Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 335-340
Chương 335
“Giang Ninh là thằng nào?”
Một người trong đó lạnh giọng quát: “Tôi muốn chân của hán! Muốn mạng của hán!”
“Lâm Vũ Chân là ai, tôi muốn đưa đi!”
Giọng nói của hai người vô cùng lạnh lùng, lại còn đặc.
biệt ngang ngược.
Một kẻ muốn mạng Của Giang Ninh, một kẻ muốn đưa Lâm Vũ Chân đi. “ : Hai kẻ tự xông thẳng vào phòng làm việc của bọn họ để bắt người, từ trước đến nay chưa từng thấy người nào.
phách lối như vậy.
Mấy nhân viên đang tập trung làm việc, lúc này sợ tới mức mặt trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy.
Bọn họ nào đã thấy tình huống như vậy bao giờ.
*Các người, các người là ai.”
Một nhân viên nam trong đó có phần to gan, cần răng, giọng nói vẫn đang run rẩy: “Nhanh rời khỏi đây, nếu các người còn không đi, chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”
Hai người đàn ông nhìn lướt qua, lộ ra sát ý uy nghiêm.
đáng sợ. Nhân viên nam kia sợ đến mức giống như bị đóng băng, làm gì còn dám nói một câu nào nữa.
“Đừng tìm chết!”
Hai người bước nhanh vào trong, càng làm cho mấy cô nhân viên khiếp sợ hét lên chói tai.
“Tôi thật sự không ngờ lại có người dám đứng ở đây, nói muốn mạng của tôi.”
Giang Ninh lững thững bước từ sau rèm cửa ra ngoài, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng trong mắt hoàn toàn không che giấu vẻ tức giận và xem thường.
Hắn liếc mắt nhìn qua là nhận ra hai người kia là kẻ lăn lộn trong giang hồ, trên người đầy sát khí, sợ rằng trên tay còn từng dính máu!
Từ sau khi tỉnh Thiên Hải được dọn dẹp thì đã không còn tồn tại người như vậy nữa rồi. Lúc này chúng xuất hiện trước mặt hắn, không hề nghi ngờ, nhất định là Dương La Lâm phái tới.
Chỉ là chẳng lẽ anh ta không đi nghe ngóng xem, giới xã hội đen ở tỉnh thành này là của ai sao?
“Mày là Giang Ninh?”
Đồng tử của hai người co lại, đồng thời nhìn chằm chằm vào Giang Ninh giống như hai con rắn độc nhìn chằm chằm vào con mồi của mình!
Bọn họ đều là người luyện võ, tất nhiên đã nhìn ra được.
Giang Ninh có chút bản lĩnh.
Nhưng không giao đấu thì không biết cụ thể mạnh tới mức nào. Ít nhất từ trên khí tức, bọn họ cảm giác được Giang Ninh… rất yếu!
“Không sai.”
Giang Ninh kéo một cái ghế ra ngồi, vẫy tay bảo nhân viên đứng hết ra sau, để tránh một lát máu lại bắn đầy người họ.
Lâm Vũ Chân thì không ra luôn, Giang Ninh không muốn để cô nhìn thấy những cảnh quá bạo lực.
“Nếu đã thừa nhận, vậy để mạng lại đi!”
Một người trong đó cười lạnh: “Đại ca, để em giết hắn, anh đưa Lâm Vũ Chân đi đi!”
Hai người liếc nhìn nhau, người kia vừa dứt lời đã muốn ra tay!
Nhưng Giang Ninh vẫn ngồi đó, không hề động đậy.
“Hả?”
Hai người kia thấy thế, không khỏi cảnh giác.
Bọn họ lăn lộn trong giang hồ lâu rồi, hành động cẩn thận là thứ quan trọng nhất để bọn họ có thể sống tới ngày hôm nay.
Thấy Giang Ninh không hề căng thẳng và lo lắng, thậm chí trước sau vẫn duy trì vẻ ung dung, khiến cho bọn họ không khỏi hơi nghi ngờ, có phải hắn có sự chuẩn bị nào.
khác hay không.
Nhưng Giang Ninh chỉ vẫy tay bảo thư ký Tiểu Triệu lấy cho hắn một gói hướng dương, sau đó ngẩng đầu nhìn hai người.
“Chờ đã, các người vừa nói gì?”
Hắn cắn hướng dương, chỉ tay vào hai người: “Một người nói muốn mạng của tôi?”
“Một người nói muốn đưa Vũ Chân đi?”
Giang Ninh gật đầu, đột nhiên bật cười.
“Muốn tôi đích thân ra tay sao?”
Hai người thấy kỳ lạ, không biết Giang Ninh đang nói gì.
Cái gì mà muốn hán ra tay?
Lẽ nào Giang Ninh cho rằng hẳn ra tay thì có thể thay đổi được gì sao?
Hắn chỉ có thể bị đánh thành một kẻ tàn phế, chết thê thảm thôi!
Còn Lâm Vũ Chân sẽ bị Dương La Lâm chà đạp đến chết!
Đây chính là cái giá mà tập đoàn Lâm thị phải trả khi đắc tội nhà họ Dương!
“Thứ rác rưởi này, tất nhiên không cần đại ca ra tay.”
Đột nhiên, ngoài cửa lại truyền tới một giọng nói kèm theo sự tức giận và sát khí, còn có một chút xem thường.
Chương 336 Là Hoàng Ngọc Minh!
Anh ta mới từ phương bắc về.
Hoàng Ngọc Minh đẩy cửa lớn ra, cơ thể thẳng tắp đi đến, khí thế trên người hoàn toàn khác với trước đây.
Gương mặt đó trở nên trầm ổn, dường như đã trải qua thử thách gì đó.
Anh nhì hai người tới gây chuyện; ẩnh: mắt vô cùng lạnh lẽo. 5 \ _ *Từ lúc nào mà đám chó mèo cũng cần đại ca ra tay.
chứ”
Hoàng Ngọc Minh ởi đến, phía sau là đám người anh Cẩu, trên mặt môi người đều toả ra sát khí cực kỳ khủng khiếp!
Mà sau lưng bọn họ, là người… một đám người!
Người đông nghìn nghịt!
Bọn họ đã vây kín cửa lớn rồi!
Tất cả người của giới xã hội đen tỉnh Thiên Hải đều tới, mấy đại lão dẫn theo mấy trăm anh em đã chạy tới đây.
trong thời gian nhanh nhất. Lúc này, bên ngoài có khoảng hơn hai ngàn người đang đứng!
Một đám đông nghịt, nhìn thôi cũng khiến người ta phải kinh hồn bạt vía!
Giang Ninh vẫn đang cắn hướng dương, những nhân viên phía sau hắn đều nín thở tập trung tinh thần, không nói được lời nào.
Đặc biệt là thư ký Tiểu Triệu, cô ấy biết Giang Ninh có nhiều bạn bè ở tỉnh thành, nên mới nói với cô ấy, nếu gặp rắc rối thì cứ trực tiếp nói với hắn. Nhưng cô ấy làm sao.
ngờ được là lại nhiều như vậy.
Quá lợi hại!
Hai người do nhà họ Dương phái tới quay đầu nhìn thấy một đám đông nghịt thì không khỏi chấn động. Cho dù bọn họ lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, nhưng cũng chưa từng thấy tình hình như vậy bao giờ!
Mẹ nó, đây ít nhất cũng hơn hai ngàn người đấy?
“Đại ca, chuyện như vậy không cần anh ra tay đâu”
Hoàng Ngọc Minh đi tới, lấy từ trong túi ra một gói thuốc.
lá. Giang Ninh vừa nhìn cũng biết là A Phi bảo Hoàng Ngọc Minh mang đến.
Hắn khẽ gật đầu, Hoàng Ngọc Minh lập tức rút ra một điếu, đưa cho Giang Ninh, giúp hắn châm thuốc.
Hoàng Ngọc Minh bỗng ngẩng đầu, liếc nhìn anh Cẩu: “Ở Thiên Hải cũng có người dám quấy rầy đại ca. Xem ra lúc tôi không ở đây, các người thật sự không làm được chuyện gì cả!”
Đám anh Cẩu không dám nói lời nào.
Lúc này Hoàng Ngọc Minh mới quay đầu, nhìn hai người tới gây chuyện kia, giọng lập tức lạnh đi.
““Ném rat”
Âm ầm…
Anh vừa ra lệnh một tiếng, ba mươi con sói hoàn toàn không do dự, trực tiếp nhào tới.
Hai người thậm chí còn chẳng có cơ hội phản kháng đã bị đánh ra ngoài cửa, hơn hai ngàn người như nước thủy triều vọt tới, lập tức nhấn chìm bọn họ…
Cả đời họ chưa từng trải qua sự tuyệt vọng như vậy, cũng không có cơ hội để trải qua một lần nữa.
Chấn động!
Tất cả nhân viên đứng sau lưng Giang Ninh đều bị chấn động đến mức da đầu tê dại.
Đây là năng lực kêu gọi gì?
Đây là thực lực đáng sợ tới mức nào!
Hai người tới quấy rối sợ rằng sẽ bị đánh thành bùn mất!
Mà Giang Ninh vẫn ung dung ngồi ở đó, mắt híp lại, kẹp.
một điếu thuốc lá mãi vẫn không hút.
Ánh mắt thư ký Tiểu Triệu và đám nữ nhân viên đầy vẻ sùng bái, lóe sáng như sao.
Đây mới là đàn ông chứi Đây mới thật sự là nam tính chứ!
Hoàng Ngọc Minh cung kính đứng bên cạnh. Anh đến phương bắc một chuyến, biết được một vài chuyện của Giang Ninh, anh càng thêm cung kính với Giang Ninh hơn. Trong lòng anh, Giang Ninh giống như một vị thần.
“Thằng nhóc A Phi này hiểu tôi”
Giang Ninh hút xong, cười một tiếng rồi quay đầu nhìn Hoàng Ngọc Minh: “Cậu đến phương bắc một chuyến, tiến bộ không nhỏ đâu.”
Hoàng Ngọc Minh hơi cúi người, không dám có chút kiêu căng nào: “Cảm ơn đại ca bồi dưỡng”
“Anh Phi nói, anh ấy ở phương bắc chờ đại ca”
Giang Ninh nghe nói thế liền cười.
Xem ra A Phi cuối cùng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, kế hoạch lên phía bắc có thể chính thức bắt đầu được rồi!
Lần dọn dẹp lớn này sẽ khiến cho cả thế giới phải khiếp sợi
Chương 337
Hắn đứng lên, quay đầu nhìn Tiểu Triệu và đám nhân viên, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp giống như mọi khi “Làm việc ở tập đoàn Lâm thị thì không cần lo lắng gì cả, không ai dám làm hại mọi người, hiểu chưa?”
Đám người Tiểu Triệu liên tục gật đầu.
Giang Ninh nói xong bèn đi ra ngoài.
Ngoài cửa, cảnh tượng hơn hai ngần người tập trung lại khiến cho tất cả mọi người phải chấn động. kế Người hai bên đường phố đều kinh ngạc đến ngây người Giang Ninh vươn tay ra vẫy. Chỉ một thoáng, hơn hai ngàn người nhanh chóng tản đi một cách có trật tự, giống như thuỷ triều xuống, từ lúc tới đến lúc đi, ngoại trừ hai người tới gây chuyện bị đánh cho tàn phế, còn lại không hề có bất kỳ ảnh hướng gì.
Lúc này, hai người nhà họ Dương đã ngã trên mặt đất, không thể động đậy.
Xương cốt trên người gần như đều bị đập gãy!
Từng đoạn từng đoạn một!
Ngoại trừ mắt còn có thể động đậy, ngoại trừ mũi còn có.
hơi thở yếu ớt thì chẳng khác nào một bãi bùn.
Giang Ninh đi tới, hạ mắt nhìn hai người.
“Cậu chủ nhà các người phải hận các người bao nhiêu chứ? Đây là thù giết cha, hay là mối hận đoạt vợ thế?”
Hắn thản nhiên nói: “Tự nhiên lại bảo hai người tới tỉnh Thiên Hải chịu chết.
Trên mặt hai người chỉ có sự khủng hoảng, thấy trên mặt Giang Ninh vẫn hiện ý cười nhưng còn đáng sợ hơn cả thấy ác ma.
Nhưng bây giờ bọn họ thậm chí muốn run rẩy cũng không làm đượ!
c Giang Ninh không nhìn bọn họ nữa. Rác rưởi này, tất nhiên sẽ có xe rác đưa bọn họ đi.
Hắn quay đầu, Hoàng Ngọc Minh lập tức nói: ‘Đã điều tra ra được địa điểm, đại ca có muốn đích thân ra tay không?”
Nơi khác không dám nói, nhưng mạng lưới tình báo ở Thiên Hải do quản gia Triệu tiến hành tuyệt đối là thiên la địa võng, không có bất kỳ tin tức gì bị bỏ sót.
Bọn họ muốn điều tra ra được chỗ của Dương La Lâm, quả thật dễ như trở bàn tay!
Dương La Lâm này dám có ý định với Lâm Vũ Chân, đây chính là vảy ngược của Giang Ninh!
“Vả mặt, đương nhiên phải đích thân ra tay rồi.”
Giang Ninh nói.
Mấy chiếc xe đến, đám người Giang Ninh lên xe xong lại vội vàng lao nhanh đi.
Mà giờ phút này, Lâm Vũ Chân vẫn ở trong văn phòng chờ Giang Ninh trở về.
Nhưng cô không thấy Giang Ninh mà lại thấy thư ký Tiểu Triệu cầm mấy cây kem đi vào văn phòng.
“Giang Ninh đâu?”
“Anh Ninh có việc ra ngoài, bảo em đưa cái này cho tổng giám đốc Lâm”
Tiểu Triệu vẫn còn hơi run rẩy, rõ ràng là vì hưng phấn quá mức.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Giang Ninh không cho ôi ra ngoài xem”
“Không có chuyện gì.”
Tiểu Triệu vẫn nhớ lời căn dặn của Giang Ninh: “Anh Ninh chỉ ra ngoài cướp hướng dương vị bơ của em ăn thôi”
Lâm Vũ Chân dở khóc dở cười. Cái tên này vẫn là trẻ con à?
Nghe bên ngoài không sao, cô cũng không để ý tới nữa.
Cô còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Ở khách sạn lớn Ngự Long Loan, Dương La Lâm đã tắm xong, lại thay áo ngủ, tóc vẫn còn ướt, trông có phần lạnh lùng nghiêm nghị.
Các đối tác và con đường tiêu thụ của tập đoàn Lâm thị đều đã bị anh ta khống chế, làm vậy coi như là chặt đứt †ay chân của Lâm thị.
Đừng nói bọn họ còn muốn chạy ra khỏi Thiên Hải, bày.
bố cục ở khu đông nam, có thể tiếp tục đứng vững ở tỉnh thành hay không cũng là một vấn đề!
“Đấu với tôi à, cô vẫn còn non lắm!”
Dương La Lâm nhìn mình trong gương, cười lạnh: “Cho.
tới bây giờ, thứ nhà họ Dương tôi muốn thì không thể không có được!”
Anh ta phái hai người tàn nhẫn nổi tiếng trên giang hồ, trên tay cũng dính máu, không ít lần làm một vài hoạt động xấu xa thay cho anh ta.
Dương La Lâm rất yên tâm khi bảo bọn họ đi lấy mạng của Giang Ninh, đưa Lâm Vũ Chân đến.
Nghĩ tới một lát nữa, Lâm Vũ Chân lại phải quỳ dưới người mình mà cầu xin tha thứ!
Dương La Lâm đang nghĩ thì cửa khách sạn bị người ta đá văng ra.
Chương 338
Anh lập tức sợ hãi, quay ngoắt đầu lại: “Ai?”
“Tôi!”
Giang Ninh đi vào, Hoàng Ngọc Minh đi theo sau lưng.
Đám người anh Cẩu trực tiếp đứng giữ cửa.
Thấy Giang Ninh đi tới, con ngươi của Dương La Lâm co lại, rất hoảng sợ.
“Anh: Sao anh lại ,ở đây?” ZMW ậ Anh ta lập tức lùi lại, quay đầu nhìn xung quanh, muốn xem thử có thứ gì thuận tay để làm vũ khí hay không.
Nhưng khi nhìn thấy Hoàng Ngọc Minh và người ở cửa phía sau Giang Ninh, vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi.
“Anh muốn làm gì? Tôi là người của nhà họ Dương, anh dám động tới tôi sao!”
Hoàng Ngọc Minh kéo cái ghế ra, Giang Ninh điềm nhiên ngồi xuống Hắn ngẩng đầu, liếc nhìn Dương La Lâm rồi vẫy tay.
Dương La Lâm không nhúc nhích, Hoàng Ngọc Minh lập.
tức tiến lên, tát một cái vào mặt Dương La Lâm, đánh cho anh ta ngã thẳng xuống đất!
Dương La Lâm ôm mặt kêu lên thảm thiết, Hoàng Ngọc Minh vẫn không nói một lời, trực tiếp nắm lấy tóc anh ta kéo tới trước mặt Giang Ninh, đá một phát vào đầu gối của Dương La Lâm, bắt anh ta quỳ xuống.
“Anh… Anh dám…”
“Bốp!”
Không đợi anh ta nói cho hết lời, Giang Ninh lại vả một phát, đánh bay một cái răng của Dương La Lâm.
“Tôi cho anh nói chuyện chưa?”
Dương La Lâm giận dữ nhưng không dám nói nữa, máu loãng lẫn răng của anh ta rơi xuống trên sàn nhà, anh ta nhìn thấy mà giật mình.
“Nhà họ Dương ngang ngược đã quen, ở trong và ngoài giới xã hội đen Kiến Châu đều có người của nhà họ Dương cậu”
Giang Ninh nói: “Nhưng đây là Thiên Hải”
Dương La Lâm nhìn chằm chằm vào Giang Ninh, ánh mắt đầy thù hận và uy hiếp, nhưng Giang Ninh lại không hề để ý.
“Cậu không nên tham lam đi mơ ước Lâm thị, lại càng không nên xúc phạm đến người phụ nữ của tôi!”
Giang Ninh híp mắt lại, giơ tay vỗ nhẹ vào trên mặt Dương La Lâm: “Bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết số phận cuối cùng của người lần trước dám bắt nạt vợ tôi là thế nào.
Hoàng Ngọc Minh lập tức lấy điện thoại di động ra, mở một tấm hình.
Trong hình không có người, chỉ có một bông hoa tuyệt đẹp.
Dương La Lâm nhìn bông hoa này, không rõ có ý gì.
“Anh xem bông hoa này đẹp không, có phải cần rất nhiều dinh dưỡng bón cho cây mới khiến cho hoa mọc ra đẹp như vậy không?”
Dương La Lâm nghe vậy, mặt lập tức trở nên trắng bệch!
Như lập tức bị rút sạch linh hồn!
Phân bón?
Người kia bị làm phân bón?
Giang Ninh hẳn là ác ma sao?
Toàn thân Dương La Lâm run rẩy, hoàn toàn giá lạnh giống như bị đông cứng lại, ngay cả môi cũng đang run rảy.
“Anh… anh không thể giết tôi…”
Giọng nói của anh ta đầy sợ hãi, run rẩy: “Tôi là người của nhà họ Dương, anh mà động đến tôi, nhà họ Dương tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anhI”
“Cầu còn không được đấy”
Giang Ninh thản nhiên nói.
Äm ầm…
Giống như một đòn sấm sét đánh mạnh vào người Dương La Lâm. Giang Ninh nói gì?
Hắn nói cầu còn không được?
Hán sớm đã nghĩ tới chuyện nhà họ Dương tới đối phó với hắn sao?
Hắn bị điên rồi!
Hắn là một thằng điên!
Dương La Lâm cực kỳ sợ hãi, lúc này có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Anh ta cố giãy giụa nhưng không sao.
thoát ra được.
Anh ta sợ đến mức không khống chế được cơ thể, trên sàn nhà tỏa ra một mùi tanh tưởi buồn nôn.
Cơ thể anh ta lập tức mềm nhũn, co quắp trên mặt đất, run lẩy bẩy!
“Tôi sai… Tôi sai rồi! Giang Ninh anh tha cho tôi! Tha cho.
Tôi đi!”
“Tôi sẽ lập tức cút ra khỏi Thiên Hải! Tôi sẽ cút ngay lập tức!”
“Anh đánh tôi! Anh đánh gãy chân tôi cũng làm được, đừng giết tôi… Đừng giết tôi mà!”
Dương La Lâm kêu khóc, làm gì còn có chút cao ngạo.
của cậu cả nhà họ Dương nữa. Anh ta ra sức dập đầu, trên trán nhanh chóng xuất hiện vết máu.
Nhưng Giang Ninh làm sao có thể để ý tới anh ta, hắn đã đứng lên, quay người rời đi.
“Tôi không muốn làm phân bón, tôi không muốn làm phân bón đâu!”
Chương 339
Giang Ninh không để ý đến, phía sau truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Tới tỉnh thành gây sự thì nhất định sẽ có kết quả này, càng không cần phải nói, Dương La Lâm hoàn toàn chính là một người không có đầu óc, lại còn dám có ý định với Lâm Vũ Chân.
Đây là tội chết!
Đông.
cũng là cấm địa, bây giờ n. ả tỉnh thành này – thành một phần của 4 xé Nơi này là cứ điểm mạng lưới tình báo của Giang Ninh, cũng rất quan trọng.
Tin tức Dương La Lâm biến mất không thấy bóng dáng.
đã nhanh chóng truyền ra ngoài. Lúc này, những người trước đó bị ép phải phản bội Lâm thị, ngả về phía nhà họ.
Dương đã bắt đầu sợ hãi.
Ai cũng biết tập đoàn Lâm thị không dễ chọc, nhưng lúc này mới ngán ngủi chưa được mấy tiếng.
Dương La Lâm nói muốn tiêu diệt Lâm thị, còn muốn lấy mạng của Giang Ninh, nhưng bây giờ thì sao?
Giang Ninh vẫn còn lành lặn, có người nhìn thấy Giang Ninh dẫn theo Lâm Vũ Chân tới nhà hàng nổi danh nhất ăn cơm. Mà Dương La Lâm thì sao?
Không thấy đâu hết!
Không ai có thể tìm được anh ta!
Kết quả còn cần phải nói nữa sao?
Bất kể nhà họ Dương khí thế mạnh mẽ thế nào, đây là tỉnh Thiên Hải!
Những người tới tỉnh thành gây chuyện, đến nay còn ai sống yên không?
Một đám người thật sự hoảng loạn, vừa lo lắng, vừa sợ.
Sợ là Lâm thị tính sổ với bọn họ, lo lắng là Lâm Vũ Chân sẽ không khách sáo với bọn họ nữa.
“Đừng tự mình dọa mình, tổng giám đốc Lâm là một người rất hiền lành, cô ấy sẽ không tính toán với chúng †a đâu.”
“Đúng vậy, chúng ta đều bị ép buộc, không phải cố ý muốn phản bội Lâm thị. Cô ấy là người tốt, sẽ tha thứ cho chúng ta thôi.”
“Đến lúc đó mọi người cùng cầu xin, tổng giám đốc Lâm mầền lòng là chúng ta sẽ không sao nữa.”
Mấy người chụm đầu vào nhau, tất cả đều đã nghĩ xong cách đối phó.
Bọn họ biết Lâm Vũ Chân tốt bụng, đối xử với người khác cũng thân thiện. Chính bởi vì bọn họ thà đắc tội Lâm thị cũng không dám đắc tội nhà họ Dương.
Dù sao, Dương La Lâm của nhà họ Dương này thật sự ngang ngược, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay vô cùng ác độc, không hề khách sáo.
Nhưng Lâm Vũ Chân sẽ không làm vậy.
Cô luôn là một người phụ nữ lương thiện, sẽ không hung tàn đến mức đuổi tận giết tuyệt!
Mới sáng sớm, bọn họ đã ở chờ sãn ở cửa văn phòng của Lâm thị.
Thật ra không phải bọn họ không muốn đi vào, chỉ là mấy người đứng ở cửa lạnh lùng đến mức khiến bọn họ không dám đi vào trong.
Những người này đều do Hoàng Ngọc Minh tự mình sắp xếp, chịu trách nhiệm an toàn cho văn phòng, thậm chí trong phạm vi hai cây số xung quanh cũng đã bố trí hơn trăm người để bảo đảm ở đây sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Hoàng Ngọc Minh trở về, Giang Ninh thoải mái hơn nhiều. Bởi vì khi giao tiếp với anh Cẩu, Giang Ninh sẽ đau đầu.
Có rất nhiều chuyện chẳng cần hắn căn dặn, Hoàng Ngọc Minh sẽ làm thỏa đáng.
Mấy sếp tổng đứng bên ngoài một lúc lâu, chân cũng hơi đau mà Lâm Vũ Chân còn chưa tới nên có phần nhấp nhổm.
“Ha ha, cậu em, chúng tôi có thể vào phòng họp chờ không?”
Một người trong đó móc từ trong túi ra một gói thuốc lá rất đắt tiền, vừa cười vừa nói, vô cùng khách sáo.
“Không có sự cho phép của tổng giám đốc Lâm, ai dám bước vào trong một bước, tôi sẽ đánh gãy chân kẻ đó!”
Chỉ là không ai để ý tới gói thuốc của ông †a, càng không thèm nể nang gì.
Vừa rồi còn nghe được bọn họ nói là muốn lợi dụng sự lương thiện của Lâm Vũ Chân, để Lâm Vũ Chân tha thứ cho bọn họ, mấy người có thể nhịn không ra tay dạy dỗ một trận đã xem như rất có tố chất rồi.
Mấy sếp tổng bị quát mảng thì không dám nói thêm gì nữa.
Những người này đều là côn đồ, ở tỉnh thành, ai dám trêu chọc chứ?
Bọn họ đều có nghe nói qua về cảnh tượng hơn hai ngàn người hôm qua.
Một lúc lâu sau, một chiếc xe BMW lái tới và đỗ ở cửa, người từ trên xe bước xuống chính là Lâm Vũ Chân.
“Tổng giám đốc Lâm! Tổng giám đốc Lâm!”
“Tổng giám đốc Lâm, cô tới rồi!”
Vừa nhìn thấy Lâm Vũ Chân, mấy sếp tổng lập tức vây quanh, trên mặt liền đổi thành vẻ đáng thương, bất lực.
và hối hận.
Dường như bọn họ chịu uất ức cực lớn, muốn kể khổ với Lâm Vũ Chân vậy.
Chương 340
“Mấy vị đến chỗ tôi, có phải là đi nhầm chỗ không?”
Lâm Vũ Chân lại nhíu mày giống như không nhìn thấy biểu cảm trên mặt bọn họ, thản nhiên nói: “Tôi nhớ hình như các vị đều muốn hợp tác với nhà họ Dương mà”
Cô giận rồi Giang Ninh đứng ở bên cạnh không nói gì, thậm chí còn chẳng thèm nhìn, đi thẳng vào trong.
í /` NI TW ) Việc này phải do Lâm Vũ Chân: . xử lý thì cô mới có thể trưởng thành được.
Bäng không đổi lại là hản, hôm nay những người này.
chắc chắn sẽ không có cơ hội đứng ở đây.
“Tổng giám đốc Lâm à, hiểu nhầm! Thật sự là hiểu nhầm lớn rồi!”
Một người trong đó vội vàng nói, nóng lòng giải thích: “Chúng tôi vẫn luôn là đối tác của tập đoàn Lâm thị, dù thế nào cũng sẽ không thay đổi”
“Đó là nhà họ Dương ép chúng tôi thôi! Bọn họ dùng các loại thủ đoạn để ép chúng tôi đấy!
“Đúng vậy, tổng giám đốc Lâm, chúng tôi thật sự không có cách nào, so với nhà họ Dương, chúng tôi không có chút khả năng phản kháng nào”’ Mấy người nói liên tục, trong giọng nói không che giấu sự uất ức và bất lực.
Lâm Vũ Chân liếc nhìn bọn họ, trong lòng càng thất vọng hơn.
Nếu bọn họ trực tiếp thừa nhận, thậm chí xin lỗi, trong lòng cô còn có thể dễ chịu một chút. Nhưng bây giờ thì sao?
Mỗi người đều đổ tất cả trách nhiệm đi, giống như người đưa ra những lựa chọn đó không phải là bọn họ, mà là nhà họ Dương giúp bọn họ lựa chọn vậy.
Nhà họ Dương quả thật rất mạnh, nhưng vì sao Lý Long của Huệ thị lại dám kiên trì đứng về bên phía mình, mà bọn họ lại lựa chọn thần phục cúi đầu. Có phải bọn họ cho rằng Lâm thị cô dễ bắt nạt không?
“Thật không? Sao tôi lại nghe nói, ngày đó khi mấy vị đồng ý còn cười rất vui vẻ chứ”
Cô không mặn không nhạt: “Nếu mấy vị không có.
chuyện gì khác, vẫn mong đừng tới quấy rầy tôi làm việc.
Bây giờ tập đoàn Lâm thị rất bận rộn.”
“Tổng giám đốc Lâm!”
“Tổng giám đốc Lâm dừng chân!”
Mấy người thấy Lâm Vũ Chân tức giận thì liếc nhìn nhau, lập tức thay đổi giọng điệu.
“Tổng giám đốc Lâm, cô đại nhân đừng trách tiểu nhân.
Đám người chúng tôi thật sự là cùng đường rồi. Chỉ riêng nhà máy kia của tôi, trong tay có hơn sáu trăm nhân viên đều đang chờ được ăn cơm đấy”
“Ôi, trước đây không lâu tôi mới tăng lương cho bọn họ, cũng bởi vì có thể hợp tác với tập đoàn Lâm thị nên tôi có khả năng tăng lương cho bọn họ. Tổng giám đốc Lâm, cô không thể trơ mắt nhìn những công nhân này thất vọng được!”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Lâm, mọi người đều không dễ dàng gì, hi vọng tổng giám đốc Lâm có thể lại cho chúng tôi một cơ hội, cho dù không phải là cho chúng tôi thì cho những công nhân kia, được không?”
Bọn họ nói chuyện thành khẩn, vẻ mặt chân thành, dường như Lâm Vũ Chân có bảo bọn họ quỳ xuống rồi tha thứ cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ quỳ xuống hoàn toàn không do dự.
Ở Thiên Hải, sự lương thiện của Lâm Vũ Chân hoàn toàn không phải là bí mật gì cả.
Trước đó cô lựa chọn đối tác kinh doanh, phần nhiều chính là xuất phát từ suy nghĩ cho tầng lớp công nhân dưới đáy xã hội này.
Bây giờ bọn họ lại dùng lý do này, đoán Lâm Vũ Chân chắc chắn sẽ không từ chối.
Nhưng bọn họ không ngờ được là lại chỉ làm cho Lâm Vũ Chân càng thất vọng hơn.
“Đúng vậy, mọi người cũng không dễ dàng.”
Lâm Vũ Chân gật đầu.
Mấy sếp tổng nghe vậy, trong lòng lập tức vui mừng, Lâm Vũ Chân vẫn mềm lòng.
Chỉ cần lấy công nhân ở tầng đáy xã hội ra làm lý do, người như Lâm Vũ Chân làm sao có thể nhẫn tâm được?
Bọn họ đoán không sai. Cho dù tập đoàn Lâm thị tức giận, cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt, cho dù bất mãn với đám sếp tổng bọn họ, nhưng sẽ không giận chó đánh mèo lên những công nhân ở tầng đáy xã hội.
Có chiêu này, bọn họ sẽ không sợ gì hết.
“Nhưng… chẳng lẽ tập đoàn Lâm thị tôi dễ dàng sao?”
Không đợi mấy sếp tổng vui mừng, Lâm Vũ Chân đã trầm giọng xuống: “Nhân viên của Lâm thị tôi hi sinh nhiều như vậy, bọn họ dễ dàng sao?”
“Các người phản bội Lâm thị, Lâm thị bị tổn thất thì ai chịu? Là công nhân viên của chúng tôi sao?”
“Giang Ninh là thằng nào?”
Một người trong đó lạnh giọng quát: “Tôi muốn chân của hán! Muốn mạng của hán!”
“Lâm Vũ Chân là ai, tôi muốn đưa đi!”
Giọng nói của hai người vô cùng lạnh lùng, lại còn đặc.
biệt ngang ngược.
Một kẻ muốn mạng Của Giang Ninh, một kẻ muốn đưa Lâm Vũ Chân đi. “ : Hai kẻ tự xông thẳng vào phòng làm việc của bọn họ để bắt người, từ trước đến nay chưa từng thấy người nào.
phách lối như vậy.
Mấy nhân viên đang tập trung làm việc, lúc này sợ tới mức mặt trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy.
Bọn họ nào đã thấy tình huống như vậy bao giờ.
*Các người, các người là ai.”
Một nhân viên nam trong đó có phần to gan, cần răng, giọng nói vẫn đang run rẩy: “Nhanh rời khỏi đây, nếu các người còn không đi, chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”
Hai người đàn ông nhìn lướt qua, lộ ra sát ý uy nghiêm.
đáng sợ. Nhân viên nam kia sợ đến mức giống như bị đóng băng, làm gì còn dám nói một câu nào nữa.
“Đừng tìm chết!”
Hai người bước nhanh vào trong, càng làm cho mấy cô nhân viên khiếp sợ hét lên chói tai.
“Tôi thật sự không ngờ lại có người dám đứng ở đây, nói muốn mạng của tôi.”
Giang Ninh lững thững bước từ sau rèm cửa ra ngoài, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng trong mắt hoàn toàn không che giấu vẻ tức giận và xem thường.
Hắn liếc mắt nhìn qua là nhận ra hai người kia là kẻ lăn lộn trong giang hồ, trên người đầy sát khí, sợ rằng trên tay còn từng dính máu!
Từ sau khi tỉnh Thiên Hải được dọn dẹp thì đã không còn tồn tại người như vậy nữa rồi. Lúc này chúng xuất hiện trước mặt hắn, không hề nghi ngờ, nhất định là Dương La Lâm phái tới.
Chỉ là chẳng lẽ anh ta không đi nghe ngóng xem, giới xã hội đen ở tỉnh thành này là của ai sao?
“Mày là Giang Ninh?”
Đồng tử của hai người co lại, đồng thời nhìn chằm chằm vào Giang Ninh giống như hai con rắn độc nhìn chằm chằm vào con mồi của mình!
Bọn họ đều là người luyện võ, tất nhiên đã nhìn ra được.
Giang Ninh có chút bản lĩnh.
Nhưng không giao đấu thì không biết cụ thể mạnh tới mức nào. Ít nhất từ trên khí tức, bọn họ cảm giác được Giang Ninh… rất yếu!
“Không sai.”
Giang Ninh kéo một cái ghế ra ngồi, vẫy tay bảo nhân viên đứng hết ra sau, để tránh một lát máu lại bắn đầy người họ.
Lâm Vũ Chân thì không ra luôn, Giang Ninh không muốn để cô nhìn thấy những cảnh quá bạo lực.
“Nếu đã thừa nhận, vậy để mạng lại đi!”
Một người trong đó cười lạnh: “Đại ca, để em giết hắn, anh đưa Lâm Vũ Chân đi đi!”
Hai người liếc nhìn nhau, người kia vừa dứt lời đã muốn ra tay!
Nhưng Giang Ninh vẫn ngồi đó, không hề động đậy.
“Hả?”
Hai người kia thấy thế, không khỏi cảnh giác.
Bọn họ lăn lộn trong giang hồ lâu rồi, hành động cẩn thận là thứ quan trọng nhất để bọn họ có thể sống tới ngày hôm nay.
Thấy Giang Ninh không hề căng thẳng và lo lắng, thậm chí trước sau vẫn duy trì vẻ ung dung, khiến cho bọn họ không khỏi hơi nghi ngờ, có phải hắn có sự chuẩn bị nào.
khác hay không.
Nhưng Giang Ninh chỉ vẫy tay bảo thư ký Tiểu Triệu lấy cho hắn một gói hướng dương, sau đó ngẩng đầu nhìn hai người.
“Chờ đã, các người vừa nói gì?”
Hắn cắn hướng dương, chỉ tay vào hai người: “Một người nói muốn mạng của tôi?”
“Một người nói muốn đưa Vũ Chân đi?”
Giang Ninh gật đầu, đột nhiên bật cười.
“Muốn tôi đích thân ra tay sao?”
Hai người thấy kỳ lạ, không biết Giang Ninh đang nói gì.
Cái gì mà muốn hán ra tay?
Lẽ nào Giang Ninh cho rằng hẳn ra tay thì có thể thay đổi được gì sao?
Hắn chỉ có thể bị đánh thành một kẻ tàn phế, chết thê thảm thôi!
Còn Lâm Vũ Chân sẽ bị Dương La Lâm chà đạp đến chết!
Đây chính là cái giá mà tập đoàn Lâm thị phải trả khi đắc tội nhà họ Dương!
“Thứ rác rưởi này, tất nhiên không cần đại ca ra tay.”
Đột nhiên, ngoài cửa lại truyền tới một giọng nói kèm theo sự tức giận và sát khí, còn có một chút xem thường.
Chương 336 Là Hoàng Ngọc Minh!
Anh ta mới từ phương bắc về.
Hoàng Ngọc Minh đẩy cửa lớn ra, cơ thể thẳng tắp đi đến, khí thế trên người hoàn toàn khác với trước đây.
Gương mặt đó trở nên trầm ổn, dường như đã trải qua thử thách gì đó.
Anh nhì hai người tới gây chuyện; ẩnh: mắt vô cùng lạnh lẽo. 5 \ _ *Từ lúc nào mà đám chó mèo cũng cần đại ca ra tay.
chứ”
Hoàng Ngọc Minh ởi đến, phía sau là đám người anh Cẩu, trên mặt môi người đều toả ra sát khí cực kỳ khủng khiếp!
Mà sau lưng bọn họ, là người… một đám người!
Người đông nghìn nghịt!
Bọn họ đã vây kín cửa lớn rồi!
Tất cả người của giới xã hội đen tỉnh Thiên Hải đều tới, mấy đại lão dẫn theo mấy trăm anh em đã chạy tới đây.
trong thời gian nhanh nhất. Lúc này, bên ngoài có khoảng hơn hai ngàn người đang đứng!
Một đám đông nghịt, nhìn thôi cũng khiến người ta phải kinh hồn bạt vía!
Giang Ninh vẫn đang cắn hướng dương, những nhân viên phía sau hắn đều nín thở tập trung tinh thần, không nói được lời nào.
Đặc biệt là thư ký Tiểu Triệu, cô ấy biết Giang Ninh có nhiều bạn bè ở tỉnh thành, nên mới nói với cô ấy, nếu gặp rắc rối thì cứ trực tiếp nói với hắn. Nhưng cô ấy làm sao.
ngờ được là lại nhiều như vậy.
Quá lợi hại!
Hai người do nhà họ Dương phái tới quay đầu nhìn thấy một đám đông nghịt thì không khỏi chấn động. Cho dù bọn họ lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, nhưng cũng chưa từng thấy tình hình như vậy bao giờ!
Mẹ nó, đây ít nhất cũng hơn hai ngàn người đấy?
“Đại ca, chuyện như vậy không cần anh ra tay đâu”
Hoàng Ngọc Minh đi tới, lấy từ trong túi ra một gói thuốc.
lá. Giang Ninh vừa nhìn cũng biết là A Phi bảo Hoàng Ngọc Minh mang đến.
Hắn khẽ gật đầu, Hoàng Ngọc Minh lập tức rút ra một điếu, đưa cho Giang Ninh, giúp hắn châm thuốc.
Hoàng Ngọc Minh bỗng ngẩng đầu, liếc nhìn anh Cẩu: “Ở Thiên Hải cũng có người dám quấy rầy đại ca. Xem ra lúc tôi không ở đây, các người thật sự không làm được chuyện gì cả!”
Đám anh Cẩu không dám nói lời nào.
Lúc này Hoàng Ngọc Minh mới quay đầu, nhìn hai người tới gây chuyện kia, giọng lập tức lạnh đi.
““Ném rat”
Âm ầm…
Anh vừa ra lệnh một tiếng, ba mươi con sói hoàn toàn không do dự, trực tiếp nhào tới.
Hai người thậm chí còn chẳng có cơ hội phản kháng đã bị đánh ra ngoài cửa, hơn hai ngàn người như nước thủy triều vọt tới, lập tức nhấn chìm bọn họ…
Cả đời họ chưa từng trải qua sự tuyệt vọng như vậy, cũng không có cơ hội để trải qua một lần nữa.
Chấn động!
Tất cả nhân viên đứng sau lưng Giang Ninh đều bị chấn động đến mức da đầu tê dại.
Đây là năng lực kêu gọi gì?
Đây là thực lực đáng sợ tới mức nào!
Hai người tới quấy rối sợ rằng sẽ bị đánh thành bùn mất!
Mà Giang Ninh vẫn ung dung ngồi ở đó, mắt híp lại, kẹp.
một điếu thuốc lá mãi vẫn không hút.
Ánh mắt thư ký Tiểu Triệu và đám nữ nhân viên đầy vẻ sùng bái, lóe sáng như sao.
Đây mới là đàn ông chứi Đây mới thật sự là nam tính chứ!
Hoàng Ngọc Minh cung kính đứng bên cạnh. Anh đến phương bắc một chuyến, biết được một vài chuyện của Giang Ninh, anh càng thêm cung kính với Giang Ninh hơn. Trong lòng anh, Giang Ninh giống như một vị thần.
“Thằng nhóc A Phi này hiểu tôi”
Giang Ninh hút xong, cười một tiếng rồi quay đầu nhìn Hoàng Ngọc Minh: “Cậu đến phương bắc một chuyến, tiến bộ không nhỏ đâu.”
Hoàng Ngọc Minh hơi cúi người, không dám có chút kiêu căng nào: “Cảm ơn đại ca bồi dưỡng”
“Anh Phi nói, anh ấy ở phương bắc chờ đại ca”
Giang Ninh nghe nói thế liền cười.
Xem ra A Phi cuối cùng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, kế hoạch lên phía bắc có thể chính thức bắt đầu được rồi!
Lần dọn dẹp lớn này sẽ khiến cho cả thế giới phải khiếp sợi
Chương 337
Hắn đứng lên, quay đầu nhìn Tiểu Triệu và đám nhân viên, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp giống như mọi khi “Làm việc ở tập đoàn Lâm thị thì không cần lo lắng gì cả, không ai dám làm hại mọi người, hiểu chưa?”
Đám người Tiểu Triệu liên tục gật đầu.
Giang Ninh nói xong bèn đi ra ngoài.
Ngoài cửa, cảnh tượng hơn hai ngần người tập trung lại khiến cho tất cả mọi người phải chấn động. kế Người hai bên đường phố đều kinh ngạc đến ngây người Giang Ninh vươn tay ra vẫy. Chỉ một thoáng, hơn hai ngàn người nhanh chóng tản đi một cách có trật tự, giống như thuỷ triều xuống, từ lúc tới đến lúc đi, ngoại trừ hai người tới gây chuyện bị đánh cho tàn phế, còn lại không hề có bất kỳ ảnh hướng gì.
Lúc này, hai người nhà họ Dương đã ngã trên mặt đất, không thể động đậy.
Xương cốt trên người gần như đều bị đập gãy!
Từng đoạn từng đoạn một!
Ngoại trừ mắt còn có thể động đậy, ngoại trừ mũi còn có.
hơi thở yếu ớt thì chẳng khác nào một bãi bùn.
Giang Ninh đi tới, hạ mắt nhìn hai người.
“Cậu chủ nhà các người phải hận các người bao nhiêu chứ? Đây là thù giết cha, hay là mối hận đoạt vợ thế?”
Hắn thản nhiên nói: “Tự nhiên lại bảo hai người tới tỉnh Thiên Hải chịu chết.
Trên mặt hai người chỉ có sự khủng hoảng, thấy trên mặt Giang Ninh vẫn hiện ý cười nhưng còn đáng sợ hơn cả thấy ác ma.
Nhưng bây giờ bọn họ thậm chí muốn run rẩy cũng không làm đượ!
c Giang Ninh không nhìn bọn họ nữa. Rác rưởi này, tất nhiên sẽ có xe rác đưa bọn họ đi.
Hắn quay đầu, Hoàng Ngọc Minh lập tức nói: ‘Đã điều tra ra được địa điểm, đại ca có muốn đích thân ra tay không?”
Nơi khác không dám nói, nhưng mạng lưới tình báo ở Thiên Hải do quản gia Triệu tiến hành tuyệt đối là thiên la địa võng, không có bất kỳ tin tức gì bị bỏ sót.
Bọn họ muốn điều tra ra được chỗ của Dương La Lâm, quả thật dễ như trở bàn tay!
Dương La Lâm này dám có ý định với Lâm Vũ Chân, đây chính là vảy ngược của Giang Ninh!
“Vả mặt, đương nhiên phải đích thân ra tay rồi.”
Giang Ninh nói.
Mấy chiếc xe đến, đám người Giang Ninh lên xe xong lại vội vàng lao nhanh đi.
Mà giờ phút này, Lâm Vũ Chân vẫn ở trong văn phòng chờ Giang Ninh trở về.
Nhưng cô không thấy Giang Ninh mà lại thấy thư ký Tiểu Triệu cầm mấy cây kem đi vào văn phòng.
“Giang Ninh đâu?”
“Anh Ninh có việc ra ngoài, bảo em đưa cái này cho tổng giám đốc Lâm”
Tiểu Triệu vẫn còn hơi run rẩy, rõ ràng là vì hưng phấn quá mức.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Giang Ninh không cho ôi ra ngoài xem”
“Không có chuyện gì.”
Tiểu Triệu vẫn nhớ lời căn dặn của Giang Ninh: “Anh Ninh chỉ ra ngoài cướp hướng dương vị bơ của em ăn thôi”
Lâm Vũ Chân dở khóc dở cười. Cái tên này vẫn là trẻ con à?
Nghe bên ngoài không sao, cô cũng không để ý tới nữa.
Cô còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Ở khách sạn lớn Ngự Long Loan, Dương La Lâm đã tắm xong, lại thay áo ngủ, tóc vẫn còn ướt, trông có phần lạnh lùng nghiêm nghị.
Các đối tác và con đường tiêu thụ của tập đoàn Lâm thị đều đã bị anh ta khống chế, làm vậy coi như là chặt đứt †ay chân của Lâm thị.
Đừng nói bọn họ còn muốn chạy ra khỏi Thiên Hải, bày.
bố cục ở khu đông nam, có thể tiếp tục đứng vững ở tỉnh thành hay không cũng là một vấn đề!
“Đấu với tôi à, cô vẫn còn non lắm!”
Dương La Lâm nhìn mình trong gương, cười lạnh: “Cho.
tới bây giờ, thứ nhà họ Dương tôi muốn thì không thể không có được!”
Anh ta phái hai người tàn nhẫn nổi tiếng trên giang hồ, trên tay cũng dính máu, không ít lần làm một vài hoạt động xấu xa thay cho anh ta.
Dương La Lâm rất yên tâm khi bảo bọn họ đi lấy mạng của Giang Ninh, đưa Lâm Vũ Chân đến.
Nghĩ tới một lát nữa, Lâm Vũ Chân lại phải quỳ dưới người mình mà cầu xin tha thứ!
Dương La Lâm đang nghĩ thì cửa khách sạn bị người ta đá văng ra.
Chương 338
Anh lập tức sợ hãi, quay ngoắt đầu lại: “Ai?”
“Tôi!”
Giang Ninh đi vào, Hoàng Ngọc Minh đi theo sau lưng.
Đám người anh Cẩu trực tiếp đứng giữ cửa.
Thấy Giang Ninh đi tới, con ngươi của Dương La Lâm co lại, rất hoảng sợ.
“Anh: Sao anh lại ,ở đây?” ZMW ậ Anh ta lập tức lùi lại, quay đầu nhìn xung quanh, muốn xem thử có thứ gì thuận tay để làm vũ khí hay không.
Nhưng khi nhìn thấy Hoàng Ngọc Minh và người ở cửa phía sau Giang Ninh, vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi.
“Anh muốn làm gì? Tôi là người của nhà họ Dương, anh dám động tới tôi sao!”
Hoàng Ngọc Minh kéo cái ghế ra, Giang Ninh điềm nhiên ngồi xuống Hắn ngẩng đầu, liếc nhìn Dương La Lâm rồi vẫy tay.
Dương La Lâm không nhúc nhích, Hoàng Ngọc Minh lập.
tức tiến lên, tát một cái vào mặt Dương La Lâm, đánh cho anh ta ngã thẳng xuống đất!
Dương La Lâm ôm mặt kêu lên thảm thiết, Hoàng Ngọc Minh vẫn không nói một lời, trực tiếp nắm lấy tóc anh ta kéo tới trước mặt Giang Ninh, đá một phát vào đầu gối của Dương La Lâm, bắt anh ta quỳ xuống.
“Anh… Anh dám…”
“Bốp!”
Không đợi anh ta nói cho hết lời, Giang Ninh lại vả một phát, đánh bay một cái răng của Dương La Lâm.
“Tôi cho anh nói chuyện chưa?”
Dương La Lâm giận dữ nhưng không dám nói nữa, máu loãng lẫn răng của anh ta rơi xuống trên sàn nhà, anh ta nhìn thấy mà giật mình.
“Nhà họ Dương ngang ngược đã quen, ở trong và ngoài giới xã hội đen Kiến Châu đều có người của nhà họ Dương cậu”
Giang Ninh nói: “Nhưng đây là Thiên Hải”
Dương La Lâm nhìn chằm chằm vào Giang Ninh, ánh mắt đầy thù hận và uy hiếp, nhưng Giang Ninh lại không hề để ý.
“Cậu không nên tham lam đi mơ ước Lâm thị, lại càng không nên xúc phạm đến người phụ nữ của tôi!”
Giang Ninh híp mắt lại, giơ tay vỗ nhẹ vào trên mặt Dương La Lâm: “Bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết số phận cuối cùng của người lần trước dám bắt nạt vợ tôi là thế nào.
Hoàng Ngọc Minh lập tức lấy điện thoại di động ra, mở một tấm hình.
Trong hình không có người, chỉ có một bông hoa tuyệt đẹp.
Dương La Lâm nhìn bông hoa này, không rõ có ý gì.
“Anh xem bông hoa này đẹp không, có phải cần rất nhiều dinh dưỡng bón cho cây mới khiến cho hoa mọc ra đẹp như vậy không?”
Dương La Lâm nghe vậy, mặt lập tức trở nên trắng bệch!
Như lập tức bị rút sạch linh hồn!
Phân bón?
Người kia bị làm phân bón?
Giang Ninh hẳn là ác ma sao?
Toàn thân Dương La Lâm run rẩy, hoàn toàn giá lạnh giống như bị đông cứng lại, ngay cả môi cũng đang run rảy.
“Anh… anh không thể giết tôi…”
Giọng nói của anh ta đầy sợ hãi, run rẩy: “Tôi là người của nhà họ Dương, anh mà động đến tôi, nhà họ Dương tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anhI”
“Cầu còn không được đấy”
Giang Ninh thản nhiên nói.
Äm ầm…
Giống như một đòn sấm sét đánh mạnh vào người Dương La Lâm. Giang Ninh nói gì?
Hắn nói cầu còn không được?
Hán sớm đã nghĩ tới chuyện nhà họ Dương tới đối phó với hắn sao?
Hắn bị điên rồi!
Hắn là một thằng điên!
Dương La Lâm cực kỳ sợ hãi, lúc này có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Anh ta cố giãy giụa nhưng không sao.
thoát ra được.
Anh ta sợ đến mức không khống chế được cơ thể, trên sàn nhà tỏa ra một mùi tanh tưởi buồn nôn.
Cơ thể anh ta lập tức mềm nhũn, co quắp trên mặt đất, run lẩy bẩy!
“Tôi sai… Tôi sai rồi! Giang Ninh anh tha cho tôi! Tha cho.
Tôi đi!”
“Tôi sẽ lập tức cút ra khỏi Thiên Hải! Tôi sẽ cút ngay lập tức!”
“Anh đánh tôi! Anh đánh gãy chân tôi cũng làm được, đừng giết tôi… Đừng giết tôi mà!”
Dương La Lâm kêu khóc, làm gì còn có chút cao ngạo.
của cậu cả nhà họ Dương nữa. Anh ta ra sức dập đầu, trên trán nhanh chóng xuất hiện vết máu.
Nhưng Giang Ninh làm sao có thể để ý tới anh ta, hắn đã đứng lên, quay người rời đi.
“Tôi không muốn làm phân bón, tôi không muốn làm phân bón đâu!”
Chương 339
Giang Ninh không để ý đến, phía sau truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Tới tỉnh thành gây sự thì nhất định sẽ có kết quả này, càng không cần phải nói, Dương La Lâm hoàn toàn chính là một người không có đầu óc, lại còn dám có ý định với Lâm Vũ Chân.
Đây là tội chết!
Đông.
cũng là cấm địa, bây giờ n. ả tỉnh thành này – thành một phần của 4 xé Nơi này là cứ điểm mạng lưới tình báo của Giang Ninh, cũng rất quan trọng.
Tin tức Dương La Lâm biến mất không thấy bóng dáng.
đã nhanh chóng truyền ra ngoài. Lúc này, những người trước đó bị ép phải phản bội Lâm thị, ngả về phía nhà họ.
Dương đã bắt đầu sợ hãi.
Ai cũng biết tập đoàn Lâm thị không dễ chọc, nhưng lúc này mới ngán ngủi chưa được mấy tiếng.
Dương La Lâm nói muốn tiêu diệt Lâm thị, còn muốn lấy mạng của Giang Ninh, nhưng bây giờ thì sao?
Giang Ninh vẫn còn lành lặn, có người nhìn thấy Giang Ninh dẫn theo Lâm Vũ Chân tới nhà hàng nổi danh nhất ăn cơm. Mà Dương La Lâm thì sao?
Không thấy đâu hết!
Không ai có thể tìm được anh ta!
Kết quả còn cần phải nói nữa sao?
Bất kể nhà họ Dương khí thế mạnh mẽ thế nào, đây là tỉnh Thiên Hải!
Những người tới tỉnh thành gây chuyện, đến nay còn ai sống yên không?
Một đám người thật sự hoảng loạn, vừa lo lắng, vừa sợ.
Sợ là Lâm thị tính sổ với bọn họ, lo lắng là Lâm Vũ Chân sẽ không khách sáo với bọn họ nữa.
“Đừng tự mình dọa mình, tổng giám đốc Lâm là một người rất hiền lành, cô ấy sẽ không tính toán với chúng †a đâu.”
“Đúng vậy, chúng ta đều bị ép buộc, không phải cố ý muốn phản bội Lâm thị. Cô ấy là người tốt, sẽ tha thứ cho chúng ta thôi.”
“Đến lúc đó mọi người cùng cầu xin, tổng giám đốc Lâm mầền lòng là chúng ta sẽ không sao nữa.”
Mấy người chụm đầu vào nhau, tất cả đều đã nghĩ xong cách đối phó.
Bọn họ biết Lâm Vũ Chân tốt bụng, đối xử với người khác cũng thân thiện. Chính bởi vì bọn họ thà đắc tội Lâm thị cũng không dám đắc tội nhà họ Dương.
Dù sao, Dương La Lâm của nhà họ Dương này thật sự ngang ngược, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay vô cùng ác độc, không hề khách sáo.
Nhưng Lâm Vũ Chân sẽ không làm vậy.
Cô luôn là một người phụ nữ lương thiện, sẽ không hung tàn đến mức đuổi tận giết tuyệt!
Mới sáng sớm, bọn họ đã ở chờ sãn ở cửa văn phòng của Lâm thị.
Thật ra không phải bọn họ không muốn đi vào, chỉ là mấy người đứng ở cửa lạnh lùng đến mức khiến bọn họ không dám đi vào trong.
Những người này đều do Hoàng Ngọc Minh tự mình sắp xếp, chịu trách nhiệm an toàn cho văn phòng, thậm chí trong phạm vi hai cây số xung quanh cũng đã bố trí hơn trăm người để bảo đảm ở đây sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Hoàng Ngọc Minh trở về, Giang Ninh thoải mái hơn nhiều. Bởi vì khi giao tiếp với anh Cẩu, Giang Ninh sẽ đau đầu.
Có rất nhiều chuyện chẳng cần hắn căn dặn, Hoàng Ngọc Minh sẽ làm thỏa đáng.
Mấy sếp tổng đứng bên ngoài một lúc lâu, chân cũng hơi đau mà Lâm Vũ Chân còn chưa tới nên có phần nhấp nhổm.
“Ha ha, cậu em, chúng tôi có thể vào phòng họp chờ không?”
Một người trong đó móc từ trong túi ra một gói thuốc lá rất đắt tiền, vừa cười vừa nói, vô cùng khách sáo.
“Không có sự cho phép của tổng giám đốc Lâm, ai dám bước vào trong một bước, tôi sẽ đánh gãy chân kẻ đó!”
Chỉ là không ai để ý tới gói thuốc của ông †a, càng không thèm nể nang gì.
Vừa rồi còn nghe được bọn họ nói là muốn lợi dụng sự lương thiện của Lâm Vũ Chân, để Lâm Vũ Chân tha thứ cho bọn họ, mấy người có thể nhịn không ra tay dạy dỗ một trận đã xem như rất có tố chất rồi.
Mấy sếp tổng bị quát mảng thì không dám nói thêm gì nữa.
Những người này đều là côn đồ, ở tỉnh thành, ai dám trêu chọc chứ?
Bọn họ đều có nghe nói qua về cảnh tượng hơn hai ngàn người hôm qua.
Một lúc lâu sau, một chiếc xe BMW lái tới và đỗ ở cửa, người từ trên xe bước xuống chính là Lâm Vũ Chân.
“Tổng giám đốc Lâm! Tổng giám đốc Lâm!”
“Tổng giám đốc Lâm, cô tới rồi!”
Vừa nhìn thấy Lâm Vũ Chân, mấy sếp tổng lập tức vây quanh, trên mặt liền đổi thành vẻ đáng thương, bất lực.
và hối hận.
Dường như bọn họ chịu uất ức cực lớn, muốn kể khổ với Lâm Vũ Chân vậy.
Chương 340
“Mấy vị đến chỗ tôi, có phải là đi nhầm chỗ không?”
Lâm Vũ Chân lại nhíu mày giống như không nhìn thấy biểu cảm trên mặt bọn họ, thản nhiên nói: “Tôi nhớ hình như các vị đều muốn hợp tác với nhà họ Dương mà”
Cô giận rồi Giang Ninh đứng ở bên cạnh không nói gì, thậm chí còn chẳng thèm nhìn, đi thẳng vào trong.
í /` NI TW ) Việc này phải do Lâm Vũ Chân: . xử lý thì cô mới có thể trưởng thành được.
Bäng không đổi lại là hản, hôm nay những người này.
chắc chắn sẽ không có cơ hội đứng ở đây.
“Tổng giám đốc Lâm à, hiểu nhầm! Thật sự là hiểu nhầm lớn rồi!”
Một người trong đó vội vàng nói, nóng lòng giải thích: “Chúng tôi vẫn luôn là đối tác của tập đoàn Lâm thị, dù thế nào cũng sẽ không thay đổi”
“Đó là nhà họ Dương ép chúng tôi thôi! Bọn họ dùng các loại thủ đoạn để ép chúng tôi đấy!
“Đúng vậy, tổng giám đốc Lâm, chúng tôi thật sự không có cách nào, so với nhà họ Dương, chúng tôi không có chút khả năng phản kháng nào”’ Mấy người nói liên tục, trong giọng nói không che giấu sự uất ức và bất lực.
Lâm Vũ Chân liếc nhìn bọn họ, trong lòng càng thất vọng hơn.
Nếu bọn họ trực tiếp thừa nhận, thậm chí xin lỗi, trong lòng cô còn có thể dễ chịu một chút. Nhưng bây giờ thì sao?
Mỗi người đều đổ tất cả trách nhiệm đi, giống như người đưa ra những lựa chọn đó không phải là bọn họ, mà là nhà họ Dương giúp bọn họ lựa chọn vậy.
Nhà họ Dương quả thật rất mạnh, nhưng vì sao Lý Long của Huệ thị lại dám kiên trì đứng về bên phía mình, mà bọn họ lại lựa chọn thần phục cúi đầu. Có phải bọn họ cho rằng Lâm thị cô dễ bắt nạt không?
“Thật không? Sao tôi lại nghe nói, ngày đó khi mấy vị đồng ý còn cười rất vui vẻ chứ”
Cô không mặn không nhạt: “Nếu mấy vị không có.
chuyện gì khác, vẫn mong đừng tới quấy rầy tôi làm việc.
Bây giờ tập đoàn Lâm thị rất bận rộn.”
“Tổng giám đốc Lâm!”
“Tổng giám đốc Lâm dừng chân!”
Mấy người thấy Lâm Vũ Chân tức giận thì liếc nhìn nhau, lập tức thay đổi giọng điệu.
“Tổng giám đốc Lâm, cô đại nhân đừng trách tiểu nhân.
Đám người chúng tôi thật sự là cùng đường rồi. Chỉ riêng nhà máy kia của tôi, trong tay có hơn sáu trăm nhân viên đều đang chờ được ăn cơm đấy”
“Ôi, trước đây không lâu tôi mới tăng lương cho bọn họ, cũng bởi vì có thể hợp tác với tập đoàn Lâm thị nên tôi có khả năng tăng lương cho bọn họ. Tổng giám đốc Lâm, cô không thể trơ mắt nhìn những công nhân này thất vọng được!”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Lâm, mọi người đều không dễ dàng gì, hi vọng tổng giám đốc Lâm có thể lại cho chúng tôi một cơ hội, cho dù không phải là cho chúng tôi thì cho những công nhân kia, được không?”
Bọn họ nói chuyện thành khẩn, vẻ mặt chân thành, dường như Lâm Vũ Chân có bảo bọn họ quỳ xuống rồi tha thứ cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ quỳ xuống hoàn toàn không do dự.
Ở Thiên Hải, sự lương thiện của Lâm Vũ Chân hoàn toàn không phải là bí mật gì cả.
Trước đó cô lựa chọn đối tác kinh doanh, phần nhiều chính là xuất phát từ suy nghĩ cho tầng lớp công nhân dưới đáy xã hội này.
Bây giờ bọn họ lại dùng lý do này, đoán Lâm Vũ Chân chắc chắn sẽ không từ chối.
Nhưng bọn họ không ngờ được là lại chỉ làm cho Lâm Vũ Chân càng thất vọng hơn.
“Đúng vậy, mọi người cũng không dễ dàng.”
Lâm Vũ Chân gật đầu.
Mấy sếp tổng nghe vậy, trong lòng lập tức vui mừng, Lâm Vũ Chân vẫn mềm lòng.
Chỉ cần lấy công nhân ở tầng đáy xã hội ra làm lý do, người như Lâm Vũ Chân làm sao có thể nhẫn tâm được?
Bọn họ đoán không sai. Cho dù tập đoàn Lâm thị tức giận, cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt, cho dù bất mãn với đám sếp tổng bọn họ, nhưng sẽ không giận chó đánh mèo lên những công nhân ở tầng đáy xã hội.
Có chiêu này, bọn họ sẽ không sợ gì hết.
“Nhưng… chẳng lẽ tập đoàn Lâm thị tôi dễ dàng sao?”
Không đợi mấy sếp tổng vui mừng, Lâm Vũ Chân đã trầm giọng xuống: “Nhân viên của Lâm thị tôi hi sinh nhiều như vậy, bọn họ dễ dàng sao?”
“Các người phản bội Lâm thị, Lâm thị bị tổn thất thì ai chịu? Là công nhân viên của chúng tôi sao?”
Bình luận facebook