Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2205
Chương 2205:
Sau chuyện này, còn nhân tài kỹ thuật nào sẵn sàng đến chỗ bọn họ nữa chứ?
Ngay cả một chút cơ hội cũng không có!
“Dựa vào giá trị con người à?”
Giang Ninh đứng dậy, đột ngột đưa tay lên.
Bốp!
Một cái tát không chút khách sáo nào trực tiếp giáng lên khiến bảo vệ văng thẳng ra ngoài, khiến gã ngã xuống mặt đất, ôm mặt bắt đầu kêu thảm thiết.
“Anh… vì sao anh lại đánh người?”
“Vì cái tát này của tôi cũng là thứ dựa vào giá trị con người đấy!”
Giang Ninh thản nhiên nói: “Tôi thấy sợ là giá trị con người của cậu cũng chưa đến mười triệu đi? Vậy một cái tát đó là đủ rồi!”
Bảo vệ há mồm, không nói được dù chỉ một câu. Sao gã có thể ngờ là Giang Ninh dám ra tay trực tiếp chứ?
Đây là ở trên tàu biển chở khách định kỳ của gia tộc Cát Mễ đấy!
Người chung quanh đều nhìn lại đây, họ lập tức nhìn thấy Giang Ninh và bảo vệ kia.
Có người nói nhỏ, đứng trên chỗ cao thượng đạo đức, phê bình là Giang Ninh không có chút tố chất thân sĩ nào.
Nhưng người đó chỉ mới nói được một nửa thì đã bị ánh mắt Giang Ninh dọa cho sợ đến mức không dám nói thêm nữa.
Bọn họ có phần nghỉ ngờ, rằng nếu mình nói hết rồi, Giang Ninh sẽ đi tới, đo xem giá trị con người họ có thể bằng mấy cái tát!
“Đừng tưởng rằng làm chó của người khác là có thể tùy tiện căn người, cậu hãy nghĩ cho rối”
Giang Ninh cúi đầu, nhìn bảo vệ kia một cái: ‘Có chó của người nào mà không đến gần được à?”
Anh đi đến trước mặt bảo vệ, bộ dạng từ cao nhìn xuống, hệt như một ngọn núi lớn. Khí thế mênh mông của anh khiến lòng bảo vệ thấy run sợ, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại trong nháy mắt, vẻ mặt tái nhợt không còn huyết sắc nào nữa!
Dường như, trong nháy mắt, không khí đã lạnh như băng, khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Giang Ninh thu mắt lại, áp lực hít thở không thông lập tức tiêu tán. Anh nở một nụ cười, nhìn bảo vệ kia mà bảo: “Tôi phải hỏi một câu, nếu giá trị con người trăm tỷ, thì phải ngồi ở bàn nào?
Giá trị con người trăm tỷ?
Giang Ninh nói nó có giá trị con người trăm tỷ?
Chung quanh có người nhịn không được nở nụ cười, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt của Giang Ninh, họ lập tức ngậm miệng lại.
Lúc Giang Ninh vừa mới ra tay, họ hoàn toàn không thấy một chút hiền lại nào.
Nếu là người có quen với Giang Ninh, hẳn có thể biết Giang Ninh còn đang khiêm tốn. Trăm tỷ? Anh chỉ mới nói ra một chút tiền thôi.
Bảo vệ nào dám nói chuyện, gã xem như hiểu được, rằng Giang Ninh chính là một kẻ hung ác hay gây rối, căn bản là không phải người hạng nhân vật nhỏ như gã có thể trêu chọc được.
Sau chuyện này, còn nhân tài kỹ thuật nào sẵn sàng đến chỗ bọn họ nữa chứ?
Ngay cả một chút cơ hội cũng không có!
“Dựa vào giá trị con người à?”
Giang Ninh đứng dậy, đột ngột đưa tay lên.
Bốp!
Một cái tát không chút khách sáo nào trực tiếp giáng lên khiến bảo vệ văng thẳng ra ngoài, khiến gã ngã xuống mặt đất, ôm mặt bắt đầu kêu thảm thiết.
“Anh… vì sao anh lại đánh người?”
“Vì cái tát này của tôi cũng là thứ dựa vào giá trị con người đấy!”
Giang Ninh thản nhiên nói: “Tôi thấy sợ là giá trị con người của cậu cũng chưa đến mười triệu đi? Vậy một cái tát đó là đủ rồi!”
Bảo vệ há mồm, không nói được dù chỉ một câu. Sao gã có thể ngờ là Giang Ninh dám ra tay trực tiếp chứ?
Đây là ở trên tàu biển chở khách định kỳ của gia tộc Cát Mễ đấy!
Người chung quanh đều nhìn lại đây, họ lập tức nhìn thấy Giang Ninh và bảo vệ kia.
Có người nói nhỏ, đứng trên chỗ cao thượng đạo đức, phê bình là Giang Ninh không có chút tố chất thân sĩ nào.
Nhưng người đó chỉ mới nói được một nửa thì đã bị ánh mắt Giang Ninh dọa cho sợ đến mức không dám nói thêm nữa.
Bọn họ có phần nghỉ ngờ, rằng nếu mình nói hết rồi, Giang Ninh sẽ đi tới, đo xem giá trị con người họ có thể bằng mấy cái tát!
“Đừng tưởng rằng làm chó của người khác là có thể tùy tiện căn người, cậu hãy nghĩ cho rối”
Giang Ninh cúi đầu, nhìn bảo vệ kia một cái: ‘Có chó của người nào mà không đến gần được à?”
Anh đi đến trước mặt bảo vệ, bộ dạng từ cao nhìn xuống, hệt như một ngọn núi lớn. Khí thế mênh mông của anh khiến lòng bảo vệ thấy run sợ, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại trong nháy mắt, vẻ mặt tái nhợt không còn huyết sắc nào nữa!
Dường như, trong nháy mắt, không khí đã lạnh như băng, khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Giang Ninh thu mắt lại, áp lực hít thở không thông lập tức tiêu tán. Anh nở một nụ cười, nhìn bảo vệ kia mà bảo: “Tôi phải hỏi một câu, nếu giá trị con người trăm tỷ, thì phải ngồi ở bàn nào?
Giá trị con người trăm tỷ?
Giang Ninh nói nó có giá trị con người trăm tỷ?
Chung quanh có người nhịn không được nở nụ cười, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt của Giang Ninh, họ lập tức ngậm miệng lại.
Lúc Giang Ninh vừa mới ra tay, họ hoàn toàn không thấy một chút hiền lại nào.
Nếu là người có quen với Giang Ninh, hẳn có thể biết Giang Ninh còn đang khiêm tốn. Trăm tỷ? Anh chỉ mới nói ra một chút tiền thôi.
Bảo vệ nào dám nói chuyện, gã xem như hiểu được, rằng Giang Ninh chính là một kẻ hung ác hay gây rối, căn bản là không phải người hạng nhân vật nhỏ như gã có thể trêu chọc được.
Bình luận facebook