Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Chương 43: Nhà anh chị xuất hiện nhân vật lớn rồi
Người của nhà họ Lý bụng dạ hẹp hòi, thủ đoạn độc ác nổi tiếng ở cả Giang Lăng, đặc biệt là thủ đoạn của cậu cả Lý Tử Duy thật sự khiến người ta phải khiếp sợ.
Lý Phong bị Sở Phàm ném xuống từ lầu nhà họ Vân, trở thành kẻ tàn phế, còn Sở Phàm lại là bạn trai của Vân Mộc Thanh, tình địch của Lý Tử Duy, nói theo một góc độ nào đó, chuyện này chắc chắn có dính dáng đến nhà Vân Gia Mạnh.
Bây giờ nhìn thấy Lý Phong vừa cấp cứu xong đã được Lý Tử Duy kêu người nâng cáng tới dưới lầu nhà họ Vân, Lý Thu Linh theo bản năng cho rằng anh ta tới đây trả thù, tìm bọn họ đòi lời giải thích.
“Bây giờ… Bây giờ phải làm sao đây…”, bình thường tuy Lý Thu Linh mạnh mẽ, nhưng đối mặt với cậu cả nhà giàu có quyền lực trong tay, người thừa kế tương lai của nhà họ Lý như Lý Tử Duy, bà ta vẫn luống cuống tay chân.
Sắc mặt Vân Gia Mạnh cũng trở nên nặng nề, thở dài: “Đi bước nào tính bước đó đi”.
Ông ấy đã đoán trước chuyện của Lý Phong sẽ dẫn đến sự trả thù của nhà họ Lý, nhưng không ngờ bọn họ lại hành động nhanh thế.
Vân Gia Hùng cũng nhíu mày, xuống lầu theo nhà anh hai.
Dưới lầu, sắc mặt Lý Tử Duy nặng nề, Lý Phong trên cáng thỉnh thoảng rên lên một tiếng, lại thêm mười mấy người của nhà họ Lý ở sau lưng, khiến cho không ít người ở khu chung cư đến vây xem.
Sắc mặt Vân Gia Mạnh trở nên khó coi.
Vân Gia Hùng cũng nhíu mày, tuy ông ấy nắm quyền lực trong tay, nhưng dù sao cũng là sĩ quan ở Kinh Đô, nhà họ Lý ở Giang Lăng cơ ngơi to lớn, rồng mạnh khó chèn ép rắn địa phương.
Nhìn thấy tình cảnh này, Lý Thu Linh sợ hoảng hồn, bà ta run rẩy cầu xin: “Cậu cả Lý, đây chỉ là hiểu lầm thôi, chuyện của cậu ba Lý, chúng tôi…”
Lý Thu Linh e dè sợ hãi định nói xin lỗi, mà giây tiếp theo, Lý Tử Duy đột nhiên nói:
“Bác trai bác gái, chuyện này là do Lý Phong đáng đời, gieo gió gặt bão, nó khiến hai bác phiền thêm rồi, hôm nay cháu đến đây là cố ý dẫn nó đến xin lỗi hai bác”.
Dứt lời, Lý Tử Duy lập tức cúi đầu chín mươi độ, cực kỳ thành khẩn:
“Xin lỗi bác trai bác gái”.
Sau đó, mười mấy người nhà họ Lý cũng đều khom lưng: “Xin lỗi”.
Ba người nhà họ Vân đều ngơ ngác, Lý Thu Linh trợn mắt há mồm, không biết nên nói gì…
Rốt cuộc… Rốt cuộc đây là tình hình gì vậy?
Lý Tử Duy đến không phải để trả thù, mà là cố ý xin lỗi mình?!
Thậm chí Vân Gia Mạnh còn khó tin véo mình một cái, cảm giác đau đớn thấu tim kia nói với ông ấy rằng đây không phải là mơ.
Nói xong, Lý Tử Duy nặng nề kéo Lý Phong nằm trên xe lăn dậy, tiến lên tát mạnh hai cái, tức giận mắng một tiếng: “Đồ chó chết, còn không mau xin lỗi bác trai bác gái đi!”
Hai mắt Lý Tử Duy đã có thể phun ra lửa rồi, chỉ hận không thể bóp chết tên khốn Lý Phong này.
Sở Phàm là nhân vật gì? Đó là người “ngồi trên đầu rồng”, địa vị có thể sánh bằng quan nhất phẩm, quan to ở biên cương đấy!
Chỉ cần một câu đã có thể điều động ba nghìn quân đội vũ trang, vẫy tay thôi cả Giang Lăng đều phải long trời lở đất, nhà họ Lý có mấy cái mạng để đắc tội với nhân vật như vậy đây?
Lúc trước đắc tội Sở Phàm, anh ta khó khăn quỳ xuống xin tha, bày tỏ thành ý mới làm bớt đi cơn tức trong lòng Sở Phàm, kết thúc ân oán.
Bây giờ tên chó chết này lại thay mình đưa sính lễ đính hôn? Còn tuyên bố muốn thu nhận làm đàn em, muốn con gái người ta làm đầy tớ cho nhà mình?
Hừ…
Mỗi một việc, có giết chết cậu ta tám trăm lần cũng không quá đáng!
Đây là mong sao nhà họ Lý bọn họ tan thành tro bụi, chôn cùng tên ngu xuẩn này mà!
Lý Tử Duy chỉ hận không thể lột da róc xương tên khốn kiếp này, sau khi nhận được tin thì vội vàng kéo cậu ta ra khỏi bệnh viện, tự mình đến nhà họ Vân xin lỗi, để tránh cơn giận của Sở Phàm đốt bọn họ thành tro.
Chỉ cần hai vợ chồng Vân Gia Mạnh hết giận thì đương nhiên nhân vật lớn như Sở Phàm cũng lười chấp nhặt với con kiến như Lý Phong, điều này, Lý Tử Duy hiểu rất rõ.
Dưới sự trợn mắt há mồm của mọi người, Lý Phong vừa quỳ vừa bò từ trên cáng xuống, mặt mũi cậu ta bầm dập, kêu cha gọi mẹ quỳ xuống đất dập đầu bốp bốp:
“Xin lỗi, xin lỗi, là tôi vô liêm sỉ, là tôi sai…”
“Tôi có mắt không tròng, chó cậy thế chủ, không nên đắc tội với hai người, xin hai người bỏ qua, xin hai người tha cho tôi…”
“Tôi chỉ là tôi tớ cho người ta, tôi… tôi chỉ là một con chó thôi, hai người chấp nhặt với một con chó làm gì đúng không”.
Lúc nói chuyện, thậm chí Lý Phong còn quỳ rạp dưới đất, bắt đầu sủa “gâu gâu” giống hệt tiếng chó, sợ đến mức suýt tè ra quần.
Dưới ánh mắt trợn trừng và vẻ mặt khó tin của ba người nhà họ Vân, Lý Tử Duy hung hăng đá Lý Phong sang một bên, chưa hết giận nói:
“Bác trai bác gái, cháu đã đuổi tên chó chết này ra khỏi nhà họ Lý, đồng thời cắt đứt tất cả hoa hồng trong công ty của nó rồi, cho tên súc sinh này tự đi xin ăn, tự sinh tự diệt, xử lý như thế, hai người có hài lòng không?”
“Hài… Hài lòng…”
Lý Thu Linh đáp lời theo bản năng, thậm chí còn hơi không đành lòng.
Lý Phong vốn là một tên ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp, bây giờ trở thành kẻ tàn phế, còn bị đuổi khỏi nhà. Nửa đời sao sẽ phải thê thảm đến mức nào chứ, sống như thế, mỗi ngày đều là địa ngục, còn khó chịu hơn cả chết nữa.
“Bác trai bác gái, cháu suy nghĩ cẩn thận rồi, Lý Tử Duy cháu tài hèn học ít, năng lực bình thường, hoàn toàn không xứng với con gái của hai người. Cho nên coi như hôn sự của cháu và cô Vân chỉ là một trò đùa thôi, sau này đừng ai nhắc tới nữa”.
Nói xong, Lý Tử Duy như buông xuống được tảng đá trong lòng: “Hai trăm triệu sính lễ đưa đến nhà họ Vân lúc trước cũng không cần trả về, coi như xin lỗi hai người thay tên Lý Phong vô liêm sỉ này đi”.
“Đồng thời một trăm triệu này là tấm lòng của cháu, mong hai người nhất định phải nhận lấy!”
Lý Tử Duy nâng một tấm thẻ đen lên bằng hai tay, đưa tới trước mặt Lý Thu Linh đang trợn mắt há mồm, lại cung kính cúi người chào rồi rời khỏi.
“Tử Duy tạm biệt, thật sự rất xin lỗi”.
Người của nhà họ Lý đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ trong nháy mắt, cả chung cư lại trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại mấy hàng xóm mồm năm miệng mười bàn tán sôi nổi.
Bây giờ đầu óc Vân Gia Mạnh và Lý Thu Linh đều trống rỗng, chẳng khác nào đang nằm mơ…
Bọn họ ngơ ngác nhìn tấm thẻ đen tượng trưng cho của cải và địa vị trong tay, cực kỳ nghi ngờ và khó hiểu:
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?!”
Lý Tử Duy điên rồi à? Mặc trời mọc đằng Tây sao?
Người ta có câu trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, hai vợ chồng Vân Gia Mạnh nghi ngờ khó hiểu, còn Vân Gia Hùng ở bên cạnh suy xét một hồi, trong mắt có tia sáng loé lên.
Ông ấy đã sớm cảm thấy bạn trai Sở Phàm kia của Vân Mộc Thanh không hề tầm thường…
Lấy ra “Tây Phong Liệt” có thể xem là may mắn, ngẫu nhiên có được.
Nhưng khiến cậu cả nhà họ Lý tự mình đến cửa xin lỗi, còn nhịn đau bỏ ra ba trăm triệu, cái này có thể xem là may mắn ư?!
Đây là quyền thế gần như phi thường, quyền thế khiến người ta không thể không cúi đầu thì có!
Vân Gia Hùng đi tới trước mặt, nói với hai vợ chồng Vân Gia Mạnh Lý Thu Linh đang mờ mịt khiếp sợ một câu đầy hàm ý:
“Anh hai chị hai, nhà anh chị có nhân vật lớn đến rồi…”
Người của nhà họ Lý bụng dạ hẹp hòi, thủ đoạn độc ác nổi tiếng ở cả Giang Lăng, đặc biệt là thủ đoạn của cậu cả Lý Tử Duy thật sự khiến người ta phải khiếp sợ.
Lý Phong bị Sở Phàm ném xuống từ lầu nhà họ Vân, trở thành kẻ tàn phế, còn Sở Phàm lại là bạn trai của Vân Mộc Thanh, tình địch của Lý Tử Duy, nói theo một góc độ nào đó, chuyện này chắc chắn có dính dáng đến nhà Vân Gia Mạnh.
Bây giờ nhìn thấy Lý Phong vừa cấp cứu xong đã được Lý Tử Duy kêu người nâng cáng tới dưới lầu nhà họ Vân, Lý Thu Linh theo bản năng cho rằng anh ta tới đây trả thù, tìm bọn họ đòi lời giải thích.
“Bây giờ… Bây giờ phải làm sao đây…”, bình thường tuy Lý Thu Linh mạnh mẽ, nhưng đối mặt với cậu cả nhà giàu có quyền lực trong tay, người thừa kế tương lai của nhà họ Lý như Lý Tử Duy, bà ta vẫn luống cuống tay chân.
Sắc mặt Vân Gia Mạnh cũng trở nên nặng nề, thở dài: “Đi bước nào tính bước đó đi”.
Ông ấy đã đoán trước chuyện của Lý Phong sẽ dẫn đến sự trả thù của nhà họ Lý, nhưng không ngờ bọn họ lại hành động nhanh thế.
Vân Gia Hùng cũng nhíu mày, xuống lầu theo nhà anh hai.
Dưới lầu, sắc mặt Lý Tử Duy nặng nề, Lý Phong trên cáng thỉnh thoảng rên lên một tiếng, lại thêm mười mấy người của nhà họ Lý ở sau lưng, khiến cho không ít người ở khu chung cư đến vây xem.
Sắc mặt Vân Gia Mạnh trở nên khó coi.
Vân Gia Hùng cũng nhíu mày, tuy ông ấy nắm quyền lực trong tay, nhưng dù sao cũng là sĩ quan ở Kinh Đô, nhà họ Lý ở Giang Lăng cơ ngơi to lớn, rồng mạnh khó chèn ép rắn địa phương.
Nhìn thấy tình cảnh này, Lý Thu Linh sợ hoảng hồn, bà ta run rẩy cầu xin: “Cậu cả Lý, đây chỉ là hiểu lầm thôi, chuyện của cậu ba Lý, chúng tôi…”
Lý Thu Linh e dè sợ hãi định nói xin lỗi, mà giây tiếp theo, Lý Tử Duy đột nhiên nói:
“Bác trai bác gái, chuyện này là do Lý Phong đáng đời, gieo gió gặt bão, nó khiến hai bác phiền thêm rồi, hôm nay cháu đến đây là cố ý dẫn nó đến xin lỗi hai bác”.
Dứt lời, Lý Tử Duy lập tức cúi đầu chín mươi độ, cực kỳ thành khẩn:
“Xin lỗi bác trai bác gái”.
Sau đó, mười mấy người nhà họ Lý cũng đều khom lưng: “Xin lỗi”.
Ba người nhà họ Vân đều ngơ ngác, Lý Thu Linh trợn mắt há mồm, không biết nên nói gì…
Rốt cuộc… Rốt cuộc đây là tình hình gì vậy?
Lý Tử Duy đến không phải để trả thù, mà là cố ý xin lỗi mình?!
Thậm chí Vân Gia Mạnh còn khó tin véo mình một cái, cảm giác đau đớn thấu tim kia nói với ông ấy rằng đây không phải là mơ.
Nói xong, Lý Tử Duy nặng nề kéo Lý Phong nằm trên xe lăn dậy, tiến lên tát mạnh hai cái, tức giận mắng một tiếng: “Đồ chó chết, còn không mau xin lỗi bác trai bác gái đi!”
Hai mắt Lý Tử Duy đã có thể phun ra lửa rồi, chỉ hận không thể bóp chết tên khốn Lý Phong này.
Sở Phàm là nhân vật gì? Đó là người “ngồi trên đầu rồng”, địa vị có thể sánh bằng quan nhất phẩm, quan to ở biên cương đấy!
Chỉ cần một câu đã có thể điều động ba nghìn quân đội vũ trang, vẫy tay thôi cả Giang Lăng đều phải long trời lở đất, nhà họ Lý có mấy cái mạng để đắc tội với nhân vật như vậy đây?
Lúc trước đắc tội Sở Phàm, anh ta khó khăn quỳ xuống xin tha, bày tỏ thành ý mới làm bớt đi cơn tức trong lòng Sở Phàm, kết thúc ân oán.
Bây giờ tên chó chết này lại thay mình đưa sính lễ đính hôn? Còn tuyên bố muốn thu nhận làm đàn em, muốn con gái người ta làm đầy tớ cho nhà mình?
Hừ…
Mỗi một việc, có giết chết cậu ta tám trăm lần cũng không quá đáng!
Đây là mong sao nhà họ Lý bọn họ tan thành tro bụi, chôn cùng tên ngu xuẩn này mà!
Lý Tử Duy chỉ hận không thể lột da róc xương tên khốn kiếp này, sau khi nhận được tin thì vội vàng kéo cậu ta ra khỏi bệnh viện, tự mình đến nhà họ Vân xin lỗi, để tránh cơn giận của Sở Phàm đốt bọn họ thành tro.
Chỉ cần hai vợ chồng Vân Gia Mạnh hết giận thì đương nhiên nhân vật lớn như Sở Phàm cũng lười chấp nhặt với con kiến như Lý Phong, điều này, Lý Tử Duy hiểu rất rõ.
Dưới sự trợn mắt há mồm của mọi người, Lý Phong vừa quỳ vừa bò từ trên cáng xuống, mặt mũi cậu ta bầm dập, kêu cha gọi mẹ quỳ xuống đất dập đầu bốp bốp:
“Xin lỗi, xin lỗi, là tôi vô liêm sỉ, là tôi sai…”
“Tôi có mắt không tròng, chó cậy thế chủ, không nên đắc tội với hai người, xin hai người bỏ qua, xin hai người tha cho tôi…”
“Tôi chỉ là tôi tớ cho người ta, tôi… tôi chỉ là một con chó thôi, hai người chấp nhặt với một con chó làm gì đúng không”.
Lúc nói chuyện, thậm chí Lý Phong còn quỳ rạp dưới đất, bắt đầu sủa “gâu gâu” giống hệt tiếng chó, sợ đến mức suýt tè ra quần.
Dưới ánh mắt trợn trừng và vẻ mặt khó tin của ba người nhà họ Vân, Lý Tử Duy hung hăng đá Lý Phong sang một bên, chưa hết giận nói:
“Bác trai bác gái, cháu đã đuổi tên chó chết này ra khỏi nhà họ Lý, đồng thời cắt đứt tất cả hoa hồng trong công ty của nó rồi, cho tên súc sinh này tự đi xin ăn, tự sinh tự diệt, xử lý như thế, hai người có hài lòng không?”
“Hài… Hài lòng…”
Lý Thu Linh đáp lời theo bản năng, thậm chí còn hơi không đành lòng.
Lý Phong vốn là một tên ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp, bây giờ trở thành kẻ tàn phế, còn bị đuổi khỏi nhà. Nửa đời sao sẽ phải thê thảm đến mức nào chứ, sống như thế, mỗi ngày đều là địa ngục, còn khó chịu hơn cả chết nữa.
“Bác trai bác gái, cháu suy nghĩ cẩn thận rồi, Lý Tử Duy cháu tài hèn học ít, năng lực bình thường, hoàn toàn không xứng với con gái của hai người. Cho nên coi như hôn sự của cháu và cô Vân chỉ là một trò đùa thôi, sau này đừng ai nhắc tới nữa”.
Nói xong, Lý Tử Duy như buông xuống được tảng đá trong lòng: “Hai trăm triệu sính lễ đưa đến nhà họ Vân lúc trước cũng không cần trả về, coi như xin lỗi hai người thay tên Lý Phong vô liêm sỉ này đi”.
“Đồng thời một trăm triệu này là tấm lòng của cháu, mong hai người nhất định phải nhận lấy!”
Lý Tử Duy nâng một tấm thẻ đen lên bằng hai tay, đưa tới trước mặt Lý Thu Linh đang trợn mắt há mồm, lại cung kính cúi người chào rồi rời khỏi.
“Tử Duy tạm biệt, thật sự rất xin lỗi”.
Người của nhà họ Lý đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ trong nháy mắt, cả chung cư lại trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại mấy hàng xóm mồm năm miệng mười bàn tán sôi nổi.
Bây giờ đầu óc Vân Gia Mạnh và Lý Thu Linh đều trống rỗng, chẳng khác nào đang nằm mơ…
Bọn họ ngơ ngác nhìn tấm thẻ đen tượng trưng cho của cải và địa vị trong tay, cực kỳ nghi ngờ và khó hiểu:
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?!”
Lý Tử Duy điên rồi à? Mặc trời mọc đằng Tây sao?
Người ta có câu trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, hai vợ chồng Vân Gia Mạnh nghi ngờ khó hiểu, còn Vân Gia Hùng ở bên cạnh suy xét một hồi, trong mắt có tia sáng loé lên.
Ông ấy đã sớm cảm thấy bạn trai Sở Phàm kia của Vân Mộc Thanh không hề tầm thường…
Lấy ra “Tây Phong Liệt” có thể xem là may mắn, ngẫu nhiên có được.
Nhưng khiến cậu cả nhà họ Lý tự mình đến cửa xin lỗi, còn nhịn đau bỏ ra ba trăm triệu, cái này có thể xem là may mắn ư?!
Đây là quyền thế gần như phi thường, quyền thế khiến người ta không thể không cúi đầu thì có!
Vân Gia Hùng đi tới trước mặt, nói với hai vợ chồng Vân Gia Mạnh Lý Thu Linh đang mờ mịt khiếp sợ một câu đầy hàm ý:
“Anh hai chị hai, nhà anh chị có nhân vật lớn đến rồi…”
Bình luận facebook