Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-5
Chương 5 Muốn cầu xin người ta phải hạ giọng xuống!
Nhà Lâm Cường.
Lâm Tiêu đang ngồi uống trà, ông cố ý đến vì hạng mục này.
Hương trà nồng đậm tản ra mê hoặc lòng người.
"Ba, lần hợp tác này với tổng giám đốc Hoàng thật sự rất quan trọng đối với chúng ta."
Lâm Cường vừa pha trà vừa nói.
"Đương nhiên, nhanh thôi, nhà họ Lâm chúng ta sẽ bước lên một tầm cao mới.”
Lâm Tiêu vui mừng: “Bây giờ hình hình hạng mục này sao rồi?"
"Không có vấn đề gì, hôm nay Lâm Phong đi ký hợp đồng”
Lâm Cường nói tiếp: “Cháu trai của ba chưa bao giờ làm ba thất vọng đâu."
Lâm Tiêu hài lòng gật đầu.
Đàn ông họ Lâm ai cũng tài giỏi cả.
"Ba!"
Lâm Phong hùng hổ chạy xộc vào, sắc mặt không tốt cho lắm.
Thấy Lâm Tiêu cũng ở đây thì lại không dám hó hé gì.
"Đang nói về con đó.”
Lâm Cường vẫy tay: “Ông muốn hỏi con, tình hình hạng mục hợp tác với sếp Hoàng sao rồi, đã ký hợp đồng chưa?”
Lâm Phong nhìn Lâm Tiêu, căng thẳng thấy rõ, bắt đầu ấp a ấp úng.
"Hạng mục này...”
Nhìn cái vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của gã, sắc mặt Lâm Cường trầm xuống, trong lòng có dự cảm không mấy tốt đẹp.
"Con đi rồi, nhưng hôm nay sếp Hoàng không có ở công ty, anh ta bảo con mai lại đến kí.”
Lâm Phong căng da đầu bịa chuyện.
Nếu như để ông nội biết chuyện mình không hoàn thành được hạng mục này kiểu gì ông cũng giết mình mất.
"Chủ tịch Hoàng này xuất thân bần hàn, tính cách khá kiêu ngạo, hắn bảo con đợi một ngày vậy thì đợi thôi."
Lâm Tiêu híp mắt cười.
"Vâng, ông nội, con nghe lời ông.”
Lâm Phong đành đâm lao nên phải theo lao đáp.
Nhưng Lâm Cường lại nhìn ra, chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Chỉ là ông không nói gì, đợi ông cụ về rồi, ông mới gọi Lâm Phong đến thư phòng, sắc mặt trầm xuống.
Ông giận dữ nói: "Con mà giấu giếm là ba đánh chết con!”
"Ba!"
Lâm Phong ấm ức đáp: “Chuyện này không liên quan gì đến con!"
"Do Lâm Vũ Chân!”
Hắn đùng đùng: "Sếp Hoàng nói, anh ta chỉ ký hợp đồng với Lâm Vũ Chân, còn người khác không có tư cách gặp anh ta, con bị bọn họ đuổi thẳng ra ngoài luôn kìa!”
Nghe vậy, mặt Lâm Cường tái đi.
Con trai của Lâm Cường ông bị kẻ khác đuổi ra ngoài?
"Con nhãi Lâm Vũ Chân kia chắc chắn có quan hệ mờ ám với sếp Hoàng, nếu không sao lại thành như vậy?”
Lâm Phong bất mãn bảo.
Họ Hoàng kia nói rồi, nếu như không phải Lâm Vũ Chân đến ký, vậy thì hạng mục này coi như bỏ, họ Hoàng kia cũng không để ý.
Hắn có thể không để ý, nhưng nhà họ Lâm để ý mà!
"Con biết nhà họ Lâm đã đầu tư vào hạng mục này bao nhiêu không?”
Mặt Lâm Cường sầm xuống, hận không thể giết quách thằng con này cho rồi: “Nếu hạng mục này không thành, ba không đánh chết con thì ông cũng sẽ đánh con chết.”
Sắc mặt Lâm Phong thoáng cái trắng bệch.
"Vậy phải làm sao?”
Hắn nôn nóng hỏi.
Còn tưởng ngồi không ngư ông đắc lợi, ai dè lại là củ khoai nóng phỏng tay.
"Còn làm sao?”
Lâm Cường mắng: “Ai bảo mày khai trừ Lâm Vũ Chân vào lúc này! Giờ thì hay chưa, hạng phục bị huỷ rồi, hai chúng ta rồi cũng sớm phải cuốn xéo thôi!"
Lâm Phong nào dám hé răng.
Rõ ràng người khai trừ Lâm Vũ Chân là ba mà, ba mới là chủ tịch đó.
Mời đọc truyện trên truyện 88
"Gọi Lâm Vũ Chân quay về ký cho xong hợp đồng này cho ba!”
Lâm Cường nẹt: “Ký xong hạng mục này lại tống cổ cô ta đi.”
"Liệu cô ta có đồng ý không?”
Lâm Phong dè dặt hỏi.
"Bây giờ gọi điện thoại cho cô ta đi."
Hầu kết Lâm Phong chuyển động lên xuống, không dám cãi lời.
Hắn lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Vũ
Chân, nhưng lại không có ai bắt máy. Hiện giờ Lâm Vũ Chân không muốn tiếp điện thoại của bọn họ.
"Ba, nó không nghe máy, giờ phải làm sao?”
"Làm sao à?"
Lâm Cường cười lạnh: “Xem ra con nhãi này cũng chả phải dạng vừa, chỉ e chúng ta phải đích thân đến cửa “mời" cô ta rồi."
Nếu không phải hạng mục này rất quan trọng thì ông sẽ chẳng bao giờ đến xem một nhà ba người Lâm Văn.
Không, còn có thêm tên ở rể bệnh tâm thần nữa, một nhà bốn người.
Hiện giờ Lâm Vũ Chân đã không còn tư cách chiếm đoạt gia sản nhà họ Lâm nữa, ông mới chả thèm để ý đến lũ ăn hại ấy.
Nhưng giờ đây không suy xét được nhiều đến thế.
Lâm Cường dẫn theo Lâm Phong, lái xe tiến thẳng đến nhà Lâm Vũ Chân.
Chẳng mấy chốc, khu chung cư Hoa Thành cũ nát xập xệ xuất hiện trước mắt bọn họ.
Lâm Cường nhíu mày nhìn khung cảnh xung quanh, bước đi cũng cẩn thận quá mức, chỉ sợ quần mình bị vấy bẩn.
"Chính là nhà này.”
Lâm Phong chỉ vào một cánh cửa.
Bọn họ hầu như chả bao giờ đến nơi như thế này.
Mặc dù nhà họ Lâm có tiền, nhưng tiền lại ở trong tay gia chủ Lâm Tiêu hết, mấy đứa con trai làm việc ở Lâm thị cũng chỉ lấy được chút đỉnh tiền lương và hoa hồng.
Nhưng sau khi Lâm Văn bị liệt không thể làm việc được nữa, điều kiện kinh tế ngày càng sa sút, có căn phòng này để ở là do lão gia tử thương hại ông mà thôi.
"Rầm rầm rầm!"
Lâm Phong dùng sức đập cửa.
"Đây, đến đây! Gõ cửa mạnh thế làm gì!"
Giọng của Tô Mai từ trong phòng truyền đến.
Bà vừa mở cửa liền sững sờ khi nhìn thấy hai cha con Lâm Cường đang đứng bên ngoài.
Sắc mặt thoáng cái tối sầm.
"Các người đến làm gì!”
"Chúng tôi tìm Lâm Vũ Chân.”
Lâm Cường lạnh nhạt đáp, tự nhiên như ruồi đẩy cửa bước vào: “Nó đâu rồi?"
"Con bé không có nhà!”
Tô Mai chả khách sáo gì sất, hỏi: “Anh tìm nó có việc gì?”
"Lâm Vũ Chân!”
Lâm Cường phớt lờ Tô Mai, gào to: "Bác đến rồi đây, lẽ nào con không định ra ngoài gặp bác một lát.”
Lâm Vũ Chân ở trong phòng nghe được giọng của Lâm Cường, không ngờ được bọn họ lại tìm đến tận cửa.
Bao nhiêu năm qua, lúc cha bị liệt Lâm Cường còn chả đến hỏi thăm được một lần, hôm nay đến làm gì?
“Đi, chúng ta ra ngoài.”
Giang Ninh cầm tay Lâm Vũ Chân kéo cô ra ngoài.
Thấy Lâm Vũ Chân đi ra, Lâm Cường cười hỏi:
"Vũ Chân, vẫn còn đang giận bác à?"
Lâm Vũ Chân không trả lời.
"Chuyện công ty khai trừ con chỉ là hiểu lầm thôi.”
Mặt Lâm Cường tỏ vẻ không hề gì nói: “Hiện giờ công ty rất cần con quay lại, hoàn tất ký hợp đồng với chủ tịch Hoàng, nếu đến lúc đó con muốn rời đi vậy ký xong con có thể đi.”
Nghe được lời này, Lâm Vũ Chân tức đến cả người run lên.
Lúc không cần mình thì đuổi mình không thương tiếc.
Giờ cần mình rồi mới vội vã tìm đến cửa.
Bọn họ coi cô là cái gì?
Công cụ chắc!
Dùng xong liền quăng!
Tô Mai đứng bên cạnh cũng nghe rõ mồn một.
Bà còn chưa biết việc cha con Lâm Cường đã đuổi việc Lâm Vũ Chân.
"Anh cả, anh có ý gì, anh coi Vũ Chân là cái gì? Anh coi cả nhà tôi là cái gì?”
Bà tức giận tra hỏi.
"Thím à, đúng thật là nhà các người chả là cái gì cả.”
Lâm Phong coi thường: “Hiện giờ cũng chỉ có Lâm Vũ Chân có chút tác dụng, nếu không ai thèm bước vào căn phòng rách nát này của các người chứ.”
“Cậu...”
Mặt Tô Mai tái đi vì giận, giơ tay định cho Lâm Phong một cái tát.
"Bà dám thì thử coi!”
Lâm Cường nói to đầy uy nghiêm: "Người của nhà họ Lâm mà mụ già như bà cũng dám đánh”
Tô Mai bặm môi, bị người ta mắng là mụ già, nhục nhã cỡ nào chứ!
“Chát!”
Bỗng âm thanh bạt tai vang lên.
Lâm Phong ôm mặt, không thể tin nổi Giang Ninh lại đánh hắn một lần nữa!
"Ai cho cậu lá gan bôi nhọ mẹ vợ tôi?”
Giang Ninh tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Cầu xin người ta thì hạ thấp cái giọng xuống, cha ông không dạy ông à?”
Mời đọc truyện trên truyện 88
Nhà Lâm Cường.
Lâm Tiêu đang ngồi uống trà, ông cố ý đến vì hạng mục này.
Hương trà nồng đậm tản ra mê hoặc lòng người.
"Ba, lần hợp tác này với tổng giám đốc Hoàng thật sự rất quan trọng đối với chúng ta."
Lâm Cường vừa pha trà vừa nói.
"Đương nhiên, nhanh thôi, nhà họ Lâm chúng ta sẽ bước lên một tầm cao mới.”
Lâm Tiêu vui mừng: “Bây giờ hình hình hạng mục này sao rồi?"
"Không có vấn đề gì, hôm nay Lâm Phong đi ký hợp đồng”
Lâm Cường nói tiếp: “Cháu trai của ba chưa bao giờ làm ba thất vọng đâu."
Lâm Tiêu hài lòng gật đầu.
Đàn ông họ Lâm ai cũng tài giỏi cả.
"Ba!"
Lâm Phong hùng hổ chạy xộc vào, sắc mặt không tốt cho lắm.
Thấy Lâm Tiêu cũng ở đây thì lại không dám hó hé gì.
"Đang nói về con đó.”
Lâm Cường vẫy tay: “Ông muốn hỏi con, tình hình hạng mục hợp tác với sếp Hoàng sao rồi, đã ký hợp đồng chưa?”
Lâm Phong nhìn Lâm Tiêu, căng thẳng thấy rõ, bắt đầu ấp a ấp úng.
"Hạng mục này...”
Nhìn cái vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của gã, sắc mặt Lâm Cường trầm xuống, trong lòng có dự cảm không mấy tốt đẹp.
"Con đi rồi, nhưng hôm nay sếp Hoàng không có ở công ty, anh ta bảo con mai lại đến kí.”
Lâm Phong căng da đầu bịa chuyện.
Nếu như để ông nội biết chuyện mình không hoàn thành được hạng mục này kiểu gì ông cũng giết mình mất.
"Chủ tịch Hoàng này xuất thân bần hàn, tính cách khá kiêu ngạo, hắn bảo con đợi một ngày vậy thì đợi thôi."
Lâm Tiêu híp mắt cười.
"Vâng, ông nội, con nghe lời ông.”
Lâm Phong đành đâm lao nên phải theo lao đáp.
Nhưng Lâm Cường lại nhìn ra, chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Chỉ là ông không nói gì, đợi ông cụ về rồi, ông mới gọi Lâm Phong đến thư phòng, sắc mặt trầm xuống.
Ông giận dữ nói: "Con mà giấu giếm là ba đánh chết con!”
"Ba!"
Lâm Phong ấm ức đáp: “Chuyện này không liên quan gì đến con!"
"Do Lâm Vũ Chân!”
Hắn đùng đùng: "Sếp Hoàng nói, anh ta chỉ ký hợp đồng với Lâm Vũ Chân, còn người khác không có tư cách gặp anh ta, con bị bọn họ đuổi thẳng ra ngoài luôn kìa!”
Nghe vậy, mặt Lâm Cường tái đi.
Con trai của Lâm Cường ông bị kẻ khác đuổi ra ngoài?
"Con nhãi Lâm Vũ Chân kia chắc chắn có quan hệ mờ ám với sếp Hoàng, nếu không sao lại thành như vậy?”
Lâm Phong bất mãn bảo.
Họ Hoàng kia nói rồi, nếu như không phải Lâm Vũ Chân đến ký, vậy thì hạng mục này coi như bỏ, họ Hoàng kia cũng không để ý.
Hắn có thể không để ý, nhưng nhà họ Lâm để ý mà!
"Con biết nhà họ Lâm đã đầu tư vào hạng mục này bao nhiêu không?”
Mặt Lâm Cường sầm xuống, hận không thể giết quách thằng con này cho rồi: “Nếu hạng mục này không thành, ba không đánh chết con thì ông cũng sẽ đánh con chết.”
Sắc mặt Lâm Phong thoáng cái trắng bệch.
"Vậy phải làm sao?”
Hắn nôn nóng hỏi.
Còn tưởng ngồi không ngư ông đắc lợi, ai dè lại là củ khoai nóng phỏng tay.
"Còn làm sao?”
Lâm Cường mắng: “Ai bảo mày khai trừ Lâm Vũ Chân vào lúc này! Giờ thì hay chưa, hạng phục bị huỷ rồi, hai chúng ta rồi cũng sớm phải cuốn xéo thôi!"
Lâm Phong nào dám hé răng.
Rõ ràng người khai trừ Lâm Vũ Chân là ba mà, ba mới là chủ tịch đó.
Mời đọc truyện trên truyện 88
"Gọi Lâm Vũ Chân quay về ký cho xong hợp đồng này cho ba!”
Lâm Cường nẹt: “Ký xong hạng mục này lại tống cổ cô ta đi.”
"Liệu cô ta có đồng ý không?”
Lâm Phong dè dặt hỏi.
"Bây giờ gọi điện thoại cho cô ta đi."
Hầu kết Lâm Phong chuyển động lên xuống, không dám cãi lời.
Hắn lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Vũ
Chân, nhưng lại không có ai bắt máy. Hiện giờ Lâm Vũ Chân không muốn tiếp điện thoại của bọn họ.
"Ba, nó không nghe máy, giờ phải làm sao?”
"Làm sao à?"
Lâm Cường cười lạnh: “Xem ra con nhãi này cũng chả phải dạng vừa, chỉ e chúng ta phải đích thân đến cửa “mời" cô ta rồi."
Nếu không phải hạng mục này rất quan trọng thì ông sẽ chẳng bao giờ đến xem một nhà ba người Lâm Văn.
Không, còn có thêm tên ở rể bệnh tâm thần nữa, một nhà bốn người.
Hiện giờ Lâm Vũ Chân đã không còn tư cách chiếm đoạt gia sản nhà họ Lâm nữa, ông mới chả thèm để ý đến lũ ăn hại ấy.
Nhưng giờ đây không suy xét được nhiều đến thế.
Lâm Cường dẫn theo Lâm Phong, lái xe tiến thẳng đến nhà Lâm Vũ Chân.
Chẳng mấy chốc, khu chung cư Hoa Thành cũ nát xập xệ xuất hiện trước mắt bọn họ.
Lâm Cường nhíu mày nhìn khung cảnh xung quanh, bước đi cũng cẩn thận quá mức, chỉ sợ quần mình bị vấy bẩn.
"Chính là nhà này.”
Lâm Phong chỉ vào một cánh cửa.
Bọn họ hầu như chả bao giờ đến nơi như thế này.
Mặc dù nhà họ Lâm có tiền, nhưng tiền lại ở trong tay gia chủ Lâm Tiêu hết, mấy đứa con trai làm việc ở Lâm thị cũng chỉ lấy được chút đỉnh tiền lương và hoa hồng.
Nhưng sau khi Lâm Văn bị liệt không thể làm việc được nữa, điều kiện kinh tế ngày càng sa sút, có căn phòng này để ở là do lão gia tử thương hại ông mà thôi.
"Rầm rầm rầm!"
Lâm Phong dùng sức đập cửa.
"Đây, đến đây! Gõ cửa mạnh thế làm gì!"
Giọng của Tô Mai từ trong phòng truyền đến.
Bà vừa mở cửa liền sững sờ khi nhìn thấy hai cha con Lâm Cường đang đứng bên ngoài.
Sắc mặt thoáng cái tối sầm.
"Các người đến làm gì!”
"Chúng tôi tìm Lâm Vũ Chân.”
Lâm Cường lạnh nhạt đáp, tự nhiên như ruồi đẩy cửa bước vào: “Nó đâu rồi?"
"Con bé không có nhà!”
Tô Mai chả khách sáo gì sất, hỏi: “Anh tìm nó có việc gì?”
"Lâm Vũ Chân!”
Lâm Cường phớt lờ Tô Mai, gào to: "Bác đến rồi đây, lẽ nào con không định ra ngoài gặp bác một lát.”
Lâm Vũ Chân ở trong phòng nghe được giọng của Lâm Cường, không ngờ được bọn họ lại tìm đến tận cửa.
Bao nhiêu năm qua, lúc cha bị liệt Lâm Cường còn chả đến hỏi thăm được một lần, hôm nay đến làm gì?
“Đi, chúng ta ra ngoài.”
Giang Ninh cầm tay Lâm Vũ Chân kéo cô ra ngoài.
Thấy Lâm Vũ Chân đi ra, Lâm Cường cười hỏi:
"Vũ Chân, vẫn còn đang giận bác à?"
Lâm Vũ Chân không trả lời.
"Chuyện công ty khai trừ con chỉ là hiểu lầm thôi.”
Mặt Lâm Cường tỏ vẻ không hề gì nói: “Hiện giờ công ty rất cần con quay lại, hoàn tất ký hợp đồng với chủ tịch Hoàng, nếu đến lúc đó con muốn rời đi vậy ký xong con có thể đi.”
Nghe được lời này, Lâm Vũ Chân tức đến cả người run lên.
Lúc không cần mình thì đuổi mình không thương tiếc.
Giờ cần mình rồi mới vội vã tìm đến cửa.
Bọn họ coi cô là cái gì?
Công cụ chắc!
Dùng xong liền quăng!
Tô Mai đứng bên cạnh cũng nghe rõ mồn một.
Bà còn chưa biết việc cha con Lâm Cường đã đuổi việc Lâm Vũ Chân.
"Anh cả, anh có ý gì, anh coi Vũ Chân là cái gì? Anh coi cả nhà tôi là cái gì?”
Bà tức giận tra hỏi.
"Thím à, đúng thật là nhà các người chả là cái gì cả.”
Lâm Phong coi thường: “Hiện giờ cũng chỉ có Lâm Vũ Chân có chút tác dụng, nếu không ai thèm bước vào căn phòng rách nát này của các người chứ.”
“Cậu...”
Mặt Tô Mai tái đi vì giận, giơ tay định cho Lâm Phong một cái tát.
"Bà dám thì thử coi!”
Lâm Cường nói to đầy uy nghiêm: "Người của nhà họ Lâm mà mụ già như bà cũng dám đánh”
Tô Mai bặm môi, bị người ta mắng là mụ già, nhục nhã cỡ nào chứ!
“Chát!”
Bỗng âm thanh bạt tai vang lên.
Lâm Phong ôm mặt, không thể tin nổi Giang Ninh lại đánh hắn một lần nữa!
"Ai cho cậu lá gan bôi nhọ mẹ vợ tôi?”
Giang Ninh tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Cầu xin người ta thì hạ thấp cái giọng xuống, cha ông không dạy ông à?”
Mời đọc truyện trên truyện 88
Bình luận facebook