Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Chương 1: Chiến Thần Trở Về
Hoa Hạ…
Trên bầu trời sân bay Tô Hàng.
Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống.
Xung quanh có chừng hơn trăm máy bay chiến đấu hộ tống xung quanh!
Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa.
Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ.
Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người.
(*) 100.000 người.
Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới.
Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút.
Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về.
Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao.
Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian.
Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh.
“Tướng quân!”
Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to.
Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể.
Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ.
Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử Hoa Hạ.
Phong hào Côn Luân.
Đã từng một đôi thiết quyền(*) đại bại cường giả thần cấp của mười tám nước, đánh một trận phong thần!
(*) Ví với lực lượng mạnh mẽ.
Anh, vượt qua đương thời, một tay che trời, duy độc mình anh không vương.
Thành lập “Ngũ Đại Chiến Vương”, “Thiên Kiếp Thập Bát Kỵ”… quân đoàn thiết huyết(*).
(*) Ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.
…
Giẫm lên cố hương trước kia, Diệp Quân Lâm có muôn ngàn cảm xúc.
Anh đã từng là cô nhi bị vứt bỏ ở đầu đường Tô Hàng.
Được Diệp gia Tô Hàng nhận nuôi.
Nhưng ở Diệp gia anh chưa bao giờ được nhận đãi ngộ tốt.
Ngay cả cha nuôi và mẹ nuôi cũng xem anh như người ngoài, không đánh thì mắng.
Những người khác thì càng kiếm đủ cách để ức hiếp.
Nhưng anh không quan tâm, từ nhỏ anh vì dòng họ này mà kiêu ngạo, mà phấn đấu.
Mơ ước sau này sẽ mang đến vinh quang tối cao cho gia tộc.
Rốt cuộc Diệp Quân Lâm sáng lập ra “tập đoàn Quân Lâm” khủng bố nhất trong giới thương mại Tô Hàng.
Tài sản vài tỷ, bước lên hàng đầu Tô Hàng.
Anh đẩy Diệp gia suy yếu một đường thẳng lên.
Thậm chí hy vọng chèo Diệp gia phát triển đến đỉnh cao Tô Hàng.
Nhưng Diệp gia không thỏa mãn thì không nói đi, luôn ghen tỵ với Diệp Quân Lâm, coi anh là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
Càng thèm muốn tập đoàn Quân Lâm của anh.
Từ đầu đến cuối Diệp gia đều cảm thấy anh là người ngoài.
Cho dù anh có nhiều tiền, thật lợi hại, cũng không thuộc về Diệp gia.
Chỉ khi nắm những thứ này trong lòng bàn tay, mới là Diệp gia.
Cuối cùng vào đêm kết hôn của Diệp Lâm Quân, Diệp gia hãm hại anh, sau khi Diệp Quân Lâm say mèn, ném lên giường chị dâu, làm chuyện có lỗi với chị dâu…
Bị cha nuôi mẹ nuôi cùng anh trai bắt gian tại trận…
Đêm hôm đó Diệp Quân Lâm bị Diệp gia tàn nhẫn cắt đứt tứ chi, vứt trên đường cái giống như chó hoang.
Anh thân tàn, càng gánh trên lưng tiếng xấu luân lý!
Giữa đêm, từ tân quý(*) trong giới kinh doanh trở thành chuột chạy qua đường.
(*) người mới nổi.
Ngày hôm sau lấy tội cưỡng gian đưa vào tù, thời gian thi hành án sáu năm.
Anh mãi mãi không quên được vẻ mặt vô tình tàn nhẫn của tất cả mọi người Diệp gia.
Quên không được nhóm bạn bè, bạn học, bạn hợp tác bỏ đá xuống giếng, cười nhạo.
Càng không quên được một màn vợ mới cưới Lý Tử Nhiễm trái tim nguội lạnh…
Anh xem Diệp gia là nhà, toàn tâm toàn ý dốc sức.
Lại bị đối xử như vậy!
Mỗi khi nhớ tới một màn này, tim anh như bị dao cắt.
Hận!
Nhưng ai có thể nghĩ tới, Diệp Quân Lâm ở trong ngục bị người bí mật điều đi tòng quân nhập ngũ.
Vài năm sau, anh đứng đầu quân đội, hiệu là Côn Luân, trở thành Thượng tướng năm sao duy nhất.
Bây giờ, anh đã trở về.
Diệp gia nên run sợ đi.
Diệp Quân Lâm hỏi: “Thanh Long mọi việc thế nào rồi?”
Thanh Long – người đứng đầu Ngũ Đại Chiến Vương tiến lên một bước, cung kính nói: “Tướng quân đã điều tra xong, đêm nay vợ của ngài Lý Tử Nhiễm tiểu thư e là sắp tái giá, vào 10 giờ đêm nay!”
Đêm kết hôn chồng đã bị đưa vào ngục giam.
Lỹ Tử Nhiễm sống cuộc sống quả phụ 6 năm.
Không biết phải chịu áp lực bao nhiêu.
Lúc này người Diệp Quân Lâm muốn đi gặp nhất chính là Lý Tử Nhiễm.
Thanh Long do dự một chút, tiếp tục nói: “Tướng quân còn nữa, Diệp gia tổ chức tiệc khánh thành đưa ra thị trường thành công ở khách sạn Sunshine! Đúng lúc rất nhiều người đều tới mời tướng quân, Diệp gia cũng có người tới mời, thuộc hạ chưa trực tiếp cựu tuyệt.”
Diệp Quân Lâm hỏi: “Thời gian như thế nào?
“Tám giờ.”
“Được, nói cho Diệp gia tôi sẽ tham gia buổi tiệc.”
Thời gian hai chuyện không trùng, Diệp Quân Lâm đáp ứng.
Ở khách sạn Sunshine Tô Hàng.
Tiệc khánh thành đưa tập đoàn Diệp thị ra thị trường được tổ chức ở nơi này.
Nhờ tập đoàn Quân Lâm, Diệp gia trở thành nhà quyền thế.
Giữa sân ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt.
Mặt chủ nhà Diệp gia Diệp Kiện Sâm hồng hào: “Trời phù hộ Diệp gia tôi, đời sau đều là long phượng trong loài người, bây giờ tập đoàn Diệp thị đưa ra thị trường, trở thành tân quý Tô Hàng.”
Diệp Kiện Sâm có ba con trai một con gái đều đang tiếp đãi khách mời ở sảnh đường, vẻ mặt cười sáng lạn.
Nhóm người trẻ tuổi Diệp gia vẻ mặt càng đắc ý tự hào.
Sau hôm nay, Diệp gia sắp thành nhà quyền thế.
Bọn họ cũng sẽ trở thành phú nhị đại cao trong giới thượng lưu Tô Hàng.
Khách mời tới tham gia buổi tiệc phần nhiều là người trong giới thượng lưu Tô Hàng.
Tất cả đang trò chuyện chuyện lớn xảy ra hôm nay!
“Ông Diệp, ông biết hôm nay xảy ra chuyển lớn không? Tiệc khánh thành nhà ông căn bản không coi là gì cả.”
“Đúng vậy, tôi nghe nói một vị nhân vật lớn tới Tô Hàng rồi, có chừng trăm chiến máy bay chiến đấu hộ tống, còn có 10 vạn người phong tỏa sân bây!”
Phú hào ở Tô Hàng chúng ta nghĩ muốn thấy mặt, suýt chút nữa bị đánh chết, không đủ tư cách mà.”
“Cái này có là gì, lão đại Tô Hàng Chu Ngọc Hằng chờ ở sân bay rất sớm trước năm tiếng đấy.”
Diệp Kiện Sâm gật đầu: “Đương nhiên tôi biết, tôi còn cử người đi mời vị nhân vật lớn này tham gia tiệc khánh thành nữa.”
“Không thể nào. Vị nhân vật lớn này sao lại tham gia loại buổi tiệc này?”
Tất cả mọi người không tin.
Diệp Kiện Sâm kỳ thật cũng không chắc, chỉ là thử xem mà thôi.
Đứa con thứ hai của Diệp gia Diệp Tây Huy vội vàng chạy tới: “Cha, vị nhân vật lớn đồng ý tham gia tiệc khánh thành rồi. Đang trên đường đi đến đây.”
“Cái gì? Trời giúp Diệp gia chúng ta mà!”
Vẻ mặt mọi người Diệp gia đều kích động.
Thế hệ sau của Diệp gia tụ chung một chỗ, tất cả mọi người sắp cười thành đóa hoa rồi.
Anh trai chị dâu của Diệp Quân Lâm – Diệp Nhất Long và Ngô Nhã Lệ cười cười: “Diệp gia chúng ta quật khởi kể từ khi Diệp Quân Lâm vào tù…”
“Được rồi, nói đến Diệp Quân Lâm, các người biết không? Hôm nay là thời hạn tên nhóc kia ra tù!”
Có người đột nhiên nói.
“Thật vậy chăng? Quá xui đi mà? Ngày đại hỷ trùng với mặt hàng này ra tù!”
“Khẩn cầu cậu ta ngàn vạn ngàn lần đừng tới Diệp gia! Cậu ta chính là sỉ nhúc lớn nhất của Diệp gia!”
Khóe miệng Ngô Nhã Lệ xẹt qua một tia cười lạnh: “Cũng phải nói, Diệp gia có địa vị hôm nay, Diệp Quân Lâm cũng có công hàng đầu.”
Diệp Nhất Long: “Đây là việc cậu ta nên làm! Một đứa cô nhi mà thôi, Diệp gia chúng ta nuôi cậu ta, không phải nên cống hiến sao. Một cái tập đoàn Quân Lâm vài triệu thì tính là gì? Nói trắng ra là, cậu ta chính là một con chó Diệp gia chúng ta nuôi!”
Còn có người cười ha ha nói: “Thật ra ngược lại tôi cảm thấy hứng thú với vợ của Diệp Quân Lâm rất lâu rồi, cô ta vẫn sống thủ tiết, tôi sắp cưới cô ta rồi.”
“Ha ha…”
Tất cả mọi người cười vang lên một mảnh.
“Mọi người ngưng một chút, tôi có chuyện muốn tuyên bố…”
Diệp Kiện Sâm tự mình tuyên bố tin tức nhân vật lớn sắp tới.
Giữa sân tiếng vỗ tay như sấm.
Bốp… bốp… bốp…
Nhưng sau khi tiếng vỗ tay dừng lại vẫn còn những vỗ tay.
Âm thanh thanh thúy vang dội, từ xa đến gần.
Trên thảm đỏ một người vỗ tay đi tới.
Người đó cao to, như là rồng lại tựa như là hổ.
Chỉ bước đi, cũng khiến người ta cảm thấy một loại khí thế hào hùng.
Mọi người cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm.
“Là Diệp Quân Lâm.”
Diệp Nhất Long cùng Ngô Nhã Lệ ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
Thoáng chốc, hơn một trăm đôi mắt ở giữa sân đều tập trung trên người anh.
“Tôi cũng quên mất hôm nay súc sinh này ra tù.”
Cha nuôi mẹ nuôi Diệp Quân Lâm cùng lúc nói ra.
Diệp Quân Lâm không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, từng bước từng bước đi đến trước mặt của Diệp Kiện Sâm.
“Nghe nói công ty đưa ra thị trường, Diệp Kiện Sâm ông vui không?”
Nụ cười Diệp Quân Lâm có chứa hàm ý.
Diệp Kiện Sâm tức giận gầm lên: “Mày súc sinh này cũng dám tới nơi này? Mày kêu tao là gì? Đồ mất dạy không biết lớn nhỏ!”
“Ai cho nó đi vào? Không biết nó mới ra tù sao? Quá xui đi.”
Diệp Nhất Long đứng dậy, lạnh lùng nói: “Diệp Quân Lâm mày còn mặt mũi để quay về?”
Diệp Quân Long nhìn anh ta: “Sao tôi không thể quay về?”
“Mày cái thứ cô nhi có cha sinh không có cha nuôi? Diệp gia nuôi dưỡng mày, nhưng mày lòng muôn dạ thú, vong ân phụ nghĩa muốn nuốt trọn Diệp gia, càng có ý đồ không an phận với chị dâu mày! Sau khi chuyện bị bại lộ, thậm chí muốn giết cha giết mẹ. Lương tâm mày ở đâu? Trong lòng mày còn có chút luân thường đạo lý nữa không?
“Mày ở Tô Hàng thân bại danh liệt, người người đều biết, mày còn dám quay về, có phải mày không biết xấu hổ hay không?”
Hoa Hạ…
Trên bầu trời sân bay Tô Hàng.
Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống.
Xung quanh có chừng hơn trăm máy bay chiến đấu hộ tống xung quanh!
Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa.
Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ.
Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người.
(*) 100.000 người.
Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới.
Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút.
Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về.
Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao.
Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian.
Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh.
“Tướng quân!”
Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to.
Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể.
Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ.
Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử Hoa Hạ.
Phong hào Côn Luân.
Đã từng một đôi thiết quyền(*) đại bại cường giả thần cấp của mười tám nước, đánh một trận phong thần!
(*) Ví với lực lượng mạnh mẽ.
Anh, vượt qua đương thời, một tay che trời, duy độc mình anh không vương.
Thành lập “Ngũ Đại Chiến Vương”, “Thiên Kiếp Thập Bát Kỵ”… quân đoàn thiết huyết(*).
(*) Ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.
…
Giẫm lên cố hương trước kia, Diệp Quân Lâm có muôn ngàn cảm xúc.
Anh đã từng là cô nhi bị vứt bỏ ở đầu đường Tô Hàng.
Được Diệp gia Tô Hàng nhận nuôi.
Nhưng ở Diệp gia anh chưa bao giờ được nhận đãi ngộ tốt.
Ngay cả cha nuôi và mẹ nuôi cũng xem anh như người ngoài, không đánh thì mắng.
Những người khác thì càng kiếm đủ cách để ức hiếp.
Nhưng anh không quan tâm, từ nhỏ anh vì dòng họ này mà kiêu ngạo, mà phấn đấu.
Mơ ước sau này sẽ mang đến vinh quang tối cao cho gia tộc.
Rốt cuộc Diệp Quân Lâm sáng lập ra “tập đoàn Quân Lâm” khủng bố nhất trong giới thương mại Tô Hàng.
Tài sản vài tỷ, bước lên hàng đầu Tô Hàng.
Anh đẩy Diệp gia suy yếu một đường thẳng lên.
Thậm chí hy vọng chèo Diệp gia phát triển đến đỉnh cao Tô Hàng.
Nhưng Diệp gia không thỏa mãn thì không nói đi, luôn ghen tỵ với Diệp Quân Lâm, coi anh là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
Càng thèm muốn tập đoàn Quân Lâm của anh.
Từ đầu đến cuối Diệp gia đều cảm thấy anh là người ngoài.
Cho dù anh có nhiều tiền, thật lợi hại, cũng không thuộc về Diệp gia.
Chỉ khi nắm những thứ này trong lòng bàn tay, mới là Diệp gia.
Cuối cùng vào đêm kết hôn của Diệp Lâm Quân, Diệp gia hãm hại anh, sau khi Diệp Quân Lâm say mèn, ném lên giường chị dâu, làm chuyện có lỗi với chị dâu…
Bị cha nuôi mẹ nuôi cùng anh trai bắt gian tại trận…
Đêm hôm đó Diệp Quân Lâm bị Diệp gia tàn nhẫn cắt đứt tứ chi, vứt trên đường cái giống như chó hoang.
Anh thân tàn, càng gánh trên lưng tiếng xấu luân lý!
Giữa đêm, từ tân quý(*) trong giới kinh doanh trở thành chuột chạy qua đường.
(*) người mới nổi.
Ngày hôm sau lấy tội cưỡng gian đưa vào tù, thời gian thi hành án sáu năm.
Anh mãi mãi không quên được vẻ mặt vô tình tàn nhẫn của tất cả mọi người Diệp gia.
Quên không được nhóm bạn bè, bạn học, bạn hợp tác bỏ đá xuống giếng, cười nhạo.
Càng không quên được một màn vợ mới cưới Lý Tử Nhiễm trái tim nguội lạnh…
Anh xem Diệp gia là nhà, toàn tâm toàn ý dốc sức.
Lại bị đối xử như vậy!
Mỗi khi nhớ tới một màn này, tim anh như bị dao cắt.
Hận!
Nhưng ai có thể nghĩ tới, Diệp Quân Lâm ở trong ngục bị người bí mật điều đi tòng quân nhập ngũ.
Vài năm sau, anh đứng đầu quân đội, hiệu là Côn Luân, trở thành Thượng tướng năm sao duy nhất.
Bây giờ, anh đã trở về.
Diệp gia nên run sợ đi.
Diệp Quân Lâm hỏi: “Thanh Long mọi việc thế nào rồi?”
Thanh Long – người đứng đầu Ngũ Đại Chiến Vương tiến lên một bước, cung kính nói: “Tướng quân đã điều tra xong, đêm nay vợ của ngài Lý Tử Nhiễm tiểu thư e là sắp tái giá, vào 10 giờ đêm nay!”
Đêm kết hôn chồng đã bị đưa vào ngục giam.
Lỹ Tử Nhiễm sống cuộc sống quả phụ 6 năm.
Không biết phải chịu áp lực bao nhiêu.
Lúc này người Diệp Quân Lâm muốn đi gặp nhất chính là Lý Tử Nhiễm.
Thanh Long do dự một chút, tiếp tục nói: “Tướng quân còn nữa, Diệp gia tổ chức tiệc khánh thành đưa ra thị trường thành công ở khách sạn Sunshine! Đúng lúc rất nhiều người đều tới mời tướng quân, Diệp gia cũng có người tới mời, thuộc hạ chưa trực tiếp cựu tuyệt.”
Diệp Quân Lâm hỏi: “Thời gian như thế nào?
“Tám giờ.”
“Được, nói cho Diệp gia tôi sẽ tham gia buổi tiệc.”
Thời gian hai chuyện không trùng, Diệp Quân Lâm đáp ứng.
Ở khách sạn Sunshine Tô Hàng.
Tiệc khánh thành đưa tập đoàn Diệp thị ra thị trường được tổ chức ở nơi này.
Nhờ tập đoàn Quân Lâm, Diệp gia trở thành nhà quyền thế.
Giữa sân ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt.
Mặt chủ nhà Diệp gia Diệp Kiện Sâm hồng hào: “Trời phù hộ Diệp gia tôi, đời sau đều là long phượng trong loài người, bây giờ tập đoàn Diệp thị đưa ra thị trường, trở thành tân quý Tô Hàng.”
Diệp Kiện Sâm có ba con trai một con gái đều đang tiếp đãi khách mời ở sảnh đường, vẻ mặt cười sáng lạn.
Nhóm người trẻ tuổi Diệp gia vẻ mặt càng đắc ý tự hào.
Sau hôm nay, Diệp gia sắp thành nhà quyền thế.
Bọn họ cũng sẽ trở thành phú nhị đại cao trong giới thượng lưu Tô Hàng.
Khách mời tới tham gia buổi tiệc phần nhiều là người trong giới thượng lưu Tô Hàng.
Tất cả đang trò chuyện chuyện lớn xảy ra hôm nay!
“Ông Diệp, ông biết hôm nay xảy ra chuyển lớn không? Tiệc khánh thành nhà ông căn bản không coi là gì cả.”
“Đúng vậy, tôi nghe nói một vị nhân vật lớn tới Tô Hàng rồi, có chừng trăm chiến máy bay chiến đấu hộ tống, còn có 10 vạn người phong tỏa sân bây!”
Phú hào ở Tô Hàng chúng ta nghĩ muốn thấy mặt, suýt chút nữa bị đánh chết, không đủ tư cách mà.”
“Cái này có là gì, lão đại Tô Hàng Chu Ngọc Hằng chờ ở sân bay rất sớm trước năm tiếng đấy.”
Diệp Kiện Sâm gật đầu: “Đương nhiên tôi biết, tôi còn cử người đi mời vị nhân vật lớn này tham gia tiệc khánh thành nữa.”
“Không thể nào. Vị nhân vật lớn này sao lại tham gia loại buổi tiệc này?”
Tất cả mọi người không tin.
Diệp Kiện Sâm kỳ thật cũng không chắc, chỉ là thử xem mà thôi.
Đứa con thứ hai của Diệp gia Diệp Tây Huy vội vàng chạy tới: “Cha, vị nhân vật lớn đồng ý tham gia tiệc khánh thành rồi. Đang trên đường đi đến đây.”
“Cái gì? Trời giúp Diệp gia chúng ta mà!”
Vẻ mặt mọi người Diệp gia đều kích động.
Thế hệ sau của Diệp gia tụ chung một chỗ, tất cả mọi người sắp cười thành đóa hoa rồi.
Anh trai chị dâu của Diệp Quân Lâm – Diệp Nhất Long và Ngô Nhã Lệ cười cười: “Diệp gia chúng ta quật khởi kể từ khi Diệp Quân Lâm vào tù…”
“Được rồi, nói đến Diệp Quân Lâm, các người biết không? Hôm nay là thời hạn tên nhóc kia ra tù!”
Có người đột nhiên nói.
“Thật vậy chăng? Quá xui đi mà? Ngày đại hỷ trùng với mặt hàng này ra tù!”
“Khẩn cầu cậu ta ngàn vạn ngàn lần đừng tới Diệp gia! Cậu ta chính là sỉ nhúc lớn nhất của Diệp gia!”
Khóe miệng Ngô Nhã Lệ xẹt qua một tia cười lạnh: “Cũng phải nói, Diệp gia có địa vị hôm nay, Diệp Quân Lâm cũng có công hàng đầu.”
Diệp Nhất Long: “Đây là việc cậu ta nên làm! Một đứa cô nhi mà thôi, Diệp gia chúng ta nuôi cậu ta, không phải nên cống hiến sao. Một cái tập đoàn Quân Lâm vài triệu thì tính là gì? Nói trắng ra là, cậu ta chính là một con chó Diệp gia chúng ta nuôi!”
Còn có người cười ha ha nói: “Thật ra ngược lại tôi cảm thấy hứng thú với vợ của Diệp Quân Lâm rất lâu rồi, cô ta vẫn sống thủ tiết, tôi sắp cưới cô ta rồi.”
“Ha ha…”
Tất cả mọi người cười vang lên một mảnh.
“Mọi người ngưng một chút, tôi có chuyện muốn tuyên bố…”
Diệp Kiện Sâm tự mình tuyên bố tin tức nhân vật lớn sắp tới.
Giữa sân tiếng vỗ tay như sấm.
Bốp… bốp… bốp…
Nhưng sau khi tiếng vỗ tay dừng lại vẫn còn những vỗ tay.
Âm thanh thanh thúy vang dội, từ xa đến gần.
Trên thảm đỏ một người vỗ tay đi tới.
Người đó cao to, như là rồng lại tựa như là hổ.
Chỉ bước đi, cũng khiến người ta cảm thấy một loại khí thế hào hùng.
Mọi người cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm.
“Là Diệp Quân Lâm.”
Diệp Nhất Long cùng Ngô Nhã Lệ ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
Thoáng chốc, hơn một trăm đôi mắt ở giữa sân đều tập trung trên người anh.
“Tôi cũng quên mất hôm nay súc sinh này ra tù.”
Cha nuôi mẹ nuôi Diệp Quân Lâm cùng lúc nói ra.
Diệp Quân Lâm không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, từng bước từng bước đi đến trước mặt của Diệp Kiện Sâm.
“Nghe nói công ty đưa ra thị trường, Diệp Kiện Sâm ông vui không?”
Nụ cười Diệp Quân Lâm có chứa hàm ý.
Diệp Kiện Sâm tức giận gầm lên: “Mày súc sinh này cũng dám tới nơi này? Mày kêu tao là gì? Đồ mất dạy không biết lớn nhỏ!”
“Ai cho nó đi vào? Không biết nó mới ra tù sao? Quá xui đi.”
Diệp Nhất Long đứng dậy, lạnh lùng nói: “Diệp Quân Lâm mày còn mặt mũi để quay về?”
Diệp Quân Long nhìn anh ta: “Sao tôi không thể quay về?”
“Mày cái thứ cô nhi có cha sinh không có cha nuôi? Diệp gia nuôi dưỡng mày, nhưng mày lòng muôn dạ thú, vong ân phụ nghĩa muốn nuốt trọn Diệp gia, càng có ý đồ không an phận với chị dâu mày! Sau khi chuyện bị bại lộ, thậm chí muốn giết cha giết mẹ. Lương tâm mày ở đâu? Trong lòng mày còn có chút luân thường đạo lý nữa không?
“Mày ở Tô Hàng thân bại danh liệt, người người đều biết, mày còn dám quay về, có phải mày không biết xấu hổ hay không?”