Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-34
Chương 31: Tôi già lắm sao?
“Công bằng? Ha!”
Quản gia vừa nghe thế thì bật cười.
“Cậu có biết đây là nơi nào không? Cũng dám đến đòi công bằng à? Không sợ bản thân mình cũng bị chôn ở đây sao?”
“Khoan đã!”
Nói rồi quản gia híp mắt nhìn chằm chằm Sở Bắc, giọng điệu không vui.
“Này tên đeo kính, gã mù kia! Cậu có phải là Sở Bắc không? Đúng là tìm mỏi mắt cũng không thấy, không tốn sức lại tìm ra”.
Quản gia nhìn ra thân phận của Sở Bắc, lời nói mang theo tia sát ý, tên này vừa vỗ tay, lập tức có tám chín vệ sĩ đi ra từ trong biệt thự bao vây Sở Bắc và Thanh Vũ lại.
Ai nấy đều đã sẵn sàng, chỉ còn đợi quản gia ra lệnh là lập tức ra tay.
“Tôi đang nghĩ nên tìm cậu thế nào đây, chẳng ngờ cậu lại tự mình dâng đến cửa, vậy thì đừng trách tôi”.
Quản gia cười khẩy, ánh mắt nhìn Sở Bắc càng thêm giễu cợt.
“Tất nhiên, nếu bây giờ cậu quỳ xuống xin lỗi gia chủ, có lẽ gia chủ còn có thể tha cho cậu một mạng”.
“Nếu không, gia chủ chắc chắn sẽ khiến cậu sống không bằng chết, phải trả lại lưỡi cho cậu chủ”.
“Vậy à?”
Sở Bắc chống gậy, không nghe ra được cảm xúc gì trong lời nói của anh.
Ánh mắt của Thanh Vũ ở bên cạnh đã hiện lên tia sát khí.
Nếu chẳng phải vì Sở Bắc vẫn chưa ra lệnh thì mấy người trước mặt này đã chỉ còn là thi thể thôi.
“Sợ họ không đồng ý thôi!”
Sở Bắc khẽ cười như thể không hề để tâm.
“Họ? Họ là ai, ngay cả tên cũng không dám nói mà cũng xứng lo chuyện của nhà họ La à? Tôi khuyên cậu…”
Quản gia tỏ ra xem thường, nhưng người này chưa nói hết câu đã phải ngừng lại.
Bốn năm chiếc Audi dừng lại ngay trước cổng biệt thự nhà họ La.
Người qua đường nhìn thấy biển số xe cũng phải trợn mắt há mồm.
Cửa xe mở ra, chủ tịch thành phố Chu Minh Hạo – người đứng đầu thành phố Tân Hải dẫn đầu bước xuống.
Thanh thế hùng hổ đi thẳng về phía Sở Bắc.
“Ông Chu, sao… sao ông lại đến đây?”
Quản gia ngây người, khi nhìn thấy rõ người đến bèn vội vàng thay đổi sắc mặt bước đến đón tiếp.
“Ông… ông mau vào trong đi ạ! Gia chủ sẽ đến tiếp đón ngay”.
Quản gia hơi khom lưng nịnh nọt nói.
Khác biệt một trời một vực với dáng vẻ vừa rồi khi nói chuyện với Sở Bắc.
Dù sao cũng là chủ tịch thành phố đến nhà, đây là vinh hạnh của nhà họ La.
Thế nhưng ngay sau đó nụ cười của quản gia trở nên cứng nhắc.
Chỉ thấy Chu Minh Hạo không thèm nhìn quản gia , ngược lại nghiêm túc dẫn theo người đi thẳng đến trước mặt Sở Bắc.
Sau đó ông ta hơi cúi người xuống với anh trước bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên của người nhà họ La.
“Chu Minh Hạo chào cậu Sở!”
Những người phía sau ông ta đều đồng loạt cúi người xuống, vô cùng cung kính.
Đây…
Bất kể là quản gia hay vệ sĩ nhà họ La đều ngây người.
Chuyện, chuyện gì đây?
Đường đường là người đứng đầu thành phố Tân Hải, thế mà lại cung kính cúi người với một tên mù, một đứa con rể vô dụng?
Cảnh tượng không ai dám tin này dường như đảo lộn nhận thức của họ.
Sở Bắc chỉ khoát tay.
Lúc này Chu Minh Hạo mới dám đứng thẳng người dậy, vẻ mặt cực kỳ kích động.
“Cậu Sở, tôi đã nhận được điện thoại của tập đoàn Bắc Dã, cả thành phố Tân Hải đều chào mừng tập đoàn Bắc Dã đến Tân Hải”.
“Khách sáo rồi”.
Sở Bắc khẽ cười, quay đầu lại đối diện với quản gia.
“Cậu có thể hỏi họ đe dọa Thần Tướng Trấn Quốc sẽ bị tội gì”.
Gì cơ?
Quản gia trợn tròn mắt, bỗng có linh cảm không tốt.
Tập đoàn Bắc Dã? Thần Tướng Trấn Quốc?
Tám chữ này gần như đã đại diện cho đỉnh cao của tiền tài và quyền thế Long Quốc.
Tập đoàn Bắc Dã có vốn đầu tư lên đến hàng nghìn tỷ.
Dưới trướng có rất nhiều tập đoàn tài chính, phân bố khắp Long Quốc.
Gần như là mạch kinh tế của Long Quốc.
Còn Thần Tướng Trấn Quốc là chiến thần duy nhất của Long Quốc.
Giữ vững biên cương, chiến công lừng lẫy.
Dưới một người, trên hàng nghìn người.
Được nhiều người dân Long Quốc kính ngưỡng.
Nếu nói tập đoàn Bắc Dã và Thần Tướng Trấn Quốc là mặt trời thì nhà họ La chỉ là một hạt cát không đáng được nhắc đến.
Chỉ là cho dù quản gia suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.
Bất kể là tập đoàn Bắc Dã hay Thần Tướng Trấn Quốc lại có liên quan gì đến chuyện này?
Hơn nữa mình chỉ là một quản gia, có tài đức gì mà dám đắc tội với thần tướng Bắc Dã?
“Ông Chu, ông đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi…”
Quản gia vội vàng muốn biện minh.
Nhưng còn chưa nói xong đã bị Chu Minh Hạo ngắt lời.
“To gan, cậu… cậu dám đe dọa Thần Tướng Trấn Quốc? Cậu… cậu to gan lắm rồi”.
Chu Minh Hạo trợn mắt, tức đến mức nói lắp bắp.
“La Vạn Sơn đâu? Gọi ông ta ra đây, dám sỉ nhục Thần Tướng Trấn Quốc, nhà họ La không cần thiết phải tồn tại nữa rồi”.
Chu Minh Hạo vung tay, sát khí ngùn ngụt.
Không dễ gì mới mời đến nhân vật tầm cỡ thế này đến.
Nếu bị nhà họ La phá hỏng thì không cần đến Sở Bắc nói, Chu Minh Hạo cũng sẽ chỉnh chết nhà họ La.
Phịch!
Quản gia lập tức quỳ xuống.
Trán toát mồ hôi ướt đẫm.
Nếu Sở Bắc nói thế, quản gia còn có thể cãi lại nhưng bây giờ ngay cả Chu Minh Hạo cũng nói thế thì không ổn rồi.
Chỉ là…
“Ông Chu, tôi bị oan, tôi chỉ là một quản gia nhỏ, sao dám đắc tội với thần tướng trấn quốc chứ? Có cho tôi mười nghìn lá gan cũng không dám”.
Quản gia nước mắt nước mũi lem nhem, càng cảm thấy tự giễu và sợ hãi.
“Hơn nữa Thần Tướng Trấn Quốc trấn giữ Bắc Dã, sao lại đến một nơi nhỏ bé như Tân Hải này chứ? Nơi này nhỏ đến mức ông ấy cũng chưa từng thấy, sao lại dám đắc tội với người ta chứ?”
“Ông Chu, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm”.
Quản gia không dám lau mồ hôi, vội vã giải thích.
Nhưng lại không nhận ra sắc mặt Chu Minh Hạo đã trở nên kỳ quái, càng khó coi hơn.
“Cậu… cậu câm miệng…”
Chu Minh Hạo nổi giận, trợn mắt với quản gia, còn có cả suy nghĩ muốn đâm chết tên quản gia này.
Tên này mở miệng ra là ông cụ này, Sở Bắc già lắm sao?
Rõ ràng là đang cười nhạo Thần Tướng Trấn Quốc mà.
Ông ta lén quan sát Sở Bắc, thấy anh không động đậy gì, mồ hôi lạnh lại bắt đầu thi nhau túa ra.
Đừng thấy người này bình tĩnh như thế mà lầm tưởng, nếu thật sự nổi giận thì ngay cả ông ta cũng không chịu nổi.
“Tôi cho cậu năm phút, gọi tên ngốc La Vạn Sơn đó ra xin lỗi cậu Sở”.
Chu Minh Hạo đè nén cơn giận xuống nói.
“Nếu không thể khiến cậu Sở vừa ý, nhà họ La không cần thiết phải tồn tại nữa”.
Hả?
Vừa nghe nói thế quản gia ngây người.
Xin lỗi Sở Bắc?
Tại sao?
Trong lúc quản gia đang ngờ vực tự hỏi, tiếng gậy tre gõ xuống đất vang lên.
Sở Bắc bước đến ngạo khí, không giận mà uy nói.
“Tôi già lắm sao?”
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi thôi, giọng điệu vẫn rất hòa nhã.
Nhưng quản gia nghe thế lại cảm thấy sẽ có chấn động bất thường, vừa rồi mình gọi Thần Tướng Trấn Quốc là ông cụ này nọ, kết hợp phản ứng của Chu Minh Hạo và lời nói của Sở Bắc.
Chẳng lẽ…
Nghĩ đến khả năng đó, sắc mặt quản gia trắng bệch như không còn giọt máu.
Cả người run rẩy, mềm nhũn ngã xuống đất.
Con ngươi co rụt nhưng lại không dám nhìn Sở Bắc.
“Lẽ nào, cậu… cậu… cậu là…”
Cả người quản gia run lẩy bẩy, không nói nên lời.
Sở Bắc vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước, từ đầu đến cuối không có bất kỳ động tác nào.
“Nói đi, đe dọa Thần Tướng Trấn Quốc sẽ bị tôi gì?”
Chương 32: Ông đây liều mạng với cậu
Bỗng chốc, sắc mặt quản gia không còn một chút máu.
Mắt lồi ra, sau đó người này ngã xuống đất, miệng sủi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.
Câu nói của Sở Bắc suýt khiến quản gia khiếp sợ.
“Cậu Sở, nhà họ La này to gan quá! Chỉ cần một câu của cậu, Minh Hạo này sẽ san bằng nhà họ La”.
Chu Minh Hạo không thèm nhìn quản gia một cái mà đã nhanh chóng xung phong nhận việc, chỉ cần có thể dựa dẫm, bám trụ vào Sở Bắc thì chỉ một nhà họ La thôi, ông ta vẫn có thể xử được.
“Không cần!”
Sở Bắc lắc đầu, gương mặt góc cạnh rõ ràng vẫn bình thản như trước.
“Chuyện này để tự tôi xử lý là được”.
Nói rồi, anh nhấc chân sải bước đi ra khỏi biệt thự nhà họ La.
Chu Minh Hạo không cam lòng muốn đi theo anh nhưng thấy Sở Bắc xua tay.
“Các ông cứ đợi đi, chút chuyện nhỏ thôi, không cần nhiều người thế đâu”.
Chu Minh Hạo dừng bước nhưng không có ý định rời đi.
“Cậu Sở khách sáo rồi, vậy Minh Hạo xin đợi ở đây”.
Sau đó ông ta dẫn theo lãnh đạo của Tân Hải cung kính đứng đợi trước cửa.
Ai không biết còn tưởng họ là bảo vệ đứng gác cổng.
Sở Bắc cũng không có ý kiến gì, anh dẫn theo Thanh Vũ đi vào biệt thự.
…
“Tiêu rồi, thôi xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi”.
Không ai ngờ được là ở đối diện biệt thự, La Vạn Sơn sắc mặt trắng bệch, nôn nóng đến mức giậm chân liên tục.
Tối qua ông ta đến công ty giải quyết công việc không về biệt thự.
Vừa rồi nhận được tin là chủ tịch thành phố sắp đến bèn vội vã dẫn theo Tổng giám đốc tập đoàn La Thị quay về.
Nhưng không ngờ, chưa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Sở Bắc, con rể của nhà họ Lạc, tên mù kia thế mà lại là Thần Tướng Trấn Quốc danh tiếng lẫy lừng đó sao?
Một thông tin không thể tin nổi như thế gần như làm đảo lộn nhận thức của ông ta.
Thảo nào!
Thảo nào hôm nay Chu Minh Hạo và Lý Hải Đông lại hạ mình đến tham gia hôn lễ.
Thảo nào Chu Minh Hạo chẳng nể mặt nể mũi gì cậu Dương cả.
Thảo nào Sở Bắc vẫn có thể sống đến giờ này.
Hóa ra điểm mấu chốt của tất cả mọi chuyện đều nằm ở đây.
Nghĩ thông suốt điểm mấu chốt, Chu Minh Hạo sầm mặt, bây giờ ông ta có cả ý nghĩ muốn chết nữa kia.
Con trai mình lại dám giành phụ nữ với Thần Tướng Trấn Quốc?
Còn ông ta lại có ý đồ bắt cóc con gái của Thần Tướng Chiến Quốc để uy hiếp Thần Tướng Chiến Quốc?
Tí tách…
Mồ hôi chảy xuống rơi trên mặt đất vang lên tiếng tí tách.
Chu Minh Hạo cảm thấy khá may mắn.
Ông ta có thể sống đến bây giờ, nhà họ La vẫn có thể tiếp tục tồn tại.
Quả là may mắn trong may mắn.
Nhưng bây giờ thần tướng chiến quốc đã đích thân tìm đến cửa.
Chỉ sợ nhà họ La sắp gặp đại nạn rồi.
“Gia… gia chủ, bây giờ phải làm sao?”
Tổng giám đốc tập đoàn La Thị - La Vĩ đang mặc vest đứng ở bên cạnh không khỏi lau mồ hôi trên trán.
Nếu không phải La Vạn Sơn đang ở bên cạnh thì ông ta đã co giò chạy trốn, mua vé máy bay chạy sang nước ngoài rồi.
Ông ta không dám có ý nghĩ cho rằng mình sẽ gặp may khi đối mặt với chiến thần trong truyền thuyết này.
“Phải làm sao? Làm sao tôi biết được phải làm sao?”
La Vạn Sơn tức giận mắng.
Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Dương Xuyên.
Lúc này chỉ có Dương Xuyên mới có thể giúp ông ta vượt qua cửa ải này.
“Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau…”
Âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên khiến La Vạn Sơn ngây người.
Rõ ràng ông ta đã thỏa thuận với Dương Xuyên, vào thời điểm quan trọng thế này mà Dương Xuyên lại tắt máy?
La Vạn Sơn cắn răng không chịu yên, gọi thêm lần nữa.
Nhưng lần nào cũng thế.
Dương Xuyên tắt máy, số điện thoại không liên lạc được.
“Chết tiệt!”
La Vạn Sơn còn gì mà không hiểu nữa?
Dương Xuyên đã biết được Sở Bắc không đơn giản, lấy ông ta làm đá thử vàng.
Không liên lạc được với Dương Xuyên, La Vạn Sơn nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng nhiều hơn vẫn cảm thấy bất lực, không biết làm sao.
Ông ta không đắc tội nổi với Thần Tướng Trấn Quốc.
Thế lẽ nào lại đắc tội Dương Xuyên?
Nhưng nếu không nghĩ ra cách, đừng nói nhà họ La, ông ta sống được hay không cũng đã là vấn đề.
Nghĩ đến đây, La Vạn Sơn lo lắng cắn răng, mặt hiện lên vẻ quyết tâm.
“Cậu đi chặn Sở Bắc lại, tôi nghĩ cách”.
“Tôi?”
La Vĩ nghe thế thì khóc không ra nước mắt.
Ông ta nào có gan đi chặn Thần Tướng Trấn Quốc?
“Không phải cậu, chẳng lẽ là tôi sao? Mau đi đi”.
La Vạn Sơn mất kiên nhẫn đạp vào mông ông ta.
Còn mình thì bước lên xe nhanh chóng lái đi.
“Sở Bắc, đây là do cậu ép tôi, ông đây liều mạng với cậu”.
Nhìn La Vạn Sơn lái xe đi, La Vĩ ủ rũ, chỉ đành không cam lòng đi vào biệt thự nhà họ La.
…
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ của gậy tre vang lên từng hồi.
Rõ ràng là tiếng gõ khá nhẹ, rất bình thường.
Nhưng lúc này lại như có một ma lực nào đó như tiếng chuông sớm mai vang lên bên tai tất cả những người có mặt trong biệt thự.
Thế là mặt trời vừa ló dạng, con cháu của nhà họ La đều tập trung tại đại đường.
“Ai mà mới sáng sớm không lo ngủ lại dám phá hỏng giấc mơ đẹp của tôi vậy?”
“Đúng thế, mới có mấy giờ chứ, có để cho người ta ngủ khong đây?”
“Hửm? Tên nhóc này là ai thế? Quản gia chết ở xó nào rồi, không mau đuổi cậu ta ra ngoài?”
“Ha ha, người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng khá đến, rất hợp với khẩu vị của tôi”.
Thoáng chốc ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Sở Bắc và Thanh Vũ.
Trong đó còn chứa ý tứ bất thiện.
Nhất là người thanh niên đó, cũng khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, nhỏ hơn La Huy một chút.
Lúc này mắt cũng sắp trợn trừng lên luôn.
Dĩ nhiên nói chính xác hơn thì hắn đang nhìn Thanh Vũ.
“Hê hê, đã lâu không nhìn thấy cực phẩm như vậy rồi, này thằng mù, đây là em gái hay vợ anh thế?”
Ánh mắt thanh niên liếc tới liếc lui trên người Thanh Vũ, khi nhìn sang Sở Bắc lại có vẻ khá kiêu ngạo.
“Thôi vậy, cho dù là ai anh cũng có thể cút đi rồi”.
“Để người phụ nữ này ở lại, tôi không truy cứu tội lỗi của anh”.
Thanh niên coi thường xua tay, giọng điệu khi nói chuyện như thể Thanh Vũ đã là người của hắn vậy.
“Ha ha, cậu hai đúng là có diễm phúc, chúc mừng!”
“Còn không phải sao, người đẹp cực phẩm như vậy cũng chỉ có cậu hai mới xứng thôi”.
“Còn tên mù kia quả thật như hoa cắm phân trâu vậy”.
Phía sau có không ít người lên tiếng chúc mừng, tâng bốc nịnh bợ.
Cậu hai nhà họ La tên là La Hoàng, con trai độc nhất của ông hai nhà họ La.
Trong thế hệ trước, ông hai La Vạn Thủy không đấu lại La Vạn Sơn nên làm mất vị trí gia chủ.
Còn đến đời này, vì La Hoàng không được yêu mến vì bản tính ngỗ nghịch và ăn chơi của mình.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
La Huy trở thành kẻ câm, tương lai sao có thể nắm quyền nhà họ La được?
Thế là La Hoàng chắc chắn sẽ trở thành gia chủ đời kế tiếp của nhà họ La.
Thế nên dĩ nhiên phải ra sức nịnh bợ các kiểu chứ.
“Này, cậu có nghe thấy không? Nếu còn không cút đi thì chỉ có thể bị ném ra ngoài đấy”.
Bị người khác tâng bốc như thế, La Hoàng càng thêm đắc ý, hếch mũi lên trời nhưng lại không nhận ra nhiệt độ xung quanh đã lặng lẽ giảm xuống.
Thanh Vũ lạnh băng nhìn La Hoàng, ánh mắt như đang nhìn người chết.
Sở Bắc ở một bên khẽ thở dài, lắc đầu.
“Người trẻ tuổi, gọn gàng chút nhé!”
Nói rồi anh nhẹ nhàng xoay thân.
“Ha ha, xem như anh thức thời”.
Nhìn thấy cảnh tượng này, La Hoàng thầm mừng rỡ, còn nghĩ Sở Bắc đã thỏa hiệp, khi quay đầu lại thì chỉ thấy Thanh Vũ đang từng bước đi về phía mình, nhiệt huyết sôi trào.
Mặc dù ngoài mặt Thanh Vũ không tỏ vẻ gì, thậm chí còn hơn lạnh lùng nhưng như thế chẳng phải làm thêm kích thích?
“Hê hê, người đẹp, tôi sẽ yêu thương cô em thật nhiều”.
La Hoàng không kìm nén được mà dang hai tay ra, muốn ôm lấy Thanh Vũ.
Thanh Vũ dừng bước, trong mắt không có cảm xúc gì.
Cô giơ ngón tay ra chỉ vào ngực La Hoàng.
“Xin, xin hãy nương tay!”
La Vĩ vội vàng chạy vào nhìn thấy cảnh tượng này cũng sợ hãi đến nỗi mặt mày trắng bệch, vội vã muốn cầu xin, chỉ tiếc là vẫn chậm một bước…
Chương 33: Ông có ý kiến?
Phụt!
Âm thanh cơ thể bị đâm xuyên qua vang vọng khắp đại đường.
Bước chân La Hoàng dừng lại, con ngươi trừng lớn, sắc mặt không còn giọt máu.
Vô thức cúi đầu.
Tí tách! Tí tách!
Máu chảy ròng ròng, ngực hắn ta đã bị đâm xuyên qua.
Hắn ta thậm chí còn có thể cảm nhận được tim của mình đập ngày càng chậm lại, cuối cùng không còn âm thanh.
“Cô, cô…”
La Hoàng ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cơ thể dần cứng lại, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm đầy vẻ không cam lòng.
Phịch!
Cả người ngã nhào xuống đất, máu gần như chảy dài thành sông.
Đây…
Người nhà họ La ở đó ngây như phỗng.
Không ai ngờ được Thanh Vũ lại đột nhiên ra tay.
Lại còn ra tay độc ác như thế.
Nhìn sang Thanh Vũ, sắc mặt cô vẫn không thay đổi.
Giết La Hoàng, với cô, dường như việc này chẳng khác mấy với việc bóp chết một con kiến cả.
Cả đại đường tĩnh lặng đến mức đáng sợ.
Mọi người đều trợn mắt nhìn La Hoàng chết không nhắm mắt, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.
Không dám làm bất kỳ động tác nào.
“Thôi xong!”
La Vĩ lẩm bẩm, sắc mặt trắng bệch.
Ông ta sợ xảy ra chuyện mới vội vã chạy vào trong nhưng vẫn chậm một bước rồi.
“Hình như ông có ý kiến à?”
Cuối cùng, giọng nói bình tĩnh của Sở Bắc đánh tan sự yên tĩnh này.
Nhưng La Vĩ lại nghe ra ý muốn thúc giục.
“Không, không có!”
Ông ta vô thức lắc đầu, chân lùi về phía sau.
Sợ rằng Sở Bắc đột nhiên ra tay làm ông ta có kết cục giống La Hoàng.
“Thế thì tốt”.
Sở Bắc gật đầu nói.
Nhưng anh vẫn chưa thực hiện bước tiếp theo thì thấy một người trung niên sải bước đi vào.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt vốn dĩ bình tĩnh bỗng đổi sắc.
“Tiểu Hoàng? Đây, đây là do ai làm?”
Người đàn ông trợn trừng hai mắt nhìn La Hoàng đã không còn hơi thở, sắc mặt hung dữ đến cực điểm.
“Ai làm? Là do ai làm? Ông đây sẽ rút gân lột da hắn, ăn tươi nuốt sống hắn”.
Cả đại đường đều im phăng phắc.
Chỉ còn lại tiếng gào thét của người đàn ông.
Người nhà họ La đều cúi đầu xuống, không dám nói một lời.
Sắc mặt La Vĩ cực kỳ xấu.
Thấy người đàn ông xuất hiện, ông ta đã biết hỏng chuyện rồi.
“Là tôi làm đấy, ông cũng có ý kiến gì?”
Quả nhiên!
Sở Bắc ngẩng đầu lên, con ngươi trống rỗng không tiêu cự nhìn về phía người đàn ông.
Như đang chất vấn, cũng như đang chế nhạo.
“Mày là ai?”
Người đàn ông quay đầu lại, lúc này mới nhận ra sự hiện diện của Sở Bắc và Thanh Vũ, ông ta chưa từng gặp hai người này.
Đôi mắt híp mắt, lóe lên sát khí nồng đậm.
“Được lắm, dám động vào con trai tao, tao mặc kệ mày là ai, hôm nay tao phải khiến mày sống không bằng chết”.
Người đàn ông gào lên, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn.
Nếu ánh mắt là một con dao thì chắc lúc này Sở Bắc đã tan xương nát thịt rồi.
“Người đâu? Chết ở xó nào rồi? Mau đem tên súc sinh này…”
“Ông hai, khoan đã…”
Thấy người đàn ông sắp nói gì đó, La Vĩ vội vàng bước đến ngăn lại.
Người trước mặt này chính là ông hai nhà họ La, La Vạn Thủy, cũng là bố của La Hoàng.
“La Vĩ, ông có ý gì đây?”
La Vạn Thủy hừ một tiếng, ông ta cảm thấy không vui khi bị La Vĩ ngăn lại.
“Chẳng lẽ ông muốn cấu kết với một người ngoài bắt nạt tôi sao? Tổng giám đốc La uy phong lớn đấy”.
La Vạn Thủy quái gở nói, giọng điệu không thiện chí gì cho cam.
Mặc dù La Vĩ cũng là người nhà họ La nhưng không phải là con cháu ruột thịt.
Nhưng ngược lại La Vĩ lại trở thành Tổng giám đốc của tập đoàn La Thị.
Còn ông ta đường đường là ông hai nhà họ La nhưng không được cái gì cả.
Chuyện này lại khiến ông ta rất không thoải mái.
Lúc này cũng hoàn toàn bùng nổ.
“Ông hai, tôi không có ý này”.
Sắc mặt La Vĩ rất khó coi, vội vàng giải thích.
Thầm cầu nguyện mong chiến tướng trấn quốc đừng tức giận là được.
“Tôi chỉ…”
“Ông chỉ cái gì? Ông đừng nghĩ tôi không biết”.
La Vạn Thủy hừ một tiếng cắt ngang lời ông ta.
“La Vĩ, đừng tưởng ông là Tổng giám đốc thì có thể chỉ tay năm ngón với tôi”.
“Hôm nay nếu ông ngăn tôi lại thì là kẻ phản bội nhà họ La, tôi không tha thứ cho ông đâu”.
Chỉ hai câu nói đã khiến La Vĩ nghẹn họng không nói được gì.
Siết chặt nắm đấm, chỉ ước gì có thể tát cả La Vạn Thủy một cái.
Tên họ La này, tôi đang cứu ông đấy có biết không?
Ông biết người trước mặt này là ai không hả?
Ông có biết tại sao người ta lại giết con trai ông không?
Nếu không nhờ ông đây ngăn ông lại thì bây giờ ông đã đi gặp con trai ông rồi.
Dĩ nhiên dù có oán giận đến đâu, ông ta cũng không dám nói gì.
Càng sẽ không nói ra thân phận của Sở Bắc, dù có nói chỉ sợ không ai tin.
Những gì ông ta cần làm là kéo dài thời gian.
“Tâm sự rồi chứ?”
Cũng đúng lúc này giọng Sở Bắc lại vang lên.
La Vĩ giật mình. vội vã mỉm cười.
Nhưng không để ông ta lên tiếng, cây gậy tre của Sở Bắc rơi xuống.
“Tôi không có thời gian lảm nhảm với các người, nếu còn nhiều lời nữa thì cắt đầu lưỡi của ông ta”.
Sở Bắc chỉ vào La Vạn Thủy, lạnh nhạt nói.
“Vâng!”
Thanh Vũ đáp, sau đó đứng ra sau Sở Bắc.
“Tôi…”
Bị một cậu trai trẻ đe dọa như thế, sắc mặt La Vạn Thủy khó coi đến cùng cực.
Vừa lúc ông ta lên tiếng thì bỗng bị quát.
“Câm miệng!”
Một tiếng quát khiến mọi người đều giật mình.
Hơn nữa càng không thể tin được người nói lại chính là La Vĩ.
La Vĩ tức giận đùng đùng nhìn La Vạn Thủy.
“Tôi bảo ông câm miệng, nếu ông nói thêm một chữ, không cần cậu Sở phải ra tay, tôi sẽ tự tay phế ông trước đấy”.
Thái độ của La Vĩ rất cứng rắn khiến người nhà họ La đều choáng váng.
Ngay cả La Vạn Thủy cũng vô thức lùi về sau mấy bước, há hốc mồm.
La Vĩ lướt nhìn xung quanh, đến khi nhìn Sở Bắc, sắc mặt lại thay đổi.
“Cậu Sở, cậu bớt giận, đều là do tôi quản lý không tốt, cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này nữa”.
La Vĩ khiêm nhường, cung kính đến cực điểm.
Trong lòng thầm cầu nguyện, gia chủ ông mau lên, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Ông cũng biết thức thời đấy”.
Sở Bắc lạnh nhạt cười không nhìn ra vui hay giận.
Cây gậy tre khẽ gõ xuống, từng bước đi đến vị trí đầu của đại đường, sau đó từ tốn ngồi xuống.
Nơi đó là vị trí của La Vạn Thủy.
Người nhà họ La tức giận nhưng không dám nói gì.
Nhất là La Vạn Thủy, răng nghiến đến sắp vỡ nhưng không dám nói.
Dù chỉ là một chữ.
“Có vài chuyện phải giải quyết, gọi La Vạn Sơn ra đây đi”.
Sở Bắc đặt cây gậy tre xuống, chậm rãi nói.
Mọi người nhìn nhau.
Họ nào biết La Vạn Sơn đang ở đâu?
La Vĩ tiến lên trước một bước.
“Cậu Sở, gia chủ trên đường đi bị chậm trễ chút chuyện, cần thêm thời gian, cậu xem…”
“Ha!”
Sở Bắc khẽ cười nhưng lại ẩn chứa sự tức giận.
Trán La Vĩ đầy mồ hôi, nhưng không dám lau.
“Chậm trễ, tôi thấy là đang đi tìm người giúp đấy chứ?”
Một câu nói lại khiến La Vĩ như rơi vào hầm băng.
Không ngờ Sở Bắc chỉ liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của ông ta.
Đang lúc không biết làm sao, lại thấy Sở Bắc cười xua tay.
“Cũng tốt, cho ông ta thêm mười phút nữa”.
“Tôi cũng rất tò mò ông ta có thể mời được người nào đến”.
Chương 34: Tặng cho ông
Núi Kỳ Hoàng nằm ở phía bắc Tân Hải, và bờ phía nam của Tân Hà.
Mặc dù độ cao không quá một trăm trượng nhưng nó lại rất nổi tiếng ở thành phố Tân Hải.
Không vì gì khác, núi Kỳ Hoàng nhỏ bé này lại là nơi ẩn cư của các nhân vật tầm cỡ ở Tân Hải, không có tiền không vào được Tân Hải, không có danh vọng địa vị cũng đừng mơ bước vào Kỳ Hoàng.
Một trăm năm nay, gần như tất cả những người có tầm cỡ ở Tân Hải sau khi từ chức về hưu đều sẽ chọn sống ẩn ở nơi này.
Giữa rừng núi nhỏ bé có đến mấy mơi căn biệt thự.
Nhưng chủ nhân của mỗi một căn biệt thự đều là những nhân vật tầm cỡ vừa nhấc chân một cái đã có thể khiến Tân Hải loạn lạc.
Con đường núi quanh co yên tĩnh, một chiếc xe Bentley chạy đến, băng qua Tân Hà đi thẳng vào sườn núi.
Sau đó dừng lại trước một căn biệt thự trông cổ kính.
Cửa xe mở ra, La Vạn Sơn vội vàng bước xuống.
Chưa kịp lau mồ hôi đã vội vã chạy vào sân.
“Quản gia Chung, ông Mạc đang ở đâu? Làm phiền ông giúp tôi chuyển lời, tôi có việc gấp muốn nhờ ông cụ giúp”.
Một ông lão hơn năm mươi tuổi đang mặc một bộ quần áo làm bằng vải thô, cầm cây chổi tre đang quét dọn lá rụng trong sân.
La Vạn Sơn như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng bước đến hỏi.
“Ồ? Hóa ra là ông La à, có chuyện rắc rối gì mà khiến ông gấp gáp đến thế?”
Ông lão ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là La Vạn Sơn thì trong ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Mặc dù ông ta chỉ là quản gia quèn ở đây nhưng cũng rất tùy ý trong cách xưng hô với La Vạn Sơn.
“Ông cụ đang luyện chữ, không thích bị người khác làm phiền, đợi một chút”.
Nhưng La Vạn Sơn nghe thế càng lo lắng đến mức vỗ đùi.
“Quản gia Chung, xem như tôi cầu xin ông, ông mau giúp tôi chuyển lời đi, nếu không nhà họ La sẽ gặp đại họa”.
“Hử?”
Quản gia Chung hơi ngạc nhiên, dù sao nhà họ La cũng là gia tộc hạng hai, bình thường không có kẻ dám đối địch, có thể gặp phải rắc rối gì được chứ?
“Được rồi, tôi giúp hỏi một chút, gặp hay không thì tôi cũng không biết”.
Quản gia Chung lắc đầu không hỏi nhiều, buông cây chổi xuống đi vào trong.
“Vâng vâng, quản gia Chung vất vả rồi”.
La Vạn Sơn vui mừng đứng ngoài cửa đợi.
Mạc Thư Vân - dù là hiện tại, không ai ở Tân Hải không biết đến cái tên này.
Nhưng nếu là hai mươi năm trước, chỉ riêng cái tên này thôi cũng đủ để dọa trẻ con khóc.
Đây là nhân vật truyền kỳ thế hệ đầu ở Tân Hải, Mạc Thư Vân đã tung hoành bốn mươi năm ở đây.
Bất kể là giới chính trị, kinh doanh cho đến thế giới ngầm, ông ta đều có tầm ảnh hưởng rất lớn.
Sau khi thành danh mấy chục năm, vào vài năm trước ông ta đã chọn sống ẩn ở núi Hoàng Kỳ.
Dù là thế, chỉ cần một câu nói của ông ta thì cả Tân Hải đều dậy sóng.
Ngay cả chủ tịch thành phố Chu Minh Hạo cũng phải cung kính gọi một tiếng ông Mạc khi gặp ông ta.
Năm đó nhà họ La nhờ dựa vào Mạc Thư Vân mới có cơ hội quật dậy trở thành gia tộc hạng hai.
Mà nhà họ La cũng giúp Mạc Thư Vân làm không ít việc không thể lộ ra ánh sáng.
Có thể nói La Vạn Sơn cũng là một trong các học trò của Mạc Thư Vân.
Chỉ là sau khi sống ẩn, Mạc Thư Vân gần như không xen vào chuyện thế tục nữa.
Nếu lần này rơi vào đường cùng, ông ta cũng sẽ không đến cầu cứu Mạc Thư Vân nữa.
Trong cả Tân Hải này, ông ta nghĩ người có thể đối đầu với Thần Tướng Trấn Quốc không ai khác, chỉ có Mạc Thư Vân.
Quản gia Chung đi xuyên qua đại sảnh, đến trước một cánh cửa gỗ được chạm khắc hình rồng, nghiêm trang cổ kính.
Cốc cốc cốc!
Ba tiếng gõ cửa.
Lúc luyện chữ, ông cụ ghét nhất bị người khác làm phiền.
Ngay cả ông ta cũng không thể đảm bảo La Vạn Sơn có thể gặp được người không.
“Vào đi!”
Một lúc sau, sau cánh cửa vang lên giọng nói đầy uy nghiêm.
Quản gia Chung mở cửa ra, mùi mực thơm nồng xộc vào mũi.
“Chuyện gì?”
Trong phòng sách rộng lớn chỉ thấy một ông lão tuổi gần sáu mươi, tóc hoa râm nhưng tinh thần vẫn rất tốt, trên thân mặc áo dài màu xám đường may cổ xưa.
Ông ta hỏi rồi thì tay hơi nhúc nhích nhưng không ngẩng đầu lên.
Quản gia Chung cúi đầu: “Ông cụ, La Vạn Sơn có việc muốn gặp”.
“La Vạn Sơn? Ông ta đến làm gì?”
Mạc Thư Vân hơi ngạc nhiên, giọng nói uy nghiêm gây áp lực cho quản gia Chung.
“Thôi vậy, bảo ông ta vào đi”.
“Vâng!”
Quản gia đáp, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, La Vạn Sơn cũng không ngẩng đầu lên dù chỉ một lần.
“Ông Mạc, cầu xin ông cứu tôi với, nếu không nhà họ La sẽ không còn tồn tại nữa”.
Không lâu sau La Vạn Sơn đẩy cửa bước vào.
Bày ra bộ dạng khổ sở cầu xin như trời sắp sụp đến nơi.
Nhưng Mạc Thư Vân dường như không nghe thấy điều này, vẻ mặt vẫn như cũ nhưng động tác đã dừng.
Ông ta thì từ tốn nhưng La Vạn Sơn lại sốt ruột lo lắng không chờ nổi nữa.
Chỉ sợ trễ một phút thôi, nhà họ La sẽ bị Sở Bắc phá nát.
Nhưng Mạc Thư Vân không nói gì, ông ta cũng không còn cách nào khác chỉ đành ngoan ngoãn đợi.
“Nói đi, chuyện gì mà khiến ông La thành bộ dạng này?”
Một lúc sau, Mạc Thư Vân mới dừng bút khẽ hỏi.
Nhưng ánh mắt ông ta vẫn nhìn đến trang giấy trước mặt, rất hài lòng với tác phẩm của mình.
“Vâng vâng…”
La Vạn Sơn thở phào, nói rõ ân oán với Sở Bắc.
“Ông Mạc, lần này ông phải giúp tôi, nếu không nhà họ La tôi sẽ bị Sở Bắc đó phá hủy mất”.
La Vạn Sơn nước mắt nước mũi nhèm nhem, nhìn thời gian từng phút trôi qua, trong lòng đã gấp sắp chết mất.
“Nhà họ Lạc kia? Tôi nhớ chỉ là một gia tộc nhỏ hạng ba thôi mà”.
Mạc Thư Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như chim ưng, chỉ một ánh mắt đã khiến La Vạn Sơn rùng mình.
“Đường đường là nhà họ La mà không làm được gì gia tộc hạng ba nhỏ bé, cũng không biết xấu hổ đến cầu xin tôi?”
“Ra tay giúp đỡ ông, bản thân tôi cũng cảm thấy mất mặt nữa kìa”.
Mạc Thư Vân lạnh lùng hừ một tiếng, lời nói cũng có ý tứ khinh khi.
Dường như nhà họ Lạc chỉ như một con kiến bé xíu, còn ông ta là người khổng lồ.
Người khổng lồ làm lớn chuyện chỉ để nghiền ép chết con kiến lại là nỗi xấu hổ không nói nên lời.
“Huống hồ gì chỉ là một đứa ở rể vô dụng mà đã có thể ép ông đến mức cùng đường? Mất mặt quá”.
Mạc Thư Vân phất tay áo, tỏ vẻ khinh thường.
Nếu không phải có chút quan hệ với nhà họ La thì ông ta đã bảo người ném La Vạn Sơn ra ngoài rồi.
“Ông Mạc, ông nghe tôi giải thích, Sở Bắc đó chính là…”
“Đủ rồi!”
La Vạn Sơn cười khổ vừa định nói ra thân phận thật của Sở Bắc đã bị Mạc Thư Vân không kiên nhẫn ngắt lời.
“Nếu ông đã đến, vậy thì tặng cho ông bức tranh chữ này”.
Mạc Vân Thư vung tay nhìn tờ giấy trước bàn.
“Trên đó có con dấu chữ ký của tôi, cho dù Sở Bắc là ai nhưng hễ thấy tên của tôi thì chắc chắn sẽ biết đường rút lui”.
Nói rồi Mạc Thư Vân kiêu ngạo xoay người đi không quan tâm đến nữa.
“Đây…”
Nhìn chữ trên tờ giấy, La Vạn Sơn ngây người, thậm chí còn cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Không thể phủ nhận là với danh tiếng của Mạc Thư Vân, tùy tiện viết bừa mấy chữ đã có thể trở thành thứ thu hút các nhân vật tầm cỡ ở thành phố Tân Hải đến tranh giành.
Không biết chữ này có giá trị về tiền bạc hay không nhưng chữ ký và con dấu của ông ta rất đáng tiền.
Nó khiến không ít người ở Tân Hải vẫn có của ăn của để.
Nhưng đối phương là Thần Tướng Trấn Quốc.
Người như vậy sao có thể bị đả động chỉ bởi một bức tranh chữ chứ?
Ông cứu tôi bằng gì? Thế này gần như là hại tôi được chứ?
“Ông Mạc, đây đây…”
“Sao vậy, chẳng lẽ ông vẫn không hài lòng?”
Mạc Thư Vân hừ một tiếng, nghe có vẻ đã mất kiên nhẫn.
“Danh thiếp của tôi lẽ nào vẫn chưa đủ? Cả Tân Hải này người đến xin chữ của tôi không có một nghìn thì cũng đạt tới tám trăm rồi”.
“Nếu không phải vì ông có quan hệ với tôi, ông cũng không có tư cách bước vào cánh cửa này chứ đừng nói”.
“Công bằng? Ha!”
Quản gia vừa nghe thế thì bật cười.
“Cậu có biết đây là nơi nào không? Cũng dám đến đòi công bằng à? Không sợ bản thân mình cũng bị chôn ở đây sao?”
“Khoan đã!”
Nói rồi quản gia híp mắt nhìn chằm chằm Sở Bắc, giọng điệu không vui.
“Này tên đeo kính, gã mù kia! Cậu có phải là Sở Bắc không? Đúng là tìm mỏi mắt cũng không thấy, không tốn sức lại tìm ra”.
Quản gia nhìn ra thân phận của Sở Bắc, lời nói mang theo tia sát ý, tên này vừa vỗ tay, lập tức có tám chín vệ sĩ đi ra từ trong biệt thự bao vây Sở Bắc và Thanh Vũ lại.
Ai nấy đều đã sẵn sàng, chỉ còn đợi quản gia ra lệnh là lập tức ra tay.
“Tôi đang nghĩ nên tìm cậu thế nào đây, chẳng ngờ cậu lại tự mình dâng đến cửa, vậy thì đừng trách tôi”.
Quản gia cười khẩy, ánh mắt nhìn Sở Bắc càng thêm giễu cợt.
“Tất nhiên, nếu bây giờ cậu quỳ xuống xin lỗi gia chủ, có lẽ gia chủ còn có thể tha cho cậu một mạng”.
“Nếu không, gia chủ chắc chắn sẽ khiến cậu sống không bằng chết, phải trả lại lưỡi cho cậu chủ”.
“Vậy à?”
Sở Bắc chống gậy, không nghe ra được cảm xúc gì trong lời nói của anh.
Ánh mắt của Thanh Vũ ở bên cạnh đã hiện lên tia sát khí.
Nếu chẳng phải vì Sở Bắc vẫn chưa ra lệnh thì mấy người trước mặt này đã chỉ còn là thi thể thôi.
“Sợ họ không đồng ý thôi!”
Sở Bắc khẽ cười như thể không hề để tâm.
“Họ? Họ là ai, ngay cả tên cũng không dám nói mà cũng xứng lo chuyện của nhà họ La à? Tôi khuyên cậu…”
Quản gia tỏ ra xem thường, nhưng người này chưa nói hết câu đã phải ngừng lại.
Bốn năm chiếc Audi dừng lại ngay trước cổng biệt thự nhà họ La.
Người qua đường nhìn thấy biển số xe cũng phải trợn mắt há mồm.
Cửa xe mở ra, chủ tịch thành phố Chu Minh Hạo – người đứng đầu thành phố Tân Hải dẫn đầu bước xuống.
Thanh thế hùng hổ đi thẳng về phía Sở Bắc.
“Ông Chu, sao… sao ông lại đến đây?”
Quản gia ngây người, khi nhìn thấy rõ người đến bèn vội vàng thay đổi sắc mặt bước đến đón tiếp.
“Ông… ông mau vào trong đi ạ! Gia chủ sẽ đến tiếp đón ngay”.
Quản gia hơi khom lưng nịnh nọt nói.
Khác biệt một trời một vực với dáng vẻ vừa rồi khi nói chuyện với Sở Bắc.
Dù sao cũng là chủ tịch thành phố đến nhà, đây là vinh hạnh của nhà họ La.
Thế nhưng ngay sau đó nụ cười của quản gia trở nên cứng nhắc.
Chỉ thấy Chu Minh Hạo không thèm nhìn quản gia , ngược lại nghiêm túc dẫn theo người đi thẳng đến trước mặt Sở Bắc.
Sau đó ông ta hơi cúi người xuống với anh trước bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên của người nhà họ La.
“Chu Minh Hạo chào cậu Sở!”
Những người phía sau ông ta đều đồng loạt cúi người xuống, vô cùng cung kính.
Đây…
Bất kể là quản gia hay vệ sĩ nhà họ La đều ngây người.
Chuyện, chuyện gì đây?
Đường đường là người đứng đầu thành phố Tân Hải, thế mà lại cung kính cúi người với một tên mù, một đứa con rể vô dụng?
Cảnh tượng không ai dám tin này dường như đảo lộn nhận thức của họ.
Sở Bắc chỉ khoát tay.
Lúc này Chu Minh Hạo mới dám đứng thẳng người dậy, vẻ mặt cực kỳ kích động.
“Cậu Sở, tôi đã nhận được điện thoại của tập đoàn Bắc Dã, cả thành phố Tân Hải đều chào mừng tập đoàn Bắc Dã đến Tân Hải”.
“Khách sáo rồi”.
Sở Bắc khẽ cười, quay đầu lại đối diện với quản gia.
“Cậu có thể hỏi họ đe dọa Thần Tướng Trấn Quốc sẽ bị tội gì”.
Gì cơ?
Quản gia trợn tròn mắt, bỗng có linh cảm không tốt.
Tập đoàn Bắc Dã? Thần Tướng Trấn Quốc?
Tám chữ này gần như đã đại diện cho đỉnh cao của tiền tài và quyền thế Long Quốc.
Tập đoàn Bắc Dã có vốn đầu tư lên đến hàng nghìn tỷ.
Dưới trướng có rất nhiều tập đoàn tài chính, phân bố khắp Long Quốc.
Gần như là mạch kinh tế của Long Quốc.
Còn Thần Tướng Trấn Quốc là chiến thần duy nhất của Long Quốc.
Giữ vững biên cương, chiến công lừng lẫy.
Dưới một người, trên hàng nghìn người.
Được nhiều người dân Long Quốc kính ngưỡng.
Nếu nói tập đoàn Bắc Dã và Thần Tướng Trấn Quốc là mặt trời thì nhà họ La chỉ là một hạt cát không đáng được nhắc đến.
Chỉ là cho dù quản gia suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.
Bất kể là tập đoàn Bắc Dã hay Thần Tướng Trấn Quốc lại có liên quan gì đến chuyện này?
Hơn nữa mình chỉ là một quản gia, có tài đức gì mà dám đắc tội với thần tướng Bắc Dã?
“Ông Chu, ông đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi…”
Quản gia vội vàng muốn biện minh.
Nhưng còn chưa nói xong đã bị Chu Minh Hạo ngắt lời.
“To gan, cậu… cậu dám đe dọa Thần Tướng Trấn Quốc? Cậu… cậu to gan lắm rồi”.
Chu Minh Hạo trợn mắt, tức đến mức nói lắp bắp.
“La Vạn Sơn đâu? Gọi ông ta ra đây, dám sỉ nhục Thần Tướng Trấn Quốc, nhà họ La không cần thiết phải tồn tại nữa rồi”.
Chu Minh Hạo vung tay, sát khí ngùn ngụt.
Không dễ gì mới mời đến nhân vật tầm cỡ thế này đến.
Nếu bị nhà họ La phá hỏng thì không cần đến Sở Bắc nói, Chu Minh Hạo cũng sẽ chỉnh chết nhà họ La.
Phịch!
Quản gia lập tức quỳ xuống.
Trán toát mồ hôi ướt đẫm.
Nếu Sở Bắc nói thế, quản gia còn có thể cãi lại nhưng bây giờ ngay cả Chu Minh Hạo cũng nói thế thì không ổn rồi.
Chỉ là…
“Ông Chu, tôi bị oan, tôi chỉ là một quản gia nhỏ, sao dám đắc tội với thần tướng trấn quốc chứ? Có cho tôi mười nghìn lá gan cũng không dám”.
Quản gia nước mắt nước mũi lem nhem, càng cảm thấy tự giễu và sợ hãi.
“Hơn nữa Thần Tướng Trấn Quốc trấn giữ Bắc Dã, sao lại đến một nơi nhỏ bé như Tân Hải này chứ? Nơi này nhỏ đến mức ông ấy cũng chưa từng thấy, sao lại dám đắc tội với người ta chứ?”
“Ông Chu, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm”.
Quản gia không dám lau mồ hôi, vội vã giải thích.
Nhưng lại không nhận ra sắc mặt Chu Minh Hạo đã trở nên kỳ quái, càng khó coi hơn.
“Cậu… cậu câm miệng…”
Chu Minh Hạo nổi giận, trợn mắt với quản gia, còn có cả suy nghĩ muốn đâm chết tên quản gia này.
Tên này mở miệng ra là ông cụ này, Sở Bắc già lắm sao?
Rõ ràng là đang cười nhạo Thần Tướng Trấn Quốc mà.
Ông ta lén quan sát Sở Bắc, thấy anh không động đậy gì, mồ hôi lạnh lại bắt đầu thi nhau túa ra.
Đừng thấy người này bình tĩnh như thế mà lầm tưởng, nếu thật sự nổi giận thì ngay cả ông ta cũng không chịu nổi.
“Tôi cho cậu năm phút, gọi tên ngốc La Vạn Sơn đó ra xin lỗi cậu Sở”.
Chu Minh Hạo đè nén cơn giận xuống nói.
“Nếu không thể khiến cậu Sở vừa ý, nhà họ La không cần thiết phải tồn tại nữa”.
Hả?
Vừa nghe nói thế quản gia ngây người.
Xin lỗi Sở Bắc?
Tại sao?
Trong lúc quản gia đang ngờ vực tự hỏi, tiếng gậy tre gõ xuống đất vang lên.
Sở Bắc bước đến ngạo khí, không giận mà uy nói.
“Tôi già lắm sao?”
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi thôi, giọng điệu vẫn rất hòa nhã.
Nhưng quản gia nghe thế lại cảm thấy sẽ có chấn động bất thường, vừa rồi mình gọi Thần Tướng Trấn Quốc là ông cụ này nọ, kết hợp phản ứng của Chu Minh Hạo và lời nói của Sở Bắc.
Chẳng lẽ…
Nghĩ đến khả năng đó, sắc mặt quản gia trắng bệch như không còn giọt máu.
Cả người run rẩy, mềm nhũn ngã xuống đất.
Con ngươi co rụt nhưng lại không dám nhìn Sở Bắc.
“Lẽ nào, cậu… cậu… cậu là…”
Cả người quản gia run lẩy bẩy, không nói nên lời.
Sở Bắc vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước, từ đầu đến cuối không có bất kỳ động tác nào.
“Nói đi, đe dọa Thần Tướng Trấn Quốc sẽ bị tôi gì?”
Chương 32: Ông đây liều mạng với cậu
Bỗng chốc, sắc mặt quản gia không còn một chút máu.
Mắt lồi ra, sau đó người này ngã xuống đất, miệng sủi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.
Câu nói của Sở Bắc suýt khiến quản gia khiếp sợ.
“Cậu Sở, nhà họ La này to gan quá! Chỉ cần một câu của cậu, Minh Hạo này sẽ san bằng nhà họ La”.
Chu Minh Hạo không thèm nhìn quản gia một cái mà đã nhanh chóng xung phong nhận việc, chỉ cần có thể dựa dẫm, bám trụ vào Sở Bắc thì chỉ một nhà họ La thôi, ông ta vẫn có thể xử được.
“Không cần!”
Sở Bắc lắc đầu, gương mặt góc cạnh rõ ràng vẫn bình thản như trước.
“Chuyện này để tự tôi xử lý là được”.
Nói rồi, anh nhấc chân sải bước đi ra khỏi biệt thự nhà họ La.
Chu Minh Hạo không cam lòng muốn đi theo anh nhưng thấy Sở Bắc xua tay.
“Các ông cứ đợi đi, chút chuyện nhỏ thôi, không cần nhiều người thế đâu”.
Chu Minh Hạo dừng bước nhưng không có ý định rời đi.
“Cậu Sở khách sáo rồi, vậy Minh Hạo xin đợi ở đây”.
Sau đó ông ta dẫn theo lãnh đạo của Tân Hải cung kính đứng đợi trước cửa.
Ai không biết còn tưởng họ là bảo vệ đứng gác cổng.
Sở Bắc cũng không có ý kiến gì, anh dẫn theo Thanh Vũ đi vào biệt thự.
…
“Tiêu rồi, thôi xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi”.
Không ai ngờ được là ở đối diện biệt thự, La Vạn Sơn sắc mặt trắng bệch, nôn nóng đến mức giậm chân liên tục.
Tối qua ông ta đến công ty giải quyết công việc không về biệt thự.
Vừa rồi nhận được tin là chủ tịch thành phố sắp đến bèn vội vã dẫn theo Tổng giám đốc tập đoàn La Thị quay về.
Nhưng không ngờ, chưa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Sở Bắc, con rể của nhà họ Lạc, tên mù kia thế mà lại là Thần Tướng Trấn Quốc danh tiếng lẫy lừng đó sao?
Một thông tin không thể tin nổi như thế gần như làm đảo lộn nhận thức của ông ta.
Thảo nào!
Thảo nào hôm nay Chu Minh Hạo và Lý Hải Đông lại hạ mình đến tham gia hôn lễ.
Thảo nào Chu Minh Hạo chẳng nể mặt nể mũi gì cậu Dương cả.
Thảo nào Sở Bắc vẫn có thể sống đến giờ này.
Hóa ra điểm mấu chốt của tất cả mọi chuyện đều nằm ở đây.
Nghĩ thông suốt điểm mấu chốt, Chu Minh Hạo sầm mặt, bây giờ ông ta có cả ý nghĩ muốn chết nữa kia.
Con trai mình lại dám giành phụ nữ với Thần Tướng Trấn Quốc?
Còn ông ta lại có ý đồ bắt cóc con gái của Thần Tướng Chiến Quốc để uy hiếp Thần Tướng Chiến Quốc?
Tí tách…
Mồ hôi chảy xuống rơi trên mặt đất vang lên tiếng tí tách.
Chu Minh Hạo cảm thấy khá may mắn.
Ông ta có thể sống đến bây giờ, nhà họ La vẫn có thể tiếp tục tồn tại.
Quả là may mắn trong may mắn.
Nhưng bây giờ thần tướng chiến quốc đã đích thân tìm đến cửa.
Chỉ sợ nhà họ La sắp gặp đại nạn rồi.
“Gia… gia chủ, bây giờ phải làm sao?”
Tổng giám đốc tập đoàn La Thị - La Vĩ đang mặc vest đứng ở bên cạnh không khỏi lau mồ hôi trên trán.
Nếu không phải La Vạn Sơn đang ở bên cạnh thì ông ta đã co giò chạy trốn, mua vé máy bay chạy sang nước ngoài rồi.
Ông ta không dám có ý nghĩ cho rằng mình sẽ gặp may khi đối mặt với chiến thần trong truyền thuyết này.
“Phải làm sao? Làm sao tôi biết được phải làm sao?”
La Vạn Sơn tức giận mắng.
Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Dương Xuyên.
Lúc này chỉ có Dương Xuyên mới có thể giúp ông ta vượt qua cửa ải này.
“Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau…”
Âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên khiến La Vạn Sơn ngây người.
Rõ ràng ông ta đã thỏa thuận với Dương Xuyên, vào thời điểm quan trọng thế này mà Dương Xuyên lại tắt máy?
La Vạn Sơn cắn răng không chịu yên, gọi thêm lần nữa.
Nhưng lần nào cũng thế.
Dương Xuyên tắt máy, số điện thoại không liên lạc được.
“Chết tiệt!”
La Vạn Sơn còn gì mà không hiểu nữa?
Dương Xuyên đã biết được Sở Bắc không đơn giản, lấy ông ta làm đá thử vàng.
Không liên lạc được với Dương Xuyên, La Vạn Sơn nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng nhiều hơn vẫn cảm thấy bất lực, không biết làm sao.
Ông ta không đắc tội nổi với Thần Tướng Trấn Quốc.
Thế lẽ nào lại đắc tội Dương Xuyên?
Nhưng nếu không nghĩ ra cách, đừng nói nhà họ La, ông ta sống được hay không cũng đã là vấn đề.
Nghĩ đến đây, La Vạn Sơn lo lắng cắn răng, mặt hiện lên vẻ quyết tâm.
“Cậu đi chặn Sở Bắc lại, tôi nghĩ cách”.
“Tôi?”
La Vĩ nghe thế thì khóc không ra nước mắt.
Ông ta nào có gan đi chặn Thần Tướng Trấn Quốc?
“Không phải cậu, chẳng lẽ là tôi sao? Mau đi đi”.
La Vạn Sơn mất kiên nhẫn đạp vào mông ông ta.
Còn mình thì bước lên xe nhanh chóng lái đi.
“Sở Bắc, đây là do cậu ép tôi, ông đây liều mạng với cậu”.
Nhìn La Vạn Sơn lái xe đi, La Vĩ ủ rũ, chỉ đành không cam lòng đi vào biệt thự nhà họ La.
…
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ của gậy tre vang lên từng hồi.
Rõ ràng là tiếng gõ khá nhẹ, rất bình thường.
Nhưng lúc này lại như có một ma lực nào đó như tiếng chuông sớm mai vang lên bên tai tất cả những người có mặt trong biệt thự.
Thế là mặt trời vừa ló dạng, con cháu của nhà họ La đều tập trung tại đại đường.
“Ai mà mới sáng sớm không lo ngủ lại dám phá hỏng giấc mơ đẹp của tôi vậy?”
“Đúng thế, mới có mấy giờ chứ, có để cho người ta ngủ khong đây?”
“Hửm? Tên nhóc này là ai thế? Quản gia chết ở xó nào rồi, không mau đuổi cậu ta ra ngoài?”
“Ha ha, người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng khá đến, rất hợp với khẩu vị của tôi”.
Thoáng chốc ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Sở Bắc và Thanh Vũ.
Trong đó còn chứa ý tứ bất thiện.
Nhất là người thanh niên đó, cũng khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, nhỏ hơn La Huy một chút.
Lúc này mắt cũng sắp trợn trừng lên luôn.
Dĩ nhiên nói chính xác hơn thì hắn đang nhìn Thanh Vũ.
“Hê hê, đã lâu không nhìn thấy cực phẩm như vậy rồi, này thằng mù, đây là em gái hay vợ anh thế?”
Ánh mắt thanh niên liếc tới liếc lui trên người Thanh Vũ, khi nhìn sang Sở Bắc lại có vẻ khá kiêu ngạo.
“Thôi vậy, cho dù là ai anh cũng có thể cút đi rồi”.
“Để người phụ nữ này ở lại, tôi không truy cứu tội lỗi của anh”.
Thanh niên coi thường xua tay, giọng điệu khi nói chuyện như thể Thanh Vũ đã là người của hắn vậy.
“Ha ha, cậu hai đúng là có diễm phúc, chúc mừng!”
“Còn không phải sao, người đẹp cực phẩm như vậy cũng chỉ có cậu hai mới xứng thôi”.
“Còn tên mù kia quả thật như hoa cắm phân trâu vậy”.
Phía sau có không ít người lên tiếng chúc mừng, tâng bốc nịnh bợ.
Cậu hai nhà họ La tên là La Hoàng, con trai độc nhất của ông hai nhà họ La.
Trong thế hệ trước, ông hai La Vạn Thủy không đấu lại La Vạn Sơn nên làm mất vị trí gia chủ.
Còn đến đời này, vì La Hoàng không được yêu mến vì bản tính ngỗ nghịch và ăn chơi của mình.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
La Huy trở thành kẻ câm, tương lai sao có thể nắm quyền nhà họ La được?
Thế là La Hoàng chắc chắn sẽ trở thành gia chủ đời kế tiếp của nhà họ La.
Thế nên dĩ nhiên phải ra sức nịnh bợ các kiểu chứ.
“Này, cậu có nghe thấy không? Nếu còn không cút đi thì chỉ có thể bị ném ra ngoài đấy”.
Bị người khác tâng bốc như thế, La Hoàng càng thêm đắc ý, hếch mũi lên trời nhưng lại không nhận ra nhiệt độ xung quanh đã lặng lẽ giảm xuống.
Thanh Vũ lạnh băng nhìn La Hoàng, ánh mắt như đang nhìn người chết.
Sở Bắc ở một bên khẽ thở dài, lắc đầu.
“Người trẻ tuổi, gọn gàng chút nhé!”
Nói rồi anh nhẹ nhàng xoay thân.
“Ha ha, xem như anh thức thời”.
Nhìn thấy cảnh tượng này, La Hoàng thầm mừng rỡ, còn nghĩ Sở Bắc đã thỏa hiệp, khi quay đầu lại thì chỉ thấy Thanh Vũ đang từng bước đi về phía mình, nhiệt huyết sôi trào.
Mặc dù ngoài mặt Thanh Vũ không tỏ vẻ gì, thậm chí còn hơn lạnh lùng nhưng như thế chẳng phải làm thêm kích thích?
“Hê hê, người đẹp, tôi sẽ yêu thương cô em thật nhiều”.
La Hoàng không kìm nén được mà dang hai tay ra, muốn ôm lấy Thanh Vũ.
Thanh Vũ dừng bước, trong mắt không có cảm xúc gì.
Cô giơ ngón tay ra chỉ vào ngực La Hoàng.
“Xin, xin hãy nương tay!”
La Vĩ vội vàng chạy vào nhìn thấy cảnh tượng này cũng sợ hãi đến nỗi mặt mày trắng bệch, vội vã muốn cầu xin, chỉ tiếc là vẫn chậm một bước…
Chương 33: Ông có ý kiến?
Phụt!
Âm thanh cơ thể bị đâm xuyên qua vang vọng khắp đại đường.
Bước chân La Hoàng dừng lại, con ngươi trừng lớn, sắc mặt không còn giọt máu.
Vô thức cúi đầu.
Tí tách! Tí tách!
Máu chảy ròng ròng, ngực hắn ta đã bị đâm xuyên qua.
Hắn ta thậm chí còn có thể cảm nhận được tim của mình đập ngày càng chậm lại, cuối cùng không còn âm thanh.
“Cô, cô…”
La Hoàng ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cơ thể dần cứng lại, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm đầy vẻ không cam lòng.
Phịch!
Cả người ngã nhào xuống đất, máu gần như chảy dài thành sông.
Đây…
Người nhà họ La ở đó ngây như phỗng.
Không ai ngờ được Thanh Vũ lại đột nhiên ra tay.
Lại còn ra tay độc ác như thế.
Nhìn sang Thanh Vũ, sắc mặt cô vẫn không thay đổi.
Giết La Hoàng, với cô, dường như việc này chẳng khác mấy với việc bóp chết một con kiến cả.
Cả đại đường tĩnh lặng đến mức đáng sợ.
Mọi người đều trợn mắt nhìn La Hoàng chết không nhắm mắt, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.
Không dám làm bất kỳ động tác nào.
“Thôi xong!”
La Vĩ lẩm bẩm, sắc mặt trắng bệch.
Ông ta sợ xảy ra chuyện mới vội vã chạy vào trong nhưng vẫn chậm một bước rồi.
“Hình như ông có ý kiến à?”
Cuối cùng, giọng nói bình tĩnh của Sở Bắc đánh tan sự yên tĩnh này.
Nhưng La Vĩ lại nghe ra ý muốn thúc giục.
“Không, không có!”
Ông ta vô thức lắc đầu, chân lùi về phía sau.
Sợ rằng Sở Bắc đột nhiên ra tay làm ông ta có kết cục giống La Hoàng.
“Thế thì tốt”.
Sở Bắc gật đầu nói.
Nhưng anh vẫn chưa thực hiện bước tiếp theo thì thấy một người trung niên sải bước đi vào.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt vốn dĩ bình tĩnh bỗng đổi sắc.
“Tiểu Hoàng? Đây, đây là do ai làm?”
Người đàn ông trợn trừng hai mắt nhìn La Hoàng đã không còn hơi thở, sắc mặt hung dữ đến cực điểm.
“Ai làm? Là do ai làm? Ông đây sẽ rút gân lột da hắn, ăn tươi nuốt sống hắn”.
Cả đại đường đều im phăng phắc.
Chỉ còn lại tiếng gào thét của người đàn ông.
Người nhà họ La đều cúi đầu xuống, không dám nói một lời.
Sắc mặt La Vĩ cực kỳ xấu.
Thấy người đàn ông xuất hiện, ông ta đã biết hỏng chuyện rồi.
“Là tôi làm đấy, ông cũng có ý kiến gì?”
Quả nhiên!
Sở Bắc ngẩng đầu lên, con ngươi trống rỗng không tiêu cự nhìn về phía người đàn ông.
Như đang chất vấn, cũng như đang chế nhạo.
“Mày là ai?”
Người đàn ông quay đầu lại, lúc này mới nhận ra sự hiện diện của Sở Bắc và Thanh Vũ, ông ta chưa từng gặp hai người này.
Đôi mắt híp mắt, lóe lên sát khí nồng đậm.
“Được lắm, dám động vào con trai tao, tao mặc kệ mày là ai, hôm nay tao phải khiến mày sống không bằng chết”.
Người đàn ông gào lên, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn.
Nếu ánh mắt là một con dao thì chắc lúc này Sở Bắc đã tan xương nát thịt rồi.
“Người đâu? Chết ở xó nào rồi? Mau đem tên súc sinh này…”
“Ông hai, khoan đã…”
Thấy người đàn ông sắp nói gì đó, La Vĩ vội vàng bước đến ngăn lại.
Người trước mặt này chính là ông hai nhà họ La, La Vạn Thủy, cũng là bố của La Hoàng.
“La Vĩ, ông có ý gì đây?”
La Vạn Thủy hừ một tiếng, ông ta cảm thấy không vui khi bị La Vĩ ngăn lại.
“Chẳng lẽ ông muốn cấu kết với một người ngoài bắt nạt tôi sao? Tổng giám đốc La uy phong lớn đấy”.
La Vạn Thủy quái gở nói, giọng điệu không thiện chí gì cho cam.
Mặc dù La Vĩ cũng là người nhà họ La nhưng không phải là con cháu ruột thịt.
Nhưng ngược lại La Vĩ lại trở thành Tổng giám đốc của tập đoàn La Thị.
Còn ông ta đường đường là ông hai nhà họ La nhưng không được cái gì cả.
Chuyện này lại khiến ông ta rất không thoải mái.
Lúc này cũng hoàn toàn bùng nổ.
“Ông hai, tôi không có ý này”.
Sắc mặt La Vĩ rất khó coi, vội vàng giải thích.
Thầm cầu nguyện mong chiến tướng trấn quốc đừng tức giận là được.
“Tôi chỉ…”
“Ông chỉ cái gì? Ông đừng nghĩ tôi không biết”.
La Vạn Thủy hừ một tiếng cắt ngang lời ông ta.
“La Vĩ, đừng tưởng ông là Tổng giám đốc thì có thể chỉ tay năm ngón với tôi”.
“Hôm nay nếu ông ngăn tôi lại thì là kẻ phản bội nhà họ La, tôi không tha thứ cho ông đâu”.
Chỉ hai câu nói đã khiến La Vĩ nghẹn họng không nói được gì.
Siết chặt nắm đấm, chỉ ước gì có thể tát cả La Vạn Thủy một cái.
Tên họ La này, tôi đang cứu ông đấy có biết không?
Ông biết người trước mặt này là ai không hả?
Ông có biết tại sao người ta lại giết con trai ông không?
Nếu không nhờ ông đây ngăn ông lại thì bây giờ ông đã đi gặp con trai ông rồi.
Dĩ nhiên dù có oán giận đến đâu, ông ta cũng không dám nói gì.
Càng sẽ không nói ra thân phận của Sở Bắc, dù có nói chỉ sợ không ai tin.
Những gì ông ta cần làm là kéo dài thời gian.
“Tâm sự rồi chứ?”
Cũng đúng lúc này giọng Sở Bắc lại vang lên.
La Vĩ giật mình. vội vã mỉm cười.
Nhưng không để ông ta lên tiếng, cây gậy tre của Sở Bắc rơi xuống.
“Tôi không có thời gian lảm nhảm với các người, nếu còn nhiều lời nữa thì cắt đầu lưỡi của ông ta”.
Sở Bắc chỉ vào La Vạn Thủy, lạnh nhạt nói.
“Vâng!”
Thanh Vũ đáp, sau đó đứng ra sau Sở Bắc.
“Tôi…”
Bị một cậu trai trẻ đe dọa như thế, sắc mặt La Vạn Thủy khó coi đến cùng cực.
Vừa lúc ông ta lên tiếng thì bỗng bị quát.
“Câm miệng!”
Một tiếng quát khiến mọi người đều giật mình.
Hơn nữa càng không thể tin được người nói lại chính là La Vĩ.
La Vĩ tức giận đùng đùng nhìn La Vạn Thủy.
“Tôi bảo ông câm miệng, nếu ông nói thêm một chữ, không cần cậu Sở phải ra tay, tôi sẽ tự tay phế ông trước đấy”.
Thái độ của La Vĩ rất cứng rắn khiến người nhà họ La đều choáng váng.
Ngay cả La Vạn Thủy cũng vô thức lùi về sau mấy bước, há hốc mồm.
La Vĩ lướt nhìn xung quanh, đến khi nhìn Sở Bắc, sắc mặt lại thay đổi.
“Cậu Sở, cậu bớt giận, đều là do tôi quản lý không tốt, cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này nữa”.
La Vĩ khiêm nhường, cung kính đến cực điểm.
Trong lòng thầm cầu nguyện, gia chủ ông mau lên, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Ông cũng biết thức thời đấy”.
Sở Bắc lạnh nhạt cười không nhìn ra vui hay giận.
Cây gậy tre khẽ gõ xuống, từng bước đi đến vị trí đầu của đại đường, sau đó từ tốn ngồi xuống.
Nơi đó là vị trí của La Vạn Thủy.
Người nhà họ La tức giận nhưng không dám nói gì.
Nhất là La Vạn Thủy, răng nghiến đến sắp vỡ nhưng không dám nói.
Dù chỉ là một chữ.
“Có vài chuyện phải giải quyết, gọi La Vạn Sơn ra đây đi”.
Sở Bắc đặt cây gậy tre xuống, chậm rãi nói.
Mọi người nhìn nhau.
Họ nào biết La Vạn Sơn đang ở đâu?
La Vĩ tiến lên trước một bước.
“Cậu Sở, gia chủ trên đường đi bị chậm trễ chút chuyện, cần thêm thời gian, cậu xem…”
“Ha!”
Sở Bắc khẽ cười nhưng lại ẩn chứa sự tức giận.
Trán La Vĩ đầy mồ hôi, nhưng không dám lau.
“Chậm trễ, tôi thấy là đang đi tìm người giúp đấy chứ?”
Một câu nói lại khiến La Vĩ như rơi vào hầm băng.
Không ngờ Sở Bắc chỉ liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của ông ta.
Đang lúc không biết làm sao, lại thấy Sở Bắc cười xua tay.
“Cũng tốt, cho ông ta thêm mười phút nữa”.
“Tôi cũng rất tò mò ông ta có thể mời được người nào đến”.
Chương 34: Tặng cho ông
Núi Kỳ Hoàng nằm ở phía bắc Tân Hải, và bờ phía nam của Tân Hà.
Mặc dù độ cao không quá một trăm trượng nhưng nó lại rất nổi tiếng ở thành phố Tân Hải.
Không vì gì khác, núi Kỳ Hoàng nhỏ bé này lại là nơi ẩn cư của các nhân vật tầm cỡ ở Tân Hải, không có tiền không vào được Tân Hải, không có danh vọng địa vị cũng đừng mơ bước vào Kỳ Hoàng.
Một trăm năm nay, gần như tất cả những người có tầm cỡ ở Tân Hải sau khi từ chức về hưu đều sẽ chọn sống ẩn ở nơi này.
Giữa rừng núi nhỏ bé có đến mấy mơi căn biệt thự.
Nhưng chủ nhân của mỗi một căn biệt thự đều là những nhân vật tầm cỡ vừa nhấc chân một cái đã có thể khiến Tân Hải loạn lạc.
Con đường núi quanh co yên tĩnh, một chiếc xe Bentley chạy đến, băng qua Tân Hà đi thẳng vào sườn núi.
Sau đó dừng lại trước một căn biệt thự trông cổ kính.
Cửa xe mở ra, La Vạn Sơn vội vàng bước xuống.
Chưa kịp lau mồ hôi đã vội vã chạy vào sân.
“Quản gia Chung, ông Mạc đang ở đâu? Làm phiền ông giúp tôi chuyển lời, tôi có việc gấp muốn nhờ ông cụ giúp”.
Một ông lão hơn năm mươi tuổi đang mặc một bộ quần áo làm bằng vải thô, cầm cây chổi tre đang quét dọn lá rụng trong sân.
La Vạn Sơn như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng bước đến hỏi.
“Ồ? Hóa ra là ông La à, có chuyện rắc rối gì mà khiến ông gấp gáp đến thế?”
Ông lão ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là La Vạn Sơn thì trong ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Mặc dù ông ta chỉ là quản gia quèn ở đây nhưng cũng rất tùy ý trong cách xưng hô với La Vạn Sơn.
“Ông cụ đang luyện chữ, không thích bị người khác làm phiền, đợi một chút”.
Nhưng La Vạn Sơn nghe thế càng lo lắng đến mức vỗ đùi.
“Quản gia Chung, xem như tôi cầu xin ông, ông mau giúp tôi chuyển lời đi, nếu không nhà họ La sẽ gặp đại họa”.
“Hử?”
Quản gia Chung hơi ngạc nhiên, dù sao nhà họ La cũng là gia tộc hạng hai, bình thường không có kẻ dám đối địch, có thể gặp phải rắc rối gì được chứ?
“Được rồi, tôi giúp hỏi một chút, gặp hay không thì tôi cũng không biết”.
Quản gia Chung lắc đầu không hỏi nhiều, buông cây chổi xuống đi vào trong.
“Vâng vâng, quản gia Chung vất vả rồi”.
La Vạn Sơn vui mừng đứng ngoài cửa đợi.
Mạc Thư Vân - dù là hiện tại, không ai ở Tân Hải không biết đến cái tên này.
Nhưng nếu là hai mươi năm trước, chỉ riêng cái tên này thôi cũng đủ để dọa trẻ con khóc.
Đây là nhân vật truyền kỳ thế hệ đầu ở Tân Hải, Mạc Thư Vân đã tung hoành bốn mươi năm ở đây.
Bất kể là giới chính trị, kinh doanh cho đến thế giới ngầm, ông ta đều có tầm ảnh hưởng rất lớn.
Sau khi thành danh mấy chục năm, vào vài năm trước ông ta đã chọn sống ẩn ở núi Hoàng Kỳ.
Dù là thế, chỉ cần một câu nói của ông ta thì cả Tân Hải đều dậy sóng.
Ngay cả chủ tịch thành phố Chu Minh Hạo cũng phải cung kính gọi một tiếng ông Mạc khi gặp ông ta.
Năm đó nhà họ La nhờ dựa vào Mạc Thư Vân mới có cơ hội quật dậy trở thành gia tộc hạng hai.
Mà nhà họ La cũng giúp Mạc Thư Vân làm không ít việc không thể lộ ra ánh sáng.
Có thể nói La Vạn Sơn cũng là một trong các học trò của Mạc Thư Vân.
Chỉ là sau khi sống ẩn, Mạc Thư Vân gần như không xen vào chuyện thế tục nữa.
Nếu lần này rơi vào đường cùng, ông ta cũng sẽ không đến cầu cứu Mạc Thư Vân nữa.
Trong cả Tân Hải này, ông ta nghĩ người có thể đối đầu với Thần Tướng Trấn Quốc không ai khác, chỉ có Mạc Thư Vân.
Quản gia Chung đi xuyên qua đại sảnh, đến trước một cánh cửa gỗ được chạm khắc hình rồng, nghiêm trang cổ kính.
Cốc cốc cốc!
Ba tiếng gõ cửa.
Lúc luyện chữ, ông cụ ghét nhất bị người khác làm phiền.
Ngay cả ông ta cũng không thể đảm bảo La Vạn Sơn có thể gặp được người không.
“Vào đi!”
Một lúc sau, sau cánh cửa vang lên giọng nói đầy uy nghiêm.
Quản gia Chung mở cửa ra, mùi mực thơm nồng xộc vào mũi.
“Chuyện gì?”
Trong phòng sách rộng lớn chỉ thấy một ông lão tuổi gần sáu mươi, tóc hoa râm nhưng tinh thần vẫn rất tốt, trên thân mặc áo dài màu xám đường may cổ xưa.
Ông ta hỏi rồi thì tay hơi nhúc nhích nhưng không ngẩng đầu lên.
Quản gia Chung cúi đầu: “Ông cụ, La Vạn Sơn có việc muốn gặp”.
“La Vạn Sơn? Ông ta đến làm gì?”
Mạc Thư Vân hơi ngạc nhiên, giọng nói uy nghiêm gây áp lực cho quản gia Chung.
“Thôi vậy, bảo ông ta vào đi”.
“Vâng!”
Quản gia đáp, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, La Vạn Sơn cũng không ngẩng đầu lên dù chỉ một lần.
“Ông Mạc, cầu xin ông cứu tôi với, nếu không nhà họ La sẽ không còn tồn tại nữa”.
Không lâu sau La Vạn Sơn đẩy cửa bước vào.
Bày ra bộ dạng khổ sở cầu xin như trời sắp sụp đến nơi.
Nhưng Mạc Thư Vân dường như không nghe thấy điều này, vẻ mặt vẫn như cũ nhưng động tác đã dừng.
Ông ta thì từ tốn nhưng La Vạn Sơn lại sốt ruột lo lắng không chờ nổi nữa.
Chỉ sợ trễ một phút thôi, nhà họ La sẽ bị Sở Bắc phá nát.
Nhưng Mạc Thư Vân không nói gì, ông ta cũng không còn cách nào khác chỉ đành ngoan ngoãn đợi.
“Nói đi, chuyện gì mà khiến ông La thành bộ dạng này?”
Một lúc sau, Mạc Thư Vân mới dừng bút khẽ hỏi.
Nhưng ánh mắt ông ta vẫn nhìn đến trang giấy trước mặt, rất hài lòng với tác phẩm của mình.
“Vâng vâng…”
La Vạn Sơn thở phào, nói rõ ân oán với Sở Bắc.
“Ông Mạc, lần này ông phải giúp tôi, nếu không nhà họ La tôi sẽ bị Sở Bắc đó phá hủy mất”.
La Vạn Sơn nước mắt nước mũi nhèm nhem, nhìn thời gian từng phút trôi qua, trong lòng đã gấp sắp chết mất.
“Nhà họ Lạc kia? Tôi nhớ chỉ là một gia tộc nhỏ hạng ba thôi mà”.
Mạc Thư Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như chim ưng, chỉ một ánh mắt đã khiến La Vạn Sơn rùng mình.
“Đường đường là nhà họ La mà không làm được gì gia tộc hạng ba nhỏ bé, cũng không biết xấu hổ đến cầu xin tôi?”
“Ra tay giúp đỡ ông, bản thân tôi cũng cảm thấy mất mặt nữa kìa”.
Mạc Thư Vân lạnh lùng hừ một tiếng, lời nói cũng có ý tứ khinh khi.
Dường như nhà họ Lạc chỉ như một con kiến bé xíu, còn ông ta là người khổng lồ.
Người khổng lồ làm lớn chuyện chỉ để nghiền ép chết con kiến lại là nỗi xấu hổ không nói nên lời.
“Huống hồ gì chỉ là một đứa ở rể vô dụng mà đã có thể ép ông đến mức cùng đường? Mất mặt quá”.
Mạc Thư Vân phất tay áo, tỏ vẻ khinh thường.
Nếu không phải có chút quan hệ với nhà họ La thì ông ta đã bảo người ném La Vạn Sơn ra ngoài rồi.
“Ông Mạc, ông nghe tôi giải thích, Sở Bắc đó chính là…”
“Đủ rồi!”
La Vạn Sơn cười khổ vừa định nói ra thân phận thật của Sở Bắc đã bị Mạc Thư Vân không kiên nhẫn ngắt lời.
“Nếu ông đã đến, vậy thì tặng cho ông bức tranh chữ này”.
Mạc Vân Thư vung tay nhìn tờ giấy trước bàn.
“Trên đó có con dấu chữ ký của tôi, cho dù Sở Bắc là ai nhưng hễ thấy tên của tôi thì chắc chắn sẽ biết đường rút lui”.
Nói rồi Mạc Thư Vân kiêu ngạo xoay người đi không quan tâm đến nữa.
“Đây…”
Nhìn chữ trên tờ giấy, La Vạn Sơn ngây người, thậm chí còn cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Không thể phủ nhận là với danh tiếng của Mạc Thư Vân, tùy tiện viết bừa mấy chữ đã có thể trở thành thứ thu hút các nhân vật tầm cỡ ở thành phố Tân Hải đến tranh giành.
Không biết chữ này có giá trị về tiền bạc hay không nhưng chữ ký và con dấu của ông ta rất đáng tiền.
Nó khiến không ít người ở Tân Hải vẫn có của ăn của để.
Nhưng đối phương là Thần Tướng Trấn Quốc.
Người như vậy sao có thể bị đả động chỉ bởi một bức tranh chữ chứ?
Ông cứu tôi bằng gì? Thế này gần như là hại tôi được chứ?
“Ông Mạc, đây đây…”
“Sao vậy, chẳng lẽ ông vẫn không hài lòng?”
Mạc Thư Vân hừ một tiếng, nghe có vẻ đã mất kiên nhẫn.
“Danh thiếp của tôi lẽ nào vẫn chưa đủ? Cả Tân Hải này người đến xin chữ của tôi không có một nghìn thì cũng đạt tới tám trăm rồi”.
“Nếu không phải vì ông có quan hệ với tôi, ông cũng không có tư cách bước vào cánh cửa này chứ đừng nói”.