Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 672
Chương 672:
Triệu Viễn cười ngượng ngùng.
“Một mình tôi thì không làm gì được, vẫn phải cảm ơn đại tá Long Dã đã giải cứu nhà họ Triệu trong lúc nguy nan!”
Triệu Viễn lại cúi mình chào.
Vốn dĩ, mấy lời Long Dã nói chỉ là máy lời xã giao thôi.
Nhưng mọi người nhà họ Triệu nghe vào thì lại thành ý khác.
Long Dã coi trọng Triệu Viễn thé.
Vậy chứng tỏ lần này anh tới giúp đỡ nhà họ Triệu, rõ ràng là vì nể mặt Triệu Viễn.
Mặc kệ anh ta đi huấn luyện dã ngoại thật hay giả, nhưng chắc chắn là vì Triệu Viễn.
Thấy thế, Ngô Mộc Lan lập tức nói: “Đại tá Long Dã, cậu không biết chứ chúng tôi đã trách nhằm Triệu Viễn! Chúng tôi cứ tưởng là Triệu Viễn lỗ mãng, trẻ tuổi ngông cuồng, nhất thời xúc động nên đánh chủ nhà nhà họ Sở.
Nhưng bây giờ tôi đã hiểu rồi, Triệu Viễn suy nghĩ rất rõ ràng, làm việc cũng có chừng mực. Có người như cậu làm chỗ dựa cho thằng bé, thằng bé còn sợ nhà họ Sở sao?”
Triệu Kiến Quốc lập tức phụ họa: “Đúng đúng đúng, chúng ta đã trách nhằm Viễn rồi! Bà nói đúng, nhà họ Sở không thể cứ cậy mạnh mà bắt nạt chúng ta, chúng ta phải phản kháng!”
Ngô Mộc Lan lại cúi đầu nói: “Viễn à, bà nội xin lỗi cháu, cháu đã bị tát oan rồi!”
“Bà nội, cái này…”
Triệu Viễn rất xấu hỗ.
Rõ ràng chuyện này chẳng liên quan gì với anh ta.
Long Dã càng trọn tròn mắt.
Chuyện này liên quan quỷ gì với Triệu Viễn chứ.
Các người đang nói cái gì vậy?
Kế tiếp, Ngô Mộc Lan lại nghĩ đến một chuyện.
Hiện tại Triệu Viễn là phó đội trưởng.
Thế chẳng phải chứng tỏ Trần Đằng, Trương Kế Hàng, những sếp lớn này tới đây cũng là vì Triệu Viễn sao?
“Ông Trần, ông Trương, cảm ơn các ông đã tới giúp đỡ Ọ tôi! Sau này Triệu Viễn còn phải nhờ các ông cất nhắc nhiều!”
Ngô Mộc Lan cười nói.
Triệu Kiến Quốc cũng cười nói: “Ông Trần, ông Trương, các ông có thể tới đây, chứng tỏ chắc chắn là các ông nễ mặt Triệu Viễn, các ông cực kỳ coi trọng thằng bé. Yên tâm đi, chúng tôi sẽ dạy bảo Triệu Viễn thật tốt, để nó càng ưu tú, công hiền càng nhiều hơn nữa!”
Triệu Học Văn còn vui mừng nước mắt đảo quanh: “Tôi đã nói rồi mà, Viễn là tương lai của nhà họ Triệu! Đúng mà!
Các sếp lớn của tỉnh thành đều tới đây vì thằng bé!”
riệu Viễn thật giỏi! Không ngờ chủ tịch tỉnh, thị trưởng đều tới đây vì cậu ấy!”
“Anh Viễn của tôi trâu quá, đánh gia chủ nhà họ Sở mà bình tĩnh thế, chẳng trách được, hóa ra là đã bố trí xong mọi việc từ trước!”
Nhưng sắc mặt các lãnh đạo của tỉnh thành đều thay đổi.
Trần Đẳng: “…
Trương Kế Hàng: “…”
Các sếp lớn của tỉnh thành đều trợn tròn mắt.
Triệu Viễn cười ngượng ngùng.
“Một mình tôi thì không làm gì được, vẫn phải cảm ơn đại tá Long Dã đã giải cứu nhà họ Triệu trong lúc nguy nan!”
Triệu Viễn lại cúi mình chào.
Vốn dĩ, mấy lời Long Dã nói chỉ là máy lời xã giao thôi.
Nhưng mọi người nhà họ Triệu nghe vào thì lại thành ý khác.
Long Dã coi trọng Triệu Viễn thé.
Vậy chứng tỏ lần này anh tới giúp đỡ nhà họ Triệu, rõ ràng là vì nể mặt Triệu Viễn.
Mặc kệ anh ta đi huấn luyện dã ngoại thật hay giả, nhưng chắc chắn là vì Triệu Viễn.
Thấy thế, Ngô Mộc Lan lập tức nói: “Đại tá Long Dã, cậu không biết chứ chúng tôi đã trách nhằm Triệu Viễn! Chúng tôi cứ tưởng là Triệu Viễn lỗ mãng, trẻ tuổi ngông cuồng, nhất thời xúc động nên đánh chủ nhà nhà họ Sở.
Nhưng bây giờ tôi đã hiểu rồi, Triệu Viễn suy nghĩ rất rõ ràng, làm việc cũng có chừng mực. Có người như cậu làm chỗ dựa cho thằng bé, thằng bé còn sợ nhà họ Sở sao?”
Triệu Kiến Quốc lập tức phụ họa: “Đúng đúng đúng, chúng ta đã trách nhằm Viễn rồi! Bà nói đúng, nhà họ Sở không thể cứ cậy mạnh mà bắt nạt chúng ta, chúng ta phải phản kháng!”
Ngô Mộc Lan lại cúi đầu nói: “Viễn à, bà nội xin lỗi cháu, cháu đã bị tát oan rồi!”
“Bà nội, cái này…”
Triệu Viễn rất xấu hỗ.
Rõ ràng chuyện này chẳng liên quan gì với anh ta.
Long Dã càng trọn tròn mắt.
Chuyện này liên quan quỷ gì với Triệu Viễn chứ.
Các người đang nói cái gì vậy?
Kế tiếp, Ngô Mộc Lan lại nghĩ đến một chuyện.
Hiện tại Triệu Viễn là phó đội trưởng.
Thế chẳng phải chứng tỏ Trần Đằng, Trương Kế Hàng, những sếp lớn này tới đây cũng là vì Triệu Viễn sao?
“Ông Trần, ông Trương, cảm ơn các ông đã tới giúp đỡ Ọ tôi! Sau này Triệu Viễn còn phải nhờ các ông cất nhắc nhiều!”
Ngô Mộc Lan cười nói.
Triệu Kiến Quốc cũng cười nói: “Ông Trần, ông Trương, các ông có thể tới đây, chứng tỏ chắc chắn là các ông nễ mặt Triệu Viễn, các ông cực kỳ coi trọng thằng bé. Yên tâm đi, chúng tôi sẽ dạy bảo Triệu Viễn thật tốt, để nó càng ưu tú, công hiền càng nhiều hơn nữa!”
Triệu Học Văn còn vui mừng nước mắt đảo quanh: “Tôi đã nói rồi mà, Viễn là tương lai của nhà họ Triệu! Đúng mà!
Các sếp lớn của tỉnh thành đều tới đây vì thằng bé!”
riệu Viễn thật giỏi! Không ngờ chủ tịch tỉnh, thị trưởng đều tới đây vì cậu ấy!”
“Anh Viễn của tôi trâu quá, đánh gia chủ nhà họ Sở mà bình tĩnh thế, chẳng trách được, hóa ra là đã bố trí xong mọi việc từ trước!”
Nhưng sắc mặt các lãnh đạo của tỉnh thành đều thay đổi.
Trần Đẳng: “…
Trương Kế Hàng: “…”
Các sếp lớn của tỉnh thành đều trợn tròn mắt.
Bình luận facebook