Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 905
Chương 905:
Càng hưng phấn hô hấp của ông càng trở nên vội vàng hơn.
Ông không ăn, không uống không nghỉ ngơi, thậm chí còn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cả người gần như trầm mê trong đó. Khuôn mặt đỏ ửng, đầu tóc rối bù.
Rất lâu sau đó ông mới thở dài ra một hơi, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ đang treo ở trên tường. Bất tri bất giác vậy mà một ngày một đêm đã trôi qua, giọng nói của ông hơi run rẩy.
“Anh Giang lần này… kiếm được nhiều đây” Ông biết Giang Ninh chỉ dựa vào trực giác để biết được tập đoàn Linh Long này có vấn đề. Chỉ cần loại bỏ được tập đoàn này thì nhất định có thể cân bằng được cục diện ở phương Bắc.
Đương nhiên, chuyện cân bằng này là chuyện của bốn hào môn gia tộc lớn nhất. Nhìn chung những gia đình bình thường không có quá nhiều ảnh hưởng, bọn họ cũng không thể tiếp xúc được với cánh cửa mà Giang Ninh đang đuổi theo.
Nhưng e rằng thu hoạch lần này lớn hơn nhiều so với dự liệu của Giang Ninh.
Không suy nghĩ được nhiều, quản gia Triệu lập tức sắp xếp thông tin rồi chuẩn bị gọi điện thoại cho Giang Ninh.
Cùng lúc đó.
Ở nhà họ Lâm.
“Hầy!”
Giang Ninh không kìm được thở dài, anh nghiêm túc nói: “Quả nhiên đây là lúc sinh con để lấy một đứa làm chân sai vặt” Đến lúc đó, nếu có một đứa con ở đây không phải có thể bảo nó rót nước cho mình và cho vợ uống rồi sao?
Lâm Vũ Chân không nhịn được, cười bật ra thành tiếng.
Làm gì có ai sinh con ra để làm chân sai vặt chứ?
“Vậy, chúng ta sinh một đứa đi?”
Cô ngẩng đầu, hàng lông mi dài suýt chạm vào mũi của Giang Ninh khiến mũi anh cảm thấy hơi nóng.
Hai người nhìn nhau như vậy, bầu không khí hình như trở nên khác thường.
“Ực…” Tiếng cổ họng của Giang Ninh chuyển động.
Anh có thể cảm nhận được Lâm Vũ Chân đang thở ra như thế, hơi thở của cả hai cùng lúc trở nên gấp gáp và hình như còn cùng một nhịp điệu với nhau.
Hình như nước chảy thành sông rồi.
“Vậy…” Giang Ninh quay người lại, bàn tay chống xuống: “Chúng ta sinh…”
“Ding ding ding!”
Chiếc điện thoại để bên cạnh đổ chuông dồn dập giống như có chuyện gì rất gấp gáp. Âm thanh như muốn xuyên thẳng vào đầu của Giang Ninh.
Giang Ninh nhìn cô, Lâm Vũ Chân đã cuộn tròn trong lòng của anh không nói gì.
“Sinh con là chuyện lớn, chúng ta chọn một ngày hoàng đạo đi” Giang Ninh nói: “Hôm nay không phải là chu kì của em” Gương mặt Lâm Vũ Chân càng trở nên đỏ hơn, sao tới chuyện này mà Giang Ninh cũng biết.
Giang Ninh rời giường còn Lâm Vũ Chân vẫn nằm cuộn tròn trong chăn. Lâu lắm rồi cô không được ngủ ngon như vậy, cô vẫn còn muốn ngủ thêm một lát nữa.
Càng hưng phấn hô hấp của ông càng trở nên vội vàng hơn.
Ông không ăn, không uống không nghỉ ngơi, thậm chí còn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cả người gần như trầm mê trong đó. Khuôn mặt đỏ ửng, đầu tóc rối bù.
Rất lâu sau đó ông mới thở dài ra một hơi, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ đang treo ở trên tường. Bất tri bất giác vậy mà một ngày một đêm đã trôi qua, giọng nói của ông hơi run rẩy.
“Anh Giang lần này… kiếm được nhiều đây” Ông biết Giang Ninh chỉ dựa vào trực giác để biết được tập đoàn Linh Long này có vấn đề. Chỉ cần loại bỏ được tập đoàn này thì nhất định có thể cân bằng được cục diện ở phương Bắc.
Đương nhiên, chuyện cân bằng này là chuyện của bốn hào môn gia tộc lớn nhất. Nhìn chung những gia đình bình thường không có quá nhiều ảnh hưởng, bọn họ cũng không thể tiếp xúc được với cánh cửa mà Giang Ninh đang đuổi theo.
Nhưng e rằng thu hoạch lần này lớn hơn nhiều so với dự liệu của Giang Ninh.
Không suy nghĩ được nhiều, quản gia Triệu lập tức sắp xếp thông tin rồi chuẩn bị gọi điện thoại cho Giang Ninh.
Cùng lúc đó.
Ở nhà họ Lâm.
“Hầy!”
Giang Ninh không kìm được thở dài, anh nghiêm túc nói: “Quả nhiên đây là lúc sinh con để lấy một đứa làm chân sai vặt” Đến lúc đó, nếu có một đứa con ở đây không phải có thể bảo nó rót nước cho mình và cho vợ uống rồi sao?
Lâm Vũ Chân không nhịn được, cười bật ra thành tiếng.
Làm gì có ai sinh con ra để làm chân sai vặt chứ?
“Vậy, chúng ta sinh một đứa đi?”
Cô ngẩng đầu, hàng lông mi dài suýt chạm vào mũi của Giang Ninh khiến mũi anh cảm thấy hơi nóng.
Hai người nhìn nhau như vậy, bầu không khí hình như trở nên khác thường.
“Ực…” Tiếng cổ họng của Giang Ninh chuyển động.
Anh có thể cảm nhận được Lâm Vũ Chân đang thở ra như thế, hơi thở của cả hai cùng lúc trở nên gấp gáp và hình như còn cùng một nhịp điệu với nhau.
Hình như nước chảy thành sông rồi.
“Vậy…” Giang Ninh quay người lại, bàn tay chống xuống: “Chúng ta sinh…”
“Ding ding ding!”
Chiếc điện thoại để bên cạnh đổ chuông dồn dập giống như có chuyện gì rất gấp gáp. Âm thanh như muốn xuyên thẳng vào đầu của Giang Ninh.
Giang Ninh nhìn cô, Lâm Vũ Chân đã cuộn tròn trong lòng của anh không nói gì.
“Sinh con là chuyện lớn, chúng ta chọn một ngày hoàng đạo đi” Giang Ninh nói: “Hôm nay không phải là chu kì của em” Gương mặt Lâm Vũ Chân càng trở nên đỏ hơn, sao tới chuyện này mà Giang Ninh cũng biết.
Giang Ninh rời giường còn Lâm Vũ Chân vẫn nằm cuộn tròn trong chăn. Lâu lắm rồi cô không được ngủ ngon như vậy, cô vẫn còn muốn ngủ thêm một lát nữa.
Bình luận facebook