Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 446
Chương 446: Bức tranh Giang Sơn
“Trần Tử Dung, Thiên hậu trong giới phim ảnh bị Quân thần của Long Hồn đánh!”
Tin tức này gần như bùng nổ khắp cả Yên Kinh chỉ trong một đêm.
Lúc công ty hàng không đăng đoạn video Trần Tử Dung sỉ nhục Quân thần của Long Hồn trở về sau khi thắng trận, còn ngang ngược hất hũ tro cốt của anh hùng liệt sĩ đã hy sinh thân mình vì Quốc gia…
Vô số người lao nhao chửi mắng phỉ nhổ cô ta ngay lập tức, những tiếng chửi mắng tràn lan trên khắp mạng xã hội và trong đời sống, Trần Tử Dung lập tức biến trở thành con chuột qua đường bị vô số người muốn đánh.
Cho dù công ty quản lý sau lưng Trần Tử Dung lập tức ngăn chặn tin tức này ngay, sử dụng thủy quân pr, kêu gọi đội ngũ người hâm mộ tẩy trắng cho Trần Tử Dung, thế nhưng tiếng nói yếu ớt ấy làm sao chặn nổi miệng của hàng tỷ đồng bào?
Thậm chí đến công ty quản lý của Trần Tử Dung còn bị liên lụy, mấy nghệ sĩ được công ty vất vả bồi dưỡng đều bị bóc phốt, lịch sử đen ngày xưa cũng bị lôi ra chửi mắng, danh tiếng sụt giảm nghiêm trọng.
Cổ phiếu của công ty trượt dốc chạm đáy ngay ngày hôm ấy, rất nhiều nhãn hiệu đại diện, doanh nghiệp hợp tác đều hủy hợp đồng, lâm vào cảnh vẫy vùng bên bờ vực phá sản…
So với những lời mắng chửi chỉ trích của người dân bình thường, giới nhà giàu ở Yên Kinh đều rung chuyển, ai nấy cũng hoảng hốt lo sợ…
“Trần Tử Dung là con chim yến được Cửu Thiên Tế, hội trưởng Hiệp hội võ thuật nuôi dưỡng”.
Đây gần như là bí mật công khai trong giới thượng lưu, mọi người đều thầm biết.
Sở Phàm đụng đến Trần Tử Dung đồng nghĩa với việc vả vào mặt của Cửu Thiên Tế, của Hiệp hội võ thuật…
Còn nghe đồn rằng Sở Phàm đã dọa dẫm sẽ tính sổ với Hiệp hội võ thuật, san bằng Hiệp hội võ thuật trước lúc rời đi?
Điều này có nghĩa là hai vị anh hùng một tay che trời như Quân thần của Long Hồn và Cửu Thiên Tế sắp đánh nhau một trận lớn sao?
Trước giờ Hiệp hội võ thuật và quân đội không vừa mắt nhau, bọn họ tranh đấu không phải ngày một ngày hai rồi, lần này Quân thần của Long Hồn muốn ra mặt cho giới quân đội à?
Tất cả gia đình quyền quý trong Yên Kinh đều mỏi mắt mong chờ, ai nấy cũng cảm thấy bất an, nơm nớp lo sợ.
Đêm đã khuya, vào giờ phút này, trên con đường trung tâm tấc đất tấc vàng ở Yên Kinh, trong tòa nhà trụ sở chính của Hiệp hội võ thuật.
Tòa nhà trụ sở chính Hiệp hội võ thuật được dựng từ hai tòa nhà cao tầng, một tòa chín tầng hình vòng cung, một tòa còn lại có mười chín lầu, tổng diện tích hơn ba trăm ngàn mét vuông, rộng lớn đầy khí thế, nguy nga lộng lẫy.
Có chuyên gia kinh tế chỉ ra giá của hai tòa nhà này đã vượt quá năm mươi tỷ, chứ đừng nói đến đây là Thánh điện trong lòng vô số học trò Hiệp hội võ thuật, là cung điện tối cao của giới võ thuật Đông Hoa!
Vào lúc bấy giờ, trong phòng làm việc rộng rãi đầy khí thế trên tầng cao nhất của tòa nhà Hiệp hội võ thuật.
Một người đàn ông gầy gò, mặt trắng không râu, mặc Hoa phục, ngồi sau bàn làm việc, lặng lẽ thưởng thức bức tranh ‘Giang Sơn’!
Người đàn ông ấy chăm sóc bản thân rất tốt, dung mạo khôi ngô sáng sủa, nhác nhìn thấy cứ ngỡ là chàng công tử phong lưu bước ra từ trang sách cổ đại, dịu dàng như ngọc, thế nhưng ánh mắt lại già đời, toát ra vẻ âm u độc ác, giống như con rắn độc phun lưỡi, khiến cho người khác không rét mà run.
Ông ta chính là Cửu Thiên Tế, Ngụy Trung Hồ có địa vị cao nhất trong Hiệp hội võ thuật.
Khó mà tưởng tượng được vị ‘công tử’ phong độ ngời ngời này đã gần sáu mươi, tuổi ngót lục tuần.
Một nam một nữ đứng hai bên trái phải của ông ta, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, khôi ngô tuấn tú, trông vừa chững chạc vừa kiên nghị, đây là Ngụy Trấn Luân, đứa con nuôi cả có địa vị cao nhất, được xem trọng nhất của Ngụy Trung Hồ.
Hắn có địa vị rất cao trong Hiệp hội võ thuật, có thể nói là dưới một người, trên vạn người.
Còn người phụ nữ tất nhiên chính là Thiên hậu của giới giải trí nổi tiếng khắp cả nước, Trần Tử Dung rồi.
“Thiên Tế gia, cái tên Sở Phàm ấy quá quắt lắm, anh nhìn xem anh ta đánh em thế nào này, hu hu…”
Bây giờ, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt xinh xắn của Trần Tử Dung, cô ta nũng nịu oán hờn: “Em nói tên của anh ra mà nó đó chẳng hề tôn trọng một chút nào cả, còn dám ngông cuồng bảo rằng sẽ san bằng Hiệp hội võ thuật, cho anh biết tay”.
“Đâu phải là anh ta đánh em, rõ ràng là đánh vào mặt Hiệp hội võ thuật, đánh vào mặt của anh, anh nhất định phải giành lại công bằng cho em…”
Sau khi nói dứt lời, Trần Tử Dung lại thấp giọng nức nở, trông đến là đáng thương.
Từ đầu đến cuối, Ngụy Trung Hồ vẫn tỏ ra bình tĩnh, ông ta chỉ tập trung thưởng thức bức tranh ‘Giang Sơn’, gương mặt không hề đổi sắc.
Cửu Thiên Tế chẳng tức giận đập vỡ rất nhiều đồ sứ nổi tiếng và quý giá, nổi trận lôi đình vì người đẹp, đòi so tài cao thấp với Sở Phàm giống như những người khác nói…
Cũng không hề đau lòng thương xót, cảm thấy thương người đẹp vì những gì cô ta đã gặp phải…
Trên thực tế, người đến đẳng cấp như Ngụy Thiên Hồ, đàn bà cũng chỉ là món đồ chơi có thể vứt bỏ bất kỳ lúc nào mà thôi, một Trần Tử Dung nho nhỏ còn chưa đến mức làm ông ta nổi nóng, càng không đủ sức để làm tâm trí ông ta hỗn loạn.
“Tôi biết rồi, em ra ngoài trước đi”.
Ngụy Trung Hồ còn không buồn ngẩng đầu lên, ông ta nói với giọng hờ hững.
“Thiên Tế Gia, em…”, Trần Tử Dung cắn đôi môi đỏ, cô ta tỏ vẻ đáng thương, vẫn còn lời muốn nói với ông ta.
“Hửm?”
Đôi mày kiếm của Ngụy Trung Hồ nhướn lên, chỉ một ánh mắt của ông ta thôi đã khiến cho Trần Tử Dung run rẩy giống như thể rơi xuống hầm băng, sợ đến nỗi toàn thân lạnh toát.
“Vâng, vâng”.
Trần Tử Dung hiểu rõ nếu như người đàn ông này nổi giận thì ông ta sẽ đáng sợ đến mức nào, cô ta không dám rầy rà nữa mà lau nước mắt, vội vàng rời khỏi nơi này…
Bộ dạng đáng thương của người phụ nữ ấy lúc cô ta rời đi, cùng với vóc dáng đẫy đà, khí chất trưởng thành của cô ta khiến cho Ngụy Trấn Luân liếm môi, đôi mắt toát ra vẻ tham lam.
Bất cứ người đàn ông nào cũng không thể kiềm chế được cơn kích động khi đối mặt với một người phụ nữ tuyệt vời như thế, chỉ mong có thể đè cô ta xuống dưới thân mình, mặc sức chà đạp thỏa thích.
Nhưng hắn cũng chỉ dám thầm nghĩ trong lòng mà thôi, đối mặt với ngọn núi lớn Cửu Thiên Tế này, hắn không dám bất kính một chút nào…
“Trấn Luân”.
Ngụy Trung Hồ lên tiếng gọi, khiến cho Ngụy Trấn Luân như bừng tỉnh từ giấc mộng, hắn cung kính bước lên trước: “Bố nuôi”.
Ngụy Trung Hồ hài lòng gật đầu, ông ta nhìn bức tranh Giang Sơn trước bàn rồi nói: “Hôm nay khu vực phía Đông đã báo tin chiến thắng, thế lực Hiệp hội võ thuật của tôi đã chiếm thêm được thêm ba tòa thành, nhìn đi, Hiệp hội võ thuật của tôi đã lấy được bảy phần trong bản đồ Đông Hoa rồi…”
Ngụy Trung Hồ đặt tên cho bức tranh này là ‘Giang Sơn’, bên trên có viết lại những chi nhánh của Hiệp hội võ thuật được thành lập khắp toàn quốc trong mười mấy năm nay.
Trải qua mười mấy năm, dưới sự nỗ lực của Ngụy Trung Hổ, Hiệp hội võ thuật đã thâu tóm hơn một nửa Đông Hoa, học trò dưới trướng gần mười triệu, trong ba giới quân đội, chính trị, thương trường không đâu là không có người của bọn họ.
Có thể nói rằng phát triển rực rỡ!
“Con xin chúc mừng bố nuôi, bố nuôi anh tài lỗi lạc, việc hoàn thành sự nghiệp vĩ đại ngàn thu đã nằm trong lòng bàn tay”, Ngụy Trấn Luân nịnh nọt đúng mực.
Ngụy Trung Hồ cười cười, ánh mắt toát ra vẻ hiểm độc: “Trong khắp Đông Hoa này, rất nhiều người biết được sức mạnh của Hiệp hội võ thuật, nguyện ý liên minh với Hiệp hội võ thuật, cùng nhau hợp tác”.
“Nhưng mà vẫn có một nhúm người chẳng biết thức thời, cứ hay chống đối với nhà ta, không biết sống chết là gì cả!”
Lời lẽ của ông ta có ý nhắm vào Sở Phàm.
“Bố nói đến Quân thần của Long Hồn ấy sao?”, Ngụy Trấn Luân nói một cách ngạo mạn, hắn cười lạnh khinh thường: “Chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, không biết trời cao đất dày mà thôi, không đáng để chúng ta lo lắng”.
“Trần Tử Dung, Thiên hậu trong giới phim ảnh bị Quân thần của Long Hồn đánh!”
Tin tức này gần như bùng nổ khắp cả Yên Kinh chỉ trong một đêm.
Lúc công ty hàng không đăng đoạn video Trần Tử Dung sỉ nhục Quân thần của Long Hồn trở về sau khi thắng trận, còn ngang ngược hất hũ tro cốt của anh hùng liệt sĩ đã hy sinh thân mình vì Quốc gia…
Vô số người lao nhao chửi mắng phỉ nhổ cô ta ngay lập tức, những tiếng chửi mắng tràn lan trên khắp mạng xã hội và trong đời sống, Trần Tử Dung lập tức biến trở thành con chuột qua đường bị vô số người muốn đánh.
Cho dù công ty quản lý sau lưng Trần Tử Dung lập tức ngăn chặn tin tức này ngay, sử dụng thủy quân pr, kêu gọi đội ngũ người hâm mộ tẩy trắng cho Trần Tử Dung, thế nhưng tiếng nói yếu ớt ấy làm sao chặn nổi miệng của hàng tỷ đồng bào?
Thậm chí đến công ty quản lý của Trần Tử Dung còn bị liên lụy, mấy nghệ sĩ được công ty vất vả bồi dưỡng đều bị bóc phốt, lịch sử đen ngày xưa cũng bị lôi ra chửi mắng, danh tiếng sụt giảm nghiêm trọng.
Cổ phiếu của công ty trượt dốc chạm đáy ngay ngày hôm ấy, rất nhiều nhãn hiệu đại diện, doanh nghiệp hợp tác đều hủy hợp đồng, lâm vào cảnh vẫy vùng bên bờ vực phá sản…
So với những lời mắng chửi chỉ trích của người dân bình thường, giới nhà giàu ở Yên Kinh đều rung chuyển, ai nấy cũng hoảng hốt lo sợ…
“Trần Tử Dung là con chim yến được Cửu Thiên Tế, hội trưởng Hiệp hội võ thuật nuôi dưỡng”.
Đây gần như là bí mật công khai trong giới thượng lưu, mọi người đều thầm biết.
Sở Phàm đụng đến Trần Tử Dung đồng nghĩa với việc vả vào mặt của Cửu Thiên Tế, của Hiệp hội võ thuật…
Còn nghe đồn rằng Sở Phàm đã dọa dẫm sẽ tính sổ với Hiệp hội võ thuật, san bằng Hiệp hội võ thuật trước lúc rời đi?
Điều này có nghĩa là hai vị anh hùng một tay che trời như Quân thần của Long Hồn và Cửu Thiên Tế sắp đánh nhau một trận lớn sao?
Trước giờ Hiệp hội võ thuật và quân đội không vừa mắt nhau, bọn họ tranh đấu không phải ngày một ngày hai rồi, lần này Quân thần của Long Hồn muốn ra mặt cho giới quân đội à?
Tất cả gia đình quyền quý trong Yên Kinh đều mỏi mắt mong chờ, ai nấy cũng cảm thấy bất an, nơm nớp lo sợ.
Đêm đã khuya, vào giờ phút này, trên con đường trung tâm tấc đất tấc vàng ở Yên Kinh, trong tòa nhà trụ sở chính của Hiệp hội võ thuật.
Tòa nhà trụ sở chính Hiệp hội võ thuật được dựng từ hai tòa nhà cao tầng, một tòa chín tầng hình vòng cung, một tòa còn lại có mười chín lầu, tổng diện tích hơn ba trăm ngàn mét vuông, rộng lớn đầy khí thế, nguy nga lộng lẫy.
Có chuyên gia kinh tế chỉ ra giá của hai tòa nhà này đã vượt quá năm mươi tỷ, chứ đừng nói đến đây là Thánh điện trong lòng vô số học trò Hiệp hội võ thuật, là cung điện tối cao của giới võ thuật Đông Hoa!
Vào lúc bấy giờ, trong phòng làm việc rộng rãi đầy khí thế trên tầng cao nhất của tòa nhà Hiệp hội võ thuật.
Một người đàn ông gầy gò, mặt trắng không râu, mặc Hoa phục, ngồi sau bàn làm việc, lặng lẽ thưởng thức bức tranh ‘Giang Sơn’!
Người đàn ông ấy chăm sóc bản thân rất tốt, dung mạo khôi ngô sáng sủa, nhác nhìn thấy cứ ngỡ là chàng công tử phong lưu bước ra từ trang sách cổ đại, dịu dàng như ngọc, thế nhưng ánh mắt lại già đời, toát ra vẻ âm u độc ác, giống như con rắn độc phun lưỡi, khiến cho người khác không rét mà run.
Ông ta chính là Cửu Thiên Tế, Ngụy Trung Hồ có địa vị cao nhất trong Hiệp hội võ thuật.
Khó mà tưởng tượng được vị ‘công tử’ phong độ ngời ngời này đã gần sáu mươi, tuổi ngót lục tuần.
Một nam một nữ đứng hai bên trái phải của ông ta, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, khôi ngô tuấn tú, trông vừa chững chạc vừa kiên nghị, đây là Ngụy Trấn Luân, đứa con nuôi cả có địa vị cao nhất, được xem trọng nhất của Ngụy Trung Hồ.
Hắn có địa vị rất cao trong Hiệp hội võ thuật, có thể nói là dưới một người, trên vạn người.
Còn người phụ nữ tất nhiên chính là Thiên hậu của giới giải trí nổi tiếng khắp cả nước, Trần Tử Dung rồi.
“Thiên Tế gia, cái tên Sở Phàm ấy quá quắt lắm, anh nhìn xem anh ta đánh em thế nào này, hu hu…”
Bây giờ, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt xinh xắn của Trần Tử Dung, cô ta nũng nịu oán hờn: “Em nói tên của anh ra mà nó đó chẳng hề tôn trọng một chút nào cả, còn dám ngông cuồng bảo rằng sẽ san bằng Hiệp hội võ thuật, cho anh biết tay”.
“Đâu phải là anh ta đánh em, rõ ràng là đánh vào mặt Hiệp hội võ thuật, đánh vào mặt của anh, anh nhất định phải giành lại công bằng cho em…”
Sau khi nói dứt lời, Trần Tử Dung lại thấp giọng nức nở, trông đến là đáng thương.
Từ đầu đến cuối, Ngụy Trung Hồ vẫn tỏ ra bình tĩnh, ông ta chỉ tập trung thưởng thức bức tranh ‘Giang Sơn’, gương mặt không hề đổi sắc.
Cửu Thiên Tế chẳng tức giận đập vỡ rất nhiều đồ sứ nổi tiếng và quý giá, nổi trận lôi đình vì người đẹp, đòi so tài cao thấp với Sở Phàm giống như những người khác nói…
Cũng không hề đau lòng thương xót, cảm thấy thương người đẹp vì những gì cô ta đã gặp phải…
Trên thực tế, người đến đẳng cấp như Ngụy Thiên Hồ, đàn bà cũng chỉ là món đồ chơi có thể vứt bỏ bất kỳ lúc nào mà thôi, một Trần Tử Dung nho nhỏ còn chưa đến mức làm ông ta nổi nóng, càng không đủ sức để làm tâm trí ông ta hỗn loạn.
“Tôi biết rồi, em ra ngoài trước đi”.
Ngụy Trung Hồ còn không buồn ngẩng đầu lên, ông ta nói với giọng hờ hững.
“Thiên Tế Gia, em…”, Trần Tử Dung cắn đôi môi đỏ, cô ta tỏ vẻ đáng thương, vẫn còn lời muốn nói với ông ta.
“Hửm?”
Đôi mày kiếm của Ngụy Trung Hồ nhướn lên, chỉ một ánh mắt của ông ta thôi đã khiến cho Trần Tử Dung run rẩy giống như thể rơi xuống hầm băng, sợ đến nỗi toàn thân lạnh toát.
“Vâng, vâng”.
Trần Tử Dung hiểu rõ nếu như người đàn ông này nổi giận thì ông ta sẽ đáng sợ đến mức nào, cô ta không dám rầy rà nữa mà lau nước mắt, vội vàng rời khỏi nơi này…
Bộ dạng đáng thương của người phụ nữ ấy lúc cô ta rời đi, cùng với vóc dáng đẫy đà, khí chất trưởng thành của cô ta khiến cho Ngụy Trấn Luân liếm môi, đôi mắt toát ra vẻ tham lam.
Bất cứ người đàn ông nào cũng không thể kiềm chế được cơn kích động khi đối mặt với một người phụ nữ tuyệt vời như thế, chỉ mong có thể đè cô ta xuống dưới thân mình, mặc sức chà đạp thỏa thích.
Nhưng hắn cũng chỉ dám thầm nghĩ trong lòng mà thôi, đối mặt với ngọn núi lớn Cửu Thiên Tế này, hắn không dám bất kính một chút nào…
“Trấn Luân”.
Ngụy Trung Hồ lên tiếng gọi, khiến cho Ngụy Trấn Luân như bừng tỉnh từ giấc mộng, hắn cung kính bước lên trước: “Bố nuôi”.
Ngụy Trung Hồ hài lòng gật đầu, ông ta nhìn bức tranh Giang Sơn trước bàn rồi nói: “Hôm nay khu vực phía Đông đã báo tin chiến thắng, thế lực Hiệp hội võ thuật của tôi đã chiếm thêm được thêm ba tòa thành, nhìn đi, Hiệp hội võ thuật của tôi đã lấy được bảy phần trong bản đồ Đông Hoa rồi…”
Ngụy Trung Hồ đặt tên cho bức tranh này là ‘Giang Sơn’, bên trên có viết lại những chi nhánh của Hiệp hội võ thuật được thành lập khắp toàn quốc trong mười mấy năm nay.
Trải qua mười mấy năm, dưới sự nỗ lực của Ngụy Trung Hổ, Hiệp hội võ thuật đã thâu tóm hơn một nửa Đông Hoa, học trò dưới trướng gần mười triệu, trong ba giới quân đội, chính trị, thương trường không đâu là không có người của bọn họ.
Có thể nói rằng phát triển rực rỡ!
“Con xin chúc mừng bố nuôi, bố nuôi anh tài lỗi lạc, việc hoàn thành sự nghiệp vĩ đại ngàn thu đã nằm trong lòng bàn tay”, Ngụy Trấn Luân nịnh nọt đúng mực.
Ngụy Trung Hồ cười cười, ánh mắt toát ra vẻ hiểm độc: “Trong khắp Đông Hoa này, rất nhiều người biết được sức mạnh của Hiệp hội võ thuật, nguyện ý liên minh với Hiệp hội võ thuật, cùng nhau hợp tác”.
“Nhưng mà vẫn có một nhúm người chẳng biết thức thời, cứ hay chống đối với nhà ta, không biết sống chết là gì cả!”
Lời lẽ của ông ta có ý nhắm vào Sở Phàm.
“Bố nói đến Quân thần của Long Hồn ấy sao?”, Ngụy Trấn Luân nói một cách ngạo mạn, hắn cười lạnh khinh thường: “Chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, không biết trời cao đất dày mà thôi, không đáng để chúng ta lo lắng”.
Bình luận facebook