Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147-149
Chương 147: Kẻ gây hoạ
“Anh Lục, ừm… đây là chị họ của tôi, từ vóc dáng đến gương mặt đều không chê vào đâu được!”
“Anh xem có ưng không? Nếu anh thích thì tôi giới thiệu cho anh”.
Dương Ân nghiến răng nói.
Lúc nói ra những lời này, cậu ta cũng thấy hơi thấp thỏm.
Dẫu sao Lạc Tuyết cũng là người đã có gia định, nhỡ anh Lục không ưng thì cậu ta xong đời.
Nhưng Dương Ân vừa nói dứt câu thì tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhất là Lạc Tuyết và Chu Cầm, mặt họ tái nhợt, tức đến mức thở không ra hơi.
Lúc Dương Ân nhìn về phía Lạc Tuyết, cô đã thấy có một dự cảm không lành rồi.
Nhưng cô không ngờ là cậu ta dám giới thiệu cô cho kẻ khác để bảo vệ cho bản thân.
Cậu ta dựa vào đâu chứ?
Cậu ta là cái thá gì chứ?
Đúng là phí bữa cơm này của cô rồi!
Đến Sở Bắc cũng lạnh mặt xuống.
Một tia sát ý xẹt qua trong mắt anh.
Không chờ anh Lục trả lời, Chu Lệ đã gật đầu như gà mổ thóc.
“Đúng đúng, cậu bạn trẻ, đây là cháu gái tôi, nếu các cậu ưng thì tôi sẽ giúp cho”.
“Con bé xinh thế này cơ mà, kiểu gì cũng làm các cậu hài lòng! Miễn sao, cậu tha cho con trai tôi là được”.
Hai mẹ con họ lại tiếp tục tung hứng với nhau, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Sở Bắc và Lạc Tuyết.
“Các người…”
Thấy họ không chút kiêng kỵ giao dịch mình như một món hàng với người khác như vậy, Lạc Tuyết giận tím mặt.
Cô định nói gì đó, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Dù Sở Bắc chưa lên tiếng, nhưng khí thế lạnh băng dần toát ra từ người anh.
“Chị họ của cậu thì đẹp đến đâu? Nếu là dạng xoàng xoàng thì ông đây không thèm đâu đấy!”
Anh Lục hừ một tiếng, rõ ràng không có hứng thú lắm.
Nhưng khi hắn vừa nghiêng đầu nhìn theo hướng Dương Ân chỉ thì đã lập tức sững người.
Hôm nay, Lạc Tuyết chỉ mặc một bộ đồ thoải mái màu trắng trông rất tao nhã.
Gương mặt tinh tế của cô trắng nõn, dáng người thì thướt tha.
Thoạt nhìn hệt như tiên nữ giáng trần.
“Mẹ kiếp! Quê mày mà cũng có hàng cực phẩm thế này à?”
Anh Lục ngạc nhiên rú lên rồi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết.
Thoáng cái, hắn đã bị hớp hồn.
Hắn thầm thấy hơi ảo não, sao có một người đẹp siêu cấp ngồi trước mặt mà đến giờ hắn mới nhìn thấy?
Sơ xuất quá!
“Anh Lục, đây là chị họ của tôi, giờ tôi giới thiệu chị ấy cho anh, anh xem có được không?”
Dương Ân lắp bắp rồi chớp mắt nhìn anh Lục.
Dáng vẻ lúc này của cậu ta còn thua chó nhà có tang.
Chu Lệ đứng phía sau cũng cuống đến độ vã mồ hôi.
Nếu bà ta mà được quyết định thì đã lập tức ném Lạc Tuyết lên giường của anh Lục rồi.
“Ừm, được đất! Chờ tao tán đổ em này thì mày được biến!”
Thấy có người đẹp một cái, an Lục đã bị hớp hồn ngay, không còn tâm trạng để ý đến Dương Ân nữa.
“Chậc chậc! Chào người đẹp, ban nãy anh hơi nóng nên làm em sợ đúng không? Nhưng em đừng lo, bình thường anh hiền lắm”.
Anh Lục thay đổi ngữ điệu, khi nhìn sang Lạc Tuyết, hắn còn bày ra vẻ nho nhã.
Lúc nói ra những lời này, mắt hắn như muốn rớt ra ngoài, chỉ mong sao có thể vồ vào người Lạc Tuyết ngay lập tức.
Tên đàn em ở sau lưng hắn cũng đang trố mắt ra nhìn.
Dù gã đã từng thấy rất nhiều người đẹp, song thuộc hàng thượng thừa như Lạc Tuyết thì không dễ mà gặp được đâu.
“Hì hì, anh Lục, đúng là tiên nữ giáng thế, hôm nay anh được hời rồi!”
“Chúc mừng anh Lục, chúc mừng anh lại ôm được mỹ nhân về!”
“Anh Lục, tối nay động phòng hoa chúc thì đừng quên bọn em nhé!”
Dù đám đàn em của hắn đang rất nổi hứng, song không dám thể hiện ra ngoài.
Ai mà dám tranh gái với anh Lục chứ?
Chỉ cần đổi cách chúc mừng là được rồi.
“Ha ha, được được! Chỉ cần tối nay anh đây được ôm người đẹp vào lòng thì chúng mày cứ ăn chơi xả láng, anh bao tất!”
Anh Lục vỗ ngực, trông như thể đã nên đôi với Lạc Tuyết rồi.
“Người đẹp, mình làm quen nhé! Anh là La Lục, người ở đây thường gọi là anh Lục! Nể mặt anh, bọn mình sang phòng bao khác vừa ăn vừa hâm nóng tình cảm đi?”
Anh Lục mỉm cười gian trá, lộ ra hàm răng vàng khè, trông rất dung tục!
Hắn cứ thế trêu nghẹo Lạc Tuyết trước mặt bao người.
Lạc Tuyết giận tím mặt, thậm chí còn có cảm giác muốn giết người.
Cô dứt khoát ngoảnh sang phía khác, không để ý đến anh Lục.
Nếu không, cô sẽ mắc ói mất.
“Ơ kìa, sao phải xấu hổ? Em nhìn anh này, anh có xấu hổ đâu!”
Anh Lục không để bụng, tiếp tục mỉm cười rồi định chạm vào tay Lạc Tuyết.
“Thu tay về đi!”
Thấy hắn sắp chạm vào Lạc Tuyết, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên.
La Lục ngẩn ra, còn chưa kịp nhìn xem là ai nói.
Vù, một thứ gì đó xẹt qua mắt hắn.
Cộp, Sở Bắc đập cây gậy trúc vào tay La Lục.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
“A, tay của tao!”
La Lục kêu gào thảm thiết, mắt thì trợn ngược, mặt mày nhăn nhó.
Cơn đau vì gãy xương khiến hắn run rẩy.
“Thằng kia, mày là ai? Dám gây chuyện với ông, ông phải giết mày!”
La Lục cố nhịn đau ngẩng lên nhìn Sở Bắc.
Hắn tỏ vẻ như sẽ quyết sống mái với anh.
Đám đàn em sau lưng hắn cũng đầy căm phẫn.
“Thằng chó, mày chán sống rồi phải không?”
“Dám đánh anh Lục, bố phải đập chết mày!”
Cả đám cất giọng mắng chửi rồi xông lên định đánh Sở Bắc.
Thấy thế, Chu Cầm và Lạc Tuyết đều sợ hết hồn.
Họ vừa tức vừa sợ, nhưng không biết phải làm thế nào.
Còn Chu Lệ và Dương Ân ở phía đối diện lại thở phào một hơi.
Họ đang mừng thầm.
Chỉ cần anh Lục này không gây phiền phức cho họ là được.
Ngoài ra, họ sẽ mặc kệ hết.
Song, Sở Bắc vẫn bình thản ngồi im một chỗ.
Anh chỉ giơ một chân lên.
Băng ghế dài ở phía trước lập tức bị đá bay, sau đó đập trúng vào người của mấy tên lưu manh đó.
Trông Sở Bắc chẳng có vẻ mệt nhọc gì, nhưng đám kia đã bị thương nặng.
Họ bay lùi lại rồi ngã sõng soài, mãi không đứng dậy được.
Mười mấy tên ấy còn chưa chạm được vào vạt áo của Sở Bắc thì đã ngã nhào.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người phải há hốc miệng.
Chu Lệ và Dương Ân cũng không ngoại lệ.
Sở Bắc cũng giỏi đánh đấm quá nhỉ!
“Mẹ kiếp, thằng kia, mày là ai?”
La Lục tái mặt, lúc hỏi còn lùi lại vài bước để tạo khoảng cách với Sở Bắc.
Dứt lời, hắn lại trợn mắt lườm Dương Ân.
“Thằng khốn, mày bảo giới thiệu chị họ mày cho tao cơ mà? Giờ thế này là sao? Mày đùa tao à?”
Dương Ân chỉ biết hoang mang khi nghe La Lục chất vấn.
Cậu ta vốn định lôi Lạc Tuyết làm tấm lá chắn, ai ngờ lại bị Sở Bắc phá hỏng mất kế hoạch.
Giờ mà lại khiến La Lục nổi điên lên thì rách việc.
Chương 148: Cho cậu thêm một cơ hội
“Anh… anh Lục, chỉ là hiểu lầm thôi, không liên quan đến tôi!”
Dương Ân sợ mất mật, vội vàng xua tay.
Sau đó, cậu ta ngoái lại nhìn Sở Bắc rồi chửi bới.
“Họ Sở kia, anh thích gì hả? Định gây khó dễ cho tôi đúng không?”
“Đúng đấy, Tiểu Tuyết, cháu cũng thật là…”
Dương Ân vừa nói dứt câu thì Chu Lệ cũng phụ hoạ theo ngay.
“Cháu nhìn xem mình tìm được một người chồng như thế nào đi, đã ăn bám rồi còn chuyên gây hoạ, thế mà vẫn cứ giư khư khư ấy!”
“Dì thấy cháu đi theo cậu này được đấy, chắc chắn tiền đồ sau này sẽ xán lạn”.
Chu Lệ và Dương Ân tung hứng với nhau, nhưng khi nghe họ nói xong, mặt Lạc Tuyết càng thêm nhăn nhó.
“Dì, dì nói thế mà nghe được à! Tự cậu ấy gây ra lỗi, tại sao lại bắt cháu phải chịu thay?”
Lúc này, Lạc Tuyết đã tức đến mức tái mặt.
Nếu hai người không phải người thân của cô thì cô đã nổi đoá với họ rồi.
“Tiểu Tuyết nói phải đấy, hai mẹ con nhà dì đúng là quá đáng!”
Chu Cầm tức nổ phổi, mẹ con Chu Lệ làm vậy có khác nào trèo lên đầu lên cổ mẹ con bà ta đâu.
Dù bà ta rất ưa sĩ diện, nhưng cũng không thể để bị thiệt thân được.
“Quá đáng? Thế nào là quá đáng?”
Chu Lệ nghe thấy thế thì càng điên tiết hơn.
“Chị, em nói cho chị biết, em chỉ có mỗi thằng con trai này thôi, lẽ nào chị nhẫn tâm nhìn nhà em tuyệt hậu sao?”
“Vả lại, mẹ con em chỉ bảo con gái chị kết bạn với đại ca này thôi, chứ có cắt miếng thịt nào của nó đâu mà chị loạn lên thế?”
“Mang tiếng là chị em, giờ chị có tí tiền vào nên coi thường nhà em rồi đúng không?”
Chu Lệ vừa nói xong thì Dương Ân cũng tiếp lời.
“Đúng đấy bác, nhà bác cũng quá lắm, lẽ nào bác định trơ mắt nhìn người ta giết cháu à?”
“Nếu ông ngoại còn sống thì kiểu gì cũng tức chết vì nhà bác!”
Hai mẹ con Dương Ân thi nhau trách móc, như thể cả nhà Lạc Tuyết đều là những người phạm tội ác tày trời.
“Các người…”
Lúc này, đừng nói là Lạc Tuyết, đến Chu Cầm cũng tức muốn phát điên.
Dù bà ta và Chu Lệ là hai chị em gái thì Chu Lệ cũng không thể nói như thế được.
Nhất là Lạc Tuyết, cô cắn chặt môi dưới, chỉ muốn tát cho Chu Lệ và Dương Ân mỗi người một cái.
Để chuộc lỗi cho con trai mình mà Chu Lệ bắt cô phải đi cùng với người đàn ông khác ư?
Còn có cấp độ nào hơn nữa không?
Cô sống ngần ấy năm trên đời, nhưng chưa từng phải tức thế này bao giờ.
Lúc này, Sở Bắc ở bên cạnh cũng lạnh mặt đến mức đáng sợ.
Nếu không nể mặt Lạc Tuyết thì hai mẹ con nhà kia đã mất mạng rồi.
“Được rồi!”
Đúng lúc này, anh Lục mãi mới nhịn được cơn đau cũng đã mất hết kiên nhẫn.
Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Bắc.
“Nghe chừng, mày là chồng cô ấy hả?”
Nghe thấy thế, mặt Sở Bắc vẫn không đổi sắc.
Chu Lệ và Dương Ân thì chột dạ.
“Anh Lục, họ Sở kia đúng là chồng của chị họ tôi, nhưng họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi”.
“Đúng đúng, là vậy đấy, cậu đừng chê nhé!”
Sợ La Lục không ưng Lạc Tuyết rồi trút giận lên đầu mình, hai mẹ con Chu Lệ vội vàng giải thích.
Ai ngờ, La Lục lại cười lạnh với vẻ cực kỳ nham hiểm.
“Không sao, thế mới thú vị chứ! Chậc, kiểu gì hôm nay tao cũng phải có được cô gái này!”
Dứt lời, hắn tỏ vẻ mất kiên nhẫn nhìn Sở Bắc.
“Thằng kia, tao cho mày một cơ hội cuối, dâng vợ này lên cho tao rồi cút ngay!”
“Nếu không, tao vừa chiếm vợ mày, vừa lấy mạng mày luôn đấy”.
La Lục như đã phát điên, mắt đỏ ngầu, giọng khàn đục.
Đôi mắt hắn đầy vẻ sát khí.
Thấy thế, Chu Cầm và Lạc Tuyết sợ hết hồn.
Họ chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ nên nhất thời không biết phải làm sao.
“Đúng, họ Sở kia! Tôi khuyên anh nên biết điều một chút, không thì tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho anh!”
Dương Ân thấy thế thì thở phào một hơi rồi quát to.
“Tiểu Tuyết, thằng ăn hại này sao bằng anh Lục đây được!”
“Chỉ cần chị đi theo cậu ấy thì sẽ đổi đời luôn đấy!”
“Chị còn cố chấp làm gì nữa? Là người nhà nên em mới nghĩ cho chị đấy”.
Lạc Tuyết nghe thấy thế thì tức đến mức hít thở khó nhọc.
Cô đứng dậy định bỏ về, nhưng La Lục đã nhanh hơn một bước, đứng chặn trước mặt cô.
“Kìa người đẹp, nếu họ hàng nhà em đã nói thế rồi thì em còn giữ giá làm gì nữa?”
“Anh đã đặt phòng rồi, chúng mình đi tâm sự đi!”
“Đương nhiên, nếu em không đồng ý thì anh đành cưỡng chế vậy, nhưng người thân của em cũng đừng mong yên ổn”.
“Anh…”
Lạc Tuyết thật sự đã phát điên.
Trong lúc đó, chợt có tiếng gậy trúc vang lên sau lưng cô.
Sở Bắc đã bước tới.
“Tôi đã cho anh cơ hội rồi, nhưng tiếc là anh đã bỏ lỡ!”
Sở Bắc khẽ lắc đầu, giọng nói vẫn bình thản như cũ.
Không biết tại sao, La Lục chợt lạnh toát, hắn bỗng có một dự cảm không lành.
“Mày, mày định làm gì?”
La Lục trợn mắt nhìn Sở Bắc, rõ ràng trong lòng đang rất hoảng sợ.
“Tao cảnh cáo mày, tao là người của anh Long đấy. Anh ấy đang ăn cơm trên tầng, mày mà làm gì tao thì anh ấy sẽ đập mày chết”.
La Lục lạnh mặt uy hiếp, nhớ tới Long Tam, hắn bỗng có dũng khí hơn.
Lạc Tuyết và Chu Cầm nghe thấy thế thì hoảng sợ.
Đương nhiên họ cũng biết đến tiếng tăm của Long Tam.
Đó là ông vua của thế giới ngầm ở Tân Hải, người mà không một ai dám chọc giận.
Không ngờ người chống lưng cho La Lục lại là Long Tam.
Thế này thì phiền phức rồi.
Nhưng Sở Bắc vẫn không tỏ thái độ gì.
Hơn nữa, sau khi nghe La Lục nói vậy, anh chợt có vẻ mặt rất lạ.
“Long Tam à? Hay đấy!”
Nói rồi, Sở Bắc hờ hững xua tay rồi ngồi xuống.
“Tôi cho anh năm phút để gọi anh ta đến đây, nếu không thì đừng ai hòng đi đâu”.
Uỳnh!
Giọng nói của Sở Bắc như tiếng sấm giữa trời quang vang lên bên tai mọi người.
Lúc này, La Lục đã tái mặt.
Chút dũng khí ít ỏi ban nãy đã bay hết sạch.
Hễ nhìn Sở Bắc, hắn lại thấy như mình đang đối mặt với thần linh.
“Thằng kia, mày chắc chưa? Mày có biết Long Tam là ai không?”
La Lục nghiến răng, không còn vẻ hống hách như trước nữa.
Thậm chí còn có cảm giác rụt rè.
“Tôi không nhắc lại nữa đâu!”
Sở Bắc chậm rãi ngẩng đầu lên, dưới cặp kính râm như vực sâu không đáy.
Chỉ liếc nhìn một cái là La Lục thấy da đầu mình tê dại ngay.
Hắn vô thức lùi lại, nếu không có bức tường để dựa vào thì chắc đã ngã rồi.
“Được, mày chờ đấy, để tạo gọi anh Long, đến lúc đấy xem mày còn vênh váo được nữa không!”
Nói rồi, La Lục kiêng dè nhìn Sở Bắc.
Hắn cắn răng lấy điện thoại ra rồi gọi vào một dãy số.
“Có gì thì nói mau!”
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, một giọng nói trầm thấp vang lên.
La Lục sợ đến mức giật bắn mình.
Hắn vô thức cúi người xuống, tỏ vẻ vô cùng cung kính.
“Anh Long, là em, Tiểu Lục đây ạ…”
Chương 149: Ra cho tao gặp!
“Có gì thì nói mau, tao không rảnh để quan tâm mày là ai đâu”.
Long Tam ở phía bên kia có vẻ mất kiên nhẫn nên cất giọng không hề khách sáo chút nào.
Ở phía bên này, không chỉ La Lục, mà đám đàn em sau lưng hắn cũng đều sợ hết hồn vía.
Người mà La Lục đang nói chuyện chính là Long Tam - ông trùm của thế giới ngầm tại Tân Hải.
Một câu nói của người này đủ sức nặng để quyết định sự sống còn của họ.
“Anh Long, anh nghe em giải thích đã! Chuyện là thế này, em đang gặp chút phiền phức ở nhà hàng Duyên Lai. Thằng đó chẳng những đòi xử em, mà còn không coi anh ra gì, em không nuốt trôi cục tức ấy được nên mới gọi cho anh, anh xem…”
La Lục lắp bắp trình bày.
Sai khi kể lại sự việc xong, hắn im lặng chờ Long Tam trả lời.
“Có mỗi cái chuyện bé như mắt muỗi ấy mà mày cũng phiền đến tao à?”
Long Tam ở phía bên kia càng cất giọng lạnh lùng hơn, khiến La Lục sợ đến mức suýt tè ra quần.
“Anh Long, không phải em cố ý quấy rầy anh đâu, mà tại thằng đó quá ngông nghênh, nó không coi anh với Long Hổ Môn ra gì hết”.
“Thậm chí ngay ban nãy, nó còn mắng anh và đòi san bằng Long Hổ Môn đấy ạ!”
Trong lúc quá sợ hãi, La Lục bắt đầu thêm thắt tình tiết.
Qua lời nói của gã, Sở Bắc trở thành một người cực kỳ xấu xa, và khiến hắn phải chịu nhiều oan ức.
Lạc Tuyết và Chu Cầm nghe thấy thế thì vô cùng bất bình, định cắt ngang lời La Lục, nhưng không dám.
Dù họ có thấy uất ức đến mấy thì cũng phải cố mà chịu thôi.
Chu Lệ và Dương Ân thì tỏ thái độ rất bàng quan.
Chỉ cần họ được yên thân là đủ, còn Sở Bắc sống hay chết thì họ mặc.
Chỉ có Sở Bắc là bình chân như vại, hệt như không nghe thấy gì.
Gương mặt anh bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.
“Hả? Dám ăn nói ngông cuồng thế ư? To gan đấy!”
Long Tam hừ lạnh một tiếng như đã nổi giận.
“Vâng anh, nó rất coi thường anh và Long Hổ Môn, cho nên mình phải dạy cho nó biết thế nào là lễ độ anh ạ”.
La Lục nghe thấy thế thì vội vàng thêm mắm thêm muối ngay.
“Được rồi, vừa hay tao cũng đang ở nhà hàng ấy. Để tao qua xem thằng nào to gan đến vậy, dám coi thường Long Tam tao đây”.
“Vâng, em chờ anh ạ”.
La Lục gật đầu lia lịa, khoé miệng nhếch lên, đuôi sắp vểnh lên tận trời.
Thấy điện thoại đã ngắt kết nối, hắn nhìn Sở Bắc với vẻ không chút sợ sệt.
“Ha ha, thằng kia, anh Long sắp đến rồi, mày chờ chết đi!”
“Chậc chậc, dám động tới người của Long Hổ Môn, phen này mày có chạy đằng trời con ạ!”
Lúc này, không chỉ La Lục, mà đến đàm đàn em sau lưng hắn cũng bắt đầu vênh váo vì có chỗ dựa.
Long Tam là danh xưng đại diện cho thực lực tuyệt đối ở Tân Hải.
Một khi gã đích thân xuất mã, đừng nói là cái thằng vô danh tiểu tốt này, đến các nhân vật lớn còn phải dè chừng.
“Long Hổ Môn…”
Chu Lệ và Dương Ân lẩm bẩm cái tên này, dù không biết nó có nghĩa là gì.
Nhưng ngay sau đó, hai mẹ con họ đã giật bắn mình.
Giờ họ chỉ muốn tìm khe hở nào để chui xuống, vì sợ Long Tam nghe thấy câu nói vừa rồi của họ.
Chu Cầm và Lạc Tuyết nhăn mặt với vẻ đầy lo lắng.
“Sở Bắc, hay mình về đi!”
Lạc Tuyết lo Sở Bắc lại rước thêm phiền phức vào người, không dưng lại đắc tội với Long Hổ Môn vì đám người cặn bã này, thật sự là không đáng.
“Yên tâm, có anh ở đây rồi!”
Sở Bắc lắc đầu an ủi với giọng điệu rất tự tin.
“Nhưng…”
“Định chuồn à? Ha ha, không có mùa xuân ấy đâu!”
Lạc Tuyết định khuyên nhủ thêm, nhưng La Lục đã cười lạnh ngắt lời.
“Thằng kia, trước khi anh Long tới thì mày hãy biết điều ngồi yên đấy. Vì dù mày có chạy tới chân trời góc bể thì Long Hổ Môn vẫn sẽ tìm ra thôi”.
“Còn em…”
La Lục nhìn sang Lạc Tuyết rồi liếm môi, ánh mắt rực lửa.
“Còn em thì chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ chờ anh đi, anh sẽ dành trọn đêm nay cho em, ha ha…”
Bụp!
La Lục ngửa cổ cười đắc ý.
Nhưng hắn mới cười được mấy tiếng thì chợt hoa mắt chóng mặt vì đau nhói.
Một tiếng động vang lên, hắn đã bay ngược ra sau.
Người hắn va vào bàn ăn, làm đồ ăn thức uống bắn hết lên người, trông rất nhếch nhác.
“Còn dám nói xằng bậy thêm một câu nữa, tôi sẽ cắt lưỡi anh”.
Sở Bắc thu tay về, giọng nói lạnh lùng của anh khiến nhiệt độ trong phòng giảm mạnh.
“Mày… mày…”
La Lục vật lộn mãi mới đứng dậy được.
Lúc này, một nửa bên mặt của hắn đã sưng tướng, răng còn rụng mất một nửa.
Hắn run rẩy chỉ tay vào mặt Sở Bắc với vẻ vô cùng chât vật.
“Thằng chó, mày cứ chờ đấy! Khi nào anh Long đến, mày chết là cái chắc”.
Song, Sở Bắc vẫn không quan tâm.
Trong mắt anh chợt loé lên một vẻ sâu xa.
“Bình tĩnh! Đợi Long Tam đến xem anh ta sẽ giúp ai”.
“Ha ha!”
Nghe thấy thế, La Lục cười điên cuồng.
Hắn nhìn Sở Bắc với vẻ đầy khinh bỉ và coi thường.
“Mày nghĩ mình là ai hả? Anh Long mà đến thì đương nhiên sẽ giúp tao rồi! Vẫn còn một chút thời gian, có tâm nguyện gì thì nói đi, không là hết cơ hội đấy!”
Sau câu nói đó, cả phòng bao đều im lặng.
Lạc Tuyết và Chu Cầm đang rất sợ hãi.
Một người lo cho Sở Bắc, một người sợ mình bi liên luỵ.
Còn Chu Lệ và Dương Ân thì chẳng dám thở mạnh.
Đúng lúc này, bỗng một tiếng động mạnh vang lên, cửa phòng bị đạp mở một cách thô bạo.
Long Tam mặc bộ vest màu lam đi giữa vòng vây của một đám thanh niên.
“Đứa nào to gan dám coi thường Long Tam tao và Long Hổ Môn thế hả? Ra đây cho tao xem nào!”
Long Tam cất giọng hờ hững, chất giọng rất ra dáng vương giả.
La Lục vừa nhìn thấy Long Tam một cái thì quên cả vết thương trên mặt mà khóc lóc chạy tới kể tội ngay.
“Anh Long, cuối cùng anh cũng đến rồi, là thằng này, nó vừa đánh em, vừa đòi xử lý anh”.
Thấy La Lục nước mắt nước mũi tèm lem, Long Tam cau mày, nhưng không quan tâm.
“Dám đánh người của tao, to gan đấy nhỉ!”
Long Tam nhíu mày rồi cất giọng hờ hững.
Nhưng khi nhìn thấy Sở Bắc thì gã chợt đứng hình.
Như không tìn vào mắt mình, Long Tam phải đưa tay lên dụi mắt, sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm thì lập tức ngã khuỵ.
Gã giật khoé miệng rồi nuốt nước miếng, mà không nói được gì.
“Anh Long, nó đấy ạ, ăn nói ngông cuồng lắm, anh đừng tha cho nó”.
La Lục không chú ý đến sắc mặt của Long Tam nên vẫn chỉ vào Sở Bắc rồi nói không ngừng.
“Thằng kia, tao khuyên mày mau quỳ xuống xin lỗi đi, sau đó dâng vợ mày ra đây thì tao sẽ xin cho một con đường sống!”
“Nếu không tao e mày không gánh nổi hậu quả đâu”.
La Lục dương dương đắc ý, thị uy trước mặt Sở Bắc.
Mấy tên đàn em của hắn cũng vậy, có Long Tam ở đây rồi thì họ còn sợ gì Sở Bắc nữa.
Thậm chí, chỉ cần Long Tam nói một câu thôi là có thể cho Sở Bắc này thăng thiên luôn rồi.
“Anh Lục, ừm… đây là chị họ của tôi, từ vóc dáng đến gương mặt đều không chê vào đâu được!”
“Anh xem có ưng không? Nếu anh thích thì tôi giới thiệu cho anh”.
Dương Ân nghiến răng nói.
Lúc nói ra những lời này, cậu ta cũng thấy hơi thấp thỏm.
Dẫu sao Lạc Tuyết cũng là người đã có gia định, nhỡ anh Lục không ưng thì cậu ta xong đời.
Nhưng Dương Ân vừa nói dứt câu thì tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhất là Lạc Tuyết và Chu Cầm, mặt họ tái nhợt, tức đến mức thở không ra hơi.
Lúc Dương Ân nhìn về phía Lạc Tuyết, cô đã thấy có một dự cảm không lành rồi.
Nhưng cô không ngờ là cậu ta dám giới thiệu cô cho kẻ khác để bảo vệ cho bản thân.
Cậu ta dựa vào đâu chứ?
Cậu ta là cái thá gì chứ?
Đúng là phí bữa cơm này của cô rồi!
Đến Sở Bắc cũng lạnh mặt xuống.
Một tia sát ý xẹt qua trong mắt anh.
Không chờ anh Lục trả lời, Chu Lệ đã gật đầu như gà mổ thóc.
“Đúng đúng, cậu bạn trẻ, đây là cháu gái tôi, nếu các cậu ưng thì tôi sẽ giúp cho”.
“Con bé xinh thế này cơ mà, kiểu gì cũng làm các cậu hài lòng! Miễn sao, cậu tha cho con trai tôi là được”.
Hai mẹ con họ lại tiếp tục tung hứng với nhau, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Sở Bắc và Lạc Tuyết.
“Các người…”
Thấy họ không chút kiêng kỵ giao dịch mình như một món hàng với người khác như vậy, Lạc Tuyết giận tím mặt.
Cô định nói gì đó, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Dù Sở Bắc chưa lên tiếng, nhưng khí thế lạnh băng dần toát ra từ người anh.
“Chị họ của cậu thì đẹp đến đâu? Nếu là dạng xoàng xoàng thì ông đây không thèm đâu đấy!”
Anh Lục hừ một tiếng, rõ ràng không có hứng thú lắm.
Nhưng khi hắn vừa nghiêng đầu nhìn theo hướng Dương Ân chỉ thì đã lập tức sững người.
Hôm nay, Lạc Tuyết chỉ mặc một bộ đồ thoải mái màu trắng trông rất tao nhã.
Gương mặt tinh tế của cô trắng nõn, dáng người thì thướt tha.
Thoạt nhìn hệt như tiên nữ giáng trần.
“Mẹ kiếp! Quê mày mà cũng có hàng cực phẩm thế này à?”
Anh Lục ngạc nhiên rú lên rồi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết.
Thoáng cái, hắn đã bị hớp hồn.
Hắn thầm thấy hơi ảo não, sao có một người đẹp siêu cấp ngồi trước mặt mà đến giờ hắn mới nhìn thấy?
Sơ xuất quá!
“Anh Lục, đây là chị họ của tôi, giờ tôi giới thiệu chị ấy cho anh, anh xem có được không?”
Dương Ân lắp bắp rồi chớp mắt nhìn anh Lục.
Dáng vẻ lúc này của cậu ta còn thua chó nhà có tang.
Chu Lệ đứng phía sau cũng cuống đến độ vã mồ hôi.
Nếu bà ta mà được quyết định thì đã lập tức ném Lạc Tuyết lên giường của anh Lục rồi.
“Ừm, được đất! Chờ tao tán đổ em này thì mày được biến!”
Thấy có người đẹp một cái, an Lục đã bị hớp hồn ngay, không còn tâm trạng để ý đến Dương Ân nữa.
“Chậc chậc! Chào người đẹp, ban nãy anh hơi nóng nên làm em sợ đúng không? Nhưng em đừng lo, bình thường anh hiền lắm”.
Anh Lục thay đổi ngữ điệu, khi nhìn sang Lạc Tuyết, hắn còn bày ra vẻ nho nhã.
Lúc nói ra những lời này, mắt hắn như muốn rớt ra ngoài, chỉ mong sao có thể vồ vào người Lạc Tuyết ngay lập tức.
Tên đàn em ở sau lưng hắn cũng đang trố mắt ra nhìn.
Dù gã đã từng thấy rất nhiều người đẹp, song thuộc hàng thượng thừa như Lạc Tuyết thì không dễ mà gặp được đâu.
“Hì hì, anh Lục, đúng là tiên nữ giáng thế, hôm nay anh được hời rồi!”
“Chúc mừng anh Lục, chúc mừng anh lại ôm được mỹ nhân về!”
“Anh Lục, tối nay động phòng hoa chúc thì đừng quên bọn em nhé!”
Dù đám đàn em của hắn đang rất nổi hứng, song không dám thể hiện ra ngoài.
Ai mà dám tranh gái với anh Lục chứ?
Chỉ cần đổi cách chúc mừng là được rồi.
“Ha ha, được được! Chỉ cần tối nay anh đây được ôm người đẹp vào lòng thì chúng mày cứ ăn chơi xả láng, anh bao tất!”
Anh Lục vỗ ngực, trông như thể đã nên đôi với Lạc Tuyết rồi.
“Người đẹp, mình làm quen nhé! Anh là La Lục, người ở đây thường gọi là anh Lục! Nể mặt anh, bọn mình sang phòng bao khác vừa ăn vừa hâm nóng tình cảm đi?”
Anh Lục mỉm cười gian trá, lộ ra hàm răng vàng khè, trông rất dung tục!
Hắn cứ thế trêu nghẹo Lạc Tuyết trước mặt bao người.
Lạc Tuyết giận tím mặt, thậm chí còn có cảm giác muốn giết người.
Cô dứt khoát ngoảnh sang phía khác, không để ý đến anh Lục.
Nếu không, cô sẽ mắc ói mất.
“Ơ kìa, sao phải xấu hổ? Em nhìn anh này, anh có xấu hổ đâu!”
Anh Lục không để bụng, tiếp tục mỉm cười rồi định chạm vào tay Lạc Tuyết.
“Thu tay về đi!”
Thấy hắn sắp chạm vào Lạc Tuyết, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên.
La Lục ngẩn ra, còn chưa kịp nhìn xem là ai nói.
Vù, một thứ gì đó xẹt qua mắt hắn.
Cộp, Sở Bắc đập cây gậy trúc vào tay La Lục.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
“A, tay của tao!”
La Lục kêu gào thảm thiết, mắt thì trợn ngược, mặt mày nhăn nhó.
Cơn đau vì gãy xương khiến hắn run rẩy.
“Thằng kia, mày là ai? Dám gây chuyện với ông, ông phải giết mày!”
La Lục cố nhịn đau ngẩng lên nhìn Sở Bắc.
Hắn tỏ vẻ như sẽ quyết sống mái với anh.
Đám đàn em sau lưng hắn cũng đầy căm phẫn.
“Thằng chó, mày chán sống rồi phải không?”
“Dám đánh anh Lục, bố phải đập chết mày!”
Cả đám cất giọng mắng chửi rồi xông lên định đánh Sở Bắc.
Thấy thế, Chu Cầm và Lạc Tuyết đều sợ hết hồn.
Họ vừa tức vừa sợ, nhưng không biết phải làm thế nào.
Còn Chu Lệ và Dương Ân ở phía đối diện lại thở phào một hơi.
Họ đang mừng thầm.
Chỉ cần anh Lục này không gây phiền phức cho họ là được.
Ngoài ra, họ sẽ mặc kệ hết.
Song, Sở Bắc vẫn bình thản ngồi im một chỗ.
Anh chỉ giơ một chân lên.
Băng ghế dài ở phía trước lập tức bị đá bay, sau đó đập trúng vào người của mấy tên lưu manh đó.
Trông Sở Bắc chẳng có vẻ mệt nhọc gì, nhưng đám kia đã bị thương nặng.
Họ bay lùi lại rồi ngã sõng soài, mãi không đứng dậy được.
Mười mấy tên ấy còn chưa chạm được vào vạt áo của Sở Bắc thì đã ngã nhào.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người phải há hốc miệng.
Chu Lệ và Dương Ân cũng không ngoại lệ.
Sở Bắc cũng giỏi đánh đấm quá nhỉ!
“Mẹ kiếp, thằng kia, mày là ai?”
La Lục tái mặt, lúc hỏi còn lùi lại vài bước để tạo khoảng cách với Sở Bắc.
Dứt lời, hắn lại trợn mắt lườm Dương Ân.
“Thằng khốn, mày bảo giới thiệu chị họ mày cho tao cơ mà? Giờ thế này là sao? Mày đùa tao à?”
Dương Ân chỉ biết hoang mang khi nghe La Lục chất vấn.
Cậu ta vốn định lôi Lạc Tuyết làm tấm lá chắn, ai ngờ lại bị Sở Bắc phá hỏng mất kế hoạch.
Giờ mà lại khiến La Lục nổi điên lên thì rách việc.
Chương 148: Cho cậu thêm một cơ hội
“Anh… anh Lục, chỉ là hiểu lầm thôi, không liên quan đến tôi!”
Dương Ân sợ mất mật, vội vàng xua tay.
Sau đó, cậu ta ngoái lại nhìn Sở Bắc rồi chửi bới.
“Họ Sở kia, anh thích gì hả? Định gây khó dễ cho tôi đúng không?”
“Đúng đấy, Tiểu Tuyết, cháu cũng thật là…”
Dương Ân vừa nói dứt câu thì Chu Lệ cũng phụ hoạ theo ngay.
“Cháu nhìn xem mình tìm được một người chồng như thế nào đi, đã ăn bám rồi còn chuyên gây hoạ, thế mà vẫn cứ giư khư khư ấy!”
“Dì thấy cháu đi theo cậu này được đấy, chắc chắn tiền đồ sau này sẽ xán lạn”.
Chu Lệ và Dương Ân tung hứng với nhau, nhưng khi nghe họ nói xong, mặt Lạc Tuyết càng thêm nhăn nhó.
“Dì, dì nói thế mà nghe được à! Tự cậu ấy gây ra lỗi, tại sao lại bắt cháu phải chịu thay?”
Lúc này, Lạc Tuyết đã tức đến mức tái mặt.
Nếu hai người không phải người thân của cô thì cô đã nổi đoá với họ rồi.
“Tiểu Tuyết nói phải đấy, hai mẹ con nhà dì đúng là quá đáng!”
Chu Cầm tức nổ phổi, mẹ con Chu Lệ làm vậy có khác nào trèo lên đầu lên cổ mẹ con bà ta đâu.
Dù bà ta rất ưa sĩ diện, nhưng cũng không thể để bị thiệt thân được.
“Quá đáng? Thế nào là quá đáng?”
Chu Lệ nghe thấy thế thì càng điên tiết hơn.
“Chị, em nói cho chị biết, em chỉ có mỗi thằng con trai này thôi, lẽ nào chị nhẫn tâm nhìn nhà em tuyệt hậu sao?”
“Vả lại, mẹ con em chỉ bảo con gái chị kết bạn với đại ca này thôi, chứ có cắt miếng thịt nào của nó đâu mà chị loạn lên thế?”
“Mang tiếng là chị em, giờ chị có tí tiền vào nên coi thường nhà em rồi đúng không?”
Chu Lệ vừa nói xong thì Dương Ân cũng tiếp lời.
“Đúng đấy bác, nhà bác cũng quá lắm, lẽ nào bác định trơ mắt nhìn người ta giết cháu à?”
“Nếu ông ngoại còn sống thì kiểu gì cũng tức chết vì nhà bác!”
Hai mẹ con Dương Ân thi nhau trách móc, như thể cả nhà Lạc Tuyết đều là những người phạm tội ác tày trời.
“Các người…”
Lúc này, đừng nói là Lạc Tuyết, đến Chu Cầm cũng tức muốn phát điên.
Dù bà ta và Chu Lệ là hai chị em gái thì Chu Lệ cũng không thể nói như thế được.
Nhất là Lạc Tuyết, cô cắn chặt môi dưới, chỉ muốn tát cho Chu Lệ và Dương Ân mỗi người một cái.
Để chuộc lỗi cho con trai mình mà Chu Lệ bắt cô phải đi cùng với người đàn ông khác ư?
Còn có cấp độ nào hơn nữa không?
Cô sống ngần ấy năm trên đời, nhưng chưa từng phải tức thế này bao giờ.
Lúc này, Sở Bắc ở bên cạnh cũng lạnh mặt đến mức đáng sợ.
Nếu không nể mặt Lạc Tuyết thì hai mẹ con nhà kia đã mất mạng rồi.
“Được rồi!”
Đúng lúc này, anh Lục mãi mới nhịn được cơn đau cũng đã mất hết kiên nhẫn.
Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Bắc.
“Nghe chừng, mày là chồng cô ấy hả?”
Nghe thấy thế, mặt Sở Bắc vẫn không đổi sắc.
Chu Lệ và Dương Ân thì chột dạ.
“Anh Lục, họ Sở kia đúng là chồng của chị họ tôi, nhưng họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi”.
“Đúng đúng, là vậy đấy, cậu đừng chê nhé!”
Sợ La Lục không ưng Lạc Tuyết rồi trút giận lên đầu mình, hai mẹ con Chu Lệ vội vàng giải thích.
Ai ngờ, La Lục lại cười lạnh với vẻ cực kỳ nham hiểm.
“Không sao, thế mới thú vị chứ! Chậc, kiểu gì hôm nay tao cũng phải có được cô gái này!”
Dứt lời, hắn tỏ vẻ mất kiên nhẫn nhìn Sở Bắc.
“Thằng kia, tao cho mày một cơ hội cuối, dâng vợ này lên cho tao rồi cút ngay!”
“Nếu không, tao vừa chiếm vợ mày, vừa lấy mạng mày luôn đấy”.
La Lục như đã phát điên, mắt đỏ ngầu, giọng khàn đục.
Đôi mắt hắn đầy vẻ sát khí.
Thấy thế, Chu Cầm và Lạc Tuyết sợ hết hồn.
Họ chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ nên nhất thời không biết phải làm sao.
“Đúng, họ Sở kia! Tôi khuyên anh nên biết điều một chút, không thì tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho anh!”
Dương Ân thấy thế thì thở phào một hơi rồi quát to.
“Tiểu Tuyết, thằng ăn hại này sao bằng anh Lục đây được!”
“Chỉ cần chị đi theo cậu ấy thì sẽ đổi đời luôn đấy!”
“Chị còn cố chấp làm gì nữa? Là người nhà nên em mới nghĩ cho chị đấy”.
Lạc Tuyết nghe thấy thế thì tức đến mức hít thở khó nhọc.
Cô đứng dậy định bỏ về, nhưng La Lục đã nhanh hơn một bước, đứng chặn trước mặt cô.
“Kìa người đẹp, nếu họ hàng nhà em đã nói thế rồi thì em còn giữ giá làm gì nữa?”
“Anh đã đặt phòng rồi, chúng mình đi tâm sự đi!”
“Đương nhiên, nếu em không đồng ý thì anh đành cưỡng chế vậy, nhưng người thân của em cũng đừng mong yên ổn”.
“Anh…”
Lạc Tuyết thật sự đã phát điên.
Trong lúc đó, chợt có tiếng gậy trúc vang lên sau lưng cô.
Sở Bắc đã bước tới.
“Tôi đã cho anh cơ hội rồi, nhưng tiếc là anh đã bỏ lỡ!”
Sở Bắc khẽ lắc đầu, giọng nói vẫn bình thản như cũ.
Không biết tại sao, La Lục chợt lạnh toát, hắn bỗng có một dự cảm không lành.
“Mày, mày định làm gì?”
La Lục trợn mắt nhìn Sở Bắc, rõ ràng trong lòng đang rất hoảng sợ.
“Tao cảnh cáo mày, tao là người của anh Long đấy. Anh ấy đang ăn cơm trên tầng, mày mà làm gì tao thì anh ấy sẽ đập mày chết”.
La Lục lạnh mặt uy hiếp, nhớ tới Long Tam, hắn bỗng có dũng khí hơn.
Lạc Tuyết và Chu Cầm nghe thấy thế thì hoảng sợ.
Đương nhiên họ cũng biết đến tiếng tăm của Long Tam.
Đó là ông vua của thế giới ngầm ở Tân Hải, người mà không một ai dám chọc giận.
Không ngờ người chống lưng cho La Lục lại là Long Tam.
Thế này thì phiền phức rồi.
Nhưng Sở Bắc vẫn không tỏ thái độ gì.
Hơn nữa, sau khi nghe La Lục nói vậy, anh chợt có vẻ mặt rất lạ.
“Long Tam à? Hay đấy!”
Nói rồi, Sở Bắc hờ hững xua tay rồi ngồi xuống.
“Tôi cho anh năm phút để gọi anh ta đến đây, nếu không thì đừng ai hòng đi đâu”.
Uỳnh!
Giọng nói của Sở Bắc như tiếng sấm giữa trời quang vang lên bên tai mọi người.
Lúc này, La Lục đã tái mặt.
Chút dũng khí ít ỏi ban nãy đã bay hết sạch.
Hễ nhìn Sở Bắc, hắn lại thấy như mình đang đối mặt với thần linh.
“Thằng kia, mày chắc chưa? Mày có biết Long Tam là ai không?”
La Lục nghiến răng, không còn vẻ hống hách như trước nữa.
Thậm chí còn có cảm giác rụt rè.
“Tôi không nhắc lại nữa đâu!”
Sở Bắc chậm rãi ngẩng đầu lên, dưới cặp kính râm như vực sâu không đáy.
Chỉ liếc nhìn một cái là La Lục thấy da đầu mình tê dại ngay.
Hắn vô thức lùi lại, nếu không có bức tường để dựa vào thì chắc đã ngã rồi.
“Được, mày chờ đấy, để tạo gọi anh Long, đến lúc đấy xem mày còn vênh váo được nữa không!”
Nói rồi, La Lục kiêng dè nhìn Sở Bắc.
Hắn cắn răng lấy điện thoại ra rồi gọi vào một dãy số.
“Có gì thì nói mau!”
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, một giọng nói trầm thấp vang lên.
La Lục sợ đến mức giật bắn mình.
Hắn vô thức cúi người xuống, tỏ vẻ vô cùng cung kính.
“Anh Long, là em, Tiểu Lục đây ạ…”
Chương 149: Ra cho tao gặp!
“Có gì thì nói mau, tao không rảnh để quan tâm mày là ai đâu”.
Long Tam ở phía bên kia có vẻ mất kiên nhẫn nên cất giọng không hề khách sáo chút nào.
Ở phía bên này, không chỉ La Lục, mà đám đàn em sau lưng hắn cũng đều sợ hết hồn vía.
Người mà La Lục đang nói chuyện chính là Long Tam - ông trùm của thế giới ngầm tại Tân Hải.
Một câu nói của người này đủ sức nặng để quyết định sự sống còn của họ.
“Anh Long, anh nghe em giải thích đã! Chuyện là thế này, em đang gặp chút phiền phức ở nhà hàng Duyên Lai. Thằng đó chẳng những đòi xử em, mà còn không coi anh ra gì, em không nuốt trôi cục tức ấy được nên mới gọi cho anh, anh xem…”
La Lục lắp bắp trình bày.
Sai khi kể lại sự việc xong, hắn im lặng chờ Long Tam trả lời.
“Có mỗi cái chuyện bé như mắt muỗi ấy mà mày cũng phiền đến tao à?”
Long Tam ở phía bên kia càng cất giọng lạnh lùng hơn, khiến La Lục sợ đến mức suýt tè ra quần.
“Anh Long, không phải em cố ý quấy rầy anh đâu, mà tại thằng đó quá ngông nghênh, nó không coi anh với Long Hổ Môn ra gì hết”.
“Thậm chí ngay ban nãy, nó còn mắng anh và đòi san bằng Long Hổ Môn đấy ạ!”
Trong lúc quá sợ hãi, La Lục bắt đầu thêm thắt tình tiết.
Qua lời nói của gã, Sở Bắc trở thành một người cực kỳ xấu xa, và khiến hắn phải chịu nhiều oan ức.
Lạc Tuyết và Chu Cầm nghe thấy thế thì vô cùng bất bình, định cắt ngang lời La Lục, nhưng không dám.
Dù họ có thấy uất ức đến mấy thì cũng phải cố mà chịu thôi.
Chu Lệ và Dương Ân thì tỏ thái độ rất bàng quan.
Chỉ cần họ được yên thân là đủ, còn Sở Bắc sống hay chết thì họ mặc.
Chỉ có Sở Bắc là bình chân như vại, hệt như không nghe thấy gì.
Gương mặt anh bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.
“Hả? Dám ăn nói ngông cuồng thế ư? To gan đấy!”
Long Tam hừ lạnh một tiếng như đã nổi giận.
“Vâng anh, nó rất coi thường anh và Long Hổ Môn, cho nên mình phải dạy cho nó biết thế nào là lễ độ anh ạ”.
La Lục nghe thấy thế thì vội vàng thêm mắm thêm muối ngay.
“Được rồi, vừa hay tao cũng đang ở nhà hàng ấy. Để tao qua xem thằng nào to gan đến vậy, dám coi thường Long Tam tao đây”.
“Vâng, em chờ anh ạ”.
La Lục gật đầu lia lịa, khoé miệng nhếch lên, đuôi sắp vểnh lên tận trời.
Thấy điện thoại đã ngắt kết nối, hắn nhìn Sở Bắc với vẻ không chút sợ sệt.
“Ha ha, thằng kia, anh Long sắp đến rồi, mày chờ chết đi!”
“Chậc chậc, dám động tới người của Long Hổ Môn, phen này mày có chạy đằng trời con ạ!”
Lúc này, không chỉ La Lục, mà đến đàm đàn em sau lưng hắn cũng bắt đầu vênh váo vì có chỗ dựa.
Long Tam là danh xưng đại diện cho thực lực tuyệt đối ở Tân Hải.
Một khi gã đích thân xuất mã, đừng nói là cái thằng vô danh tiểu tốt này, đến các nhân vật lớn còn phải dè chừng.
“Long Hổ Môn…”
Chu Lệ và Dương Ân lẩm bẩm cái tên này, dù không biết nó có nghĩa là gì.
Nhưng ngay sau đó, hai mẹ con họ đã giật bắn mình.
Giờ họ chỉ muốn tìm khe hở nào để chui xuống, vì sợ Long Tam nghe thấy câu nói vừa rồi của họ.
Chu Cầm và Lạc Tuyết nhăn mặt với vẻ đầy lo lắng.
“Sở Bắc, hay mình về đi!”
Lạc Tuyết lo Sở Bắc lại rước thêm phiền phức vào người, không dưng lại đắc tội với Long Hổ Môn vì đám người cặn bã này, thật sự là không đáng.
“Yên tâm, có anh ở đây rồi!”
Sở Bắc lắc đầu an ủi với giọng điệu rất tự tin.
“Nhưng…”
“Định chuồn à? Ha ha, không có mùa xuân ấy đâu!”
Lạc Tuyết định khuyên nhủ thêm, nhưng La Lục đã cười lạnh ngắt lời.
“Thằng kia, trước khi anh Long tới thì mày hãy biết điều ngồi yên đấy. Vì dù mày có chạy tới chân trời góc bể thì Long Hổ Môn vẫn sẽ tìm ra thôi”.
“Còn em…”
La Lục nhìn sang Lạc Tuyết rồi liếm môi, ánh mắt rực lửa.
“Còn em thì chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ chờ anh đi, anh sẽ dành trọn đêm nay cho em, ha ha…”
Bụp!
La Lục ngửa cổ cười đắc ý.
Nhưng hắn mới cười được mấy tiếng thì chợt hoa mắt chóng mặt vì đau nhói.
Một tiếng động vang lên, hắn đã bay ngược ra sau.
Người hắn va vào bàn ăn, làm đồ ăn thức uống bắn hết lên người, trông rất nhếch nhác.
“Còn dám nói xằng bậy thêm một câu nữa, tôi sẽ cắt lưỡi anh”.
Sở Bắc thu tay về, giọng nói lạnh lùng của anh khiến nhiệt độ trong phòng giảm mạnh.
“Mày… mày…”
La Lục vật lộn mãi mới đứng dậy được.
Lúc này, một nửa bên mặt của hắn đã sưng tướng, răng còn rụng mất một nửa.
Hắn run rẩy chỉ tay vào mặt Sở Bắc với vẻ vô cùng chât vật.
“Thằng chó, mày cứ chờ đấy! Khi nào anh Long đến, mày chết là cái chắc”.
Song, Sở Bắc vẫn không quan tâm.
Trong mắt anh chợt loé lên một vẻ sâu xa.
“Bình tĩnh! Đợi Long Tam đến xem anh ta sẽ giúp ai”.
“Ha ha!”
Nghe thấy thế, La Lục cười điên cuồng.
Hắn nhìn Sở Bắc với vẻ đầy khinh bỉ và coi thường.
“Mày nghĩ mình là ai hả? Anh Long mà đến thì đương nhiên sẽ giúp tao rồi! Vẫn còn một chút thời gian, có tâm nguyện gì thì nói đi, không là hết cơ hội đấy!”
Sau câu nói đó, cả phòng bao đều im lặng.
Lạc Tuyết và Chu Cầm đang rất sợ hãi.
Một người lo cho Sở Bắc, một người sợ mình bi liên luỵ.
Còn Chu Lệ và Dương Ân thì chẳng dám thở mạnh.
Đúng lúc này, bỗng một tiếng động mạnh vang lên, cửa phòng bị đạp mở một cách thô bạo.
Long Tam mặc bộ vest màu lam đi giữa vòng vây của một đám thanh niên.
“Đứa nào to gan dám coi thường Long Tam tao và Long Hổ Môn thế hả? Ra đây cho tao xem nào!”
Long Tam cất giọng hờ hững, chất giọng rất ra dáng vương giả.
La Lục vừa nhìn thấy Long Tam một cái thì quên cả vết thương trên mặt mà khóc lóc chạy tới kể tội ngay.
“Anh Long, cuối cùng anh cũng đến rồi, là thằng này, nó vừa đánh em, vừa đòi xử lý anh”.
Thấy La Lục nước mắt nước mũi tèm lem, Long Tam cau mày, nhưng không quan tâm.
“Dám đánh người của tao, to gan đấy nhỉ!”
Long Tam nhíu mày rồi cất giọng hờ hững.
Nhưng khi nhìn thấy Sở Bắc thì gã chợt đứng hình.
Như không tìn vào mắt mình, Long Tam phải đưa tay lên dụi mắt, sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm thì lập tức ngã khuỵ.
Gã giật khoé miệng rồi nuốt nước miếng, mà không nói được gì.
“Anh Long, nó đấy ạ, ăn nói ngông cuồng lắm, anh đừng tha cho nó”.
La Lục không chú ý đến sắc mặt của Long Tam nên vẫn chỉ vào Sở Bắc rồi nói không ngừng.
“Thằng kia, tao khuyên mày mau quỳ xuống xin lỗi đi, sau đó dâng vợ mày ra đây thì tao sẽ xin cho một con đường sống!”
“Nếu không tao e mày không gánh nổi hậu quả đâu”.
La Lục dương dương đắc ý, thị uy trước mặt Sở Bắc.
Mấy tên đàn em của hắn cũng vậy, có Long Tam ở đây rồi thì họ còn sợ gì Sở Bắc nữa.
Thậm chí, chỉ cần Long Tam nói một câu thôi là có thể cho Sở Bắc này thăng thiên luôn rồi.