• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (147 Viewers)

  • Chương 1798: Nên rời đi rồi

Hồi nãy Dương Thanh vẫn đang lo cho người nhà, nghe thấy giọng kiếm khách Ảnh Tử, anh mới hoàn hồn.

Dương Thanh lắc đầu: “Không có gì ạ”.

Anh nói rồi hỏi tiếp: “Tiểu Uyển, vết thương của tiền bối Ảnh Tử sao rồi?”

Phùng Tiểu Uyển nói: “Có lẽ vì cảnh giới của ông Ảnh Tử cao, tố chất cơ thể của ông ấy rất mạnh, bị thương nặng mà nhanh tỉnh như thế, em cứ tưởng ít nhất ba ngày nữa ông Ảnh Tử mới tỉnh lại cơ”.

Kiếm khách Ảnh Tử nói: “Vẫn nhờ y thuật vô song của cô Phùng, nếu là người khác, đừng nói tới việc chữa khỏi cho tôi, có lẽ còn không giúp tôi tỉnh lại nhanh được”.

Dương Thanh lại nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử: “Tiền bối, ông cần bao lâu để quay về trạng thái đỉnh cao?”

Kiếm khách Ảnh Tử thoáng suy tư rồi lắc đầu, nhìn vết cụt ở cánh tay phải của mình, nói với vẻ đau thương: “Có lẽ đời tôi không còn hy vọng quay về trạng thái đỉnh cao nữa”.

“Tôi tu luyện công pháp đặc thù, tốc độ khôi phục rất nhanh, tôi đoán ít nhất một tuần sau, tôi sẽ đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, bởi vì tôi đã luyện hóa thanh linh kiếm này, nếu phối hợp với linh kiếm thì chắc sẽ phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, đó đã là cực hạn rồi”.

Tuy không thể quay về Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng có thể đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ đã là rất may mắn.

Dương Thanh gật nhẹ đầu, nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử: “Vậy một tuần nữa, tôi sẽ rời khỏi Mục phủ”.

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, kiếm khách Ảnh Tử lập tức giật mình: “Cậu định đi à?”

Dương Thanh gật đầu, nghiêm nghị nói: “Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian ở bên ngoài, đến lúc về rồi, trong nhà vẫn còn nhiều chuyện chờ tôi xử lý”.

Tuy anh không nói rõ, nhưng kiếm khách Ảnh Tử cũng đã nhận ra vài manh mối từ ánh mắt lạnh băng của Dương Thanh.

Ông ta gật nhẹ đầu, trầm giọng nói: “Dương Thanh, cậu đã làm rất nhiều cho Mục phủ, nếu có việc gấp, cậu cứ kệ chúng tôi, đi xử lý chuyện của mình đi”.

Dương Thanh lắc đầu: “Đã chậm trễ lâu thế rồi, cũng không quan trọng vài ngày nữa, sau khi ông hồi phục, tôi sẽ đi, vừa hay dùng mấy ngày nay để giúp Mục phủ xử lý một số chuyện”.

Kiếm khách Ảnh Tử vội nói: “Vậy cảm ơn cậu!”

Đúng lúc này, mấy người thuộc thế hệ trước ở Mục phủ cũng tới phòng kiếm khách Ảnh Tử.

“Ảnh Tử, rốt cuộc ông cũng tỉnh rồi, đúng là trời phù hộ cho Mục phủ chúng ta!”

Khi thấy kiếm khách Ảnh Tử tỉnh lại, trên mặt mấy ông lão thuộc thế hệ trước của Mục phủ đều giàn giụa nước mắt.

Đối với họ, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này đều như đang mơ.

Bây giờ, Mục thành chủ đã mất tích, kiếm khách Ảnh Tử trở thành hy vọng của rất nhiều người ở Mục phủ.

May mà kiếm khách Ảnh Tử đã tỉnh lại, nếu kiếm khách Ảnh Tử cũng gặp chuyện, Mục phủ sắp xong đời rồi.

Kiếm khách Ảnh Tử nhìn quanh, nói: “Trong khoảng thời gian này, các vị vất vả rồi!”

“Không vất!”

“Không vất!”

Đám người thi nhau nói.

Kiếm khách Ảnh Tử nhận thấy họ có lời muốn nói từ nét mặt họ, bèn hỏi: “Có phải mọi người định nói gì với tôi không?”

Mấy ông lão nhìn nhau rồi lại nhìn về phía Dương Thanh.

Dương Thanh hiểu ngay, những người này muốn nói gì đó với kiếm khách Ảnh Tử, nhưng có anh ở đây nên không tiện.

Dương Thanh nói: “Mọi người cứ trò chuyện, tôi ra ngoài trước đây!”

Anh dẫn Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam rời khỏi phòng kiếm khách Ảnh Tử.

Sau khi họ đi, trong phòng chỉ còn người của Mục phủ.

Kiếm khách Ảnh Tử nói với vẻ không vui: “Rốt cuộc mọi người định nói gì thế?”

“Ông Tề, hay ông nói đi!”

Một người nhìn về phía ông Tề.

Ông Tề gật đầu, nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử: “Mấy ngày nay, Mục phủ đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhất là nội bộ, cũng đã tranh đấu với nhau”.

“Ông nói gì?”

Kiếm khách Ảnh Tử lập tức có vẻ tức giận: “Sao lại có chuyện xảy ra trong nội bộ chứ?”

Ông Tề vội kể lại hết chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Sau khi ông ta nói xong, sự tức giận trên mặt kiếm khách Ảnh Tử đã lên đến đỉnh điểm.

“Các người lo Dương Thanh sẽ nhòm ngó chức thành chủ Mục phủ ư?”

Kiếm khách Ảnh Tử cười lạnh, nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Tôi có thể nói cho các người biết, Dương Thanh không hề có hứng thú với chức thành chủ Mục phủ, nếu cậu ấy đồng ý, cho dù để cậu ấy làm thành chủ Mục phủ thì sao nào?”

“Với thiên phú mà cậu ấy thể hiện ra, ở gia tộc Cổ Võ cũng làm gì có? Nếu yêu nghiệt như thế đồng ý trở thành thành chủ Mục phủ, đó là vinh hạnh của chúng ta”.

Nghe thấy ông ta nói thế, đám người thi nhau cúi đầu, không dám nói năng gì.

Kiếm khách Ảnh Tử thở dài, nói với vẻ bi thương: “Bây giờ Mục thành chủ cũng lành ít dữ nhiều rồi, hôm đó ở phủ Hoài Thành, sau khi đánh với thành chủ Hoài Thành một trận, ông ấy còn vận dụng bí pháp Hoàn Đồng, cuối cùng định tự nổ để giết thành chủ Hoài Thành nữa, nhưng đúng lúc Mục thành chủ sắp tự nổ, ông ấy lại bị Black Doctor đưa đi”.

“Cho dù thành chủ còn sống, có lẽ ông ấy cũng đã trở thành con rối, bị Black Doctor điều khiển rồi”.

Nghe thấy thế, những người thuộc thế hệ trước ở Mục phủ đều hết sức kinh hãi.

Ông Tề kinh hãi nói: “Sao cơ? Thành chủ đã bị Black Doctor cải tạo thành con rối rồi à?”

Kiếm khách Ảnh Tử lắc đầu: “Tạm thời tôi cũng không rõ lắm, nhưng có thể xác định thành chủ Hoài Thành đã bị đối phương cải tạo thành con rối, hơn nữa khi thành chủ sắp tự nổ, chính Black Doctor đã xuất hiện, cắt ngang quá trình đó rồi đưa thành chủ đi”.

“Mọi người nên chuẩn bị tâm lý rằng Mục thành chủ đã mất đi ý thức rồi”.

Trên mặt người của Mục phủ tràn ngập vẻ bi thương.

Một lúc lâu sau, ông Tề nói với đôi mắt đỏ hoe: “Ảnh Tử, trước khi đi, thành chủ đã giao Mục phủ cho ông, dù sao Mục phủ cũng là thế lực lớn, không thể thiếu chủ ngày nào được, cứ để ông đảm nhiệm chức thành chủ mới của Mục phủ là được rồi”.

“Đúng thế, trước khi đi, thành chủ đã giao Mục phủ cho Ảnh Tử, bây giờ thành chủ không có ở đây, Ảnh Tử chính là chủ Mục phủ rồi”.

“Không sai, khắp Mục phủ, cũng chỉ có Ảnh Tử mới là người thích hợp trở thành thành chủ nhất”.

...

Trong lúc nhất thời, mấy người thuộc thế hệ trước của Mục phủ thi nhau nói.

Họ đã quá thất vọng với Mục Xung rồi, nếu giao Mục phủ cho Mục Xung thật, có lẽ chẳng bao lâu sau, Mục phủ sẽ bị hủy diệt mất.

Bây giờ, Mục phủ cần một người lãnh đạo có thể dẫn dắt Mục phủ hồi phục, không thể nghi ngờ, kiếm khách Ảnh Tử chính là người thích hợp nhất.

Kiếm khách Ảnh Tử lắc đầu, nói với vẻ đau thương: “Tuy tôi đã ở Mục phủ rất nhiều năm, nhưng cùng lắm chỉ là một cung phụng của Mục phủ, cũng không thuộc về Mục phủ”.

“Tôi không có tư cách thừa kế chức thành chủ Mục phủ, nhưng các vị yên tâm, tôi sẽ ở lại Mục phủ, cũng giúp Mục phủ chọn một người thích hợp để thừa kế chức thành chủ”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến Thần Ở Rể Convert
  • Dương Thần Tần Tích
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 1-5
Chiến thần điện hạ
Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 16-20
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 196-200

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom