• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh (62 Viewers)

  • Chương 997-999

Chương 997:



“Đêm nay, mọi người hãy nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai, đi Tây Bắc” Hoàng Ngọc Minh lập tức dẫn mọi người đi về nghỉ ngơi.



Còn Giang Ninh, anh đã giải thích với những người trong công ty, thư giãn và ăn mừng. Ngày mai, cho phép bon họ nghỉ ngơi một ngày rồi ngay lập tức anh trở về nhà với Lâm Vũ Chân.



Lâm Vũ Chân thực sự cảm thấy chán nản.



Cô đang tức giận.



Trong tâm trí của cô luôn là hình ảnh của những người chỉ biết quỳ xuống trước mặt cô, cầu xin cô giúp đỡ họ. Điều này khiến cô cảm thấy đau khổ và khó chịu.



Tại sao lại có những người quá đáng như vậy, ngay cả những người tầng lớp thấp nhất cũng bị bọn họ bắt nạt chứ?



Lương tâm của bọn họ không biết đau sao!



“Chồng ơi, có phải em lại làm phiền anh phải không ?” Thật lâu sau đó, Lâm Vũ Chân quay đầu lại nhìn Giang Ninh: “Em tức giận quá, cho nên em mới đồng ý với bọn họ” “Bây giờ, em suy nghĩ lại, em tức giận thì nên tự tìm cách giải quyết chứ không phải lúc nào em cũng khiến anh mệt mỏi như vậy” Giang Ninh nhìn Lâm Vũ Chân với hai mắt đỏ bừng, sắc mặt đột nhiên trở nên buồn rầu.



“Vợ à, em nói như vậy, anh sẽ không vui đâu nha.” Anh nghiêm túc nói: “Chia sẻ lo lắng cho vợ và giữ cho vợ hạnh phúc là công việc quan trọng nhất của anh. Vợ muốn cho anh nghỉ việc phải không?” “Tuy rằng, anh vẫn luôn bên cạnh ủng hộ em, bọn họ cũng là tự mình động thủ” Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh, đột nhiên không nhịn được liền bật cười thành tiếng.



“Chán ghét anh quá.” Cô hậm hực nói. Cô cố ý quay đầu, không nhìn Giang Ninh, trên khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc.



“Em chán ghét anh hay thích anh thế?” Giang Ninh tiếp tục đuổi theo.



“Thích mà” “Thích hay là yêu thế?” “Yêu yêu yêu! Yêu anh lắm” Lâm Vũ Chân mím chặt môi, cảm giác ở bên cạnh có một người đàn ông mạnh mẽ bảo vệ mình, cảm giác này thật sự tuyệt vời.



Cô không sợ và không cần phải sợ bất cứ điều gì cả.



Giang Ninh chính là bến cảng của cô, anh sẽ giúp cô che mưa chắn gió, chắn sóng gió bão bùng. Nhìn thấy tâm trạng của Lâm Vũ Chân thoải mái trở lại, Giang Ninh liền mỉm cười.



Anh vươn tay ra, cầm lấy tay của Lâm Vũ Chân, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, hai người không nói lời nào và cũng không cần nói thêm một lời nào cả.



Sau khi trở về nhà, Lâm Vũ Chân trở về phòng nghỉ ngơi.



Giằng co một buổi chiều, buổi tối lại bị việc này khiến cho tâm trạng có chút chán nản, thật sự cô hơi mệt mỏi một chút.



Giang Ninh đắp kín chăn cho cô, ngắm nghía khuôn mặt của Lâm Vũ Chân, vẻ mặt của cô thật sự dịu dàng.



“Anh vẫn luôn tốt bụng như vậy, cho dù công ty đó không bị chúng ta mua lại, anh sẽ không quan tâm chuyện này được sao?” Anh đưa tay vén những lọn tóc trên trán của Lâm Vũ Chân.



“Em yên tâm. Anh sẽ giúp em bảo vệ những người mà em muốn bảo vệ và anh sẽ giúp em hoàn thành bất cứ điều gì mà em muốn”.



Muốn tiền Lâm Vũ Chân ngủ rất say, lông mi dài khẽ run run, cũng không biết có nghe thấy lời mà Giang Ninh nói không.



Một đêm không nói lời nào.



Buổi sáng tỉnh lại, Lâm Vũ Chân liền bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị xuất phát.



Chuyện công ty khai thác mỏ ở khu vực Đại Tây Bắc vẫn luôn vướng mắc ở trong lòng cô. Nếu không giải quyết chuyện này thì trong lòng cô khó mà yên tâm được.



Dưới tầng, Giang Ninh đang ăn sáng, giơ ngón tay cái lên khen ngợi Tô Mai.
Chương 998:



“Mẹ, mấy món ăn nhẹ này thật sự là quá ngon. Mẹ học ở đâu vậy?” Trên mặt Tô Mai tràn ngập vui vẻ, cười hi hi nói: bí mật” ái này là Hiện giờ niềm vui lớn nhất của bà chính là nấu đồ ăn ngon cho mấy người Giang Ninh, nuôi cho mập mạp trắng trẻo mới là tốt.



Đặc biệt là Lâm Vũ Chân. Hiện giờ cô cũng cần bắt đầu điều dưỡng cho cơ thể rồi.



Bà còn đang đợi bế cháu ngoại đấy.



“Bí mật gì vậy?



Lâm Vũ Chân đi xuống cầu thang, cười nói: “Mẹ, mẹ còn có bí mật gì không thể nói cho con sao?” “Đương nhiên là không nói cho con. Mẹ nói cho Giang Ninh, không nói cho con biết” Tô Mai cố ý nói.



Dường như Giang Ninh mới là con trai ruột của bà vậy..



Lâm Vũ Chân đã quen với chuyện này vai, biểu cảm đã nhận lệnh!



Cô nhún nhún Ởnhà này, địa vị hiện giờ của Giang Ninh là cao nhất.



Ăn sáng xong, hai người đi đến sân bay, Tiểu Triệu đã đưa nhũng công nhân hầm mỏ đó đến.



“Giám đốc Lâm, anh Giang, chúng tôi đi tàu hỏa trở về là được rồi. Máy bay thế này… Đắt đỏ quá.” “Đúng đấy. Chúng tôi đi tàu hỏa, ghế cứng là được. Không sao. Chỉ là có hơi chậm, chúng tôi sẽ cố gắng nhanh chóng đuổi kịp mọi người” Mấy người đó cảm thấy hơi ngại.



Đến Tập đoàn Lâm Thị ở Đông Hải, Lâm Vũ Chân vừa cho bọn họ ăn, lại cho bọn họ ở, còn tìm bác sĩ, giúp bọn họ xử lý vết thương. Bọn họ cảm động cũng không biết nên nói điều gì.



Có thể cố gắng bớt đi chút phiền phức nào cho Lâm Vũ Chân thì cố gắng hết sức bớt đi.



“Không sao, công ty thanh toán.” Giang Ninh cười: “Đây là phúc lợi của Tập đoàn Lâm Thị chúng tôi. Đi thôi.” Anh không nói nữa, đưa Lâm Vũ Chân cùng mấy người công nhân mỏ đi thẳng lên máy bay, mãi cho đến khi đến vị trí của Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tinh.



Mà cùng lúc này, đám người Hoàng Ngọc Minh cũng đã xuất phát, chỉ là không cùng tuyến đường với Giang Ninh.



Sau đó.



Thành phố Tây Sơn.



Là nơi khai phá khoáng sản có tiếng của khu vực Đại Tây Bắc, danh tiếng của nơi này dường toàn bộ đều khoáng sản mang tới.



Sản lượng hàng năm chiếm gần ba mươi phần trăm cả nước đã khiến nơi này trở thành chiếc máy in tiền. Năm đó không biết đã thu hút bao nhiêu người đến tranh đoạt.



Ban đầu Tập đoàn Linh Long vì để lấy được lĩnh vực khai thác mỏ ở Thành phố Tây Sơn này mà đã đầu tử gần cả chục tỷ tệ, do mấy dòng họ lớn liên thủ nắm giữ.



Giờ đây, Tập đoàn Linh Long đã không còn, toàn bộ quyền chủ nộ cổ phần đều thuộc về Tập đoàn Lâm Thị.



Nhưng người nắm giữ thực tế của Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tinh thì không phải như Vậy.



Tập đoàn Linh Long mất rồi, người ở trên rút máu mất rồi.



Vậy hiện giờ, sản nghiệp này chính là của bọn họ rồi.



Lúc này, mỏ số 8.



Tiếng người ầm ĩ.



“Đưa tiền! Tiền lương đã kéo dài quá lâu rồi. Hôm nay bắt buộc phải đưa tiền” “Chúng tôi biết Giám đốc Chu đến rồi. Nếu như ông ta không đưa tiền thì hôm nay đừng mong đi được” “Bảo Giám đốc Chu ra đây, bảo ông ta ra đưa tiền” Trước tòa nhà văn phòng có mấy chục người chặn lại cửa lớn.



Mỗi người đều đang gào thét, tức giận đến cực điểm.
Chương 999:



Bọn họ người đầy bụi đất, da trên cơ thể nhăn nheo cũ kỹ.



Nếu không phải trên áo đông phục có đánh số và tên thì với khuôn mặt đen xì xì này thì căn bản là không thể nhận ra được ai với ai.



Đã hơn nửa năm không có lương rồi. Trong nhà đều sắp không có gì ăn. Nhưng những người phụ trách đáng chết này lại vẫn không chịu trả tiền. Vừa không chịu đưa, vừa uy hiếp bọn họ nếu như không đi làm thì không đưa tiền lương trước đó nữa.



Không đưa tiền lương trước đó.



Ở đâu lại có người quá đáng như vậy?



Thấp kém như chó “ồn ào cái gì!” Người đàn ông vạm vỡ đứng ở cửa nhặt chiếc gậy trên mặt đất, đập mạnh vào lan can sắt một tiếng lớn, phát ra một tiếng bốp lớn.



“Còn ồn ào nữa thì đừng trách ông đây không khách sáo!” Ông ta gào lên một tiếng, mười mấy người công nhân lập tức không dám lên tiếng nữa.



Bọn họ biết người đàn ông vạm vỡ tên Bạch Mao trước mặt không phải người bình thường. Anh ta nổi tiếng hung dữ ở trong khu vực địa phương, là người chuyên xử lý với các vụ gây rối ở khu khoáng sản, ra tay cực kỳ tàn nhãn.



“Cút hết cho tao” Bạch Mao không nhiều tóc, đỉnh đầu có một nhúm tóc bạc nên mới có biệt danh như vậy.



Anh ta lạnh lùng quét mắt một vòng, vẻ mặt coi thường: “Các người không biết ông đây là ai sao?” “Ai dám ở đây lớn tiếng, tao đánh gãy chân người đó.” Giọng điệu uy nghiêm đáng sợ, khiến mười mấy người công nhân không kìm được mà run rẩy.



“Giám đốc Chu đã kéo dài tiền lương lâu quá rồi. Ông ta nói tháng này sẽ phát…” Có người chịu không nổi, ở trong đám người bực bội gào lên.



Bạch Mao ngẩng đầu nhìn, híp mắt lại, ánh mắt quét qua, lập tức dừng lại trên người một người, cười lạnh.



“Mày ra nói với tao?” Người đó không nói nữa, mặt dần đỏ lên, tức giận mà không dám nói.



Nhưng Bạch Mao không hề muốn tha cho anh ta, cầm gậy lên, kéo lê một đường trên đất, đánh thẳng về phía người kia, ánh mắt hung hãn, khiến người công nhân đố lập tức trở nên căng thẳng.



“Anh, anh muốn làm gì.” “Làm gì?” Ánh mắt Bạch Mao hung hãn, khóe mắt giật giật: “Vừa rồi ông đây mới nói chúng mày yên lặng, mày còn dám nói. Là coi thường ông đây hay là cảm thấy lời nói của ông đây không là gì” “Uỳnh!” Anh ta nhấc gậy lên, đột nhiên đập lên chân người công nhân đó.



“Cạch” Một tiếng giòn dã vang lên, sau đó là tiếng kêu thảm.



“A!” Người công nhân đó lập tức ngã ra đất, kêu la đau đớn.



“Anh làm gì vậy?” Những người công nhân khác tức giận, mắt ai cũng đỏ lên.



“Thế nào? Chúng mày cũng muốn bị đánh gãy chân?” Một mình Bạch Mao đối mặt với mười mấy người công nhân, không hề sợ hãi, vẫn là dáng vẻ coi thường. Anh ta biết những người này về căn bản là chẳng dám phản kháng, mấy nghìn tệ đều có thể khiến bọn họ quỳ xuống.



Thứ chó thấp hèn.



Nhưng anh ta nói xong, mười mấy người công nhân không hề lùi bước.



Bọn họ thật sự đã bị ép quá mức rồi.



Con sâu xéo lắm cũng quẳn, huống hồ bọn họ đều là con người.



Là con người đang sống sờ sờ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến thần hào môn convert
  • 3.50 star(s)
  • Nhị Lôi Đại Thúc
Link Dịch
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 1-5
Chiến thần điện hạ
Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 16-20
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 206-210

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom