Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Chương 36: Mua Nài Bán Ép
Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra đó là vết chém.
Người đàn ông chỉ để lộ ra toàn thân toàn vết sẹo cũng đã dọa được nhiều người.
Gã cũng rất nỏi tiếng, là tay chân số một dưới trướng Lão Cửu, biệt danh là Tiểu Đao.
Lăm lăm trong tay hai con dao ngắn, ông ta nhìn Lý Tử Nhiễm cười nhạo: “Bà chủ? Tiền đền bù không đúng! Mua nài bán ép, lừa người dân trong thôn chúng tôi.”
“Đúng, đền tiền, đền tiền!”
“Hoặc là đến tiền! Hoặc là chúng tôi sẽ phá nát chỗ này!”
Dưới sự lãnh đạo của những người này, rất đông dân làng phía sau đã nhao nhao hò hét.
Lý Tử Nhiễm nhìn họ chằm chằm, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, chúng tôi có đầy thủ tục pháp lý để triển khai ở đây! Nếu mọi người cho rằng tiền đến bù là không đúng, không phải tìm chúng tôi, mà nên liên hệ với những đơn vị như văn phòng giải phóng mặt bằng.” Tiểu Đao chế nhạo nói: “Chúng tôi không quan tâm mấy chuyện này! Chúng tôi đều là người quê mùa, giờ các người xây dựng trên đất của chúng tôi! Các người phải đến bù tiền giải phòng mặt bằng! Nếu không chúng tôi sẽ phá hết chỗ này, các người xây bao nhiêu, chúng tôi sẽ phá bấy nhiêu.”
“Đúng! Đền tiền!”
Mọi người lại nhao nhao gào lên.
Lý Tử Nhiễm cũng hiểu được rằng, những người này đến đây để gây rồi.
Những người phía trước đều là côn đồ, những người dân phía sau đều là bị ép.
“Được rồi, tiền đền bù mọi người muốn bao nhiêu?”
Lý Tử Nhiễm hỏi.
“Chúng tôi tính rồi, đền bù thêm 100 triệu nữa là được!”
Tiểu Đao lạnh lùng nói.
“Không được! Một xu cũng đừng hòng!”
Lý Văn Uyên lập tức nói.
Mắt Tiểu Đao khẽ lóe lên vẻ lạnh lùng: “Được, phá sạch hết cho tao!”
Tiểu Đao vừa ra lệnh, hàng chục tên côn đồ và hơn một trăm dân làng đã bắt đầu động thủ.
Công nhân muốn ngăn cản, bọn chúng cầm hung khí suýt nữa dí vào cỗ: “Tao xem ai dám cản tao sẽ giết nó!”
Tất cả mọi người phía Lý Tử Nhiễm chỉ có thể đứng nhìn, bọn chúng phá bỏ hoàn toàn công trường, thậm chí là những ngôi nhà tạm cho công nhân nghỉ ngơi cũng phá sạch.
Sau khi phá hét, Tiểu Đao mới cười tỏ vẻ hài lòng.
“Lý Tử Nhiễm, để tôi nói cho cô biết! Chỉ cần một ngày không đền tiền cho chúng tôi, ngày nào chúng tôi cũng tới, các cô xây bao nhiêu chúng tôi dỡ bấy nhiêu!”
Tiểu Đao thậm chí còn nhìn các công nhân và đe dọa: “Nếu có ai trong số các người dám gọi cảnh sát, thì xem chúng tôi sẽ xử lý như thế nào!”
Tiểu Đao dẫn tất cả mọi người rời đi.
Lý Tử Nhiễm và Lý Văn Uyên sắp khóc rồi.
Sau khi đến một nơi vắng vẻ, Tiểu Đao nhìn những người trong thôn, lạnh lùng nói: “Mau về đi, chuyện này không ai được nói ra ngoài! Nếu ai dám nói ra, nhà các người ở đâu tôi đều biết, hậu quả tự hiểu lấy.”
“Biết rồi, chúng tôi chắc chắn không dám.”
Dân làng bỏ đi ngay lập tức.
Tiểu Đao bắm một dãy số, cười nói: “Cửu gia việc xong rồi!”
Một tiếng cười giễu cợt vang lên từ đầu dây bên kia: “10 triệu của Lý gia cũng dễ kiếm quá nhỉ? Phá tí chút đồ thôi mà đã lấy được rồi?”
“Chắc chắn rồi, Cửu gia tối mai tôi lại tới đó một chuyến!”
Tiểu Đao phấn khích đến nỗi cười thành tiếng.
Ở phía bên kia, trong một hội quán.
Trên lô ghế, có rất nhiều người đang ngồi.
Trong số đó có Tam gia.
Nhưng trong bữa tiệc tối nay, Tam gia chỉ là nhân vật tầm trung.
Chủ bữa tiệc là Bắc Lão Cửu danh tiếng lẫy lừng.
Một ông chủ lớn như Lão Cửu có địa vị cao hơn hẳn Lão Tam một bậc.
Có người nhỏ giọng hỏi: “Cửu gia sao vậy? Có chuyện gì buồn phiền sao? Nếu cần đến anh em thì cứ nói một câu.”
Lão Cửu mặc bộ đồ Đường trang(*) màu đen, miễn cưỡng cười, nói: “Không có gì, Lý gia cho không tôi 10 triệu tệ, đề tôi tới chỗ triển khai dự án công viên sinh thái Thành Tây phá, tôi còn tưởng sẽ bị chống trả quyết liệt lắm cơ. Nhẹ nhàng quá, như là cho không tôi tiền vậy.”
(2) Đường trang: một loại trang phục truyền thống chủa Trung Quốc.
Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra đó là vết chém.
Người đàn ông chỉ để lộ ra toàn thân toàn vết sẹo cũng đã dọa được nhiều người.
Gã cũng rất nỏi tiếng, là tay chân số một dưới trướng Lão Cửu, biệt danh là Tiểu Đao.
Lăm lăm trong tay hai con dao ngắn, ông ta nhìn Lý Tử Nhiễm cười nhạo: “Bà chủ? Tiền đền bù không đúng! Mua nài bán ép, lừa người dân trong thôn chúng tôi.”
“Đúng, đền tiền, đền tiền!”
“Hoặc là đến tiền! Hoặc là chúng tôi sẽ phá nát chỗ này!”
Dưới sự lãnh đạo của những người này, rất đông dân làng phía sau đã nhao nhao hò hét.
Lý Tử Nhiễm nhìn họ chằm chằm, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, chúng tôi có đầy thủ tục pháp lý để triển khai ở đây! Nếu mọi người cho rằng tiền đến bù là không đúng, không phải tìm chúng tôi, mà nên liên hệ với những đơn vị như văn phòng giải phóng mặt bằng.” Tiểu Đao chế nhạo nói: “Chúng tôi không quan tâm mấy chuyện này! Chúng tôi đều là người quê mùa, giờ các người xây dựng trên đất của chúng tôi! Các người phải đến bù tiền giải phòng mặt bằng! Nếu không chúng tôi sẽ phá hết chỗ này, các người xây bao nhiêu, chúng tôi sẽ phá bấy nhiêu.”
“Đúng! Đền tiền!”
Mọi người lại nhao nhao gào lên.
Lý Tử Nhiễm cũng hiểu được rằng, những người này đến đây để gây rồi.
Những người phía trước đều là côn đồ, những người dân phía sau đều là bị ép.
“Được rồi, tiền đền bù mọi người muốn bao nhiêu?”
Lý Tử Nhiễm hỏi.
“Chúng tôi tính rồi, đền bù thêm 100 triệu nữa là được!”
Tiểu Đao lạnh lùng nói.
“Không được! Một xu cũng đừng hòng!”
Lý Văn Uyên lập tức nói.
Mắt Tiểu Đao khẽ lóe lên vẻ lạnh lùng: “Được, phá sạch hết cho tao!”
Tiểu Đao vừa ra lệnh, hàng chục tên côn đồ và hơn một trăm dân làng đã bắt đầu động thủ.
Công nhân muốn ngăn cản, bọn chúng cầm hung khí suýt nữa dí vào cỗ: “Tao xem ai dám cản tao sẽ giết nó!”
Tất cả mọi người phía Lý Tử Nhiễm chỉ có thể đứng nhìn, bọn chúng phá bỏ hoàn toàn công trường, thậm chí là những ngôi nhà tạm cho công nhân nghỉ ngơi cũng phá sạch.
Sau khi phá hét, Tiểu Đao mới cười tỏ vẻ hài lòng.
“Lý Tử Nhiễm, để tôi nói cho cô biết! Chỉ cần một ngày không đền tiền cho chúng tôi, ngày nào chúng tôi cũng tới, các cô xây bao nhiêu chúng tôi dỡ bấy nhiêu!”
Tiểu Đao thậm chí còn nhìn các công nhân và đe dọa: “Nếu có ai trong số các người dám gọi cảnh sát, thì xem chúng tôi sẽ xử lý như thế nào!”
Tiểu Đao dẫn tất cả mọi người rời đi.
Lý Tử Nhiễm và Lý Văn Uyên sắp khóc rồi.
Sau khi đến một nơi vắng vẻ, Tiểu Đao nhìn những người trong thôn, lạnh lùng nói: “Mau về đi, chuyện này không ai được nói ra ngoài! Nếu ai dám nói ra, nhà các người ở đâu tôi đều biết, hậu quả tự hiểu lấy.”
“Biết rồi, chúng tôi chắc chắn không dám.”
Dân làng bỏ đi ngay lập tức.
Tiểu Đao bắm một dãy số, cười nói: “Cửu gia việc xong rồi!”
Một tiếng cười giễu cợt vang lên từ đầu dây bên kia: “10 triệu của Lý gia cũng dễ kiếm quá nhỉ? Phá tí chút đồ thôi mà đã lấy được rồi?”
“Chắc chắn rồi, Cửu gia tối mai tôi lại tới đó một chuyến!”
Tiểu Đao phấn khích đến nỗi cười thành tiếng.
Ở phía bên kia, trong một hội quán.
Trên lô ghế, có rất nhiều người đang ngồi.
Trong số đó có Tam gia.
Nhưng trong bữa tiệc tối nay, Tam gia chỉ là nhân vật tầm trung.
Chủ bữa tiệc là Bắc Lão Cửu danh tiếng lẫy lừng.
Một ông chủ lớn như Lão Cửu có địa vị cao hơn hẳn Lão Tam một bậc.
Có người nhỏ giọng hỏi: “Cửu gia sao vậy? Có chuyện gì buồn phiền sao? Nếu cần đến anh em thì cứ nói một câu.”
Lão Cửu mặc bộ đồ Đường trang(*) màu đen, miễn cưỡng cười, nói: “Không có gì, Lý gia cho không tôi 10 triệu tệ, đề tôi tới chỗ triển khai dự án công viên sinh thái Thành Tây phá, tôi còn tưởng sẽ bị chống trả quyết liệt lắm cơ. Nhẹ nhàng quá, như là cho không tôi tiền vậy.”
(2) Đường trang: một loại trang phục truyền thống chủa Trung Quốc.