Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1136
Giang Ninh và Lâm Vũ Chân nhìn bà qua kính chiếu hậu, cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
“Giang Ninh”
“Hử?”
“Mấy món ăn hôm nay, có món nào con thích ăn không?
Trở về, mẹ sẽ học nấu cho con ăn!”
Tô Mai vừa nói xong, Lâm Vũ Chân lại bắt đầu ghen tị với Giang Ninh.
Mình không khiến cho mẹ nở mặt nở mày à?
Mẹ càng ngày càng bất công, hơn nữa càng ngày càng trực tiếp không thèm che dấu, trước kia không ít thì nhiều còn mơ hồ không rõ ràng, hiện tại thì hay rồi trực tiếp ở ngay trước mặt mình thể hiện sự thiên vị vô cùng trắng trợn, cứ như vậy mà mặc kệ con gái của mình thật quá bất công mà.
“Chỉ cần là đồ ăn mẹ làm, con đều thích ăn, con không kén chọn!”
“Con trai ngoan!”
Lâm Vũ Chân cạn lời không muốn nói gì.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua vé máy bay, lại liếc mắt nhìn số dư tài khoản trong thẻ ngân hàng của mình, cô nghĩ nếu như mình bỏ nhà ra đi, thì không biết phải đi nơi nào, tiền trên người đủ mình tiêu trong bao lâu.
Cái nhà này, đã hoàn toàn bị Giang Ninh chiếm hữu r Hừ, mình không thế yếu thế được, nếu Giang Ninh chiếm nhà của mình, mình liền chiếm hữu Giang Ninh vậy thì được rồi!
Giang Ninh đưa Tô Mai và Lâm Vũ Chân trở về khách sạn nghỉ ngơi, dự định buổi chiều sẽ đưa bọn họ đến vườn trái cây chơi một chút, hái hoa quả, đi dạo loanh quanh.
Mà một bên.
Mạc Thừa Lâm chạy về nhà, vừa vào cửa, liền thấy quản gia đã đứng ở đẳng kia, mặt mũi tràn đầy lo lắng và sợ hãi.
“Ông chủ, cuối cùng ngài cũng về rồi!”
Nhìn thấy Mạc Thừa Lâm, ông quản gia giống như muốn khóc, vội vàng hạ giọng nói: “Đến rồi! Người kia đến rồi!”
Nghe vậy, Mạc Thừa Lâm thay đổi vẻ mặt, nhưng ngay sau đó anh lập tức tỉnh táo lại.
“Ừm tôi biết rồi, ông ở ngoài cửa canh chừng, không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào nhà họ Mạc!”
Nói xong, anh bước nhanh về phía phòng khách.
Lúc này trong phòng khách nhà họ Mạc, A Phi tùy ý kéo một cái ghế ra ngồi xuống, đang nhàm chán chơi ngón tay của mình.
“Ồ, cậu Phil” Mạc Thừa Lâm vội vàng tiến lên, chắp tay nói: “Để cậu A.
Phi phải đợi lâu rồi, thật sự xin lỗi!”
Trong lòng của anh có chút sợ hãi.
Giang Ninh quay trở lại, mà A Phi cũng quay trở lại, chỉ sợ chuyện này không đơn giản như anh nghĩ.
“Không sao, anh đi gặp đại ca của tôi, cho dù tôi có phải đợi một ngày đi chăng nữa, thì đó cũng là chuyện bình thường” A Phi thản nhiên nói.
Mạc Thừa Lâm không dám nói lời nào.
“Giang Ninh”
“Hử?”
“Mấy món ăn hôm nay, có món nào con thích ăn không?
Trở về, mẹ sẽ học nấu cho con ăn!”
Tô Mai vừa nói xong, Lâm Vũ Chân lại bắt đầu ghen tị với Giang Ninh.
Mình không khiến cho mẹ nở mặt nở mày à?
Mẹ càng ngày càng bất công, hơn nữa càng ngày càng trực tiếp không thèm che dấu, trước kia không ít thì nhiều còn mơ hồ không rõ ràng, hiện tại thì hay rồi trực tiếp ở ngay trước mặt mình thể hiện sự thiên vị vô cùng trắng trợn, cứ như vậy mà mặc kệ con gái của mình thật quá bất công mà.
“Chỉ cần là đồ ăn mẹ làm, con đều thích ăn, con không kén chọn!”
“Con trai ngoan!”
Lâm Vũ Chân cạn lời không muốn nói gì.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua vé máy bay, lại liếc mắt nhìn số dư tài khoản trong thẻ ngân hàng của mình, cô nghĩ nếu như mình bỏ nhà ra đi, thì không biết phải đi nơi nào, tiền trên người đủ mình tiêu trong bao lâu.
Cái nhà này, đã hoàn toàn bị Giang Ninh chiếm hữu r Hừ, mình không thế yếu thế được, nếu Giang Ninh chiếm nhà của mình, mình liền chiếm hữu Giang Ninh vậy thì được rồi!
Giang Ninh đưa Tô Mai và Lâm Vũ Chân trở về khách sạn nghỉ ngơi, dự định buổi chiều sẽ đưa bọn họ đến vườn trái cây chơi một chút, hái hoa quả, đi dạo loanh quanh.
Mà một bên.
Mạc Thừa Lâm chạy về nhà, vừa vào cửa, liền thấy quản gia đã đứng ở đẳng kia, mặt mũi tràn đầy lo lắng và sợ hãi.
“Ông chủ, cuối cùng ngài cũng về rồi!”
Nhìn thấy Mạc Thừa Lâm, ông quản gia giống như muốn khóc, vội vàng hạ giọng nói: “Đến rồi! Người kia đến rồi!”
Nghe vậy, Mạc Thừa Lâm thay đổi vẻ mặt, nhưng ngay sau đó anh lập tức tỉnh táo lại.
“Ừm tôi biết rồi, ông ở ngoài cửa canh chừng, không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào nhà họ Mạc!”
Nói xong, anh bước nhanh về phía phòng khách.
Lúc này trong phòng khách nhà họ Mạc, A Phi tùy ý kéo một cái ghế ra ngồi xuống, đang nhàm chán chơi ngón tay của mình.
“Ồ, cậu Phil” Mạc Thừa Lâm vội vàng tiến lên, chắp tay nói: “Để cậu A.
Phi phải đợi lâu rồi, thật sự xin lỗi!”
Trong lòng của anh có chút sợ hãi.
Giang Ninh quay trở lại, mà A Phi cũng quay trở lại, chỉ sợ chuyện này không đơn giản như anh nghĩ.
“Không sao, anh đi gặp đại ca của tôi, cho dù tôi có phải đợi một ngày đi chăng nữa, thì đó cũng là chuyện bình thường” A Phi thản nhiên nói.
Mạc Thừa Lâm không dám nói lời nào.
Bình luận facebook