôn Minh Hưng cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ đành cho qua như thế. Thậm chí bọn họ còn thầm thấy đố kị, mắc gì loại người như Sở Phàm mà lại tìm được người phụ nữ tuyệt vời như thế?
Ông trời thật sự không có mắt.
Mọi người có mặt ở đây ăn uống linh đình, hòa thuận vui vẻ, chỉ bài xích một mình Sở Phàm, dường như ngồi chung bàn với anh thì nhục nhã lắm vậy.
“Hừ, các người đúng là người trần mắt thịt, làm sao có thể nhận ra người này giả heo ăn thịt hổ, còn dám đắc tội anh ta à? Đợi đến lúc bị anh ta vả sưng mặt đi, các người đợi đó mà khóc”.
Chỉ có một mình Từ Minh cười sung sướng trên tai họa của người khác, lòng dạ hết sức quỷ quyệt.
Anh ta nhìn Vân Mộc Thanh bên cạnh Sở Phàm mà cảm thấy chua xót đố kị vô cùng, nỗi buồn đong đầy trong lòng…
Anh ta có cô gái Tây xinh đẹp tuyệt vời như Hestia còn chưa đủ, còn đi tìm người bạn gái hoàn hảo như vậy nữa, trái ôm phải ấm kia kìa, thật tình.
Mắc gì anh ta có phúc đến thế chứ?
Từ Minh phiền muộn uống vài ly rượu, anh ta không có tâm trạng đâu mà xu nịnh, chỉ một mình bỏ đi tìm chỗ trút cơn muộn phiền.
Trong phòng bao, Tôn Minh Hưng lại chiếm hết mọi sự chú ý, không những có đám cậu ấm vây quanh nịnh nọt anh ta, thậm có một vài người giàu có, tổng giám đốc nổi tiếng và lãnh đạo có tên có tuổi đều cười ha hả đến kính rượu Tôn Minh Hưng.
Tôn Minh Hưng không từ chối bất kỳ một ai, cũng khiến cho đám cậu ấm phải nhìn anh ta bằng con mắt khác, sự hâm mộ và đố kị đong đầy trong lòng.
Thậm chí, đến ông chủ của hộp đêm Kim Sa cũng đích thân đến kính rượu bọn Tôn Minh Hưng, khiến cho đám cậu ấm ở đây vừa mừng vừa lo. Ông chủ của Kim Sa có tài sản một tỷ mấy, là bậc cha chú có thể vui vẻ trò chuyện cùng bố bọn họ.
Thậm chí đến cuối cùng, không những ông chủ giảm giá 20% mà còn gọi vài cô gái tiếp khách có nhan sắc hàng đầu, thân hình nóng bỏng đến chung vui với bọn họ nữa.
Điều này khiến cho đám cậu ấm trẻ trung sức lực dồi dào trố mắt, cảm thấy hết sức thỏa mãn.
“Cậu Tôn, cậu oai phong thật, ha ha, đến ông chủ của Kim Sa mà cũng đích thân đến kính rượu chúng ta, trước kia đám thanh niên chúng tôi làm gì được đãi ngộ như thế”, một cậu ấm híp mắt cười sờ soạng cặp đùi trắng muốt của cô gái tiếp khách bên cạnh mình, trông đến là thỏa mãn.
“Phải đấy, cậu Tôn được nể mặt quá, hôm nay anh em chúng tôi được mở mang tầm mắt rồi”, một cậu ấm khác nằm lên bộ ngực mềm mại của cô gái tiếp khách, anh ta há miệng ăn trái nho cô ta vừa lột vỏ.
“Ha ha, phải đấy, bác cả của cậu Tôn là lãnh đạo thành phố Giang Lăng kia mà, thực quyền xếp hàng thứ ba, có ai mà không nể mặt kia chứ?”
Đám cậu ấm đua nhau nịnh nọt Tôn Minh Hưng, mấy cô gái tiếp khách trong phòng riêng càng khiến cho Tôn Minh Hưng đắc ý tợn, anh ta say sưa quên cả lối về.
“Chuyện nhỏ thôi, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đợi hôm nào có thời gian rảnh, tôi sẽ cho các cậu xem cái gì là oai phong thật sự”, Tôn Minh Hưng xua tay tràn trề kiêu ngạo, anh ta hừ lạnh trong lòng.
Làm sao đám cậu ấm này biết được sức mạnh quyền lực thật sự của bác mình kia chứ.
Chút chuyện nhỏ nhoi này có là cái gì đâu? Bác của mình là một người giỏi giang đến mức nào, chỉ cần một cú điện thoại của bác thôi, đến đại ca giang hồ như Mã Minh Nguyên mà còn phải ngoan ngoãn đến nhà họ Chu dập đầu xin lỗi, huống hồ chi là ông chủ Kim Sa?!
Anh ta liếc nhìn Sở Phàm đang bình tĩnh ngồi trong góc phòng, không được ai quan tâm tới, trong lòng càng cảm thấy đắc ý tợn!
“Dĩnh Dĩnh, có nhìn thấy chưa, đây chính là Sở Phàm, thua người đàn ông của em xa quá. Bây giờ Sở Phàm và anh, với em đã không còn là người cùng một thế giới nữa rồi”.
Tôn Minh Hưng nhếch mép cười, anh ta ôm eo Chu Dĩnh như thể đang tuyên bố chủ quyền, nhướn mày đắc ý với Sở Phàm rồi nói:
“Anh từng nói anh sẽ khiến cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này, em có nhìn thấy chưa? Anh ta hoàn toàn không thể sánh bằng anh được!”
“Ừm”, Chu Dĩnh gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười nhưng ánh mắt lại có vẻ phức tạp, cô ta lặng lẽ nhìn về phía góc tường, cảnh tượng cặp đôi Sở Phàm và Vân Mộc Thanh tình cảm thắm thiết va vào tầm mắt.
Vào giây phút đó, đột nhiên cô ta cảm thấy chua xót, đột nhiên cảm thấy buồn bã…
Tôn Minh Hưng thật sự vượt trội hơn hẳn người khác như sự trông đợi của cô ta, làm Sở Phàm mất hết thể diện.
Nhưng mà không biết vì sao, bây giờ cô ta lại chẳng thấy vui một chút nào.
Trong lòng trống rỗng, dường như có thứ gì đó quý giá sắp sửa bị người khác cướp đi mất.
Ầm…
Đột nhiên cánh cửa phòng riêng bị mở tung, một cậu ấm thở hồng hộc, hoảng loạn cất tiếng nói:
“Cậu Tôn, không, không xong rồi, Từ Minh, anh Từ bị đánh rồi”.
Tất cả mọi người ở đây đều giật mình.
Trong cuộc đời của Từ Minh, nếu như phải liệt kê ra danh sách ‘kẻ đáng sợ nhất’ thì chắc chắn Sở Phàm sẽ xứng đáng đứng đầu bảng!
Bây giờ nếu như Thượng Đế nói với anh ta có thể sử dụng hai mươi năm tuổi thọ để đổi lại vĩnh viễn không gặp Sở Phàm nữa, chắc chắn anh ta sẽ dứt khoát đồng ý ngay.
Chiều nay trong quán cà phê Thời Quang, anh ta đã mất hết sạch mặt mũi, bị đánh đến sưng húp cả mặt rồi!
Vốn dĩ cứ nghĩ rằng cái tên Sở Phàm chỉ là dân đen đê tiện không tiền không quyền thế, chỉ muốn làm bộ làm tịch, ra vẻ oai phong trước mặt cô gái xinh đẹp như Hestia.
Nhưng thật không ngờ cái tên này lại giả heo ăn thịt hổ, có thể tùy tiện ném ra tấm thể đen ngân hàng Hoa Kỳ, vứt bốn chục triệu ra, khiến cho anh ta bị mọi người mỉa mai khinh thường, vả sưng mặt anh ta!
Cho đến tận bây giờ, anh ta vẫn còn bị ám ảnh tâm lý nặng nề, vừa nhìn thấy Sở Phàm là hai chân không khỏi run rẩy…
Mất mặt quá, thật mất mặt quá, nào còn mặt mũi gặp người khác nữa đây.
“Anh Từ, anh, anh sao thế?”, Tôn Minh Hưng hơi ngạc nhiên, vội vàng chạy đến đỡ Từ Minh, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
“Không có gì, tôi từng có duyên gặp mặt anh Từ, ấn tượng sâu sắc”, Sở Phàm nói hờ hững, anh duỗi tay kéo Từ Minh: “Anh Từ nhìn thấy tôi nên mới kích động, đúng không?”
“Đúng, đúng là như thế”.
Gương mặt Từ Minh đỏ bừng, anh ta ấp a ấp úng.
Trong lòng thầm than khổ không thôi: “Mặt đã bị anh đánh sưng vù lên rồi, ấn tượng không sâu sắc mà được sao”.
“Ồ, còn có chuyện này hả?”, Tôn Minh Hưng cũng hơi ngạc nhiên, anh ta lập tức vênh váo chỉ trích Sở Phàm, hừ lạnh một tiếng: “Sở Phàm, thế thì anh phải xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với anh Từ, ngoan ngoãn theo anh Từ học cách làm người, có biết không?”
“Bố của anh Từ là giám đốc ngân hàng Nông Nghiệp, với gia thế của nhà anh Từ, muốn mua cả hộp đêm Kim Sa cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, anh có biết không?”
“Không không không… Khụ khụ”.
Từ Minh sợ hết hồn, anh ta ho khù khụ.
Anh ta sợ Sở Phàm lại phất tay gọi giám đốc của hộp đêm Kim Sa đến, hỏi xem muốn mua lại nơi này thì cần bao nhiêu tiền… Rồi lại vứt ra tám trăm triệu một tỷ gì đó.
Mặc dù da mặt anh ta dày thật, nhưng cũng không chịu nổi khi bị đánh như thế đâu.
Sở Phàm như cười như không, anh gật đầu: “Đúng thế, anh Từ có gia sản kếch xù, chiều này tôi đã biết rồi, không giống với người bình thường”.
Câu nói lấp lửng của Sở Phàm khiến cho gương mặt Từ Minh nóng bừng đau nhức, anh ta ngượng ngùng vô cùng, chỉ mong có thể khoét đất và chui vào cho xong.
May mà ánh đèn ở nơi này khá tối, mọi người đều không để ý đến vẻ mặt của anh ta.
Khúc nhạc đệm cứ trôi qua như thế, mọi người có mặt ở đây đều xúm xít lấy lòng Tôn Minh Hưng, ai nấy đều cất tiếng ca tụng, Tôn Minh Hưng chiếm hết sự chú ý của mọi người, gương mặt anh ta toát ra vẻ đắc ý và kiêu căng.
“Các bạn, hôm nay có thể tụ tập ở đây đều là do duyên phận, nào nào, chúng ta cùng nâng ly, cạn ly”.
Tôn Minh Hưng cầm ly rượu, bày ra dáng vẻ của người cầm đầu, anh ta lặng lẽ liếc mắt nhìn Sở Phàm rồi ra mệnh lệnh:
“Sở Phàm, anh sang đây, rót rượu cho mọi người đi”.
Rõ ràng nhân viên phục vụ đứng trong góc phòng, anh ta làm vậy chỉ vì muốn sỉ nhục Sở Phàm mà thôi.
Tất cả mọi người đều hớn hở trông chờ cảnh tượng Sở Phàm bị xấu mặt.
Chu Dĩnh nhíu mày lại, cảm thấy Tôn Minh Hưng hơi quá đáng, thế nhưng cô ta vẫn cúi đầu không nói tiếng nào.
Sở Phàm còn chẳng buồn ghé mắt nhìn anh ta lấy một lần, anh chỉ lạnh giọng mà nói: “Kêu tôi rót rượu à, các người còn chưa xứng đâu”.
Đường đường là Quân thần của Long Hồn, nhân tài kiệt xuất, rượu anh rót, dù là bố hay tổ tiên của bọn họ đều thấy sợ hãi, còn chẳng dám nhận.
Hơn nữa hôm nay anh đến đây cũng không phải để làm nền cho Tôn Minh Hưng, trước kia nghe anh ta chém gió khoe khoang đã là nể mặt anh ta lắm rồi.
Câu nói của anh khiến cho Tôn Minh Hưng sầm mặt xuống ngay, anh ta lạnh giọng lại: “Sở Phàm, anh nói vậy là ý gì? Anh đến trễ nhất, kêu anh rót rượu để bày tỏ sự hối lỗi thì sao hả”.
Gương mặt xinh xắn của Chu Dĩnh cũng trở nên lạnh lùng: “Sở Phàm, Minh Hưng muốn tốt cho anh thôi, mọi người đều có thấy khó chịu với anh lắm đấy”.
Mọi người xung quanh đều ăn nói khó nghe, lời nói như có ẩn chứa gai nhọn: “Đúng đấy, đợi anh suốt một tiếng đồng hồ, thế mà chẳng nói năng tiếng nào, làm ra vẻ cho ai xem?”
“Đúng vậy, thái độ kiểu gì thế”.
“Nếu không nể mặt cậu Tôn thì ai thèm quan tâm đến anh”.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều thấy bất mãn với Sở Phàm, cái tên này vô tích sự mà lại lớn lối, còn có bạn gái xinh đẹp tựa tiên nữ như Vân Mộc Thanh nữa, làm sao không khiến người ta nảy sinh lòng đố kị cho được?
“Các người thích đợi bao lâu là chuyện của các người, không liên quan gì đến tôi”.
Sở Phàm vẫn thờ ơ, anh thản nhiên uống trà, hoàn toàn không xem đám người ấy ra gì.
Đám người Tôn Minh Hưng tức đến muốn méo mũi, cái tên này đến trễ mà còn già mồm à?
“Được rồi, để tôi”.
Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Vân Mộc Thanh đứng dậy, chủ động cầm chai rượu lên rót rượu cho mọi người, cô nói một cách phóng khoáng:
“Xin lỗi mọi người, vì phải đi với tôi mà Sở Phàm mới đến trễ, hy vọng không làm mọi người mất hứng, mọi người chơi vui nhé”.
Cô giơ tay nắm tay Sở Phàm, nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho anh đừng làm lớn chuyện nữa.
Sở Phàm cười bất đắc dĩ, anh cũng đã bình tĩnh trở lại.
Vân Mộc Thanh chủ động nhận trách nhiệm về mình, đám người Tôn Minh Hưng cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ đành cho qua như thế. Thậm chí bọn họ còn thầm thấy đố kị, mắc gì loại người như Sở Phàm mà lại tìm được người phụ nữ tuyệt vời như thế?
Ông trời thật sự không có mắt.
Mọi người có mặt ở đây ăn uống linh đình, hòa thuận vui vẻ, chỉ bài xích một mình Sở Phàm, dường như ngồi chung bàn với anh thì nhục nhã lắm vậy.
“Hừ, các người đúng là người trần mắt thịt, làm sao có thể nhận ra người này giả heo ăn thịt hổ, còn dám đắc tội anh ta à? Đợi đến lúc bị anh ta vả sưng mặt đi, các người đợi đó mà khóc”.
Chỉ có một mình Từ Minh cười sung sướng trên tai họa của người khác, lòng dạ hết sức quỷ quyệt.
Anh ta nhìn Vân Mộc Thanh bên cạnh Sở Phàm mà cảm thấy chua xót đố kị vô cùng, nỗi buồn đong đầy trong lòng…
Anh ta có cô gái Tây xinh đẹp tuyệt vời như Hestia còn chưa đủ, còn đi tìm người bạn gái hoàn hảo như vậy nữa, trái ôm phải ấm kia kìa, thật tình.
Mắc gì anh ta có phúc đến thế chứ?
Từ Minh phiền muộn uống vài ly rượu, anh ta không có tâm trạng đâu mà xu nịnh, chỉ một mình bỏ đi tìm chỗ trút cơn muộn phiền.
Trong phòng bao, Tôn Minh Hưng lại chiếm hết mọi sự chú ý, không những có đám cậu ấm vây quanh nịnh nọt anh ta, thậm có một vài người giàu có, tổng giám đốc nổi tiếng và lãnh đạo có tên có tuổi đều cười ha hả đến kính rượu Tôn Minh Hưng.
Tôn Minh Hưng không từ chối bất kỳ một ai, cũng khiến cho đám cậu ấm phải nhìn anh ta bằng con mắt khác, sự hâm mộ và đố kị đong đầy trong lòng.
Thậm chí, đến ông chủ của hộp đêm Kim Sa cũng đích thân đến kính rượu bọn Tôn Minh Hưng, khiến cho đám cậu ấm ở đây vừa mừng vừa lo. Ông chủ của Kim Sa có tài sản một tỷ mấy, là bậc cha chú có thể vui vẻ trò chuyện cùng bố bọn họ.
Thậm chí đến cuối cùng, không những ông chủ giảm giá 20% mà còn gọi vài cô gái tiếp khách có nhan sắc hàng đầu, thân hình nóng bỏng đến chung vui với bọn họ nữa.
Điều này khiến cho đám cậu ấm trẻ trung sức lực dồi dào trố mắt, cảm thấy hết sức thỏa mãn.
“Cậu Tôn, cậu oai phong thật, ha ha, đến ông chủ của Kim Sa mà cũng đích thân đến kính rượu chúng ta, trước kia đám thanh niên chúng tôi làm gì được đãi ngộ như thế”, một cậu ấm híp mắt cười sờ soạng cặp đùi trắng muốt của cô gái tiếp khách bên cạnh mình, trông đến là thỏa mãn.
“Phải đấy, cậu Tôn được nể mặt quá, hôm nay anh em chúng tôi được mở mang tầm mắt rồi”, một cậu ấm khác nằm lên bộ ngực mềm mại của cô gái tiếp khách, anh ta há miệng ăn trái nho cô ta vừa lột vỏ.
“Ha ha, phải đấy, bác cả của cậu Tôn là lãnh đạo thành phố Giang Lăng kia mà, thực quyền xếp hàng thứ ba, có ai mà không nể mặt kia chứ?”
Đám cậu ấm đua nhau nịnh nọt Tôn Minh Hưng, mấy cô gái tiếp khách trong phòng riêng càng khiến cho Tôn Minh Hưng đắc ý tợn, anh ta say sưa quên cả lối về.
“Chuyện nhỏ thôi, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đợi hôm nào có thời gian rảnh, tôi sẽ cho các cậu xem cái gì là oai phong thật sự”, Tôn Minh Hưng xua tay tràn trề kiêu ngạo, anh ta hừ lạnh trong lòng.
Làm sao đám cậu ấm này biết được sức mạnh quyền lực thật sự của bác mình kia chứ.
Chút chuyện nhỏ nhoi này có là cái gì đâu? Bác của mình là một người giỏi giang đến mức nào, chỉ cần một cú điện thoại của bác thôi, đến đại ca giang hồ như Mã Minh Nguyên mà còn phải ngoan ngoãn đến nhà họ Chu dập đầu xin lỗi, huống hồ chi là ông chủ Kim Sa?!
Anh ta liếc nhìn Sở Phàm đang bình tĩnh ngồi trong góc phòng, không được ai quan tâm tới, trong lòng càng cảm thấy đắc ý tợn!
“Dĩnh Dĩnh, có nhìn thấy chưa, đây chính là Sở Phàm, thua người đàn ông của em xa quá. Bây giờ Sở Phàm và anh, với em đã không còn là người cùng một thế giới nữa rồi”.
Tôn Minh Hưng nhếch mép cười, anh ta ôm eo Chu Dĩnh như thể đang tuyên bố chủ quyền, nhướn mày đắc ý với Sở Phàm rồi nói:
“Anh từng nói anh sẽ khiến cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này, em có nhìn thấy chưa? Anh ta hoàn toàn không thể sánh bằng anh được!”
“Ừm”, Chu Dĩnh gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười nhưng ánh mắt lại có vẻ phức tạp, cô ta lặng lẽ nhìn về phía góc tường, cảnh tượng cặp đôi Sở Phàm và Vân Mộc Thanh tình cảm thắm thiết va vào tầm mắt.
Vào giây phút đó, đột nhiên cô ta cảm thấy chua xót, đột nhiên cảm thấy buồn bã…
Tôn Minh Hưng thật sự vượt trội hơn hẳn người khác như sự trông đợi của cô ta, làm Sở Phàm mất hết thể diện.
Nhưng mà không biết vì sao, bây giờ cô ta lại chẳng thấy vui một chút nào.
Trong lòng trống rỗng, dường như có thứ gì đó quý giá sắp sửa bị người khác cướp đi mất.
Ầm…
Đột nhiên cánh cửa phòng riêng bị mở tung, một cậu ấm thở hồng hộc, hoảng loạn cất tiếng nói:
“Cậu Tôn, không, không xong rồi, Từ Minh, anh Từ bị đánh rồi”.
Tất cả mọi người ở đây đều giật mình.
Bình luận facebook