Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2142
Chương 2142:
Bởi vì chốn này từ lâu nào còn là nhà của ho nữa, mà chỉ là địa ngục mà thôi!
Thế mà bây giờ, Lệ Tuyên Hoành lại nói rằng hãy xây nên từ chỗ ấy một gia viên thuộc về bọn họ!
Họ sao mà có thể ngờ được, rằng đời này của mình còn được nghe thấy hai tiếng ấy.
Bọn họ càng làm sao cũng chẳng nghĩ tới răng một người đến từ thế giới bên ngoài lại ở chốn này vì họ mà xây dựng một gia viên mới toanh!
Còn cho đám trẻ đi học!
Thay đổi tương lai của bọn trẻ!
Thậm chí, hòng thay đổi tất thảy ở nơi này!
Tất cả lắng đọng lại chỉ còn tiếng thở hổn hể nặng nề thô kệch, trong đầu đội trưởng mười phân đội vẫn cứ mãi luẩn quẩn hai chữ mà Lệ Tuyên Hoành vừa nói ra kia.
Gia viên!
“Tôi muốn xây nơi này thành một gia viên. Gia viên cho chúng ta.”
Lệ Tuyên Hoành nói: “Thật ra thì, điều này rất khó. Chúng ta sẽ gặp phải muôn vàn vấn đề khó khăn, khoảnh khắc mà chúng ta nản lòng từ bỏ lẫn vượt khó vươn lên, cũng sẽ xảy ra nhiều lắm.
“Hiện giờ, tất cả chúng ta đều chỉ vì tiên. Nhưng có tiền rồi thì lại thế nào?”
Anh ta nhìn đám người: “Đưa cho mọi người một trăm nghìn đô la, mọi người có thể thay đổi được tương lai con của mọi người không?”
“Bọn chúng trưởng thành, hoặc là chọn đi trên con đường này, chết trên chiến trường, hoặc rồi sẽ chết đói bên vệ đường.”
“Những điều này là điều mà các người trông mong nhìn thấy hay sao?”
Lệ Tuyên Hoành hít sâu một hơi, ngón tay nhịp nhàng gõ theo phách trên mặt bàn.
“Dù sao thì, tôi không muốn vậy.”
“Tôi bây giờ cũng là một kẻ không nhà để về. Tôi đến đây chỉ là một hành động bất đắc dĩ, nhưng nếu đã đến rồi thì hiện tại, tôi muốn làm một chút gì đó.”
Anh ta ngồi xuống, ngả lưng dựa vào ghế.
“Được rồi, lời tôi muốn nói đều đã nói xong cả. Ai bằng lòng cùng tôi xây dựng những thứ này thì ở lại, còn không muốn thì tôi cũng không ép buộc, mọi người có thể mang theo tiền mình kiếm được rời đi, hẳn là có thể vẻ vang được thêm mấy năm”
Nói rồi, anh ta cũng không lên tiếng thêm nữa.
Những gì nên nói anh đều đã nói hết cả, bây giờ chỉ cò quan sát mọi người lựa chọn mà thôi.
Yên lăng.
Mười người đều im lặng.
Đối với họ mà nói, hiện tại không phải là họ đang suy tư rằng mình nên lựa chọn như thế nào đâu. Mà là họ đang tính sau này nếu chuyện này thành công rồi thì sẽ có ảnh hưởng đến cuộc đời họ như thế nào!
Bọn họ không còn đường nào để chọn, không có đường khác để. Hôm nay bọn họ sống sót, biết đâu ngày mai có thể chết ở ngoài rồi!
Đối với họ mà nói, chết chóc không đáng sợ, điều đáng sợ là sau khi họ chết đi thì người nhà của họ sẽ thế nào đây?
Sợ rằng chẳng gì hơn là đứng ra, giống như bọn họ xông pha chiến †rường vậy.
Bởi vì chốn này từ lâu nào còn là nhà của ho nữa, mà chỉ là địa ngục mà thôi!
Thế mà bây giờ, Lệ Tuyên Hoành lại nói rằng hãy xây nên từ chỗ ấy một gia viên thuộc về bọn họ!
Họ sao mà có thể ngờ được, rằng đời này của mình còn được nghe thấy hai tiếng ấy.
Bọn họ càng làm sao cũng chẳng nghĩ tới răng một người đến từ thế giới bên ngoài lại ở chốn này vì họ mà xây dựng một gia viên mới toanh!
Còn cho đám trẻ đi học!
Thay đổi tương lai của bọn trẻ!
Thậm chí, hòng thay đổi tất thảy ở nơi này!
Tất cả lắng đọng lại chỉ còn tiếng thở hổn hể nặng nề thô kệch, trong đầu đội trưởng mười phân đội vẫn cứ mãi luẩn quẩn hai chữ mà Lệ Tuyên Hoành vừa nói ra kia.
Gia viên!
“Tôi muốn xây nơi này thành một gia viên. Gia viên cho chúng ta.”
Lệ Tuyên Hoành nói: “Thật ra thì, điều này rất khó. Chúng ta sẽ gặp phải muôn vàn vấn đề khó khăn, khoảnh khắc mà chúng ta nản lòng từ bỏ lẫn vượt khó vươn lên, cũng sẽ xảy ra nhiều lắm.
“Hiện giờ, tất cả chúng ta đều chỉ vì tiên. Nhưng có tiền rồi thì lại thế nào?”
Anh ta nhìn đám người: “Đưa cho mọi người một trăm nghìn đô la, mọi người có thể thay đổi được tương lai con của mọi người không?”
“Bọn chúng trưởng thành, hoặc là chọn đi trên con đường này, chết trên chiến trường, hoặc rồi sẽ chết đói bên vệ đường.”
“Những điều này là điều mà các người trông mong nhìn thấy hay sao?”
Lệ Tuyên Hoành hít sâu một hơi, ngón tay nhịp nhàng gõ theo phách trên mặt bàn.
“Dù sao thì, tôi không muốn vậy.”
“Tôi bây giờ cũng là một kẻ không nhà để về. Tôi đến đây chỉ là một hành động bất đắc dĩ, nhưng nếu đã đến rồi thì hiện tại, tôi muốn làm một chút gì đó.”
Anh ta ngồi xuống, ngả lưng dựa vào ghế.
“Được rồi, lời tôi muốn nói đều đã nói xong cả. Ai bằng lòng cùng tôi xây dựng những thứ này thì ở lại, còn không muốn thì tôi cũng không ép buộc, mọi người có thể mang theo tiền mình kiếm được rời đi, hẳn là có thể vẻ vang được thêm mấy năm”
Nói rồi, anh ta cũng không lên tiếng thêm nữa.
Những gì nên nói anh đều đã nói hết cả, bây giờ chỉ cò quan sát mọi người lựa chọn mà thôi.
Yên lăng.
Mười người đều im lặng.
Đối với họ mà nói, hiện tại không phải là họ đang suy tư rằng mình nên lựa chọn như thế nào đâu. Mà là họ đang tính sau này nếu chuyện này thành công rồi thì sẽ có ảnh hưởng đến cuộc đời họ như thế nào!
Bọn họ không còn đường nào để chọn, không có đường khác để. Hôm nay bọn họ sống sót, biết đâu ngày mai có thể chết ở ngoài rồi!
Đối với họ mà nói, chết chóc không đáng sợ, điều đáng sợ là sau khi họ chết đi thì người nhà của họ sẽ thế nào đây?
Sợ rằng chẳng gì hơn là đứng ra, giống như bọn họ xông pha chiến †rường vậy.
Bình luận facebook