Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1922
Chương 1922:
Còn muốn bảo ông ta đi ngăn Diệp Lâm Quân lại?
Muốn chết à?
Một trận chiến trên núi Cửu Long, Diệp Lâm Quân biểu diễn ra sức mạnh cường đại cỡ nào, ngay cả ông ta cũng không có cách nào tưởng tượng được.
Anh còn mạnh hơn so với Ngũ Long của Lạc Việt.
Hoặc là năm người hợp lại có thể đánh với anh một trận.
Diệp Lâm Quân dẫn theo vợ con trở lại biệt thự.
Hoàng Hải Bắc và Bắc Thiên Vương lập tức ra đón.
Lý Từ Nhiệm nhìn thấy hai người, cũng không nói nhiều lời.
Nếu để chø co biết vị “gác cổng” này eó vị trí còn cao hơn Hoàng Đế Tây Đường, đoán chừng sẽ sợ hãi.
Kéo Diệp Lâm Quân vào một góc hẻo lánh, Lý Từ Nhiệm hỏi: “Có thể nói cho em biết anh đi Tỉnh Quốc làm gì không?”
“Giết người!”
“Hồi phục cơ thể!”
Diệp Lâm Quân trả lời hai:điểm.
Nhưng quả thật không lừa Lý Từ Nhiệm.
Anh ở Tinh Quốc đúng là làm hai chuyện này.
“Vậy mà anh có thể hồi phục? Thần kỳ quát”
Lý Từ Nhiệm vẫn không quá tin tưởng.
Sau đó, sinh hoạt như thường.
Có điều chuyện Diệp Lâm Quân trở lại đã truyền khắp Lạc Việt.
Bán nước mà dám trở về?
Nên bị lăng trì xử tử!
Đủ loại ngôn luận bàn ra tán vào.
Diệp Lâm Quân ở Lạc Việt vẫn không được dễ chịu như cũ.
Gánh lấy cái danh “kẻ bán nước”.
Ngay cả Chí Oánh cũng bị ảnh hưởng.
Diệp Lâm Quân sẽ còn phải chịu tiếng xấu trong một thời gian dài nữa.
Chỉ có như vậy, ánh mắt của địch mới thôi nhìn chằm chằm vào anh.
Hoàng tử Vincent và đám người của gã cũng sẽ không phát hiện điều bất thường.
Lúc này, Diệp Lâm Quân vùi đầu vào điều tra hành động của Liên minh báo thù.
Đoán chừng không bao lâu nữa, hoàng tử Vincent sẽ biết dược tễ là giả.
Anh cần phải giải quyết hết việc này trước lúc đó.
Tây Thiên Vương cầm một đống tư liệu dày cộp tới, đặt trước mặt Diệp Lâm Quân.
“Điện chủ, hơn hai tháng này tôi còn điều tra ra được vài thứ.”
“Là dựa theo yêu cầu của ngài, tra tội nhân khả nghi phạm phải tội lớn ngập trời trong gần trăm năm qua”
“Cũng chính là phạm phải đại tội, cuối cùng không có bị định tội, hoặc chết hoặc biến mất”
Tây Thiên Vương giải thích.
“Cố Tu Vị từng là gia chủ của gia tộc đệ nhất miền Nam, danh xưng là Phú Khả Địch Quốc, có điều trong một đêm toàn gia tộc biến mất, ông ta cũng đã chết. Lúc trước, ông ta bí mật buôn bán châu báu cho nước ngoài, bị phát hiện, cho nên phải bị định tội.”
Diệp Lâm Quân gãi mũi: “Người này khả nghi, vừa muốn định tội ông ta, ông ta liền chết?
Gia tộc bị hủy? Có tìm thấy thi thể của ông ta không?”
“Không tìm được! Vì thế cho nên không giải quyết được gì”
Còn muốn bảo ông ta đi ngăn Diệp Lâm Quân lại?
Muốn chết à?
Một trận chiến trên núi Cửu Long, Diệp Lâm Quân biểu diễn ra sức mạnh cường đại cỡ nào, ngay cả ông ta cũng không có cách nào tưởng tượng được.
Anh còn mạnh hơn so với Ngũ Long của Lạc Việt.
Hoặc là năm người hợp lại có thể đánh với anh một trận.
Diệp Lâm Quân dẫn theo vợ con trở lại biệt thự.
Hoàng Hải Bắc và Bắc Thiên Vương lập tức ra đón.
Lý Từ Nhiệm nhìn thấy hai người, cũng không nói nhiều lời.
Nếu để chø co biết vị “gác cổng” này eó vị trí còn cao hơn Hoàng Đế Tây Đường, đoán chừng sẽ sợ hãi.
Kéo Diệp Lâm Quân vào một góc hẻo lánh, Lý Từ Nhiệm hỏi: “Có thể nói cho em biết anh đi Tỉnh Quốc làm gì không?”
“Giết người!”
“Hồi phục cơ thể!”
Diệp Lâm Quân trả lời hai:điểm.
Nhưng quả thật không lừa Lý Từ Nhiệm.
Anh ở Tinh Quốc đúng là làm hai chuyện này.
“Vậy mà anh có thể hồi phục? Thần kỳ quát”
Lý Từ Nhiệm vẫn không quá tin tưởng.
Sau đó, sinh hoạt như thường.
Có điều chuyện Diệp Lâm Quân trở lại đã truyền khắp Lạc Việt.
Bán nước mà dám trở về?
Nên bị lăng trì xử tử!
Đủ loại ngôn luận bàn ra tán vào.
Diệp Lâm Quân ở Lạc Việt vẫn không được dễ chịu như cũ.
Gánh lấy cái danh “kẻ bán nước”.
Ngay cả Chí Oánh cũng bị ảnh hưởng.
Diệp Lâm Quân sẽ còn phải chịu tiếng xấu trong một thời gian dài nữa.
Chỉ có như vậy, ánh mắt của địch mới thôi nhìn chằm chằm vào anh.
Hoàng tử Vincent và đám người của gã cũng sẽ không phát hiện điều bất thường.
Lúc này, Diệp Lâm Quân vùi đầu vào điều tra hành động của Liên minh báo thù.
Đoán chừng không bao lâu nữa, hoàng tử Vincent sẽ biết dược tễ là giả.
Anh cần phải giải quyết hết việc này trước lúc đó.
Tây Thiên Vương cầm một đống tư liệu dày cộp tới, đặt trước mặt Diệp Lâm Quân.
“Điện chủ, hơn hai tháng này tôi còn điều tra ra được vài thứ.”
“Là dựa theo yêu cầu của ngài, tra tội nhân khả nghi phạm phải tội lớn ngập trời trong gần trăm năm qua”
“Cũng chính là phạm phải đại tội, cuối cùng không có bị định tội, hoặc chết hoặc biến mất”
Tây Thiên Vương giải thích.
“Cố Tu Vị từng là gia chủ của gia tộc đệ nhất miền Nam, danh xưng là Phú Khả Địch Quốc, có điều trong một đêm toàn gia tộc biến mất, ông ta cũng đã chết. Lúc trước, ông ta bí mật buôn bán châu báu cho nước ngoài, bị phát hiện, cho nên phải bị định tội.”
Diệp Lâm Quân gãi mũi: “Người này khả nghi, vừa muốn định tội ông ta, ông ta liền chết?
Gia tộc bị hủy? Có tìm thấy thi thể của ông ta không?”
“Không tìm được! Vì thế cho nên không giải quyết được gì”
Bình luận facebook