Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-8
Chương 8: Tội đáng muốn chết
Lăng Khôi nói: "Không phải còn bốn phóng viên khác sao, mọi người cùng chia đều ra, đại thể tầm bốn mươi, năm mươi năm là đủ rồi”.
Sắc mặt của Tô Ba tái xanh, ba ngày nữa hắn sẽ chính thức được thăng chức làm tổng giám đốc của bệnh viện Bình An. Một tổng giám đốc phải rửa bát ở đây sau khi tan làm ư?
Đây không phải là trò cười sao?
"Tô Toàn bố tôi là người trong Hội đồng quản trị của tập toàn Tô Thị, sao tôi lại đi rửa bát cho mấy người được? Không phải chỉ là tám triệu thôi sao? Mấy người tưởng tôi không trả được à?”, Tô Ba phẫn nộ bấm một số điện thoại: “Bố à, con bị người ta lừa ở quán ăn trá hình rồi”.
Lúc này các phóng viên khác mới thở phào nhẹ nhõm, có người nói: "Tổng giám đốc Tô là cậu ấm nhà họ Tô, tám triệu tệ đối với nhà họ Tô mà nói chẳng qua cũng chỉ là chuyện vặt mà thôi, nhà hàng các người ra vẻ ghê gớm cái gì chứ?”
Tô Toàn là anh của Tô Chính và là con ruột của bà cụ Tô. Từ nhỏ ông ta và người con riêng Tô Chính đã nhận sự đối xử hoàn toàn khác nhau. Từ sau khi ông cụ Tô qua đời, bà cụ Tô lại càng ghét Tô Chính hơn.
Tô Toàn hiện là thành viên trong Hội đồng quản trị của tập đoàn Tô Thị, ông ta quản lý khối tài sản hàng trăm triệu tệ và được coi là một doanh nhân giàu có nổi tiếng ở thành phố Trung Hải.
Lần này, kế hoạch lật đổ Tô Duệ Hân chính là do Tô Toàn đứng phía sau thao túng.
Nếu không, kể cả khi Tô Ba đưa ra tin tức Lăng Khôi ngoại tình thì cũng không thể khiến tập đoàn Tô Thị trực tiếp đưa ra quyết định bãi miễn Tô Duệ Hân trong một thời gian ngắn như vậy được.
Trong điện thoại, Tô Ba đảo ngược trắng đen, cao giọng kể lể là nhà hàng Á Vận đã hãm hại hắn như thế nào.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Ba khôi phục lại vẻ tự tin, hắn trừng mắt nhìn Lăng Khôi: "Chủ nhà hàng chết tiệt gì chứ, rốt cuộc thì mày vẫn chỉ là một kẻ ăn bám mà thôi. Lại còn dám ngang nhiên dẫn theo cả con bồ ra ngoài gây hại cho xã hội, cũng to gan quá nhỉ. Mày có bản lĩnh thì đừng có chạy, bố tao sẽ cử người đến đây nhanh thôi. Đến lúc đó tao xem mày sẽ thu xếp như thế nào”.
"Bố của tổng giám đốc Tô là người trong Hội đồng quản trị của tập đoàn Tô Thị, rất có quyền thế. Lăng Khôi, tốt hơn hết cậu nên để chúng tôi rời khỏi đây đi, nếu không, đắc tội với nhà họ Tô thì các người sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu”.
"Phải đó, chai rượu tám triệu coi như là hiếu kính với tổng giám đốc Tô của chúng tôi còn tạm được. Cậu dây được vào nhà họ Tô sao?”
Bốn phóng viên lại được dịp ra sức tâng bốc.
Lăng Khôi bất chợt thở dài: "Tôi vốn muốn giữ thái độ khiêm tốn. Nhưng nếu như mấy người cứ nhất định muốn làm lớn chuyện, vậy thì cứ làm đi. Đến lúc đó hối hận thì đã không kịp nữa rồi”.
Tô Ba hừ lạnh một tiếng: "Đến lúc đó khi mày quỳ xuống trước mặt tao xin lỗi, tao xem mày còn có thể huênh hoang được như bây giờ nữa hay không?”
Lăng Khôi không nói thêm nữa, anh không muốn tốn thêm nước bọt với đám người này.
Một lúc sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dày đặc, giống như tiếng quân lính chạy theo trật tự làm chấn động lòng người.
Sau đó, hai hàng vệ sĩ mặc vest đen tiến vào, ai nấy đều cao lớn khỏe mạnh, oai phong ngút trời.
Khi một người đàn ông mặc vest trắng bước vào cửa, hai hàng vệ sĩ cùng lúc cúi xuống và hô to: "Anh Long!"
Khi quản lý Lâm nhìn thấy người này thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô ấy cúi gập người và nói: "Ông Long, ngọn gió nào đã đưa ông đến đây vậy?”
Anh Long vốn tên gọi là Lý Long, là một đại ca của cả hai giới trong tối ngoài sáng ở thị trấn Đồng Lăng, nắm giữ địa bàn trong phạm vi một trăm ki-lô-mét vuông. Bất cứ ai làm ăn ở thị trấn Đồng Lăng đều phải nể mặt anh Long, nếu không sẽ không thể tiếp tục làm ăn được.
Quản lý Lâm đã điều hành nhà hàng nhiều năm, hàng năm phải trả vài triệu tiền bảo kê nên đương nhiên biết được sức mạnh của anh Long.
Lý Long liếc nhìn Tô Ba, cười nói: "Tô Ba là con trai một người bạn cũ của tôi, cũng tức là một nửa cháu trai của tôi, nghe nói mấy người muốn cậu ta đến nhà hàng rửa bát để trả nợ?”
Trán quản lý Lâm lấm tấm mồ hôi lạnh, cô ấy vẫn liều mình nói: "Anh ta đã tiêu hết một chai Balance trị giá khoảng tám triệu và không có tiền trả. Tôi để anh ta rửa bát trả nợ cũng là có tình có lý”.
Lý Long cầm chai Balance rỗng trên bàn lên, nhìn kỹ rồi mỉm cười: "Quản lý Lâm, cô kinh doanh ở thị trấn Đồng Lăng nhiều năm, cũng nên hiểu rõ quy tắc ở đây. Lần này hãy nể mặt tôi, bỏ qua chuyện chai rượu này đi”.
“Ông Long, thực xin lỗi, bây giờ tôi không phải là chủ của nhà hàng Á Vận, không thể quyết định được”, nếu như là trước đây, quản lý Lâm không thể không nể mặt ông ta. Nhưng lần này cô ấy thực sự không có quyền quyết định.
Ánh mắt Lý Long lạnh lùng: "Mọi người đều biết Lâm Vân cô chính là chủ ở đây, cô định lòe tôi à?”
“Hai giờ trước, anh Lăng đã trả ba trăm triệu tệ mua lại toàn bộ nhà hàng Á Vận. Bây giờ tôi chỉ là quản lý”, Lâm Vân lui về phía sau Lăng Khôi, thái độ của cô ấy rất rõ ràng.
Lý Long liền chú ý ngay đến ‘anh Lăng’ đứng ở một góc, chỉ thấy ‘anh Lăng’ này có vóc người hơi gầy, hết sức bình thường.
Có điều Lý Long cũng chẳng thèm để tâm. Những người phải thần phục dưới chân ông ta không đếm xuể, chính là cái gọi là ‘kẻ mạnh cũng khó lòng đối địch lại được với thế lực của người địa phương’.
Lý Long nói một cách đầy hống hách: "Chai rượu này coi như cậu đầu tư khi lần đầu làm ăn ở thị trấn Đồng Lăng, coi như quà gặp mặt thể hiện sự tôn kính đối với tôi, thế nào?”
Lăng Khôi thở dài: "Tôi không có thói quen tặng quà. Hơn nữa, ông mà cũng xứng để nhận quà tôi tặng à?”
Hai mươi người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen xung quanh đột nhiên hùng hổ tiến về phía Lăng Khôi.
Đồng tử Lý Long co rút lại: "Hả? Lại dám khinh thường ông ư?"
Lúc này Tô Ba mới đứng lên, đắc ý nói: "Ông Long, người này chính là thằng con rể rác rưởi của nhà họ Tô chúng tôi, là một thằng đàn ông ăn bám hèn hạ. Nó lại dám khinh thường ông, ông nhất định phải dạy dỗ cho nó một bài học nhớ đời, cho nó biết sự lợi hại của ông Long”.
Lý Long bỗng nhiên nở nụ cười: "Một tên ăn bám mà lại dám ngang nhiên xúc phạm tôi? Bây giờ đã không phải là chuyện của một chai Balance nữa rồi. Tôi cho cậu một con đường sống – quỳ xuống và xin lỗi, ngoài ra phải bồi thường một chai Balance mới. Như vậy chuyện này coi như xong. Nếu không, cậu sẽ không còn nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa”.
Tô Ba cáo mượn oai hùm, nói đầy ngạo mạn: "Lăng Khôi, tai mày bị điếc rồi sao? Ông Long bảo mày quỳ xuống xin lỗi và đền một chai Balance mới, mày còn không mau làm theo đi, lẽ nào muốn chết sao?”
Tô Ba dường như đã xoay chuyển được tình thế.
Lâm Vân rất căng thẳng, vừa định đi ra để giảng hòa thì bị Lăng Khôi đưa tay ngăn lại: “Bọn chó mèo ở cái thị trấn Đồng Lăng này cũng dám sủa bừa trước mặt tôi? Thế giới này đã thay đổi rồi sao?”
Huyết Vũ ghé sát tai Lăng Khôi nói nhỏ: “Đã đến rồi!”
Ngoài cửa lại có những tiếng bước chân nặng nề, một đám vệ sĩ áo đen xông thẳng vào, nhanh chóng hạ gục hai mươi tên vệ sĩ của anh Long khiến họ ngất xỉu.
Cùng là vệ sĩ, nhưng đẳng cấp lại khác nhau.
Lý Long rống lên: "Các người thật là to gan, dám động vào người của Lý Long này, chán sống rồi à?”
Vừa lúc đó, một ông già mặc bộ đồ áo choàng dài bước vào.
Lý Long đột nhiên sửng sốt, hai mắt ông ta mở to, toàn thân ớn lạnh.
Ông ta biết ông cụ mặc áo choàng dài này là Lục Hải Siêu, người kiểm soát tất cả các tụ điểm ăn chơi và thế giới ngầm ở quận Ngô Giang, dưới trướng cụ ta có hàng trăm người, sở hữu tài sản hơn một tỷ. Bình thường Lý Long muốn gặp mặt cụ ta thôi cũng đã khó hơn lên trời!
Nhưng vào lúc này, Lục Hải Siêu lại đứng ở cửa giống như một người cấp dưới, cúi người cung kính, như thể đang chào đón một nhân vật lớn.
Lý Long chợt thót tim, nhìn chằm chằm về hướng cửa.
Lẽ nào còn có ai lợi hại hơn cả Lục Hải Siêu đến hay sao?
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về hướng cửa, cảm thấy thân phận người tới còn vượt xa cả Lục Hải Siêu.
Nhưng họ chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo T-shirt màu trắng đang vội vã bước vào.
Tất cả những người có mặt ở đó đều nín thở.
Mọi người đều biết người này, đó là Trần Lâm, người giàu có bậc nhất ở quận Ngô Giang.
Mọi người thường thấy ông ta trên TV, ông ta là một tỷ phú, bất động sản của nhà họ Trần trải khắp quận Ngô Giang, ông ta là một nhân vật tai to mặt lớn thực sự.
Sau khi vào cửa, Trần Lâm lo lắng đảo mắt nhìn, cuối cùng ông ta vội vàng đi tới trước mặt Lăng Khôi và quỳ mọp trên mặt đất: "Đã khiến cậu Lăng phải sợ hãi, Trần Lâm tội đáng chết!”
- -----------------
Lăng Khôi nói: "Không phải còn bốn phóng viên khác sao, mọi người cùng chia đều ra, đại thể tầm bốn mươi, năm mươi năm là đủ rồi”.
Sắc mặt của Tô Ba tái xanh, ba ngày nữa hắn sẽ chính thức được thăng chức làm tổng giám đốc của bệnh viện Bình An. Một tổng giám đốc phải rửa bát ở đây sau khi tan làm ư?
Đây không phải là trò cười sao?
"Tô Toàn bố tôi là người trong Hội đồng quản trị của tập toàn Tô Thị, sao tôi lại đi rửa bát cho mấy người được? Không phải chỉ là tám triệu thôi sao? Mấy người tưởng tôi không trả được à?”, Tô Ba phẫn nộ bấm một số điện thoại: “Bố à, con bị người ta lừa ở quán ăn trá hình rồi”.
Lúc này các phóng viên khác mới thở phào nhẹ nhõm, có người nói: "Tổng giám đốc Tô là cậu ấm nhà họ Tô, tám triệu tệ đối với nhà họ Tô mà nói chẳng qua cũng chỉ là chuyện vặt mà thôi, nhà hàng các người ra vẻ ghê gớm cái gì chứ?”
Tô Toàn là anh của Tô Chính và là con ruột của bà cụ Tô. Từ nhỏ ông ta và người con riêng Tô Chính đã nhận sự đối xử hoàn toàn khác nhau. Từ sau khi ông cụ Tô qua đời, bà cụ Tô lại càng ghét Tô Chính hơn.
Tô Toàn hiện là thành viên trong Hội đồng quản trị của tập đoàn Tô Thị, ông ta quản lý khối tài sản hàng trăm triệu tệ và được coi là một doanh nhân giàu có nổi tiếng ở thành phố Trung Hải.
Lần này, kế hoạch lật đổ Tô Duệ Hân chính là do Tô Toàn đứng phía sau thao túng.
Nếu không, kể cả khi Tô Ba đưa ra tin tức Lăng Khôi ngoại tình thì cũng không thể khiến tập đoàn Tô Thị trực tiếp đưa ra quyết định bãi miễn Tô Duệ Hân trong một thời gian ngắn như vậy được.
Trong điện thoại, Tô Ba đảo ngược trắng đen, cao giọng kể lể là nhà hàng Á Vận đã hãm hại hắn như thế nào.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Ba khôi phục lại vẻ tự tin, hắn trừng mắt nhìn Lăng Khôi: "Chủ nhà hàng chết tiệt gì chứ, rốt cuộc thì mày vẫn chỉ là một kẻ ăn bám mà thôi. Lại còn dám ngang nhiên dẫn theo cả con bồ ra ngoài gây hại cho xã hội, cũng to gan quá nhỉ. Mày có bản lĩnh thì đừng có chạy, bố tao sẽ cử người đến đây nhanh thôi. Đến lúc đó tao xem mày sẽ thu xếp như thế nào”.
"Bố của tổng giám đốc Tô là người trong Hội đồng quản trị của tập đoàn Tô Thị, rất có quyền thế. Lăng Khôi, tốt hơn hết cậu nên để chúng tôi rời khỏi đây đi, nếu không, đắc tội với nhà họ Tô thì các người sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu”.
"Phải đó, chai rượu tám triệu coi như là hiếu kính với tổng giám đốc Tô của chúng tôi còn tạm được. Cậu dây được vào nhà họ Tô sao?”
Bốn phóng viên lại được dịp ra sức tâng bốc.
Lăng Khôi bất chợt thở dài: "Tôi vốn muốn giữ thái độ khiêm tốn. Nhưng nếu như mấy người cứ nhất định muốn làm lớn chuyện, vậy thì cứ làm đi. Đến lúc đó hối hận thì đã không kịp nữa rồi”.
Tô Ba hừ lạnh một tiếng: "Đến lúc đó khi mày quỳ xuống trước mặt tao xin lỗi, tao xem mày còn có thể huênh hoang được như bây giờ nữa hay không?”
Lăng Khôi không nói thêm nữa, anh không muốn tốn thêm nước bọt với đám người này.
Một lúc sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dày đặc, giống như tiếng quân lính chạy theo trật tự làm chấn động lòng người.
Sau đó, hai hàng vệ sĩ mặc vest đen tiến vào, ai nấy đều cao lớn khỏe mạnh, oai phong ngút trời.
Khi một người đàn ông mặc vest trắng bước vào cửa, hai hàng vệ sĩ cùng lúc cúi xuống và hô to: "Anh Long!"
Khi quản lý Lâm nhìn thấy người này thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô ấy cúi gập người và nói: "Ông Long, ngọn gió nào đã đưa ông đến đây vậy?”
Anh Long vốn tên gọi là Lý Long, là một đại ca của cả hai giới trong tối ngoài sáng ở thị trấn Đồng Lăng, nắm giữ địa bàn trong phạm vi một trăm ki-lô-mét vuông. Bất cứ ai làm ăn ở thị trấn Đồng Lăng đều phải nể mặt anh Long, nếu không sẽ không thể tiếp tục làm ăn được.
Quản lý Lâm đã điều hành nhà hàng nhiều năm, hàng năm phải trả vài triệu tiền bảo kê nên đương nhiên biết được sức mạnh của anh Long.
Lý Long liếc nhìn Tô Ba, cười nói: "Tô Ba là con trai một người bạn cũ của tôi, cũng tức là một nửa cháu trai của tôi, nghe nói mấy người muốn cậu ta đến nhà hàng rửa bát để trả nợ?”
Trán quản lý Lâm lấm tấm mồ hôi lạnh, cô ấy vẫn liều mình nói: "Anh ta đã tiêu hết một chai Balance trị giá khoảng tám triệu và không có tiền trả. Tôi để anh ta rửa bát trả nợ cũng là có tình có lý”.
Lý Long cầm chai Balance rỗng trên bàn lên, nhìn kỹ rồi mỉm cười: "Quản lý Lâm, cô kinh doanh ở thị trấn Đồng Lăng nhiều năm, cũng nên hiểu rõ quy tắc ở đây. Lần này hãy nể mặt tôi, bỏ qua chuyện chai rượu này đi”.
“Ông Long, thực xin lỗi, bây giờ tôi không phải là chủ của nhà hàng Á Vận, không thể quyết định được”, nếu như là trước đây, quản lý Lâm không thể không nể mặt ông ta. Nhưng lần này cô ấy thực sự không có quyền quyết định.
Ánh mắt Lý Long lạnh lùng: "Mọi người đều biết Lâm Vân cô chính là chủ ở đây, cô định lòe tôi à?”
“Hai giờ trước, anh Lăng đã trả ba trăm triệu tệ mua lại toàn bộ nhà hàng Á Vận. Bây giờ tôi chỉ là quản lý”, Lâm Vân lui về phía sau Lăng Khôi, thái độ của cô ấy rất rõ ràng.
Lý Long liền chú ý ngay đến ‘anh Lăng’ đứng ở một góc, chỉ thấy ‘anh Lăng’ này có vóc người hơi gầy, hết sức bình thường.
Có điều Lý Long cũng chẳng thèm để tâm. Những người phải thần phục dưới chân ông ta không đếm xuể, chính là cái gọi là ‘kẻ mạnh cũng khó lòng đối địch lại được với thế lực của người địa phương’.
Lý Long nói một cách đầy hống hách: "Chai rượu này coi như cậu đầu tư khi lần đầu làm ăn ở thị trấn Đồng Lăng, coi như quà gặp mặt thể hiện sự tôn kính đối với tôi, thế nào?”
Lăng Khôi thở dài: "Tôi không có thói quen tặng quà. Hơn nữa, ông mà cũng xứng để nhận quà tôi tặng à?”
Hai mươi người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen xung quanh đột nhiên hùng hổ tiến về phía Lăng Khôi.
Đồng tử Lý Long co rút lại: "Hả? Lại dám khinh thường ông ư?"
Lúc này Tô Ba mới đứng lên, đắc ý nói: "Ông Long, người này chính là thằng con rể rác rưởi của nhà họ Tô chúng tôi, là một thằng đàn ông ăn bám hèn hạ. Nó lại dám khinh thường ông, ông nhất định phải dạy dỗ cho nó một bài học nhớ đời, cho nó biết sự lợi hại của ông Long”.
Lý Long bỗng nhiên nở nụ cười: "Một tên ăn bám mà lại dám ngang nhiên xúc phạm tôi? Bây giờ đã không phải là chuyện của một chai Balance nữa rồi. Tôi cho cậu một con đường sống – quỳ xuống và xin lỗi, ngoài ra phải bồi thường một chai Balance mới. Như vậy chuyện này coi như xong. Nếu không, cậu sẽ không còn nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa”.
Tô Ba cáo mượn oai hùm, nói đầy ngạo mạn: "Lăng Khôi, tai mày bị điếc rồi sao? Ông Long bảo mày quỳ xuống xin lỗi và đền một chai Balance mới, mày còn không mau làm theo đi, lẽ nào muốn chết sao?”
Tô Ba dường như đã xoay chuyển được tình thế.
Lâm Vân rất căng thẳng, vừa định đi ra để giảng hòa thì bị Lăng Khôi đưa tay ngăn lại: “Bọn chó mèo ở cái thị trấn Đồng Lăng này cũng dám sủa bừa trước mặt tôi? Thế giới này đã thay đổi rồi sao?”
Huyết Vũ ghé sát tai Lăng Khôi nói nhỏ: “Đã đến rồi!”
Ngoài cửa lại có những tiếng bước chân nặng nề, một đám vệ sĩ áo đen xông thẳng vào, nhanh chóng hạ gục hai mươi tên vệ sĩ của anh Long khiến họ ngất xỉu.
Cùng là vệ sĩ, nhưng đẳng cấp lại khác nhau.
Lý Long rống lên: "Các người thật là to gan, dám động vào người của Lý Long này, chán sống rồi à?”
Vừa lúc đó, một ông già mặc bộ đồ áo choàng dài bước vào.
Lý Long đột nhiên sửng sốt, hai mắt ông ta mở to, toàn thân ớn lạnh.
Ông ta biết ông cụ mặc áo choàng dài này là Lục Hải Siêu, người kiểm soát tất cả các tụ điểm ăn chơi và thế giới ngầm ở quận Ngô Giang, dưới trướng cụ ta có hàng trăm người, sở hữu tài sản hơn một tỷ. Bình thường Lý Long muốn gặp mặt cụ ta thôi cũng đã khó hơn lên trời!
Nhưng vào lúc này, Lục Hải Siêu lại đứng ở cửa giống như một người cấp dưới, cúi người cung kính, như thể đang chào đón một nhân vật lớn.
Lý Long chợt thót tim, nhìn chằm chằm về hướng cửa.
Lẽ nào còn có ai lợi hại hơn cả Lục Hải Siêu đến hay sao?
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về hướng cửa, cảm thấy thân phận người tới còn vượt xa cả Lục Hải Siêu.
Nhưng họ chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo T-shirt màu trắng đang vội vã bước vào.
Tất cả những người có mặt ở đó đều nín thở.
Mọi người đều biết người này, đó là Trần Lâm, người giàu có bậc nhất ở quận Ngô Giang.
Mọi người thường thấy ông ta trên TV, ông ta là một tỷ phú, bất động sản của nhà họ Trần trải khắp quận Ngô Giang, ông ta là một nhân vật tai to mặt lớn thực sự.
Sau khi vào cửa, Trần Lâm lo lắng đảo mắt nhìn, cuối cùng ông ta vội vàng đi tới trước mặt Lăng Khôi và quỳ mọp trên mặt đất: "Đã khiến cậu Lăng phải sợ hãi, Trần Lâm tội đáng chết!”
- -----------------
Bình luận facebook