Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2109
Chương 2109:
Cái gì gọi là tàn khốc, không phải là anh ta chưa thấy qua, nhưng cảnh tưởng kinh khủng như ban nãy, cả đời này anh ta cũng không quên được!
Giang Ninh vừa đến, đã dùng hành động thực tế nói cho anh ta biết, vùng đất này tàn khốc ra sao, đáng sợ hơn anh ta tưởng tượng rất nhiều.
Ô tô lướt nhanh, đi thẳng đến chỗ doanh địa nhà họ Lệ.
Vừa tới doanh địa, lính đánh thuê ngoài cổng đã đồng loạt giơ vũ khí lên, ngắm về hướng chiếc xe xa lạ này.
“Dừng tay! Dừng tay!”
Lệ Tuyên Hoành vội vàng kêu to, xuống xe, dùng sức vấy tay: “Là tôi!
Dừng tay lại cho tôi!”
“Cậu chủ Lệ!”
Lính đánh thuê đứng ngoài cổng hô †o.
Lệ Tuyên Hoành hơi đỏ mặt, nhanh chóng đi đến trước cửa xe, mở cửa, cung kính mời: “Anh Giang, đã đến nơi rồi!”
Giang Ninh xuống xe, ánh mắt đảo qua mấy tên lính đánh thuê ngoài cổng, quay đầu nhìn Lệ Tuyên Hoành: “Xem ra uy tín của cậu cũng không tệ lắm.”
Lệ Tuyên Hoành sợ hãi, sợ Giang Ninh hiểu nhầm là cha con họ cầm quyền, thoát ly khỏi sự quản lí của Giang Ninh.
Anh ta vừa muốn giải thích, Giang Ninh đã khoát tay, không cho anh ta nói.
“Nơi này vốn là giao cho các người quản lí”
Vừa nói xong, Giang Ninh đã đi thẳng vào trong, mà Lệ Tuyên Hoành thì nhanh chóng đỏ cả mắt, cơ thở bởi vì hô hấp dồn dập mà run lên.
Giang Ninh vừa mới nói gì?
Nơi này giao cho hai cha con anh ta quản lí?
Đây là đang cho hai nhà họ Lệ bọn họ cơ hội!
Anh ta vốn nghĩ rằng…
Lệ Tuyên Hoành hít sâu một hơi, không nói gì nữa, nhanh chân bước theo.
Hai người vừa mới đi đến cửa đại sảnh, Lệ Chính Thương đã bước nhanh đến, sắc mặt sốt ruột, vô cùng bối rối.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Ninh, biểu cảm trên khuôn mặt Lệ Chính Thương đi từ kinh hoảng đến ngạc nhiên, sau đó là chấn động, sau đó lại biến thành vui mừng.
“Anh Giang, anh, anh đến rồi!”
Ông ta như thể nhảy cả lên, trong giọng nói còn mang chút nghẹn ngào, hưng phấn đến mức hai tay run rẩy: “Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! Thật sự là quá tốt rồi!”
Ông ta đi đến trước mặt Giang Ninh, bờ môi giật giật, cũng chỉ có thể nói ra được những câu như thế.
Vừa rồi, ông ta vừa mới nhận được điện thoại của Hắc Luân, nói rằng Lệ Tuyên Hoành bây giờ đang trong tay anh ta, muốn ông ta phải giao toàn bộ ra, nếu không thì chuẩn bị nhặt xác của Lệ Tuyên Hoành đi.
Lệ Chính Thương hoảng hồn, cho dù ông ta trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng chuyện con trai độc nhất trong nhà sắp bị giết cũng vẫn khiến ông ta suýt chút nữa thì không kìm chế được.
Cái gì gọi là tàn khốc, không phải là anh ta chưa thấy qua, nhưng cảnh tưởng kinh khủng như ban nãy, cả đời này anh ta cũng không quên được!
Giang Ninh vừa đến, đã dùng hành động thực tế nói cho anh ta biết, vùng đất này tàn khốc ra sao, đáng sợ hơn anh ta tưởng tượng rất nhiều.
Ô tô lướt nhanh, đi thẳng đến chỗ doanh địa nhà họ Lệ.
Vừa tới doanh địa, lính đánh thuê ngoài cổng đã đồng loạt giơ vũ khí lên, ngắm về hướng chiếc xe xa lạ này.
“Dừng tay! Dừng tay!”
Lệ Tuyên Hoành vội vàng kêu to, xuống xe, dùng sức vấy tay: “Là tôi!
Dừng tay lại cho tôi!”
“Cậu chủ Lệ!”
Lính đánh thuê đứng ngoài cổng hô †o.
Lệ Tuyên Hoành hơi đỏ mặt, nhanh chóng đi đến trước cửa xe, mở cửa, cung kính mời: “Anh Giang, đã đến nơi rồi!”
Giang Ninh xuống xe, ánh mắt đảo qua mấy tên lính đánh thuê ngoài cổng, quay đầu nhìn Lệ Tuyên Hoành: “Xem ra uy tín của cậu cũng không tệ lắm.”
Lệ Tuyên Hoành sợ hãi, sợ Giang Ninh hiểu nhầm là cha con họ cầm quyền, thoát ly khỏi sự quản lí của Giang Ninh.
Anh ta vừa muốn giải thích, Giang Ninh đã khoát tay, không cho anh ta nói.
“Nơi này vốn là giao cho các người quản lí”
Vừa nói xong, Giang Ninh đã đi thẳng vào trong, mà Lệ Tuyên Hoành thì nhanh chóng đỏ cả mắt, cơ thở bởi vì hô hấp dồn dập mà run lên.
Giang Ninh vừa mới nói gì?
Nơi này giao cho hai cha con anh ta quản lí?
Đây là đang cho hai nhà họ Lệ bọn họ cơ hội!
Anh ta vốn nghĩ rằng…
Lệ Tuyên Hoành hít sâu một hơi, không nói gì nữa, nhanh chân bước theo.
Hai người vừa mới đi đến cửa đại sảnh, Lệ Chính Thương đã bước nhanh đến, sắc mặt sốt ruột, vô cùng bối rối.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Ninh, biểu cảm trên khuôn mặt Lệ Chính Thương đi từ kinh hoảng đến ngạc nhiên, sau đó là chấn động, sau đó lại biến thành vui mừng.
“Anh Giang, anh, anh đến rồi!”
Ông ta như thể nhảy cả lên, trong giọng nói còn mang chút nghẹn ngào, hưng phấn đến mức hai tay run rẩy: “Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! Thật sự là quá tốt rồi!”
Ông ta đi đến trước mặt Giang Ninh, bờ môi giật giật, cũng chỉ có thể nói ra được những câu như thế.
Vừa rồi, ông ta vừa mới nhận được điện thoại của Hắc Luân, nói rằng Lệ Tuyên Hoành bây giờ đang trong tay anh ta, muốn ông ta phải giao toàn bộ ra, nếu không thì chuẩn bị nhặt xác của Lệ Tuyên Hoành đi.
Lệ Chính Thương hoảng hồn, cho dù ông ta trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng chuyện con trai độc nhất trong nhà sắp bị giết cũng vẫn khiến ông ta suýt chút nữa thì không kìm chế được.
Bình luận facebook