• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (150 Viewers)

  • Chương 1516-1520

“Tiểu Uyển, bây giờ em bế bé Tĩnh An rời đi trước đi”.

Dứt lời, Ngải Lâm nhét bé Tĩnh An vào lòng Phùng Tiểu Uyển, mặt đầy từ ái nhìn thằng bé, dịu dàng nói: “Tĩnh An, mẹ yêu con!”

Cô ấy cúi xuống hôn nhẹ một cái lên trán bé Tĩnh An, nước mắt cũng không thể nào không chế được nữa, lệ rơi đầy mặt giống như nước lũ vỡ đê.

“Tiểu Uyển, bé Tĩnh An xin nhờ em”.

Ngải Lâm nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển đang mặt đầy hốt hoảng, vừa nói trên mặt còn nở nụ cười: “Nếu như chị chết, tương lai đợi khi em gặp chồng chị, nói với anh ấy, chị yêu anh ấy!”

Phùng Tiểu Uyển nhất thời nóng nảy: “Chị Lâm, chị đừng như vậy, bé Tĩnh An còn nhỏ như thế, không thể không có mẹ, chị đưa thằng bé rời đi, em sẽ đánh lạc hướng chúng”.

“Không được!”

Ngải Lâm lập tức bác bỏ: “Cho dù em có thể dẫn dụ chúng đi, chị và Tĩnh An cũng không thể đi được. Chị không có một chút võ công nào, hoàn toàn không thể chạy thoát, chỉ có em mới có hi vọng đưa Tĩnh An đi”.

Thấy Phùng Tiểu Uyển đắn đo mãi không quyết tâm, Ngải Lâm đỏ mắt cầu xin: “Tiểu Uyển, coi như chị xin em, đừng do dự nữa, được không? Coi như em giúp chị mang đứa bé đi, không cần có bất kỳ gánh nặng trong lòng”.

Phùng Tiểu Uyển thật sự không thể bỏ lại Ngải Lâm mà rời đi, nhưng cô ta cũng biết, nếu cô ta dẫn bé Tĩnh An đi thì sẽ có cơ hội chạy thoát rất lớn, nếu đổi thành Ngải Lâm, gần như không có bất kỳ hi vọng nào.

“Được, em đồng ý với chị!”

Phùng Tiểu Uyển vừa khóc vừa đồng ý.

Ngải Lâm cười vui vẻ: “Cảm ơn!”

Dứt lời, cô ấy nhìn bé Tĩnh An một lần cuối, sau đó xoay người, chạy về một hướng.

“Không hay rồi, cô ta chạy rồi! Mau đuổi theo!”

Lý Bảo Tuấn vẫn luôn núp trong bóng tối thấy Ngải Lâm chạy thì lập tức ra lệnh, một tên cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ lập tức đuổi theo phương hướng của Ngải Lâm.

Ngải Lâm vừa chạy đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, khi Lý Bảo Tuấn lấy lại tinh thần, chuẩn bị đi tìm Phùng Tiểu Uyển, nhưng lại phát hiện cô ta đã sớm biến mất.

“Phùng Tiểu Uyển đâu?”, Lý Bảo Tuấn mặt đầy tức giận.

Phùng Tiểu Uyển vừa rồi vẫn còn ở đó, biến mất giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Lý Bảo Tuấn vội vàng bấm điện thoại, dặn dò: “Phong tỏa sân bay, tìm bằng được Phùng Tiểu Uyển cho tôi!”

Mặc dù nhà họ Lý không có địa vị như Hoàng tộc Thượng Quan, nhưng hôm nay nhà họ Lý có một ông tổ đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, cho dù là Hoàng tộc Thượng Quan cũng không dám tùy tiện nhúng tay vào chuyện của nhà họ Lý.

Chẳng mấy chốc Hoàng tộc Thượng Quan đã biết được tin nhà họ Lý phong tỏa sân bay.

“Sao nhà họ Lý lại bỗng nhiên phong tỏa sân bay?”

Trong điện, Thượng Quan Hoàng ngồi trên ngai, chân mày nhíu chặt lại.

“Phụ hoàng, bây giờ nhà họ Lý càng ngày càng lớn lối, đúng là không coi Hoàng tộc chúng ta ra gì, chẳng thèm đánh tiếng với chúng ta mà họ đã phong tỏa sân bay rồi”.

Trong đại điện, một người đàn ông trung niên, sắc mặt âm trầm nói.

Người nói chuyện chính là Thượng Quan Tử Khiêm, Tam hoàng tử của Hoàng tộc họ Thượng Quan, cũng là bố của Thương Quan Nhu.

Sau khi ông ta nói xong lời này, lập tức có người nói: “Hoàng chủ, Tam hoàng tử nói chí phải, hiện giờ nhà họ Lý càng ngày càng hống hách, nếu như mặc kệ để bọn họ tiếp tục như vậy, sợ là sẽ trở thành mối họa của Hoàng thành Thượng Quan”.

“Giờ ông tổ Lý Trọng của nhà họ Lý vẫn còn sống, cảnh giới võ đạo đã đột phá đến Siêu Phàm Cảnh, e là muốn thay thế Hoàng tộc Thượng Quan!”


“Hoàng chủ, giờ là lúc nên chèn ép sự kiêu căng phách lối của nhà họ Lý, nếu không ở Hoàng thành, người của Hoàng tộc Thượng Quan ta thật sự không thể ngẩng đầu lên được nữa”.

...

Trong điện, rất nhiều người trong Hoàng tộc cũng phát biểu ý kiến của mình, ai ai cũng rất bất mãn với nhà họ Lý.

Dẫu sao Hoàng tộc Thượng Quan mới là chủ nhân của Hoàng thành Thượng Quan, nhưng nhà họ Lý lại không cho Hoàng tộc chút thể diện, nên đã sớm khiến họ vô cùng bất mãn.

Thượng Quan Hoàng hơi nhíu mày, đương nhiên lão ta cũng biết sự bất mãn của người trong tộc với nhà họ Lý, chỉ là bây giờ nhà họ Lý đã thần phục Dương Thanh, lại thêm một Lý Trọng nữa nên Hoàng tộc không dám động vào nhà họ Lý.

“Chuyện này tạm thời không bàn nữa, nói về chuyện sân bay bị phong tỏa trước đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Thượng Quan Hoàng hỏi.

Lúc này, một người thuộc dòng chính của Hoàng tộc bỗng nhiên hơi do dự, tựa như có lời muốn nói nhưng không biết có nên nói hay không.

“Thượng Quan Hoà, ông có gì muốn nói sao?”, Thượng Quan Hoàng hỏi.

Lúc này Thượng Quan Hòa mới lên tiếng: “Hoàng Chủ, là thế này, tôi có ngươi bạn thân đang cung phụng nhà họ Lý. Ba ngày trước, cậu Thanh dẫn cao thủ nhà họ Lý tới Hoàng tộc họ Diệp, vốn muốn để nhà họ Lý thay thế Hoàng tộc họ Diệp, kết quả người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp xuất hiện, cậu Thanh bị trọng thương, nghe nói, tu vi võ đạo cả đời đã bị phế”.

“Cái gì?”

Thượng Quan Hoàng vô cùng kinh ngạc.

Tin tức Dương Thanh dẫn người nhà họ Lý tới Hoàng tộc họ Diệp đã bị Hoàng tộc họ Diệp phong tỏa, dù sao đây cũng là nỗi nhục của Hoàng tộc họ Diệp, cho nên đến bây giờ cũng không có mấy ai biết chuyện này.

Lúc này, Thượng Quan Hoàng nghe được tin tức này thì vô cùng khiếp sợ, nhất là chuyện ngay cả người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cũng đã xuất hiện.

Lão ta là người đứng đầu Hoàng tộc Thượng Quan, nên vô cùng rõ ràng ý nghĩa của chuyện người bảo vệ Hoàng tộc xuất hiện là như thế nào, đó chính là lúc Hoàng tộc này sắp bị tiêu diệt.

Nói cách khác, nếu như không có người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, nhà họ Lý đã thay thế Hoàng tộc họ Diệp rồi.

Tin tức này khiến lão ta vô cùng khiếp sợ, nhưng còn một tin tức khiến lão ta càng khiếp sợ hơn, Dương Thanh bị phế võ công rồi.

“Ông chắc chắn tin tức này chứ?”, Thượng Quan Hoàng hỏi.

Thượng Quan Hòa vội vàng nói: “Hoàng Chủ, chuyện cậu Thanh dẫn cao thủ của nhà họ Lý tới Hoàng thành Diệp có đến tám phần là thật, còn cậu Thanh có bị phế hết tu vi võ đạo hay không thì ngay cả nhà họ Lý cũng không chắc”.

“Nếu như cậu Thanh thật sự bị phế tu vi, tình cảnh bây giờ e là vô cùng nguy hiểm!”, Thượng Quan Hoàng thấp giọng nói.

Lão ta vẫn luôn vô cùng coi trọng Dương Thanh, thậm chí còn muốn gả cháu gái Thượng Quan Nhu cho Dương Thanh, nhưng anh đã kết hôn sinh con rồi nên mới phải dẹp bỏ suy nghĩ này.

Hôm nay lại nghe tin tu vi võ đạo của Dương Thanh có thể đã bị phế.

Đúng lúc này, một tên người làm vội vàng lao vào, quỳ xuống đất nói: “Hoàng Chủ, đã điều tra được nguyên nhân nhà họ Lý phong tỏa sân bay rồi. Là hai cô gái đi cùng cậu Thanh bỗng nhiên rời khỏi nhà họ Lý tới sân bay, ngay sau đó Lý Bảo Tuấn của nhà họ Lý đã dẫn người đuổi theo hai cô gái này, trước mắt nhà họ Lý đã bắt được một người, một người khác vẫn đang tìm”.

Tin tức này khiến cho người Hoàng tộc Thượng Quan đều sợ ngây người.
Thượng Quan Hoàng vừa rồi còn đang hỏi Dương Thanh có thật sự bị phế hết tu vi võ đạo hay không. Kết quả nhanh như vậy đã có tin tức truyền tới, hai người phụ nữ đi cùng Dương Thanh rời khỏi nhà họ Lý, người nhà họ Lý đuổi theo.
Nói như vậy, Dương Thanh thật sự đã bị phế hết võ công, nếu không sao nhà họ Lý dám đuổi theo hai người phụ nữ kia?
“Ông nội, xin ông hãy phái cao thủ tìm người phụ nữ đang bị nhà họ Lý tìm kiếm”, Thượng Quan Nhu vội vàng tiến lên nói.
Thượng Quan Tử Khiêm lập tức kinh ngạc, vội vàng nói: “Nhu Nhu, lui xuống!”
Hiện giờ nhà họ Lý có cao thủ Siêu Phàm Cảnh trấn thủ, trừ khi người bảo vệ Hoàng tộc Thượng Quan xuất hiện, nếu không sẽ chẳng có ai làm gì được nhà họ Lý.
Thượng Quan Hoàng khoát tay, ngăn cản Thượng Quan Tử Khiêm, nhìn về phía Thượng Quan Nhu hỏi: "Cháu bảo ông phái người đi tìm người phụ nữ kia, hẳn là có ý tưởng gì đúng không?”
Thượng Quan Nhu gật đầu, vội vàng nói: “Với hiểu biết của cháu với cậu Thanh, cậu ấy không thể nào dễ dàng bị phế bỏ hết tu vi võ đạo như vậy, cho dù thật sự bị phế hết võ công, cậu ấy cũng nhất định có cách khôi phục”.
“Nhà họ Lý đang càng ngày càng lớn lối, nếu còn tiếp tục nữa, Hoàng tộc chúng ta sẽ trở thành trò cười ở Hoàng thành Thượng Quan”.
“Nếu như cậu Thanh thật sự bị phế hết võ công, bị nhốt ở nhà họ Lý, một khi võ đạo khôi phục, đó sẽ là ngày tàn của nhà họ Lý”.



“Cậu Thanh vỗn là kiểu đàn ông trọng tình trọng nghĩa, nếu như lúc này chúng ta ra tay cứu bạn của cậu ấy, cho dù chúng ta không đi cứu cậu ấy, sau này cậu ấy cũng sẽ mang lòng cảm kích Hoàng tộc Thượng Quan”.

“Nhưng cháu càng nghiêng về phương án Hoàng tộc Thượng Quan dẫn binh tới nhà họ Lý, cứu cậu Thanh ra khỏi nhà họ Lý”.

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi. Thượng Quan Hoàng là người mạnh nhất của Hoàng tộc Thượng Quan, cũng chỉ có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh.

Bây giờ dẫn binh tới nhà họ Lý, không phải là đi chịu chết sao?

Ông tổ Lý Trọng của nhà họ Lý là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh thứ thiệt.

Lúc này, ánh mắt mọi người đều dồn về phía Thượng Quan Nhu đang bừng bừng ý chí chiến đấu, ngay cả Thượng Quan Hoàng cũng phải kinh ngạc trước thái độ quyết đoán của cô cháu gái xuất sắc nhất này.

"Thượng Quan Nhu, cháu có biết cháu vừa nói gì không?"

Nhưng đúng lúc này, một giọng điệu lạc quẻ chợt vang lên, phá ngang bầu không khí.


Thượng Quan Nhu nhìn về phía người vừa lên tiếng, bình tĩnh nói: "Bác hai, dĩ nhiên cháu biết rõ mình đang nói gì, không biết bác nói vậy là sao ạ?"

Bác hai của Thượng Quan Nhu chính là Nhị hoàng tử của Hoàng tộc Thượng Quan, Thượng Quan Tử Mặc.

Ông ta sa sầm mặt, nói: "Ý của tôi rất đơn giản, việc này là do gã Dương Thanh kia làm ra chuyện dại dột, bồi dưỡng nhà họ Lý mạnh lên, vọng tưởng để nhà họ Lý thay thế Hoàng tộc họ Diệp, nay đã phải nhận quả đắng, coi như đáng đời thôi, điều này không có bất cứ liên quan gì đến Hoàng tộc Thượng Quan chúng ta cả".

Thượng Quan Tử Mặc vừa dứt lời, Thượng Quan Nhu liền nói: "Vậy cháu cũng muốn hỏi bác, bác nói như vậy là vì sợ nhà họ Lý sao?"

Thượng Quan Tử Mặc nhìn thẳng vào mắt Thượng Quan Nhu, hoàn toàn không hề che dấu nỗi sợ hãi của mình với nhà họ Lý, ông ta lạnh lùng nói: "Nếu cháu muốn nghĩ như vậy thì cũng được! Nhà họ Lý ngày nay mạnh cỡ nào, hẳn mọi người ở đây đều biết rõ, chỉ cần một lão Lý Trọng Siêu Phàm Tứ Cảnh đã đủ đè đầu cưỡi cổ Hoàng tộc Thượng Quan này rồi".

"Nếu không phải vì nhà họ Lý còn kiêng kị người bảo vệ Hoàng tộc Thượng Quan thì chỉ e đã sớm ra tay tiêu diệt Hoàng tộc Thượng Quan chúng ta rồi. Với chúng ta, hiện giờ điều quan trọng nhất không phải là mạo hiểm đi đối phó với một gia tộc mà chúng ta hoàn toàn không có khả năng tiêu diệt, lúc này nghĩ cách bồi dưỡng ra cao thủ Siêu Phàm Cảnh cho chính Hoàng tộc Thượng Quan chúng ta mới là chuyện quan trọng nhất".

"Đối với chúng ta, con đường này rất dài, cần tiêu hao rất nhiều thời gian, tinh thần và lực lượng, nếu lúc này lại đi đối chọi với nhà họ Lý thì chẳng khác nào tự dấn thân vào đường chết".

Những lời này của Thượng Quan Tử Mặc tuy rất khó nghe nhưng không phải không có lí.

Nay nhà họ Lý đã có một cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh, nếu bọn họ đối đầu với Hoàng tộc Thượng Quan thì quả đúng là một họa lớn, Hoàng tộc Thượng Quan có thể thống trị Hoàng thành Thượng Quan hoàn toàn nhờ có người bảo vệ Hoàng tộc.

Thượng Quan Tử Mặc nói tiếp: "Lần này, Dương Thanh dẫn theo cao thủ của nhà họ Lý tới Hoàng thành Diệp, tính đoạt lấy vị trí của Hoàng tộc họ Diệp. Kết quả lại là suýt thì mất mạng ở Hoàng thành Diệp, thậm chí ngay cả võ thuật của cậu ta đã bị phế bỏ. Nếu chúng ta mạo hiểm đi cứu một thứ vô dụng như vậy để rồi có xung đột với nhà họ Lý thì quả thật đúng là một hành vi mất nhiều hơn được".

"Hơn nữa, tôi cũng tin rằng, trong lần tới Hoàng thành Diệp này, nhà họ Lý hẳn cũng đã có đôi chút hiểu biết về người bảo vệ Hoàng tộc, chỉ cần chúng ta không chủ động khiêu khích, tại thời điểm này, nhà họ Lý sẽ không dám khinh địch mà ra tay với chúng ta".

"Cho nên tôi kiến nghị, nhiệm vụ quan trọng nhất trong thời điểm hiện nay của chúng ta là giấu tài".


Rất nhiều thành viên Hoàng tộc Thượng Quan cũng đều bị Thượng Quan Tử Mặc thuyết phục, yên lặng gật đầu tán thành, Thượng Quan Nhu cắn môi, ánh mắt vẫn tràn đầy kiên định.

"Bác hai, bác là một Hoàng tử mà lại có ý tưởng như vậy thì thật là đáng sợ. Bác đừng quên, Hoàng tộc Thượng Quan chúng ta mới là người thống trị Hoàng thành Thượng Quan này. Tại Hoàng thành Thượng Quan, chúng ta không sợ làm mất lòng bất cứ ai, hẳn là kẻ khác phải lo lắng đến chuyện làm mất lòng chúng ta mới đúng".

Thượng Quan Nhu lộ vẻ cực kì kiên quyết, nói tiếp: "Dù nhà họ Lý có một ông tổ Siêu Phàm Tứ Cảnh thì đã sao? Hoàng tộc Thượng Quan chúng ta chẳng phải cũng có người bảo vệ đó sao?"

"Nếu nhà họ Lý thật sự dám động đến Hoàng tộc Thượng Quan chúng ta, chẳng lẽ bọn họ không sợ người bảo vệ Hoàng tộc của chúng ta ra mặt, tiêu diệt gia tộc họ Lý hay sao?"

"Tình thế hiện nay chính là một cơ hội lớn của Hoàng tộc Thượng Quan chúng ta, tiềm lực của cậu Thanh lớn cỡ nào, cháu nghĩ trong chúng ta không ai không rõ. Nếu võ thuật của cậu ấy thực sự đã bị phế bỏ thì hiện tại chính là thời điểm cần sự trợ giúp nhất. Một khi chúng ta đồng ý chìa tay giúp đỡ, đợi đến lúc cậu ấy khôi phục thực lực mạnh nhất thì Hoàng tộc Thượng Quan chúng ta sẽ có một người bạn có thực lực vô cùng mạnh và tiềm lực vô cùng lớn".

"Đến khi đó, không cần chúng ta phải xuống tay với nhà họ Lý, cậu Thanh sẽ tự ra tay với họ, Hoàng thành Thượng Quan không còn nhà họ Lý thì mới là Hoàng thành Thượng Quan chân chính thuộc về Hoàng tộc họ Thượng Quan chúng ta".

"Cho nên cháu đề nghị, phát binh tấn công nhà họ Lý, cứu cậu Thanh ra!"

Thượng Quan Nhu nói năng rất hùng hồn khí phách, khiến cả Thượng Quan Tử Mặc cũng phải choáng váng hốt hoảng, cảm thấy bầu máu nóng như sục sôi. Chỉ có điều, Hoàng tộc Thượng Quan đã yên tĩnh quá lâu, đã quá quen với những tháng ngày sóng êm gió lặng, nay đột nhiên muốn mạo hiểm đi đối phó với nhà họ Lý, ông ta thật sự lo sợ.

Giật mình bừng tỉnh, Thượng Quan Tử Mặc cả giận quát lên: "Thượng Quan Nhu, cháu luôn miệng nói đây là cơ hội của Hoàng tộc Thượng Quan chúng ta, không phải do cháu có ý với Dương Thanh, cho nên mới muốn tranh thủ cơ hội này huy động lực lượng tới giúp cậu tình nhân của cháu đấy chứ?"



"Hơn nữa, nhà họ Lý có ông tổ Siêu Phàm Tứ Cảnh, chẳng lẽ Hoàng tộc họ Thượng Quan chúng ta không có người bảo vệ đạt tới Siêu Phàm Cảnh hay sao?"

"Trong Hoàng thành Thượng Quan này, chúng ta mới là người làm chủ, khi nào tới phiên nhà họ Lý lên tiếng?"
1629432265936.png


Từ đầu tới giờ, Thượng Quan Hoàng không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng chứng kiến cuộc tranh cãi giữa ba người con trai của mình và cô cháu gái, chỉ có điều, nỗi thất vọng nơi đáy mắt càng lúc càng đậm.

Những người khác có mặt trong cung điện cũng đều lộ vẻ khiếp sợ, ba vị Hoàng tử trước nay chưa từng trở mặt với nhau như thế bao giờ, mà lúc này Thượng Quan Hoàng lại đang có mặt ở đây nữa.

Nhìn ba vị Hoàng tử hùng hổ cãi cọ với nhau, Thượng Quan Nhu vội vàng nói: "Xin hai bác bớt nóng, xin bố bớt giận".

"Những lời con vừa nói chỉ là nhận định tổng hợp các phương diện rồi tự mình đưa ra phương án tốt nhất mà thôi. Mỗi người đều có ý kiến riêng, suy nghĩ của mọi người không giống nhau là chuyện rất bình thường, cần gì phải căng thẳng với nhau đến như vậy?"


Nói xong, cô ta nhìn về phía Thượng Quan Hoàng đang ngồi trên ngai vàng, nói: "Thưa ông, cháu và hai bác đã trình bày ý kiến của mình, cuối cùng nên làm thế nào còn phải mời ông quyết định xem, Hoàng tộc Thượng Quan chúng ta có nên tới nhà họ Lý cứu cậu Thanh không".

Nhìn Thượng Quan Nhu bình tĩnh trình bày, Thượng Quan Hoàng rất hài lòng, nhưng không hề để lộ ra ngoài, lão ta vẫn thản nhiên nhìn về phía ba vị Hoàng tử, lạnh nhạt nói: "Các con là bậc chú bác mà tầm nhìn lại không bằng lứa con cháu, ý kiến bất đồng là chuyện bình thường, nhưng đẩy lên tình trạng cãi cọ nảy lửa như thế là không được".

Lão ta vừa dứt lời, ba vị Hoàng tử đều lộ vẻ sợ hãi, đồng loạt quỳ gối xuống đất, thưa: "Phụ hoàng, chúng con biết lỗi rồi!"

Sắc mặt Thượng Quan Hoàng vẫn rất lạnh nhạt, lão ta nói: "Đứng lên cả đi!"

"Vâng, thưa phụ hoàng".

Bấy giờ ba vị Hoàng tử mới đứng dậy, không khí căng thẳng nảy lửa vừa rồi đã biến mất trong nháy mắt.

Thượng Quan Hoàng đảo mắt nhìn quanh một lượt, sau đó mới nói: "Những điều các con vừa nói đều có lí, nay nhà họ Lý có một ông tổ là cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh, đích thực là một mối đe doa cực kì to lớn đối với Hoàng tộc Thượng Quan chúng ta".

"Nhưng Nhu Nhu cũng nói không sai, Hoàng tộc ta cũng có người bảo vệ, nhà họ Lý tuyệt đối không dám liều lĩnh hành động. Đương nhiên, chúng ta cũng không thể bảo đảm nhà họ Lý không cắn càn khi bị ép đến đường cùng".

"Về phần có nên phát binh tới nhà họ Lý cứu cậu Thanh hay không, thực ra, chuyện này là không nên".

Lời này vừa được thốt ra, sắc mặt Thượng Quan Nhu thoáng tái đi, cô ta đưa ra kiến nghị tấn công nhà họ Lý thực sự không phải vì tình riêng mà vì hết sức coi trọng thiên phú võ thuật của Dương Thanh.

Thượng Quan Tử Chí và Thượng Quan Tử Mặc lập tức lộ vẻ đắc ý, thậm chí còn nhìn sang Thượng Quan Nhu một cách đầy khiêu khích.

Thượng Quan Hoàng bỗng nhìn sang phía Thượng Quan Nhu, nói: "Nhu Nhu, ông nói không thể phát binh tới nhà họ Lý nhưng không có nghĩa là ta sẽ không đi cứu cậu Thanh, chỉ có điều chúng ta cần đổi một phương thức mềm mỏng hơn để đưa cậu ấy về Hoàng tộc Thượng Quan một cách an toàn".

Nghe vậy, Thượng Quan Nhu lập tức vui vẻ, vội hỏi: "Ông nội, ý của ông là, chúng ta trực tiếp đòi người từ nhà họ Lý?"

Thượng Quan Hoàng gật đầu vẻ tán thưởng, cười nói: "Cháu thật là thông minh! Đúng thế, chúng ta thẳng thắn đòi người, nhà họ Lý mặc dù có cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhưng cũng không dám không nể mặt Hoàng tộc chúng ta, trừ khi nhà họ Lý thực sự không có ý định tiếp tục sống trong Hoàng thành Thượng Quan này nữa".

Thượng Quan Nhu tươi cười như hoa, sắc mặt cực kì kích động.

Dẫu cô ta và Dương Thanh cũng coi như chỗ bạn bè, cô ta cũng biết rõ, Dương Thanh là một người trọng tình trọng nghĩa ra sao nhưng quan hệ bạn bè giữa cô ta và Dương Thanh trước nay vẫn không tính là cực kì thân thiết.

Cô ta tin rằng, chỉ cần lần này Hoàng tộc Thượng Quan có thể cứu Dương Thanh ra, tình bạn giữa cô ta và Dương Thanh nhất định sẽ khăng khít hơn.


Hơn nữa, cô ta cũng hiểu, làm bạn với một người như Dương Thanh, không thể dùng mưu mô, chỉ có thể toàn tâm toàn ý nỗ lực mới có thể nhận được tình hữu nghị của đối phương.

"Ông nội, phương thức mềm mỏng hơn mà ông vừa nói là thế nào ạ?", Thượng Quan Nhu hỏi.

Thượng Quan Hoàng bỗng trầm mặc, sắc mặt dường như vẫn còn chút do dự, không biết vì sao, nhìn Thượng Quan Hoàng như vậy, lòng Thượng Quan Nhu đột nhiên nảy sinh một dự cảm xấu.

Thượng Quan Hoàng trầm mặc vài giây, sau đó đột nhiên nhìn Thượng Quan Nhu, nói: "Nhu Nhu, vì Hoàng tộc Thượng Quan, cháu có thể hy sinh mọi thứ chứ?"

Thượng Quan Nhu sửng sốt, sau đó vội vàng kiên định nói: "Thưa ông, vì Hoàng tộc Thượng Quan, dù phải chết, cháu cũng nguyện ý!"

"Tốt lắm!"

Thượng Quan Hoàng bỗng đứng lên, đáy mắt lộ vẻ hài lòng trước phản ứng của Thượng Quan Nhu.

Thượng Quan Tử Chí và Thượng Quan Tử Mặc đứng cạnh đó, sắc mặt đã hết sức khó coi. Thượng Quan Hoàng càng đối xử tốt với Thượng Quan Nhu thì việc bọn họ muốn vượt qua được Thượng Quan Nhu trước khi Thượng Quan Hoàng thoái vị sẽ càng khó hơn.

"Ông nội, ông có việc gì sai bảo, xin cứ nói, cháu nhất định sẽ không làm ông thất vọng!", Thượng Quan Nhu nói.

Thượng Quan Hoàng gật đầu, lên tiếng: "Ông dự định gả cháu sang nhà họ Lý!"

"Cái gì?"

Thượng Quan Hoàng vừa thốt ra câu đó, Thượng Quan Nhu liền hoàn toàn bối rối, những người khác cũng chấn kinh.

Vừa rồi chẳng phải đang bàn xem có nên phát binh tới nhà họ Lý cứu Dương Thanh hay không cơ mà?

Sao bỗng dưng lại chuyển sang chuyện gả Thượng Quan Nhu vào nhà họ Lý?



"Vâng, thưa ông", Thượng Quan Nhu nghẹn ngào đáp.

Thấy cô ta đã đồng ý, Thượng Quan Tử Mặc và Thượng Quan Tử Chí đều kích động vô cùng, một khi Thượng Quan Nhu bị gả ra ngoài, bọn họ sẽ càng gần ngôi vị hoàng đế hơn.
1629432276225.png


Cùng lúc đó, trong Hoàng thành Thượng Quan, tại nhà họ Lý.

Dương Thanh đang ngồi một mình trong một khu nhà cao cấp. Anh ngồi xếp bằng, sắc mặt vặn vẹo đi vì đau đớn.

Anh đang dùng phép hô hấp tầng thứ nhất của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh. Trước đây, ngay cả tầng thứ sáu của phép hô hấp, anh cũng từng gắng gượng thử dùng, nhưng hôm nay, ngay cả tầng thứ nhất với anh cũng đã gian nan thế này.

Mỗi lần nhịp hô hấp của anh dần biến thành phép hô hấp tầng thứ nhất, một cảm giác đau đớn tột cùng từ lục phủ ngũ tạng lan tỏa ra.


"Mình tuyệt đối không thể biến thành kẻ tàn phế! Tuyệt đối không thể!"

Dương Thanh gào rống trong lòng, sắc mặt cực kì kiên định, mặc dù không thể duy trì liên tục phép hô hấp tầng thứ nhất nhưng anh vẫn gắng gượng tiến vào hết lần này đến lần khác.

Đại Đạo Thiên Diễn Kinh vô cùng huyền diệu. Trước đây, khi Dương Thanh còn là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, anh có thể dùng cảnh giới Siêu Phàm Tam Cảnh để bộc phát thực lực ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh, điều này đủ chứng tỏ công pháp ấy cao siêu cỡ nào.

Chỉ có điều, võ thuật của Dương Thanh đã bị phế bỏ, sức mạnh thân thể thì vẫn duy trì mức độ của cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nhưng có dùng được hay không, Dương Thanh lại không biết. Song lúc này, anh đã không còn lựa chọn nào khác.

Cũng may, sau khi hết lần này đến lần khác thử tiến vào tầng thứ nhất của phép hô hấp, tuy mỗi lần chỉ có thể duy trì chừng năm, sáu giây, nhưng năm, sáu giây mỗi lần đó đều khiến vết thương trên người Dương Thanh được làm dịu đi ít nhiều.

Tuy hiệu quả cực kì nhỏ nhưng đã lớn hơn khá nhiều so với biện pháp chữa trị bằng thuốc men bình thường. Cứ dựa theo tốc độ này, Dương Thanh đoán chừng chỉ tối đa một tuần nữa, những vết thương trên người anh sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.

Chỉ có điều, cảnh giới võ thuật của anh lại không thấy thay đổi gì, trong cơ thể vẫn rỗng tuếch, không có chút hơi thở võ thuật nào, hoàn toàn chẳng khác gì một người bình thường.

Nhưng anh không nôn nóng, vẫn kiên trì tiếp tục. Anh nghĩ, chưa biết chừng vì vết thương trên người quá nghiêm trọng nên không thể ngưng tụ hơi thở võ thuật mà thôi, đợi khi vết thương lành trở lại, anh có thể ngưng tụ hơi thở võ thuật của mình.

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, Lý Bảo Tuấn đi vào.

Dương Thanh không để ý đến anh ta, vẫn ngồi xếp bằng, song ngay trước đó còn đang vặn vẹo nét mặt vì đau đớn, Lý Bảo Tuấn bước vào, anh đã lấy lại trạng thái bình thản, thoạt nhìn giống như một cao thủ đang ở trạng thái tu luyện.

Lý Bảo Tuấn thấy vậy, lòng lại nảy sinh thêm chút kiêng kị.

Anh ta bỗng lên tiếng: "Cậu Thanh, tôi tới tìm cậu vì có một việc muốn nói với cậu".

Dương Thanh vẫn như thể không nghe thấy đối phương nói gì, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Lý Bảo Tuấn lạnh lùng nhìn Dương Thanh vài giây mới nói tiếp: "Ngay vừa rồi, có một cô gái cố gắng trốn vé lẩn lên máy bay, bị người của sân bay khống chế được. Thật tình cờ, lúc đó tôi cũng có mặt, tôi nhận ra cô gái này chính là bạn của cậu, hình như tên Ngải Lâm thì phải?"

"Đúng, đúng là cô gái này, vì thế tôi tiện tay đưa cô ấy về đây, chỉ đáng tiếc là, cô ấy đã bị thương nhẹ. Nhưng xin cậu cứ yên tâm, tôi đã bố trí cho thần y của nhà họ Lý tiến hành trị liệu cho cô ấy, đợi khi vết thương của cô ấy khá hơn, tôi sẽ đích thân làm thủ tục để cho cô ấy rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan".

Anh ta vừa nói tới đó, lửa giận trong lòng Dương Thanh chợt bùng lên, anh mở bừng mắt, con ngươi âm trầm nhìn chòng chọc vào Lý Bảo Tuấn.

Lý Bảo Tuấn giật mình kinh hoảng, lùi ngay lại phía sau mấy bước như một phản xạ có điều kiện, sắc mặt sợ hãi.


Vừa rồi, ánh mắt Dương Thanh thật đáng sợ, Lý Bảo Tuấn dường như có thể thấy được một màn đen kịt hiện đầy tròng mắt Dương Thanh.

"Chị ấy bị thương?", Dương Thanh cố nén cơn giận, hỏi.

Lý Bảo Tuấn vội vàng gật đầu, mau chóng nói thêm: "Cậu Thanh, xin cậu đừng hiểu lầm, việc cô ấy bị thương thật sự không hề liên quan đến tôi đâu. Là vì chính cô ấy không mua vé lại lẻn lên máy bay, mới bị nhân viên sân bay phát hiện. Ban đầu họ định giao cho bên an ninh, nhưng khi đó tôi nhìn thấy cô ấy, biết cô ấy là bạn cậu nên mới đón về đây".

Dương Thanh nheo mắt nói: "Vết thương của chị ấy thế nào?"

Sắc mặt Lý Bảo Tuấn trở nên khó coi, như là có chút do dự, không biết có nên nói cho Dương Thanh chăng.

Thấy anh ta như vậy, lòng Dương Thanh chợt nảy sinh đôi phần hoảng loạn, anh cố nén cơn giận đang bừng bừng trong lòng, quát lớn: "Nói cho tôi biết ngay, hiện chị ấy thế nào?"

Lý Bảo Tuấn giật bắn người, anh ta có thể thấy rõ, tròng trắng mắt Dương Thanh lúc này đã đổi sang màu đỏ máu, tuy cực kì nhạt nhưng vẫn rất rõ ràng.

Chỉ một chớp mắt, anh ta chợt cảm nhận được nỗi sợ hãi từ sâu dưới đáy lòng, anh ta run giọng: "Cô ấy… đang… đang được cấp cứu!"

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vừa vang lên trong đầu Dương Thanh, cơn giận trong lòng anh cuồn cuộn dâng lên, lòng trắng trong mắt anh nhanh chóng trở nên đỏ như máu, màu đỏ ngày càng đậm.

Chỉ có điều, trên người anh vẫn không có lấy một tia hơi thở võ thuật.

Sự biến đổi này khiến Lý Bảo Tuấn sợ sệt như vừa thấy quỷ, thân mình liên tục run rẩy: "Cậu, cậu Thanh, xin, xin cậu yên tâm, cô ấy chỉ bị chấn thương đầu, bác sĩ đã nói, không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần điều dưỡng hai, ba tháng là có thể hoàn toàn bình phục".

Nghe đến đó, nỗi lo lắng trong Dương Thanh mới từ từ lắng xuống.

Màu đỏ máu trong mắt anh cũng dần dần biến mất, mặc dù vậy, cơn tức giận trong lòng Dương Thanh vẫn hừng hực cháy.

"Quay về nói với Lý Trọng, nếu bạn tôi gặp phải chuyện không may gì, ngày sau, thế giới này không còn nhà họ Lý nữa!"



Sắc mặt Lý Trọng thoáng lộ vẻ sợ hãi, tuy lão ta không biết chuyện huyết mạch cuồng hóa nhưng lại biết, mỗi lần Dương Thanh bộc phát sức chiến đấu vượt xa cảnh giới bản thân thì đôi mắt sẽ chuyển sang màu đỏ máu.

"Chẳng lẽ võ thuật của cậu ta không hề bị phế đi? Nhưng nếu quả đúng như vậy thì việc người hầu nghe thấy cậu ta đập phá trong phòng, còn nói võ thuật của mình đã bị phế đi là như thế nào?"

Lý Trọng lẩm bẩm, lòng nghi ngờ càng lúc càng nặng.

Lý Giang Hùng đột nhiên hỏi: "Thưa bố, bố nói xem, liệu có phải Dương Thanh cố ý diễn như vậy cho chúng ta xem không?"

Lý Trọng bất chợt run lên bần bật, kinh ngạc nói: "Có nghĩa là, việc cậu ta cố ý bảo hai người phụ nữ kia rời đi thực ra cũng là diễn cho chúng ta xem? Cậu ta làm vậy chỉ là để xem xem, nếu cậu ta thực sự biến thành một kẻ tàn phế, nhà họ Lý sẽ đối xử thế nào với cậu ta?"


Lý Trọng thật sự sợ hãi, bởi tuy Dương Thanh mới chỉ có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh nhưng sức chiến đấu thực tế lại có thể ngang ngửa Siêu Phàm Lục Cảnh, trong khi bản thân lão ta chỉ có thực lực Siêu Phàm Tứ Cảnh, nhờ Đại Đạo Thiên Diễn Kinh có thể gắng gượng phát huy ra thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh mà thôi.

Nếu Dương Thanh còn ở trạng thái mạnh nhất mà nổi ý định giết lão thì thật quá dễ dàng.

Vừa nghĩ tới chuyện rất có khả năng Dương Thanh chỉ đang thử thách nhà họ Lý, nỗi sợ hãi trong lòng lão ta càng thêm lớn.

"Bố, giờ chúng ta nên làm gì đây? Theo như lời Bảo Tuấn tả lại, lúc Dương Thanh nghe nói Ngải Lâm đang được cấp cứu thì suýt đã bùng nổ, rất có khả năng cậu ta chỉ đang giả bộ thôi!", Lý Giang Hùng sợ hãi nói.

Lý Bảo Tuấn cũng nhân cơ hội nói thêm: "Ông tổ, lúc đó ông không nhìn thấy đó thôi, ánh mắt Dương Thanh khi đó vô cùng đáng sợ, cháu nhìn thấy rõ ràng, trong mắt cậu ta nổi lên một tầng đỏ như máu, thực sự quá đáng sợ".

Lý Trọng không nói gì thêm, chỉ đi qua đi lại trong phòng, lão ta đang suy tính xem nên làm thế nào mới có thể giải trừ "hiểu lầm" giữa nhà họ Lý và Dương Thanh.

Tuy việc Dương Thanh có thể đang thăm dò nhà họ Lý chỉ là suy đoán của bọn họ, cũng có thể Dương Thanh chỉ đang cố gắng phô trương ra mà thôi, nhưng nếu chẳng may là thật thì sao?

Chẳng may võ thuật của Dương Thanh không bị phế mất, vậy thì nhà họ Lý thực sự gặp nguy rồi.

Lý Trọng bỗng nói: "Chuyển lời cho Lý thần y, nhất định phải chữa trị tốt cho cô gái kia, đồng thời phải giúp cô ta khôi phục nhanh nhất có thể!"

"Mặt khác, bảo đám người nhà ta đang đi lùng bắt Phùng Tiểu Uyển trở về hết đi".

"Vâng, thưa bố", Lý Giang Hùng vội đáp.

Lý Trọng nói tiếp: "Để bố tự mình tới tìm cậu ấy một chuyến, xem xem có thể cứu vãn được mối quan hệ hai bên nữa không".

Vừa nghĩ tới chuyện rất có thể Dương Thanh chưa hề bị phế mất võ thuật, Lý Trọng lại hối hận, nếu lúc trước lão ta kiên định đi theo Dương Thanh thì sao lại phát sinh chuyện thế này?

Chốc lát sau, Lý Trọng đã tới trước khu nhà cao cấp Dương Thanh đang ở, lão ta gõ cửa, lên tiếng: "Cậu Thanh, Lý Trọng đến xin được tạ tội!"

Dương Thanh đang ngồi trong phòng cố gắng tiến vào tầng thứ nhất trong phép hô hấp của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, nghe thấy thế, sắc mặt thoáng lộ vẻ nghi hoặc, tạ tội?

Anh hơi bối rối, không rõ Lý Trọng lại định giở trò gì?

Nhưng sau đó, anh nhanh chóng bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Vào trong nói đi!"

Được Dương Thanh cho phép, Lý Trọng mới cẩn thận dè dặt đẩy cửa đi vào.

Dương Thanh nhìn thẳng vào Lý Trọng, đáy mắt toát ra một tia thất vọng: "Tôi mang theo cao thủ nhà họ Lý tới Hoàng thành Diệp đánh một trận, ông cho rằng tôi làm thế là để lợi dụng các ông nhằm đối phó với Hoàng tộc họ Diệp, dù thua thì cũng chỉ có nhà họ Lý phải chịu tổn thất lớn nhất, còn tôi sẽ không có bất kì tổn thất nào, hơn nữa, nếu có ngày nhà họ Lý thay thế được vị trí của Hoàng tộc họ Diệp thì sẽ vẫn phải chịu sự quản chế của tôi?"

"Thêm nữa, tôi hôn mê ba ngày ba đêm, các người cho rằng võ thuật của tôi đã hoàn toàn bị phế bỏ, tôi bảo bạn tôi rời khỏi nơi này, các người lại cho rằng, vì tôi đã không có năng lực bảo vệ bọn họ nên mới muốn cho bọn họ chạy khỏi Hoàng thành Thượng Quan?"

Dương Thanh liên tục chất vấn, giọng nói lại hết sức bình thản, không nghe ra tâm trạng thế nào, nhưng chính vẻ bình thản dửng dưng này lại càng làm cho Lý Trọng cảm thấy có áp lực lớn hơn nữa.

"Bịch!"

Lý Trọng vội quỳ gối dưới chân Dương Thanh, mặt đầy hối hận, nói: "Cậu Thanh, tôi sai rồi, tôi thực sự biết tội rồi! Cầu xin cậu cho tôi một cơ hội nữa, tôi bảo đảm, nhà họ Lý tôi tuyệt đối sẽ không phản bội cậu lần nữa!"

Dương Thanh thờ ơ nói: "Ông nghĩ, tôi còn có thể tin tưởng lời ông nữa sao?"

Lý Trọng cầu khẩn: "Cậu Thanh, rốt cuộc phải làm thế nào cậu mới có thể tin tưởng tôi lần nữa?"

Dương Thanh lắc đầu: "Ông hẳn đã hiểu con người tôi, xưa nay tôi vốn là người trọng tình trọng nghĩa, ai tốt với tôi, tôi sẽ đối xử tốt với họ gấp trăm nghìn lần, nhưng nếu có người phản bội tôi, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua".

Lý Trọng gật đầu: "Những điều cậu nói, tôi đều hiểu, chỉ có điều, tôi vẫn muốn cầu xin cậu có thể cho tôi một cơ hội nữa, lần này, tôi đã thực sự làm sai, nhưng cũng may vẫn chưa gây ra hậu quả nào không thể cứu vãn được. Xin cậu yên tâm, cô Lâm nhất định sẽ không có việc gì đâu, tôi đã mời vị thần y tốt nhất tới chữa cho cô ấy rồi".

Dứt lời, lão ta lấy ra một bình sứ trắng tinh xảo, hai tay dâng lên cho Dương Thanh.

Dương Thanh nhíu mày hỏi: "Đây là thứ gì vậy?"

Lý Trọng vội vàng đáp: "Đây là một viên thuốc tôi đã từng tìm thấy ở cùng một chỗ với Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, viên thuốc này có công hiệu gì, tôi cũng không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định một điều, nó nhất định cực kì quý giá".

"Tôi biết mình đã phạm phải một lỗi lầm không thể bù đắp, đồng thời cũng đã khiến cậu Thanh đây vô cùng thất vọng về tôi, nhưng tôi thực sự thành tâm dâng viên thuốc này cho cậu, tôi không cầu mong cậu tha thứ, chỉ mong cậu có thể tha cho nhà họ Lý tôi".

Dương Thanh bỗng thở ra một hơi thật dài, nhận lấy bình sứ kia, nói: "Ông đứng lên trước đi!"

Bấy giờ Lý Trọng mới đứng dậy: "Vâng!"

Lão ta cúi đầu đứng trước mặt Dương Thanh như một đứa trẻ vừa phạm lỗi, không dám ngẩng lên nhìn Dương Thanh.

"Như ông vừa nói, tuy nhà họ Lý đã phạm sai lầm nhưng còn may vẫn chưa tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng. Nếu đã thế thì thôi vậy, từ nay về sau, tình cảm giữa tôi và nhà họ Lý coi như kết thúc ở đây".

"Sau này, chỉ cần nhà họ Lý không chủ động gây phiền phức cho tôi, tôi có thể bỏ qua, nhưng nếu nhà họ Lý có người dám dẫm lên giới hạn chịu đựng của tôi, tôi bảo đảm sẽ khiến nhà họ Lý biến mất khỏi thế giới này!"

Giọng Dương Thanh lạnh lẽo cực độ, ngay chính Lý Trọng cũng cảm thấy buốt đến tận xương.

"Cậu Thanh, thực sự không thể cho nhà họ Lý thêm một cơ hội sao?", Lý Trọng không cam lòng, hỏi thêm.

Dương Thanh lắc đầu: "Các người đối xử với tôi thế nào, tôi đều có thể dễ dàng bỏ qua. Nhưng các người tuyệt đối không nên có ý định lấy bạn bè tôi để đe dọa tôi, bỏ qua cho nhà họ Lý đã là vì nể tình cảm trước đây giữa hai bên, còn về ngày sau, nhà họ Lý thế nào, đã không còn liên quan đến tôi nữa".



Lý Giang Hùng thở dài: "Nếu cậu ta cho chúng ta cơ hội nữa mới là vấn đề đấy".

Lý Trọng gật đầu, lại nói: "Chỉ có điều, bố cảm thấy rất kì quái, vì sao bố hoàn toàn không thể cảm nhận được một tia hơi thở võ thuật nào từ trên người cậu ta? Dù cậu ta có mạnh đến đâu thì cũng không có khả năng ẩn giấu hoàn toàn hơi thở võ thuật của mình như thế chứ?"
1629432293368.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến Thần Ở Rể Convert
  • Dương Thần Tần Tích
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 1-5
Chiến thần điện hạ
Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 16-20
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 196-200

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom