• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (146 Viewers)

  • Chương 1891-1892

Chương 1891: Ảnh hưởng danh tiếng

“Ngừng tay!”

Ninh Thiên Hòa vừa ra khỏi trụ sở chính của Võ Minh thì đã thấy trưởng lão Trần đánh mạnh về phía Mã Siêu.

Trưởng lão Trần là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, còn Mã Siêu mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh sơ kỳ, tuy lúc này anh ta có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, nhưng vẫn không thể là đối thủ của trưởng lão Trần.

Đòn đánh này của trưởng lão Trần ẩn chứa sát khí, nếu đánh trúng Mã Siêu, cho dù Mã Siêu không chết, có lẽ cũng sẽ bị thương nặng.

Nhưng Ninh Thiên Hòa đã ngăn cản muộn, Mã Siêu và trưởng lão Trần va vào nhau.

“Rầm!”

Tiếng va chạm nặng nề vang lên, trưởng lão Trần bị đẩy lùi năm, sáu bước, còn Mã Siêu thì bị trưởng lão Trần đánh mạnh vào ngực, bay ra xa như diều đứt dây.

“Cậu Siêu!”

Thấy thế, anh em nhà họ Tống đều biến sắc, hét lớn.

Khoảnh khắc bị trưởng lão Trần đánh trúng ngực, Mã Siêu hộc máu, nặng nề rơi xuống mặt đất cách đó bảy, tám mét.

Trưởng lão Trần vẫn không từ bỏ ý đồ, đúng lúc Mã Siêu bị đánh bay, ông ta lại lao tới chỗ Mã Siêu, đánh mạnh tiếp.

“Chết đi cho tôi!”

Trưởng lão Trần hét lớn, đá mạnh vào đầu Mã Siêu.

“Ngừng ngay!”

Trông thấy cảnh tượng này, Ninh Thiên Hòa sắp phát điên, tức giận quát.

Một đòn của trưởng lão Trần đã khiến Mã Siêu bị thương nặng, nếu ông ta đá trúng đầu Mã Siêu, có lẽ Mã Siêu sẽ chết ngay tại chỗ.

Ninh Thiên Hòa biết rất rõ, người thanh niên trước mặt chính là anh em đã vào sinh ra tử với Dương Thanh!

Nếu trưởng lão Trần giết Mã Siêu, chuyện gì sẽ xảy ra sau khi Dương Thanh hồi phục chứ?

Ninh Thiên Hòa không dám nghĩ nữa, ông ta chỉ biết nếu Mã Siêu chết, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

“Đồ khốn! Ông dám à!”

Tống Tả tức giận quát, xông về phía Mã Siêu ngay khi Mã Siêu vừa bị trưởng lão Trần đánh bay.

Thấy trưởng lão Trần còn định giết Mã Siêu, lão ta tức giận tới cực điểm.

Gần như cùng lúc đó, Tống Hữu cũng tới trước mặt Mã Siêu, hai người cùng xông về phía trưởng lão Trần từ hai bên trái phải, dù có chết, họ cũng phải ngăn cản đòn đánh của đối phương thay Mã Siêu.

“Hừ!”

Trưởng lão Trần có vẻ khinh thường, khí thế không giảm, ông ta giơ hai tay đấm về phía anh em nhà họ Tống.

Không ngờ ông ta lại định đánh bại anh em nhà họ Tống cùng một lúc.

Nhưng ông ta là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, còn anh em nhà họ Tống mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh sơ kỳ thôi, chênh lệch ba cảnh giới nhỏ chính là khoảng cách không thể vượt qua được.

Nếu trưởng lão Trần muốn giết anh em nhà họ Tống thì dễ như trở bàn tay.

Ông ta cũng không định nương tay, tung luôn đòn chí mạng với hai người.

“Rầm!”

“Rầm!”

Hai cú đấm lần lượt giáng vào ngực của Tống Tả và Tống Hữu.

Không có gì bất ngờ, cả hai người hộc máu, bay ra xa.

Thiếu đi sự ngăn cản của anh em nhà họ Tống, việc giết Mã Siêu cũng dễ dàng hơn rất nhiều, ông ta lại lao tới chỗ Mã Siêu, trong mắt tràn ngập sát khí.

Gần như trong nháy mắt, ông ta đã lao đến trước mặt Mã Siêu, giơ chân đá vào đầu anh ta.

“Rầm!”

Đúng lúc này, một bóng người tức giận chắn trước mặt Mã Siêu, đá vào bụng trưởng lão Trần, trưởng lão Trần lập tức bay ra xa.

“Khốn kiếp! Ông biết mình đang làm gì không hả?”

Ninh Thiên Hòa đứng trước mặt Mã Siêu, tức giận quát trưởng lão Trần vừa bị ông ta đá bay.

Đòn đánh này của ông ta cũng không mạnh, chỉ đá bay trưởng lão Trần.

Trưởng lão Trần lùi năm, sáu bước mới ngừng lại, nhìn Ninh Thiên Hòa: “Phó hội trưởng Ninh, những người này định xông vào trụ sở chính của Võ Minh, đây là tội chết!”

“Tội chết cái đầu ông!”

Ninh Thiên Hòa trừng mắt nhìn chằm chằm vào trưởng lão Trần: “Họ là người của minh chủ, tới đây tìm minh chủ, ông có thể ngăn họ tiến vào, sao phải ra tay ác thế?”

Trưởng lão Trần không hề nhận thấy sự quá đáng của mình, lạnh lùng nói: “Minh chủ quái gì! Cậu ta sống được không cũng là vấn đề, cho dù cậu ta còn sống, với tình trạng bây giờ, có lẽ cậu ta cũng trở thành một kẻ tàn phế thôi, Võ Minh không cần kẻ tàn phế làm minh chủ”.

“Võ Minh vừa được thành lập, giờ là lúc đặt ra quy tắc, những người này định xông vào trụ sở chính của Võ Minh, nên bị trừng phạt, phó hội trưởng Ninh, ông không thể cho phép họ gây rối ở trụ sở chính của Võ Minh chỉ vì họ có quan hệ với Dương Thanh chứ?”

“Nếu chuyện này được truyền đi, sau này Võ Minh chúng ta hành xử ở Chiêu Châu kiểu gì?”

Ninh Thiên Hòa giận không để đâu cho hết, quát lớn: “Vớ vẩn! Trần Dục, nếu ông dám nói xằng bậy thêm, đừng trách tôi không khách sáo! Minh chủ liều mạng đánh một trận để bảo vệ tôn nghiêm của cao thủ Chiêu Châu nên mới thành ra như thế, nếu không có cậu ấy, còn có Võ Minh bây giờ à?”

“Giờ cậu ấy hôn mê vì bị thương nặng, nhưng ai bảo ông cho dù cậu ấy tỉnh thì cũng trở thành kẻ tàn phế chứ? Phó hội trưởng Đỗ đã đi tìm Hồi Hồn Đan rồi, sau khi phó hội trưởng Đỗ tìm thấy Hồi Hồn Đan, minh chủ sẽ khỏe lại thôi”.

Trần Dục cười lạnh: “Phó hội trưởng Ninh, ông tin một viên Hồi Hồn Đan có thể giúp Dương Thanh khỏe lại thật ư? Người khác không biết vết thương của cậu ta nghiêm trọng đến mức nào, chẳng lẽ ông cũng không rõ à?”

“Hơn nữa, Hồi Hồn Đan hết sức quý giá, cho dù là ở gia tộc Cổ Võ thì cũng là báu vật, chưa kể trên đời này cũng không còn luyện đan sư, cứ dùng viên đan dược nào là ít đi viên đấy, sao phó hội trưởng Đỗ lấy nổi Hồi Hồn Đan?”

Lời Trần Dục nói không hề có vẻ tôn trọng Dương Thanh, mà chuyên nhắm vào anh.

Điều này khiến Ninh Thiên Hòa hết sức tức giận, lúc này, ba vị trưởng lão khác của Võ Minh cũng đi ra ngoài, đều rất khó hiểu trước dáng vẻ tức giận của Ninh Thiên Hòa.

“Phó hội trưởng Ninh, có chuyện gì thế?”

Một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ bước lên trước, nhìn về phía Ninh Thiên Hòa.

Ninh Thiên Hòa tức giận nói: “Ông hỏi ông ta ấy!”

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Trần Dục.

Trần Dục nói: “Các vị, tôi hỏi một câu, theo quy định của Võ Minh, nếu có người dám xông vào trụ sở chính của Võ Minh, chúng ta có nên giết kẻ xâm phạm này vì tôn nghiêm của Võ Minh không thế?”

Nghe thấy thế, có trưởng lão nói ngay: “Đương nhiên là nên giết rồi! Bây giờ Võ Minh là thế lực số một, có đông cao thủ nhất ở thế tục Chiêu Châu, nếu ai cũng có thể xông vào trụ sở chính của Võ Minh, để chuyện này truyền đi thì uy nghiêm của Võ Minh ở đâu chứ?”

“Không sai, những kẻ dám xông vào trụ sở chính của Võ Minh đều đáng bị giết!”

“Đáng bị giết!”

Ba trưởng lão khác nói, thái độ vô cùng kiên quyết.

Trần Dục cười lạnh, nhìn về phía Ninh Thiên Hòa đang tức giận không thôi: “Phó hội trưởng Ninh, ông cũng nghe rồi đấy, mấy vị trưởng lão đều rất đồng tình, ông thiên vị kẻ xâm phạm như thế, không sợ chuyện này truyền ra ngoài rồi ảnh hưởng danh tiếng của Võ Minh ư?”
Chương 1892: Nội chiến của Võ Minh

Ninh Thiên Hòa giận không kìm được, nhìn quanh, hỏi: “Các người có biết Trần Dục định giết ai không?”

Ba vị trưởng lão không biết chân tướng, đều có vẻ khó hiểu.

Họ nhìn về phía ba người đang nằm trên đất.

Lúc này, quanh người Mã Siêu tản ra khí thế vô cùng u ám, vừa bất ổn vừa mạnh mẽ, anh ta đang cố đứng dậy.

Hai người khác lớn tuổi hơn, rõ ràng đã bị thương nặng, hơi thở rất yếu, còn không có sức đứng dậy, nằm trên đất, thở hổn hển.

“Phó hội trưởng Ninh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ nhìn Ninh Thiên Hòa.

Lúc này Ninh Thiên Hòa mới nói ra thân phận của Mã Siêu và anh em nhà họ Tống, nghe ông ta nói xong, ba vị trưởng lão không biết chân tướng kia đều kinh ngạc.

“Bây giờ các người hiểu tại sao tôi lại ngăn cản Trần Dục giết người chứ?”

Ninh Thiên Hòa lạnh lùng nói: “Ba người này đều là những người thân thiết nhất với minh chủ, nhất là thanh niên tên Mã Siêu kia, cậu ta và minh chủ như anh em ruột, còn trẻ mà đã đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh, thậm chí phát huy được thực lực sánh ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong”.

“Thiên phú của cậu ta cũng không yếu hơn minh chủ bao nhiêu, sau này, chắc chắn cậu ta cũng sẽ gia nhập Võ Minh, Trần Dục lại định giết cậu ta, chẳng lẽ các người không thấy Trần Dục quá đáng chắc?”

Trần Dục lạnh lùng nói: “Võ Minh vừa được thành lập, cần xây dựng uy nghiêm, tôi không cho phép ai xúc phạm Võ Minh, cho dù họ là người thân thiết nhất với Dương Thanh thì cũng phải chết!”

Ba vị trưởng lão khác đều kinh ngạc, hình như không ngờ thái độ của Trần Dục lại kiên quyết đến thế.

Trần Dục vẫn chưa nói xong, ông ta nói tiếp: “Mặt khác, tôi đề nghị chọn lại vị trí minh chủ!”

“Trần Dục!”

Ninh Thiên Hòa lập tức nổi giận: “Rốt cuộc ông định làm gì?”

Trần Dục trầm giọng nói: “Mọi người đều biết Dương Thanh đã bị thương nặng, chỉ sống sót thôi đã là kỳ tích, không thể hoàn toàn khôi phục cảnh giới ban đầu!”

“Tôi không phủ nhận Dương Thanh đã trả giá rất nhiều, cũng đã lập công rất lớn vì cao thủ Chiêu Châu, nhưng dù sao Võ Minh cũng là tổ chức kết nối cao thủ thế tục đầu tiên và lớn nhất Chiêu Châu, không thể để một kẻ tàn phế đảm nhiệm chức minh chủ chứ?”

“Thế nên tôi đề nghị, hủy chức minh chủ của Dương Thanh!”

Ninh Thiên Hòa thực sự tức giận, khí thế Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ tràn ra từ người ông ta, ông ta căm tức nhìn Trần Dục, nghiến răng nghiến lợi: “Trần Dục ơi Trần Dục, tôi đã xem thường ông, ông luôn bất mãn với sự sắp xếp của phó hội trưởng Đỗ, bây giờ phó hội trưởng Đỗ không ở Võ Minh nên ông định mượn cơ hội này để bãi bỏ minh chủ chứ gì”.

“Nếu tôi không đoán sai, chẳng những ông muốn bãi bỏ minh chủ mà còn định bãi bỏ nốt phó hội trưởng Đỗ đúng không?”

Trần Dục hơi biến sắc, nhưng chỉ trong chớp mắt, ông ta đã bình thường lại, thản nhiên nhìn chằm chằm vào Ninh Thiên Hòa, lạnh lùng nói: “Ninh Thiên Hòa, ông đừng suy bụng ta ra bụng người, tôi chỉ nghĩ Dương Thanh đã trở thành kẻ tàn phế, không có tư cách làm minh chủ tiếp thôi”.

Ông ta nói rồi nhìn về phía một trưởng lão Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ: “Trưởng lão Vạn, tôi nghĩ ông mới là người có tư cách trở thành minh chủ Võ Minh nhất đấy”.

“Chắc ông cách Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ không xa nữa đúng không?”

Trưởng lão Vạn mỉm cười, không đáp lời Trần Dục mà nhìn về phía Ninh Thiên Hòa, nói: “Phó hội trưởng Ninh, tôi nghĩ trưởng lão Trần nói cũng có lý, Dương Thanh đã lập công lớn với Võ Minh, nhưng trận chiến lần này cũng khiến cậu ta bị thương rất nặng, cho dù chữa khỏi, cảnh giới cũng sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí cậu ta sẽ trở thành kẻ tàn phế”.

“Nếu để một kẻ tàn phế chỉ đạo Võ Minh, có lẽ Võ Minh sẽ trở thành trò cười của cả Chiêu Châu, thậm chí bị các thế lực nước ngoài chế giễu”.

Ninh Thiên Hòa chỉ thấy lưng lạnh toát, ông ta không ngờ Võ Minh vừa được thành lập chưa lâu mà đã có nhiều mâu thuẫn nội bộ thế này.

Đến giờ ông ta mới nhận ra, Trần Dục chỉ là quân cờ, trưởng lão Vạn mới là kẻ che giấu kỹ nhất.

Trong Võ Minh, người có cảnh giới cao nhất là Dương Thanh, đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.

Tiếp đến là Đỗ Trọng với cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ.

Sau đó là hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, một người là Ninh Thiên Hòa, người kia chính là trưởng lão Vạn.

Ba cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ còn lại đều là trưởng lão của Võ Minh.

Ninh Thiên Hòa luôn cảm thấy trưởng lão Vạn che giấu rất kỹ, trưởng lão Vạn cũng chưa bao giờ để lộ thực lực thật sự của mình, nhưng sau khi nghe Trần Dục nói xong, Ninh Thiên Hòa có cảm giác thực lực của trưởng lão Vạn còn ở trên ông ta, không chừng đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ rồi.

Bằng không, sao trưởng lão Vạn dám nhảy ra vào lúc này chứ?

Hai trưởng lão Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ khác cũng kinh hãi như Ninh Thiên Hòa.

Ninh Thiên Hòa nhìn chằm chằm vào trưởng lão Vạn với vẻ nghiêm nghị: “Cho dù muốn chọn lại minh chủ thì cũng nên chờ phó hội trưởng Đỗ về rồi tính tiếp”.

Trưởng lão Vạn chỉ cười chứ không nói gì.

Trần Dục nói ngay: “Ai biết khi nào phó hội trưởng Đỗ mới về chứ, Võ Minh vừa được thành lập, là lúc cần người lãnh đạo nhất, chúng ta không thể chần chừ nữa, phải mau chóng chọn minh chủ mới thôi”.

Trần Dục nói rồi nhìn hai trưởng lão Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ khác, lạnh lùng hỏi: “Trưởng lão Cung và trưởng lão Giang nghĩ thế nào?”

Sắc mặt của trưởng lão Cung và trưởng lão Giang đều rất khó coi, sao họ lại không nhận ra giọng điệu đe dọa của Trần Dục chứ?

Ninh Thiên Hòa nhìn hai người họ: “Hai người cứ yên tâm, có tôi ở đây, đừng ai hòng huỷ bỏ vị trí minh chủ, cho dù định chọn lại minh chủ thật thì cũng phải chờ phó hội trưởng Đỗ về rồi tính tiếp!”

Nghe thấy thế, trưởng lão Cung và trưởng lão Giang càng khó xử hơn.

Bây giờ là lúc chọn phe, một khi đứng sai thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Trưởng lão Vạn cười híp mắt: “Nếu phó hội trưởng Ninh đã không đồng ý thì thôi, chờ phó hội trưởng Đỗ về rồi bàn chuyện chọn minh chủ mới”.

Ông ta nói rồi liếc Mã Siêu đã đứng dậy, lại nhìn về phía Ninh Thiên Hòa: “Nhưng việc có người xông vào trụ sở chính của Võ Minh là chuyện lớn, có phải chúng ta nên xử lý không?”

Sao Ninh Thiên Hòa lại không hiểu ý trưởng lão Vạn chứ, ông ta lập tức giận dữ nói: “Tôi cảnh cáo các người, đừng có ý xấu với người bên cạnh minh chủ”.

Ông ta nói rồi nhìn về phía Mã Siêu: “Cậu muốn gặp minh chủ nhỉ? Giờ tôi sẽ đưa mọi người đi gặp minh chủ ngay!”

Ông ta vừa định bước tới thì đã bị trưởng lão Vạn chặn đường.

Trưởng lão Vạn cười ha hả, nhìn Ninh Thiên Hòa: “Phó hội trưởng Ninh, họ xông vào trụ sở chính của Võ Minh, đó là tội chết”.

Ông ta lại quát lớn: “Trưởng lão Trần! Chưa ra tay đi hả?”

Trần Dục lập tức vui mừng, vội nói: “Vâng, để tôi đi giết mấy tên khốn dám xông vào Võ Minh!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến Thần Ở Rể Convert
  • Dương Thần Tần Tích
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 1-5
Chiến thần điện hạ
Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 16-20
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 196-200

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom