Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 448
Chương 448: Đơn xét công
Sở Huỳnh Nhi là con gái cưng của Vương gia Sở, còn là cháu ngoại của Tể tướng lão Tô, hòn ngọc quý trong tay hai hoàng thất lớn nhất Đông Hoa, hưởng thụ vô vàn cưng chiều.
Có thể nói là ngậm thìa vàng sinh ra, tương lai sáng lạn.
Nhưng dường như ngay cả ông trời cũng ghen tị với bối cảnh của cô gái tốt bụng này, đối xử không hề tốt với cô ấy chút nào…
Sở Huỳnh Nhi sinh ra đã có tật về mắt, hai mắt mù không nhìn rõ bất cứ thứ gì, việc đó cũng dần tạo thành tính cách nhu nhược, tự ti lại hướng nội, không muốn qua lại với người khác, còn bị người bên ngoài bàn tán chỉ trỏ.
Tuổi thơ của Sở Phàm và Sở Huỳnh Nhi có điểm giống nhau rất lớn.
Có lẽ vì cùng cảnh ngộ, hai anh em rất thân thiết với nhau, sống chung rất hoà thuận.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, chưa được bao lâu Sở Huỳnh Nhi đã bị mẹ ruột của cô ấy dẫn về Đế Đô, sau khi Diệp Khương Như qua đời, Sở Phàm cũng rời khỏi phủ Vương gia Sở.
Hai người đã mười mấy năm không gặp nhau…
Ông Bảo cảm thán lắc đầu: “Đã mười mấy năm rồi, tìm vô số thầy thuốc nổi tiếng, thử vô số cách, tốn biết bao nhiêu thuốc men và tiền của, nhưng cuối cùng vẫn không chữa được bệnh mắt của cô Sở”.
“Hơn nữa gần đây bệnh của cô ấy cũng ngày càng nặng, mỗi khi đến mùa gió đều sẽ tự nhiên rơi nước mắt, vô cùng đau đớn…”
Nghĩ đến em gái tốt bụng yếu đuối của mình bị bệnh mắt tra tấn đủ đường, Sở Phàm vô cùng đau lòng.
Anh im lặng suy nghĩ một chốc rồi nói: “Tôi cũng đang tìm cách chữa bệnh mắt cho Huỳnh Nhi, đợi khi có manh mối rồi nhất định sẽ đến Đế Đô tìm con bé, chữa khỏi mắt cho con bé”.
Ông Bảo cũng cười nói: “Cô Huỳnh Nhi tốt bụng như vậy, chắc chắn trời sẽ giúp người thiện”.
Ở bên ngoài chơi với Đan Đan một lúc, cô bé thấy hơi mệt nên tựa vào lồng ngực dày rộng của Sở Phàm ngủ ngon lành.
“Con bé đúng là vô tư, ở đâu cũng ngủ được”.
Sở Phàm cười bế con gái về phòng, đặt lên giường rồi đắp chăn thật kỹ.
Đúng lúc này, Trần Phong Hoàng từ bên ngoài Vương phủ nói có chuyện cần thông báo, tâm sự trùng trùng đi vào.
“Long thủ”, Trần Phong Hoàng chào hỏi, sắc mặt nặng nề khó coi, trong chốc lát không biết nên nói thế nào.
Sở Phàm hỏi thẳng: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Long thủ, cậu còn nhớ ‘đơn xét công’ chúng ta gửi cho viện công văn và quân đội lúc chiến thắng trở về không?”, Trần Phong Hoàng hỏi.
Sở Phàm gật đầu, híp mắt.
“Chẳng lẽ đơn xét công xảy ra vấn đề à?”
Sở Phàm dẫn quân đánh bại Tây Hạ, đánh tan Chiến thần lục quốc Khương Mặc Quan, mở rộng bản đồ Đông Hoa ra ba trăm nghìn cây số.
Công lao to lớn này không chỉ của riêng Sở Phàm anh, mà còn là thành quả của những tướng sĩ tiền tuyến chiến đấu anh dũng, sự đồng tâm hiệp lực của vô số đồng bào.
Vì thế, Sở Phàm từ chối quyền cao chức trọng ở phía Yên Kinh, chia những công lao này cho các tướng sĩ tiền tuyến.
Làm thành “đơn xét công”, cho những tướng sĩ chém giết tắm máu kia có chút tương lai, có một cuộc sống yên ổn hạnh phúc.
Đa số các tướng sĩ trên đơn xét công đều xuất thân nghèo khó, có người thậm chí còn phải nuôi một đại gia đình, có phần công danh này, có được chút chức quan, cũng đủ để bọn họ rạng rỡ tổ tông, áo gấm về làng rồi.
Đây là suy nghĩ của Sở Phàm, khởi điểm là tốt, tiếc là bị người xấu hãm hại…
Trần Phong Hoàng tức giận nói: “Hôm nay tôi đến quân đội đưa tin, phát hiện đa số tên của các tướng sĩ đều bị người ta gạch bỏ”.
“Công lao của bọn họ, chức quan của bọn họ bị người ta đánh tráo, mạo danh thay thế, đổi thành một đám con cháu quyền quý xuất thân bất phàm, có quyền có thế!”
“Những người này ngay cả súng cũng chưa từng vác, chỉ có một chức quan lấy tiếng trong quân đội, chớp mắt một cái đã trở thành chiến sĩ anh dũng giết địch, đánh bại Tây Hạ rồi? Còn những chiến sĩ dùng máu tươi và mạng sống chém giết, bảo vệ đất nước lại thành người xấu, không chút tiếng tăm. Đây thật sự là trò đùa của cả thiên hạ mà!”
Sở Phàm cầm lấy danh sách, nhìn những cái tên xa lạ bên trên, siết chặt tay lại, gân xanh hiện lên.
Không ngờ trên đời này lại có người vô liêm sỉ đến thế!
“Điều tra xem là ai đứng sau chuyện này?”
Có thể một mạch thay đổi mười mấy tướng sĩ đã lập công, xoay sở giữa hai thế lực viện công văn và quân đội, đổi trắng thay đen, đây không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
“Tuy không có chứng cứ rõ ràng xác thực, nhưng tôi điều tra ra gia tộc đứng sau mấy con cháu quyền quý mạo danh này, hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ với một thế lực lớn…”
Trần Phong Hoàng lạnh lùng thốt ra bốn chữ: “Hiệp hội võ thuật!”
“Lại là Hiệp hội võ thuật”.
Sở Phàm lầm bầm một tiếng, trong mắt có ánh sáng loé lên, anh còn đang lo vô cớ xuất binh không thể tìm được lý do xử lý Hiệp hội võ thuật đây!
Bây giờ xem ra đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
“Chỉ vì đa số những tướng sĩ này đều nghèo khó, không có bối cảnh không có chỗ dựa, cho nên Hiệp hội võ thuật bọn họ không chút kiêng dè mạo dành, thay thế bọn họ, nghĩ đảm bảo sẽ không ai lên tiếng cho bọn họ, chỉ có thể nuốt giận, ngậm bồ hòn làm ngọt”.
“Nhưng bọn họ tính sai rồi, lần này, tôi phải làm chỗ dựa cho các anh em trong quân đội của tôi!”
Sở Phàm nói với giọng điệu bình tĩnh, lại rất có khí phách: “Tôi rất muốn xem ai to gan dám động thủ trên đầu thái tuế như thế”.
“Danh sách mới này là ai định tuyên bố?”
“Đinh Hình, con cháu của nhà họ Đinh, một gia đình giàu có đã xuống dốc ở Yên Kinh, ngoài mặt là trưởng bộ phận nhân sự của quân đội Yên Kinh, quân hàm Trung tá, nhưng thật ra là người của Hiệp hội võ thuật”.
Trần Phong Hoàng im lặng một lát rồi nói: “Đúng rồi, nghe nói tên này là tay sai của Tiểu Thiên Tế Nguỵ Kỳ Luân trong hiệp hội võ thuật”.
“Bắt lại, bắt đầu từ anh ta, cảnh cáo những người kia”.
Sở Phàm cười khẩy, xé rách danh sách “đơn xét công” mới kia.
Anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ một ai ức hiếp đàn ông của Tây Dã bọn họ.
“Vâng!”, Trần Phong Hoàng cúi chào một cái, ánh mắt lạnh lẽo…
…
Chạng vạng, trời vừa tối, hoàng hôn buông xuống.
Ở khu nhà giàu nào đó ở Yên Kinh, trong biệt thự Đinh Hình đứng tên.
Một đôi nam nữ trẻ đang ôm chặt lấy nhau, quay cuồng ở trên giường, thỉnh thoảng có tiếng va chạm lanh lảnh vang lên, vô cùng nóng bỏng.
“A…”
Cùng với tiếng thét chói tai dồn dập, hai người dừng vận động, người đàn ông tên Đinh Hình mang vẻ mặt lạnh nhạt, bắt đầu hút thuốc.
Hotgirl mạng bên cạnh anh ta vẻ mặt quyến rũ, như chim nhỏ nép vào lòng anh ta làm nũng: “Đáng ghét, anh lại bắn vào trong rồi, lỡ như có thai thì phải làm sao?”
Đinh Hình nở nụ cười biến thái: “Vậy không phải tốt hơn sao, anh vẫn chưa được thử làm với phụ nữ có thai đâu, chắc chắn sẽ rất kích thích”.
“Đáng ghét, anh đúng là xấu xa”, hotgirl mạng hờn dỗi làm nũng, giọng nói vô cùng quyến rũ, lại khiến Đinh Hình thấy bụng dưới nóng lên, không nhịn được đè cô ta xuống dưới người, lại làm thêm một lần nữa…
Làm hai lần khiến hotgirl mạng vô cùng thoả mãn, vẻ mặt cũng đỏ ửng cả lên.
“Anh Đinh, hôm nay anh thật mạnh mẽ, có phải có chuyện vui gì không, sao sớm như vậy đã đến đây tìm người ta rồi thế?”, hotgirl mạng ôm cổ Đinh Hình, lời ngon tiếng ngọt thăm dò tin tức.
Đinh Hình đắc ý cười ha ha: “Nói em nghe, hôm nay anh đây vừa làm xong một chuyện lớn, có mối quan hệ này, ít nhất anh có thể giảm bớt hai mươi năm cố gắng sau này!”
Sở Huỳnh Nhi là con gái cưng của Vương gia Sở, còn là cháu ngoại của Tể tướng lão Tô, hòn ngọc quý trong tay hai hoàng thất lớn nhất Đông Hoa, hưởng thụ vô vàn cưng chiều.
Có thể nói là ngậm thìa vàng sinh ra, tương lai sáng lạn.
Nhưng dường như ngay cả ông trời cũng ghen tị với bối cảnh của cô gái tốt bụng này, đối xử không hề tốt với cô ấy chút nào…
Sở Huỳnh Nhi sinh ra đã có tật về mắt, hai mắt mù không nhìn rõ bất cứ thứ gì, việc đó cũng dần tạo thành tính cách nhu nhược, tự ti lại hướng nội, không muốn qua lại với người khác, còn bị người bên ngoài bàn tán chỉ trỏ.
Tuổi thơ của Sở Phàm và Sở Huỳnh Nhi có điểm giống nhau rất lớn.
Có lẽ vì cùng cảnh ngộ, hai anh em rất thân thiết với nhau, sống chung rất hoà thuận.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, chưa được bao lâu Sở Huỳnh Nhi đã bị mẹ ruột của cô ấy dẫn về Đế Đô, sau khi Diệp Khương Như qua đời, Sở Phàm cũng rời khỏi phủ Vương gia Sở.
Hai người đã mười mấy năm không gặp nhau…
Ông Bảo cảm thán lắc đầu: “Đã mười mấy năm rồi, tìm vô số thầy thuốc nổi tiếng, thử vô số cách, tốn biết bao nhiêu thuốc men và tiền của, nhưng cuối cùng vẫn không chữa được bệnh mắt của cô Sở”.
“Hơn nữa gần đây bệnh của cô ấy cũng ngày càng nặng, mỗi khi đến mùa gió đều sẽ tự nhiên rơi nước mắt, vô cùng đau đớn…”
Nghĩ đến em gái tốt bụng yếu đuối của mình bị bệnh mắt tra tấn đủ đường, Sở Phàm vô cùng đau lòng.
Anh im lặng suy nghĩ một chốc rồi nói: “Tôi cũng đang tìm cách chữa bệnh mắt cho Huỳnh Nhi, đợi khi có manh mối rồi nhất định sẽ đến Đế Đô tìm con bé, chữa khỏi mắt cho con bé”.
Ông Bảo cũng cười nói: “Cô Huỳnh Nhi tốt bụng như vậy, chắc chắn trời sẽ giúp người thiện”.
Ở bên ngoài chơi với Đan Đan một lúc, cô bé thấy hơi mệt nên tựa vào lồng ngực dày rộng của Sở Phàm ngủ ngon lành.
“Con bé đúng là vô tư, ở đâu cũng ngủ được”.
Sở Phàm cười bế con gái về phòng, đặt lên giường rồi đắp chăn thật kỹ.
Đúng lúc này, Trần Phong Hoàng từ bên ngoài Vương phủ nói có chuyện cần thông báo, tâm sự trùng trùng đi vào.
“Long thủ”, Trần Phong Hoàng chào hỏi, sắc mặt nặng nề khó coi, trong chốc lát không biết nên nói thế nào.
Sở Phàm hỏi thẳng: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Long thủ, cậu còn nhớ ‘đơn xét công’ chúng ta gửi cho viện công văn và quân đội lúc chiến thắng trở về không?”, Trần Phong Hoàng hỏi.
Sở Phàm gật đầu, híp mắt.
“Chẳng lẽ đơn xét công xảy ra vấn đề à?”
Sở Phàm dẫn quân đánh bại Tây Hạ, đánh tan Chiến thần lục quốc Khương Mặc Quan, mở rộng bản đồ Đông Hoa ra ba trăm nghìn cây số.
Công lao to lớn này không chỉ của riêng Sở Phàm anh, mà còn là thành quả của những tướng sĩ tiền tuyến chiến đấu anh dũng, sự đồng tâm hiệp lực của vô số đồng bào.
Vì thế, Sở Phàm từ chối quyền cao chức trọng ở phía Yên Kinh, chia những công lao này cho các tướng sĩ tiền tuyến.
Làm thành “đơn xét công”, cho những tướng sĩ chém giết tắm máu kia có chút tương lai, có một cuộc sống yên ổn hạnh phúc.
Đa số các tướng sĩ trên đơn xét công đều xuất thân nghèo khó, có người thậm chí còn phải nuôi một đại gia đình, có phần công danh này, có được chút chức quan, cũng đủ để bọn họ rạng rỡ tổ tông, áo gấm về làng rồi.
Đây là suy nghĩ của Sở Phàm, khởi điểm là tốt, tiếc là bị người xấu hãm hại…
Trần Phong Hoàng tức giận nói: “Hôm nay tôi đến quân đội đưa tin, phát hiện đa số tên của các tướng sĩ đều bị người ta gạch bỏ”.
“Công lao của bọn họ, chức quan của bọn họ bị người ta đánh tráo, mạo danh thay thế, đổi thành một đám con cháu quyền quý xuất thân bất phàm, có quyền có thế!”
“Những người này ngay cả súng cũng chưa từng vác, chỉ có một chức quan lấy tiếng trong quân đội, chớp mắt một cái đã trở thành chiến sĩ anh dũng giết địch, đánh bại Tây Hạ rồi? Còn những chiến sĩ dùng máu tươi và mạng sống chém giết, bảo vệ đất nước lại thành người xấu, không chút tiếng tăm. Đây thật sự là trò đùa của cả thiên hạ mà!”
Sở Phàm cầm lấy danh sách, nhìn những cái tên xa lạ bên trên, siết chặt tay lại, gân xanh hiện lên.
Không ngờ trên đời này lại có người vô liêm sỉ đến thế!
“Điều tra xem là ai đứng sau chuyện này?”
Có thể một mạch thay đổi mười mấy tướng sĩ đã lập công, xoay sở giữa hai thế lực viện công văn và quân đội, đổi trắng thay đen, đây không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
“Tuy không có chứng cứ rõ ràng xác thực, nhưng tôi điều tra ra gia tộc đứng sau mấy con cháu quyền quý mạo danh này, hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ với một thế lực lớn…”
Trần Phong Hoàng lạnh lùng thốt ra bốn chữ: “Hiệp hội võ thuật!”
“Lại là Hiệp hội võ thuật”.
Sở Phàm lầm bầm một tiếng, trong mắt có ánh sáng loé lên, anh còn đang lo vô cớ xuất binh không thể tìm được lý do xử lý Hiệp hội võ thuật đây!
Bây giờ xem ra đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
“Chỉ vì đa số những tướng sĩ này đều nghèo khó, không có bối cảnh không có chỗ dựa, cho nên Hiệp hội võ thuật bọn họ không chút kiêng dè mạo dành, thay thế bọn họ, nghĩ đảm bảo sẽ không ai lên tiếng cho bọn họ, chỉ có thể nuốt giận, ngậm bồ hòn làm ngọt”.
“Nhưng bọn họ tính sai rồi, lần này, tôi phải làm chỗ dựa cho các anh em trong quân đội của tôi!”
Sở Phàm nói với giọng điệu bình tĩnh, lại rất có khí phách: “Tôi rất muốn xem ai to gan dám động thủ trên đầu thái tuế như thế”.
“Danh sách mới này là ai định tuyên bố?”
“Đinh Hình, con cháu của nhà họ Đinh, một gia đình giàu có đã xuống dốc ở Yên Kinh, ngoài mặt là trưởng bộ phận nhân sự của quân đội Yên Kinh, quân hàm Trung tá, nhưng thật ra là người của Hiệp hội võ thuật”.
Trần Phong Hoàng im lặng một lát rồi nói: “Đúng rồi, nghe nói tên này là tay sai của Tiểu Thiên Tế Nguỵ Kỳ Luân trong hiệp hội võ thuật”.
“Bắt lại, bắt đầu từ anh ta, cảnh cáo những người kia”.
Sở Phàm cười khẩy, xé rách danh sách “đơn xét công” mới kia.
Anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ một ai ức hiếp đàn ông của Tây Dã bọn họ.
“Vâng!”, Trần Phong Hoàng cúi chào một cái, ánh mắt lạnh lẽo…
…
Chạng vạng, trời vừa tối, hoàng hôn buông xuống.
Ở khu nhà giàu nào đó ở Yên Kinh, trong biệt thự Đinh Hình đứng tên.
Một đôi nam nữ trẻ đang ôm chặt lấy nhau, quay cuồng ở trên giường, thỉnh thoảng có tiếng va chạm lanh lảnh vang lên, vô cùng nóng bỏng.
“A…”
Cùng với tiếng thét chói tai dồn dập, hai người dừng vận động, người đàn ông tên Đinh Hình mang vẻ mặt lạnh nhạt, bắt đầu hút thuốc.
Hotgirl mạng bên cạnh anh ta vẻ mặt quyến rũ, như chim nhỏ nép vào lòng anh ta làm nũng: “Đáng ghét, anh lại bắn vào trong rồi, lỡ như có thai thì phải làm sao?”
Đinh Hình nở nụ cười biến thái: “Vậy không phải tốt hơn sao, anh vẫn chưa được thử làm với phụ nữ có thai đâu, chắc chắn sẽ rất kích thích”.
“Đáng ghét, anh đúng là xấu xa”, hotgirl mạng hờn dỗi làm nũng, giọng nói vô cùng quyến rũ, lại khiến Đinh Hình thấy bụng dưới nóng lên, không nhịn được đè cô ta xuống dưới người, lại làm thêm một lần nữa…
Làm hai lần khiến hotgirl mạng vô cùng thoả mãn, vẻ mặt cũng đỏ ửng cả lên.
“Anh Đinh, hôm nay anh thật mạnh mẽ, có phải có chuyện vui gì không, sao sớm như vậy đã đến đây tìm người ta rồi thế?”, hotgirl mạng ôm cổ Đinh Hình, lời ngon tiếng ngọt thăm dò tin tức.
Đinh Hình đắc ý cười ha ha: “Nói em nghe, hôm nay anh đây vừa làm xong một chuyện lớn, có mối quan hệ này, ít nhất anh có thể giảm bớt hai mươi năm cố gắng sau này!”