• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (62 Viewers)

  • Chương 1573-1580

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, Vũ Văn Bân đã tăng tốc độ đến cực hạn, điên cuồng chạy về phía trước, nếu bị Dương Thanh đuổi kịp, anh ta biết mình chỉ còn con đường chết mà thôi.

Từ sau khi Dương Thanh quay về Giang Hải, anh ta đã coi Dương Thanh như cái gai trong mắt, giết chết Dương Thanh đã trở thành chấp niệm trong lòng anh ta.

Không ai biết để có được sức mạnh như bây giờ, anh ta đã phải trả giá đắt đến mức nào.

Nhưng anh ta không ngờ Dương Thanh lại mạnh thế này, với thực lực bây giờ, anh ta vẫn không phải đối thủ của Dương Thanh, còn bị Dương Thanh đuổi giết.

Vũ Văn Bân nói với vẻ mặt dữ tợn: “Dương Thanh, một ngày nào đó, chắc chắn tao sẽ tự tay giết mày!” Nhưng sau khi tốc độ của Vũ Văn Bân tăng lên, tốc độ của Dương Thanh cũng bất chợt tăng vọt, khí thế cuồng bạo tràn ngập trong người anh.

Mắt anh đỏ ngầu, không thấy tròng trắng đâu nữa, nếu anh em nhà họ Tống đang ở đây thì sẽ biết, huyết mạch cuồng hóa lại đang bùng nổ rồi.

Lúc này, dường như Dương Thanh đã hoàn toàn mất kiểm soát, nhưng rõ ràng trong mắt anh vẫn có thù hận dữ dội, anh muốn giết Vũ Văn Bân hơn bất cứ lúc nào.

“Sao có thể chứ?”

Vũ Văn Bân cảm nhận được khí thế của Dương Thanh đang ngày càng gần mình, có vẻ không dám tin, lông tơ trên người dựng đứng.

Anh ta có linh cảm, có lẽ hôm nay anh ta sẽ chết dưới tay Dương Thanh.

Vũ Văn Bân nghiến răng nghiến lợi: “Mình là cậu chủ của gia tộc Vũ Văn, sao có thể chết dưới tay một đứa con nuôi của gia tộc Vũ Văn chứ?”

Nhưng anh ta đã chạy nhanh hết mức mà vẫn không thể kéo dài khoảng cách giữa mình và Dương Thanh, chỉ thấy Dương Thanh đã đến rất gần.

“Vũ Văn Bân!”

Một giọng nói đằng đằng sát khí bỗng vang lên sau lưng anh ta.

“Rầm!”

Ngay sau đó, một luồng sức mạnh đáng sợ lập tức nện lên người Vũ Văn Bân, Vũ Văn Bân bay thẳng ra xa.

Vũ Văn Bân sợ hết hồn, không ngờ anh ta lại bị đuổi kịp thật. Anh ta bất chợt lấy dao găm ra, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Dương Thanh, nếu mày đã chán sống thế này thì hôm nay tao sẽ tiễn mày xuống lòng đất để gặp lão già đó!”

Anh ta nói rồi chủ động lao về phía Dương Thanh.

Mắt Dương Thanh đỏ ngầu, quanh người tràn ngập sát khí đáng sợ, thấy Vũ Văn Bân lao về phía mình, anh hơi nhích chân, hóa thành một bóng mờ, xông thẳng tới trước mặt Vũ Văn Bân.

Vũ Văn Bân đâm mạnh dao về phía Dương Thanh: “Chết đi!”

“Rầm!”

Nhưng anh ta còn chưa chạm được vào người Dương Thanh thì đã bị Dương Thanh đá bay rồi.

“A a a... Tao phải giết mày! Tao phải giết mày!”

Khi bị Dương Thanh đánh bay, mặt Vũ Văn Bân méo mó vì thù hận, anh ta nhanh chóng bò dậy, lại lao tới chỗ Dương Thanh.

Nhưng anh ta vừa đứng dậy thì đã bị thương nặng, Dương Thanh lại tấn công, Vũ Văn Bân bay thẳng ra xa tiếp. “Rầm rầm rầm!”

Ngay sau đó, Dương Thanh hoàn toàn bùng nổ, điên cuồng tấn công Vũ Văn Bân, mỗi khi anh đánh một đòn, Vũ Văn Bân lại bay đi như quả bóng.

Nhưng bây giờ, Vũ Văn Bân còn chưa đến Thần Cảnh mấy tháng trước lại cứ như King Kong, cho dù Dương Thanh đang điên cuồng tấn công thì vẫn không thể giết chết anh ta được.

Nét mặt Vũ Văn Bân vô cùng dữ tợn, lửa giận đã khiến anh ta hoàn toàn bùng nổ, nhưng anh ta không sao chống đỡ nổi thực lực tuyệt đối, chỉ có thể bị Dương Thanh liên tục đánh bay.

Lúc này Dương Thanh đang cảm thấy rất nóng nảy, muốn trút hết lửa giận trong người ra ngoài, còn cơ thể anh thì đã bị thương nặng, những vết thương khiến người ta giật mình đang không ngừng chảy máu.

Nhưng anh lại như không cảm thấy gì, cứ liên tục tấn công Vũ Văn Bân.

Không ai biết nội tạng của anh đã bị tổn thương nặng, nếu là người bình thường thì đã chết vô số lần rồi.

“Dương Thanh!”

Vũ Văn Bân lại bò dậy, ngực anh ta đã lõm hẳn xuống, nhưng điều kỳ lạ chính là tuy bị thương nặng như thế nhưng trên người anh ta không hề có máu tươi.

Lồng ngực bị lõm xuống của anh ta đang dần khôi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Tuy huyết mạch cuồng hóa của Dương Thanh đã hoàn toàn bùng nổ nhưng anh vẫn giữ được tỉnh táo, đương nhiên anh cũng nhìn thấy vết thương trên người Vũ Văn Bân đang nhanh chóng khôi phục.

Đến giờ anh mới nhận ra, không thể coi Vũ Văn Bân là người nữa, anh ta đã bị nhà khoa học điên Black Doctor cải tạo rồi.

Bằng không, Vũ Văn Bân bị thương nặng như vậy, tại sao lại không chảy máu chứ?

Còn cả vết thương trên người anh ta nữa, tại sao chúng có thể nhanh chóng khép lại?

Trừ công nghệ cao cấp nano, Dương Thanh thực sự không nghĩ ra khả năng nào khác.

“Dương Thanh, mày không giết được tao đâu!”

Vũ Văn Bân phá lên cười, vẻ thù hằn trong mắt ngày càng rõ rệt.

Chẳng những Dương Thanh đang điên cuồng không bị Vũ Văn Bân kích thích mà còn bình tĩnh hơn.

Anh nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Bân, muốn tìm ra điểm chí mạng của anh ta, bằng không, chẳng những anh không giết được Vũ Văn Bân mà còn chết nhanh hơn anh ta nữa.

Bây giờ, anh gần như không ôm hy vọng sống sót nữa, chỉ mình anh biết vết thương của mình nặng tới đâu.

Vào giây phút này, bộ não anh như phát triển hơn, anh có thể thấy rõ từng biến đổi trên cơ thể Vũ Văn Bân mỗi khi anh ta tấn công hay nói chuyện.

Vũ Văn Bân đã tấn công mấy trăm lần mà vẫn không thể chạm đến một cọng tóc của Dương Thanh, có vẻ anh ta cũng hơi suốt ruột, bèn khiêu khích Dương Thanh bằng những lời lẽ điên cuồng hơn trước.

“Ra thế!”
1630039506617.png

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay sau khi Dương Thanh lấy vật thể màu đen kia ra khỏi người Vũ Văn Bân, con ngươi anh ta bỗng co lại, nét mặt méo mó vì đau đớn và sự căm hận với Dương Thanh.

“Dương Thanh, mày tưởng mày làm thế thì sẽ giết được tao à?”

Vũ Văn Bân nghiến răng nghiến lợi, nét mặt vô cùng điên cuồng.

Dương Thanh nhíu mày, không hiểu sao anh lại thấy được sát khí đáng sợ trong mắt Vũ Văn Bân.

Đã đến mức này rồi, Vũ Văn Bân có thể tạo thành uy hiếp với anh chắc? Hồi nãy anh vẫn luôn quan sát Vũ Văn Bân, phát hiện mỗi khi tấn công, Vũ Văn Bân sẽ cố gắng bảo vệ bụng mình.

Black Doctor là nhà khoa học điên, còn biến cả bản thân thành quái vật nửa người nửa máy, nói gì đến Vũ Văn Bân chứ?

Trong cơ thể của những người đã bị cải tạo bằng công nghệ cao luôn có vật thể cung cấp năng lượng, Dương Thanh đã cảm nhận được sự dao động của một luồng năng lượng mạnh mẽ trong bụng Vũ Văn Bân.

Quả nhiên anh đã đoán đúng, trong bụng Vũ Văn Bân có một vật thể màu đen, tuy anh không biết đây là thứ gì, nhưng anh có thể cảm nhận được luồng năng lượng khủng khiếp từ nó.

Vũ Văn Bân mạnh mẽ như thế cũng vì vật thể màu đen này.

“Vũ Văn Bân, ân oán giữa tao và mày kết thúc ở đây được rồi đấy!”

Dương Thanh nói rồi giơ tay lên, khí thế đáng sợ bùng nổ từ lòng bàn tay anh.

Ngay sau đó, anh đập mạnh vào đầu Vũ Văn Bân.

“Dương Thanh, tao chết thì mày cũng không sống nổi! Ha ha ha ha!”

Trong mắt Vũ Văn Bân không hề có vẻ e ngại, anh ta phá lên cười.

“Rầm!”

Ngay sau đó, tay Dương Thanh đã đập trúng đầu Vũ Văn Bân.

Đúng lúc sức sống của Vũ Văn Bân hoàn toàn biến mất, Dương Thanh bỗng cảm nhận được sự nguy hiểm từ vật thể màu đen.

Dương Thanh lập tức biến sắc, ném nó ra xa theo phản xạ có điều kiện.

“Rầm!”

Đúng lúc vật thể màu đen rời khỏi tay anh, một tiếng nổ bỗng vang lên, khí thế hủy diệt lan ra khắp bốn phía.

Dương Thanh đang ở gần vật thể màu đen nhất trực tiếp bay xa mấy chục mét, nặng nề rơi xuống đất.

“Trời đất! Có chuyện gì xảy ra trong khu rừng ở Hoàng thành vậy?”

“Tiếng động hồi nãy là tiếng nổ à?”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hồi nãy tôi lại cảm nhận được hơi thở hủy diệt từ tiếng nổ đó chứ?”

Vụ nổ từ vật thể màu đen khiến cả Hoàng thành Thượng Quan rung chuyển, vô số cao thủ nhìn về phía khu rừng trong Hoàng thành với vẻ kinh hãi. Cùng lúc đó, trong Hoàng điện của Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Thượng Quan Hoàng ngồi ở ghế trên, phía dưới là các cao thủ của Hoàng tộc.

Lúc này ai cũng có vẻ nghiêm nghị, đối với Hoàng tộc họ Thượng Quan, hôm nay đúng là kinh khủng, cao thủ Siêu Phàm Cảnh duy nhất của Hoàng tộc họ Thượng Quan - Thượng Quan Phó đã chết!

Không những thế, Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng tổn thất rất nhiều cao thủ Thần Cảnh.

“Hoàng Chủ, cao thủ Thần Cảnh của nhà họ Lý đã rời khỏi Hoàng thành, nhà họ Lý chỉ để lại mấy người bình thường thôi”.

Một cao thủ Thần Cảnh nói.

Thượng Quan Hoàng giận dữ quát: “Vô dụng! Toàn là lũ vô dụng! Lý Trọng đã chết mà các người vẫn không thể giữ cao thủ Thần Cảnh của nhà họ Lý lại, nếu các người không phải đồ vô dụng thì là gì chứ?”

Cả đám cao thủ câm như hến, không dám nói năng gì.

Họ cũng biết, nếu để cao thủ nhà họ Lý rời đi thì chính là thả hổ về rừng, một khi nhà họ Lý hồi phục rồi quay về, chắc chắn Hoàng tộc họ Thượng Quan sẽ phải chịu tổn thất nặng nề hơn.

Thượng Quan Hoàng tức giận nói: “Tôi không quan tâm các người dùng cách gì, phải tìm thấy hết cao thủ Thần Cảnh của nhà họ Lý cho tôi!”

“Vâng, thưa Hoàng Chủ!”

Có người vội đáp.

Lúc này, Đại hoàng tử Thượng Quan Tử Chí bỗng lên tiếng: “Bố, bố còn bỏ sót một người”.

Thượng Quan Hoàng nhíu mày: “Ai cơ?”

Thượng Quan Tử Chí vội nói: “Dương Thanh ạ!”

Nghe thấy thế, cả đám cao thủ của Hoàng tộc đều biến sắc.

Thượng Quan Tử Mặc cũng nói: “Bố, con nghĩ anh cả nói không sai, không thể bỏ qua cho cao thủ nhà họ Lý hay Dương Thanh được”.

“Hoàng Chủ, nếu không có cậu Thanh, cao thủ Thần Cảnh của chúng ta đã chết hết trong tay Lý Trọng rồi, cậu Thanh có ơn với Hoàng tộc chúng ta, chúng ta không thể vong ân phụ nghĩa!”

Một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong được Dương Thanh cứu trước đó vội nói, trong mắt tràn ngập vẻ cầu khẩn.

Thượng Quan Tử Mặc cũng nói: “Mày đừng vu oan cho tao và anh cả”.

Thượng Quan Nhu không quan tâm đến họ mà nhìn về phía Thượng Quan Hoàng: “Ông nội, Dương Thanh đã giết được Lý Trọng, tức là thực lực của cậu ấy đã khôi phục rồi. Hoàng tộc vừa phải chịu tổn thất nặng nề, nếu chúng ta đấu với Dương Thanh thì chỉ thiệt hại nhiều hơn thôi!”

Thượng Quan Hoàng vẫn luôn im lặng, nhưng sắc mặt u ám đến mức đáng sợ, không ai biết lão ta đang nghĩ gì.
1630039513652.png

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thượng Quan Nhu nhanh chóng bị hai cao thủ đưa đi, bị nhốt vào Hoàng lăng dưới mặt đất.

Thượng Quan Hoàng nhìn đám người, lạnh lùng nói: “Tôi biết, có rất nhiều người đã được Dương Thanh cứu, các người biết ơn cậu ta”.

“Nhưng tốt nhất các người hãy nhớ kỹ thân phận của mình, đừng quên các người là cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan, là trụ cột của Hoàng tộc họ Thượng Quan, các người chỉ có thể suy nghĩ cho Hoàng tộc”.

“Trong tiếng nổ hồi nãy, tôi đã cảm nhận được khí thế trên người Dương Thanh đã tiêu tán, cho dù hôm nay cậu ta còn sống thì chắc chắn cũng bị thương nặng, chỉ khi cậu ta chết thì chúng ta mới không phải lo mối họa về sau”. “Nếu Dương Thanh ghi hận Hoàng tộc họ Thượng Quan, một khi cậu ta hồi phục thì cũng chính là tận thế của Hoàng tộc, tôi hy vọng các người sẽ hiểu nỗi khổ tâm của tôi”.

Nghe thấy thế, mọi người đều im lặng, trong mắt những cao thủ vừa được Dương Thanh cứu tràn ngập vẻ bi thương.

Đúng là họ không muốn ra tay với Dương Thanh, nhưng cũng như Thượng Quan Hoàng đã nói, một khi Dương Thanh ghi hận Hoàng tộc, chắc chắn anh sẽ không tha cho Hoàng tộc sau khi hồi phục.

Lúc này, một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong bỗng nhìn về phía Thượng Quan Hoàng: “Hoàng Chủ, nếu được, tôi hy vọng ông sẽ cho Dương Thanh một con đường sống”.

Thượng Quan Hoàng nói: “Đương nhiên! Nể tình cậu ta đã cứu mọi người, tôi có thể cho cậu ta ăn sung mặc sướng”.

Ai cũng hiểu rõ, Thượng Quan Hoàng định bắt Dương Thanh rồi phế võ công của anh, sau đó vĩnh viễn giam lỏng anh ở Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Đối với Dương Thanh, bị phế võ công đúng là rất tàn nhẫn, nhưng so với việc mất mạng, thế đã là tốt lắm rồi.

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, lập tức phong tỏa Hoàng thành Thượng Quan, nếu phát hiện cao thủ Thần Cảnh của nhà họ Lý thì giết ngay tức khắc! Mặt khác, phong tỏa tin tức về tất cả những chuyện xảy ra ở Hoàng thành Thượng Quan hôm nay, nếu những chuyện đó bị truyền đi, có lẽ Hoàng thành Thượng Quan sẽ gặp phải nguy cơ lớn hơn nữa”.

Thượng Quan Hoàng nhìn quanh, bình tĩnh nói.

“Vâng!”, đám người đáp.

Cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan nhanh chóng rời khỏi Hoàng tộc theo hai nhóm, một nhóm đi theo Thượng Quan Hoàng đến khu rừng trong Hoàng thành, nhóm còn lại đi tìm cao thủ Thần Cảnh của nhà họ Lý theo Đại hoàng tử Thượng Quan Tử Chí.

Người ở Hoàng thành Thượng Quan cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết đó là chuyện lớn, bằng không Hoàng thành Thượng Quan đã không bị rà soát nghiêm ngặt như vậy.

Trong lúc Thượng Quan Hoàng đang dẫn một đội ngũ tiến vào khu rừng ở Hoàng thành, một bóng người dính đầy máu đang nằm trên mặt đất.

Người này không phải ai khác mà chính là Dương Thanh.

Sau khi anh lấy vật thể màu đen kia ra khỏi bụng Vũ Văn Bân, nó bỗng nổ tung, hất bay người đang bị thương nặng như anh.

Lúc này, trên người anh chằng chịt vết thương, quần áo tả tơi, nằm đó như một cái xác.

Vào giây phút này, nếu có người đang ở đây thì sẽ phát hiện ra, những vết thương bị lộ ra ngoài của Dương Thanh đang chậm rãi liền lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Những vết thương máu me be bét đã đóng vảy rất dày, một hơi thở ôn hòa như có như không đang bao phủ lấy Dương Thanh. Dương Thanh hơi cuộn người lại, tựa như trẻ sơ sinh đang ngủ say, hơi thở yếu ớt dần trở nên mạnh mẽ.

Cỏ khô quanh người anh như đã hấp thu đầy đủ chất dinh dưỡng, đang xanh tươi trở lại với tốc độ cực nhanh.

Lấy Dương Thanh làm trung tâm, một luồng sức sống mãnh liệt lan ra khắp bốn phía.

Từng giây từng phút trôi đi, Dương Thanh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng vết thương trên người anh gần như đã khỏi hẳn, thậm chí có vài vết sẹo đã tróc ra, da dẻ ở đó như của trẻ sơ sinh vậy.

Nhưng không ai thấy được sự biến đổi trên cơ thể anh.

Phía bên kia, Thượng Quan Hoàng đã dẫn các cao thủ đỉnh cao của Hoàng tộc tiến vào khu rừng ở Hoàng thành.

Thượng Quan Hoàng ra lệnh: “Mọi người tản ra, tìm kiếm Dương Thanh theo phương thức cuốn chiếu, đừng bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào”.

“Vâng, thưa Hoàng Chủ!”

Mười mấy cao thủ của Hoàng tộc vội tản ra bốn phía.

Thượng Quan Hoàng nhíu mày, theo lẽ thường, lão ta phải cảm nhận được khí thế của Dương Thanh mới đúng, nhưng sau khi tiến vào trong rừng, lão ta lại không thấy gì, như thể Dương Thanh đã đột ngột biến mất khỏi nơi đây.

Nhưng lão ta khẳng định Dương Thanh vẫn đang ở nơi này.

Khu rừng này rất rộng, là khu rừng lớn nhất Hoàng thành Thượng Quan, nếu muốn tìm người ở đây thì rất khó.

Nhưng cho dù khó hơn nữa thì Thượng Quan Hoàng cũng phải tìm thấy Dương Thanh, bằng không lão ta không thể yên tâm được.

“Hoàng Chủ, không thấy người ạ!”

“Hoàng Chủ, không thấy Dương Thanh ạ!”



“Hoàng Chủ, xem ra Dương Thanh đã rời đi thật rồi, chúng ta có nhiều người như thế, gần như đã tìm hết mọi chỗ mà vẫn không thấy nơi nào bị phá hoại hết!”

Sau khi không đạt được kết quả gì, các cao thủ của Hoàng tộc quay về bên cạnh Thượng Quan Hoàng rồi nói.

Thượng Quan Hoàng không nói gì, như có điều suy tư, chẳng lẽ Dương Thanh đã đi thật rồi à?
1630039522180.png

Thượng Quan Hoàng luôn rất cẩn thận, bây giờ Hoàng tộc vừa phải chịu tổn thất nặng nề, thậm chí ngay cả Hoàng Chủ tiền nhiệm cũng đã chết, lão ta không cho phép bất cứ chuyện gì có thể đe dọa đến Hoàng tộc xảy ra.

Thế nên tìm thấy Dương Thanh rồi khống chế anh đã trở thành chấp niệm trong lòng lão ta.

Nhưng lúc này, Dương Thanh đã bị cỏ cây rậm rạp che kín, hơn nữa anh chỉ đang thở chứ không hề có khí thế gì, cho dù Thượng Quan Hoàng đi ngang qua anh thì cũng sẽ không phát hiện ra, trừ khi lão ta bất cẩn giẫm lên người Dương Thanh.

Ba ngày sau đó, Thượng Quan Hoàng đích thân dẫn cao thủ của Hoàng tộc tìm kiếm tung tích của Dương Thanh trong khu rừng ở Hoàng thành, nhưng không thu hoạch được gì hết. Phía bên kia, Thượng Quan Tử Chí cũng không đạt được kết quả gì trong việc tìm kiếm cao thủ Thần Cảnh của nhà họ Lý.

Chuyện này khiến Thượng Quan Hoàng hết sức tức giận.

“Hoàng Chủ, chúng ta bỏ cuộc thôi! Chúng ta đã tìm kiếm trong khu rừng này suốt ba ngày, gần như đạp bằng mọi ngóc ngách ở đây nhưng vẫn không thấy Dương Thanh đâu, chắc cậu ta đã rời khỏi Hoàng thành rồi”.

Một cao thủ của Hoàng tộc nói với vẻ mệt mỏi, trong ba ngày qua, họ không được chợp mắt chút nào, bây giờ ai cũng thấy rất mệt.

Thượng Quan Hoàng hít sâu một hơi, nói với vẻ không cam lòng: “Rút!”

Các cao thủ của Hoàng tộc đều rời khỏi khu rừng.

Sau khi quay về Hoàng phủ, Thượng Quan Hoàng bắt đầu bế quan tu luyện, lần này Hoàng tộc bị tổn thất nặng nề, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh duy nhất là Thượng Quan Phó cũng đã chết, Thượng Quan Hoàng phải bước vào cảnh giới Siêu Phàm ngay thì mới có thể giảm tổn thất của Hoàng tộc họ Thượng Quan tới mức nhỏ nhất.

Nhoằng cái đã được bảy ngày kể từ khi Dương Thanh giết Vũ Văn Bân.

Một ngày nọ, một cơn mưa lớn bỗng giáng xuống Hoàng thành Thượng Quan.

Đây là cơn mưa lớn nhất ở Hoàng thành Thượng Quan trong năm mươi năm qua, nó kéo dài tổng cộng năm tiếng.

Sau cơn mưa đó, trời quang mây tạnh, dường như mọi thứ đều tái sinh.

Lúc này, trong khu rừng ở Hoàng thành Thượng Quan, mấy khóm hoa bụi cỏ bỗng giật nhẹ, khiến mấy chú chim nhỏ đang đậu trên đó kinh hãi, lập tức bay đi.

“Soạt!”

Một người thanh niên bỗng ngồi dậy từ đám hoa cỏ đó.

“Phù!”

Dương Thanh mở mắt, thở hắt ra, anh ngồi im một lúc lâu, bỗng hoàn hồn, mừng rỡ nói: “Mình chưa chết à?”

Sau khi đứng dậy, anh mới kinh ngạc phát hiện vết thương trên người anh đã khỏi hẳn, toàn thân vô cùng sảng khoái.

Anh bước lên trước mấy bước, bỗng đứng đờ ra, anh vung nắm đấm lên, khí thế đáng sợ lập tức bùng nổ từ tay anh.

“Mình… mình đã hồi phục? Võ công của mình khôi phục rồi à?”

Dương Thanh lập tức sững sờ, anh có thể cảm nhận được tu vi của anh đã khôi phục, khi chưa mất võ công, anh mới đến Siêu Phàm Tam Cảnh, nhưng bây giờ anh đã đạt tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh rồi. Vượt qua hai cảnh giới liền, sao anh lại không kích động được cơ chứ?

Dương Thanh lập tức ngửa mặt cười to: “Ha ha, võ công của mình khôi phục rồi!”

Không ai biết anh đã trải qua khoảng thời gian bị mất võ công như thế nào, anh vừa phải chịu nỗi đau khổ khi mất võ công, vừa phải đối phó với nhà họ Lý và Hoàng tộc họ Thượng Quan đang nhắm vào mình.

Lúc nào anh cũng phải thận trọng, cứ như đang bước trên băng mỏng, chỉ cần bất cẩn là sẽ để lộ sự thật anh đã mất võ công ngay, anh sẽ bị nhà họ Lý giết hoặc bị Hoàng tộc họ Thượng Quan tiêu diệt.

Bây giờ, rốt cuộc võ công của anh cũng khôi phục, thậm chí còn tăng hai cảnh giới, đối với anh, đây đúng là niềm vui bất ngờ.

Sau khi kích động xong, Dương Thanh dần bình tĩnh lại, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, anh híp mắt: “Đến lúc giải quyết một số chuyện rồi!” . truyện kiếm hiệp hay

Hồi trước, khi mới đạt đến Siêu Phàm Tam Cảnh, anh đã phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Lục Cảnh, bây giờ anh đã bước vào Siêu Phàm Ngũ Cảnh, kết hợp với huyết mạch cuồng hóa, nếu gặp phải người bảo vệ Siêu Phàm Thất Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp, chắc anh sẽ không chật vật như lần trước đâu nhỉ?

Nhưng Dương Thanh vẫn không hiểu rốt cuộc trên người mình đã xảy ra chuyện gì, anh biết rõ hôm đó mình đã bị thương nặng tới mức nào, thậm chí cũng sẵn sàng để chết.

Không ngờ sau khi hôn mê một khoảng thời gian, chẳng những vết thương của anh đã lành mà còn đột phá hai cảnh giới.

Anh cảm nhận cơ thể mình, bỗng phát hiện cảm giác quen thuộc mãnh liệt. Dương Thanh mừng rỡ nói: “Là Sinh Tử Đan mà Lý Trọng đưa cho mình!”

Anh có thể cảm nhận được dược hiệu của Sinh Tử Đan vẫn còn sót lại trong người anh.

Hồi trước, khi rơi vào bước đường cùng, anh đã uống Sinh Tử Đan nhưng không có hiệu quả gì hết, anh còn tưởng Lý Trọng lấy viên thuốc này ra để lừa mình.

Nhưng bây giờ, anh bỗng hiểu tại sao nó được gọi là Sinh Tử Đan.

“Nếu mình đoán đúng, chỉ khi người uống trải qua cái chết thì Sinh Tử Đan mới phát huy tác dụng cải tử hoàn sinh”.

“Hay nói cách khác, nếu trước đó mình không uống Sinh Tử Đan thì lần này mình đã chết thật rồi”.

Dương Thanh lẩm bẩm, trừ cách giải thích này, anh thật sự không nghĩ ra tại sao vết thương của anh lại lành, thậm chí cảnh giới cũng tăng vọt nữa.

Cùng lúc đó, trong Hoàng lăng dưới mặt đất của Hoàng thành Thượng Quan, Thượng Quan Hoàng đang bế quan tu luyện bỗng mở mắt ra, có vẻ kinh hãi.

“Sao có thể chứ?”

Có người hỏi: “Hoàng Chủ, rốt cuộc đó là ai mà chúng ta phải gióng trống khua chiêng để nghênh chiến như thế?”

Thượng Quan Hoàng cắn răng: “Dương Thanh!”

“Sao cơ? Dương Thanh á! Chẳng phải Dương Thanh đã rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan rồi à?”

Ai cũng có vẻ khiếp sợ.

Đúng lúc này, một thanh niên bỗng xuất hiện trước mặt các cao thủ của Hoàng tộc, khi thấy anh, mọi người đều như gặp phải kẻ địch mạnh, trên mặt họ tràn ngập vẻ kinh hãi.

Thượng Quan Hoàng gần như rít lên: “Dương Thanh!”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sự xuất hiện của Dương Thanh khiến cả Hoàng tộc họ Thượng Quan sợ hãi, lúc này anh đứng đó như một thanh đao cứng cáp, không thể phá hủy được.

Thượng Quan Hoàng đứng trước mặt Dương Thanh, chỉ cảm thấy khí thế đáng sợ không sao chống cự nổi đang ập về phía mình.

Dương Thanh nhìn về phía Thượng Quan Hoàng, híp mắt: “Hình như Hoàng Chủ rất kinh ngạc khi thấy tôi nhỉ?”

Thượng Quan Hoàng cười gượng: “Phải kinh ngạc chứ! Tôi cảm thấy rất vinh hạnh khi được gặp lại cậu Thanh”. Dương Thanh cười híp mắt: “Thế à?”

Thượng Quan Hoàng vội gật đầu: “Đương nhiên, tôi vẫn đang chờ cậu Thanh tới Hoàng tộc họ Thượng Quan đấy”.

Dương Thanh cười lạnh, nhìn các cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan, nhưng họ đều thi nhau cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào mắt anh hết.

“Không ngờ người của Hoàng tộc họ Thượng Quan lại là hạng vong ân phụ nghĩa, nếu tôi không liều mạng trong cuộc chiến đó, các người có thể sống tới bây giờ ư?”

Dương Thanh nghiêm nghị hỏi, các cao thủ của Hoàng tộc đều cảm thấy mặt nóng rát, nhất là những cao thủ Thần Cảnh suýt bị Lý Trọng giết, chính Dương Thanh đã một mình nghênh chiến để cứu họ.

Nhưng họ lại đến khu rừng của Hoàng thành, tìm Dương Thanh suốt ba ngày ba đêm.

Tuy Dương Thanh hôn mê ba ngày ba đêm, nhưng trong cơn mê man, anh vẫn cảm nhận được có một đám cao thủ đang tìm kiếm mình.

Anh biết rõ mình sẽ phải đối mặt với nguy hiểm thế nào nếu bị họ tìm thấy.

Khi đứng trước mặt Dương Thanh, Thượng Quan Hoàng chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi, lúc này lão ta đang rất hối hận.

Nếu Hoàng tộc họ Thượng Quan luôn tin tưởng Dương Thanh, cũng không nhòm ngó bí mật mà Dương Thanh có, bây giờ Hoàng tộc họ Thượng Quan đã có thêm một cao thủ đứng đầu rồi.

Nghĩ tới những chuyện này, Thượng Quan Hoàng như già thêm mấy tuổi, lão ta chợt nói: “Mọi chuyện đều là mệnh lệnh của tôi, có gì thì cậu cứ tính sổ với tôi, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm!”

“Hoàng Chủ!”

Nghe thấy thế, nét mặt của những người khác trong Hoàng tộc họ Thượng Quan đều thay đổi.

Dương Thanh nhìn Thượng Quan Hoàng, bỗng cười khẩy: “Ông chịu nổi không? Nếu tôi không may mắn thì đã chết mấy lần trong tay ông rồi, bây giờ ông lại nói với tôi rằng ông sẽ tự chịu á?”

Thượng Quan Hoàng cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Vậy cậu muốn thế nào?”

“Đã đến mức này rồi mà ông vẫn muốn ra vẻ Hoàng Chủ ư?”

Dương Thanh tức giận quát, khí thế đáng sợ cũng lan ra từ người anh, lập tức bao phủ cả Hoàng phủ họ Thượng Quan.

Người của Hoàng tộc đều có vẻ sợ hãi, lúc này họ bỗng cảm thấy mình đang đối mặt với thần chứ không phải người.

Sau khi cảm nhận được khí thế này, người mạnh như Thượng Quan Hoàng cũng hết sức sợ hãi, lão ta không biết Dương Thanh đã đạt đến cảnh giới nào, nhưng chắc chắn anh đã quay lại trạng thái đỉnh cao, thậm chí còn mạnh hơn.

Lão ta biết trước đó, khi đánh nhau với người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, tuy sau cùng Dương Thanh bị phế võ công, nhưng ít nhất anh đã có thực lực đánh với cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh rồi. Nếu bây giờ Dương Thanh đã mạnh hơn, chẳng phải anh đã có tư cách đấu với người bảo vệ Siêu Phàm Thất Cảnh của Hoàng tộc rồi ư?

“Cậu Thanh, rất xin lỗi, tôi sai rồi!”

Trong sự khiếp sợ của mọi người, Thượng Quan Hoàng bỗng quỳ xuống đất, cúi cái đầu kiêu ngạo của lão ta trước Dương Thanh.

Cảnh tượng này khiến những người đang có mặt rung động sâu sắc.

Ngay cả Dương Thanh cũng hơi bất ngờ, không ngờ Thượng Quan Hoàng luôn vênh váo lại quỳ trước mặt anh để xin lỗi.

Tuy anh rất bất mãn với Hoàng tộc họ Thượng Quan, thậm chí muốn phá hủy nó, nhưng nghĩ đến Thượng Quan Nhu, anh lại từ bỏ ý định này.

Nhưng anh không nuốt nổi cơn giận này, nên mới đích thân tới Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Dương Thanh nhìn Thượng Quan Hoàng đang quỳ, im lặng một lúc lâu, chợt nói: “Ông nghĩ ông quỳ xuống thì tôi sẽ tha thứ cho Hoàng tộc họ Thượng Quan ư?”

Thượng Quan Hoàng cắn răng: “Tôi là Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan, mọi người đều làm theo lệnh tôi, có gì thì cậu cứ nhắm vào tôi đây này”.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Nếu tôi cứ phải tiêu diệt Hoàng tộc họ Thượng Quan thì sao?”

Thượng Quan Hoàng run rẩy, chật vật ngẩng đầu nhìn người thanh niên không giận mà vẫn uy nghiêm kia, lập tức nói: “Tôi biết bây giờ cậu rất mạnh, nhưng cậu đừng quên đây là Hoàng phủ họ Thượng Quan, khi Hoàng tộc sắp bị tiêu diệt, người bảo vệ Hoàng tộc sẽ che chở cho Hoàng tộc”.

Dương Thanh cười khẩy: “Người bảo vệ Hoàng tộc mạnh lắm chắc?”

Anh nói rồi giậm chân.

“Ầm ầm!”

Một tiếng động lớn bỗng vang lên, cả Hoàng phủ họ Thượng Quan rung chuyển, các tòa nhà ầm ầm sụp xuống.

Người của Hoàng tộc đều sững sờ.

Chỉ giậm chân một cái mà đã phát huy được sức mạnh đáng sợ đến thế, nếu Dương Thanh giẫm lên người họ thì sẽ xảy ra chuyện gì đây?

“Đúng thế, người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan không xứng với cái danh người bảo vệ, chúng ta không cần người bảo vệ thế này!”

“Người bảo vệ Hoàng tộc, ông phải cho chúng tôi câu trả lời hợp lý!”

...
1630039534455.png

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi thấy lão già bất chợt xuất hiện này, mọi người đều có vẻ kinh hãi, chỉ mình Dương Thanh vẫn bình tĩnh nhìn đối phương.

Trừ người bảo vệ Hoàng tộc ra, đây có thể là ai nữa?

Dương Thanh cười khẩy, khinh thường nhìn chằm chằm vào người bảo vệ Hoàng tộc: “Láo xược á? Khi cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan bị giết gần hết, người bảo vệ Hoàng tộc như ông đang ở đâu vậy?”

“Bây giờ, ông xuất hiện chỉ vì tôi bảo ông cút ra đây, nhưng khi cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan bị Lý Trọng đang mất kiểm soát giết gần hết, ông lại làm như không có gì xảy ra cả”. “Chẳng lẽ đối với người bảo vệ Hoàng tộc như ông, tôn nghiêm của ông quý giá hơn mạng sống của cao thủ thuộc Hoàng tộc họ Thượng Quan à?”

Nghe thấy thế, những người đang trong trạng thái đờ đẫn của Hoàng tộc họ Thượng Quan mới biết lão già tóc bạc này chính là người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Sắc mặt của người bảo vệ vô cùng u ám, khí thế như có như không dần lan ra từ người lão ta, trong chớp mắt, Hoàng tộc họ Thượng Quan đã bị áp lực đáng sợ bao trùm.

Dương Thanh thầm kinh ngạc, chỉ riêng khí thế của đối phương đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh, nếu lão ta dùng hết thủ đoạn, có phải sẽ phát huy được thực lực hơn xa Siêu Phàm Thất Cảnh không?

Tuy Dương Thanh mới đột phá đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh nhưng với thủ đoạn của anh, anh cũng có thể phát huy thực lực ngang ngửa Siêu Phàm Thất Cảnh.

Nếu hai người bước vào trận đấu sống còn thì vẫn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.

Người bảo vệ nói: “Còn nhỏ tuổi mà nhanh mồm lắm, nhưng không biết thực lực của cậu có lợi hại như mồm mép của cậu không”.

Dương Thanh cười lạnh: “Làm sao? Ông định ra tay với tôi à?”

Người bảo vệ lạnh lùng nói: “Trau dồi võ công mà thôi, cậu dám đồng ý không?”

Dương Thanh vẫn rất thản nhiên: “Có gì mà không dám chứ?”

“Nếu vậy thì đi theo tôi!”

Người bảo vệ nói rồi biến mất, ngay sau đó, Dương Thanh cũng đã biến mất theo.

Mãi đến lúc này, người của Hoàng tộc họ Thượng Quan mới dám thở hắt ra.

“Ông lão tóc bạc hồi nãy chính là người bảo vệ của Hoàng tộc họ Thượng Quan chúng ta à?”

“Cậu Thanh cũng nói thế, chắc không sai đâu”.

“Chẳng lẽ cậu Thanh đã mạnh đến mức có thể đánh với người bảo vệ Hoàng tộc à?” Trong lúc nhất thời, các cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan đều sững sờ.

Ánh mắt Thượng Quan Hoàng hết sức u ám, lão ta biết bây giờ Dương Thanh đã có địa vị rất cao ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, khi nhắc đến Dương Thanh, rất nhiều cao thủ Hoàng tộc đều có vẻ kính trọng.

Đối với lão ta, đây không phải chuyện tốt, bây giờ lão ta chỉ có thể cầu nguyện rằng người bảo vệ Hoàng tộc sẽ giết được Dương Thanh, cho dù không giết nổi thì cũng phải phế võ công của anh.

Trừ Thượng Quan Hoàng ra, Đại hoàng tử Thượng Quan Tử Chí và Nhị hoàng tử Thượng Quan Tử Mặc cũng thấy khó chịu.

Trong số ba đứa con trai của Thượng Quan Hoàng, trừ họ ra còn có Thượng Quan Tử Khiêm, quan trọng là Dương Thanh có quan hệ rất thân mật với Thượng Quan Nhu - con gái Thượng Quan Tử Khiêm, thậm chí Thượng Quan Nhu đã trở thành người phụ nữ của anh rồi.

Bây giờ võ công của Dương Thanh đã khôi phục, thậm chí không hề e ngại người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan, một khi anh sống sót quay về sau trận chiến với người bảo vệ Hoàng tộc, địa vị của họ ở Hoàng tộc sẽ giảm mạnh.

Có lẽ ngay cả Thượng Quan Hoàng cũng không thể thay đổi sự thật đó.

Thượng Quan Tử Chí bỗng nói: “Bố, lần này Dương Thanh hùng hổ như thế, có lẽ sẽ gây bất lợi cho bố”.

Nghe thấy thế, Thượng Quan Hoàng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ý con là sao?”

Thượng Quan Tử Chí nói: “Bố nghĩ xem, trước đó, sau khi biết Dương Thanh đã mất võ công, chúng ta đã đuổi giết Dương Thanh khắp Hoàng thành cùng với cao thủ nhà họ Lý, bây giờ võ công của cậu ta đã khôi phục, lại hùng hổ tới Hoàng tộc, đương nhiên cậu ta sẽ gây bất lợi cho bố rồi”.

Thượng Quan Tử Mặc nghe thấy thế, cũng nói: “Bố, con thấy anh cả nói rất có lý, Dương Thanh vốn có ân oán với Hoàng tộc chúng ta, chắc chắn lần này cậu ta sẽ không dễ dàng tha cho chúng ta, phải nghĩ cách đối phó mới được”.

Nghe thấy thế, sắc mặt của rất nhiều cao thủ Hoàng tộc đều hơi khó coi.

“Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử nói hơi quá rồi đấy? Tuy chúng ta có đuổi giết cậu Thanh, nhưng chẳng những cậu ấy không làm gì chúng ta mà còn lấy ơn trả oán, cứu chúng ta khỏi tay Lý Trọng”.

“Hơn nữa, với quan hệ giữa cậu Thanh và công chúa Nhu, sao cậu ấy lại gây bất lợi cho Hoàng Chủ chứ?”

Thượng Quan Tử Chí vội nói rồi liếc mắt ra hiệu cho Thượng Quan Tử Mặc.

Thượng Quan Tử Mặc hiểu ngay, theo tình hình bây giờ, họ đã là châu chấu trên một sợi dây, một khi Thượng Quan Nhu nhận được sự ủng hộ từ Dương Thanh, ngay cả Thượng Quan Hoàng cũng không thể thay đổi việc Thượng Quan Nhu thừa kế chức chủ Hoàng tộc.

Thế nên họ phải nghĩ cách ngăn cản Thượng Quan Nhu thừa kế chức chủ Hoàng tộc, bằng không họ sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Lúc này, Thượng Quan
1630039541642.png

Lời lẽ hùng hồn của Thượng Quan Tử Khiêm đã thuyết phục được tất cả mọi người, trừ Thượng Quan Hoàng.

Vào giây phút này, sắc mặt Thượng Quan Hoàng hết sức u ám, lão ta nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tử Khiêm, trong mắt hừng hực lửa giận.

Thượng Quan Hoàng im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Không ngờ có một ngày, tôi lại bị con trai mình ép phải nhường chức!” Nghe thấy thế, Thượng Quan Tử Khiêm nói: “Bố, bố hiểu lầm con rồi, con không định ép bố nhường chức, con chỉ đưa ra phân tích chính xác nhất trong tình hình bây giờ mà thôi, với tầm mắt của bố, chắc bố cũng hiểu con nói thế chỉ vì Hoàng tộc”.

“Ha ha!”

Tiếng cười lạnh bỗng vang lên, Thượng Quan Tử Chí lạnh lùng nói: “Thượng Quan Tử Khiêm ơi Thượng Quan Tử Khiêm, không ngờ chú ngày càng dẻo miệng đấy, rõ ràng chú đang nhòm ngó chức Hoàng Chủ, nhưng lại hùng hồn nói mình vì Hoàng tộc”.

“Thượng Quan Nhu là con gái chú, nếu nó thừa kế chức chủ Hoàng tộc, chắc chú sẽ trở thành Hoàng Chủ ngay nhỉ?”

Thượng Quan Tử Khiêm lạnh nhạt nhìn Thượng Quan Tử Chí, hờ hững nói: “Thượng Quan Tử Chí, tôi biết vì Nhu Nhu đe dọa tới địa vị của anh ở Hoàng tộc, nên anh mới tìm mọi cách để loại bỏ nó, nhưng vào giây phút này, tôi mong anh có thể buông bỏ thành kiến với Nhu Nhu, ủng hộ con bé, bởi vì chỉ có nó mới là người thừa kế thích hợp nhất với chức Hoàng Chủ”.

Thượng Quan Tử Mặc cũng nói: “Thượng Quan Tử Khiêm, chú trơ trẽn hơn nữa được không thế? Một đứa con gái như Thượng Quan Nhu lấy tư cách gì để thừa kế chức Hoàng Chủ đây? Bố đồng ý chưa? Hay chỉ hai bố con chú nghĩ vậy?”

“Hay hai người đã thông đồng với Dương Thanh từ lâu, chỉ chờ ngày ép bố nhường chức? Tôi cảnh cáo chú, có tôi ở đây, đừng ai hòng ép bố làm gì”.

Ông ta nói rồi nhìn về phía Thượng Quan Hoàng, nghiêm túc nói: “Bố, bố cứ yên tâm, có con ở đây, không ai có thể ép bố làm gì, trừ khi con chết!”

Thượng Quan Tử Chí thấy thế, cũng vội tỏ thái độ: “Còn con nữa, không ai có thể ép bố cả, nếu Thượng Quan Tử Khiêm dám làm thế, cho dù con phải liều mạng thì cũng không để nó đạt được mục đích đâu”.

Thượng Quan Tử Khiêm bỗng cười lạnh, nhìn về phía họ: “Hai anh không cần vội vã bày tỏ thái độ như thế, cậu Thanh đã quay lại, còn gọi người bảo vệ Hoàng tộc ra, đương nhiên cậu ấy tự tin mình có thể đối phó, hay hai anh nghĩ cậu ấy sẽ dễ dàng tha cho Hoàng tộc họ Thượng Quan?”

“Đến khi đó, chỉ mình Thượng Quan Nhu - con gái tôi có thể cứu Hoàng tộc họ Thượng Quan mà thôi, nhưng bây giờ nó vẫn đang bị giam lỏng, một khi cậu Thanh biết người phụ nữ của cậu ấy bị đối xử như thế, hai anh nghĩ cậu ấy có dễ dàng tha cho Hoàng tộc họ Thượng Quan nữa không?”

“Mặt khác, nếu hai anh cho rằng cứ khống chế Nhu Nhu thì sẽ khiến cậu Thanh bó tay, tôi khuyên hai anh nên tìm hiểu thêm về cậu ấy. Các anh sẽ biết cậu ấy trọng tình nghĩa tới mức nào, hơn nữa, cậu ấy rất ghét bị uy hiếp”.

Ông ta nói rồi nhìn về phía Thượng Quan Hoàng: “Bố, con cũng không thiết tha gì với chức chủ Hoàng tộc, con có thể bảo đảm với bố, một khi bố truyền chức vị Hoàng Chủ cho Nhu Nhu, con sẽ không bao giờ nhúng tay vào quyết định của con bé, thậm chí con sẵn sàng rời khỏi trung tâm quyền lực của Hoàng tộc”.

“Đây là những lời nói từ tận đáy lòng con, con chỉ vì Hoàng tộc họ Thượng Quan, nếu bố vẫn nghĩ con thèm khát chức Hoàng Chủ thì con cũng hết cách, bố nghĩ sao cũng được”.

“Đương nhiên, quyết định sau cùng vẫn nằm ở bố, con sẽ làm theo mọi mệnh lệnh của bố, cho dù con không muốn, bởi vì bố đã sinh thành và nuôi nấng con, hơn nữa bố vẫn là Hoàng Chủ, con phải phục tùng lời bố nói”. Sau khi nghe thấy Thượng Quan Tử Khiêm nói thế, sắc mặt của Thượng Quan Hoàng cũng dịu lại, lão ta nhìn về phía Thượng Quan Tử Khiêm: “Cho dù thế nào, trước khi thắng thua giữa Dương Thanh và người bảo vệ được xác định, tôi sẽ không đồng ý với bất cứ điều kiện nào của cậu đâu”.

Thượng Quan Tử Khiêm thầm thở dài, lập tức gật đầu: “Con hiểu rồi!”

Sau khi nghe Thượng Quan Hoàng nói thế, Thượng Quan Tử Chí và Thượng Quan Tử Mặc đều rất mừng rỡ.

Câu trả lời của Thượng Quan Hoàng có nghĩa là, một khi Dương Thanh thua người bảo vệ Hoàng tộc, Thượng Quan Nhu sẽ không liên quan gì đến chức Hoàng Chủ nữa, chức vị đó sẽ thuộc về một trong hai người họ.

Thượng Quan Tử Khiêm nhìn về phía Thượng Quan Hoàng, nói với vẻ tự giễu: “Bố, con hy vọng bố sẽ không hối hận vì quyết định này, nếu đã vậy, con cũng không cần ở đây nữa”.

Ông ta nói rồi quay người rời đi.

Các cao thủ của Hoàng tộc cũng có vẻ thất vọng, họ đang thất vọng với Thượng Quan Hoàng.

Phần lớn cao thủ ở đây đều đã được Dương Thanh cứu, thế nên họ ủng hộ Dương Thanh. Dương Thanh lại có quan hệ rất thân mật với Thượng Quan Nhu, do đó họ cũng ủng hộ Thượng Quan Nhu nốt. Nhưng bây giờ xem ra, sự ủng hộ của họ không hề có tác dụng, bởi vì nơi này là Hoàng tộc họ Thượng Quan, chỉ có Thượng Quan Hoàng chuyên quyền.

“Hoàng Chủ, xin ngài nghĩ lại! Bây giờ phải thả công chúa Nhu ra thì mới có thể xoa dịu quan hệ giữa Hoàng tộc họ Thượng Quan và cậu Thanh, nếu dùng công chúa Nhu để uy hiếp cậu Thanh thì sẽ phản tác dụng mất”.

Một cao thủ Hoàng tộc bỗng khuyên nhủ.

Thượng Quan Hoàng nhíu mày, nhìn đối phương với vẻ không vui: “Nếu ai dám nói những lời như thế nữa, giết!”

Nghe thấy thế, những cao thủ Hoàng tộc đang định tỏ thái độ đều im lặng, sắc mặt rất khó coi.

Một lúc lâu sau, mới có cao thủ không nhịn được mà mắng: “Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đúng là quá hống hách, họ chưa thừa kế chức Hoàng Chủ mà đã định ra oai với chúng ta rồi ư?”

“Ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, tôi chỉ công nhận công chúa Nhu là người thừa kế!”

Các cao thủ của Hoàng tộc đều có vẻ tức giận.

Cùng lúc đó, trên đỉnh Thanh Sơn của Hoàng thành Thượng Quan, một già một trẻ đang đứng đối diện nhau, rõ ràng lão già mặc áo trắng, quanh người tràn ngập khí thế đáng sợ kia chính là người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Còn người thanh niên ở bên kia thì chính là Dương Thanh.

Lúc này, trên người họ đều có khí thế hết sức đáng sợ, tuy chưa đánh nhưng khí thế của hai bên đã va chạm với nhau, tạo thành những gợn sóng năng lượng khủng khiếp, lan ra khắp xung quanh rồi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mây đen cuồn cuộn trên vùng trời của Hoàng thành Thượng Quan, trong mây đen ẩn chứa khí thế mãnh liệt không gì sánh nổi, khiến tất cả cao thủ trong Hoàng thành Thượng Quan phải khiếp sợ.

Dương Thanh và người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan đứng đối diện nhau, trong mắt họ hừng hực ý chí chiến đấu.

Người bảo vệ vốn hơi khinh thường Dương Thanh, giờ ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị, chỉ mới đọ khí thế mà lão ta đã cảm nhận được áp lực từ phía Dương Thanh.

Dương Thanh bỗng nhìn về phía đối phương với vẻ dí dỏm: “Tiền bối, chẳng phải ông muốn so tài với tôi à? Sao giờ lại im re thế?” Nghe thấy thế, sắc mặt của người bảo vệ càng u ám hơn, lão ta híp mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Chàng trai, cậu hơi ngông cuồng rồi đấy? Cậu tưởng mình có chút thiên phú là có thể vô địch thiên hạ à?”

Dương Thanh thản nhiên nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ như thế. Người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan như ông giả vờ không biết khi cao thủ Hoàng tộc gặp nạn, trốn mãi không ra, bây giờ lại chạy ra chỉ vì một câu khích tướng của tôi, còn đòi so tài với tôi, sao lại thành tôi ngông cuồng chứ?”

“Nếu cậu chán sống như thế, tôi sẽ giúp cậu!”

Người bảo vệ nghiêm nghị nói rồi lập tức biến mất.

Đúng lúc lão ta di chuyển, Dương Thanh cũng hành động. Anh giậm mạnh xuống đất, một tiếng nổ lớn bỗng vang lên, khối đá chỗ anh đứng lập tức vỡ nát.

“Rầm!”

Ngay sau đó, hai người lao vào nhau với tốc độ nhanh như chớp, tạo thành một tiếng động lớn rồi lập tức lùi ra xa.

Chỗ hai người đang đứng bây giờ chính là chỗ của đối phương hồi nãy, trên mặt người bảo vệ của Hoàng tộc Thượng Quan vẫn còn vẻ khiếp sợ.

Không ai biết chỉ trong khoảnh khắc va chạm vừa rồi, họ đã so chiêu mấy lần, nhưng vì tốc độ quá nhanh nên trông như chỉ đánh một đòn rồi lùi ra sau ngay.

Dương Thanh thầm kinh ngạc, lần này đến Hoàng tộc họ Thượng Quan, bên cạnh việc đòi lời giải thích từ Thượng Quan Hoàng, anh còn muốn thử thực lực của mình sau khi võ công khôi phục nữa.

Anh cũng biết thực lực của mình đã tăng hai cảnh giới, nhưng không ngờ sau khi đột phá Siêu Phàm Ngũ Cảnh, anh có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, gần với Siêu Phàm Thất Cảnh bằng Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, chứ không cần tiến vào trạng thái cuồng hóa.

Rõ ràng người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan chưa dốc toàn lực, nhưng cũng đã phát huy thực lực bình thường là Siêu Phàm Thất Cảnh rồi.

Tuy có vẻ anh bị áp đảo, nhưng thật ra anh đã thắng, một khi anh tiến vào trạng thái huyết mạch cuồng hóa, người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan sẽ rất khó đánh bại anh, trừ khi lão ta đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh.

Nếu Dương Thanh có thể phát huy thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong khi đang trong trạng thái mạnh nhất thì người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng thế.

Thế nên họ rất muốn liều mạng với nhau một trận, dù chưa biết thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về ai.

Tuy biết rất có thể mình vẫn chưa phải đối thủ của người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan, Dương Thanh vẫn vô cùng kích động, bởi vì mới đây thôi, anh vẫn là một kẻ tàn phế. Không ngờ bây giờ, chẳng những võ công của anh khôi phục mà còn đột phá hai cảnh giới.

Người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan chợt nói: “Nếu thực lực của cậu chỉ đến thế thì tôi khuyên cậu đừng tốn thời gian nữa, cứ nhận thua thì hơn”.

Dương Thanh cười lạnh: “Ông cướp lời thoại của tôi rồi, vậy chúng ta cứ đánh với nhau bằng thực lực thật sự đi!”

Sau khi anh nói xong, mắt anh bỗng đỏ ngầu, khí thế đáng sợ hơn nữa lập tức bùng nổ từ người anh rồi lan ra xung quanh, như dấy lên sóng to gió lớn.

“Rầm rầm rầm!”

Núi đá xung quanh anh lập tức vỡ tan.

Sau khi cảm nhận được khí thế khủng khiếp này, người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan lập tức biến sắc, nói với vẻ không dám tin: “Sao có thể chứ?”

“Cậu mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh, sao có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong?”

Trên mặt lão ta tràn ngập vẻ không dám tin, tuy lão ta cũng có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, nhưng lão ta đã sống bao năm thì mới đạt được thành tựu như thế.

Nhưng Dương Thanh - một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi lại có thể phát huy thực lực hơn xa cảnh giới của bản thân, đúng là khiến người ta không sao tưởng tượng nổi.

Dương Thanh cười lạnh: “Những chuyện không thể mà ông không biết còn nhiều lắm, tiếp chiêu đi!”

Anh nói rồi lao về phía người bảo vệ như đạn pháo.

Người bảo vệ vô cùng kinh hãi, lập tức phát huy hết thực lực, vươn tay đánh về phía Dương Thanh.

“Rầm!”

Thượng Quan Hoàng càng nhốt Thượng Quan Nhu lâu thì Hoàng tộc càng gặp nhiều nguy hiểm.

Lúc này, Thượng Quan Hoàng cũng cảm thấy do dự, lão ta không cho phép bất cứ tai họa ngầm nào đe dọa đến Hoàng tộc họ Thượng Quan tồn tại, nếu Dương Thanh sống sót rời đi thì sẽ trở thành mối họa lớn nhất với Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Thế nên bây giờ, lão ta chỉ có thể gửi gắm mọi hy vọng vào người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan, phải đánh bại Dương Thanh thì mới có thể giảm bớt tai họa ngầm cho Hoàng tộc.
1630039555442.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến Thần Ở Rể Convert
  • Dương Thần Tần Tích
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 1-5
Chiến thần điện hạ
Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 16-20
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 196-200

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom