• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (50 Viewers)

  • Chương 1384-1390

Đối với lời cầu xin của Quách Sở Sở, Quách Thắng vẫn nhắm mắt làm ngơ. Dù lão ta không muốn cháu gái mình cưng chiều nhất khổ sở, nhưng dẫu sao Quách Sở Sở cũng là phụ nữ, ở nhà họ Quách, phụ nữ dẫu có ưu tú hơn nữa cũng chỉ có thể trở thành vật hi sinh của hôn nhân.

Mấy cao thủ đã rời khỏi phòng, hiển nhiên là đi làm việc theo lệnh của Quách Thắng.

Nhìn Quách Sở Sở hốt hoảng cầu xin, trên mặt Lý Bảo Phong đầy vẻ đắc ý, đây chính là chuyện nội bộ của nhà họ Quách.

Mặc dù nhà họ Quách và nhà họ Lý cùng cấp bậc gia tộc, nhưng thực lực của họ không bằng, chỉ cần nhà họ Lý muốn thì họ Quách có thể nhanh chóng bị tiêu diệt.

Đương nhiên, mặc dù cao thủ đứng đầu nhà họ Quách cơ bản tất cả đều nhờ tiêu tốn tài lực rất lớn để mời tới, nhưng dẫu sao nhà họ Quách cũng là một trong những gia tộc hàng đầu ở Hoàng thành Thượng Quan.

Nếu hai đại gia tộc thật sự phải quyết chiến, cho dù cuối cùng kẻ bị tiêu diệt nhất định là nhà họ Quách, nhưng nhà họ Lý cũng sẽ bị thiệt hại. Đây cũng là lý do vì sao đã qua nhiều năm như vậy, nhà họ Lý vẫn không động vào nhà họ Quách.

“Lý Bảo Phong, đồ khốn kiếp!”


Quách Sở Sở thở hổn hển, biết cầu xin Quách Thắng cũng vô dụng, nhất thời vô cùng căm tức nhìn Lý Bảo Phong, nói: “Chỉ bằng những hành động ngang ngược của anh ngày hôm nay, cho dù tôi có gả cho anh, anh cũng chỉ có được một cái xác vô hồn mà thôi!”

Đáy mắt Lý Bảo Phong thoáng qua một tia lạnh lẽo, nếu như không phải thực lực của anh ta không bằng Quách Sở Sở, thì chỉ bằng mấy lời vừa rồi, đã đủ để anh ta ra tay.

Cho dù anh ta ra tay ngay trước mặt Quách Thắng, lão ta cũng không dám làm gì anh ta.

Nhưng biết làm sao, anh ta đánh không lại Quách Sở Sở.

“Ông Quách, ông cũng nhìn thấy rồi đấy, bây giờ Sở Sở rất có thành kiến với cháu. Sau này cô ấy gả vào nhà họ Lý rồi, nếu cô ấy có bị tổn thương gì, cháu nghĩ ông Quách nhất định có thể hiểu được, đúng không?”

Lý Bảo Phong nhìn về phía Quách Thắng, híp mắt nói.

Trong lời nói của anh ta tràn đầy hàm ý uy hiếp.

Quách Thắng sắc mặt nhất thời trở nên âm trầm, khi nhìn về phía Lý Bảo Phong, ánh mắt lóe lên vẻ tàn khốc: “Cậu đang uy hiếp tôi?”

Cảm nhận được sự tức giận của Quách Thắng, Lý Bảo Phong thầm sợ hãi. Cho dù nhà họ Quách không địch lại nhà họ Lý, nhưng Quách Thắng cũng cùng cấp bậc với chủ gia tộc họ Lý.

Nếu thật sự chọc giận Quách Thắng, sợ là anh ta cũng không có trái ngon mà ăn.

“Cháu không dám!”

Lý Bảo Phong vội chối, sau đó còn nói: “Cháu chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ông Quách nghe như gió thoảng bên tai là được”.

“Hừ!”

Quách Thắng lạnh giọng nói: “Lý Bảo Phong, thu lại mấy trò mèo của cậu đi, cho dù nhà họ Quách tôi yếu thế, nhưng nếu thật sự phải liều mạng đánh với nhà họ Lý một trận, cũng có thể kéo nhà họ Lý xuống đài!”

“Sở Sở là đứa cháu tôi yêu thích nhất, sau này gả vào nhà họ Lý rồi, nếu để tôi biết cậu dám bắt nạt nó thì cũng đừng trách tôi không khách khí!”

Lúc này, khí thế kinh người của Quách Thắng tràn ngập khắp phòng.

“Rầm!”

Lão ta bỗng nhiên giơ tay lên, sau đó đánh xuống một chưởng, cái bàn trà có giá trị không rẻ nháy mắt hóa thành bột phấn.

Bên trong căn phòng tràn ngập áp lực sức mạnh võ thuật đáng sợ.

Quách Thắng là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, mà Lý Bảo Phong chỉ mới ở cảnh giới Vương Cảnh hậu kỳ, lúc này trước cơn nóng giận của Quách Thắng, Lý Bảo Phong cũng run run.

“Ông Quách, cháu biết lỗi rồi!”

Lý Bảo Phong thu lại sự ngạo mạn, vội vàng xin lỗi, sau đó lên tiếng đảm bảo: “Xin ông hãy yên tâm, Sở Sở gả cho cháu rồi, cháu nhất định sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, tranh thủ để cô ấy sớm ngày yêu cháu”.

“Hy vọng cậu có thể nói được làm được!”, Quách Thắng lạnh giọng nói.

Đúng lúc này, một chiếc Rolls Royce dáng dài từ từ lái vào nhà họ Quách, vô cùng thuận lợi dừng lại trước cửa phòng Quách Thắng.

“Ông chủ, cô chủ Thượng Quan tới!”

Lão quản gia mặt đầy hốt hoảng lao vào phòng, nói với Quách Thắng: “Cô Thượng Quan còn ngồi chiếc xe của Thượng Quan Hoàng tới đây”.

“Cái gì?”

Lúc đầu nghe tin cô Thượng Quan tới, Quách Thắng cũng không quá kinh ngạc, nhưng khi nghe cô ta ngồi chiếc xe của Thượng Quan Hoàng tới nhà họ Quách, lão ta nhất thời biến sắc.

Lão ta vội vàng đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa bất mãn nói: “Sao các người không thông báo với tôi sớm một chút?”


Ở gia tộc Thượng Quan, có thể được gọi là cô chủ Thượng Quan, chỉ có một người, đó là Thượng Quan Nhu.

Sau khi biết Thượng Quan Nhu đến, Lý Bảo Phong cũng vô cùng kinh ngạc.

Với hiểu biết của anh ta, Hoàng tộc họ Thượng Quan chẳng xem trọng nhà họ Quách cho lắm, mà Thượng Quan Nhu lại là cánh tay đắc lực của Thượng Quan Hoàng, sao cô ta lại bất ngờ tới nhà họ Quách?

Quan trọng nhất là Thượng Quan Nhu lại ngồi xe của Thượng Quan Hoàng tới đây, chuyện này đúng hơi đáng chú ý.

Ở Hoàng thành Thượng Quan, cái tên Thượng Quan Nhu vô cùng nổi tiếng, bởi vì cô ta là cao thủ có thiên phú võ thuật mạnh nhất trong Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Không chỉ như vậy, cô ta còn được lập là người thừa kế đời thứ ba của Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Chuyện này còn chưa đủ, khiến người ta khiếp sợ hơn là Thượng Quan Hoàng đã từng tỏ thái độ, khi lão ta thoái vị, nếu trong đời thứ hai của Hoàng tộc họ Thượng Quan không ai có thực lực võ thuật vượt qua Thượng Quan Nhu, thì lão ta sẽ để cô ta thừa kế Hoàng vị.

Chuyện này có thể thấy, thân phận của Thượng Quan Nhu trong Hoàng tộc họ Thượng Quan cao quý đến mức nào.

Quách Thắng còn chưa đi ra khỏi phòng, đã thấy một cô gái ăn mặc duyên dáng sang trọng đi vào cùng một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.

“Cô chủ Thượng Quan!”

Quách Thắng vội vàng tiến lên, hơi cúi người với Thượng Quan Nhu.

Khiến cho lão ta khiếp sợ chính là, Thượng Quan Nhu vừa mới đột phá Thần Cảnh sơ kỳ không bao lâu, lúc này trên người lại mơ hồ tràn ngập hơi thở cảnh giới Thần Cảnh trung kỳ.

Quách Thắng thầm hoảng hốt, người có thiên phú võ thuật cao như vậy, dõi mắt khắp Chiêu Châu này liệu rằng có được mấy ai?

“Xin chào cô Nhu!”

Lúc này Lý Bảo Phong cũng tiến lên, hơi cúi đầu nói.

Thượng Quan Nhu không thèm nhìn Lý Bảo Phong lấy một cái, chỉ khẽ gật đầu với Quách Thắng: “Ông chủ Quách không cần đa lễ!”

Quách Thắng vội vàng hỏi: “Không biết cô chủ Thượng Quan tới nhà họ Quách là có gì muốn căn dặn sao?”

Thượng Quan Nhu không lên tiếng, đôi mắt đẹp kia bỗng nhiên nhìn về phía sau lưng Quách Thắng, dừng lại trên người Quách Sở Sở.

Thấy Thượng Quan Nhu nhìn về phía mình, Quách Sở Sở hơi căng thẳng, không hiểu tại sao Hoàng Chủ tương lai của Hoàng tộc họ Thượng Quan lai nhìn chằm chằm mình.

“Chuyện căn dặn thì không có, hôm nay tôi tới đây để đón một vị khách quý!”

Ánh mắt Thượng Quan Nhu nhìn Quách Sở Sở cũng không bao lâu, thoáng cái đã dời mắt đi, nhìn Quách Thắng nói.

“Khách quý?”

Quách Thắng mặt đầy kinh ngạc.

Không chỉ lão ta, ngay cả Quách Sở Sở và Lý Bảo Phong cũng thầm căng thẳng.

Nhất là Lý Bảo Phong, trong lòng anh ta đang vô cùng lo lắng.

Có thể khiến Thượng Quan Nhu tự mình tiếp đãi như khách quý, có thể tưởng tượng được thân phận của đối phương cao quý thế nào.

Đối phương lại đang ở nhà họ Quách, vậy há chẳng phải nhà họ Quách có thể nhờ vào vị khách quý này để một bước lên trời sao?

Hôm nay là thời điểm quan trọng của cuộc hôn nhân giữa nhà họ Lý và nhà họ Quách, một khi xảy ra vấn đề, vậy những toan tính của nhà họ Lý sẽ tan thành mây khói.

“Ý của cô chủ Thượng Quan là khách quý cô muốn đón đang ở nhà họ Quách chúng tôi sao?”

Sau một thoáng sửng sốt, Quách Thắng vội vàng hỏi.

Thượng Quan Nhu gật đầu, sau đó ánh mắt lại liếc về phía Quách Sở Sở, trên mặt còn mang theo mấy phần hài hước, cười nói: “Cô Sở, cô đưa khách quý của tôi về nhà họ Quách rồi, bây giờ có phải nên trả người lại cho tôi không?”

Nghe vậy, sắc mặt Quách Sở Sở lập tức thay đổi.

Cô ta bỗng nhớ ra, anh chàng cô ta đón từ sân bay kia đã từng nói anh muốn tới Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Cũng chỉ có người trẻ tuổi kia được cô ta đưa về nhà họ Quách.

Hôm nay, Thượng Quan Nhu ngồi xe của Thượng Quan Hoàng, tự mình tới nhà họ Quách để tìm người cô ta cần, như vậy khách quý Thượng Quan Nhu muốn đón là ai không phải đã rất rõ rồi sao?
Chương 1385: Chuyện gì xảy ra

Không chỉ Quách Sở Sở ngây dại vì kinh sợ, Quách Thắng cũng đã dại mặt ra. Dĩ nhiên lão ta biết, Quách Sở Sở đón một người trẻ tuổi về nhà nên mới khiến Lý Bảo Phong nổi cơn thịnh nộ, chạy tới nhà họ Quách.

Khi Lý Bảo Phong tỉnh táo lại, chợt cảm thấy toàn thân lạnh buốt, lạnh đến nỗi anh ta run lên lập cập.

Nếu người trẻ tuổi trên máy bay đó chính là khách quý của Thượng Quan Nhu thì chẳng phải người đó bị buộc tới nhà họ Quách chính là vì anh ta sao?

"Cô Nhu, tôi muốn hỏi, vị khách quý mà cô nói có phải là một chàng trai chừng hai bảy, hai tám tuổi không?"

Lý Bảo Phong lo sợ hỏi.

Những chuyện xảy ra trên máy bay, Thượng Quan Nhu đều đã biết cả, cô ta nhìn Lý Bảo Phong lo lắng bồn chồn liền biết anh ta đang sợ hãi điều gì.


Quách Thắng và Quách Sở Sở đều nhìn về phía Thượng Quan Nhu, sắc mặt khẩn trương, đợi đáp án của cô ta.

Thượng Quan Nhu cười nhẹ một tiếng, nheo mắt nhìn Lý Bảo Phong, nói: "Xem ra, anh Phong đây đã gặp khách quý của tôi rồi nhỉ?"

"Thực ra, cậu ấy không phải là khách quý của tôi mà là khách quý của ông nội tôi. Lần này cậu ấy tới Hoàng thành Thượng Quan là do nhận được lời mời của ông nội tôi nên mới bớt thời gian tới Hoàng tộc họ Thượng Quan một chuyến".

Thượng Quan Nhu vừa nói đến đây, Lý Bảo Phong tức thì cảm thấy một luồng hơi lạnh đang từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.

Quách Thắng cũng loạng choạng lùi lại phía sau, mặt đầy sợ hãi.

Quách Sở Sở không phản ứng mãnh liệt như Lý Bảo Phong và Quách Thắng nhưng gương mặt xinh đẹp cũng tràn đầy kinh sợ.

Thì ra, đúng là anh ấy muốn tới Hoàng thành Thượng Quan, hơn nữa còn là được Thượng Quan Hoàng mời tới.

"Không ổn rồi!"

Quách Thắng bỗng nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, quay đầu lao ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu: "Cô chủ Thượng Quan, xin lỗi không tiếp chuyện được!"

Lão ta vừa mới ra lệnh cho người phế bỏ tay chân của Dương Thanh, nay Thượng Quan Nhu lại đích thân tới nhà họ Quách đón người quen, nếu Dương Thanh bị đánh tàn phế ở đây, chỉ sợ hôm nay sẽ là ngày diệt vong của nhà họ Quách.

Quách Sở Sở cũng tỉnh táo lại, biết Quách Thắng muốn đi ngăn cản cao thủ nhà mình ra tay với Dương Thanh, cô ta cũng lo lắng ra mặt.

Lý Bảo Phong vốn đang phập phồng lo sợ, chợt nghĩ tới chuyện Quách Thắng vừa phái người đi đánh phế tay chân Dương Thanh, nỗi sợ hãi trong lòng tức thì tan biến, thậm chí sắc mặt còn có chút hả hê.

"Cô Nhu, hẳn cô còn chưa biết, vừa rồi ông chủ Quách còn phái người đi đánh phế tay chân khách quý của cô, chắc ông ta đang muốn đi ngăn lại đây mà".

Lý Bảo Phong vội vàng tiến đến, cười cười giải thích như muốn tranh công.

"Thế à?"

Thượng Quan Nhu cười nhạt một tiếng, nhìn Lý Bảo Phong, mặt lộ vẻ châm chọc.

Chớ nói cao thủ của nhà họ Quách, ngay cả ông nội cô ta là Thượng Quan Hoàng còn chưa phải đối thủ của Dương Thanh đâu.

Có thể nói, trong Hoàng thành Thượng Quan này, người có thể gây thương tổn cho Dương Thanh còn chưa sinh ra đâu, Thượng Quan Nhu không lo lắng chút nào.

Lý Bảo Phong vẫn chưa chú ý tới tia châm chọc trong đáy mắt Thượng Quan Nhu, anh ta hấp tấp gật đầu nói: "Thật đấy, chưa biết chừng vị khách quý của cô đã bị cao thủ nhà họ Quách đánh gãy tay chân rồi cũng nên".

Quách Sở Sở lập tức nóng ruột, vội vã bảo: "Chị Nhu, xin chị đừng nóng!"

"Chuyện này vốn là một hiểu lầm, Lý Bảo Phong cố ý chia rẽ quan hệ giữa tôi và vị khách quý của chị để buộc nhà họ Quách ra tay với anh ấy, ông nội tôi cũng là bất đắc dĩ lắm mới phái người đi đánh hỏng tay chân khách quý của chị".

"Xin chị..."

Quách Sở Sở còn chưa nói xong, Lý Bảo Phong đã cắt ngang: "Em câm mồm ngay cho tôi!"

Lý Bảo Phong tỏ vẻ giận dữ nói: "Chuyện này có liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ tiện đường tới thăm ông nội em một lát, ai ngờ ông ta có tật giật mình, sợ tôi biết em mang đàn ông lạ về nhà, khiến nhà tôi khó chịu nên mới phái cao thủ đi đánh phế tay chân người ta".

"Không phải như thế, không phải thế đâu..."

Quách Sở Sở cuống cuồng giải thích, sợ đến suýt khóc: "Chị Nhu, thật sự không phải thế mà, xin chị đừng nghe anh ta nói linh tinh, rõ ràng chính miệng anh ta đã đe dọa ông nội tôi".


"Em..."

Lý Bảo Phong còn định nói gì đó, Thượng Quan Nhu đã phẫn nộ quát lớn: "Câm miệng đi!"

Lý Bảo Phong hoảng hốt nuốt luôn nửa câu chưa kịp nói vào trong, không dám lên tiếng nữa.

Quách Sở Sở cũng im bặt, khẩn trương nhìn Thượng Quan Nhu.

Nụ cười trên môi Thượng Quan Nhu đã biến mất từ lâu, cô ta lạnh lẽo nhìn hai người kia: "Các người đừng đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, đợi cậu Thanh tới, sự thật thế nào tôi sẽ biết ngay".

Vừa nói, cô ta vừa quét mắt lạnh lùng nhìn Lý Bảo Phong.

Thượng Quan Nhu đã biết vì sao Dương Thanh lại bị Quách Sở Sở mang về nhà họ Quách, đầu đuôi sự việc đều do gã Lý Bảo Phong này cả.

Cùng lúc đó, bên trong biệt thự của Quách Sở Sở.

Quách Sở Sở bỏ Dương Thanh lại đây rồi đi tìm Quách Thắng, trong biệt thự này cũng có người chăm sóc cho anh.

Anh đang ngồi trên sofa, tiện tay quơ một tờ báo của Hoàng thành Thượng Quan lên đọc.

Đúng lúc này, hai lão già mang theo hơi thở võ thuật khá mạnh hùng hổ xông vào.

"Mày chính là gã đàn ông được cô chủ mang về đây đúng không?"

Lão già đi đầu lạnh lùng nhìn Dương Thanh, chất vấn.

Hai người này đều đằng đằng sát khí, Dương Thanh nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn gật đầu nói: "Tôi đúng là được cô chủ nhà các ông mang tới đây, có việc gì sao?"

"Lên đi!"

Xác nhận đúng người rồi, hai lão già kia không phân trần gì thêm, lập tức xông về phía Dương Thanh.

Lúc này Dương Thanh mới nhận ra, hai người này tới đây tìm mình với mục đích không tốt lành gì.

Nhưng anh thực sự không hiểu, vì sao người nhà họ Quách lại đột nhiên muốn tấn công mình?

Địa vị của Quách Sở Sở ở nhà họ Quách này rất cao, những người này rõ ràng biết mình được Quách Sở Sở mang về lại vẫn dám ra tay tấn công mình.

Dương Thanh ngồi yên trên sofa, thờ ơ nhìn hai lão già thực lực chỉ mới đến Vương Cảnh hậu kỳ đang chia làm hai phía xông tới chỗ mình.

"Uỳnh!"

Đúng lúc này, Dương Thanh đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn uống trà.

Một luồng uy lực võ thuật khủng bố chợt bùng nổ từ trên người anh, chiếc bàn đá cẩm thạch tức thì vỡ toác thành nhiều mảnh, bay vụt về phía hai lão gia Vương Cảnh hậu kỳ.

"Uỳnh!"

"Uỳnh!"

Thân thể hai người đều bị mảnh đá cẩm thạch bắn trúng, bay ngược lại phía sau, rơi ra bên ngoài biệt thự như thể vừa bị đập một đòn rất mạnh.

Dương Thanh vẫn bình thản ngồi trên sofa nhìn ra.

Tuy anh không hiểu đã có chuyện gì xảy ra nhưng cũng đã rõ, hai người này chắc chắn không phải do Quách Sở Sở phái tới.

Quách Sở Sở cưỡng chế dẫn anh tới nhà họ Quách, mặc dù thái độ hơi vô lễ nhưng cũng là có lòng tốt, dĩ nhiên anh sẽ không ra tay quá đáng với người nhà cô ta.
1628306926157.png


Ngay khi Quách Thắng nhìn về phía Dương Thanh, anh cũng đang nhìn lão ta.

Từ cung cách ăn mặc của Quách Thắng cùng với hơi thở võ thuật Thần Cảnh tản ra từ trên người lão ta, Dương Thanh có thể đoán được, người này chính là ông nội của Quách Sở Sở, chủ gia tộc họ Quách, Quách Thắng.

Lúc này, lòng Quách Thắng đã tràn ngập khiếp sợ.

Lão ta đã đạt tới cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong nhưng vẫn không thể cảm nhận được hơi thở võ thuật trên người Dương Thanh.

Như thể, Dương Thanh chỉ là một người bình thường.

Nhưng lão ta biết rất rõ, một người có thể nháy mắt đánh bay hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, chắc chắn không thể là người thường.

Nếu vậy, chỉ còn một khả năng, cảnh giới võ thuật của Dương Thanh đã vượt xa lão ta, cho nên lão ta mới không thể cảm nhận được hơi thở võ thuật của anh.


Lão ta lại liên tưởng tới việc Thượng Quan Nhu ngồi trên xe dành riêng cho Thượng Quan Hoàng, đích thân tới đây đón người này, còn nói đây là khách quý mà Thượng Quan Hoàng muốn gặp.

Trong đầu Quách Thắng chợt xuất hiện một cái tên quen thuộc, Dương Thanh!

Khắp thế giới này, chỉ có một người trước ba mươi tuổi đã có thể đạt tới Siêu Phàm Cảnh, chính là Dương Thanh đến từ Yến Đô.

"Xin hỏi, cậu đây có phải họ Dương không ạ?"

Quách Thắng bước nhanh vào phòng khách, đứng trước mặt Dương Thanh, thận trọng dè dặt hỏi.

Dương Thanh khẽ gật đầu: "Tôi là Dương Thanh, ông đây là người đứng đầu nhà họ Quách, ông nội của Quách Sở Sở đúng không?"

Xác nhận đúng người, Quách Thắng càng thêm sợ hãi, nghĩ tới chuyện mình vừa phái hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đi đánh phế tay chân Dương Thanh, lão ta càng hoảng sợ tột cùng.

"Bịch!"

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Thanh, Quách Thắng quỳ xuống đất, thân mình còn run lên nhè nhẹ, thấp thỏm nói: "Xin cậu Thanh bớt giận, tôi không biết cậu chính là Dương Thanh, mong cậu tha thứ!"

"Xin ông chủ Quách đứng lên đi!"

Dương Thanh lách người, xuất hiện trước mặt Quách Thắng, nhanh nhẹn đỡ lão ta đứng dậy.

Anh không phải người không biết điều, hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ kia vừa xuất hiện đã ra tay với anh, nhưng trong mắt anh, đó chỉ là hai con kiến mà thôi.

Một người đứng trên cao, việc gì phải tức giận vì hai con kiến?

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là cô gái Quách Sở Sở này thật sự rất thiện lương, Dương Thanh có ấn tượng rất tốt với cô ta, thế cho nên anh cũng có ấn tượng khá tốt với nhà họ Quách.

Cử chỉ của Dương Thanh khiến Quách Thắng vừa mừng vừa sợ, lão ta hỏi: "Cậu Thanh, cậu không tức giận sao?"

Dương Thanh lắc đầu cười nói: "Cô cháu Quách Sở Sở của ông là một cô gái rất tốt bụng".

Một lời nhận định đã cho Quách Thắng một đáp án.

Đáp án này khiến nỗi lo âu vẫn đè nặng đáy lòng Quách Thắng nãy giờ đột nhiên biến mất, lão ta mừng rỡ vô cùng.

Trước đó, lão ta đã nghe nhiều tin đồn về Dương Thanh.

Một cao thủ mới hai mươi tám tuổi đã đạt tới thực lực Siêu Phàm Cảnh, đây quả thực là loại người mà nhà họ Quách không thể với tới.

Nhưng nay, một người ở vị trí xa vời như vậy lại đột nhiên xuất hiện ở nhà lão ta.

"Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu Thanh!"

Quách Thắng vội vàng nói lời cảm tạ, sau đó bổ sung: "À đúng rồi, cô Nhu của Hoàng tộc Thượng Quan đã tới đón cậu, để tôi đưa cậu đi gặp cô ấy được chứ ạ?"

"Được!"

Lát sau, Quách Thắng đã dẫn Dương Thanh tới chỗ Thượng Quan Nhu.

Lần thứ hai gặp Dương Thanh, Thượng Quan Nhu vui mừng lắm, nhìn chàng thanh niên còn nhỏ hơn mình hai tuổi nhưng thiên phú võ thuật lại vượt xa mình, cô ta thực lòng vui sướng vô cùng.

"Chị Nhu, rất vui được gặp lại chị!"

Dương Thanh chủ động mỉm cười chào hỏi

Thượng Quan Nhu cũng cười đáp lại, còn chế nhạo anh: "Không ngờ cũng có ngày cậu Thanh lại bị người ta cưỡng chế mang đi đấy".

Dương Thanh lắc đầu cười khổ, sau đó ánh mắt rơi xuống chỗ Quách Sở Sở, thấy cô ta đang kinh ngạc nhìn.

"Anh... tôi, tôi... xin lỗi!"


Bắt gặp Dương Thanh nhìn mình, Quách Sở Sở thoáng bối rối, muốn nói gì đó lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ đành nói một câu xin lỗi.

Dương Thanh chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần xin lỗi tôi, bởi sự thiện lương của cô nên tôi mới tới đây cùng cô, nếu không, dù có có dùng kiệu tám người khiêng, tôi cũng sẽ không đi với cô".

Nghe vậy, Quách Sở Sở cảm động trong lòng, lại quan sát Dương Thanh một lần nữa, cảm giác chán ghét trước đây đã không còn.

Trong mắt cô ta lúc này chỉ còn tò mò.

Cô ta thực sự không thể ngờ được, một thanh niên thoạt nhìn chỉ ngang tuổi mình lại có thể trở thành khách quý của Thượng Quan Hoàng.

Lúc này, Lý Bảo Phong vốn đang chực chờ xem trò vui, lại thấy Dương Thanh và Quách Thắng cùng đi tới, lập tức tái mặt, thậm chí ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Dương Thanh cũng không có, chỉ sợ bị Dương Thanh nhận ra.

"Đưa tôi mượn điện thoại của cô một lát".

Dương Thanh bỗng lên tiếng.

Tuy cảm thấy khó hiểu nhưng Quách Sở Sở vẫn đưa di động của mình cho Dương Thanh. Dương Thanh nhận điện thoại, gọi vào số của mình, đợi khi nghe thấy chuông điện thoại của mình kêu vang, anh mới trả di động lại cho Quách Sở Sở.

"Đây là số của tôi, sau này nếu gặp phải phiền toái gì, có thể liên lạc trực tiếp với tôi".

Dương Thanh nói với cô ta.

Thượng Quan Nhu thoáng kinh ngạc, nhìn về phía Quách Sở Sở, ánh mắt chợt có chút ngưỡng mộ.

Nay tuy mối quan hệ giữa cô ta và Dương Thanh đã gần hơn một chút nhưng cô ta đã phải hao phí rất nhiều tinh lực mới có được thành quả này.

Quách Sở Sở lại chỉ nhờ một khoảnh khắc tốt bụng, vì muốn bảo vệ Dương Thanh mà ép anh tới nhà mình, thế là đã có được số điện thoại của Dương Thanh.

Những người khác có thể không biết lời hứa của Dương Thanh có giá trị cỡ nào, nhưng Thượng Quan Nhu lại cực kì rõ ràng.

Có thể nói, chỉ cần Quách Sở Sở muốn, cô ta lập tức có thể trở thành chủ gia tộc họ Quách ngay lúc này.

"Sở Sở, mau cảm ơn cậu Thanh đi!"

Quách Thắng đã biết rõ thân phận của Dương Thanh, cũng biết giá trị lời hứa hẹn này của anh, lão ta lập tức vui mừng, vội thúc giục Quách Sở Sở.

Bấy giờ Quách Sở Sở mới lấy lại tinh thần, vội nói: "Cảm ơn anh!"

Dương Thanh lắc đầu, sau đó anh đưa mắt nhìn sang kẻ vẫn đang né tránh anh nãy giờ.

Cảm nhận được ánh mắt Dương Thanh đưa tới, Lý Bảo Phong lúc này mới ngẩng đầu, đáy mắt chứa đầy sợ hãi, vội vàng nói: "Thưa cậu Thanh, lúc trước vì hiểu lầm mà đã mạo phạm đến cậu, mong cậu rộng lượng bỏ qua cho".

"Hiểu lầm?"

Ánh mắt Dương Thanh thoáng lạnh đi, anh nói: "Chẳng phải vì tôi không đồng ý nhường chỗ cho anh nên anh mới muốn đánh tàn phế tôi sao?"

"Sau khi xuống máy bay, tôi đã không so đo với anh, anh lại cố tình dẫn theo cao thủ của nhà mình bám theo tôi tới tận nhà họ Quách".

"Giờ anh lại dám nói với tôi, đó chỉ là hiểu lầm?"

Nếu Lý Bảo Phong xin lỗi, có lẽ Dương Thanh cũng chẳng chấp nhặt với anh ta làm gì, nhưng tên khốn này lại dám giảo biện.

Đáy mắt Lý Bảo Phong thoáng lóe một tia sáng lạnh rồi nhanh chóng biến mất.

Anh ta vội nói: "Cậu Thanh, tôi thật không biết cậu là khách quý của cô Nhu đây, nếu không, cho tôi chục lá gan tôi cũng không dám xúc phạm đến cậu đâu ạ".

"Ý anh là, nếu tôi không phải khách quý của cô Nhu đây thì anh có thể vô tư xử lí tôi?", Dương Thanh lạnh giọng chất vấn.

“Không dám!”

Lý Bảo Phong cắn răng đáp.

Đã đến nước này, anh ta vẫn nhất định không chịu nhận lỗi.

"Hừ!"

Thượng Quan Nhu lạnh lẽo nói: "Lý Bảo Phong, nếu đã sai rồi thì quỳ xuống nhận lỗi đi! Sao hả? Giờ ngay cả khách quý của Hoàng tộc họ Thượng Quan tôi, anh cũng dám đụng tới à? Chán sống rồi hả?"

"Cô Nhu, dù tôi đã sai nhưng cũng không đến mức phải quỳ xuống xin lỗi chứ?"

Lý Bảo Phong bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Quan Nhu, nghiến răng nói: "Dù cậu ta là khách quý của cô cũng không bắt tôi quỳ xuống được đâu!"

Dương Thanh nhíu mày, thật không ngờ, đến lúc này rồi mà Lý Bảo Phong vẫn dám chống đối Thượng Quan Nhu như vậy.

Xem ra, nhà họ Lý này không đơn giản đâu.
Thượng Quan Nhu dường như cũng rất bất ngờ khi thấy Lý Bảo Phong dám nói chuyện với mình như vậy, cô ta lập tức sa sầm mặt xuống.

Một luồng uy lực Thần Cảnh trung kỳ chợt tràn ra từ trên người Thượng Quan Nhu, nháy mắt đã phủ xuống Lý Bảo Phong.

Quách Thắng đứng bên cạnh thấy thế, đáy mắt lập tức lóe lên mừng rỡ, hơi thở cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong cũng lập tức bùng nổ từ trên người lão ta, sát khí tập trung vào Lý Bảo Phong.

Một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của nhà họ Lý thấy vậy, tức thì biến sắc, chớp mắt đã chắn trước mặt Lý Bảo Phong, cảnh giác nhìn Quách Thắng.

"Lớn mật!"


Quách Thắng nhìn chằm chằm vào Lý Bảo Phong, tức giận quát lớn: "Cậu dám nói năng vô lễ với cô chủ Thượng Quan đây như thế à? Quỳ xuống xin lỗi cô ấy ngay, bằng không chớ trách tôi không khách sáo với cậu!"

Mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt tràn đầy sát khí của Thượng Quan Nhu đã biểu lộ rõ thái độ của cô ta.

Cho đến lúc này, Lý Bảo Phong mới ý thức được, mình vừa làm ra chuyện ngu xuẩn cỡ nào.

Dù anh ta hết sức tự tin với năng lực của nhà họ Lý nhưng cũng không nên thể hiện thái độ chống đối ra mặt với Thượng Quan Nhu ngay tại nhà họ Quách như thế.

"Bịch!"

Lý Bảo Phong sợ hãi, quỳ xuống trước mặt Thượng Quan Nhu, khẩn khoản cầu xin: "Thưa cô Nhu, tôi không có ý chống đối cô đâu, chẳng qua là tôi thực sự không thể dễ dàng bỏ qua cho một kẻ đã cướp mất vợ chưa cưới của mình, cho nên mới lỡ lời hỗn xược, xin cô hãy nể tình nhà họ Lý tôi luôn trung thành tận tâm với Hoàng tộc họ Thượng Quan mà tha cho tôi lần này, về sau tôi không dám ngông cuồng như thế nữa".

"Nếu đã biết sai thì hãy xin lỗi khách quý của Hoàng tộc họ Thượng Quan chúng tôi đi!", Thượng Quan Nhu lạnh lùng nói.

Hiện anh ta đang ở nhà họ Quách, lại có một thiên tài của Hoàng tộc đã đạt Thần Cảnh trung kỳ như Thượng Quan Nhu ở đây, Lý Bảo Phong đâu dám nói một chữ "không", bèn nhanh nhẹn quỳ gối quay về phía Dương Thanh.

"Thưa cậu Thanh, trước đây do tôi không rõ sự việc, mới xúc phạm đến cậu, xin cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi lần này!", Lý Bảo Phong vội vàng xin tha.

Dương Thanh nheo mắt nhìn Lý Bảo Phong, lại quay sang nhìn Thượng Quan Nhu đang cố gắng kìm nén cơn giận, tình thế này khiến anh đã lờ mờ đoán được địa vị của nhà họ Lý ở Hoàng thành Thượng Quan này.

Ngay khi mọi người đều cho rằng Dương Thanh sẽ bỏ qua cho Lý Bảo Phong, anh chợt biến mất tại chỗ cũ.

"Uỳnh!"

Một tiếng động lớn vang lên, dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Lý Bảo Phong đã bị Dương Thanh đá một cước, thân mình bay vèo ra khỏi phòng, rơi xuống cách cửa biệt thự chừng hơn chục mét.

Lý Bảo Phong bị Dương Thanh đá trúng liền đã hộc máu tươi, vừa chạm đất đã hôn mê bất tỉnh.

"Cậu Phong!"

Tay cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của nhà họ Lý thấy thế, lập tức biến sắc, vội vã xông ra ngoài.

Dương Thanh lạnh lùng nói: "Mang cậu chủ của ông về nhà họ Lý đi, tiện thể chuyển lời cho chủ gia tộc họ Lý, đây là một bài học dành cho bọn họ, nếu còn không biết điều, Hoàng thành Thượng Quan này có thể sẽ mất đi một gia tộc hàng đầu đấy!"

Lời vừa thốt ra, vị cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ kia lập tức run cả người lên.

Vừa rồi, Dương Thanh ra tay đánh Lý Bảo Phong thế nào, lão ta hoàn toàn không hề hay biết.

Nhưng lão ta có thể khẳng định một điều, thực lực của Dương Thanh rất mạnh, ít nhất phải tới cấp bậc Thần Cảnh đỉnh phong.

Nhìn gương mặt trẻ trung của Dương Thanh, bỗng lão ta cảm thấy thật khó có thể tiếp thu điều này. Nhưng sự thật chính là như vậy, một thanh niên có thể trở thành khách quý của Thượng Quan Hoàng thì sao có thể là một người đơn giản?

"Tôi sẽ chuyển lại lời cậu!"

Lão ta nói xong bèn nhấc Lý Bảo Phong lên, nhanh chóng rời đi.

Thượng Quan Nhu nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt ôn hòa hẳn đi. Thực ra, chỉ khi nhìn Dương Thanh, cô ta mới có thể ẩn giấu sự sắc bén của mình.


Quách Thắng đứng cạnh đó đã âm thầm mừng như điên, sau khi đoán được thân phận của Dương Thanh, lão ta liền hiểu được, tương lai nhà họ Quách sắp đạt tới đỉnh cao mới.

Quách Sở Sở là người xúc động nhiều nhất trong số những người ở đây.

Từ lúc gặp Dương Thanh trên máy bay, cô ta vẫn cho rằng Dương Thanh cố tình chơi chiêu lạt mềm buộc chặt với mình để cố ý khiến cô ta chú tâm tới, đồng thời cô ta cũng không tin Dương Thanh thực sự muốn đến Hoàng phủ họ Thượng Quan.

Thậm chí khi đó, cô ta còn ép đưa Dương Thanh về nhà mình. Mãi cho đến lúc này, cô ta mới hiểu được mình đã hành động ngu xuẩn cỡ nào.

"Xin... Xin lỗi!"

Thấy Dương Thanh nhìn mình, Quách Sở Sở lại lúng túng biểu đạt lòng áy náy.

Dương Thanh cười nhìn Quách Sở Sở, sau đó mới nhìn sang Thượng Quan Nhu, nói: "Chúng ta đi thôi!"

"Được!"

Thượng Quan Nhu mời Dương Thanh cùng lên xe, anh bước lên trước, Thượng Quan Nhu mới theo sau.

Nhìn theo đoàn xe của Hoàng tộc Thượng Quan đi xa, Quách Sở Sở mới như giật mình tỉnh mộng, cô ta nhìn sang ông nội, hỏi: "Ông ơi, người tên Thanh này rốt cuộc là ai mà có thể được cả Thượng Quan Hoàng mời tới, thậm chí ngay cả Thượng Quan Nhu đứng trước mặt anh ấy cũng có vẻ cực kì cung kính?"

Quách Thắng nheo mắt cười cười, nhìn Quách Sở Sở, nói: "Cậu ta tên Thanh, lại có thể được Thượng Quan Hoàng coi trọng, cháu nói xem, khắp Chiêu Châu này có bao nhiêu thanh niên được như vậy?"

Quách Sở Sở thoáng sửng sốt, ngay sau đó, một cái tên xuất hiện trong đầu cô ta.

Mặt cô ta liền dại ra: "Anh ấy... anh ấy là Dương Thanh!"

Quách Thắng mỉm cười gật đầu, nói với Quách Sở Sở: "Sở Sở, lần này cháu đã lập công lớn với nhà họ Quách chúng ta, cháu đón được cậu Thanh về đây, quan trọng hơn cả, cháu còn nhận được một lời hứa của cậu ấy".

"Sau này, cháu được tự do rồi, ông sẽ không bao giờ nhúng tay vào việc hôn nhân của cháu nữa. Còn về phần Lý Bảo Phong kia, cậu ta không xứng với cô gái xuất sắc nhất của nhà họ Quách ta đâu".

Nếu là trước đây Quách Thắng nói sẽ cho phép cô ta tự do kết hôn, chắc chắn cô ta sẽ vô cùng kích động.

Nhưng ngày hôm nay, gặp được Dương Thanh rồi, nỗi lòng kích động của Quách Sở Sở lại tiêu tan rất nhiều, đáy lòng chất chứa bao tình cảm phức tạp, cô ta chua chát cười nói: "Lần này coi như nhờ họa được phúc sao?"

Bên kia, Dương Thanh ngồi trên xe riêng của Thượng Quan Hoàng tiến về phía Hoàng phủ họ Thượng Quan.

Thượng Quan Nhu cười cười nhìn chằm chằm Dương Thanh, Dương Thanh bị soi kĩ đến mất tự nhiên, bèn bất đắc dĩ nói: "Chị cứ nhìn chằm chằm tôi như thế để làm gì?"

"Hì hì."

Thượng Quan Nhu cười ra tiếng, sau đó nhanh chóng đổi bộ mặt phong tình quyến rũ liếc anh một cái: "Gặp lại tôi mà cậu chẳng hề kích động chút nào nhỉ".

"Nói sao thì chúng ta cũng coi như là chỗ bạn bè, bạn bè lâu ngày gặp lại chẳng lẽ không phải là một chuyện đáng để vui mừng hay sao?"

Dương Thanh gật đầu: "Đúng là một chuyện đáng để vui mừng, chỉ có điều, tôi mới tới Hoàng thành Thượng Quan đã bị người của một gia tộc hàng đầu nơi này cho một đòn cảnh cáo, chị là bạn tôi nên phải chịu trách nhiệm hoàn toàn đấy".

Dĩ nhiên Thượng Quan Nhu cũng hiểu, ý Dương Thanh đang muốn nói đến chuyện Lý Bảo Phong đuổi theo anh tới nhà họ Quách.

"Ở Hoàng thành Thượng Quan này, nhà họ Lý mạnh lắm à?"

Dương Thanh không muốn nói nhảm thêm nữa, bèn nhìn về phía Thượng Quan Nhu, hỏi thẳng.
1628306943623.png

Dương Thanh đột nhiên có một nghi hoặc lớn.

Anh được Hoàng tộc Thượng Quan mời nên mới tới Hoàng thành Thượng Quan, trùng hợp đi cùng chuyến bay với Lý Bảo Phong, đã vậy còn ngồi cạnh Quách Sở Sở.

Quách Sở Sở là vợ chưa cưới của Lý Bảo Phong. Với tính cách hống hách của anh ta chắc chắn sẽ gây chuyện với Dương Thanh.

Cứ như vậy, hai người xảy ra xung đột.

Dương Thanh nghe Thượng Quan Nhu nói mới biết thực lực của nhà họ Lý vô cùng mạnh, nói là ngang bằng Hoàng tộc cũng không ngoa.

Liệu đây có phải là âm mưu của Hoàng tộc Thượng Quan không?


Cố tình dụ anh tới Hoàng thành Thượng Quan gây sự với nhà họ Lý, sau đó bọn bọn chính là kẻ được lợi.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Dương Thanh trầm xuống.

“Cậu Thanh sao thế?”

Thượng Quan Nhu cảm nhận được sự thay đổi của anh, vội vàng hỏi thăm.

Dương Thanh lắc đầu đáp: “Không sao, đột nhiên nghĩ tới vài chuyện không hay thôi”.

“À!”

Thấy anh không muốn nói nhiều, cô ta cũng không hỏi tiếp nữa. Nhưng cô ta dám chắc, vừa rồi tâm trạng của anh đột nhiên rất kém.

Dương Thanh ghét nhất bị người khác lợi dụng. Nếu Hoàng tộc Thượng Quan thật sự muốn mượn tay anh giải quyết nhà họ Lý, bọn họ có thể yêu cầu anh ra tay làm điều kiện hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh.

Dù họ không làm vậy, Dương Thanh cũng có thể nể tình Thượng Quan Nhu giúp bọn họ một lần.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của mình anh. Rốt cuộc đi cùng chuyến bay với Lý Bảo Phong, ngồi cạnh Quách Sở Sở là trùng hợp hay là âm mưu của Hoàng tộc Thượng Quan, tạm thời anh vẫn chưa thể xác định.

“Ông nội chị là người thế nào?”, Dương Thanh đột nhiên hỏi.

Thượng Quan Nhu sững sờ, vội đáp: “Kiêu hùng!”

Đây chính là hình tượng Thượng Quan Hoàng trong lòng cô ta.

“Có thể nói, Hoàng tộc Thượng Quan có thể đạt được như ngày nay phần lớn nhờ vào ông nội tôi”.

“Chỉ cần cho ông nội thêm một chút thời gian nữa, chắc chắn ông có thể xử lý được nhà họ Lý”.

Thượng Quan Nhu kiên định nói: “Một khi nhà họ Lý bị diệt, thực lực của Hoàng tộc Thượng Quan sẽ tăng vọt”.

Dương Thanh như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu. Nếu nhà họ Lý diệt vong, chỉ cần Hoàng tộc Thượng Quan dùng chút thủ đoạn là có thể thu về toàn bộ cao thủ Thần Cảnh của nhà họ Lý.

Hiện giờ nhà họ Lý có hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, thậm chí đến cả cụ tổ vẫn còn sống. Có thể nói, chỉ cần khống chế được nhà họ Lý, thực lực Hoàng tộc Thượng Quan sẽ tăng gấp bội.

Kỳ thực, không chỉ Hoàng tộc Thượng Quan, các Hoàng tộc khác cũng vậy. Mỗi một Hoàng thành đều có mấy gia tộc lớn ngoài Hoàng tộc. Nếu Hoàng tộc có thể tập hợp thế lực của mấy gia tộc này lại, thực lực đều sẽ được nâng cao.

Giống như Hoàng tộc họ Diệp vốn tổn thất gần nửa cao thủ Thần Cảnh, mấy gia tộc lớn khác trong Hoàng thành Diệp liên thủ muốn lật đổ họ. Kết quả Diệp Hoàng thể hiện thực lực Siêu Phàm Cảnh, khống chế mấy gia tộc lớn đó.

Thoáng chốc, thực lực của Hoàng tộc họ Diệp từ yếu nhất thành mạnh nhất bốn Hoàng tộc.

“Ông nội chị đúng là một người kiêu hùng!”

Dương Thanh bỗng lên tiếng: “Nếu không cũng sẽ không để một cô gái như chị làm người thừa kế đời thứ ba, thậm chí còn cho chị tham gia tranh giành quyền lực với người thừa kế đời thứ hai”.

Hiện giờ Thượng Quan Nhu đã là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ, chỉ cần Thượng Quan Hoàng trụ vững thêm vài năm, thực lực của cô ta sẽ càng mạnh hơn. Đến lúc đó tranh với bậc cha chú cũng có khả năng thắng rất lớn.

Thượng Quan Nhu mỉm cười hỏi Dương Thanh: “Nếu thật sự có ngày đó, cậu sẽ giúp tôi chứ?”

Dương Thanh cười híp mắt đáp: “Vậy thì phải xem chị có thể cho tôi cái gì”.


Thượng Quan Nhu tươi cười nói: “Tôi có thể cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn”.

“Khụ khụ…”

Dương Thanh giả bộ ho khan, che giấu sự bối rối.

Anh không biết cách đối phó với sự quyến rũ của phụ nữ.

“Ha ha ha…”, Thượng Quan Nhu đắc ý bật cười.

Chiếc xe lao vun vút trên đường, hai mươi phút sau chầm chầm đi vào một trang viên xa hoa, chính là Hoàng phủ Thượng Quan.

So với nơi này, trang viên của nhà họ Quách chẳng thấm vào đâu. Hoàng phủ Thượng Quan lớn gấp gần bốn lần trang viên nhà họ Quách.

Trong Hoàng phủ, nơi nơi đều là kiến trúc đình đài cổ xưa, tựa như một phủ đệ của Đế vương thời xưa, ở đâu cũng có lính gác mặc áo giáp.

Dương Thanh cảm nhận được mấy luồng khí tức mạnh mẽ, tất cả đều là Thần Cảnh đỉnh phong.

“Tới rồi!”

Xe đỗ lại trước cổng cung điện, Thượng Quan Nhu cười nói: “Ông nội tôi đã chờ sẵn, để tôi dẫn cậu đi gặp ông ấy”.

Dương Thanh đi theo cô ta vào trong cung điện.

Bọn họ nhanh chóng gặp được Thượng Quan Hoàng đang ngồi trên ngai vàng.

Thượng Quan Hoàng hơi khác các Hoàng Chủ còn lại. Lão ta mặc một bộ áo vải màu sáng, trông rất mộc mạc giản dị, nhưng khi ngồi trên ngai vẫn rất cao quý.

Lúc này, lão ta đang mỉm cười ôn hoà nhìn Dương Thanh.

“Cậu Thanh ghé thăm là vinh hạnh của Hoàng tộc Thượng Quan chúng tôi!”

Lão ta đột nhiên cười nói, đứng dậy đi xuống.

Đến khi còn cách anh chưa đầy một mét, lão ta chủ động giơ tay ra.

Tuy Dương Thanh đang nghi ngờ lão ta giăng bẫy mình và nhà họ Lý xảy ra xung đột nhưng dù sao cũng không có chứng cứ, không thể tỏ rõ thái độ. Anh cũng giơ tay bắt tay với Thượng Quan Hoàng.

Dương Thanh cười nói: “Hoàng Chủ khách sáo quá!”

“Tôi đã cho người chuẩn bị tiệc rượu, mời cậu Thanh dời bước!”, Thượng Quan Hoàng nhiệt tình mời mọc.

Cùng lúc đó, Lý Bảo Phong bị Dương Thanh đánh hôn mê đã được đưa về nhà họ Lý.

“Khốn kiếp, rốt cuộc là kẻ nào dám đánh con trai tôi?”

Trong phòng của Lý Bảo Phong, một người trung niên đang giận dữ chất vấn.

Cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đưa Lý Bảo Phong về cuống quýt nói: “Cậu Phong bị một người chưa tới ba mươi tuổi một đòn đánh hôn mê”.

“Hả?”

Sắc mặt người trung niên càng thêm âm trầm: “Dù Bảo Phong không tài giỏi nhưng tốt xấu gì cũng là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ. Nhìn tình hình của nó, người đánh nó ít nhất cũng phải là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ”.

“Bên cạnh Bảo Phong còn có một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ là ông bảo vệ, sao nó có thể bị một thằng ranh chưa tới ba mươi đánh bị thương được?”

Cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ phụ trách bảo vệ Lý Bảo Phong vội vàng giải thích: “Quách Thắng của nhà họ Quách và Thượng Quan Nhu của Hoàng tộc Thượng Quan đều có mặt, hết lòng bảo vệ người trẻ tuổi kia. Tôi thật sự không có cơ hội ra tay”.
1628306961388.png


Hiện giờ, toàn thân Lý Dương ngập tràn sát khí.

Mặc dù ông ta có không ít con, Lý Bảo Phong cũng không phải đứa có thiên phú võ thuật mạnh nhất nhưng lại là đứa con trai ông ta yêu thương nhất.

Anh ta bị thương nặng đến mức hôn mê bất tỉnh, sợ là dù có tỉnh lại cũng không còn tu vi võ thuật.

Gia tộc lớn như nhà họ Lý đều phải dựa vào thực lực võ thuật. Tuy Lý Bảo Phong không có thiên phú mạnh mẽ nhưng cũng rất khá, có khả năng đạt tới Thần Cảnh.

Thế nhưng giờ đây, tu vi của anh ta đã bị phế bỏ, sau này chỉ là một kẻ vô dụng, không có duyên với trung tâm quyền lợi của gia tộc.

Tất cả đều nhờ Dương Thanh ban tặng.


Cao thủ đưa Lý Bảo Phong trở về vội báo cáo: “Thưa cậu, hình như người trẻ tuổi kia có lai lịch không nhỏ đâu. Đến cả Thượng Quan Nhu cũng phải khép nép trước mặt cậu ta, nói là khách quý của Thượng Quan Hoàng”.

“Không cần biết cậu ta là ai, dám phế võ công của con tôi thì phải trả giá”.

Lý Dương không thèm để ý lời nhắc nhở của đối phương, nghiến răng nói: “Nếu không bắt nó trả giá, Hoàng tộc Thượng Quan sẽ tưởng nhà họ Lý dễ bắt nạt”.

Dứt lời, ông ta hùng hổ lao ra ngoài, dẫn theo một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.

Lúc này, Dương Thanh đang ở trong phòng tiệc của Hoàng tộc Thượng Quan. Ngồi cùng bàn với anh đều là những người nắm quyền, còn thế hệ trẻ chỉ có Thượng Quan Nhu có tư cách ngồi ở đây.

“Tôi mời cậu Thanh một chén!”

“Cậu Thanh còn trẻ đã có được thực lực mạnh mẽ như vậy, đúng là thiên tài hiếm có”.



Bữa cơm này rất khó chịu, bởi vì bên tai Dương Thanh cứ ong ong vì mấy lời nịnh nọt tâng bốc.

Nếu không vì nể mặt Thượng Quan Nhu, anh đã quay lưng bỏ đi rồi.

Đương nhiên, quan trọng nhất là anh còn muốn mượn sức Hoàng tộc Thượng Quan giúp tập đoàn Nhạn Thanh phát triển hơn nữa.

Hoàng tộc họ Diệp đã tuyên bố muốn chèn ép tập đoàn Nhạn Thanh. Mặc dù Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Đoàn đều tỏ thái độ kiên quyết cắt đứt quan hệ với Hoàng tộc họ Diệp, muốn hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng dù sao đối thủ cũng là một Hoàng tộc. Bọn họ chèn ép vẫn sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ tới tập đoàn Nhạn Thanh.

Nếu được cả Hoàng tộc Thượng Quan ủng hộ, tập đoàn Nhạn Thanh không cần sợ bị Hoàng tộc họ Diệp chèn ép nữa.

“Lần này tôi mời cậu Thanh tới là muốn biết, có phải cậu đã đạt tới Siêu Phàm Cảnh rồi không?”

Sau bữa ăn, Thượng Quan Hoàng đột nhiên nhìn Dương Thanh dò hỏi.

Đám người còn lại đều im bặt, kinh hãi nhìn về phía anh.

Không mấy ai biết chuyện Dương Thanh là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, đa phần đều chỉ đoán già đoán non.

Thượng Quan Hoàng cũng chỉ suy đoán như vậy.

Bởi vì bọn họ chưa từng nghe nói có cao thủ Siêu Phàm Cảnh chưa tới ba mươi tuổi.

Đến cả gia tộc Cổ Võ cũng rất hiếm có thiên tài võ thuật như vậy, đừng nói là người thường.

Cuối cùng cũng nói tới chuyện chính rồi sao?

Dương Thanh cười híp mắt nhìn lão ta: “Trước khi trả lời tôi cũng muốn hỏi Thượng Quan Hoàng một chuyện”.

Thượng Quan Hoàng nhíu mày hỏi: “Cậu muốn hỏi gì?”

“Tôi chạm mặt với người nhà họ Lý và nhà họ Quách trên chuyến bay tới Hoàng thành Thượng Quan. Liệu chuyện này có liên quan tới Hoàng tộc Thượng Quan không?”

Anh không hỏi thẳng có liên quan tới Thượng Quan Hoàng hay không đã là nể mặt lão ta lắm rồi.

Nghe vậy, tất cả đều khiếp sợ.

Nụ cười trên mặt Thượng Quan Hoàng lập tức biến mất, sắc mặt sa sầm.


Thấy thế, Thượng Quan Nhu hốt hoảng nói: “Sao có thể như vậy được?”

“Cậu Thanh hiểu lầm gì chăng? Ông nội chỉ mời cậu tới Hoàng thành Thượng Quan, không hề hẹn thời gian cụ thể, làm sao khiến cậu gặp người nhà họ Lý và nhà họ Quách được?”

Dương Thanh không thèm quan tâm tới lời giải thích của cô ta.

Nghe có vẻ Thượng Quan Hoàng sẽ không làm vậy, nhưng không có nghĩa điều này không thể xảy ra. Dù sao Dương Thanh cũng đi từ Hoàng thành Long tới Hoàng thành Thượng Quan.

Rất ít người đi lại giữa hai Hoàng thành. Hầu như mỗi Hoàng thành đều độc lập, không hề có chuyện qua lại với nhau.

Lý Bảo Phong và Quách Sở Sở đều là người của các gia tộc hàng đầu Hoàng thành Thượng Quan, còn có hôn ước với nhau.

Người như bọn họ rất ít khả năng sẽ tới Hoàng thành Long, đã vậy còn chạm mặt Dương Thanh.

Thượng Quan Nhu còn định tiếp tục giải thích lại bị Thượng Quan Hoàng ngăn lại: “Cậu Thanh đang nghi ngờ tôi sao?”

Dương Thanh không hề do dự gật đầu: “Dù sao mọi chuyện cũng quá trùng hợp”.

Thoáng chốc, bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Mọi người đều thấp thỏm lo âu.

Nhất là Thượng Quan Nhu, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy lo lắng.

Cô ta và Dương Thanh được coi là bạn bè, cũng biết rõ thực lực của anh mạnh mẽ. Nếu bây giờ anh và Thượng Quan Hoàng xảy ra xung đột, sợ là cả Hoàng tộc Thượng Quan sẽ phải đối mặt với nguy cơ diệt vong.

“Ha ha…”

Thượng Quan Hoàng nhìn Dương Thanh một lúc lâu, đột nhiên cười phá lên: “Cậu Thanh vui tính thật đấy, còn nghi ngờ tôi giăng bẫy khiến cậu xung đột với nhà họ Lý”.

“Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng, Hoàng tộc Thượng Quan không giải quyết được nhà họ Lý sao?”

“Tôi dám cam đoan, chuyện này không phải do tôi làm”.

Dương Thanh cũng cười nói: “Vậy thì tại tôi nhỏ nhen rồi, mong Hoàng Chủ tha thứ”.

“Cậu Thanh nói nghiêm trọng quá. Cậu vừa tới Hoàng thành Thượng Quan đã xích mích với người nhà họ Lý, nghĩ vậy cũng dễ hiểu thôi”.

Thượng Quan Hoàng cười híp mắt nhìn chằm chằm Dương Thanh: “Bây giờ cậu đã có thể trả lời câu hỏi của tôi chưa?”

Ngay sau đó, trên người lão ta toát ra một khí thế khủng bố càn quét về phía Dương Thanh.

Đám người Hoàng tộc Thượng Quan đều hoảng hốt, cảm thấy như đang bị một ngọn núi lớn đè nặng trên vai.

Chỉ mình Dương Thanh vẫn vững vàng, không hề bị ảnh hưởng.

Có lẽ thực lực của Thượng Quan Hoàng đang là bán bộ Siêu Phàm Cảnh, vẫn chưa làm gì được anh.

“Hoàng Chủ chỉ còn một bước nữa, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ đạt tới Siêu Phàm Cảnh, đúng là xuất chúng”.

Dương Thanh mỉm cười nói.

Nghe vậy, Thượng Quan Hoàng lập tức thu lại khí thế trên người. Tuy Dương Thanh không trực tiếp trả lời nhưng liếc mắt có thể nhìn thấu thực lực thật sự của lão ta là bán bộ Siêu Phàm Cảnh, chứng tỏ anh đã đột phá Siêu Phàm Cảnh.

Ánh mắt Thượng Quan Hoàng trở nên nghiêm trọng, sâu xa nói: “Cậu Thanh quả là thiên tài hiếm có, sợ là thiên tài của gia tộc Cổ Võ cũng phải thua xa”.

Đúng lúc này, hai luồng khí thế khủng bố bỗng ập tới.

Thượng Quan Hoàng lập tức cau mày: “Kẻ nào?”

Câu chất vấn như tiếng sấm rền vang vọng khắp Hoàng phủ Thượng Quan.

“Lý Dương của nhà họ Lý tới đòi công bằng!”

Tiếng đáp lại của Lý Dương cũng vang vọng.

Người của Hoàng tộc Thượng Quan đều kinh hãi, không ngờ người của nhà họ Lý dám vô lễ xông vào Hoàng tộc, đáp trả Thượng Quan Hoàng, còn lớn tiếng tuyên bố muốn đòi công bằng
Cảm nhận được hai luồng khí thế võ thuật mạnh mẽ ập tới, sắc mặt Thượng Quan Hoàng trở nên âm trầm.

Ngay sau đó có hai người xuất hiện trong phòng tiệc.

“Lý Dương, cậu to gan thật đấy, dám ngang nhiên xông vào Hoàng tộc Thượng Quan!”

Người trung niên bên cạnh Thượng Quan Hoàng nghiêm giọng quát.

Lý Dương lạnh lùng nhìn lão ta: “Tam hoàng tử bớt giận. Tôi xông vào Hoàng tộc Thượng Quan không phải vì vô lễ với Hoàng tộc các ông, mà là muốn bắt kẻ phế võ công của con tôi về nhà họ Lý”.

Người trung niên vừa quát tháo Lý Dương chính là bố của Thượng Quan Nhu, cũng là Tam hoàng tử của Hoàng tộc Thượng Quan, Thượng Quan Tử Khiêm, thực lực Thần Cảnh hậu kỳ.

Nghe Lý Dương nói vậy, Thượng Quan Tử Khiêm sa sầm mặt: “Ông can đảm thật đấy, dẫn người xông vào Hoàng tộc còn dám nói không phải vô lễ với chúng tôi?”


Ánh mắt Lý Dương loé lên sát khí mãnh liệt, nhìn chằm chằm Thượng Quan Tử Khiêm nói: “Tam hoàng tử đã nói vậy, tôi cũng không còn gì để nói”.

“Nhưng hung thủ phế bỏ tu vi của con trai tôi nhất định phải đi theo tôi một chuyến!”

Thái độ của Lý Dương vô cùng hống hách.

Từ đầu đến cuối Dương Thanh vẫn bình tĩnh ngồi xem, giống như chuyện Lý Bảo Phong bị phế võ công không liên quan gì tới anh.

Thượng Quan Hoàng cũng im lặng không nói, chỉ là trong đáy mắt chợt loé lên một tia sát khí.

Thượng Quan Tử Khiêm thấy Lý Dương kiêu căng như vậy, cả giận nói: “Hoàng tộc Thượng Quan không có hung thủ ông muốn tìm. Tôi cho ông ba mươi giây, lập tức cút khỏi đây mau!”

Lý Dương không thèm để ý. Ông ta đã dám dẫn người tới, còn nghênh ngang xông vào đòi người, đương nhiên dám chắc Hoàng tộc Thượng Quan không dám giết mình.

Từng giây từng phút trôi qua, Lý Dương và Thượng Quan Tử Khiêm giằng co, không ai chịu lên tiếng.

Cả phòng tiệc rộng lớn bị bao trùm bởi khí tức của cao thủ Thần Cảnh.

Không khí trở nên kịch liệt. Ba mươi giây sắp hết, Lý Dương đột nhiên nhìn xung quanh, cuối cùng dán mắt lên người Dương Thanh.

Trong này chỉ có mình cậu ta là người ngoài, có vẻ chưa tới ba mươi tuổi tại được ngồi ở ghế bên trái Thượng Quan Hoàng, chứng tỏ thân phận của cậu ta rất cao quý.

Hiển nhiên, cậu ta chính là người phế bỏ tu vi của Lý Bảo Phong.

“Cậu là người phế bỏ tu vi của con tôi đúng không?”

Lý Dương nghiêm trọng chất vấn.

Bấy giờ, Dương Thanh mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn ông ta, ánh mắt bình thản: “Đúng là tôi đã đánh một thằng vô dụng ở nhà họ Quách, chỉ là không biết anh ta có phải con của ông không”.

Ầm!

Nghe vậy, Lý Dương nổi trận lôi đình.

Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong sau lưng ông ta cũng bộc phát khí thế mạnh mẽ.

Lý Dương vốn là cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ. Thoáng chốc, sát khí của hai cao thủ Thần Cảnh khoá chặt Dương Thanh.

Những người có cảnh giới thấp trong phòng tiệc đều cảm thấy áp lực khủng bố.

Nhưng Dương Thanh vẫn bình tĩnh như không.

“Làm càn!”

Thượng Quan Nhu lập tức quát lớn, đứng chắn trước người anh, căm giận nhìn Lý Dương: “Cậu Thanh là khách quý của Hoàng tộc Thượng Quan, ông muốn làm gì?”

Lúc ở trước mặt Dương Thanh, trông cô ta rất yếu đuối nhưng dù sao cũng là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ, trẻ như vậy đã được chọn làm người thừa kế đời thứ ba của Hoàng tộc Thượng Quan.

Mặc dù trẻ hơn Lý Dương rất nhiều nhưng khí thế của cô ta lại khiến Lý Dương cảm thấy áp lực rất lớn.

“Ông thật sự tưởng Hoàng tộc Thượng Quan không dám bắt ông lại sao?”

Thượng Quan Tử Khiêm cũng bộc phát thực lực Thần Cảnh hậu kỳ, giận dữ quát.

Sắc mặt Lý Dương tối sầm, không thèm che giấu ý muốn giết chết Dương Thanh.

Dương Thanh khá kinh ngạc, không ngờ còn có người dám ngông cuồng như vậy ở Hoàng tộc Thượng Quan. Nhà họ Lý này thật không đơn giản.

Lúc Thượng Quan Nhu nói rất có thể cụ tổ của bọn họ còn sống trong nhà họ Lý, đồng thời còn có thực lực Siêu Phàm Cảnh, anh vốn còn coi thường. Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ đây là sự thật.

Nếu không, Lý Dương đã không dám ngông cuồng như thế trước mặt Thượng Quan Hoàng.


Thượng Quan Hoàng vẫn không nói một lời, tựa như chuyện này chẳng liên quan gì tới lão ta.

“Ranh con, có giỏi thì mày cứ trốn ở Hoàng tộc Thượng Quan cả đời đi!”

Lý Dương nhìn chằm chằm Dương Thanh hồi lâu, chợt nghiến răng nói.

Dứt lời, ông ta quay lưng rời đi.

Mấy cao thủ Thần Cảnh lập tức xông lên chặn lại.

“Hoàng Chủ định bắt tôi lại sao?”

Lý Dương dậm chân nhìn Thượng Quan Hoàng, lạnh giọng hỏi.

Lão ta nhìn chằm chằm đối phương vài giây rồi phất tay: “Thả cậu ta đi!”

Mấy cao thủ Thần Cảnh kia lập tức biến mất.

Lý Dương nhếch miệng cười châm chọc, nhìn Dương Thanh rồi nghênh ngang rời đi.

Sau đó, Thượng Quan Tử Khiêm tức giận nói: “Khốn nạn! Người nhà họ Lý ngày càng ngông cuồng!”

Thượng Quan Nhu không nói năng gì, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại loé lên sát khí mạnh mẽ.

Cô ta lo lắng nhìn Dương Thanh, thấy anh tỏ ra bình tĩnh mới thoáng yên tâm.

Cô ta biết anh rất mạnh, nhưng cũng biết rõ cụ tổ nhà họ Lý có khả năng còn sống. Nếu vừa rồi anh không nhịn được ra tay giết Lý Dương, sợ là sẽ chọc giận chủ nhà họ Lý.

Lý Bảo Phong chỉ là một dòng chính đời thứ ba, đừng nói là bị phế bỏ tu vi, có chết cũng chẳng sao.

Nhưng Lý Dương lại là người thừa kế nhà họ Lý. Ông ta mà bị Dương Thanh lấy mạng, nhà họ Lý sẽ không bỏ qua cho anh.

Một khi cụ tổ của bọn họ ra mặt, sợ là Dương Thanh cũng khó có thể đối phó.

Bản thân Thượng Quan Nhu không hề ý thức được, mình đang lo Dương Thanh bị cụ tổ nhà họ Lý làm hại chứ không phải Hoàng tộc Thượng Quan gặp nguy hiểm.

“Để cậu Thanh chê cười rồi!”

Thượng Quan Hoàng cười tự giễu: “Không phải tôi không muốn động vào nhà họ Lý, mà là tạm thời không thể làm gì được”.

Dương Thanh cười nhạt đáp: “Không dám! Hoàng Chủ đã có thể nhịn được, đương nhiên phải có lý do”.

Cùng lúc đó, Lý Dương đã rời khỏi Hoàng phủ Thượng Quan.

“Mau mau mau, tăng tốc hết cỡ cho tôi!”

Vừa lên xe, Lý Dương đã hoảng loạn thúc giục.

“Uỳnh!”

Tiếng động cơ xe gào thét. Chiếc xe lao như bay về phía nhà họ Lý.

Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đi theo ông ta khó hiểu hỏi: “Sao cậu chủ lại vội vàng trở về như vậy?”

Trên mặt Lý Dương tràn đầy sợ hãi, không nói một lời.

“Kít!”

Đúng lúc này, một chiếc xe tải hạng nặng bỗng đâm sầm vào xe của Lý Dương.

Tiếng va chạm thật lớn vang lên, chiếc xe lộn vài vòng trên không trung mới nặng nề rơi xuống đất.

Ngay sau đó, một lão già mặc áo đen bỗng xuất hiện đằng trước chiếc xe.

“Cậu Dương có sao không?”

Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong bò ra khỏi xe, lo lắng hỏi Lý Dương đang máu me đầy mặt.

Lý Dương đang định lên tiếng thì trông thấy lão già áo đen kia, lập tức sợ sệt nói: “Không…”
1628306977299.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến Thần Ở Rể Convert
  • Dương Thần Tần Tích
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 1-5
Chiến thần điện hạ
Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 16-20
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 196-200

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom